Dò Hư Lăng – Hiện Đại Chương 546

Chương 546: Ôm ta

 

Sư Thanh Y thấy bàn chân của nó chuyển hướng, nhất thời không dám cử động, hô hấp càng thêm nhẹ nhàng.

Thứ đó vốn dĩ đã vô cùng cao lớn, hai chân dài đến thái quá, bàn chân dĩ nhiên cũng rất lớn, nhưng trên chân nó lại mang một đôi giày rất không tương xứng với kích cỡ, mà nhỏ hơn rất nhiều.

Đôi giày có hình thù kỳ lạ, chỉ mang vào một nửa, gót chân lộ ra ngoài, bên trên dường như phủ một lớp nước sơn màu vàng kim, nhưng đã bong tróc đi không ít, thoạt nhìn giống như dẫm lên một chiếc thuyền nhỏ loang lổ.

Sư Thanh Y nhìn kỹ, mới phát hiện đó cũng không phải là giày.

Mà là… kim nguyên bảo được xếp bằng giấy dùng trong tế bái.

Nhưng bởi vì phần phía sau của kim nguyên bảo không được khép kín, bên trong lại rỗng, cho nên thứ đó mang vào chân như một đôi giày, giẫm lên nó mà đi.

Không nói đến loại giấy vàng này không ngờ lại có thể chịu được trọng lượng của thứ đó, mà chỉ riêng việc dùng kim nguyên bảo làm giày để mang cũng đã vượt qua phạm trù hiểu biết của người bình thường.

Nhưng Sư Thanh Y đã chấp nhận hiện thực này, hiện tại tất cả nàng chứng kiến đều tràn ngập quỷ dị, bất kể nhìn thấy hiện tượng phi logic gì, xảy ra nguy hiểm gì, nàng cũng sẽ không cảm thấy kinh ngạc.

Hiện tại việc duy nhất cần làm chính là giữ bình tĩnh, tùy cơ ứng biến.

Đôi chân mang kim nguyên bảo kia bắt đầu chậm rãi di chuyển về phía Sư Thanh Y.

Thật ra Sư Thanh Y cũng không dám xác định đến cùng nó có nhìn thấy nàng hay không.

Nếu như thực sự nhìn thấy, vì sao vừa rồi thứ đó lại lướt qua vị trí của nàng, đi tới phía trước. Hơn nữa thân thể của nó xuyên qua mái nhà, tâm mắt nhất định đã bị nóc nhà che khuất, hẳn là không nhìn thấy mới đúng.

Nhưng nếu như không nhìn thấy, vì sao nó sẽ đột nhiên chuyển hướng.

Có lẽ thật ra cũng không phải dựa vào đôi mắt để quan sát, mà dựa vào năng lực nhận biết nào đó, phải chăng hiện tại nó đã cảm nhận được sự tồn tại của nàng?

Sư Thanh Y tâm tư hỗn loạn, nhìn đôi chân kia cách bản thân càng lúc càng gần. Hành động của nó không bị nhà gỗ cản trở, hẳn là thuộc về loại ảo ảnh nào đó, cũng không biết kim tiễn của nàng có thể tạo thành thương tổn đối với nó hay không.

Sư Thanh Y ngừng thở, hai tay thử ngưng tụ kim tiễn.

Sau đó nàng không khỏi giật mình, cúi đầu nhìn vào lòng bàn tay của mình.

Lòng bàn tay trống rỗng.

Xảy ra chuyện gì, không ngờ nàng… không ngưng tụ được kim tiễn.

Đã không có kim tiễn, đồng nghĩa nàng mất đi vũ khí có lực sát thương mạnh nhất, điều này khiến Sư Thanh Y bắt đầu chân chính hoảng loạn.

Tình huống khẩn cấp, nàng cũng không cách nào tỉ mỉ phân tích nguyên nhân không thể ngưng tụ kim tiễn, có khả năng là bởi vì bị thứ gì đó ảnh hưởng, hạn chế năng lực ngưng tụ kim tiễn của nàng, mà hiện tại trên tay nàng chỉ mang theo một ấm trà, ngoại trừ thứ này thì không có gì khác.

Ầm.

Ầm.

Đôi chân kia từng bước đến gần nàng. Rõ ràng lòng bàn chân dẫm lên giấy vàng nhưng lại có thể phát ra loại âm thanh nặng nề này.

