Vào Nhà Ta Ngồi – Phiên Ngoại 8

Phiên ngoại 8 – Lễ vật

 

Đi dã ngoại ngủ rất thoải mái, ban đêm trở lạnh hai người nằm sát vào nhau.

Đồng hồ sinh học của La Thanh Mộng tương đối sớm, nhưng Thu Thư Tuyết còn thức dậy sớm hơn cả cô, nhẹ nhàng vỗ vai cô, La Thanh Mộng mơ mơ màng màng nhìn về phía Thu Thư Tuyết, hỏi: “Làm sao vậy?”

“Dậy ngắm mặt trời mọc.” Thu Thư Tuyết dịu dàng nói: “Mặt trời mọc hôm nay rất đẹp, dậy nhìn đi, lát nữa hãy ngủ tiếp.”

La Thanh Mộng vẫn nhắm mắt nhưng thân thể đã tỉnh ngủ, Thu Thư Tuyết nhịn không được hôn cô một cái, tay luồn vào dưới gáy, đỡ cô ngồi dậy.

La Thanh Mộng hừ nhẹ một tiếng, mặc quần áo Thu Thư Tuyết đưa, Thu Thư Tuyết nhẹ giọng nói: “Cùng chị ngắm cảnh sắc đẹp như thơ họa này.”

“Đẹp lắm sao?” La Thanh Mộng khẽ lắc đầu cho tỉnh táo.

“Ừm, đẹp, em từng ngắm qua.” Thu Thư Tuyết cài nút áo cho cô, sau đó vén liều ra, để cô nhìn mặt trời ló dạng ở phía xa.

Chân trời nhuốm một màu cam vàng, La Thanh Mộng dụi mắt, nhìn thấy đường viền màu cam lại lóe chút ánh vàng.

“Đẹp không.”

La Thanh Mộng bò ra khỏi liều, Thu Thư Tuyết mở túi xách, lấy bàn chãi đánh răng và ly súc miệng đưa cho cô, bởi vì thời gian mặt trời mọc là có hạn nên La Thanh Mộng tranh thủ đánh răng rửa mặt, ngồi trên ghế xếp ngắm nhìn, nhưng tầm nhìn không được tốt, nên cô lại đứng lên nhìn về phía chân trời.

“Thế nào?” Thu Thư Tuyết đứng bên cạnh cô.

Khóe môi La Thanh Mộng mang theo ý cười nhợt nhạt: “Không giống với trong sách.”

“Huh?”

“Không diễm lệ, cũng không tịch liêu đến thế, có vị ngọt của ánh bình minh.” La Thanh Mộng nhìn vào ánh bình minh, nói.

Thu Thư Tuyết khẽ chớp mắt.

“Có lẽ là bởi vì tiểu thuyết ngược tâm thường sử dụng hình ảnh này, nên phần nhiều là người cô tịch sẽ cảm thấy đồng cảm, còn sự vui sướng, ngọt ngào với người yêu trong khung cảnh này lại trở nên rất hiếm thấy.”

“Nhưng, rất có tác dụng chữa lành a.”

Thu Thư Tuyết có thể nghe hiểu, La Thanh Mộng muốn nói bên cạnh chị có em, cho nên không giống với vẻ tịch mịch và bi tráng thường thấy, ngược lại cô cảm thấy rất ngọt ngào.

La Thanh Mộng cười cong khóe mắt.

Từ lúc ở bên nhau hai người mua rất nhiều sách, ngày nghỉ không ra ngoài, La Thanh Mộng thường nằm trên ghế dài đọc sách, còn Thu Thư Tuyết sẽ chen lấn nằm cạnh cô, dán sát vào mặt cô, nghiêm túc cùng nhau đọc sách.

La Thanh Mộng nói nóng nực, Thu Thư Tuyết sẽ nói nóng chỗ nào.

Thu Thư Tuyết đứng phía sau cô, đưa tay ôm eo cô tiếp tục nhìn mặt trời mọc, cọ vào má cô: “Chị, em đi lấy máy ảnh.”

“Ừm.”

Thu Thư Tuyết chụp La Thanh Mộng trước sau đó lại chuyển sang chế độ chụp chụp tự động, một tay giơ máy ảnh cùng La Thanh Mộng chụp hết kiểu này đến kiểu khác.

Hai tay La Thanh Mộng đặt lên đỉnh đầu tạo kiểu sừng nai, cảm giác rất trẻ con, Thu Thư Tuyết ở bên cạnh cũng không hề có ý kiến.

Thu Thư Tuyết hôn nhẹ lên khóe môi của cô.

Mặt trời nhô lên khỏi ngọn núi, một vòng tròn màu cam treo phía chân trời, hiện tại ánh nắng còn chưa chói chang, mắt thường vẫn có thể nhìn thẳng.

La Thanh Mộng nắm tay Thu Thư Tuyết chậm rãi bước đi, ngắm bình mình, Thu Thư Tuyết hỏi cô có muốn tự mình viết sách hay không, La Thanh Mộng ngay từ đầu liền tự giễu nói: “Chị có thể viết ra cái gì a.”

Cuối cùng cô nhìn Thu Thư Tuyết, cười hỏi: “Viết nhật ký tình yêu của hai chúng ta sao?”

Thu Thư Tuyết nói: “Ừ, mỗi ngày chị đều viết một loại ám ngữ, thì đó chính là lời đường mật, chính là lời âu yếm ngọt ngào nhất.”

Thu Thư Tuyết giơ điện thoại của mình lên: “Em đều chụp được rồi.”

Tình nhân trong mắt hóa Tây Thi, những lời này nói không sai, mặc kệ La Thanh Mộng biểu hiện ra điểm gì Thu Thư Tuyết đều cảm thấy rất hoàn mỹ.

