Đồ Đệ Có Liêm Sỉ – Chương 89

Chương 89: Liên Thủ

 

Cả người Dung Nguyệt tràn đầy vết thương, dưới chân là vết máu, ngay cả đầu ngón tay cũng đang rỉ máu, trường bào trên người nàng vốn là màu trắng, nhưng lúc này đã bị máu nhuộm thành màu đỏ.

Hai chân bị bẽ ra ngoài, dường như có thể rơi ra bất cứ lúc nào, nhưng nàng ta vẫn tiếp tục đi giống như không cảm nhận được đau đớn, nàng ta đã chết, cũng không còn ý thức, chỉ còn lại một cái xác trống rỗng tràn đầy thương tích.

Thể xác này đã bị điều khiển.

Mộc Thanh và Bạch Xu không khỏi khiếp sợ, lúc trước ở Thiên Tiệm Thập Tam Thành, Đông Xích tình nguyện bỏ lại Bạch Nhược Trần cũng phải cứu Dung Nguyệt đi, còn tưởng rằng Dung Nguyệt có bao nhiêu quan trọng đối với nàng ta, không ngờ chỉ mới vài ngày lúc gặp lại đã trở thành bộ dạng kinh khủng này.

Sao lại như vậy?

Là ai làm?

Hay là xảy ra biến cố gì?

Phải biết rằng thực lực của Dung Nguyệt không thấp, dù sao cũng là trưởng lão thần hồ tộc, về sau lại nhập ma, hôm nay chết một cách bi thảm như vậy, sao có thể chỉ là thủ đoạn thông thường.

Cách làm nham hiểm độc ác như vậy, người bình thường không thể nào làm được, có lẽ chính là Đông Xích làm.

Nhưng Dung Nguyệt là sư phụ của nàng ta, nhiều năm trước thu nàng ta làm đồ đệ dạy dỗ bản lĩnh không nói, còn dốc lòng nuôi dưỡng nàng ta trưởng thành, hơn nữa năm đó sau khi Dung Nguyệt nhập ma, nàng ta còn quỳ gối trước mặt Bạch Xu cầu xin cho Dung Nguyệt, vì sao nàng ta phải làm như vậy?

Chính tay giết chết sư tôn có ơn nặng như núi với mình, còn tàn nhẫn đến mức này, Đông Xích rốt cục đang phát điên cái gì…

Mộc Thanh nhìn chằm chằm Dung Nguyệt, ánh mắt tràn ngập vẻ khó tin.

Dung Nguyệt quả thật đã làm không ít chuyện xấu, chết không hết tội, nhưng chính đạo có thể giết nàng ta, bất kể người bị hại nào cũng có thể giết nàng ta, chỉ riêng Đông Xích là không được, Dung Nguyệt rơi vào kết cục này có thể nói là thê thảm, thật sự làm cho người ta không tưởng tượng nổi.

Bạch Xu vô thức kéo Mộc Thanh lui lại nửa bước, dùng giọng nói chỉ có các nàng mới nghe được, trầm thấp nói: “Nàng bị hiến xá* rồi.”

*Hiến xá: hiến tế thể xác.

Cái gọi là hiến xá, thật ra chính là thông qua việc hiến tế nhằm nhận được sức mạnh to lớn nào đó, vật tế càng lợi hại, sức mạnh có thể nhận được sẽ càng lớn, nguyên tắc tương tự như mượn đường, chẳng qua biện pháp này quá tà môn, không thuộc về chính đạo, thường dễ bị phản phệ, bị thương còn xem như nhẹ, nghiêm trọng có thể mất mạng, thậm chí ngay cả hồn phách cũng sẽ bị nuốt chững.

Ví dụ như muốn mượn dùng sức mạnh của ác quỷ vậy thì phải hiến tế mệnh số hoặc hồn phách, hơn nữa chết càng thê thảm, thủ đoạn càng cực đoan, sức mạnh mượn được sẽ càng lớn.

Ngoại trừ hiến xá bản thân, cũng có thể hiến xá người khác, cho nên phương pháp này bị chính đạo liệt vào hàng cấm thuật.

Mộc Thanh làm sao không nhìn ra, cái chết bi thảm như vậy, ngoại trừ hiến xá còn có thể là gì. Nàng lại nhìn Dung Nguyệt còn đang tiếp tục đến gần, mím môi trả lời: “Người đến không có ý tốt, cẩn thận có trá.”