Sư Thanh Y tựa vào vách tường của hành lang, âm thanh dao chặt vào thớt gỗ ở sát vách cũng càng lúc càng rõ ràng, từng tiếng một, tựa hồ cùng một tiết tấu với cử động của đôi chân.

Sư Thanh Y nhìn chằm chằm vào quỹ đạo di chuyển của đôi chân.

Trước đó lúc nó đi lướt qua nàng, rõ ràng vẫn còn đi theo đường thẳng, nhưng hiện tại nàng cảm giác được đầu ngón chân của nó càng lúc càng chếch về phía nàng, khả năng lớn nhất chính là nó quả thật đã phát hiện ra vị trí của nàng nên bước tiến mang tính định hướng.

Trên cổ Sư Thanh Y toát ra mồ hôi lạnh, mồ hôi chảy dọc theo đường cong của cổ, chậm rãi trượt xuống, chảy vào hõm vai.

Ầm.

Đôi chân kia gần ngay trước mắt.

Sau đó chỉ thấy sương đen ngày càng dày đặc, chân phải của thứ đó đột nhiên nâng lên, dường như muốn dẫm về phía Sư Thanh Y, nếu như bị nó giẫm lên, chỉ sợ sẽ tan xương nát thịt.

Cũng may Sư Thanh Y một mực chờ nó, hơn nữa quan sát bước chân của nó, nên chỉ cần lắc mình một cái đã thoát khỏi vị trí nguyên bản, nhanh chân chạy về phía bức tường đối diện hành lang.

Thứ đó thân hình cao lớn, tốc độ hành động không thể so với Sư Thanh Y, nhưng nó thắng ở diện tích bàn chân rất lớn, sau đó nó cũng lập tức xoay người, bàn chân khó khăn dẫm xuống bên cạnh Sư Thanh Y khiến cả mặt đất đều rung động.

Trọng tâm cơ thể của Sư Thanh Y bị rung chấn ảnh hưởng, cảm giác giống như dẫm lên sóng lớn, căn bản không cách nào đứng thẳng, thiếu chút nữa đã ngã xuống.

Nhưng nàng biết đây là cơ hội duy nhất của nàng.

Trước đó một chân của nó giẫm xuống ven tường, diên tích thừa lại phía sau tương đối rộng, nên nàng mới có thể chạy đến phía đối diện hành lang. Nhưng cú giẫm tiếp theo giáng xuống, bốn phía đã bị chân của nó ngăn chặn, không gian trở nên vô cùng chật hẹp, đến lần dẫm thứ ba nếu như nàng không cách nào tránh thoát, sẽ lập tức bị giẫm chết.

Từ trong trí nhớ hỗn độn, nàng có thể miễn cưỡng nhớ  rõ đây là vòng lặp thứ năm trong căn nhà gỗ này.

Nói cách khác, trước đó đã ‘chết’ bốn lần.

Sư Thanh Y suy đoán đây là ảo cảnh nào đó, nàng ở trong này sẽ chết đi bởi rất nhiều nguyên nhân, nhưng không phải thực sự chết đi.

Chẳng qua mỗi một lần tử vong, đều sẽ khiến nàng trở lại điểm khởi đầu, một lần nữa lặp lại quá trình thức dậy ở trên giường, lặp lại việc khát nước, lấy ấm trà thì phát hiện đã hết nước, sau đó vì muốn lấy nước mà ra khỏi phòng.

Cảnh tượng trước khi ra cửa, mỗi một lần đều là tương đồng. Nhưng những nguy hiểm gặp phải sau khi ra cửa lại mỗi lần mỗi khác, nàng không cách nào bằng vào ký ức của lần trước đó để dự đoán chuyện sắp xảy ra.

Mắt thấy đôi chân kia lại có xu thế nâng lên, Sư Thanh Y cắn răng, dùng ấm trà trong tay hung hăng ném vào nó.

Ấm trà vỡ thành vô số mảnh nhỏ, tuy rằng cũng không tạo thành ảnh hưởng gì đối với thứ đó, nhưng nó không ngờ sẽ có thứ đột nhiên ném vào mình, động tác có phần trì hoãn, tạm thời không nhấc chân lên nữa.

… Chính là lúc này.

Chạy mau!

Sư Thanh Y nhấc chân liều mạng chạy trốn. Hiện tại nàng không cách nào ngưng tụ kim tiễn, bộ pháp huyền diệu có tốc độ di chuyển rất nhanh trước đây cũng không sử dụng được, chỉ còn lại thể lực và tốc độ của nàng ở trạng thái nguyên thủy nhất.

