Dò Hư Lăng – Hiện Đại Chương 548

Chương 548: Rất lớn

Sư Thanh Y lập tức đỡ A Mai lại, nóng lòng hỏi nàng: “Có bị thương chỗ nào không?”

“Không, ta không sao.” A Mai lòng còn sợ hãi: “Đã biết hắn hắn có khả năng sẽ xông vào lúc Gian Khích Trùy cắt vỡ không gian, nhưng vì sao hắn cũng tàng hình!”

Thật ra trước đó A Mai đã biết kế hoạch của các nàng, Thiên Thiên cũng biết mục đích của các nàng, việc quan trọng như vậy bốn người dĩ nhiên đã từng âm thầm trao đổi. Lạc Thần để A Mai và Thiên Thiên đi trước, để Sư Thanh Y và bản thân đi phía sau, cũng nhằm thuận tiện ngăn chặn người áo đen.

Nhưng các nàng lại không ngờ được người áo đen số hai cũng tàng hình.

A Mai vốn dĩ bị buộc ăn thức ăn có cổ độc, cho nên mới có thể tàng hình, mà loại tàng hình này thật ra rất không thuận tiện. Lúc hành động còn phải cởi hết quần áo, cũng không thể mang giày, trong rừng cũng không giống với mạch tinh bằng phẳng của Triệu Mạch, đi lại bất tiện, rất dễ bị thứ gì đó trên mặt đất đâm vào chân.

Không nghĩ tới người áo đen số hai lại quá nhẫn tâm với bản thân, để tránh các nàng phát hiện thậm chí tự mình uống cổ độc.

Chờ lúc người áo đen số hai tiếp cận vết rách, Lạc Thần mới nhận thấy sự tồn tại của hắn, nhưng đã quá muộn. Nhảy lên của hắn gần như thiểm điện, trong nháy mắt đã lẻn vào không gian rỗng.

Sư Thanh Y chỉ cảm thấy đáng sợ.

Các nàng đã chuẩn bị sẵn sàng, đồng thời canh giữ vết rách, tỉ mỉ quan sát xung quanh, lắng nghe động tĩnh, nhưng cuối cùng vẫn thất bại. Nhất là Lạc Thần chém trúng hắn, lưỡi kiếm của Cự Khuyết lại vô cùng sắc bén, nhưng hắn căn bản không hề bị ảnh hưởng, cho dù chảy nhiều máu như vậy hắn vẫn không rên một tiếng, tốc độ nhanh một cách kỳ dị, không bởi vì bị thương mà có nửa phần trì trệ, chỉ thoáng chốc đã lao vào vết rách không gian.

Bản lĩnh của người áo đen số một các nàng đã từng lãnh giáo, có thể nói là đăng phong tạo cực, không ngờ người số hai cũng không thua kém gì hắn.

Thậm chí mạnh hơn.

Bởi vì người số hai tàng hình.

Sư Thanh Y chạy đến trước cửa mộng, nhìn vết máu biến mất, nói: “Hắn chạy ra khỏi cửa mộng, bên ngoài nhất định vẫn còn vết máu của hắn, chúng ta lập tức đuổi theo đi.”

A Mai kéo nàng, kinh hãi nói: “Chờ một chút! Ngươi không thể ra ngoài! Ngươi đi như vậy, sẽ lập tức vào trạng thái khỏa thân! Ngươi nên suy nghĩ kỹ!”

Sư Thanh Y: “…”

Lạc Thần: “…”

Thiên Thiên: “…”

Sư Thanh Y lúc này mới bừng tỉnh.

Vừa rồi quá mức lo lắng nên muốn đuổi theo, thiếu chút nữa đã quên mất quy tắc của mộng cảnh. Hiện tại quần áo trên người các nàng đều được tạo ra trong mộng cảnh, mà tất cả những thứ thuộc về mộng cảnh, một khi rời đi, sẽ lập tức biến mất.

