Vào Nhà Ta Ngồi – Phiên Ngoại 4

Phiên ngoại 4 – Dấu răng

 

Ngày thứ hai, La Thanh Mộng thu dọn bộ âu phục mà đau lòng muốn chết, nút áo đều đứt, cô nghĩ đến việc dùng kim chỉ khâu lại, rồi lại nghĩ tìm xem có chỗ nào sửa lại được hay không.

Thu Thư Tuyết ở phía sau ôm eo cô nhẹ nhàng cọ vào gương mặt, ngoài cửa sổ ánh nắng phản chiếu vào chiếc gương lớn rất chói mắt, hai người dính nhau một hồi, Thu Thư Tuyết lại đi lấy một bộ âu phục mới cho La Thanh Mộng mặc.

Mùa hè nóng như vậy, hôm qua có hội nghị nên cô mới mặc âu phục, hôm nay cô không muốn mặc cho lắm, vì thế buông âu phục trên tay, dùng khuỷu tay nhẹ nhàng đẩy Thu Thư Tuyết, nói: “Quá nóng.”

“Vậy đêm nay về nhà rồi mặc?”

La Thanh Mộng không để ý đến cô ấy mà đi đánh răng rửa mặt, robot hút bụi trong nhà cũng đã đến thời gian làm việc cài đặt trước, đang chạy tới chạy lui trong phòng khách, nhưng hôm qua Thu Thư Tuyết đã lau rất sạch sẽ, thật ra hôm nay nó cũng không cần phải làm việc.

Lúc robot hút bụi chạy đến, La Thanh Mộng nói với Thu Thư Tuyết còn đang ở trong phòng thay quần áo: “Tiểu Tuyết lau nhà, em còn không đi làm, cẩn thận chị sa thải em.”

“Em đến đây.”

Thu Thư Tuyết đi ra từ phòng thay quần áo, La Thanh Mộng cúi đầu phun nước trong miệng ra, sau đó rửa sạch bọt kem ngoài miệng, muốn gọi Thu Thư Tuyết nhanh lên, đừng lề mề nữa, hôm nay đã sắp trễ giờ rồi.

Cô nghiêng đầu nhìn thấy trên người Thu Thư Tuyết mặc âu phục màu đen, bên trong là chiếc áo mỏng cổ chữ V, lộ rõ khe rãnh, trước ngực là một mảnh trắng tuyết.

Thu Thư Tuyết đi đến bên cạnh cô, soi mình vào trong gương, đeo chiếc kính mắt gọng màu bạc, tóc vén sang một bên cổ, ngón tay đặt trên gọng kính nhẹ nhàng để lên.

La Thanh Mộng có cảm giác như trở lại thời khắc lần đâu tiên bị cô ấy quyến rũ, cô không dám nhìn, nhưng trong lòng lại thời thời khắc khắc muốn nhìn cô ấy.

Thu Thư Tuyết nhẹ giọng nói: “Chị thấy thế nào?”

La Thanh Mộng không biết hình dung như thế nào, nên nói: “Em rửa mặt đánh răng đi.”

Thu Thư Tuyết nghe lời tháo mắt kính xuống, khôi phục dáng vẻ bình thường,  bắt đầu đánh răng rửa mặt, La Thanh Mộng lập tức thu hồi tầm mắt, hoàn hồn phát hiện trái tim của mình vừa rồi đập rất nhanh.

Thu Thư Tuyết còn dùng sản phẩm dưỡng da của La Thanh Mộng, chờ da hấp thu toàn bộ, mái tóc ẩm ướt, ngón tay luồn vào trong tóc vuốt nhẹ từ trán ra phía sau, để lộ ra khuôn mặt tinh xảo, thoạt nhìn rất có tính công kích.

La Thanh Mộng dời mắt, muốn ra ngoài lấy túi xách chuẩn bị đi làm, nhưng Thu Thư Tuyết lại đưa tay ngăn cản, La Thanh Mộng nói: “Em mau chuẩn bị đi làm, có còn muốn ăn điểm tâm hay không?”

Đôi mắt của cô lại không nhịn được liếc nhìn một cái.