Đối mặt tất cả xung quanh, nàng giống như một đứa trẻ sơ sinh cô độc, có thể bị bóp chết bất cứ lúc nào.

Nhưng nàng biết bản thân tuyệt không thể chết ở chỗ này.

Nếu như nàng chết, sẽ lại phải rơi vào vòng lặp. Cứ thế tuần hoàn không dứt, cũng không biết đến khi nào mới kết thúc.

Ôm tâm lý bất cứ giá nào, Sư Thanh Y dùng sức chạy trên hành lang, mà phía sau đôi chân kia cũng đang truy đuổi nàng. Nàng vừa chạy vừa thở dốc, dường như không khí bốn phía đều loãng đi, giày của nàng không biết đã rơi mất từ lúc nào, chỉ còn lại một đôi chân trần.

Hiện tại trên người nàng vẫn mặc váy ngủ màu trắng, bên hông vốn dĩ được xẻ cao, chẳng qua được nút cài khép lại mà thôi, vì thế trong lúc chạy động tác khó tránh bị hạn chế.

Sư Thanh Y không do dự, vừa chạy vừa dùng tay nắm chặt lấy mép váy rồi kéo mạnh, sức lực của nàng vỗn dĩ đã rất lớn, sau động tác này vài nút cài ở mép váy bị nàng kéo đứt, đường xẻ bên hông mở rộng.

Tiếng bước chân theo sát phía sau.

Sư Thanh Y cứ thế mà chạy, chỉ thấy hành lang trước mặt đã đến đầu cùng, hai bên xuất hiện hai lỗi rẽ.

Mà trước lối rẽ đứng hai bé gái mặc quần áo một xanh một đỏ.

Nhưng Sư Thanh Y nhìn kỹ, mới phát hiện đó căn bản không phải hai bé gái mà chỉ là hình nhân giấy mà thôi, sắc mặt trắng bệch, trên mặt vẽ hai chiếc má hồng đậm đến rợn người, một con búi tóc ở bên trái, một con búi tóc ở bên phải.

Nếu như là nghệ nhân làm người giấy chuyên nghiệp, lúc làm người giấy tuyệt đối sẽ không vẽ mắt, bởi vì có một quy tắc nói rằng một khi vẽ mắt cho người giấy, chúng sẽ có cửa sổ để nhìn ra thế gian này, rất có khả năng sẽ sống lại.

Hai người giấy này đều có mắt.

Bé gái có búi tóc bên trái đứng trước lối rẽ bên trái, đôi mắt cong lên, nhếch môi giống như đang cười.

Bé giá có búi tóc bên phải thì đứng trước lối rẽ bên phải, đôi mắt cong xuống, khóe mắt vẽ một giọt nước mắt, bĩu môi, dáng vẻ như khóc tang.

“Hì hì, đi bên trái nha.” Bé gái cười ngẩng đầu lên, thân thể cong xuống một cách quỷ dị, đồng thời ngoắc tay với Sư Thanh Y.

“Hu hu, đi bên phải đi.” Bé gái khóc cúi người, cúc cung với Sư Thanh Y.

Sư Thanh Y: “…”

Tiếng bước chân ầm ầm phía sau càng lúc càng gần.

Nếu không chọn một con đường, hoặc là chọn sai, có lẽ phía trước chính là đường chết.

Sư Thanh Y không có hứng thú, càng không có thời gian chơi trò đánh đố với hai người giấy này, nên trực tiếp tiến lên, một tay cầm lấy một người giấy, hung hăng ném chúng lên vách tường.

Chỉ nghe một tiếng rắc quỷ dị vang lên, người giấy khóc có búi tóc bên phải chợt biến mất, cùng lúc đó  con đường phía bên phải cũng không thấy đâu nữa, chỉ còn lại một bức tường chắn ngang ở đó.

Đáp án không cần đoán cũng biết,  Sư Thanh Y lập tức chạy về phía bên trái.

Chạy một lúc, lại xuất hiện hai ngã rẽ, chỉ là lần này trước ngã rẽ không có hai người giấy, mà chỉ có người giấy cười trước đó đang chỉ tay về bên phải: “Hì hì, nghe ta sẽ không sai, đi hướng này.”

Sư Thanh Y: “…”

Khác với trước đó chính là lần này bé gái người giấy không cong người về phía sau nữa, mà lại cúi người, cúc cung với Sư Thanh Y.

