Đồ Đệ Có Liêm Sỉ – Chương 19

Chương 19: Say Rượu

 

Bạch Xu sau khi biến hóa hoàn toàn bất đồng với bản thể, nàng mềm mại nằm sấp trên chăn bông, vòng eo mảnh mai không quá sải tay, bờ mông săn chắc lả lướt, đôi chân thon dài khép chặt, bởi vì nằm sấp, hai khối no đủ bị đè ép, chỉ mơ hồ nhìn thấy mặt bên của núi tuyết.

 

Hẳn là có chút khó chịu, men say có thể khiến người ta hành động chậm chạp, nàng chỉ nghiêng đầu nhìn sang, không một động tác dư thừa.

 

Bởi vì say rượu, nghiệt chướng này hai gò má đỏ bừng, ngay cả khóe mắt cũng ửng hồng, ánh mắt mê ly vô thần, hẳn là rượu khô nóng khiến nàng khát nước, không tự chủ được mà khẽ nhếch môi, hô hấp nóng bỏng dồn dập. Nàng dùng sức chống nửa thân thể, vòng eo mềm mại không xương khẽ động, thoáng nghiêng người nhìn Mộc Thanh, nhỏ giọng nói:” Khát… Muốn uống nước….”

 

Vô ý thoáng nhìn thấy thứ không nên nhìn, Mộc Thanh lập tức dời mắt, kéo chăn đắp lên người nàng, thấp giọng hỏi:” Say thành thế này, uống bao nhiêu rượu?”

 

Bạch Xu không trả lời, cảm thấy có chút khô nóng, lập tức kéo chăn ra, đôi môi mỏng khép hờ nhìn chằm chằm Mộc Thanh. Pháp thuật che mắt của Mộc Thanh vẫn chưa giải trừ, dáng vẻ của nàng lúc này cũng không giống phàm nhân, tóc đen như mực xỏa tung ở sau lưng, một phần rũ xuống trước ngực, trùng hợp che khuất nơi đó, như ẩn như hiện, nghiệt chướng này da trắng, tựa như ngân hạnh lột vỏ, trời sinh mị thái khiến nhất cử nhất động của nàng đều mang mười phần phong tình, trêu chọc nhân tâm.

 

Nàng lười biếng nâng mí mắt, cổ họng khô khát khó nhịn, đôi môi đỏ thong thả đóng mở:”Nước…”

 

Mộc Thanh rũ mi, trước tiên là kéo chăn lên một lần nữa, sau đó mới đi lấy nước.

 

Thời gian này làm hồ ly được hầu hạ quen rồi, Bạch Xu không đưa tay lấy nước, lúc Mộc Thanh đưa chén nước nàng trực tiếp đưa miệng uống, nhưng uống hơi gấp, còn bắt lấy cổ tay Mộc Thanh không cho thối lui, lăn lộn như vậy, tấm chăn lại trượt xuống.

 

Mộc Thanh nhíu mày, muốn rút tay lại nhưng rồi bị nắm chặt, nàng trầm thấp nói:” Thanh tỉnh một chút, đừng làm loạn.”

 

Đáng tiếc Bạch Xu nghe không vào, nước trong chén có một giọt dính lên ngón tay Mộc Thanh, Bạch Xu uống hết nước trong chén, không chút nghĩ ngợi muốn liếm đi giọt nước dính trên ngón tay Mộc Thanh. Mộc Thanh cuống quít rút tay, hơi thở ướt nóng chỉ cách gang tấc khiến nàng suýt nữa không cầm chắc chén nước. Bạch Xu không một chút tự giác, uống nước xong lại làm như không có việc gì tiếp tục nằm sấp, say khướt nằm liệt, một góc chăn che đậy từ thắt lưng xuống phần mông, tấm lưng quang lỏa trơn bóng nõn nà bại lộ trong không khí, có thể là cảm thấy lạnh, nàng khó chịu cuộn mình, chân dài giao điệp.

 

Mộc Thanh lười quản con ma men này, đặt chén trở lại trên bàn, sau đó cũng không đến bên giường mà chỉ tĩnh tọa cạnh bàn.

 

Lúc men say dần rút đi, Bạch Xu biến trở lại nguyên hình, nằm sấp bất động.

 

Một lát sau, Mộc Thanh mở mắt ra, nhìn sang bên kia.

 

Hẳn là tương đối nóng, nắm lông trắng giật giật chân sau, không bao lâu lại khó chịu đạp rơi tấm chăn, lăn qua lăn lại trên tấm chăn, rồi lại biến thành hình người, như vậy sẽ mát mẻ thoải mái hơn.