Vốn dĩ lúc các nàng tiến vào mộng cảnh, quả thật trên người mặc quần áo hiện đại, sau đó gặp thời không ngưng đọng, trên người lại phủ thêm một lớp ngụy trang y phục cổ đại. Trong quá trình từ tiến vào mộng cảnh Hoàng Đô cho đến mộng cảnh của Thiên Thiên trên thực tế các nàng vẫn mặc trang phục hiện đại, nhưng hôm qua lúc đi tắm, cần chân chính tắm rửa cho nên nhất định phải cởi quần áo hiện đại ra, sau khi tắm xong lại trực tiếp thay váy ngủ do Thiên Thiên tạo ra cho các nàng.

Lúc sáng sớm, các nàng lại mặc y phục cổ đại do Thiên Thiên chuẩn bị rồi ra ngoài.

Mấy người các nàng hiện tại không mặc quần áo hiện đại, một khi chạy ra ngoài, quần áo thuộc về mộng cảnh sẽ tan biến, nên chỉ có thể khỏa thân.

Thiên Thiên cũng như thế.

Trước khi rời khỏi nhà gỗ, các nàng từng thu dọn đồ đạc, mang những đồ vật hiện đại cất vào túi hành lý do Thiên Thiên tạo ra, nhưng còn chưa kịp giặt sạch nên không mặc lên người.

“Các ngươi lập tức thay quần áo ra đi.” A Mai nói: “Ta đuổi theo vết máu trước, dù ta khỏa thân ra ngoài, cũng không ai nhìn thấy ta, không mất mặt.”

Sư Thanh Y: “…”

Tưởng tượng một chút, người áo đen số hai khỏa thân chạy ở phía trước, A Mai khỏa thân đuổi theo phía sau, hơn nữa cả hai người đều tàng hình, viễn cảnh này thực sự một lời khó nói hết.

Nhưng đề nghị của A Mai vẫn rất có lý.

Sư Thanh Y chỉ đành miễn cưỡng gật đầu.

Tình huống khẩn cấp, A Mai cũng không nói nữa mà nhanh chóng đi qua cửa mộng, chạy ra ngoài.

Ba người còn lại cũng không chậm trễ, lấy quần áo hiện đại trong túi hành lý ra, xoay lưng lại với nhau, nhanh chóng mặc lên người.

Vừa thay quần áo Sư Thanh Y vừa nghĩ nước đi này tính sai rồi, sau này bất kể đi đến mộng cảnh nào các nàng đều phải mặc quần áo hiện đại, cho dù tắm rửa xong cũng phải mặc trở lại, nếu không lúc ra khỏi mộng cảnh thật sự sẽ không còn thể diện.

Mộng cảnh quy tắc phức tạp, đi nhầm một bước sẽ rơi xuống hố.

Chờ đổi xong quần áo, Sư Thanh Y, Lạc Thần, Thiên Thiên ba người nhanh chóng bước ra khỏi cửa mộng.

Bên ngoài vẫn là đồng cỏ lúc trước, nhưng thời gian trong mộng cảnh và hiện thực là tương đồng, lúc đi qua đồng cỏ, tiến vào mộng cảnh là khoảng mười hai giờ trưa, theo thời gian trôi đi, bên ngoài hiện tại đã đến buổi sáng hôm sau.

Thời tiết cũng thay đổi, mưa phùn lất phất, ngọn cỏ ẩm ướt rũ xuống, từng giọt nước theo phiến lá rơi xuống mặt đất.

Trên đồng cỏ có dấu vết bị vẹt ra, vết máu tươi nhễ nhại kéo dài, ba người nhanh chóng đuổi theo. Sư Thanh Y vừa chạy vừa huýt sáo, rất nhanh trong bãi cỏ lân cận vang lên âm thanh xào xạc.

Động tĩnh một lớn một nhỏ, tiến gần về phía các nàng.

Đồng thời cũng truyền đến tiếng kêu đáp lại của Cửu Vĩ cùng với tiếng gầm trầm thấp của Ngạo Nguyệt.

Sư Thanh Y thở phào nhẹ nhõm.