“Vậy chị… thử xem.” La Thanh Mộng nói.

Hai người tản bộ dưới ánh bình minh, tay trong tay đi dạo một vòng rất lớn, cảm nhận hơi nước còn lưu lại trong không khí trong khi nhiệt độ bắt đầu tăng lên.

La Thanh Mộng chuẩn bị bữa sáng, Thu Thư Tuyết nhìn túp lều ở bên cạnh, hiếu kỳ nói: “Sao không có tiếng động gì, ngủ say như vậy sao, hay là bị hổ tha đi rồi?”

La Thanh Mộng cười: “Ở đây sao lại có hổ, để bạn em ngủ một lát nữa, em cũng ngủ đi, ngày thường đi làm đã rất mệt mỏi rồi.”

Thu Thư Tuyết ngáp dài, cô ấy thức dậy chờ bình minh từ rất sớm, xác định hôm nay mặt trời mọc rất đẹp rồi mới đánh thức La Thanh Mộng.

Thu Thư Tuyết kiên trì muốn giúp đỡ một tay, lát nữa sẽ cùng nhau nghỉ ngơi.

Tiếu Trữ Hạc ngửi thấy mùi thức ăn mới tỉnh dậy, lúc cô ấy ra khỏi lều thì bữa sáng đã chuẩn bị xong, vì thế rất xấu hổ: “Đi làm mệt muốn chết, đi cắm trại thực sự quá sung sướng.”

“Chị hiểu mà.”

“Trở về mời bọn mình ăn bữa tiệc lớn đi.” Thu Thư Tuyết nói.

“Đó là dĩ nhiên, chị Thanh Mộng nhất định phải đến, em biết một nhà hàng rất ngon.” Tiếu Trữ Hạc nhiệt tình nói, rất sợ La Thanh Mộng không đi nên cố ý nói rất nhiều lần.

La Thanh Mộng ngữ điệu mềm nhẹ: “Biết rồi.”

Tiếu Trữ Hạc cười đến hài lòng, cô ấy vẫn luôn nhịn không được nói với Thu Thư Tuyết, cậu thật có phúc.

Sáng sớm La Thanh Mộng làm trứng cuộn và một ít nước cam, Tiếu Trữ Hạc đi lấy vài hủ sữa chua đến.

“Chị Thanh Mộng, không biết bao nhiêu em hâm mộ Thư Tuyết, mỗi ngày có người chuẩn bị bữa sáng, cơm trưa cũng vô cùng phong phú.”

Thu Thư Tuyết  duỗi lưng đứng lên hít sâu, chất lượng không khí tuyệt hảo, nói: “Tiếu Trữ Hạc cậu trông chừng lều, mình và chị ấy đi dạo.”

Tiếu Trữ Hạc liếc xéo cô ấy một cái, sau đó đi theo hai người.

Ba người đi bộ trên núi, không ngờ lại tìm được một cây lê rừng, Thu Thư Tuyết phân vân không biết có ăn được hay không, La Thanh Mộng nói: “Cửa nhà bà ngoại chị cũng có một câu như vậy, lúc nhỏ chị vẫn thường ăn.”

Thu Thư Tuyết và Tiếu Trữ Hạc bắt đầu hái, La Thanh Mộng ở phía sau cầm một cái túi lớn.

Thu Thư Tuyết một mực nói thầm bên tai La Thanh Mộng: “Không phải trước đây chị từng nói sẽ nấu tuyết lê đường phèn cho em sao, em đã mong đợi thật lâu, về sau cũng không thấy chị nấu.”

La Thanh Mộng lúc đó dự định làm, lê cũng đã rửa sạch cắt nhỏ, rồi lại cảm thấy bản thân thực sự quá ngốc, sao có thể tặng thứ rẻ tiền như vậy, cô thực sự không dám tặng đi cho nên đã giả vờ mình quên nấu, cuối cùng không tặng cho cô ấy.

“Vậy chị bù lại cho em.”

Tiếu Trữ Hạc xen vào: “Còn em, còn em nữa, có cho em ăn không?”

“Vậy em phải hỏi Thư Tuyết có bằng lòng chia cho em không.”

“Nếu ăn không hết, mình có thể miễn cưỡng chia cho cậu hai lọ.” Thu Thư Tuyết lại nói: “Nhưng có lẽ mình sẽ ăn suốt mùa hè.”

La Thanh Mộng dùng lê rừng chế biến món ăn cho các cô, ban đêm nằm trong lều ngắm sao, đến sáng sớm lại tiếp tục ngắm mặt trời mọc.

Ban ngày, ban đêm, đều đẹp đẽ đến muốn mạng.

Ban đêm La Thanh Mộng nằm trong lòng Thu Thư Tuyết, muốn xem ảnh của những tấm biển đề cử sách mà Thu Thư Tuyết đã chụp, vì thế Thu Thư Tuyết ôm lấy cô, sau đó lấy điện thoại ra cho cô xem, có lúc La Thanh Mộng viết xong sẽ tự chụp rồi chia sẻ cho cô ấy, có lúc Thu Thư Tuyết sẽ đến nhà sách tự mình chụp lại, không sót ngày nào, cô ấy không chỉ xem một lần rồi thôi mà còn đặc biệt lập ra một album ảnh riêng để lưu trữ.

La Thanh Mộng xem xong bắt đầu tự hỏi có nên mở một tài khoản ghi lại những câu tâm đắc trong những quyển sách mình đã đọc hay không.

Thu Thư Tuyết hỏi cô: “Chị không kiểm tra điện thoại của em sao?”