Lần này trái ngược với lần trước.

Không thể tin, phải đi về hướng ngược lại.

Sư Thanh Y không phản ứng bé gái người giấy, mà chỉ nhanh chóng rẽ vào con đường bên trái. Cùng lúc đó, người giấy và con đường bên phải cùng nhau biến mất.

… Chọn đúng rồi.

Nhưng Sư Thanh Y không hề cảm thấy may mắn, bởi vì ý nghĩ duy nhất trong đầu nàng hiện tại chính là chạy, chạy nhanh lên.

Hành lang trước mắt dường như bắt đầu trở nên vặn vẹo, bước tường cũng trở nên nhấp nhô, Sư Thanh Y cảm thấy bản thân giống như đang chạy trên một tấm vải mềm nhũn, tấm vải cong vẹo, bước chân của nàng cũng trở nên phiêu miểu.

Cho đến khi cuối hành lang xuất hiện một cánh cửa phát ra ánh sáng chói mắt.

Sư Thanh Y đã chạy đến mơ hồ, nàng liều lĩnh chạy về phía cánh cửa, tiếng bước chân phía sau dường như cũng xa dần, chỉ còn lại tiếng hít thở của chính nàng được phóng đại bên tai.

Ánh sáng đã ở ngay trước mắt.

Sư Thanh Y cất bước, chạy vào cánh cửa.

Nhưng phía sau lại đột nhiên giống như bị thứ gì đó kéo lấy, nàng cảm giác được trên vai bản thân có thứ gì đó, liếc mắt nhìn xuống, chỉ thấy một luồn hắc khí.

Hắc khí dường như có thể tự mình thay đổi hình dạng, chập chờn trên vai nàng, đồng thời dùng sức kéo nàng trở lại.

Sư Thanh Y nỗ lực chen vào cánh cửa, đã chen được nửa người, nàng vừa cố sức chen vào vừa quay đầu nhìn lại, phía sau không biết đã tụ tập vô số hắc khi từ khi nào, giống như mây đen, vây đổ phía sau nàng, bên trong dường như còn có thứ gì đó đang cử động.

Hắc khí này dường như có ý thức, từng sợi lách đến, quấn lấy cánh tay, bắp đùi, cần cổ, giống như vô số bàn tay kéo nàng về phía sau.

– Đừng đi.

– Trở về.

– Cần ngươi.

– Không được đi.

Trong đầu giống như có ma âm mê hoặc, vang lên vô số giọng nói bén nhọn, khóc cầu nàng ở lại.

Sư Thanh Y sắp bị kéo đến hít thở không thông, nhưng vẫn liều lĩnh muốn bước qua cánh cửa.

Lạc Thần chờ bên giường thoáng nhìn hắc khí trên người Sư Thanh Y dường như đang dần trở nên dày đặc hơn, tiếng nức nở trong miệng Sư Thanh Y cũng ngày một rõ ràng, dường như đang thì thào gì đó.

Lạc Thần lập tức ghé tai lắng nghe.

Chỉ thấy Sư Thanh Y nhíu chặt lông mày, trong miệng đang nói: “… Buông ta ra, mau buông ra!”

Lạc Thần nắm tay nàng, giọng nói run rẩy, gọi nàng: “… Thanh Y, Thanh Y.”

Thiên Thiên lần đầu tiên gặp phải loại tình huống này, nên cũng bó tay hết cách, nàng nhìn A Mai: “Đây là thế nào? Hắc khí trên người nàng càng lúc càng nhiều, đến cùng đó là cái gì?”

“… Ta không biết a.” A Mai cũng gấp đến độ xoay quanh: “Trong mộng cảnh không thể nằm mộng, cũng không có khả năng nằm mộng, nếu như đột phá quy tắc này, sẽ biến thành người thực vật. Ta cũng không biết vì sao nàng lại nằm mộng, nếu như là người áo đen số hai giở trò quỷ, ta cũng không biết hắn rốt cuộc đang ở nơi nào.”

Thiên Thiên nói: “… Trước đó ta cũng cho rằng bản thân gặp ác mộng, nhưng theo cách nói của ngươi hiện tại, nằm mộng gần như là không có khả năng, vậy ta lúc đó thật ra cũng không thể tính là mộng, đúng không?”

A Mai hoảng hốt: “Ngươi gặp ác mộng? Vừa rồi lúc ngủ sao? Điều này sao có thể, vậy ngươi làm sao tỉnh dậy được?”

