Vào Nhà Ta Ngồi – Phiên Ngoại 5

Phiên ngoại 5 – Dã ngoại

 

Buổi tối, La Thanh Mộng đang kiểm kho cùng nhân viên ở nhà sách, kiểm tra được một nửa, cảm giác quen thuộc lại kéo đến.

La Thanh Mộng buông bản kê trên tay nhìn ra bên ngoài, thấy Thu Thư Tuyết đang đứng chờ cô, ánh mắt của cô ấy dừng trên người cô, nhàn nhã hưởng thụ khoảng thời gian yên tĩnh này, La Thanh Mộng vẫn tiếp tục kiểm kê số lượng sách trên giá.

Bên ngoài Thu Thư Tuyết nhận được một tin nhắn: [Hiện tại thấy rõ rồi chứ?]

Thu Thư Tuyết cận nhẹ, lúc tăng ca sẽ đeo mắt kính, khung chat nếu trượt lên sẽ thấy tất cả đều là hai người các cô đang trò chuyện về những đề tài người lớn. Cô ấy trả lời: [Muốn đến gần để nhìn.]

La Thanh Mộng không trả lời, Thu Thư Tuyết tiếp tục đứng ở ngoài cửa, không bao lâu sau thì bước vào, cùng cô trước trước giá sách giống như những lần chọn mua sách trước đây.

Nhà sách phần lớn đều rất yên tĩnh, nhân viên sẽ không chủ động giới thiệu sách, Thu Thư Tuyết đi đến bên cạnh cô rồi khẽ hôn lên má một cái. Bí mật, lặng lẽ, không ai nhìn thấy.

Yêu đương mấy tháng, Thu Thư Tuyết hiếm khi có thể đến bên này, vẫn là do vấn đề từ lúc đầu, nơi ở của hai người cách nơi này khá xa, hiện tại công việc của La Thanh Mộng lại có thời gian tự do hơn so với Thu Thư Tuyết, nên về nhà cũng sớm hơn, vì thế La Thanh Mộng luôn về nhà sớm để nấu cơm cho cô ấy, đồng thời cũng tốt rất nhiều tâm tư sắp xếp thời gian để Thu Thư Tuyết vừa về đến nhà thì cô có thể ra mở cửa cho cô ấy, để cô ấy cảm nhận được hương vị của gia đình.

Có mất mới có được, Thu Thư Tuyết muốn chơi trò lãng mạn em đón chị, chị đón em, thì phải từ bỏ việc vừa về đến nhà đã được ăn món ngon chị yêu nấu, nhưng cô ấy thật sự không bỏ qua được loại cảm giác gia đình ấm áp này.

La Thanh Mộng cầm bản kê đi vào trong, Thu Thư Tuyết đến gần, nhân lúc không người ép cô vào góc tường: “Giúp em tháo mắt kính xuống.”

La Thanh Mộng không muốn để ý đến cô ấy, rồi lại không có cách nào không đồng ý, cho nên cô đưa tay tháo chiếc kính trên mũi Thu Thư Tuyết xuống, sau đó cong ngón tay quyệt nhẹ lên mũi, muốn cô ấy nghe lời.

Hai người môi chạm môi trong một góc bí mật, sau đó La Thanh Mộng đeo kính lại cho cô ấy.

Thu Thư Tuyết nói: “Có camera giám sát đúng không?”

La Thanh Mộng khẽ trợn mắt, góc này là không có ai đến, nhưng mỗi một góc của nhà sách đều có camera an ninh, vốn dĩ muốn trách mắt cô ấy không đứng đắn, nhưng lại chợt nhớ chính mình là nhân viên của nơi này, bình thường cô người trẻ tuổi đến mua sách, cậu chọn cho mình, mình chọn cho cậu, sau đó người cao hơn sẽ cúi đầu hôn lên má người thấp hơn.

Khi đó trong lòng La Thanh Mộng rất hâm mộ, cho nên lúc Thu Thư Tuyết cúi đầu hôn lên má, cô không hề suy nghĩ, cả người như lạc vào tiên cảnh.

Thu Thư Tuyết không nói lời nào, đôi mắt cũng đã tràn đầy lời âu yếm.

La Thanh Mộng dùng khuỷu tay đẩy cô ấy ra, che giấu vẻ xấu hổ của bản thân, giả vờ như đang đối chiếu bản kê, ý là ‘đường làm loạn’.