La Thanh Mộng nhìn Thu Thư Tuyết, trong lòng có chút hiếu kỳ, cô ấy nói: “Có thể xem, chị cứ tùy ý xem đi.”

Vì thế La Thanh Mộng liền yên tâm xem thư viện ảnh của Thu Thư Tuyết, sau đó vào đám mây lưu trữ và nhật ký xóa dữ liệu, phát hiện tất cả đều là ảnh của cô, cô thông minh kéo đến tấm ảnh cuối cùng, lại thấy ảnh chụp lúc cô còn chưa quen biết Thu Thư Tuyết.

Thu Thư Tuyết nói: “Đều là những ảnh bị trùng nên mới xóa.”

Thu Thư Tuyết chụp rất nhiều ảnh của La Thanh Mộng, La Thanh Mộng không thích dùng điện thoại chụp ảnh, bởi vì cô không biết chọn góc, nên đa số điều thích dùng văn tự ghi lại. Cô đọc sách sau quầy thu ngân, tìm sách trên kệ, nói chuyện với khách hàng, rất nhiều hình ảnh đều là chụp lén, không dám to gan chụp chính diện, nhưng trong mỗi một tấm ảnh cô đều rất xinh đẹp, rất yên tĩnh.

Lúc bạn nhiều lần xuất hiện trong điện thoại của một người, thì hình ảnh của bạn trong ảnh chụp cũng chính là dáng vẻ của bạn trong mắt người đó.

Cô chậm rãi trượt xuống, nhẹ giọng hỏi Thu Thư Tuyết: “Trong mắt em chị xinh đẹp như vậy sao.”

“Ừm.”

Thu Thư Tuyết nói: “Bởi vì em gặp được chị, chị rất xinh đẹp, nên rất muốn chụp lại nụ cười của chị, nhưng chị lại luôn cười một cách đột ngột không đoán trước, em luôn bị thất thần mà quên mất.”

Trong lòng La Thanh Mộng cảm thấy ngọt ngào, trở mình nép vào lòng Thu Thư Tuyết rồi kín đáo đưa điện thoại của mình cho cô ấy: “Em cũng xem điện thoại của chị đi.”

Mỗi ngày Thu Thư Tuyết đều xem điện thoại của La Thanh Mộng, lúc La Thanh Mộng sử dụng cô ấy sẽ ở ngay bên cạnh quan sát, mà La Thanh Mộng tính cách nội liễm, vòng xã giao sạch sẽ đơn giản, những điều cô hiếu kỳ đều có liên quan đến Thu Thư Tuyết.

Ca khúc Thu Thư Tuyết thích nghe, cô cũng thích, tài liệu Thu Thư Tuyết học tập, cô cũng sẽ học, bạn gái thích cái gì thì cô cũng sẽ thích cái đó.

Thu Thư Tuyết ôm eo cô, ngón tay chọc vào lưng cô: “Là ảnh chụp của em, em đã biết chị rất yêu em mà.”

Là ảnh chụp Thu Thư Tuyết mặc âu phục đeo mắt kính, đứng nhìn cô dưới ánh đèn đường, mái tóc được ánh đèn phủ một vầng sáng.

Hôm sau các cô xuống núi.

Tiếu Trữ Hạc thức dậy sớm, nguyên khí tràn đầy, nhìn dáng vẻ của hai người dường như có phần mệt mỏi, nên cô ấy chủ động nhận việc lái xe, sau đó còn cố ý tặc lưỡi: “Hai người đã làm gì.”

Hai người ngồi phía sau căn bản không nghe thấy lời cô ấy nói.

Thu Thư Tuyết buồn ngủ nhắm mắt lại.

Xe quá xóc nảy, giống như đang đua xe mạo hiểm.

Đầu của Thu Thư Tuyết lắc lư qua lại, La Thanh Mộng liền để cô ấy tựa lên vai mình, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài, Thu Thư Tuyết khẽ nâng ánh mắt hừ nhẹ một tiếng.

La Thanh Mộng nói với cô ấy: “Không sao, tiếp tục ngủ đi.”

Tiếu Trữ Hạc nhìn các cô qua kính chiếu hậu, không khỏi mỉm cười.

Thật ra không cần phải hỏi vì sao một mình lại thích một người khác, có đôi khi bản thân người đó cũng không thể nói rõ, dù sao người trong tình yêu luôn mù quáng.

Tiếu Trữ Hạc về nhà trước, đổi thành Thu Thư Tuyết lái xe, nửa giờ sau mới đến khu chung cư, La Thanh Mộng ở phía sau nhắm mắt nghỉ ngơi một hồi.

Xe chạy đến khu chung cư, điện thoại của Thu Thư Tuyết đổ chuông, cô ấy cầm điện thoại xuống xe nghe máy, là chú cô ấy gọi đến.

Trước đó cô nói muốn chuyển nhà, nhờ chú mình hỏi giúp, hỏi tới hỏi lui, chú cô ấy nói: “Trong tay ba cháu có một tòa nhà, trước đó giữ lại một tầng, nói cháu muốn thì sẽ cho cháu, cháu có muốn nhận không?”

“Muốn a, bảo ông ấy sang tên cho cháu đi.” Dừng một chút, Thu Thư Tuyết lại nói: “Chuyển sang tên bạn gái cháu đi, cháu có quá nhiều nhà ở rồi.”

“Bạn gái cháu? Cháu theo đuổi được người đó rồi?”

Chú của cô ấy dừng chốc lát, lại nói: “Gặp nhau một lần đi.”

“Cùng với bọn họ?”