Thiên Thiên vội vã giải thích: “Không phải, là trước khi ta thức tỉnh, khi đó các ngươi vẫn chưa vào mộng cảnh của ta. Ta đang ngủ, lại mơ hồ cảm thấy trong đầu có rất nhiều hình ảnh, cho dù sau khi tỉnh dậy vẫn có thể nhớ rất rõ ràng, ta cho rằng đó là bản thân gặp ác mộng mà thôi.”

A Mai lúc này mới thở phào nhẹ nhõm: “Làm ta sợ muốn chết. Đó không phải là mộng, chỉ là ngươi lúc đó còn chưa thức tỉnh, lại hồi tưởng đến rất nhiều đoạn ký ức, nhưng bởi vì ngay lúc đó ý thức của ngươi vẫn dừng lại ở năm Hồng Vũ thứ tư, nên tất cả những việc xảy ra sau thời điểm này, đều sẽ bởi vì thời gian hỗn loạn mà mang đến cho ngươi cảm giác không chân thực. Cho dù đó chính là những việc ngươi chân thực trải qua, nhưng trước khi thức tỉnh, ngươi cũng sẽ không cách nào hiểu được, vì thế sẽ xem chúng là mộng. Đúng lúc những ký ức đó, có thể đều là những ký ức cho ngươi cảm giác sợ hãi nên ngươi mới lầm tưởng bản thân gặp ác mộng, thật ra không phải.”

Thiên Thiên gật đầu.

“Nằm mộng trong mộng cảnh nào có đơn giản như vậy, cũng không chỉ nhìn thấy ảo ảnh, mà đó quả thực là một loại tàn phá và dằn vặt về mặt ý thức.” A Mai càng nói càng sợ hãi: “Mộng trong mộng cảnh, giống như việc tạo ra ảo cảnh trong đầu ngươi, vây khốn ý thức của ngươi, tiềm thức của con người là vô biên, bên trong cất giấu vô tận bí mật, ngươi căn bản không biết ở trong đó ngươi sẽ gặp phải thứ gì. Nếu như ngươi không thoát ra được, sẽ bị trói buộc đến chết ở trong đó, vĩnh viễn không thể tỉnh lại.”

“… Ảo cảnh?” Lạc Thần nghe thấy, quay đầu lại nhìn A Mai.

“Có thể lý giải như vậy.” A Mai nói: “Cũng không hẳn, ta chỉ so sánh tương tự mà thôi.”

Lạc Thần buông tay của Sư Thanh Y, lập tức đứng dậy: “Các ngươi ở đây chăm sóc nàng chốc lát, ta sẽ nhanh chóng quay lại.”

Nói xong, nàng bước nhanh ra khỏi phòng.

Không bao lâu, Lạc Thần đã vội vã trở về, ngón tay nắm chặt thành quyển, hình như trên trong đang nắm vật gì đó. Nàng chạy đến bên cạnh Sư Thanh Y, mở ra lòng bàn tay tràn đầy mồ hôi nóng của Sư Thanh Y ra, đặt vật trong tay mình vào tay Sư Thanh Y.

Đó là một phiến vảy màu trắng, dưới ánh sáng mông lung, mơ hồ có thể thấy được hoa văn trên đó.

Đây là Thứ Lân của Ngư Thiển.

Trước đó để khống chế bọt khí, Ngư Thiển giao Thứ Lân cho Sư Thanh Y, sau đó lại bởi vì xảy ra rất nhiều việc, vội vội vàng vàng, nhất thời không nghĩ đến việc trả lại mảnh vảy này cho Ngư Thiển, nên vẫn mang trên người Sư Thanh Y.

Lúc ở phòng tắm, mảnh vảy này được lấy xuống, tạm thời đặt trong hộp chứa đồ, vừa rồi lại bị Lạc Thần mang đến.

Lạc Thần đặt mảnh vảy xong, nhẹ nhàng khép những ngón tay của Sư Thanh Y lại, sau đó tiếp tục nắm lấy tay nàng.

“Thanh Y, đi theo Thứ Lân.” Lạc Thần nói khẽ bên tai Sư Thanh Y.

Sư Thanh Y còn đang giãy dụa ở trước cánh cửa ánh sáng, cuối cùng nàng thành công bước qua cánh cửa, chỉ thấy trước mắt là một mảnh đỏ rực, giống như đi vào bể máu.

