Chương 90: Đông Xích

 

Đối phương vừa nói vừa kéo mũ trùm đầu xuống, không ngại để lộ ra diện mạo thật.

Quả nhiên là Đông Xích.

Nhiều năm trôi qua, nàng đã trút bỏ vẻ ngây ngô lúc trước trở thành dáng vẻ xinh đẹp như hiện tại, thân hình cao gầy lả lướt, môi đỏ mắt phượng, mặt tựa hoa đào, xinh đẹp giống như vưu vật.

Từ trên khuôn mặt thon gầy trắng nõn có thể mơ hồ nhìn thấy bóng dáng của mẫu thân nàng.

Bạch Xu biết mẫu thân của Đông Xích – Minh Khê, qua nhiều năm lần đầu tiên nàng mặt đối mặt cẩn thận quan sát đối phương, nhìn thấy dung mạo có phần tương tự trong trí nhớ, còn tưởng rằng gặp được Minh Khê.

Đông Xích thay đổi rất nhiều, năm đó Dung Nguyệt gặp chuyện, Mộc Thanh và Bạch Xu đều từng gặp nàng ta, khi đó nàng ta có dáng vẻ của một thiếu nữ mười bốn mười lăm tuổi, thoạt nhìn chạc tuổi A Lương, mà nay từ biệt nhiều năm lúc gặp lại đã trở nên xa lạ rất nhiều.

Tu vi của Đông Xích cao thâm khó đoán, ngay cả Mộc Thanh cũng không thể ước lượng thực lực của nàng ta hiện tại.

Người này vừa xuất hiện, Dung Nguyệt vừa rồi còn hung bạo muốn công kích bất chợt dừng lại, cứng nhắc đi đến bên cạnh, sau đó nằm sấp xuống giống như một con chó biết nghe lời, dường như Đông Xích chính là chủ nhân của nàng ta.

Mộc Thanh sửng sốt, không khỏi nhìn kỹ.

Nàng hiểu biết Dung Nguyệt, biết người này lúc còn sống là tính cách gì, dịu ngoan giống như vừa rồi tuyệt đối là không thể, Dung Nguyệt luôn luôn nghiêm khắc đối xử với Đông Xích, đừng nói đến dịu dàng, ngay cả sắc mặt hòa nhã cũng khó có được.

Trước kia Dung Nguyệt và Minh Khê đều là thủ hạ đắc lực của Bạch Nhược Trần, một người là trưởng lão, một người là thống lĩnh, hai người bất kể tính cách hay là tác phong đều trái ngược nhau, Dung Nguyệt thẳng thắn quả quyết, Minh Khê nội liễm, khi đó không ít lần đối chọi gay gắt.

Hơn nữa năm đó Bạch Nhược Trần muốn lập Bạch Xu làm người kế vị, lập trường của hai người này cũng hoàn toàn bất đồng, Minh Khê kiên quyết ủng hộ Bạch Nhược Trần, còn Dung Nguyệt lại cực lực phản đối, ai có thể ngờ được Minh Khê chết sớm, Dung Nguyệt sẽ trở thành người nuôi dưỡng hài tử giúp ‘kẻ địch’.

Tuy rằng Dung Nguyệt làm sai rất nhiều việc nhưng đối xử với Đông Xích cũng không tệ, cho dù có đôi khi sẽ độc miệng châm chọc khiêu khích vài câu đối với Đông Xích tuổi nhỏ, nhưng thời khắc mấu chốt vẫn cực kỳ che chở. Mà cũng chính vì có Dung Nguyệt che chở Đông Xích mới có thể bình an trưởng thành, về sau thậm chí thiếu chút nữa trở thành thống lĩnh mới của thần hồ tộc, chỉ tiếc năm ấy Dung Nguyệt nhất thời sai lầm, rơi vào ma đạo, khiến tất cả bị hủy hoại.

Cách nhiều năm gặp lại, rốt cuộc mọi việc đều thay đổi.

Đông Xích ra tay độc ác đối với người từng có ân dưỡng dục, đầu tiên là không tiếc trả giá cứu Dung Nguyệt ra, sau đó không biết vì sao lại đột nhiên tàn nhẫn giết chết rồi chế thành con rối.