La Thanh Mộng cảm thấy cô ấy như vậy rất xinh đẹp, rất gợi cảm, còn rất sắc tình.

Đôi mắt của Thu Thư Tuyết khi đeo kính giống như biết cười, cô ấy nhẹ giọng hỏi cô: “Đẹp không?”

La Thanh Mộng chăm chú nhìn cô ấy, nếu như là lúc còn chưa ở bên nhau, Thu Thư Tuyết tuyệt đối sẽ cúi đầu nói với cô: “Vậy thì ‘làm’ với em đi.”

La Thanh Mộng do dự chốc lát rồi gật đầu, Thu Thư Tuyết nói: “… Vậy có loại cảm giác chó con nhã nhặn bại hoại cấm dục hay không? Huh?”

Ánh mắt của Thu Thư Tuyết chờ mong mà chớp chớp.

Đương nhiên là có, âu phục, gợi cảm, cộng thêm tính cách bất thường của cô ấy, thật sự là rất tuyệt.

La Thanh Mộng biết nếu như cô nói nhiều, Thu Thư Tuyết một khi trở nên hưng phấn, thì cả hai người các cô sáng nay đều đừng hòng đi làm.

La Thanh Mộng lướt qua cô ấy, ra khỏi phòng tắm đi lấy túi xách, đưa lưng về phía cô ấy, thấp giọng nói: “Sao lại đeo kính rồi?”

Thu Thư Tuyết theo sau cô, nói: “Trước đây em đã bị cận thị nhẹ, sợ nhìn chị không rõ, em còn từng cố ý đeo kính vài lần.”

La Thanh Mộng nga một tiếng rồi đi đến trước cửa, hôm nay cô ăn mặc tương đối thoải mái và tươi mát, thuộc kiểu dễ vận động, vì thế cô chọn mang một đôi giày thể thao, quần áo ôm sát, dáng người có vẻ rất đầy đặn.

Thu Thư Tuyết thường nói với cô, mặc quần áo không thể quá kín, ngực của cô là một ưu điểm lớn, cô nên phô bày bản thân, với trang phục gọn nhẹ màu bạc hà, áo ngắn, cô khom lưng thắt dây giày, phần eo lộ ra một đoạn ngắn.

Cảm thấy eo mình bị sờ soạng, có ngón tay lướt  trên da thịt, La Thanh Mộng vẫn giả vờ như không biết.

Cô mang giày xong thì đứng thẳng người, nhưng cô chưa kịp phản ứng thì Thu Thư Tuyết đã ép cô vào cửa, ngực bị ép lên cửa có phần đau nhức, cô kêu rên, hỏi người phía sau: “Làm gì?”

Thu Thư Tuyết lại lui về phía sau một chút, La Thanh Mộng hai tay chống cửa, sau đó một tay sờ nắm cửa muốn mở ra, nhưng tay của Thu Thư Tuyết lại đè lên tay cô, nhẹ nhàng bóp lấy, hô hấp phả vào tai cô, nói: “Chị, em ăn mặc như vậy chị không sợ sao? Không có cảm giác nguy cơ sao?”

La Thanh Mộng lại thân mật tiếp xúc với cánh cửa, cô cảm giác bản thân giáo dục không tốt cho nên Thu Thư Tuyết mới lành sẹo liền quên đau.

Hoàn toàn vô ích.

Thậm chí cô tự hỏi một đêm, cảm thấy bản thân có lẽ nên phạt cô ấy nặng hơn nữa.

Chuyện này thực sự là…

La Thanh Mộng mấp máy môi, muốn nói gì đó nhưng lỗ tai lại bị Thu Thư Tuyết ngậm lấy, nhẹ nhàng thổi một hơi thở, hương bạc hà mát lạnh cứ thế trêu chọc lỗ tai cô.

Thu Thư Tuyết xoay người La Thanh Mộng lại, bễ nghễ nhìn cô một cái, sau đó nâng cằm cô, điều chỉnh tốt tư thế, bàn tay từ cổ áo trượt xuống, giọng nói trầm thấp mê hoặc cô, dùng xưng hô đáng xấu hổ cầu xin cô: “Mau giúp em kiểm tra cơ thể đi, xem em có lớn hơn hay không.”