Bạch Xu ừ một tiếng, chợt vận chuyển thần lực muốn đánh Dung Nguyệt ra xa.

Nào ngờ nàng còn chưa ra tay, Dung Nguyệt vốn dĩ hành động khó khăn, đứng cũng không vững lại bỗng nhiên nghiêng đầu, quay hai lỗ máu trên mặt nhìn Bạch Xu, nét mặt từ vô cảm trở thành dữ tợn, vô cùng hung bạo.

Dung Nguyệt lúc còn sống căn bản không phải đối thủ của hai người các nàng, nhưng lúc này tu vi tăng vọt, ma khí cuồn cuộn, chỉ một cái phất tay đã ngăn chặn được Bạch Xu.

Mộc Thanh tinh mắt, biết đây là đặc sắp xếp để đối phó các nàng, vì thế bật người che chở Bạch Xu, đồng thời rút trường kiếm đâm thủng ngực Dung Nguyệt, chiêu này mang theo hai phần linh lực, nhưng ngoại trừ một viết thương thì không thể mảy may lay động Dung Nguyệt.

Dung Nguyệt đã chết, nàng ta không cảm thấy đau đớn, lại càng không tránh né, bị một kiếm xuyên tim cũng không chịu một chút ảnh hưởng, chỉ lắc lư cơ thể một chút sau đó tiếp tục tiến thẳng về phía các nàng.

Chín cái đuôi hoàn toàn hiện ra, rũ rượu nằm trên mặt đất. Lúc nàng ta bước đi, thậm chí có thể nghe thấy tiếng răng rắc của khớp xương ma sát, dường như cơ thể sẽ sụp đổ bất cứ lúc nào, nhưng tương phản, nàng ta càng lúc càng linh hoạt, bước tiến cũng nhanh hơn, ma khí xung quanh gần như ngưng kết thành thực thể, từng luồn quấn ở trên người.

Theo bước chân của Dung Nguyệt, đường phố lát đá tảng in lên những vết máu gián đoạn, giống như một con rắn dài vặn vẹo.

Càng lúc càng gần.

Cho dù bóng đêm dày đặc, nhưng Mộc Thanh tu vi cao, vẫn có thể nhìn rõ những vết thương sâu sắc trên người Dung Nguyệt, không chỉ có một, mà phủ khắp cả người.

Chỉ sợ là trước khi chết đã trải qua nỗi khổ lăng trì.

Mộc Thanh vẫn có sự hiểu biết nhất định đối với những cấm thuật tà môn này, nàng biết nếu người bị hiến xá chết càng thê thảm càng đau đớn, oán khí và hận ý sẽ càng nặng, sau khi trở thành ác quỷ sẽ càng mạnh. Bộ dạng hiện tại của Dung Nguyệt, chỉ là từ việc toàn thân không một chỗ lành lặn cho thấy lúc chết có bao nhiêu thê thảm, từ đó có thể đoán được nàng ta hiện tại có bao nhiêu kinh khủng so với lúc còn sống.

Hơn nữa Đông Xích cuối cùng còn dùng một thủ đoạn rất thâm độc, chỗ lợi hại của Dung Nguyệt không chỉ có như thế, tuy rằng nàng ta đã bị móc đi đôi mắt, không thể nhìn thấy nhưng lại có thể nhận biết Mộc Thanh và Bạch Xu đang ở nơi nào, thậm chí còn nhạy bén hơn cả người sống.

Mộc Thanh mới vừa cử động, Dung Nguyệt đã theo bản năng biến dài chín cái đuôi, sau đó vung về phía Mộc Thanh giống như chín mũi tên sắc bén. Mộc Thanh không cần nghĩ ngợi nâng kiếm che chắn, nhưng thanh kiếm vốn dĩ có thể chém hết vạn vật không hiểu sao lại bị ma khí trên người Dung Nguyệt ăn mòn.

Mộc Thanh biến sắc, phát hiện không thích hợp ngay lập tức né tránh, đồng thời nhắc nhở Bạch Xu: “Không nên đến gần nàng, tránh xa một chút!”

Cảnh tượng vừa rồi Bạch Xu cũng đã nhìn thấy, nàng lập tức nhẹ nhàng nhảy đến phía sau Dung Nguyệt, dự định khống chế từ phía sau.