Chú cô ấy nói: “Nếu như là tặng cho cô ấy, mẹ cháu nhất định sẽ điều tra, nghĩ rằng ba cháu lại tặng nhà cho người nào đó, nhất định sẽ lấy danh nghĩa đó là tài sản chung mà tìm đến, chú cũng muốn gặp bạn gái của cháu.”

Thu Thư Tuyết chỉ nói: “Vậy thì bảo bọn họ đưa tiền đi, cứ nói là cháu thiếu tiền, nhìn trúng món trang sức gì đó, bọn họ chuyển tiền, cháu sẽ tự chọn mua.”

“Chuẩn bị kỹ rồi chứ? Cả đời rất dài…”

“Rất ngắn chú à.” Thu Thư Tuyết tính toán cho ông ấy nghe: “Rất nhanh một năm đã trôi qua, nhưng cháu lại cảm thấy chỉ như một cái chớp mắt.”

Chú cô ấy không nói chuyện.

Cô ấy lại nói: “Thực sự rất thích chị ấy, lần đầu gặp gỡ, nhìn chị ấy qua tấm kính, giây phút đó trong đầu cháu đã nghĩ đến vài kiếp.”

Thích một người sẽ luôn có cảm giác hận gặp nhau quá trễ, trong giây phút người đó đột nhiên xuất hiện, tất cả năm tháng trước dường như đều trôi qua vô nghĩa.

Thời gian ái mộ theo đuổi vô cùng dày vò, sau khi ở bên nhau lại càng dày vò hơn, chỉ cần vài tiếng không gặp đã cảm thấy thời gian rất dài. Nhưng khi chị ấy đến bên cạnh, thời gian lại trở nên rất ngắn, cảm thấy không đủ, chớp mắt đã qua một năm.

Trong nhận thức của Thu Thư Tuyết trước đây, có một người tâm địa thiện lương đến yêu cô ấy chỉ là việc trong mơ, là câu chuyện cười không thể nào trở thành hiện thực. Bởi vì thế giới không hoàn mỹ, cũng không có người nào hoàn mỹ.

Không ngờ rằng cô ấy thực sự gặp được một người lương thiện, yêu cô ấy, đối xử tốt với cô ấy.

Chú hỏi lại lần nữa, giọng điệu càng thêm thận trọng: “Chính là cô ấy sao?”

Thu Thư Tuyết dừng một chút.

Cô ấy nghiêm túc nói: “Không thể không có chị ấy.”

Giọng nói của Thu Thư Tuyết đột nhiên trở nên chua xót: “Ở cạnh chị ấy… sẽ cảm thấy bản thân có nhà, trước đây cảm thấy có nhà ở là đủ rồi, nhưng hiện tại cảm thấy rất vui vẻ. Giống như đã chờ đợi thật lâu.”

Thu Thư Tuyết tuyệt đối không quan tâm việc có gặp trưởng bối hay không, cô ấy muốn giới thiệu cho người khác biết, không muốn che giấy việc có một người yêu mình.

Cô ấy đã có được người tốt nhất thế giới này.

Thu Thư Tuyết 25 tuổi, tự nói bản thân còn nhỏ, chị ấy sẽ gọi cô là cục cưng.

Nếu có ngày tận thế trái đất nổ tung, Thu Thư Tuyết ngang bướng nói ‘La Thanh Mộng, chúng ta sẽ không đến hành tinh khác, chúng ta cùng nhau chết đi’, La Thanh Mộng nhất định sẽ nghiêm túc suy nghĩ, sau đó nói với cô ấy rằng ‘nhưng lúc trái đất nổ tung em sẽ đau. Có thể di tản sẽ có chút vất vả, nhưng chị nắm tay em chậm rãi đi cùng em’.

La Thanh Mộng rất biết cách dỗ dành người khác.

Cô ấy rất yêu cô.

Kết thúc cuộc gọi, Thu Thư Tuyết đứng ngoài xe, bị gió thổi vào mặt, cô ấy nghiêng đầu nhìn thấy La Thanh Mộng đã tỉnh, có lẽ là bị say xe nên vẫn nhắm mắt lại, Thu Thư Tuyết mở cửa xe, La Thanh Mộng lảo đảo bước xuống, Thu Thư Tuyết đỡ lấy cô.

La Thanh Mộng nói: “Vừa rồi nghe em nói chuyện điện thoại.”

“Nói chuyện với chú em, ông ấy gọi em đi ăn cơm.”

Thu Thư Tuyết quan sát biểu cảm của La Thanh Mộng, La Thanh Mộng nghi hoặc a một tiếng, vô cùng do dự, đôi môi mấp máy nói không nên lời, Thu Thư Tuyết nhận ra cô rất chú ý đến vấn đề hình tượng của bản thân lần ở công ty, cô ấy có chút muốn cười rồi lại nhịn không được: “Cũng bảo chị đi cùng.”

La Thanh Mộng nói: “Để chị suy nghĩ một chút.”

“Chị có chút không dám đi.”

“Vậy thì mặc kệ ông ấy.”

“Chờ thêm một thời gian nữa đi.” La Thanh Mộng nói: “Em muốn gặp, chị sẽ đi gặp cùng em.”

“Được.”

“Đây là lần đầu tiên ra ngoài chơi.” La Thanh Mộng cảm thấy thứ bảy chủ nhật thay vì ở trong nhà, các cô có thể đi một vòng đất nước, hoặc ra nước ngoài. Vì thế cô nói với Thu Thư Tuyết: “Cuối tuần sau chúng ta làm giấy thông hành đi HongKong, Ma Cao và Đài Loan đi.”

Thu Thư Tuyết ừ một tiếng: “Biết rồi.”

La Thanh Mộng mỉm cười.