Thu Thư Tuyết nắm lấy ngón tay cô, nhân cơ hội này hôn lên má cô: hôn thêm một cái.

La Thanh Mộng hơi ngửa đầu nhìn cô ấy, sau đó lại lấy kính mắt xuống, treo ở trên túi áo của mình, bản thân cô cũng không kìm chế được nữa, đôi môi dán lên môi của đối phương.

“Umh.” Thu Thư Tuyết thỏa mãn cầm lấy ba quyển sách trên đỉnh đầu cô mang ra quầy tính tiền.

Thu Thư Tuyết nghĩ bản thân thật sự có một chút biến thái, cô ấy không chỉ hưởng thụ cảm giác trêu cợt La Thanh Mộng, còn rất thích nhìn người khác nhiều chuyện đem cô ấy và La Thanh Mộng buộc chặt vào nhau để thảo luận, thích người khác tò mò về cô ấy và La Thanh Mộng.

Nhân viên thu nhân rõ ràng đã nhìn ra Thu Thư Tuyết và La Thanh Mộng có quan hệ với nhau, đôi mắt nỗ lực khắc chế không liếc nhìn, nhưng chờ lúc Thu Thư Tuyết mang theo sách đi ra ngoài, ánh mắt của nhân viên thu ngân mới táo bạo nhìn theo.

Thu Thư Tuyết đứng bên ngoài lục xem túi đựng sách, không thấy tặng phẩm.

La Thanh Mộng kiểm tra số lượng xong, ra ngoài nói với Tiểu Trần: “Buổi chiều ngày mau có sách chuyển đến, khoảng ba giờ, chị sẽ nhắc nhở họ giao đúng giờ, các em nhớ kiểm tra kỹ càng.”

“Vâng.” Tiểu Trần nói: “Buổi chiều chị Tư Văn sẽ đến, chị muốn đợi chị ấy không?”

“Có việc cần làm, không chờ được.” Cửa hàng trưởng hiện tại là một người đàn ông, bình thường đều là giải quyết việc chung, không giống quản lý ở chỗ trước đây, thường đến tìm cô nói chuyện, hai người các cô cũng xem như trở thành khuê mật.

La Thanh Mộng xong việc thì đi ra ngoài, Thu Thư Tuyết hỏi cô: “Trước đây chị luôn kèm tặng phẩm cho em, chỗ này lại không tặng, thật keo kiệt.”

“Vậy ngày mai chị nói với họ, cho em đặc quyền…”

Cô đang muốn tiếp tục nói trước đây là cô thiên vị thì chợt thấy quản lý dắt con trai từ xa xa chào hỏi với cô, vừa chào xong nhìn thấy Thu Thư Tuyết, mà quản lý đối với Thu Thư Tuyết vẫn luôn không thích, vì thế trên dưới nhìn Thu Thư Tuyết nói: “Ăn mặc như vậy, bởi vì lại xuất hiện tình địch rồi sao?”

La Thanh Mộng nói: “Em cảm thấy như vậy xinh đẹp, nên bảo em ấy mặc.”

Hai tay Thu Thư Tuyết ôm eo La Thanh Mộng, nhìn con trai của quản lý, đứa bé kéo tay quản lý, nghiêm túc nói: “Chị gái này thật xinh đẹp.”

Thu Thư Tuyết cong môi cười, sau đó lại nhìn về phía La Thanh Mộng, nói: “Mẹ, em trai này cũng rất tuấn tú a.”

La Thanh Mộng vốn dĩ đang  trò chuyện với quản lý, nghe vậy lập tức mím môi, vỗ vào trán của  Thu Thư Tuyết , quản lý cũng rất cạn lời, nói: “Cái túi Hermés này của em vẫn chưa thấy lớn, chỉ số thông minh vẫn dừng lại ở lúc mấy tuổi a.”

Thu Thư Tuyết mỉm cười, nghiêng đầu hỏi : “Mẹ, mẹ mau nói với bọn họ xem có có lớn lên hay không, lặp lại những lời mới khen con lúc sáng.”

Quản lý không nhìn nổi, La Thanh Mộng càng không nhìn nổi, nghiêng người dùng tay chặn cái miệng nói bậy của Thu Thư Tuyết, sau đó nói với quản lý : “Bọn em về trước.”