Hai người đối phó một mình Dung Nguyệt không khó, bình thường chỉ cần một người cũng đủ rồi, nhưng lần này lại không được, ngay lúc Bạch Xu tiếp đất Dung Nguyệt cũng lập tức xoay người đối phó nàng.

Dung Nguyệt rõ ràng bị bẻ gãy tứ chi, nhưng động tác lại nhanh đến bất thường, phiêu hốt bất định, chỉ trong chớp mắt đã dịch chuyển đến bên cạnh Bạch Xu, cánh tay đang vô lực rũ xuống bỗng nhiên nâng lên, mười ngón như lưỡi dao sắc bén đâm về phía Bạch Xu.

Bạch Xu nghiêng người, tránh được một chiêu gần trong gang tấc.

Biết Đông Xích đang ở sau lưng điều khiển, Mộc Thanh bình tĩnh ứng phó, một chưởng đánh lên lưng Dung Nguyệt, nhưng nàng ta bất động như núi, động tác không hề chậm lại, ngược lại còn áp chế được các nàng.

“Nhất định đã sử dụng bí pháp gì đó.” Bạch Xu nói: “Sức mạnh của nàng ta có thể bạo phát trong thời gian ngắn, nhưng không kiên trì được bao lâu.”

Nói xong, nàng đánh bật tất cả đuôi của Dung Nguyệt ngoài.

Mộc Thanh tất nhiên hiểu điều này, cũng không đáp lời mà chỉ nhanh chóng rót linh lực vào trường kiếm, sau đó dồn lực tung ra một đòn, không chút lưu tình chặt đứt một cái đuôi của Dung Nguyệt.

Lần này đối phương rốt cục có phản ứng, có lẽ đã bị đứt đuôi làm ảnh hưởng, Dung Nguyệt càng thêm hung bạo, bắt đầu phát cuồng. Nàng ta nhắm vào Mộc Thanh, tàn bạo muốn lấy mạng nàng, dường như cả người đều trở nên điên cuồng mất kiểm soát.

Chỉ mới bị chặt đứt một cái đuôi mà thi thể này đã phát cuồng, nếu như vừa rồi Mộc Thanh nhẫn tâm hơn một chút, không biết sẽ trở thành bộ dạng gì.

Chiêu thức của Dung Nguyệt trở nên sắc bén, chiêu chiêu tàn nhẫn trí mạng, ma khí trên người nàng ta cuồn cuộn bốc lên, thề phải bắt được Mộc Thanh.

Thực sự quá bất thường, Mộc Thanh mím môi suy nghĩ một chút rồi thu trường kiếm lại, không tiếp tục xuất chiêu, mà lựa chọn tránh né.

Dung Nguyệt là người chết, cho dù thời gian bộc phát sức mạnh không quá dài nhưng tiếp tục kéo dài thời gian cũng không phải biện pháp, huống hồ Đông Xích tất nhiên có sự chuẩn bị, đã phái người ra đối phó các nàng, sợ rằng sẽ không để các nàng nhẹ nhàng thoát được, có lẽ còn thứ gì đó đang chờ đợi phía sau.

Hơn nữa thần binh và quỷ tu sĩ vẫn còn ở đây, Đông Xích còn có hậu chiêu, một khi giao chiến  sợ rằng các nàng chỉ có thể tự lo cho bản thân, mà không bảo vệ được bách tính vô tội trong thành.

Hai bên đều là nhà dân, các nàng giao đấu, nếu như động tĩnh quá lớn sẽ tổn thương đến người vô tội.

Mộc Thanh cân nhắc trước sau, rồi nói với Bạch Xu: “Dẫn dụ nàng ta ra khỏi thành.”

Không thể ở lại trong thành, sợ rằng sẽ xảy ra biến cố khác.

Đêm khuya gió lớn, cuộc chiến này còn chưa lan đến bách tính xung quanh, nhưng nếu thật sự động thủ thì không thể nói chắc, chỉ sợ cả con phố này cũng không giữ được.

Lên tiếng lên tiếng, lập tức cùng Mộc Thanh tạo ra một trận pháp dịch chuyển, dẫn dụ Dung Nguyệt vào trong trận, sau đó đưa nàng ta đến ngoại thành.