Cười cái gì, dĩ nhiên là cười vì biết Thu Thư Tuyết đặt cô ở trong lòng.

Cả mùa hè La Thanh Mộng và Thu Thư Tuyết tự túc đi lịch các nơi trên toàn quốc.

Mùa đông đến rất nhanh, thời tiết lạnh lẽo, Thu Thư Tuyết không chờ đến ngày lễ thì đã tặng cô một chiếc khăn choàng, sau đó còn dẫn cô đi mua áo khoác dài.

Thu Thư Tuyết cho La Thanh Mộng ăn mặc đặc biệt xinh đẹp, kéo khăn choàng che khuất gương mặt cô, trong lòng cô ấy đã sớm muốn làm như vậy rồi.

Sau đó cúi đầu hôn nhẹ lên má cô, nói: “Đến ngày lễ sẽ tặng thứ khác.”

Sinh nhật của La Thanh Mộng chỉ cách một ngày sau tết nguyên đán, tết năm ngoái xảy ra một chút việc nhỏ, cô từng một lần phân vân có nên chia tay với Lý An hay không.

Cô và Lý An cùng nhau đón tết nguyên đán, hai người đứng trên cầu xem pháo hoa, sau đó cùng nhau ăn cơm, nhưng Lý An vẫn luôn bấm điện thoại, khoảng thời gian đó anh ta bận rộn chân không chạm đất, vừa ăn vừa nhắn tin, lúc đi bộ cũng nhắn tin, động một chút là nghe điệnthoại. Đêm giao thừa, La Thanh Mộng chờ đến mười hai giờ đêm cũng không nhận được tin nhắn chúc mừng năm mới của Lý An, trái lại nhận được tin nhắn của Thu Thư Tuyết.

Thu Thư Tuyết nói: “Chị, năm mới vui vẻ, sang năm mới vẫn rất thích chị, thật sự rất vui khi quen biết chị.”

Lúc đó cô hiếu kỳ hỏi Thu Thư Tuyết có ra ngoài chơi hay không, Thu Thư Tuyết trả lời rằng cô ấy độc thân không ai để cùng ra ngoài chơi, nói cô chắc hẳn rất vui vẻ, đang cùng bạn trai đi dạo ở nơi nào, hẳn là không ở nhà một mình giống như cô ấy, nói cô ấy thật sự rất hâm mộ cô và Lý An có thể lãng mạn như vậy, tình cảm tốt như vậy.

Nhưng một mình cũng rất tốt, muốn làm gì thì làm, chị hẳn là hạnh phúc hơn em rồi.

Ngẫm lại bị tin nhắn của cô ấy chọc vào chỗ đau, trằn trọc ngẫm lại, đúng vậy, cô lúc này cũng chỉ có một mình, yêu đương hay không cũng giống nhau, hiện tại còn không thoải mái bằng Thu Thư Tuyết.

Trên mạng cũng nói, người yêu nhau cuối cùng đều sẽ quy về bình thản, tình yêu là thứ thời kỳ trưởng thành mới có, mà con người đều sẽ trở về cuộc sống bình thường, không nên có những ảo thưởng không thực tế.

Khi đó cô nhận thức một điều rất rõ ràng, người hai mươi tuổi và bốn mươi tuổi không có gì khác nhau, chẳng qua họ chỉ mở rộng phạm vi của câu ‘gả cho một người tốt là được rồi, tôi chính là như vậy, bạn cũng đừng làm khác đi’, nói một cách cong cong lách lách, giả vờ như có nhiều tính triết lý mà thôi.

Loại tư tưởng này thậm chí càng trở nên cực đoan, bọn họ dùng kiến thức tự thao túng bản thân, đồng thời thao túng những người khác, tự che miệng mũi khiến bản thân không thở nổi, còn muốn dụ dỗ những người đang đứng bên vách núi nhảy xuống chết cùng.

Chỉ là, La Thanh Mộng thanh tỉnh nhắm mắt lại, cô nhận rõ đâu là con đường đúng, nhưng lại không đoán được con đường đó rốt cuộc là hạnh phúc hay bất hạnh, vì thế nơm nớp lo sợ không thể quyết định được.

La Thanh Mộng tự nói với bản thân, nếu như Lý An cũng giống như ba mẹ cô, luôn cố ý gộp ngày giao thừa và sinh nhật của cô làm một, vậy thì cô sẽ không đợi nữa mà trực tiếp đề nghị chia tay.

Sau khi ly hôn La Thanh Mộng từng một lần hoài nghi, khoảng thời gian còn yêu đương thật ra Lý An vẫn luôn ở cùng Thu Thư Tuyết, thỉnh thoảng mới nhớ đến lấy lòng cô, cô vạn phần chắc chắn Lý An và Thu Thư Tuyết có mờ ám, mình đã bị hai người bọn họ dắt mũi.

Hiện tại cô đã hiểu rõ, khi đó kẻ bị dắt mũi chính là Lý An, Thu Thư Tuyết chiếm dụng thời gian của anh ta, làm anh ta theo đuổi cô ấy giống như một con chó.

La Thanh Mộng tính cách hướng nội, không thích chủ động nói chuyện của bản thân, nếu như lúc đó cô mở lòng với Thu Thư Tuyết một chút, nói thẳng lúc đó bản thân muốn chia tay, Thu Thư Tuyết tuyệt đối sẽ làm cho Lý An bị cô đá.

Chuyện này La Thanh Mộng không nói với Thu Thư Tuyết, bởi vì nếu Thu Thư Tuyết biết được sẽ rất ảo não, trên giường dưới giường dày vô cô một phen, sau đó sẽ tìm người cho Lý An vài cái tát, sẽ phiền muộn vài tuần, mỗi ngày thở dài.