Mộc Thanh thực sự nhìn không thấu con người này, không rõ mục đích cuối cùng của nàng ta là gì.

Bạch Xu nhìn chằm chằm Đông Xích, rồi lại rũ mắt nhìn bạch hồ hình thể khổng lồ dịu ngoan quỳ rạp trên mặt đất. Từ lúc Đông Xích xuất hiện, Dung Nguyệt giống như con rối dứt dây, hoàn toàn không có sinh khí, nàng ta vẫn nằm bất động, đồng tử cũng không chuyển động, hiển nhiên là mất đi khống chế.

Đông Xích lúc này cũng không muốn che giấu nữa, dù sao cũng đã bại lộ nên không cần phải giống như lúc trước, nàng ta ung dung tiến về phía trước vài bước rồi lại quay đầu nhìn về phía Mộc Thanh, lười nhác giương mắt, chậm rãi nói: “Tôn thượng.”

Vừa rồi gặp ở nhã các, lúc này dùng chân thân đối mặt với nàng, là hai loại cảm giác tuyệt nhiên bất đồng.

Lúc người này là Ngọc Hoa, trong lòng Mộc Thanh còn có một chút tình nghĩa đồng môn, niệm tình nhiều năm chung sống, ít nhiều sẽ có một chút không đành lòng, mà khi người này dùng thân phận của Đông Xích để sau khi xuất hiện, Mộc Thanh lại có một loại cảm nhận khác. Nàng không lên tiếng trả lời, mà chỉ hờ hững đối mặt, nàng không có lời nào để nói với Đông Xích.

Đông Xích hoàn toàn không để tâm, ngược lại bật cười, hơn nữa còn bình thản nâng tay vuốt ve bộ lông dính máu của Dung Nguyệt, động tác vô cùng thân thiết nhưng trong mắt không có chút cảm tình nào ngoại trừ sự lạnh lẽo.

Nàng ta nhìn hai người các nàng, tựa như đang nhìn hai người giãy dụa trước khi chết, hoàn toàn không quan tâm các nàng sẽ phản ứng như thế nào, dường như đã nắm chắc kết cục.

Bạch Xu rũ mi, trầm giọng nói: “Ngươi giết nàng ta.”

Không phải câu nghi vấn, là câu khẳng định.

Đông Xích không che giấu hoặc biện giải, trái lại thoải mái thừa nhận, một bên vuốt ve thân thể hồ ly của Dung Nguyệt, một bên thong thả trả lời: “Đúng vậy, ta giết…”

Bạch Xu lạnh lùng nói: “Sau đó luyện chế thành con rối.”

Đông Xích mềm nhẹ vuốt ve lông trắng trên cổ Dung Nguyệt, như là đang chạm vào vật quan trọng gì đó, nàng ta nghiêng đầu liếc nhìn bản thể hồ ly tràn ngập âm khí, bàn tay xinh đẹp nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông mềm mại, một hồi lâu mới hoãn giọng nói: “Chế thành con rối mới ngoan ngoãn nghe lời, mới có thể yên tĩnh, sẽ ở lại.”

Nói đến hai chữ ‘ở lại’, nét mặt nàng ta đầu tiên là trở nên đen tối, sau đó là thỏa mãn, dường như nghĩ đến điều gì, trong lòng khó nén lửa giận nhưng rồi lại bị mạnh mẽ đè xuống.

Hình như bởi vì Dung Nguyệt đã làm chuyện gì đó mới khiến nàng ta nổi giận, đi đến bước đường không thể quay lại, cho nên mới tàn nhẫn giết chết Dung Nguyệt rồi chế thành con rối, như vậy Dung Nguyệt sẽ nghe lời, sẽ thuận theo ý nàng ta.

Chỉ một câu nói đơn giản lại khiến hai sư đồ kinh hãi, lạnh cả sống lưng.

Lời nói và cử chỉ của Đông Xích hiện tại nhìn thế nào cũng không giống bình thường, thậm chí còn cố chấp đáng sợ hơn so với Dung Nguyệt đã nhập ma. Nghe qua, dường như nàng ta và Dung Nguyệt đã phát sinh mâu thuẫn không thể hóa giải, cho nên nàng ta liền tàn nhẫn giết chết Dung Nguyệt, dù sao chỉ có người chết mới có thể ngoan ngoãn nghe lời, sẽ không theo đối nghịch với nàng ta.

