Đồ Đệ Có Liêm Sỉ – Chương 21

Chương 21: Khúc Mắc

 

Phù Ngọc Sơn ban đêm thanh tĩnh hơn cả Côn Sơn, đêm khuya từng trản đèn hòa với tinh tú lấp lánh trên bầu trời, thoạt nhìn có phần trống trãi tĩnh lặng, giờ Tỵ, A Lương đưa Bạch Xu quay về Ẩn Nguyệt Lâu, cũng chính là nơi ở của Mộc Thanh.

 

Nắm lông trắng cúi đầu ủ rũ không hề cử động, A Lương cho rằng nàng sinh bệnh, đánh bạo sờ chân và mũi của nàng, lại không phát hiện vấn đề gì, hắn nhẹ nhàng gãi đầu bạch hồ, ôn hòa nói:” Làm sao vậy, khó chịu sao?”

 

Bạch Xu yên lặng gục đầu xuống, không nói một lời.

 

A Lương không quá để tâm, nhưng cũng sợ hồ ly nổi giận muốn cào người, cho nên đưa nàng về Ẩn Nguyệt Lâu, chào hỏi Mộc Thanh một tiếng liền rời đi.

 

Lần này Mộc Thanh đến hậu sơn là vì tu bổ trấn sơn đại trận, hai ngày không hề chợp mắt, linh lực càng tổn hao nghiêm trọng, nàng có chút mệt mỏi, nên cũng không chú ý nhiều đến Bạch Xu, nhìn thấy A Lương mang nắm lông trở về cũng không mấy để tâm, tùy ý hỏi thăm vài câu liền lên giường ngủ, không hề phát hiện nắm lông trắng có gì bất thường.

 

 

Thái độ lãnh đạm như vậy khiến Bạch Xu còn đang nằm sấp trên mặt đất sửng sờ, ngây người một hồi lâu nàng mới hồi phục tinh thần, bốn chân giống như dính trên mặt đất, muốn động một chút lại nặng tựa ngàn cân.

 

Gian phòng mờ tối vắng vẻ, có thể nghe thấy tiếng kim rơi.

 

Cho đến lúc cảm thấy lạnh, Bạch Xu mới chậm chạp bò lên trên giường, lúc đó Mộc Thanh đã ngủ, nàng cuộn tròn nằm cạnh gối đầu một hồi, cuối cùng nhịn không được nhích lại gần một chút, cố ý cọ vào cổ đối phương, hơn nữa sức lực còn không nhỏ.

 

Trước kia nàng làm loạn như vậy đều sẽ dẫn đến Mộc Thanh lên tiếng ngăn cản, nhưng lần này thì không, Mộc Thanh bất động như núi, mí mắt chưa từng cử động một chút nào. Nàng tiếp tục cọ, vẫn như cũ, trong lòng vô cớ mất mát, Bạch Xu tâm tình trầm thấp nhỏ giọng ô ô hai tiếng, cuối cùng yên lặng chui vào trong chăn, ngây ngốc đến sau nửa đêm mới ngủ.

 

Hôm sau vừa tỉnh dậy, trên giường đã không có người, mới sáng sớm Mộc Thanh đã ra ngoài, người này từ trước đến nay tự hạn chế hơn nữa tuân thủ nghiêm ngặt thanh quy giới luật, tuyệt đối không ngủ nướng, giờ Mẹo sẽ đến huấn đường dạy học cho các đệ tử.

 

Bạch Xu không biết người đã đi đâu, mơ mơ màng màng bò dậy, vẫn chưa kịp xuống giường, đã có một gã đệ tử bưng điểm tâm đến, là Mộc Thanh bảo người đưa đến. Nàng khẩu vị không tốt, uể oải treo người ở trên bàn, xuất thần nửa ngày cũng chưa ăn hết điểm tâm, ngẩn người một hồi mới ăn một miếng, ăn xong tiếp tục rơi vào trầm tư, vô cùng ngốc nghếch.

 

Đầu của nghiệt chướng chỉ có bao lớn, vừa tiếp xúc nhân thế cái gì cũng không hiểu, sẽ không biết tự đánh giá, đầu óc chỉ có một sợi gân, một khi gặp phải việc gì sẽ rơi vào trầm tư, nàng không biết bản thân làm sao vậy, lại càng không biết khó chịu cái gì, nhưng trong lòng luôn buồn bã không vui.

 

Nàng giống như cà tím gặp phải sương, chờ cả ngày ở Ẩn Nguyệt Lâu, ngay cả khi Mộc Thanh giảng bài trở về nàng cũng không có phản ứng, chỉ vô lực nằm sấp trên mặt đất, đôi mắt vô thần chồm lên lan can nhìn vách núi phía xa xa.

 

Mộc Thanh cảm thấy nàng không bình thường, thuận miệng hỏi một câu.

 

Nếu là trước kia, Bạch Xu sẽ dính người chồm tới, mặt dày mày dạn chui vào trong lòng, nhưng hiện tại nàng lại không làm như thế, có lẽ là cảm thấy loại thân thiết này quá mức hời hợt, chưa bao giờ chạm đến tâm can, cho nên không còn vui vẻ chấp nhận.

 

Yêu thú không giống với con người, thông thường yêu thú tương đối mẫn cảm, nhất là những loài lông mao, Bạch Xu ngạo khí kiêu căng, tính tình không tốt, nàng không biết bản thân đang để tâm cái gì, nói chung không quá cao hứng, nàng quay đầu đi, tiếp tục ngắm phong cảnh không phản ứng Mộc Thanh.

 

Mộc Thanh chưa từng nuôi yêu thú, không hiểu những chuyện quanh co này, nhớ đến Bạch Xu thường chạy nhảy khắp nơi, cho rằng đây là vì mới đến Phù Ngọc Sơn chưa tìm được người chơi đùa mà thôi, thế nên nàng cũng không quan tâm nhiều.