Sau khi nhóm người Sư Thanh Y tiến vào mộng cảnh, Ngạo Nguyệt và Cửu Vĩ bị kẹt ở bên ngoài, Cửu Vĩ gấp đến độ xoay quanh. Chúng vẫn trung thành chờ đợi các nàng trở về, một lần đợi chính là hai ngày.

“Đi theo mùi máu.” Sư Thanh Y căn dặn chúng.

Chúng có khứu giác nhạy bén, đều là cao thủ theo dấu, vì thế một mực đuổi theo mùi máu.

Ba người hai thú truy đuổi, cuối cùng Ngạo Nguyệt và Cửu Vĩ dừng lại bên bờ sông, nhìn nước sông trầm thấp gầm lên. Sư Thanh Y tiến đến vị trí của chúng, nhìn thấy vết máu kéo dài đến bờ sông sau đó biến mất.

Rất rõ ràng, người áo đen số hai đã nhảy xuống sông.

Nước sông mang đi mùi máu tươi trên người hắn, đồng thời cũng không để lại vết máu, con sông này rất sâu, đối phương lại tàng hình, cho nên đến đây xem như mất dấu.

“Lúc ta đến, chính là như vậy, người đã chạy mất rồi.” Bên cạnh truyền đến tiếng thở dốc của A Mai: “Ta cũng không biết hắn ở đâu, chỉ có thể lần theo vết máu.”

A Mai ra đến bên ngoài, khăn che mặt và quần áo đều biến mất, nên chỉ có thể nghe thấy giọng nói của nàng mà không nhìn thấy người.

Sư Thanh Y cũng không bất ngờ trước kết quả này, nàng nhìn dòng sông dưới làn mưa bụi: “Tốc độ của hắn quá nhanh, chúng ta vốn dĩ không đuổi kịp. Chẳng qua là ta muốn xem vết máu cuối cùng sẽ kéo dài đến nơi nào, kết quả hắn nhảy xuống sông, không để lại manh mối nào.”

… Quá xảo quyệt.

“Trở về thôi.” Lạc Thần nhíu mày.

“Cũng chỉ có thể như vậy.” Sư Thanh Y thở dài: “Trước đó người áo đen số một tiến vào không gian rỗng, chắc hẳn cũng đã ra khỏi cửa mộng, hắn không có lý nào lại lựa chọn tiến vào một mộng cảnh khác để bị kẹt lại ở trên trong. Hiện tại hai người áo đen đều đã rời khỏi mộng cảnh, bên trong hiện tại rốt cuộc an toàn rồi.”

“Hiện tại chúng ta trực tiếp quay về mộng cảnh sao?” Thiên Thiên hỏi.

Cũng may có A Mai ở đây, còn có Gian Khích Trùy, muốn quay trở lại cũng dễ như trở bàn tay.

“Trở về thôn một chuyến, thay quần áo, xem có thứ gì cần mang vào mộng cảnh hay không.” Sư Thanh Y nói: “Vốn dĩ hôm qua đã hẹn với Nhất Thủy, buổi chiều sẽ đưa hắn đi, nhưng chúng ta lại đột nhiên biến mất, không biết hắn hiện tại thế nào. Phong Sanh và Tô Diệc cũng không đi cùng, lúc sau không tìm thấy chúng ta nhất định sẽ nóng lòng, chúng ta phải thông báo với bọn họ một tiếng.”

Bốn người nhanh chóng trở về thôn, Thiên Thiên vừa đi vừa nói: “Có hai người bọn họ, Nhất Thủy chắc hẳn sẽ không có việc gì, Sư Sư ngươi đừng lo lắng.”

Chờ lúc trở lại căn nhà, Nhất Thủy đang ở trong phòng khách cùng với một thanh niên trẻ tuổi xa lạ, hắn đi tới đi lui quanh sô pha, thanh niên trẻ kia thì ngồi ngủ gật trên sô pha, Nguyệt Đồng nằm ở ngay bên cạnh.

Ngạo Nguyệt và Cửu Vĩ vẫn một mực canh giữ ở bãi cỏ, cũng chỉ có Nguyệt Đồng tham ăn lười biếng quen rồi, hơn nữa còn rất kêu ngạo, biết bên ngoài trời mưa nên lập tức chui vào trong nhà.