Đêm giao thừa, Thu Thư Tuyết dẫn La Thanh Mộng đi công viên trò chơi, còn đặt một chiếc bánh kem lớn, hai người cùng nhau cắt bánh, hơn nữa còn chuẩn bị quà cho cô ấy, đặc biệt tìm người đến kéo đàn Violin theo yêu cầu.

La Thanh Mộng rất thích, trước đây những điều này rất xa xôi đối với cô, chỉ có thể xa xa nhìn một chút, lúc nhận được quà cô vẫn cảm thấy quá lãng phí, món quà này thật sự quá quý giá. Cô cũng chuẩn bị lễ vật cho Thu Thư Tuyết, là một chiếc hộp bát âm được làm thủ công, hơn nữa còn mua vé máy bay xuất ngoại vào năm mới, cũng đặt sẵn khách sạn.

“Thích là được rồi.” Thu Thư Tuyết nói với cô như thế, cùng cô ấy ở bên nhau thì không nên tính toán tiền bạc, việc cô cần làm là hưởng thụ.

La Thanh Mộng vẫn luôn hưởng thụ, nhưng cũng không biết nên hưởng thụ như thế nào cho tốt.

Về sinh nhật, La Thanh Mộng cũng không nói với Thu Thư Tuyết, nhắc cũng chưa từng nhắc, nhưng trong lòng vẫn sẽ chờ mong, xem Thu Thư Tuyết còn có thể tặng cô thứ gì.

Sáng sớm thức dậy, cô đã nhận được một nụ hôn nhẹ rất ngọt ngào mang theo hương thơm của mật đào: “Mùa đông đến rồi.”

La Thanh Mộng ừ một tiếng, Thu Thư Tuyết quấn quít lấy cô, nói: “Chúc chị Thanh Mộng sinh nhật vui vẻ.”

La Thanh Mộng sửng sốt, Thu Thư Tuyết lại hôn đến làm cô rất xấu hổ chui vào trong chắn, ánh mắt cô trở nên mông lung, nói: “Sao em lại dây rồi.”

“Là chị lười biếng, bảo chị xin nghỉ một ngày, chị lại không đồng ý.”

“Sao lại xin nghỉ chứ… hôm nay là ngày làm việc a.”

La Thanh Mộng nói như vậy, trở mình ngồi dậy, Thu Thư Tuyết đã chuẩn bị xong bữa sáng, rất phong phú, cô còn đặc biệt thuê đầu bếp nấu, sáng sớm mới đưa đến, đều là những món La Thanh Mộng thích ăn.

Sáng sớm Thu Thư Tuyết đưa cô đi làm, trên đường giao thông ùng tắc, Thu Thư Tuyết nói: “Không có việc gì, sau này đổi chỗ ở là được rồi.”

La Thanh Mộng một tay cầm chiếc gương nhỏ, trang điểm nhẹ nhàng cho bản thân, Thu Thư Tuyết liếc nhìn  một cái, cô lập tức né tránh ánh mắt của Thu Thư Tuyết, nói: “Lỡ như em không cần đi làm, đột nhiên chạy đến chỗ chị cho chị… niềm vui bất ngờ. Chị phải chuẩn bị trước.”

Thu Thư Tuyết cắn môi, trong lòng cảm thán cô cũng quá đáng yêu rồi.

Chờ đến lúc xe có thể di chuyển, La Thanh Mộng mới cất thỏi son đi, căn dặn cô ấy: “Đừng tặng quà gì quá sắc tình.”

“Em đàn lái xem đây, chị.”

“Ừm.” La Thanh Mộng gật đầu.

Đến nhà sách, La Thanh Mộng nhận được lời chúc mừng của các nhân viên, dĩ nhiên bọn họ không biết hôm nay là sinh nhật của cô, mà chỉ chúc năm mới vui vẻ.

La Thanh Mộng cũng gật đầu, mỉm cười với các em ấy.

Hôm nay không có công việc gì, cô kiểm tra một lần, đối chiếu tồn kho, điện thoại di động không ngừng rung lên.

Rõ ràng tách ra một lúc, Thu Thư Tuyết lại động một chút là hỏi cô đang bận hay rãnh, La Thanh Mộng không biết cô ấy rốt cuộc đang muốn làm gì, nhưng mỗi tin nhắn cô đều trả lời, nhân viên cửa hàng đều trêu chọc hỏi cô là có chuyện gì, cả ngày trả lời tin nhắn của bạn gái.

Tan tầm cô còn tưởng rằng Thu Thư Tuyết muốn đến đón cô, nhưng Thu Thư Tuyết không đến, La Thanh Mộng tự mình lái xe về, cô không tức giận, trên đường vẫn luôn suy đoán Thu Thư Tuyết nhất định lại đang chuẩn bị bất ngờ gì đó.

Chắc hẳn sẽ rất lãng mạn, thật chờ mong.

Trời nhiều sương mù cũng tăng thêm một phần ngọt ngào, cô tựa vào cửa kính xe, cảm thấy rất khác biệt, trước đây sợ người khác quên sinh nhật của mình, nhưng hiện tại trong lòng chỉ có kỳ vọng.

Đến cửa nhà, cô ngừng vài giây mới mở cửa ra, hơi ló đầu vào trong, ngửi thấy mùi khét. La Thanh Mộng nhìn vào phòng bếp, Thu Thư Tuyết đang nấu ăn, trong nhà còn có đầu bếp đội mũ trắng.

La Thanh Mộng ‘wow’ một tiếng, Thu Thư Tuyết nghe thấy liền liếc mắt nhìn, La Thanh Mộng lập tức đổi giày, kinh ngạc nói: “Sao em lại nấu ăn.”

