Đồ Đệ Có Liêm Sỉ – Chương 16

Chương 16: Tra Hỏi

 

Lúc này cứu người quan trọng hơn, Giang Lâm không muốn nói lời vô nghĩa làm chậm trễ thời gian, đi thẳng vào vấn đề:” Hồn của Trần Kỳ Chi đâu, ngươi giấu chỗ nào rồi?”

 

Trần Kỳ Chi, đại danh của Trần thiếu gia.

 

Giang Lâm đã quen hành sự dứt khoát, mặc kệ Liễu Thu Nương và Trần gia đến cùng có ân oán gì, nàng chỉ quan tâm ý chỉ của tông mông là đến cứu người, lúc đang nói nàng đồng thời ra tay chế trụ đối phương, vừa uy hiếp vừa thuận tiện ổn định hồn thể sắp biến mất.

 

Liễu Thu Nương không hề sợ hãi, cũng không cảm kích, chỉ mỉm cười thê lương, ôn nhu trả lời:” Tiên trưởng hà tất ép hỏi, Trần thiếu gia cũng không phải ta làm hại, ta làm sao biết hồn của hắn ở nơi nào.”

 

Giang Lâm cũng không tin những lời này, trực tiếp vạch trần:” Không phải ngươi làm hại, vậy mười bảy người còn lại là xảy ra chuyện gì, ngươi câu đi sinh hồn của bọn họ để làm gì? Không liên quan đến Trần Kỳ Chi sao?”

 

Liễu Thu Nương không nói, nâng tay lau máu trên khóe miệng, nàng bị thương quá nặng, hồn thể không khống chế được có thể thoát ly thân thể bất cứ lúc nào, rồi lại bị mạnh mẽ giữ lại, là Giang Lâm đang giúp nàng.

 

“Có liên quan hay không, còn truy cứu để làm gì, ta gây họa một phương, tiên trưởng cứ việc thu phục là được.” Nàng ngẩng đầu nhìn lên, đôi mắt mở to, hữu khí vô lực chống người ngồi dậy, dừng một chút, lại nói:”Không cần nhiều lời nữa, dù sao thì ta cũng đã chết, cũng không thể chết thêm lần nữa.”

 

Một chút ý chí muốn sống cũng không có, lại càng không hy vọng xa vời có thể xuống hoàng tuyền đi đầu thai, có lẽ đã sớm chuẩn bị tâm lý hồn phi phách tán.

 

Muốn chết đến mức này, nàng lần đầu nhìn thấy, tóm lại chính là quyết tâm, cũng không biết đến cùng là có thù oán gì.

 

Mộc Thanh dùng khóe mắt liếc nhìn Liễu Thu Nương, lại rũ mắt nhìn Trần Kỳ Chi đã sắp ngưng thở, suy nghĩ giây lát, đưa tay sờ lên động mạch cảnh của hắn.

 

Lúc nàng làm những việc này, Liễu Thu Nương không tự chủ được nghiêng đầu nhìn, ánh mắt khó nén bi thương, cùng với một chút tình tự nói không rõ, hối hận, hoặc là không cam lòng, nói chung rất phức tạp. Mộc Thanh bắt được những tình tố này, đạm mạc thu tay lại, ôn hoà hỏi:” Hồn thể của ngươi vì sao bị hao tổn?”

 

Liễu Thu Nương sửng sốt, hiển nhiên không ngờ tới, chợt mỉm cười nói:”Ta thực lực thấp, trúng mấy chiêu của hai vị tiên trưởng, dĩ nhiên bị tổn thương nghiêm trọng.”

 

Nàng cúi người xách Bạch Xu đang kéo y bào của mình lên, nói thẳng:” Người sau khi chết hồn phách sẽ rời khỏi thân thể, ngươi chết đã lâu, ba hồn bảy phách lại vẫn ở trong thân thể, hẳn là đã dùng biện pháp gì đó cưỡng chế hồn phách lưu lại, cho nên mới như vậy.”

 

Bạch Xu không hiểu các nàng đang nói gì, nàng chỉ nằm sắp trong lòng Mộc Thanh, lười biếng dùng đuôi khoát lên cánh tay Mộc Thanh, quen thói hưởng thụ mà nheo mắt lại.

 

Mộc Thanh mặc kệ nghiệt chướng lỗ mãng, tiếp tục nói:” Thân chết hồn không tiêu tan, chính là chống lại thiên mệnh nghịch chuyển Càn Khôn, nói khó cũng không khó, bản quân nhiều năm trước đã nghe qua vài loại phương pháp, nên cũng có thể hiểu được, chỉ là có một chuyện không hiểu.”

 

Nàng hiểu rõ mà liếc mắt nhìn Liễu Thu Nương, không nhanh không chậm hỏi:” Trần thiếu gia hẳn là đã chết từ ba năm trước, làm sao có thể tục mệnh sống lâu như vậy?”

 

Trần Kỳ Chi và Liễu Thu Nương bỏ trốn, ba năm trước không biết vì sao lại tách ra, sau đó Trần Kỳ Chi thể nhược nhiều bệnh, mà hôm nay Trần gia trên dưới đều xảy ra chuyện, những người khác coi như bình thường, chỉ riêng vị này bất đồng, mất sinh hồn, thân thể xuất hiện ban thi, cộng thêm các loại phản ứng của Liễu Thu Nương, Mộc Thanh suy đoán Trần Kỳ Chi hẳn là dựa vào bí pháp tục mệnh nào đó mới sống lâu như vậy, như vậy mới có thể giải thích vì sao hắn thể nhược nhiều bệnh, hiện tại bí pháp đã vô dụng, hắn sẽ chậm rãi chết đi.