Dung mạo của thanh niên kia Sư Thanh Y đã từng nhìn thấy trong điện thoại di động của Vũ Lâm Hanh, chính là người đến đón Nhất Thủy đi, tên Vưu Kiềm, Vũ Lâm Hanh rất tín nhiệm hắn.

Nhất Thủy thấy các nàng đột nhiên xuất hiện trước cửa, vừa mừng vừa sợ: “Các ngươi đi đâu vậy! Ta và Phong Sanh ca, Tô Diệc ca ở trong thôn tìm các người từ chiều hôm qua đến bây giờ! Điện thoại cũng gọi không được, làm bọn ta nóng lòng muốn chết!”

“Xin lỗi.” Sư Thanh Y vội vã nói: “Xảy ra một chút chuyện. Phong Sanh và Tô Diệc đâu?”

Tóc của Nhất Thủy vẫn còn ẩm ướt, dường như mới từ bên ngoài trở về chưa bao lâu: “Hai người họ còn đang tìm ở bên ngoài, đêm qua gần như không ngủ. Trước đó trời mưa, bọn họ bảo ta và vị ca ca có tiền này về nghỉ ngơi trước.”

Điện thoại di động của Sư Thanh Y để trong ba lô ở Hoàng Đô, không mang ra ngoài nên chỉ đành mượn dùng điện thoại của Nhất Thủy để gọi cho Phong Sanh.

Sau khi Phong Sanh nhận điện thoại, tâm tình đặc biệt kích động, gần như nghẹn ngào hỏi tình huống của Vũ Lâm Hanh. Sư Thanh Y sợ hắn lo lắng, chỉ đành nói Vũ Lâm Hanh đang làm một việc quan trọng, không tiện nghe điện thoại, bảo bọn họ đừng khẩn trương, về nhà chờ các nàng trở về là được rồi.

Sau khi gọi điện thoại xong, Sư Thanh Y trả điện thoại lại cho Nhất Thủy.

Vưu Kiềm đang ngủ gật cũng tỉnh dậy, xoa nhẹ đôi mắt rồi lịch sự chào hỏi các nàng.

Vẻ mặt của hắn có phần uể oải, xem ra cũng đi ra ngoài tìm Vũ Lâm Hanh rất lâu, nhưng hắn đối với Sư Thanh Y các nàng cũng không tính là đặc biệt thân quen, chỉ biết các nàng là bạn bè vô cùng tốt của tiểu thư nhà mình, vì thế hỏi: “Tiểu thư nhà ta không đi cùng các ngươi sao?”

“Nàng có việc phải làm, qua một thời gian nữa mới có thể trở về.” Sư Thanh Y trấn an hắn: “Bọn ta trở về nói với các ngươi một tiếng. Chỗ đó tín hiệu không tốt, gọi điện thoại cũng không được, các ngươi kiên trì chờ nàng là được rồi.”

Vưu Kiềm biết Vũ Lâm Hanh tín nhiệm các nàng, vì thế gật đầu.

“Ngươi đến đón Nhất Thủy đi Thượng Hải đúng không.” Sư Thanh Y hỏi hắn: “Dự định lúc nào đi?”

“Đúng vậy.” Vưu Kiềm nói: “Ta muốn chờ tiểu thư trở về, gặp nàng một lần, sau đó mới dẫn Tiểu Thủy đi Thượng Hải.”

Xem ra buổi chiều hôm qua sau khi đến đây, trong quá trình ra ngoài tìm kiếm hắn và Nhất Thủy đã trở nên quen thuộc, còn gọi Nhất Thủy bằng tên thân mật, Nhất Thủy cũng thân thiết gọi hắn là ca ca có tiền.

“Như vậy cũng tốt.” Sư Thanh Y mỉm cười: “Trước khi Vũ Lâm Hanh trở về, ngươi và nhóm người Nhất Thủy ở trong căn nhà này, cứ xem như nhà của mình, đừng câu nệ.”