Mà bốn góc bể đặt bốn trái tim thật lớn, lớn bằng cả cơ thể, xung quanh quấn đầy dây leo màu đỏ, những sợi dây leo này không chỉ chẳng chịt vây lấy bên ngoài mà còn xuyên qua trái tim, tựa như vô số huyết quản trên chính những trái tim đó.

Thình thịch.

Thình thịch.

Bốn trái tim kia còn đang đập.

Chân của Sư Thanh Y di chuyển trong bể máu, tỉ mỉ quan sát bốn phía, phát hiện đây là một không gian bịt kín, căn bản không có đường đi. Mà hắc khí cũng không dự định buông tha cho nàng, chúng len qua cánh cửa, theo sát phía sau nàng.

Sư Thanh Y thô bạo nâng tay đánh về phía sau, trong mắt là một màu đỏ rực: “Cút cho ta!”

Hắc khí tựa hồ có chút kiêng kỵ mà lui lại, nhưng cũng không lui quá xa, không xa không gần bám lấy nàng, dường như đang chờ đợi lúc nàng sơ ý.

Sư Thanh Y đầu choáng mắt hoa, bắt đầu kiểm tra từng quả tim, phương hướng của những sợi dây leo màu đỏ cũng kiểm tra một lần nhưng không phát hiện có lối ra nào.

Lẽ nào nơi này vốn dĩ không có đường ra?

Nàng lại phải bị vây khốn đến chết ở nơi này, một lần nữa trở lại điểm bắt đầu, lặp lại quá trình đào thoát lần thứ sáu?

Sư Thanh Y đang tâm phiền ý loạn, kết quả lại nghe thấy bên tai mơ hồ vang lên một giọng nói mềm nhẹ: “Thanh Y, đi theo Thứ Lân.”

Giọng nói này mang theo sức mạnh làm cho người ta yên tâm, cả người Sư Thanh Y run rẩy, vừa mừng vừa sợ, không khỏi nhìn xung quanh: “Lạc Thần, Lạc Thần?”

Nhưng bốn phía cũng không có bóng dáng của Lạc Thần.

Sư Thanh Y vô thức cúi đầu nhìn xuống, cảm thấy trong tay xuất hiện một vật gì đó, mở lòng bàn tay ra xem, chỉ thấy một phiến vảy màu trắng phát ra ánh sáng yếu ớt.

Thứ Lân của Bạch Giao, có thể xuyên phá ảo cảnh, nếu như trên người mang theo Thứ Lân, ảo ảnh của nó cũng sẽ tiến vào tiềm thức của người mang, nhằm dẫn đường cho người đó. Trước đó bị tiếng hát của Hắc Giao mê hoặc, Sư Thanh Y cũng là dựa vào Thứ Lân của Ngư Thiển mới thoát ra được.

Sư Thanh Y nhẹ nhàng nâng mảnh Thứ Lân trong tay.

Thứ Lân càng đưa càng cao, cuối cùng thoát ly bàn tay của Sư Thanh Y, di chuyển về phía quả tim nằm ở hướng Đông Nam.

Sư Thanh Y theo Thứ Lân bước đến trước quả tim nằm ở hướng Đông Nam.

Thứ Lân bay đến một vị trí gần quả tim, sau đó nhẹ nhàng cắt lên đó một đường, lập tức có máu chảy ra từ vết cắt.

Sau đó Thứ Lân dừng lại, không tiếp tục di chuyển, ánh sáng càng lúc càng mạnh, dường như đang thúc giục Sư Thanh Y.

Sư Thanh Y nhìn xung quanh một chút, cũng không thấy bất cứ vật gì có thể dùng làm vũ khí, thậm chí ngay cả một con dao nhỏ cũng không có. Nàng không có cách nào khác, chỉ đành hạ quyết tâm, dùng hai ngón tay của mình đặt lên vết cắt trên quả tim.

Vết cắt bị xé mở, thoáng chốc máu chảy như suối, Sư Thanh Y nhắm mắt lại, để tránh cảnh tượng trước mắt hù dọa bản thân, nàng chịu đựng cảm giác khó chịu kéo mạnh để vết rách càng lúc càng mở rộng.

Trái tim không ngừng đập, vết rách mỗi lúc một lớn, máu cũng càng chảy càng nhiều, cuối cùng đổ xuống giống như thác nước, tẩm ướt cả người Sư Thanh Y thành một huyết nhân.