La Thanh Mộng rất nghiêm túc nghiến răng, nghiêm túc nói: “Có phải em bị bệnh không?”

Thỉnh thoảng lại bộc phát một cơn điên, thân thể Thu Thư Tuyết nhẹ nhàng dán sát vào cô: “Đúng vậy, mau kiểm tra cho em đi.”

Phản kháng là vô ích, không bằng La Thanh Mộng cứ làm theo lời cô ấy, vì thế ánh mắt của cô dao động theo ngón tay của cô ấy, nhìn cô ấy tự kéo cổ áo của mình ra, cô cúi đầu hôn lên ngực Thu Thư Tuyết rồi lại nói: “Không bệnh.”

Thu Thư Tuyết vẫn nhìn cô.

La Thanh Mộng hít sâu một hơi, dùng sức cắn một cái, trực tiếp để lại dấu răng, Thu Thư Tuyết cũng đau nhức nheo mắt lại, nói: “Được rồi… đã tiêm vaccine phòng dại rồi, em không được phát bệnh nữa.”

“Được.”

Thu Thư Tuyết cúi đầu hôn lên môi cô.

La Thanh Mộng tùy ý để Thu Thư Tuyết hôn, bởi vì không có cách nào nên nhẹ nhàng ôm đầu cô ấy, vỗ nhẹ lên vai, nói: “Được rồi, không bị bệnh, ngoan.”

Thu Thư Tuyết ừ một tiếng, lại hỏi: “Vậy em lớn không?”

La Thanh Mộng nhắm mắt đáp lại: “Lớn.”

Sau đó, Thu Thư Tuyết mở cửa, hỏi lại: “Thích sự lớn lên của em không?”

Thực sự là nói nhiều, La Thanh Mộng đi ra ngoài hít thở sâu, đồng thời lại nhớ đến một việc, Thu Thư Tuyết có hình xăm.

Hiện tại lại không có nữa.

Trước đây Thu Thư Tuyết quả thật có hình xăm, cô nhớ rất rõ ràng, khi đó cô còn chưa chia tay Lý An, Thu Thư Tuyết ngủ lại trong nhà anh ta, hai người các cô ngủ chung một phòng, Thu Thư Tuyết đi tắm, cổ áo đặc biệt thấp.

Cô thoáng nhìn thấy hình xăm trên ngực Thu Thư Tuyết, nên hiếu kỳ xem thêm vài lần, nhận thấy Thu Thư Tuyết đang nhìn, cô lập tức thu hồi ánh mắt, ban đêm hai người nằm ngủ, cô đưa lưng về phía Thu Thư Tuyết, mà tay của Thu Thư Tuyết lại đặt trên vai cô, động tác rất nhẹ, giống như một đứa trẻ bất an muốn nói chuyện với người lớn rồi lại không dám.

Thu Thư Tuyết dán rất gần, giọng nói truyền ra từ sau gáy của cô, cô ấy nói: “Chị, chị có muốn xem hình xăm của em hay không?”

Cô nhớ kỹ hình xăm đó nằm ở trên ngực, muốn xem thì phải cởi áo ngủ.

Cô không thể không biết xấu hổ mà nhìn, nên cũng không đáp lại.

Thu Thư Tuyết nói vài lần: “Chị có cảm thấy những cô gái có hình xăm là hư hỏng hay không?”

Sau đó, lại tự nhủ: “Chị, em không xấu, chỉ muốn tâm sự với chị mà thôi, nói một ít bí mật của nữ giới.”

La Thanh Mộng không cảm thấy cô ấy hư hỏng, lại nghe giọng nói rất đáng thương, nên đã an ủi cô ấy xăm hình là tự do của mỗi người, không có vấn đề gì. Lá gan của cô tương đối nhỏ, nên chỉ dám nằm quay lưng nói chuyện với Thu Thư Tuyết.

Về sau cô cũng chưa từng nhìn kỹ hình xăm, hiện tại cũng không nhớ rõ là xăm hình gì…

Dù sao cũng không thể là tên của cô.

Đầu óc của cô giống như bị chập điện.