 

Nàng không biết xấu hổ mà nằm ngửa, hai chân cong lên, cổ họng thỉnh thoảng còn tràn ra một tiếng thở dài thoải mái, trằn trọc không dứt, lúc đủ mát lại biến lại nguyên hình, lúc nóng thì biến thành hình người, cứ như vậy trằn trọc nhiều lần, tùy ý đến mức không lời nào để nói.

 

Nghiệt chướng cho đến nửa đêm mới hoàn toàn an phận, biến thành hồ ly nặng nề ngủ, không hề đổi tới đổi lui.

 

Mộc Thanh tĩnh tọa một đêm, không đến gần bên giường một bước, mặc kệ đối phương làm sao, nàng không hề cho nàng ấy một ánh mắt.

 

Lúc rạng sáng, nhóm người Phượng Linh Tông chuẩn bị khởi hành quay về Phù Ngọc Sơn, bọn họ yên lặng rời đi, không thông báo với người của Trần gia, con thuyền chứa linh lực bảy thẳng lên trời, vạn vật dưới mặt đất nhỏ bé như con kiến.

 

Bên ngoài quá lạnh, xung quanh con thuyền không có kết giới chắn gió, một đám đệ tử đều trốn trong khoang thuyền tránh gió, trên trời còn lạnh hơn dưới đất, cộng thêm tốc độ quá nhanh, gió thổi tựa như lưỡi dao cứa qua, làm sao chịu nổi.

 

A Lương săn sóc tỉ mỉ, hâm nóng một bầu rượu đưa cho Giang Lâm, khi trở về nhìn khắp mọi nơi, nhìn thấy thiếu một người, hắn hiếu kỳ hỏi:” Triều Sinh sư huynh đâu?”

 

Triều Sinh sư huynh, chính là người tối qua cho Bạch Xu uống rượu.

 

Có người trả lời:” Đến khoang lái rồi.”

 

A Lương ngẩn người, cho rằng bản thân nghe lầm, con thuyền này dựa vào linh lực khống chế, nào cần người cầm lái, lên trên đó không phải chỉ khổ thân sao.

 

Nữ đệ tử đứng gần hắn cười nói:”Trường Trữ trưởng lão bảo hắn đi.”

 

A Lương gãi đầu:” Như vậy a.”

 

Mặc dù không biết vì sao phải bảo Triều Sinh sư huynh lên đó, nhưng Mộc Thanh đã lên tiếng nào đến lượt hắn nghi vấn, hắn sẽ không nói gì nữa.

 

Cùng lúc đó trên mũi thuyền, vị Triều Sinh sư huynh kia bị gió lớn thổi đến tay chân lạnh lẽo, y phục tung bay phần phật, tóc không ngừng quất lên trên mặt, chật vật muốn chết, hắn cố sức hất tóc trên mặt ra, nhưng sau một khắc dây cột tóc lại quấn lên.

 

Gió thực sự quá lớn, Triều Sinh sư huynh đứng cũng không vững, gặp lúc thân thuyền chấn động, hắn lảo đảo thiếu chút ngã xuống, hắn lập tức luống cuống tay chân nắm lấy bánh lái, rất sợ bị lắc rơi khỏi thuyền.

 

Mà trong gian phòng ở phía Đông khoang thuyền, Mộc Thanh khí định thần nhàn nhắm mắt dưỡng thần, nắm lông trắng trèo cửa sổ nhìn ra bên ngoài, lần đầu nàng bay ở trên trời, gần gũi nhìn thấy những đám mây lướt qua, kinh ngạc không ngớt.

 

Gian phòng này có hai cửa sổ, nàng chạy tới nhảy lui nhìn bên này lại nhìn bên kia, chính là không chịu yên tĩnh.

 

Mộc Thanh khẽ mím môi, chung quy không ngăn cản, không để ý đến nghiệt chướng này.

 

Con thuyền lướt đi giữa không trung cao vạn trượng, đến Phù Ngọc Sơn lúc đã lên đèn. Phù Ngọc Sơn còn hiểm trở hơn Côn Sơn, thẳng tắp như lợi kiếm trong mây, nguy nga cao ngất, xa xa nhìn lại chỉ thấy khí thế bàng bạc, quả nhiên tráng lệ hùng vĩ, muốn vào Phượng Linh Tông phải qua một cánh cửa lớn, nơi đây có một kết giới vô hình, con thuyền dừng lại, A Lương cầm lệnh bài xin lên núi, lúc này mới được cho qua.

 

Sau khi vào sơn môn, ngọn núi bị tuyết đọng bao phủ bỗng nhiên biến hóa nhanh chóng, ngọn núi lớn tựa như cự thú nằm ngang bỗng nhiên trở nên xanh biếc, nhiệt độ cũng tăng lên, ấm áp thư thái.

 

Bạch hồ vẫn bám trên cửa sổ cả kinh, đuôi phút chốc dựng thẳng lên, hiếu kỳ chồm cả nửa người ra nhìn đông nhìn tây.