Đông Xích dường như vô cùng thoả mãn, cũng rất yêu thích vật chết không chút sinh khí và tư tưởng trước mắt này, hơn nữa không hề có ý định che giấu tâm tư của bản thân mà biểu lộ hết ra ngoài.

Cảnh tượng một người sống ngây ngốc nhìn người chết này thực sự quỷ dị, Mộc Thanh muốn nói lại thôi, một lát sau rốt cuộc vẫn nói: “Ngươi trăm phương nghìn kế cứu nàng ra, hiện tại lại giết nàng là vì sao?”

Đông Xích không trả lời, bàn tay chợt dừng lại, sau đó làm như không nghe thấy, tiếp tục làm việc của mình.

Nàng ta có vẻ rất không bình thường, như là mất khống chế, cả người âm u, hẳn là đã chịu đả kích gì đó.

Mộc Thanh lẳng lặng nhìn nhất cử nhất động của nàng ta, lông mày nhíu chặt, nàng biết đã không thể dùng tư duy thông thường để suy đoán tâm tư của người này, không khỏi mím môi, lát sau lại nói: “Không cảm thấy đáng tiếc sao?”

Sợ rằng kẻ điên trước mặt đã mất lý trí từ lâu, chỉ còn lại cố chấp cùng tàn độc, hỏi thẳng vào vấn đề căn bản không có tác dụng, nên chỉ có thể kích thích một chút, biết đâu có thể từ đó đạt được chút tin tức.

Lúc này Đông Xích có thể bạo phát bất cứ lúc nào, trong mắt nàng ta tràn đầy tơ máu, toàn thân tản ra ma khí, thậm chí còn dày đặc hơn so với Dung Nguyệt, xem ra đã không còn lý trí nữa rồi.

Đông Xích nghe thấy lời Mộc Thanh nói, lúc này mới nhìn lại.

“Không thể luyến tiếc…” Nàng ta thong thả nói: “Dù sao cũng phải chết, chết rồi sẽ ngoan ngoãn ở lại.”

Cái gọi là ở lại, tất nhiên là đem Dung Nguyệt chế thành con rối giống như bây giờ.

Người này nói chuyện không có kết cấu, vô cùng rơi rạc, làm cho người ta khó lòng nắm bắt, nhưng Mộc Thanh lại từ những lời này nghe ra hàm ý khác.

Dù sao cũng phải chết…

Ý là đã có quyết định này từ trước, hay là thế nào?

“Các ngươi đã đến thiên ngoại?” Mộc Thanh hỏi, âm thầm vận chuyển linh lực, một mặt kéo dài thời gian, một mặt âm thầm kết trận, muốn vây khốn người điên này.

Bạch Xu âm thầm tiến về phía trước nửa bước, chuẩn bị ra tay che chở Mộc Thanh bất cứ lúc nào, nàng lo lắng Đông Xích sẽ làm ra hành vi điên cuồng gì đó. Ba nghìn năm trước, sau khi Mộc Thanh chết Bạch Xu cũng đã đủ điên rồi, giết sạch tất cả thần binh ở Côn Sơn, huyết tẩy thiên ngoại, nhưng cũng không đến mức giống như Đông Xích.

Người này giống như kẻ nghiện cờ bạc, biết rõ phía trước là vực sâu vạn trượng nhưng chết không hối cải, vẫn muốn tiếp tục nhảy vào.

Đông Xích buông tay, hoàn toàn không quanh co mà trả lời: “Ta đi, nàng không đi.”

Đông Xích nhìn Mộc Thanh, khóe miệng kéo ra một nụ cười quái dị, nhìn không ra là thật sự vui sướng hay là thế nào, một hồi lại nói: “Mấy năm nay đến đó rất nhiều lần, không thể đếm hết. Sau khi huyết tẩy, quân chủ và tôn thượng nhất định cũng chưa từng đến đó, cũng phải, quân chủ ngàn năm nay bận rộn hồi sinh tôn thượng, nào còn sức lực quan tâm đến việc thiên ngoại trở thành bộ dạng gì, chỉ sợ nàng hận không thể san bằng nơi đó lần thứ hai.”