“Cảm ơn Sư tiểu thư.” Vưu Kiềm cảm kích nói.

A Mai ỷ vào việc không nhìn thấy nàng mà ngồi trên sô pha sờ Nguyệt Đồng, thiếu chút nữa khiến Nguyệt Đồng giận xù lông, nó nhìn trái nhìn phải, kết quả không nhìn thấy ai cả. A Mai đang đắc ý, ai biết Nguyệt Đồng lại có thể ngửi được mùi của nàng, không meo một lời mà há mồm ra cắn.

A Mai hoảng hốt nhảy ra xa, thiếu chút nữa bị cắn trúng.

“Nguyệt Đồng.” Sư Thanh Y trách mắng.

Nguyệt Đồng nghe thấy giọng nói của nàng, lúc này mới ngoan ngoãn, lập tức chạy đến nhào vào lòng Sư Thanh Y cọ tới cọ lui. Sư Thanh Y vuốt ve bộ lông của Nguyệt Đồng, cảm thấy có chút ẩm ướt nên giúp nó lau khô sau đó mới thả nó xuống, cùng Lạc Thần, Thiên Thiên lên lầu thu dọn đồ đạc.

Mỗi người đều thay một bộ quần áo sạch sẽ, sau khi chuẩn bị xong, Phong Sanh và Tô Diệc cũng vội vàng trở về. Sư Thanh Y đặc biệt căn dặn bọn họ vài câu, để cho bọn họ trông chừng căn nhà thật kỹ, đồng thời chăm lo việc ăn uống của ba con vật.

Phong Sanh vốn định hỏi thêm vài câu, nhưng Sư Thanh Y cũng không có bao nhiêu thời gian để giải thích chuyện mộng cảnh với bọn họ, nên chỉ đành nói chờ các nàng trở về rồi nói. Phong Sanh tuy rằng lo lắng cho Vũ Lâm Hanh, nhưng thấy Sư Thanh Y các nàng không có vẻ gì là nôn nóng, vì thế cũng biết Vũ Lâm Hanh không gặp nguy hiểm gì, lúc này mới yên tâm.

Chờ tất cả đã sắp xếp thỏa đáng, bốn người trở lại bãi cỏ, dùng Gian Khích Trùy cắt vỡ không gian, tiến nhập không gian rỗng.

Trước khi tiến vào mộng cảnh của Vũ Lâm Hanh, các nàng còn đặc biệt trở về mộng cảnh Hoàng Đô một chuyến. Sau khi vào mộng cảnh Hoàng Đô, chỉ có thể bắt đầu xuất phát từ Mặc Quỷ Trường Tán, sau khi thay đổi trang phục thì đến hoàng điện.

Trên đường Thiên Thiên không khỏi bị khung cảnh trước mắt làm kinh ngạc.

Tuy rằng thông qua lời kể của Sư Thanh Y nàng đã biết đây là nhà của nàng ấy, nhưng ở trong mộng cảnh nhìn thấy dáng vẻ của Hoàng Đô trong trí nhớ năm đó, tất cả kiến trúc xung quanh đều vô cùng xinh đẹp, hoa mỹ, cho dù nàng kiến thức rỗng rãi cũng không nhịn được phải cảm thán.

Ngư Thiển và Trạc Xuyên không tiện gặp mặt Thiên Thiên, để tránh dẫn đến ký ức hỗn loạn, nên Sư Thanh Y chỉ đành để Thiên Thiên trốn vào một gian phòng, nhưng sợ nàng buồn chán nên lại bảo A Mai ở lại nói chuyện phiếm với nàng.

Sư Thanh Y trở về phòng lấy ba lô, xác nhận điện thoại và những thứ khác vẫn còn, sau đó sắp xếp những vật vừa mang theo vào hai chiếc ba lô, một chiếc cho Lạc Thần, một chiếc cho chính nàng mang.

Nhưng các nàng không nhìn thấy bóng dáng của Trạc Xuyên và Ngư Thiển.