 

Con thuyền đã về đến tông môn, dừng ngay trên vách đá, mọi người lần lượt xuống dưới.

 

Trên vách đá dựng một tấm bia đá lớn, trên đó có khắc ba chữ ‘Tử Sinh Nhai’ mạnh mẽ hữu lực.  Có đệ tử đến nghênh đón, nhìn thấy Mộc Thanh các nàng lập tức hành lễ, đệ tử dẫn đầu tiến lên nói:” Trường Trữ trưởng lão, Huyền Cơ trưởng lão mạnh khỏe, lần này đi đường mệt nhọc, đã vất vả rồi.”

 

Đó là đại đệ tử của tông chủ, Tần Tiêu Nhiên, được phái đến để đón tiếp các nàng.

 

Giang Lâm chịu không nổi những lễ nghi phiền phức này, lập tức khoát khoát tay:” Được rồi được rồi, phô trương như vậy làm gì, không phải chỉ ra ngoài một chuyến thôi sao. Sư phụ ngươi đâu?”

 

Tần Tiêu Nhiên Tần Tiêu Nhiên nửa phần lỗ mãng, cung kính trả lời:” Bẩm Huyền Cơ trưởng lão, tông chủ đang ở chính điện.”

 

Thái độ vô cùng tôn kính khiến Giang Lâm chịu không nổi, nàng bật người đi ở phía trước, để A Lương bọn họ trở về trước, còn mình muốn đi chính điện một chuyến.

 

Mộc Thanh cũng muốn đi, căn dặn vài câu rồi rời đi, dù sao đi ra ngoài hơn một tháng, là nên đi gặp tông chủ.

 

Bạch Xu còn đang ngạc nhiên sững sờ tại chỗ, lập tức đuổi theo không chút do dự.

 

Chính điện cách Tử Sinh Nhai khá xa, Mộc Thanh và Giang Lâm bước chân lớn, Bạch Xu bốn chân phải chạy rất nhanh mới có thể đuổi kịp, nàng xông lên cắn góc áo của Mộc Thanh, muốn cho Mộc Thanh ôm nàng đi, kết quả Mộc Thanh căn bản không để ý đến nàng, làm như không phát hiện, nàng chỉ đành mượn lực nhảy lên, trèo lên nằm sấp trên vai Mộc Thanh, đối phương vẫn không phản ứng.

 

Càng đi đến chính điện bên kia, ánh đèn lại càng sáng sủa, đệ tử tuần tra lại càng nhiều, dọc đường không hề ít đình đài, tầng lầu trùng điệp quả thật rộng rãi khí phái, chính điện là nơi nguy nga hùng tráng nhất, bên ngoài có hai đội huyền giáp thị vệ trấn thủ.

 

Trong điện, tử y nữ nhân mỹ diễm tuyệt luân đang tựa vào nhuyễn y cầm tẩu tuốc, nhận thấy động tĩnh bên ngoài, nàng tản mạn liếc nhìn cửa lớn, nhưng cũng không có ý định ngồi dậy, mà chỉ tiếp tục miễn cưỡng cầm tẩu thuốc tinh xảo quý giá, nhẹ nhàng hút một hơi.

 

Đây là đại trưởng lão, Ngọc Hoa.

 

Cách Ngọc Hoa trưởng lão hai ba bước, người tựa nghiêng lên bàn uống rượu, chính là tứ trưởng lão Thanh Hư mà Giang Lâm từng nhắc đến, người này từ trước đến nay tùy tâm sở dục, tương phản với Ngọc Hoa trưởng lão, nàng vô cùng giản dị tùy ý, mặc trường bào hắc sắc nhiều nếp nhăn, mái tóc đen chỉ dùng một cây mộc trâm cố định. Nghe thấy có người đến, Thanh Hư nhìn đại điện hô lên:” Các nàng đến.”

 

Thân hình có phần nở nang, dung mạo hiền lành, Thái Chân tông chủ lúc này mới bước xuống, nhìn thấy Giang Lâm và Mộc Thanh đến, nàng lập tức mỉm cười, vui mừng tiếp đón.

 

Giang Lâm hô một tiếng tông chủ, Mộc Thanh đang muốn gật đầu hành lễ, lại nghe Thái Chân mỉm cười nói:” Đi ra ngoài một chuyến, tại sao dẫn theo một con linh sủng trở về?”

 

Bạch Xu nằm trên vai Mộc Thanh nghi hoặc ngẩng đầu, trợn tròn đôi mắt quan sát đối phương.

 

Mộc Thanh vẫn chưa trả lời, Thái Chân đã đưa tay muốn nhấc Bạch Xu lên.

 

Bạch hồ bất mãn, bốn chân giãy dụa, tàn bạo muốn cắn người.

 

 

 

Recommended Articles

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!