Dung Nguyệt chỉ là một cổ thi thể không có ý thức, theo lý thuyết sau khi vào trận sẽ tương đối chậm chạp mới phải, nhưng thực tế nàng ta lại vô cùng nhạy cảm, lập tức ra chiêu đánh vỡ trận pháp, tuy rằng cuối cùng vẫn chậm một bước.

Nàng ta thoạt nhìn cực kỳ bất ổn, cần cổ rậm rạp những đường văn màu đen, ma khí trên người một lúc tăng vọt một lần, cho dù đã chết nhưng nàng ta vẫn sẽ vì thế mà co giật, dường như không thể chịu đựng được sức mạnh trong thân thể.

May nắm nàng ta đã chết, nếu như là một người còn sống, chỉ sợ sẽ bị phản phệ mà chết.

“Kết trận, dùng trận pháp vây khốn nàng ta trước.” Mộc Thanh hai tay kết ấn.

Bạch Xu lập tức phối hợp, cầm chân Dung Nguyệt.

Dung Nguyệt sau khi chết trở nên mạnh hơn không ít, vì thế sẽ không dễ dàng bị các nàng vây khốn giống như trước đây, nàng vừa ra tay Dung Nguyệt lại đột nhiên biến trở lại hình dạng bản thể, cứ thế phút chốc chồm lên, nhe răng trợn mắt muốn xé xác nàng.

Lúc còn ở hình người, bộ dạng của Dung Nguyệt chỉ tương đối đáng sợ, lúc này biến trở lại bản thể nhìn càng thêm kinh khủng, bộ lông trắng dính đầy vết máu, chỉ còn lại tám cái đuôi, móng vuốt bị mài gãy, chân sau máu thịt mơ hồ thấy cả xương cốt, hơn nữa da lông trên lưng bị cắt một mảng lớn, lộ ra máu thịt bên trong, ngoài ra trên người nàng ta còn vẽ chằng chịt những phù văn to nhỏ, dường như dùng để nguyền rủa.

Lúc mặc trường bào không nhìn thấy nàng ta rốt cục bị thương đến mức nào, nhưng lúc này chỉ cần nhìn liền thấy rõ, đồng tử của Mộc Thanh co lại, nàng không nghĩ tới Dung Nguyệt bị thương đến mức này.

Bạch Xu cũng sửng sốt một chút, không biết Dung Nguyệt trước khi chết rốt cuộc đã chịu bao nhiêu dằn vặt, trải qua đau đớn như thế nào mới trở thành bộ dạng này, thảo nào hiện tại nàng ta lại mạnh như vậy.

Dung Nguyệt người này xác thực không ra hồn, thậm chí nói chuyện khiến kẻ khác buồn nôn, nhưng nàng ta đối với Đông Xích vẫn rất tốt, bằng không năm đó Đông Xích cũng sẽ không quỳ xuống cầu xin cho nàng ta, nhưng vì sao lại đi đến bước này…

Đáng tiếc Dung Nguyệt đã không thể mở miệng, ngoại trừ Đông Xích không ai có thể biết được.

Bản thể của Dung Nguyệt bắt đầu tăng vọt, nàng ta âm trầm kéo móng vuốt, trong miệng còn đang chảy máu, không đợi đứng vững đã xông lên công kích Mộc Thanh.

Mộc Thanh bình tĩnh ứng phó, một mặt kết ấn ngăn cản, một mặt âm thầm kết trận, Bạch Xu biết nàng muốn kết vây khốn Dung Nguyệt cho nên lập tức đến giữ chân nàng ta kéo dài thời gian.

Tu vi của Dung Nguyệt dù tăng tiến rất nhiều nhưng cuối cùng vẫn không đấu lại hai sư đồ liên thủ, vì thế nhanh chóng bị khống chế.

Mộc Thanh không chần chờ, lấy ra một tấm linh phù muốn thu Dung Nguyệt vào trong.

Nhưng ngay lúc này, Dung Nguyệt vốn đang không có lý trí bỗng nhiên không sợ phản phệ mà thu tay lại, cứ thế tránh được một chiêu.

Bạch Xu muốn kéo nàng ta trở về, nhưng lại bị một lá chắn vô hình ngăn cản, nhận một sự xuất hiện của một thế lực khác, nàng thuận thế nhìn lại.

Một người mặc trường bào màu đen trống rỗng xuất hiện, Dung Nguyệt cũng an tĩnh lại.

“Quân chủ…” Người đó mỉm cười nói.

 

Recommended Articles

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!