Sư Thanh Y và Lạc Thần tìm kiếm trong hoàng điện, cuối cùng đến trước cửa phòng của Ngư Thiển và Trạc Xuyên, nhẹ nhàng gõ cửa, hỏi xem các nàng có ở bên trong hay không.

Bên trong lập tức truyền đến tiếng trả lời của Trạc Xuyên: “… Sư Sư, bọn ta ở đây, chờ một chút.”

Giọng nói của Trạc Xuyên có phần hoảng loạn, qua một lúc, Trạc Xuyên mới ra mở cửa.

Cánh cửa chỉ hé ra một chút, Sư Thanh Y nhất thời sửng sốt: “…”

Lạc Thần yên lặng.

Trạc Xuyên chỉ mở một khe cửa, tóc dài xỏa tung, hai gò má đỏ bừng, quần áo cũng mặc không chỉnh tề như ngày thường, thậm chí nàng còn muốn kéo chặt cổ áo, nói: “Sư Sư, Lạc Thần, các ngươi có việc gì?”

“… Không có gì.” Dáng vẻ này của Trạc Xuyên, Sư Thanh Y làm sao lại nhìn không hiểu, vì thế vội vã nói: “Chỉ là muốn báo với các ngươi một tiếng, hôm nay bọn ta sẽ không ở lại hoàng điện, ban đêm cũng sẽ không trở về.”

Vừa nhìn đã biết Ngư Thiển và Trạc Xuyên ngươi tới ta lui, lăn lộn cả một đêm.

Đến hiện tại, hai người còn chưa xuống giường, từ sắc mặt đỏ một cách khả nghi của Trạc Xuyên cho thấy, vừa rồi nàng và Ngư Thiển còn đang thân mật, mà Ngư Thiển không ra mở cửa, chắc hẳn lúc này đang nằm trong chăn.

Sư Thanh Y bổ sung thêm một câu: “Trong hoàng điện cũng không có thần quan, tế điện bên kia có việc, nên mọi người đều đến đó rồi. Bọn ta không ở nơi này, trong điện lại không có người, hai người các ngươi… tự chăm sóc bản thân.”

Trạc Xuyên vội hỏi: “Tế điện có rất nhiều việc phải làm sao?”

“Đúng vậy.” Sư Thanh Y nói: “Vô cùng bận rộn. Bên ngoài tuyết lớn, hai người các ngươi cũng đừng ra ngoài, bên ngoài cũng không có người nào, các ngươi ở trong hoàng điện chờ bọn ta trở về là được rồi, có lẽ phải chờ đến ngày mai.”

Nhìn dáng vẻ chưa thỏa mãn của Trạc Xuyên, có lẽ nàng cũng sẽ không cùng Ngư Thiển ra ngoài, mà sẽ ở trong phòng ôn tồn.

Điều này khiến Sư Thanh Y yên tâm rất nhiều, chí ít không cần lo lắng các nàng ra ngoài đi dạo xung quanh, dễ dàng phát hiện sơ hở của mộng cảnh.

Chỉ cần các nàng vẫn luôn ở trong phòng, ngửi mùi hương của mộng hạch bị đốt cháy, ý thức của hai người sẽ không thức tỉnh.

“Được.” Trạc Xuyên nói: “Các ngươi vẫn luôn bôn ba vất vả, chú ý thân thể.”

Sư Thanh Y vội vàng nói: “Các ngươi cũng… bảo trọng sức khỏe, đừng quá lao lực.”

Trạc Xuyên: “…”

Sư Thanh Y: “…”

Lời này hình như có chút kỳ quái.

“Đã dùng cơm chưa?” Lạc Thần lại hỏi.

“Trạc Xuyên thành thật trả lời: “… Chưa. Lát nữa ta đi nấu.”

Lạc Thần từ trong ba lô lấy ra hai hộp thịt bò, đưa cho nàng, nghiêm túc lừa gạt: “Đây là đặc sản của Hoàng Đô, nơi khác không có. Ngươi và Ngư Thiển tạm thời ăn một chút để bổ sung thể lực rồi hãy đi nấu cơm. Không ăn uống trong thời gian dài như vậy, cơ thể sẽ không chịu nổi.”