 

Về phần những việc này có liên quan gì đến việc Liễu Thu Nương câu đi thần hồn của mười bảy người Trần gia, đến tối qua nàng mới nghĩ ra.

 

Nhiều năm trước Mộc Thanh đến Luy Châu rèn luyện, nghe nói đến một loại cấm thuật dùng hồn dưỡng hồn, nói ngắn gọn chính là nếu như một người sắp chết, hồn phách sắp tiêu tán, có thể mượn sinh hồn của gia quyến nuôi dưỡng sinh hồn của hắn, nói trắng ra là tẩm bổ. Những người được bị dùng làm chất bổ sẽ vì vậy mà dẫn đến mệnh cách và hồn phách bị khiếm khuyết, sau khi tỉnh lại sẽ lâm trọng bệnh hoặc ngây dại, thậm chí chết đi, biện pháp này rất ác độc, cho nên đã bị cấm dùng nhiều năm.

 

Liễu Thu Nương câu sinh hồn của những người còn lại trong Trần gia, có lẽ chính là dự định dùng dưỡng hồn cho Trần Kỳ Chi, nếu không phải Giang Lâm đột nhiên xuất hiện, sợ bị phát hiện không dám hành động thiếu suy nghĩ, khiến nàng chỉ có thể dùng Trấn Hồn Thạch tạm thời nhốt những sinh hồn này, như vậy mới sẽ không bị phát hiện, nếu không nàng  đã sớm phát rồ bắt đầu dưỡng hồn.

 

Mộc Thanh trầm mê tu luyện, không hiểu những yêu hận nhân quả này, rõ ràng cũng đã không còn ở bên Trần Kỳ Chi, vì sao còn muốn cứu hắn, vì sao còn muốn quay về Yến Ngọc Lâu, lại vì sao không chịu nói thật, Trấn Hồn Thạch là từ đâu mà đến, cấm thuật là ai dạy nàng?

 

Nghe nói những lời này, Liễu Thu Nương dần dần thu liễm thần sắc, nàng chỉ nhìn Mộc Thanh một cái, nói:” Tiên trưởng nếu đã đoán được từ sớm, cần gì phải hỏi ta.”

 

” Chỉ có thể đoán ra một ít, nhưng có nhiều chỗ không hiểu.” Mộc Thanh nói, trên mặt không nửa điểm tâm tình, tựa hồ nàng nói những lời này chỉ là vì làm rõ nguyên do mà thôi.

 

Liễu Thu Nương thần sắc thê lương nhếch khóe môi, đại để là muốn cười rồi lại cười không nổi, trong miệng nàng đều là máu, hương vị tanh tưởi tràn ngập trong không khí, thật là khó ngửi. Giang Lâm không biết hai người này đang đánh đố cái gì, bất quá cũng không xen miệng quấy rầy, chỉ lẳng lặng chờ ở một bên.

 

Nắm lông trắng thay đổi tư thế bốn chân chổng lên trời nằm trong khuỷu tay Mộc Thanh, nàng không quấy rối, chỉ hiếu kỳ nhìn Liễu Thu Nương. Liễu Thu Nương dùng Trấn Hồn Thạch tu luyện, mà Trấn Hồn Thạch là do yêu lực của Bạch Xu nuôi dưỡng thành, khiến giữa Bạch Xu và Liễu Thu Nương dường như có một sợi dây liên kết vô hình, nàng không mấy thích loại cảm giác này, liền khó chịu nhích người, còn nhe răng thị uy với người ta.

 

Mộc Thanh nâng tay ngăn lại, không cho nàng làm càn.

 

Bạch Xu nhất thời co thành một nắm, bất mãn tiếp tục cọ khuỷu tay Mộc Thanh.

 

” Hắn sắp chết.” Mộc Thanh đạm nhiên nói:” Ngươi phí nhiều công sức như vậy chính là muốn kéo dài mạng sống cho hắn, nếu không cứu sẽ mà mất mạng, hơn nữa hắn hiện tại sinh hồn ly thể, giả sử chết đi, vậy sau khi chết hồn phách tất không thể tụ hợp, ngay cả đầu thai cũng không thể. Ngươi có thể tưởng tượng không?”

 

Nàng không có ác ý đối với Liễu Thu Nương, cũng không muốn bức bách, mà chỉ trần thuật hậu quả cho đối phương nghe.

 

Nhân tính rất phức tạp, không thể quơ đũa cả nắm, nói như vậy, coi như là uyển chuyển khuyên nhủ nàng.

 

Quả nhiên, Liễu Thu Nương dầu muối không vào, thần sắc trở nên ngưng trọng, nàng quyến luyến nhìn Trần Kỳ Chi có thể tắt thở bất cứ lúc nào, anh mắt nhu hòa, một lúc lâu sau lại lắc đầu, kiên quyết nói:” Sẽ không, sẽ không sao.”

 

Giang Lâm ở một bên nhìn không nổi nữa, lên tiếng:” Nếu không phải Mộc Thanh bố trận dùng phù chú tục mệnh cho hắn, người đã chết từ lâu, còn không sao!”

 

Liễu Thu Nương lại giống như nghe không lọt tai những lời này, một chữ không nói.

 

Thực sự không hiểu cách làm như vậy, Mộc Thanh nhíu mày, trầm tư chốc lát, đột nhiên như là nghĩ đến cái gì, lúc này nàng phất một cái, rút hồn thể của Liễu Thu Nương ra khỏi thân xác.

 

Hành động bất ngờ không kịp đề phòng, ai cũng không dự đoán được, Giang Lâm vẫn chưa lấy lại tinh thần, chỉ thấy hư ảnh màu hổ phách nằm bên trong hồn thể của Liễu Thu Nương.

 

Recommended Articles

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!