Thu Thư Tuyết lại kéo tay cô ra, ngồi xuống nói với cậu nhóc: “Chị tốt nghiệp đại học hàng hiệu , em phải cố gắn học tập…”

La Thanh Mộng kéo Thu Thư Tuyết đi, không cho phép cô ấy tiếp tục ăn nói lung tung, con trai của quản lý lấy làm lạ, hỏi: “Chị ấy là cục cưng của chị Thanh Mộng  sao, thật lớn, chị Thanh Mộng cũng làm mẹ rồi, cảm thấy giống như đang gạt người.”

Quản lý lắc đầu, Thu Thư Tuyết này thật là… Cô ấy sờ đầu con trai: “Đừng để ý đến cô ấy, nhưng cô ấy nói không sai, con, con phải cố gắng học tập.”

Quản lý vào nhà sách xem lưu lượng khách, lại nhìn nhân viên thu ngân, La Thanh Mộng đi rồi cô ấy vẫn luôn cảm thấy thiếu vắng thứ gì đó, kém một phần không khí.

Tiểu Trần hiếu kỳ hỏi quản lý về quan hệ của La Thanh Mộng và Thu Thư Tuyết, quản lý nói: “Đúng vậy, người yêu đồng tính.”

“Cô ấy hai mươi lăm tuổi, nhưng quản lý còn nói cô ấy nhỏ? Nói cô ấy là một em gái nhỏ?”

Quản lý quấn quýt hồi lâu, muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ nói: “Có thể là do tình yêu, tình yêu làm cho người ta trở nên trẻ hơn.”

“Có thể.”

Quản lý vẫn không thích Thu Thư Tuyết trước sau như một, chẳng qua cô ấy đã chấp nhận mối quan hệ của hai người kia, nên càng lúc càng cảm thấy họ rất hợp nhau. La Thanh Mộng sẽ trở nên tự tin bởi vì Thu Thư Tuyết, sẽ chú ý cách ăn mặc, so với nhân viên thu ngân trước kia thật sự giống như hai người khác nhau.

Hiện tại lúc trò chuyện, La Thanh Mộng tự tin hơn nữa còn có khí thế, Thu Thư Tuyết hai mươi lăm tuổi còn nhỏ hay không cô ấy cũng không quan tâm, chỉ là La Thanh Mộng đột nhiên trở nên thành thục, hơn nữa, không phải về mặt tuổi tác.

Quản lý ngẫm lại, không khỏi mỉm cười.

Bên này cũng không phải nhà sách cô ấy quản lý nên không tiện ở lâu, xem xong tình hình liền liếc mắt nhìn bản đề cử sách hôm nay, nhìn chữ viết trên đó, cô ấy thầm nghĩ bản thân cuối cùng đã tìm được thứ bị thiếu…

Quản lý dắt con trai đến cửa hàng lego, La Thanh Mộng chạy đến đưa cho cậu bé một ly trà sữa, đồng thời cũng mua cho quản lý một ly, cô chỉ chỉ vào Thu Thư Tuyết ở phía sau, nói với cậu bé: “Là chị gái đó mua.”

Thu Thư Tuyết mỉm cười phất tay với hai mẹ con, La Thanh Mộng cũng cười nói: “Em ấy chỉ trêu bạn nhỏ một chút thôi, nhưng bình thường rất nghiêm túc.”

Quản lý nói: “Nghiêm túc cái gì, chị hiểu mà, là đang ghen thôi.”

“Ghen, ghen cái gì?” La Thanh Mộng nghe không hiểu, có chút mờ mịt, quản lý lắc đầu dẫn con trai đi rồi.

La Thanh Mộng cảm thấy quan hệ giữa cô và quản lý là tình bạn thuần khiết, không tồn tại cái gì đáng ghen, sau đó cô trở lại nắm tay Thu Thư Tuyết, hỏi: “Em còn ghen cái gì?”

Thu Thư Tuyết không nói gì, mà chỉ nắm chặt tay cô, cùng cô đi dạo trung tâm thương mại.

Trung tâm thương mại này trước đó các cô đến mỗi ngày, mấy tháng cũng không có thay đổi gì, các cô dạo đến phát chán rồi, La Thanh Mộng từ trên lầu đi xuống, sau đó lại đảo lên trên tiếp tục đi dạo.