Sư Thanh Y cảm thấy bản thân đã chết lặng, không thể nhận biết bất cứ điều gì, nàng vẫn tiếp tục xé, cho đến khi lỗ hổng trên trái tim hoàn toàn bị xé mở, bên trong cũng xuất hiện một cái khe chật hẹp.

Thứ Lân tiếp túc di chuyển, bay vào trong cái khe.

Sư Thanh Y lau máu loãng trên mặt, đi theo Thứ Lân, chen vào trong khe hẹp.

Hắc khí nhận thấy, nhất thời giống như mất kiểm soát chen chúc tụ ở phía sau Sư Thanh Y. Sư Thanh Y muốn đi qua khe hẹp, chúng ngay ở phía sau cực lực lôi kéo nàng, ngăn cản nàng tiến thêm một bước.

— Đừng đi.

— Ở lại.

Bên tai vô cùng ồn ào, Sư Thanh Y một mặt xua tay đánh đuổi hắc khí, một mặt tiếp tục chen vào cái khe.

Lạc Thần cảm giác được ngón tay của Sư Thanh Y cử động, không ngừng run rẩy, sau đó là cánh tay huơ loạn trong không trung, dường như đang xua đuổi thứ gì đó.

Cả thân thể cũng căng chặt, tiếng rên rỉ trong miệng càng trở nên rõ ràng: “Cút đi… cút đi!”

Lạc Thần cũng không biết trong tiềm thứ Sư Thanh Y đã trả qua chuyện gì, rồi lại không cách nào vào đó giúp đỡ, mà chỉ có thể ở bên cạnh lo lắng nhìn nàng.

— Đừng đi.

Sư Thanh Y chen giữa khe nứt, đầu óc choáng váng, nàng trở tay bóp lấy một luồn hắc khí, hung hăng vặn xoắn: “Câm miệng.”

Hắc khí phát ra tiếng kêu rên chói tai, rồi nhanh chóng chạy trốn.

Trên giường, hắc khí trên người Sư Thanh Y bắt đầu giảm đi.

Sau đó cơ thể nàng bắt đầu co quắp, cuộn chặt, cả người run rẩy liên tục, một lát sau nàng bật dậy từ trên giường, đôi mắt bất chợt mở ra.

Lạc Thần nhìn thấy, đầu tiên là sửng sốt, sau đó phút chốc đỏ cả khóe mắt.

Cả người Sư Thanh Y tràn đầy mồ hôi nóng, nàng chậm rãi quay đầu, nhìn ba người bên giường.

Thiên Thiên khó giấu vẻ vui mừng.

A Mai cũng thán phục không ngớt: “Trời ạ, tỉnh rồi! Không ngờ có thể tỉnh lại từ trong mộng của mộng cảnh!”

Lồng ngực Sư Thanh Y kịch liệt phập phồng, hòa hoãn chốc lát mới thì thào nói: “Ta… vừa nằm mơ sao?”

A Mai lập tức nói: “Đúng vậy, ngươi nằm mơ. Dám nằm mơ ở trong mộng cảnh, thiếu chút nữa ngươi đã tiêu đời rồi, ngươi có biết không?”

Thiên Thiên vỗ nhẹ lên đầu A Mai, khiến nàng chú ý cách dùng từ, A Mai lập tức ngậm miệng.

Nét mặt của Lạc Thần có phần hoảng hốt, ngóng nhìn Sư Thanh Y một hồi lâu mới nói: “Ngươi ở đây nghỉ ngơi một chút, ta lấy nước cho ngươi.”

Sư Thanh Y vốn dĩ có chuyện muốn nói với Lạc Thần, nhưng thấy nàng muốn đi, chỉ đành gật đầu.

Lạc Thần đi ra ngoài, khi trở về bưng một chậu nước lớn, đặt ở bên giường. Nàng thấm ướt khăn mặt, vặn khô sau đó cẩn thận lau mồ hôi cho Sư Thanh Y.

“Vậy ngươi ở đây chăm sóc nàng, ta và A Mai đi trước, có việc thì gọi bọn ta.” Thiên Thiên là một người tinh tế, vì thế lên tiếng.

“Được.” Lạc Thần khẽ xoay người, nói: “Vừa rồi đã khiến cho các ngươi lo lắng rồi, nghỉ ngơi đi, nơi này có ta trông chừng.”