“Mừng sinh nhật bạn gái em.” Thu Thư Tuyết nói, đôi mắt nheo lại, hình như bị sặc.

“… Sao chị lại về sớm như vậy.”

“Đã ba giờ chiều rồi.”

La Thanh Mộng mỉm cười nhìn hai vị đầu bếp, cách cánh cửa thủy tinh nhìn vào trong bếp, hỏi: “Cần chị giúp đỡ không?”

Thu Thư Tuyết lắc đầu: “Chị chỉ cần niếm thử thức ăn em nấu là được rồi.”

Cô ấy lại nấu một hồi, tay xoa thắt lưng, trên người mang tạp dề màu đen, nói: “Em đã học một tuần rồi, nhưng vẫn làm không tốt, em tưởng rằng đã học được rồi.”

La Thanh Mộng nói: “Có lẽ là còn chưa quen.”

Một đầu bếp đứng nhìn lò nướng, sau đó mỉm cười với La Thanh Mộng, Thu Thư Tuyết lại tiếp tục bận rộn, La Thanh Mộng vẫn luôn suy đoán hôm nay cô ấy muốn làm món gì, thì ra là muốn nấu ăn rồi sẽ đón cô về nhà.

Nhưng không ngờ nấu ăn lại trắc trở như vậy, tiêu hao thời gian cả một ngày.

La Thanh Mộng cầm điều khiển mở TV, đôi mắt chăm chú nhìn màn hình, hai ngón cái nhẹ nhàng chạm vào nhau.

Trong phòng khách có mùi sữa, Thu Thư Tuyết một mực ở phòng bếp bận rộn, nửa giờ sau Thu Thư Tuyết bưng một nồi nước đi ra, sau đó là thịt bò xào và trứng xào tiêu xanh mà La Thanh Mộng thích ăn nhất.

La Thanh Mộng nhìn cô ấy, hỏi: “Hay là để chị làm?”

Thu Thư Tuyết vẫn kiên trì, nghiêm túc nói: “Mỗi lần sinh nhật chị em đều muốn phụ trách nấu nướng.”

Cô ấy nấu xong tất cả các món, hai vị đầu bếp nói vài câu với cô rồi mới đi, Thu Thư Tuyết đưa tay áo lên ngửi, nói: “Xin lỗi chị, năm ngoái đều là chị chăm sóc cho em, thì ra trong bếp nhiều khói dầu như vậy.”

La Thanh Mộng nói thầm trong lòng, em cũng ở trong phòng bếp giúp đỡ chị a.

Thu Thư Tuyết tắm rửa, sau đó hai người cùng ngồi xuống ăn, cô ấy nói: “Còn có đồ ngọt, chúng ta ăn cơm trước đi.” Cô ấy cầm chén đũa lau khô rồi đưa cho La Thanh Mộng, La Thanh Mộng nhận lấy, nói tiếng cảm ơn.

Hai người bắt đầu ăn, sau đó Thu Thư Tuyết lại đi lấy một chiếc hộp màu đỏ tặng cho La Thanh Mộng, La Thanh Mộng hiếu kỳ hỏi là cái gì, nhưng rất nhanh cô bắt đầu sửng sốt, bởi vì bên trong là một xấp giấy tờ chờ cô ký tên, cô xem kỹ, là giấy tờ nhà.

Thu Thư Tuyết nói: “Tặng cho chị.”

“Ăn xong rồi chúng ta đi làm sổ đỏ.”

“Giấy đăng ký kết hôn sao?” La Thanh Mộng hỏi.

Thu Thư Tuyết cong môi cười: “Giấy chứng nhận quyền sở hữu bất động sản, sổ đỏ.”

La Thanh Mộng mấp máy môi, Thu Thư Tuyết nói: “Đến lúc đó tìm luật sư, tự nguyện cho tặng, đây là quà sinh nhật em tặng chị, bất kể xảy ra chuyện gì đều là tài sản của chị. Em dẫn chị đến đó xem, tặng chị một căn nhà.”

La Thanh Mộng sợ nhất chính là lang bạc kỳ hồ, sợ nhất chính là cãi nhau với người khác, cô sợ người khác không cần cô, bởi vì ngay cả một chỗ để trốn đi cô cũng không có.

“Nhưng mà, có thể để em tạm thời ở trong nhà của chị được không, thu nhận em?” Thu Thư Tuyết chớp mắt.

Đôi mắt La Thanh Mộng phiếm hồng muốn khóc, Thu Thư Tuyết nói: “Có thể cảm động, nhưng…”

Nước mắt của La Thanh Mộng rơi xuống, Thu Thư Tuyết lại không nhịn được, nói: “Có thể khóc.”

La Thanh Mộng cúi đầu tiếp tục ăn, Thu Thư Tuyết đi lấy khăn giấy cho cô, cô xoa xoa đôi mắt nói: “Cảm ơn.” Lúc nhỏ cô rất ít khi có tiệc sinh nhật, sinh nhật sinh nhật ngay sau ngày giao thừa, mà ngày đó cô cũng chỉ được ăn thêm một quả trứng. Nếu như trong nhà nấu sủi cảo thì sẽ cho cô ăn trước, nhưng sẽ không có trứng gà đỏ. Ngày sinh nhật cô có thể cảm thấy bản thân đặc biệt một chút, có ý nghĩa tồn tại trên thế giới, mặc dù cô không thích ăn sủi cảo, mặc dù sinh nhật em trai và em gái đều sẽ có bánh kem.