Thu Thư Tuyết nắm tay cô, hỏi: “Chị, chị đang trừng phạt em sao, cố ý dẫn em đi tới đi lui, làm em mệt mỏi.”

“Nào có.”

La Thanh Mộng không xấu xa như vậy, cô vốn vốn đang muốn lên tầng trên để mua sắm, nhưng lúc này ấn nút ‘lên’ thang máy xong, lại lôi kéo Thu Thư Tuyết đứng sang bên kia chờ thang đi xuống.

Hai bên thang máy đồng thời mở cửa, La Thanh Mộng kéo Thu Thư Tuyết đi vào, nhỏ giọng nói với cô ấy: “Là cảm thấy em ăn mặc như vậy quá xinh đẹp. Nên muốn đi dạo nhiều một chút.”

Thang máy sắp đóng lại, Thu Thư Tuyết lại duỗi tay ngăn cản, sau đó kéo cô ra ngoài, một tay còn ôm em cô, dán sát vào người cô: “Nhưng có hơi mệt, chị phải dìu em.”

Lại đi dạo một vòng, Thu Thư Tuyết đột nhiên cúi người thì thầm bên tai cô: “… Bởi vì chị thiếu chút nữa đã biến thành mẹ của cậu bé kia, thật sự khiến người ta phải tức giận.”

Thu Thư Tuyết cúi đầu hôn lên má La Thanh Mộng.

La Thanh Mộng đầu óc mờ mịt, thực sự là không có cách nào với cô ấy, khuôn mặt chậm rãi nóng lên, thầm nghĩ quả nhiên là cô ấy đang ghen tị.

Về đến nhà, Thu Thư Tuyết nói chuyện cắm trại muốn dẫn theo Tiếu Trữ Hạc, muốn hỏi ý của cô, hơn nữa nói nếu như cô không thích thì có thể cự tuyệt, ấn tượng của La Thanh Mộng đối với Tiếu Trữ Hạc không tệ, cho nên đã đồng ý.

Buổi tối nhiệt độ tăng lên, thời tiết oi bức, La Thanh Mộng mở điều hòa, Thu Thư Tuyết ngồi trên sô pha, đến lúc La Thanh Mộng ngồi bên cạnh, Thu Thư Tuyết lập tức dùng hai chân câu lấy thắt lưng của cô, cùng cô hưởng thụ thời khắc nhàn nhã, La Thanh Mộng cúi đầu nhìn chằm chằm vào ngực của Thu Thư Tuyết, cô muốn hỏi chuyện hình xăm nhưng lại sợ cô ấy chơi đùa đến tối muộn, một mặt do dự một mặt lòng hiếu kỳ lại quá nặng.

Thu Thư Tuyết cọ vào khuôn mặt của cô, hỏi: “Chị, nhìn say mê như vậy, là thích ngực của em, hay là thích dấu răng trên ngực.”

La Thanh Mộng dịu giọng nói: “Là thích Tuyết Tuyết.”

Thu Thư Tuyết nhìn cô, vẻ thâm tình mê người biến thành ngọt ngào, cô ấy ‘wow’ một tiếng, giọng nói nũng nịu: “Em cũng thích chị Mộng Mộng.”

La Thanh Mộng luôn có thể từ trong miệng cô ấy nghe được đủ loại xưng hô, hoặc là rất mới lạ hoặc là đặc biệt đáng xấu hổ. Cô cảm thấy đời này dù ở bên cạnh ai cũng sẽ không có người nào giống như Thu Thư Tuyết, có thể gọi cô bằng mỗi một cách xưng hô đều uyển chuyển như vậy.

Cô nhìn vào ngực của Thu Thư Tuyết, nói: “Hình xăm trước kia của em đâu rồi?”

Thu Thư Tuyết vẻ mặt hoang mang, rất khó hiểu mà hỏi ngược lại: “Bây giờ chị mới phát hiện ra em không có hình xăm sao?”

“…A, đúng vậy.”

Lần đầu La Thanh Mộng tiếp xúc thân mật với cô vẫn còn cảm thấy rất xấu hổ rất sợ hãi, luôn bị làm đến phát khóc, xấu hổ đến mức chỉ dám nhìn khuôn mặt của Thu Thư Tuyết.

Chờ lúc cô chú ý đến sự biến mất của hình xăm đã là ngày sinh nhật của Thu Thư Tuyết, cô kiên trì muốn ăn cam ở trên đó, lúc thần hồn điên đảo mới chú ý đến trên ngực Thu Thư Tuyết không có hình xăm.