Nếu như lúc trước cô nhìn xem… vậy, buổi tối hôm đó…

Sẽ phát sinh chuyện gì? Sẽ bị dụ dỗ hay là bị ép buộc đây?

Thật nguy hiểm.

Đến bãi đỗ xe tầng hầm, La Thanh Mộng nghĩ hai người đều phải đi làm, nên tự ép buộc bản thân đừng nghĩ gì nữa.

Mỗi người lên xe của mình, La Thanh Mộng sợ trên đường Thu Thư Tuyết đột nhiên phát điên, nên hạ cửa kính xuống nói với cô ấy: “Trên đường đừng xằng bậy, tập trung lái xe, chú ý an toàn, biết không.”

Thu Thư Tuyết nghiêng đầu nhìn cô, yên lặng nhìn kính chiếu hậu, đôi mắt mang theo ý cười, đôi môi đỏ khẽ mím lại, nụ cười vừa mờ ám vừa nguy hiểm.

Yên tĩnh, nhã nhặn…

Nhưng, nếu biết cô ấy đã trải qua những gì, lại cảm thấy cô ấy có vài phần điên rồ.

Sau đó Thu Thư Tuyết dùng khẩu hình miệng, yên lặng trả lời La Thanh Mộng.

La Thanh Mộng mím môi, cô đã nhìn hiểu, Thu Thư Tuyết đang nói: “Em là chó con của chị.” La Thanh Mộng cắn môi, cuối cùng ánh mắt hung hăng dừng trước ngực cô ấy, thấy dấu răng còn không được che khuất, cô cũng không để ý đến Thu Thư Tuyết nữa mà lái xe rời đi, mặc kệ cô ấy.

Buổi sáng Thu Thư Tuyết đi làm tương đối trễ, trên tay không cầm hộp cơm, Tiếu Trữ Hạc mới từ văn phòng của quản lý đi ra, nhìn cách ăn mặc của cô ấy, không nhịn được tặc lưỡi một cái: “Cũng không hôm nay có hội nghị hay là sự kiện lớn gì, cậu ăn mặc như vậy… để làm gì?”

Thu Thư Tuyết nói: “Chị ấy muốn mình mặc, chị ấy nói rằng thích như vậy.”

Thu Thư Tuyết kéo ghế, thản nhiên phô bày sự gợi cảm của bản thân, phần ngực chỉ được che đi một phần, mơ hồ lộ ra dấu răng.

Tiếu Trữ Hạc nói: “… Sở thích của hai người cũng thật sắc tình.”

Thu Thư Tuyết nhận được một tin nhắn.

[Mặc kín một chút, đừng cho người khác thấy.]

Thu Thư Tuyết cắn môi, kéo cổ ảo của mình lên cao một chút, sau đó bắt đầu gửi tin nhắn cho La Thanh Mộng: [Chị, chúng ta vẫn phải mua nhà sớm một chút, em rất muốn đưa chị đi làm.”

La Thanh Mộng không trả lời.

Thu Thư Tuyết lại chụp một bức ảnh gửi cho cô.

Thật ra La Thanh Mộng thấy được tin nhắn, nhưng sáng sớm kiểm kê sách tương đối bận rộn, hơn nữa cảm thấy cô ấy cũng phải làm việc nên kìm chế không trả lời tin nhắn.

Cô nghĩ bận rộn xong sẽ so sánh với những tấm ảnh trước kia, bởi vì cô vẫn luôn cảm thấy hình xăm trong những tấm ảnh đó, và cái đã thấy trên người Thu Thư Tuyết đêm đó không giống nhau lắm. Cô muốn biết hình xăm của Thu Thư Tuyết có liên quan gì đến cô hay không.

Nếu như có… cô ấy cũng quá táo bạo rồi.

La Thanh Mộng vẫn không trả lời tin nhắn, Thu Thư Tuyết cũng kiêu ngạo một hồi không tiếp tục nhắn nữa, nhưng rất nhanh Tiếu Trữ Hạc đã phát hiện hôm nay Thu Thư Tuyết có thời gian rãnh liền gọi điện thoại, hơn nữa luôn miệng nói xin lỗi chị, em sai rồi.