La Thanh Mộng ngẩng đầu nhìn Thu Thư Tuyết: “Ăn rất ngon…”

Thu Thư Tuyết chuẩn bị cả một ngày, La Thanh Mộng cảm thấy mùi vị không tệ, lát nữa còn muốn ăn bánh kem, nhưng Thu Thư Tuyết chỉ mới làm phần phôi bánh, lát nữa muốn cùng cô phết kem lên.

Ăn cơm xong, Thu Thư Tuyết lấy bút cho La Thanh Mộng ký tên vào giấy tờ, nước mắt của cô lại rơi xuống lần nữa, vừa khóc vừa ký xong các loại giấy tờ.

Thu Thư Tuyết hẹn thời gian đi làm thủ tục, La Thanh Mộng lắc đầu, nói phải đợi một lát.

La Thanh Mộng vào phòng rửa mặt chỉnh chu lại bản thân.

Sau đó cô vào phòng ngủ.

Thu Thư Tuyết ở bên ngoài chờ cô thay quần áo, nhưng không thấy cô ra nên đến gõ cửa rồi đẩy cửa bước vào.

La Thanh Mộng co quắp ngồi trên giường, ánh mắt né tránh không dám nhìn Thu Thư Tuyết.

Cô cúi đầu buộc dây đỏ lên cổ tay của mình, ngực và ngực mơ hồ có hình xăm màu đen.

Thu Thư Tuyết sửng sốt đứng ngoài cửa.

La Thanh Mộng cúi đầu cắn sợi dây đỏ, muốn nới lỏng chiếc nơ bướm, đầu dây trở nên ẩm ướt, cô khẩn trương nhìn Thu Thư Tuyết, lúc này cô cũng làm không tốt giống như giống như lúc Thu Thư Tuyết nấu cơm vậy.

Không ngờ làm như thế càng khiến nơ bớm thắt chặt hơn nữa.

“Chị…” Thu Thư Tuyết nhìn cô. La Thanh Mộng không dám nhìn Thu Thư Tuyết, đôi mắt ửng hồng, hàng mi dài không nén được nước mắt, cô ừ một tiếng, trên mắt cá chân đeo một chiếc chuông bạc, tay cô cũng không che ở trước ngực để lộ ra hai chữ ‘Tuyết Tuyết’, hình xăm trên đùi cũng chậm rãi lộ ra cho cô ấy xem, là ‘QSX’.

Cô nói: “Rất, rất xấu hổ… cảm thấy chỗ này cần dang chân ra thì mới có thể xăm lên, cho nên chị âm thầm dán.”

Đôi môi ướt át đóng mở, La Thanh Mộng nhận được lễ vật vẫn luôn cảm thấy phải đáp lễ, vì thế chỉ có thể cho cô ấy thứ cô ấy muốn, La Thanh Mộng nói: “… Nếu như em muốn chị… thì đó cũng là món quà sinh nhật tốt nhất dành cho chị, chị đóng gói bản thân tặng cho em….”

Cô cong một chân lên, ngón chân nhẹ nhàng cọ lên tấm chăn, chuông bạc trên mắt cá chân phát ra tiếng leng keng.

Cô tiếp tục cho Thu Thư Tuyết xem hình xăm, sau đó nằm xuống, vừa khẩn trương vừa xấu hổ hỏi: “Em muốn không?”

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Đây chính là chương phiên ngoại cuối cùng, các bảo bối. Dừng ở đây thôi, sau này có cơ hội sẽ viết thêm tặng các bạn…

Hôn nhẹ ~ ~ nhớ nhấn like cho ta nhé!

 

Dự án tiếp theo 《 vong phụ di sản 》(亡父遗产)

Văn án

( Nhân thê dịu dàng, quả phụ tịch mịch) x ( Cao Lãnh chi hoa, kế nữ mỹ mạo)

Mạnh Chẩm Nguyệt vừa gả vào nhà, giấy kết hôn còn chưa đến tay thì chồng đã chết, cô dịu dàng chăm sóc con gái của người chồng quá cố, hỏi han ân cần.

Kế nữ nhà giàu cao ngạo hận cô tận xương nên nhìn trộm cô, sau đó có một ngày rơi vào trong vòng tay dịu dàng của cô, muốn được kế thừa di sản này của ba, nhưng lại phát hiện quả phụ này không có ý gì với mình, cho nên bắt đầu mỗi ngày căm hận người cha đã mất. Có một ngày, quả phụ sinh bệnh sốt cao không dứt.

Kế nữ sợ hãi gõ cửa phòng cô, hỏi: “Có thể cùng nhau ngủ không, tôi sợ bóng tối.”

Mạnh Chẩm Nguyệt dịu dàng dỗ dành cô ấy ngủ, cô ấy cũng cảm thấy mỹ mãn ôm Mạnh Chẩm Nguyệt, cảm thụ nhiệt độ nóng rực từ cô, nói: “Nóng quá, tôi hạ nhiệt độ cho dì.” Ngày hôm sau quả phục thức dậy không mặc quần áo, cảm thấy thẹn đến toàn thân đỏ bừng.

Sau nữa, kế nữ lại hỏi: “Có thể dạy tôi hôn môi không, tôi muốn yêu đương.”

Quả phụ thật ra cũng không biết, vì thế dùng lời nói dịu dàng cự tuyệt.

“Cầu xin dì, tôi thực sự không biết.” Kế nữ khóc sướt mướt ôm cô.

Mạnh Chẩm Nguyệt sợ đến thất kinh, bị hôn đến không thở nổi.

Cuối cùng bị kéo vào phòng tắm, bọt nước văng khắp nơi, kế nữ đỏ mắt, hưng phấn kích động hôn cô…

“Xin lỗi, tôi thực sự rất biết nha.” Kế nữ nói.

 

Recommended Articles

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!