Trạc Xuyên: “…”

Sư Thanh Y: “…”

Lạc Thần cho thịt xong, lại làm mẫu cách mở hộp cho Trạc Xuyên, lúc này mới nói: “Ta và Thanh Y không thể tiếp đã được. Bảo trọng.”

Sư Thanh Y vỗ vai Trạc Xuyên, lời nói thấm thía: “… Phải bảo trọng sức khỏe.”

Trạc Xuyên: “…”

Cuối cùng cũng sắp xếp xong mọi việc trong mộng cảnh Hoàng Đô, Sư Thanh Y không còn gì lo lắng, liền gọi Thiên Thiên và A Mai ra ngoài. Bởi vì mộng cảnh của Vũ Lâm Hanh lấy bối cảnh rừng mưa, vô cùng nóng bức, mà sau khi tiến vào các nàng đều trở thành mộng khách, không cách nào tạo ra đồ vật, vì vậy những thứ cần thiết đều phải hợp tác với A Mai để tại ra ngay trong mộng cảnh Hoàng Đô.

A Mai thích khăn che mặt vịt nướng, nên lại tạo ra một cái, đầu đội mũ lưỡi trai, mặc quần dài, mang một đôi giày hiện đại.

Sư Thanh Y, Lạc Thần, Thiên Thiên ba người đều mặc trang phục mỏng nhẹ phù hợp với điều kiện của rừng mưa, đồng thời mang theo kem chống muỗi. Chờ tất cả sắp xếp xong, các nàng dùng Gian Khích Trùy đi vào không gian rỗng, tiến vào mộng cảnh của Vũ Lâm Hanh.

Bước vào nơi Vũ Lâm Hanh tỉnh dậy trong mộng cảnh, các nàng dựa theo chỉ thị của A Mai, nhanh chóng tiến về phía trước.

Thời gian trôi qua.

Vũ Lâm Hanh theo Âm Ca đi trong rừng mưa một hồi lâu nhưng vẫn không tìm được ba mẹ của mình, nên bắt đầu hoài nghi: “Âm… tỷ tỷ, không phải ngươi đang dắt ta đi dạo đấy chứ?”

Âm Ca quay đầu lại liếc nhìn nàng một cái, cười nhạt: “Ngươi cũng không phải chó, vì sao phải dắt ngươi đi dạo?”

Vũ Lâm Hanh: “…”

“Chúng ta đã đi lâu như vậy rồi, không phải nói là dẫn ta đi tìm ba mẹ sao?” Vũ Lâm Hanh nói.

“Có thể là ta đi lầm đường.” Âm Ca có chút hờ hững.

“Ngươi lạc đường?” Vũ Lâm Hanh nhìn khuôn mặt của nàng thế nào cũng cảm thấy không tin, vẫn luôn cảm thấy nàng đang cố ý dẫn mình đi lòng vòng.

“Tiểu thư.” Phong Sanh ngửi ngửi trong không khí, nhẹ giọng gọi Vũ Lâm Hanh.

“Việc gì?” Vũ Lâm Hanh không nhịn được, còn muốn lý luận với Âm Ca nên không phản ứng Phong Sanh.

Phong Sanh cẩn thận nói: “Tiểu thư, ngửi thấy không, thơm quá.”

Tô Diệc cũng gật đầu: “Mùi này quá thơm rồi, ta đói bụng.”

Âm Ca cảm giác được gì đó, đi thẳng về phía bụi cây.

Mùi thơm chính là phát ra từ bụi cây này.

Vũ Lâm Hanh cũng ý thức được điều bất thường, vội vã gọi Phong Sanh và Tô Diệc chậm rãi cùng nhau đến bên kia.

Bụi cây được đẩy ra.

Chỉ thấy ba nữ nhân dáng vẻ xinh đẹp, vóc người cao gầy đang ngồi vây quanh một đống lửa, trên đống lửa treo một chiếc nồi dùng nấu ăn dã ngoại, chiếc nồi đang sôi sùng sục, nấm, thịt được nấu trong đó cũng sôi trào, thậm chí còn có mấy xiên rau củ.