Nhưng khi đó đã động tâm, cả người rung động chỉ nghĩ Thu Thư Tuyết làm cho cô thật thoải mái, lúc nằm yêu thì chỉ suy nghĩ làm sao đối phó tra nam, hơn nữa không làm tổn thương Thu Thư Tuyết.

Cô lên mạng tra cứu hướng dẫn của những người dùng là luật sư, nếu như bị chụp lén, thì không cần sợ, chỉ cần mua hình xăm giả dán lên người, lỡ như ảnh chụp bị phát tán, cứ nói bản thân có hình xăm để nắm thóp ngược đối phương.

Về sau La Thanh Mộng chỉ nghĩ rằng Thu Thư Tuyết đang muốn bảo vệ bản thân nên mới xóa hình xăm đi.

Giọng nói của Thu Thư Tuyết rất trầm thấp, nói: “Em có chút tức giận rồi, chị chưa từng nhận ra hình xăm của em. Có phải bởi vì không quan tâm đến em hay không, còn em lại nhớ rõ mỗi một chi tiết trên cơ thể chị. Nuốt ruồi sau thắt lưng, mỗi lần cắn vào chị đều rất nhạy cảm.”

La Thanh Mộng muốn nói bản thân cũng sẽ mơn trớn vết bớt trên đùi cô ấy, lại sợ cuộc trò chuyện đi sai hướng, nhưng Thu Thư Tuyết lại dùng hai chân kẹp chặt chân cô, kéo cô vào trong lòng, khiến thân thể cô ngã về phía trước ép chặt lên người cô ấy, cuối cùng cô chỉ có thể hiếu kỳ tiếp tục hỏi: “Lúc đó em đã dùng hình xăm dán đúng không, đã dán hình gì?”

Thu Thư Tuyết không nói chuyện, yên lặng nâng tay lên bắt lấy một lọn tóc của cô. La Thanh Mộng không đoán được rốt cuộc cô ấy đang suy nghĩ gì.

Động tác của Thu Thư Tuyết rất thong thả, nói: “Không nói cho chị biết, ai bảo chị không chịu nhìn.”

La Thanh Mộng nhíu mày.

Thu Thư Tuyết khẽ nghiêng đầu: “Lúc trước cho chị nhìn, chị không nhìn, hiện tại…”

La Thanh Mộng cúi đầu, lấy lòng mà hôn lên môi Thu Thư Tuyết, Thu Thư Tuyết nói: “Làm vậy cũng vô dụng.”

La Thanh Mộng vẫn muốn biết, cô ngửa đầu hỏi cô ấy: “Là tên của chị sao?”

Thu Thư Tuyết không nói rõ, La Thanh Mộng rất muốn biết, vì thế cô lại chủ động lấy lòng Thu Thư Tuyết, Thu Thư Tuyết nháy mắt ám chỉ cô hãy nhìn vào trong cổ áo, khiến cô ngứa ngáy trong lòng.

Cảm thấy Thu Thư Tuyết rất hư hỏng.

La Thanh Mộng chỉ đành thỏa mãn tâm nguyện của Thu Thư Tuyết, nhưng cô ấy lại giả vờ không hiểu ý cô, ăn uống no đủ rồi cũng không nói cho cô biết, mà chỉ nói: “Em đã làm nhiều chuyện xấu rồi… ngại gì thêm chuyện này.”

La Thanh Mộng cũng rất tức giận.

Hai người đánh nhau trên sô pha, còn đánh tới tận sàn nhà.

Sáng hôm sau chính là thứ sáu.

La Thanh Mộng thức dậy thu dọn đồ đạc chuẩn bị đi dã ngoại, sau đó kéo cục cưng bị bản thân nuôi thành kẻ bại hoại đứng lên.

Sáng sớm Tiếu Trữ Hạc ngồi tàu cao tốc đến, ba người cùng đi một chiếc xe đến địa điểm dã ngoại, lúc đầu Tiếu Trữ Hạc rất xấu hổ, La Thanh Mộng càng xấu hổ hơn, trước tiên giúp cô ấy xách đồ bỏ vào cốp xe, sau lại nhỏ nhẹ nói chuyện với cô ấy: “Cảm ơn em đã đến làm hướng dẫn viên cho bọn chị.”