Trong lòng A Mai hiếu kỳ, đặc biệt muốn biết Sư Thanh Y đã mơ thấy những gì

Đối với A Mai mà nói, nàng chưa từng gặp qua người nào nằm mộng trong mộng cảnh, hơn nữa còn có thể thành công tỉnh lại, đang muốn hỏi Sư Thanh Y một số vấn đề, xem như nghiên cứu và vân vân, nhưng Thiên Thiên đã lập tức kéo cổ áo của nàng, xách nàng ra ngoài.

Không đợi Thiên Thiên ra khỏi cửa, Sư Thanh Y gọi nàng lại, nói: “… Đây hình như là phòng của ngươi? Sao ngươi lại đi ra ngoài?”

Lạc Thần lúc này mới bừng tỉnh, nàng đứng lên nói với Thiên Thiên: “… Xin lỗi.”

Thiên Thiên mỉm cười trêu chọc Lạc Thần: “Xem ngươi nóng lòng kìa, phòng ai cũng không phân biệt được, ta cũng không muốn nói, còn nghĩ sẽ đến phòng các ngươi nằm đây.”

Lạc Thần nghe Thiên Thiên nói xong càng thêm xấu hổ, rũ mi đưa tay bế Sư Thanh Y xuống giường, sau đó đi ra cửa, đồng thời cũng nói với Thiên Thiên: “Bọn ta về phòng, ngươi nghỉ ngơi ở phòng mình đi.”

Thiên Thiên mỉm cười phất tay với Lạc Thần: “Đi đi.”

Lạc Thần ôm Sư Thanh Y trở về phòng, sau đó Thiên Thiên cũng theo vào, tri kỷ đặt chậu nước bên giường, sau đó mới giúp các nàng đóng cửa lại.

Sư Thanh Y nằm trên giường của mình, cả người trầm tĩnh lại, Lạc Thần tiếp tục vặn khăn, giúp nàng chà lau thân thể.

“… Vừa rồi nhất định đã dọa đến ngươi rồi phải không?” Sư Thanh Y nhẹ giọng nói.

Lạc Thần tiếp tục động tác, nhẹ nhàng gật đầu: “… Ừm.”

“Ngươi đừng lo lắng.” Sư Thanh Y vội vã dỗ dành nàng ấy: “Ta đã tỉnh lại rồi, cũng nhờ ngươi đặt Thứ Lân của Ngư Thiển vào tay ta, ta mới có thể thoát ra được.”

Ánh mắt của nàng trở nên dịu dàng, nhìn thẳng vào mắt Lạc Thần: “Ngươi lại cứu ta rồi.”

“Là Ngư Thiển cứu ngươi.” Lạc Thần nói.

“Ngươi cũng đã cứu ta.” Sư Thanh Y ngoan ngoãn ngồi yên để Lạc Thần lau mồ hôi cho mình, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Lạc Thần. Vừa rồi Lạc Thần có chút hoảng hốt, nàng thực sự khó có thể tưởng tượng đoạn thời gian nàng rơi vào mộng cảnh, Lạc Thần rốt cục đã lo lắng đến mức nào.

Lạc Thần lau người cho nàng xong, muốn đi đổi một chậu nước khác, Sư Thanh Y lại nắm lấy tay nàng ấy, đồng thời hai tay ôm chặt nàng ấy.

“… Làm sao vậy, có chỗ nào không thoải mái?” Lạc Thần bị nàng ôm, thân thể có phần cứng nhắc, dịu dàng hỏi nàng.

“Không khó chịu.” Giọng nói của Sư Thanh Y vừa kiều mị vừa mềm nhẹ, còn mang theo vài phần đáng thương: “Chẳng qua là sợ hãi, ngươi phải ôm ta.”

Mồ hôi trên trán Lạc Thần còn chưa kịp lau, nàng dang hai tay ôm lấy Sư Thanh Y.

“Lạc Thần.” Sư Thanh Y giúp nàng lau đi mồ hôi trên má, nhẹ giọng nói: “Có… quỷ.”

“Trong mộng sao?” Lạc Thần ôm nàng chặt hơn nữa: “Là ta không tốt, sau này sẽ không kể chuyện ma quỷ cho ngươi nghe nữa.”

Sư Thanh Y âm thầm mỉm cười, nói: “Vậy thì không cần. Tuy rằng ta sợ, nhưng ta thích nghe ngươi kể chuyện ma, giấc mộng này của ta, cũng không phải do chuyện ma ảnh hưởng, mà hẳn là một số hình thái trong ý thức.”

 

 

Recommended Articles

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!