Ngoài ra còn có một nữ nhân đeo khăn che mặt kỳ quái ngồi xổm cạnh chiếc nồi, đang ngửi hương thơm, phỏng chừng nước bọt cũng sắp nhỏ vào trong nồi.

Vũ Lâm Hanh trợn tròn mắt: “…”

Đây đều là ai a?

Nấu đồ ăn trong rừng mưa nhiệt đới, còn thơm như vậy.

Còn có cả xiên rau củ!

Sao có thể như vậy, không nên có rau củ a, nước hầm trong vắt, nhìn cũng không giống rau dại, ngược lại giống như thức ăn được mua từ siêu thị. Điều này cũng quá vô lý rồi, không thể nào.

Càng kỳ quái hơn chính là sau khi nàng đẩy bụi cây ra, ba nữ nhân kia đột nhiên bắt đầu nói nhỏ với nhau. Nữ nhân quyến rũ nhất cười cong khóe mắt, không ngừng quan sát nàng, đồng thời thấp giọng nói với hai nữ nhân kia: “Mặt trời thật sự mọc từ hướng Tây rồi, bộ dạng năm mười lăm tuổi a, thật sự rất nhỏ.”

Sau đó cười đến run hết cả người.

Nữ nhân bận rộn nấu ăn, dáng vẻ vừa lạnh nhạt vừa dịu dàng, cũng cười rất vui vẻ: “Quả thật là không nghĩ tới, không ngờ có thể nhìn thấy dáng vẻ lúc còn nhỏ như vậy.”

Một nữ nhân khác ngồi ngay ngắn, tựa như rơi vào trong tuyết, vẻ mặt nhìn rất lãnh đạm, nhưng khóe môi cũng mơ hồ ngậm lấy vài phần ý cười khó có thể nắm bắt, thỉnh thoảng quan sát Vũ Lâm Hanh.

Trước kia Vũ Lâm Hanh chưa từng gặp ai xinh đẹp như vậy, cho nên không khỏi cảnh giác, trong rừng sao có thể gặp được những người như vậy.

Nhất là nữ nhân lãnh đạm kia còn sử dụng cổ khang*, nói: “Xác thật là rất nhỏ.”

*cổ khang: cách nói, chất giọng thời cổ đại

Vũ Lâm Hanh bị ba người các nàng bàn luận, khuôn mặt trở nên đỏ bừng, hai tay ôm ngực mình: “Các ngươi là ai! Sao lại xuất hiện ở đây! Muốn chết à! Nói ai nhỏ! Nhỏ chỗ nào!”

Nàng thiếu chút nữa rít gào: “Các ngươi rất lớn sao!”

Sau đó nàng nhìn thoáng qua trước ngực mỗi người.

… Được rồi.

Ai cũng rất lớn.

Dáng người cũng rất cao.

Nữ nhân lãnh đạm không chỉ cao nhất, mà vóc dáng cũng tuyệt nhất.

Vũ Lâm Hanh: “…”

Thiên Thiên thiếu chút nữa cười đến ngất xỉu.

Sư Thanh Y tựa vào người Lạc Thần, vội vã giải thích: “Ngươi đừng hiểu lầm, tiểu muội muội, bọn ta chỉ nói ngươi nhỏ tuổi mà thôi.”

“Ta nhỏ mẹ ngươi!” Vũ Lâm Hanh mắng to.

“Sao ngươi lại không văn minh như vậy chứ?” Sư Thanh Y cũng không tức giận, mà vẫn giữ ý cười.

“Trong trường học dạy như thế nào.” Thiên Thiên cũng lập tức phụ họa: “Nói chuyện văn minh lịch sự, bạn nhỏ, ngươi ở trường đã học như thế nào a? Giáo viên không dạy ngươi ăn nói lễ phép sao?”

Lạc Thần nghiêm túc nói: “Phải nghe lời tiên sinh, đối với việc học nhất định phải nghiêm túc.”

 

 

 

Recommended Articles

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!