“Nào có nào có, tiếp theo em phải làm phiền hai người rồi.”

Các cô đi dã ngoại ở ngoại tỉnh, bên này thiên hướng cảnh biển, không náo nhiệt như thành phố lân cận, Thu Thư Tuyết lái xe, trên xe thỉnh thoảng trò chuyện làm sinh động bầu không khí.

Đến trên núi, Tiếu Trữ Hạc hỗ trợ dựng liều.

Tiếu Trữ Hạc nói là có chút kinh nghiệm, đã đến đây vài lần, muốn đi theo hỗ trợ hai người, nhưng nhìn hai người hỗ trợ chăm sóc lẫn nhau, hợp lực dựng xong túp liều, cô ấy đứng bên cạnh vừa hâm mộ vừa chua xót nói không nên lời.

Thu Thư Tuyết mang một chiếc ghế đến cho La Thanh Mộng ngồi nghỉ ngơi ngắn cảnh, sau đó bản thân bắt đầu trải chăn trong liều.

Trên núi không khí tươi mát, có bóng cây nên không thấy được ánh mặt trời, không gian vô cùng mát mẻ, La Thanh Mộng ngắn phong cảnh, thầm nghĩ lát nữa sẽ nấu canh cá, Tiếu Trữ Hạc vốn dĩ muốn trò chuyện cùng Thu Thư Tuyết nhưng lại thấy Thu Thư Tuyết một mực bận rộn chuẩn bị bếp gas cho việc nấu nướng. La Thanh Mộng thì đi lấy cá đã được ướp lạnh, rửa lại một lần, sau đó ngẩng đầu nói với Thu Thư Tuyết: “Em giúp chị rửa nồi đi.”

“Được.” Thu Thư Tuyết dùng nước rửa nồi, sau đó lại hỏi có cần chuẩn bị thứ gì khác hay không.

Tiếu Trữ Hạc ngồi bên cạnh càng có vẻ dư thừa, nhìn hồi lâu, cô ấy cũng đến hỏi xem có gì cần giúp đỡ hay không, La Thanh Mộng vốn dĩ muốn để cô ấy ngồi nghỉ ngơi, nhưng Tiếu Trữ Hạc nói: “Ra ngoài chơi, em cũng cũng không phải là khách, có việc gì cần em làm không?”

La Thanh Mộng nói: “Giúp chị cắt cà chua đi.”

Tiếu Trữ Hạc đi lấy dao đến.

Canh cá đậu hũ, bỏ thêm cà chua, vô cùng thơm ngon, Tiếu Trữ Hạc bưng chén lần thứ hai cảm thán tay nghề của La Thanh Mộng quá tốt, trước đây đã cảm thấy cô rất đảm đang, vì thế cô khen ngợi La Thanh Mộng, khiến La Thanh Mộng ngại ngùng mỉm cười.

Buổi chiều ba người tìm đến một hồ nước, nói là muốn câu cá bắt tôm, nhưng con gì cũng không bắt được, cuối cùng La Thanh Mộng lại câu được một con ba ba, nhưng cô không dám chế biến nên trực tiếp thả đi.

Nơi này tương đối cao so với mặt nước biển, ban đêm tương đối lạnh lẽo, các cô mang thịt ra nướng, Thu Thư Tuyết lấy áo khoác trong balo ra khoát lên vai mình, đồng thời cũng lấy cho La Thanh Mộng một cái, còn Tiếu Trữ Hạc vốn đã mặc áo tay dài.

Đêm hè đi cắm trại dã ngoại, chính là muốn ngắm nhìn bầu trời đầy sao từ một nơi trống trãi.

Trễ một chút, Thu Thư Tuyết đi tắm.

La Thanh Mộng ngồi bên cạnh Tiếu Trữ Hạc, Tiếu Trữ Hạc hiếu kỳ hỏi cô làm thế nào lại ở cùng Thu Thư Tuyết, nói bản thân thật không ngờ được.

La Thanh Mộng cầm một cành cây, nhẹ nhàng lay cỏ dại trên mặt đất, ánh trăng treo cao, không cần ánh đèn cũng có thể nhìn rõ cảnh sắc xinh đẹp xung quanh, cô ngẩng đầu nhìn ánh trăng bạc trên bầu trời, ánh trăng dường như bất động treo trên ngọn cây, cô rất thành kính nói: “Có lẽ là chị gặp được người trên mặt trăng.”