Nói xong, Đông Xích lại liếc mắt nhìn hướng, tiếp tục nói: “Nói đi cũng phải nói lại, cũng nhờ có quân chủ nên mới có cục diện ngày hôm nay, nếu không phải ngươi náo loạn nơi đó long trời lở đất, giải quyết đám thần tộc kia, ta cũng sẽ không thuận lợi vậy.”

Nàng ta cười nói, chậm rãi vạch trần những chuyện cũ, dường như có thể biến lời nói thành  lưỡi dao sắc bén, mỗi lời nói ra đều cắm thẳng vào người các nàng. Nhìn thấy Bạch Xu lạnh nhạt nhíu mày, nàng ta dường như cực kỳ hài lòng, tiếp tục nói: “Hôm nay cũng là công lao của quân chủ, nếu không có ngươi chỉ dạy, ta cũng không thể làm được những chuyện này.”

Bạch Xu không hiểu lời này là có ý gì, nếu vậy Đông Xích có bản lĩnh lớn như hiện tại là có liên quan đến nàng?

Nàng nhẫn nại không phát tác, thuận theo đối phương mà hỏi: “Ta dạy ngươi cái gì?”

Đông Xích cong khóe môi, rồi lại vô thức đưa tay sờ bản thể đã chết đi của Dung Nguyệt, trả lời: “Quân chủ đã quên bản thân làm thế nào giải quyết đám người thần tộc rồi sao? Ngươi chế bọn họ thành con rối, điều khiển bọn họ giết người thay ngươi, để bọn họ tự giết hại lẫn nhau, cờ cao một bậc, không phải sao? Nếu không học hỏi theo quân chủ, ta làm sao có thể làm được những việc này, chỉ sợ đã chết từ lâu rồi.”

Những cách làm này cũng giống như Bạch Xu suy đoán trước đó, nhưng vẫn còn vài điều không đúng, Bạch Xu có thể khống chế thần tộc đã chết là bởi vì nàng sử dụng thần lực của bản thân, mà Đông Xích tu vi không sánh bằng nàng, làm sao có thể điều khiển nhiều quỷ tu sĩ và thần binh như vậy.

Bạch Xu bỗng nhiên nghĩ đến một việc, không khỏi trầm mặc nhìn chằm chằm Đông Xích.

Nhiều thần binh rời khỏi thiên ngoại, bị đưa đến An Dương, thiên ngoại vì sao không có một chút động tĩnh nào, thần tộc đâu? Cứ để nàng ta muốn làm gì thì làm, thờ ơ không quan tâm sao?

Đông Xích dường như nhìn thấu suy nghĩ của nàng, nàng ta cực kỳ thích loại cảm giác chơi đùa tất cả mọi người trong lòng bàn tay, nàng ta là người khống chế cục diện, khiến tất cả tu sĩ lẫn thần tộc đều sống dưới sự điều khiển của mình.

Cuộc chiến này chỉ vừa mới bắt đầu, nàng ta còn chưa chân chính hiện thân, không thể để tất cả mọi người lãnh hội được thủ đoạn của mình, vì vậy lúc đối mặt với Bạch Xu và Mộc Thanh liền nhịn không được muốn nói hết một phen, dù sao những người quen biết khác đều đã chết trong tay nàng ta, người chứng kiến cũng chỉ còn hai người trước mắt.

Bạch Xu có thể nhìn thấu tâm tư của nàng tam vì thế không tiếp tục chủ đề mà chỉ hỏi: “Những người khác ở thiên ngoại đâu?”

“Thần tộc sao?” Đông Xích mỉm cười, dường như đã đoán được nàng sẽ hỏi như vậy, nên cũng không giấu diếm mà hời hợt trả lời: “Đều đã chết, ta giết chết bọn họ, kẻ dám phản kháng không một ai sống sót, số còn lại thì giam cầm, sau đó chậm rãi hút lấy thần lực của bọn họ, để cho bọn họ từng người một bị dày vò đến chết…”

 

 

Recommended Articles

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!