 

“Ăn cơm tối rồi sao?” Nàng nhẹ nhàng hỏi, vừa bày trúc giản lên bàn, vừa dùng khóe mắt liếc nhìn nắm lông trắng.

 

Bạch Xu không lên tiếng, có lẽ là đứng chồm quá lâu nên mỏi chân, vì vậy sửa thành ngồi trên sàn nhà lạnh lẽo quay lưng vào trong phòng, nàng cố ý không nói lời nào, vểnh hai lỗ tai nghe động tĩnh trong phòng, lúc Mộc Thanh hỏi chuyện nàng còn vô thức ngoắc đuôi.

 

Cho rằng đối phương còn có thể hỏi tiếp, nào biết hỏi xong câu đó liền không hỏi nữa, trong phòng tất tất tốt tốt một hồi, sau đó quy về yên lặng.

 

Chần chờ chốc lát, Bạch Xu rốt cuộc quay đầu lại nhìn — dưới ánh nến mờ nhạt, Mộc Thanh đang dụng tâm chép trúc giản, không hề nhìn nàng, câu hỏi vừa rồi bất quá là tiện hỏi mà thôi.

 

Người kia bạch y như tuyết, thanh lãnh xuất trần không nhiễm phàm tục, rõ ràng ở ngay trước mắt nhưng rồi lại giống như cách xa vạn dặm. Bạch Xu sa sút tinh thần thu hồi ánh mắt, thần sắc u ám tựa đầu vào lan can.

 

Trúc giản mà Mộc Thanh đang sao chép là do tiền nhân của Phượng Linh Tông lưu lại, chuyện ở huyện An Bình còn chưa hoàn toàn giải quyết, nàng không yên tâm, hiện tại có thời gian nên điều tra một chút xem có thể từ trong sách cổ tìm được manh mối gì không. Nắm lông trắng chán chường ngồi dưới đất, từ lúc bắt đầu nàng đã nhìn thấy nhưng không để tâm, con đường nghiệt chướng này phải đi còn rất dài, thứ cần học cũng rất nhiều, không thể luôn nuông chiều nàng ấy.

 

Dù sao con đường phía trước còn dài, phải tự mình đi từng bước một, thất ý là việc không thể tránh được, huống hồ cũng không phải chuyện lớn lao gì.

 

Bởi vậy hai ngày sau đó, bất luận Bạch Xu cáu kỉnh thế nào, không để ý đến người khác hoặc là cố ý lúc ẩn lúc hiện trước mặt Mộc Thanh, nàng cũng đều mặc kệ.

 

Bạch Xu cao ngạo, vốn định tìm được bậc thang sẽ lập tức trèo xuống, nhưng người kia không những không cho bậc thang, còn làm lơ nàng, trong lòng nàng nhất thời vô cùng khó chịu, chua xót không thôi. Nàng không tìm cách thân cận Mộc Thanh nữa, mỗi ngày nằm sấp ở bên ngoài, đến đêm khuya mới lên giường ngủ, hơn nữa không hề nằm bên cạnh đối phương mà chỉ cuộn mình trong một góc, có lúc còn chạy ra ngoài đi lại khắp nơi, trời không tối thì không trở về.

 

Nhưng mà dường như ông trời cố ý khiến nàng ấm ức, mỗi lần đi ra ngoài đều có thể nghe thấy các đệ tử đang bàn luận về Lục Phó Ngôn, nhất là lúc đến Trúc Viện, đám người Triều Sinh sư huynh gần như xem Lục Phó Ngôn là khuôn mẫu, vô cùng kính phục người này, trái một câu Lục sư huynh, phải một câu Lục sư huynh, miệng đầy khen ngợi.

 

Bạch Xu quả thực khó chịu, nghe thấy A Lương nói Lục Phó Ngôn tốt đẹp cỡ nào, nàng mất hứng cào A Lương một vuốt, nhảy khỏi ngực đối phương, ngay cả thỏ rừng được A Lương nuôi dưỡng cũng tha đi mất, không hề bước vào Trúc Viện nửa bước.

 

A Lương không hiểu ra sao, nghi hoặc không ngớt.

 

Ngày tháng nhàn cư ở Ẩn Nguyệt Lâu thực sự buồn chán, sinh sống nhiều năm nơi Côn Sơn hoang vu, Bạch Xu vốn dĩ đã quen với cuộc sống khô khan nhàm chán, sau khi đến Phù Ngọc Sơn lại càng cảm thấy cô tịch một cách khó lý giải. Bạch Xu chán đến chết mà nằm trên mái ngói Ẩn Nguyệt Lâu, mờ mịt nhìn núi non trùng điệp, sương trắng lượn lờ, che khuất phần lớn phong cảnh trên đỉnh núi, hư vô phiêu miểu.

 

Nàng yên tĩnh nằm sấp hơn nửa canh giờ, xa xa nhìn thấy huấn đường bên kia có người đi lại, tinh thần hoảng hốt nhìn thật lâu, sau đó trực tiếp từ mái nhà nhảy xuống mặt đất, chậm rãi đi về phía bên kia.

 

Không bao lâu sau, trong huấn đường.

 

 

Mộc Thanh đang dạy chúng đệ tử lập kết giới, giương mắt vô ý thoáng nhìn một cái bóng trắng ngoài cửa sổ, thoáng chốc giật mình.

 

Ngoài cửa sổ bên trái huấn đường, nắm lông trắng cố sức trèo lên , sau đó đặt mông ngồi xuống bất động.

 

Quang minh chính đại ngồi trên cửa sổ, vô cùng gây chú ý.

 

Recommended Articles

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!