“Hả?”

“Trên mặt trăng không phải không có gì cả, mặc dù rất hoang vu, nhưng chị cảm thấy giống như chỉ ngẩng đầu lên đã gặp được cô ấy.”

“I met that person on the moon, and I no longer fear the wilderness.”

Tôi gặp người đó trên mặt trăng và tôi không còn sợ nơi hoang vu nữa.

Tiếu Trữ Hạc và Thu Thư Tuyết đều là phiên dịch viên, có thể nghe hiểu, phát âm tiếng Anh của La Thanh Mộng là do Thu Thư Tuyết dạy, Tiếu Trữ Hạc nhấp một ngụm trà sữa, nếm hương vị trà nhàn nhạt trong đó, nói: “Trước đây ấn tượng đối với chị không tốt lắm, cũng không phải chán ghét, là bởi vì ngay từ đầu không thích…”

La Thanh Mộng liếc nhìn về phía Thu Thư Tuyết, đặt ngón tay lên môi nhẹ nhàng ‘xuỵt’ một tiếng, ra hiệu Tiếu Trữ Hạc đừng nói, sau khi cô và Thu Thư Tuyết chính thức ở bên nhau, cô vẫn luôn cảm thấy trước đây bản thân không đủ điên cuồng, tiếc nuối vì đã bỏ lỡ rất nhiều thời gian.

Tiếu Trữ Hạc bất đắc dĩ mỉm cười, thấp giọng nói: “Thảo nào khoảng thời gian đó sau khi tan tầm cậu ấy đặc biệt tích cực, mỗi ngày đều đến trung tâm thương mại.”

Yên tĩnh ngồi một hồi, Thu Thư Tuyết tắm rửa xong gọi La Thanh Mộng đi tắm, sau đó cô ấy hiếu kỳ ngồi vào vị trí của La Thanh Mộng, hỏi Tiếu Trữ: “Cậu đã nói gì vậy?”

“Nói hai người các cậu trời sinh một đôi.”

Ban đêm ba người đánh bài, ngắm màn đêm, Tiếu Trữ Hạc phát hiện hai người này dường như làm thế nào cũng không buồn chán, Thu Thư Tuyết quá biết cách làm nũng, giống như một… cục cưng.

Quá kỳ lạ, cho dù không thể hiểu nổi vì sao Thu Thư Tuyết thích xưng hô La Thanh Mộng là mẹ, nhưng hiện tại nhìn thế nào cũng không cảm thấy có gì không thích hợp.

Đến giờ ngủ, ba người ngủ hai lều, La Thanh Mộng không muốn cùng Thu Thư Tuyết làm xằng làm bậy, bởi vì Tiếu Trữ Hạc ngủ ngay lều bên cạnh, lỡ như không khống chế được tạo ra tiếng động gì đó, sẽ rất xấu hổ.

La Thanh Mộng đưa lưng về phía Thu Thư Tuyết, cho cô ấy ôm, nhưng không được phép làm bậy. Tấm điệm tương đối mỏng, cô lo lắng hỏi Thu Thư Tuyết: “Em thoải mái không, có ngủ được không?”

Thu Thư Tuyết ừ một tiếng, bàn tay đặt trên lưng cô, nhẹ nhàng vỗ hai cái, sau đó cẩn thận xoa bóp, giọng nói rất khẽ giống như đang thì thầm, cô ấy hỏi: “Chị, hôm nay ánh trăng đẹp không?”

Chiếc lều có phần nóc trong suốt, cô gật đầu nói: “Đẹp.”

Cô tắt điện thoại: “Sao cũng rất đẹp.”

Thu Thư Tuyết mỉm cười, đợi thật lâu mới nói: “Tìm thật lâu. Chỉ sợ chị không ngắm nhìn được bầu trời đêm đẹp nhất.”

La Thanh Mộng mỉm cười.

Cô thích đọc sách, thích những phong cảnh xinh đẹp như ảo cảnh, cho nên cô phụ trách chuẩn bị hành trang, còn Thu Thư Tuyết phụ trách tìm kiếm địa điểm cắm trại.

“Vậy, buổi tối em ăn ngon không?”

“Không tệ.” Thu Thư Tuyết nói.