Tiếu Trữ Hạc còn nghĩ nhanh như vậy thì đã bắt đầu cãi nhau rồi sao, người yêu với nhau thực sự nói trở mặt là trở mặt.

Sau đó cô nhìn thấy Thu Thư Tuyết chuyển sang gọi video: “Chị xem, em còn mang theo dấu ấn của chị. Có phải rất ngoan không?”

Bên kia lập tức ngắt cuộc gọi, Thu Thư Tuyết đóng cửa phòng thay quần áo, chụp khuôn mặt của mình gửi cho La Thanh Mộng, hôm nay cô ấy đeo kính, khí chất biến thái rất rõ ràng, dường như sắp tràn ra khỏi màn hình điện thoại.

[Cho hostess* nhìn một cái, đừng giận em.]

*Hostess: nữ chủ nhân

La Thanh Mộng không muốn để ý đến, nhưng không chịu nổi Thu Thư Tuyết vẫn luôn gửi hình, cô không muốn nhìn rồi lại nhịn không được nhiều lần mở lên.

La Thanh Mộng: [Gọi một tiếng chị.]

Thu Thư Tuyết: [ La Thanh Mộng, em là chó con của chị.]

La Thanh Mộng thầm nghĩ, Thu Thư Tuyết là chó điên.

Lại phát bệnh nữa rồi.

Ngón tay đánh chữ của cô đều run lên.

Tiếu Trữ Hạc cũng cảm giác Thu Thư Tuyết hôm nay có phần điên rồ, đến lúc cô ấy điên xong mới có thời gian nói chuyện với cô: “Không phải hai người muốn đi dã ngoại sao, có thể cho mình đi cùng không? Dù sao cũng đều là đi chơi, mình đi một mình cũng rất buồn chán.”

“Hơn nữa, trước đây mình từng có kinh nghiệm đi dã ngoại. Hai người cái gì cũng không biết sẽ rất buồn chán, dẫn mình đi cùng đi.”

Vài người khác đi ngang qua nghe thấy, cũng rất hiếu kỳ nói: “Dã ngoại? Cho bọn mình đi cùng, xây dựng tình đoàn kết.”

Thu Thư Tuyết lắc đầu nói: “Trữ Hạc đi cùng mọi người đi, bạn gái em xấu hổ, chờ một thời gian nữa sẽ giới thiệu với mọi người.”

Ân Tư Tư nhíu mày, dùng văn kiện trong tay gõ bàn: “Có ý gì? Bạn gái?”

“Cô thì không cần, bạn gái tôi không thích cô.”

“A?” Ân Tư Tư trước là kinh ngạc đối với ‘bạn gái’ sau mới phản ứng kịp, lúc muốn nói gì đó, tất cả mọi người lại chỉ nghĩ Thu Thư Tuyết nói đùa, cười ha hả cho qua.

Ân Tư Tư lại hỏi: “La Thanh Mộng?”

Thu Thư Tuyết không để ý đến cô ta, cúi đầu tiếp tục trả lời tin nhắn: [Tan làm, cần em ăn mặc như vậy đến đón chị không?]

[Đừng không để ý đến em mà, em đã che kín, không cho người khác nhìn thấy. Cũng không phải cố ý làm vậy để dụ dỗ chị.]

Làm sao có thể.

La Thanh Mộng nhìn thấy tin nhắn, đang phân vân giữa việc trả lời hoặc không trả lời, bên kia hẳn là cũng thấy trạng thái ‘đang soạn tin’, vì thế không biết lại chạy vào góc nào đó chụp ảnh, sau đó ảnh chụp gửi đến, trong ảnh Thu Thư Tuyết kéo cổ áo, để lộ ra làn da trắng nõn, đầu ngón tay đặt trên dấu răng đã sắp nhạt đi.

La Thanh Mộng muốn nhắn tin nói em đừng gửi như vậy, gửi rồi cũng phải thu hồi, lỡ như ngày nào đó đánh mất điện thoại, lỡ như ngày nào đó…

Lúc này cô lại nhận được một tin nhắn khác của Thu Thư Tuyết.

Thu Thư Tuyết: [Là dấu răng đang rất nhớ chị.]

 

Recommended Articles

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!