Em tìm bầu trời đêm cho chị, chị nấu bữa ăn phong phú cho em.

Thật ra sự phân công giữa các cô không phải quá rõ ràng, chẳng qua, biết đối phương cần cái gì thì nghiêm túc làm cái đó, dần dần điều đó trở thành chức trách của mỗi người.

Cảm giác bả vai bị vỗ nhẹ vài cái, cảm giác này có chút quen thuộc, rồi lại không quá tương tự, bởi vì lúc đó La Thanh Mộng đối mặt với bức tường trắng, hiện tại đối mặt với khoảng không của ban đêm.

“Chị.” Thu Thư Tuyết gọi cô, hai ngón tay nhảy múa trên vai cô.

Dây thần kinh cảm giác trên vai La Thanh Mộng rất nhạy cảm, phút chốc tất cả lực chú ý đều tập trung vào đầu ngón tay đặt trên đó, cô trầm mặc hồi lâu mới trả lời một tiếng: “Huh?”

“Thích hình xăm không?”

Thu Thư Tuyết vừa nói vừa chậm rãi vỗ nhẹ vài cái.

“Nếu như em xăm là tên của chị, chị sẽ làm thế nào?”

La Thanh Mộng cũng hỏi ngược lại: “Em hỏi là trước đây hay là hiện tại?”

Lúc này đổi thành Thu Thư Tuyết trả lời rất chậm, cô ấy nói: “Cho dù trước kia có xăm tên của chị, cũng sẽ không cho chị xem.”

La Thanh Mộng không hiểu ý Thu Thư Tuyết, hôm đó chắc hẳn là Thu Thư Tuyết muốn quyến rũ cô, lẽ nào là cô hiểu lầm, cảm nhận sai rồi sao?

Thu Thư Tuyết nói: “Em biết chị không dám nhìn.”

“Chị…” Đúng là không dám.

“Trước đây em rất hư.” Ngón tay của Thu Thư Tuyết mơn trớn trên vai cô, không biết là muốn sờ chỗ nào, không ngừng chuyển động qua lại.

La Thanh Mộng thầm nghĩ cô ấy trước đây có lẽ cũng không dám làm gì quá đáng: “Em không xấu, cho chị cảm giác rất ngoan, cho nên chị mới tặng em rất nhiều sticker hoạt hình.”

Thu Thư Tuyết lại tiếp tục điểm nhẹ vài cái trên vai cô.

Động tác rất chậm, từng cái từng cái một, dường như đang nói ra suy nghĩ của mình, muốn cô xoay người lại.

La Thanh Mộng suy đoán mấy hôm trước cô ấy không trả lời nguyên nhân vì sao xóa hình xăm, nhất định là đã âm thầm giấu cô đi dán lại hình xăm, cho nên hôm nay muốn cho cô xem, khiến cô không thể từ chối yêu cầu của cô ấy, cô ý câu dẫn cô. Thu Thư Tuyết luôn thích làm ra đủ loại chuyện kích thích, La Thanh Mộng hiểu hiểu rõ cô ấy rồi, cô xoay người, ánh mắt trực tiếp nhìn vào ngực của cô ấy.

“Hả?”

Một mảng tuyết rắng, cô tập trung nhìn kỹ, nhưng hình như không có hình xăm.

Giây tiếp theo, cô trực tiếp bị mảng tuyết trắng kia ập vào mặt.

“Umh…” Cô kêu rên.

Thôi đi.

Thu Thư Tuyết ngẩng đầu ưỡn ngực, trực tiếp chạm vào môi La Thanh Mộng, La Thanh Mộng sửng sốt, chần chờ chốc lát mới nhẹ nhàng đẩy cô ấy ra: “Em… em làm gì vậy.”

Sau đó, ngón tay của Thu Thư Tuyết dừng trên môi cô, nói: “Thật xin lỗi nha, không cẩn thận để ngực chạm vào miệng chị rồi.”

“Em…” La Thanh Mộng hừ nhẹ một tiếng, hàm răng cắn trúng môi.

Ngón tay Thu Thư Tuyết trượt trong miệng của cô, nhẹ nhàng đè ép, chạm vào bên trong, nói: “Nếu như hôm đó chị xoay người lại, em sẽ làm như vậy, chạm vào môi chị, sau đó sẽ xin lỗi chị giống như lúc nãy.”

 

 

 

Recommended Articles

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!