Chương 10: Thanh Lâu

 

Ánh đèn trong phòng không quá sáng sủa, tia sáng mờ nhạt, xiêm y rơi lả tả trên mặt đất, bất đồng với ồn ào náo nhiệt bên ngoài, nơi này đặc biệt áp lực nóng bức, nữ nhân nửa khép đôi mắt gần như hòa thành một thể cùng bóng tối nặng nề, ánh mắt của nàng gần như mất đi tiêu cự, đôi môi hồng nhuận khẽ đóng mở, giống như lục bình không tìm được nơi bám lấy, kinh hoảng lay động theo sóng.

 

Từ đầu chí cuối, hai người cũng không hoàn toàn cởi hết y phục, nửa che nửa lộ, việc hoang đường không muốn người biết vô tận lan tràn, yên lặng tiến hành giữa những tà âm của Yến Ngọc Lâu, khó tách khó rời.

 

Lúc trong miệng nữ nhân tràn ra một tiếng rên rỉ nhỏ vụn, đôi tai Bạch Xu khẽ động, đôi mắt đen láy trừng lớn, đồng tử co lại, không rõ rốt cuộc là chuyện gì, nàng nghi hoặc vẫy vẫy đuôi, hai chân trước khoát lên khung cửa sổ, mờ mịt tiếp tục nhìn.

 

Cửa sổ vẫn khép hờ, tất cả xung quanh đều bị lá chắn vô hình ngăn cách, trầm trọng và ướt nóng giao hợp, cả căn phòng đều trở nên sắc tình.

 

Bạch Xu không hiểu lễ nghĩa liêm sĩ, nhìn chằm chằm không chớp mắt.

 

Cần cổ trắng nõn của nữ nhân đã có một chút mồ hôi, thần sắc ẩn nhẫn ngửa cằm lên, nâng hai tay ôm chặt lấy người phía trên.

 

Nơi đốt tiền như Yến Ngọc Lâu từ trước đến nay là chốn tìm hoan mua vui, không chỉ có nam nhân thích đến, cũng sẽ có nữ nhân cải nam trang tìm đến, tiếp khách nữ cũng không phải chuyện gì đáng ngạc nhiên, hơn nữa trong lâu còn có những cô nương chỉ tiếp khách nữ, tỷ như vị ở trong phòng này. Dù sao đều là kiếm tiền, không quan trọng nam nữ, chỉ cần có tiền thì chính là chủ nhân, Yến Ngọc Lâu đều sẽ cho người đến hầu hạ.

 

Gió đêm hiu quạnh thổi qua mái ngói, đột nhiên có chút lạnh buốt, Bạch Xu rũ đuôi, lúc lại nhìn vào trong phòng hai nữ nhân đã song song nằm trên giường, một người trong số đó chống cánh tay lên, mềm mại không xương ghé vào trên người còn lại, kiều mị kề tai nói nhỏ, đối phương đột nhiên giữ lấy cằm của nàng ấy, kéo nàng ấy ôm chặt trong lòng.

 

Lúc thấy nữ nhân kiều mị chủ động gặm môi của người kia, đuôi của Bạch Xu lại bỗng dưng dựng thẳng lên, vạn phần khó hiểu âm thầm quan sát.

 

Nàng thật sự không hiểu chút gì, cứ như vậy bám ngoài cửa sổ cả buổi, cho đến lúc bên trong tắt đèn, nàng mới mê loạn nhảy xuống khỏi cửa sổ.

 

Nghiệt chướng này còn đang suy nghĩ đến hình ảnh vừa rồi, hoàn toàn quên lời căn dặn của hai người Mộc Thanh, nàng mơ mơ hồ hồ nhảy lên cửa sổ của một gian phòng không người, đi dạo xung quanh, rẽ trái lách phải xuống lầu dưới của Yến Ngọc Lâu.

 

Trung tâm lầu một của Yến Ngọc Lâu là một sân khấu hình tròn hoa lệ to lớn, vũ cơ thân hình thướt tha linh xảo lắc hông, theo giai điệu ở nhạc khí bày ra nhất tần nhất tiếu, phong tình vạn chủng, thần bí nửa kín nửa hở khiến khách nhân đều nhìn thẳng mắt.

 

Xung quanh sân khấu có rãnh nước bao quanh, giữa mùa đông, trong nước lại nở đầy hồng hoa diễm lệ, hơn nữa còn có sương khói mờ ảo vấn vít, ý cảnh mông lung, có cảm giác hư vô mờ ảo.

 

Có vũ cơ nhảy rất tận hứng, ngoại y cũng cởi ra, trên người chỉ còn một tầng lụa mỏng, khiến các nam nhân ngứa ngáy khó nhịn trong lòng, kẻ sau đều lao vào rãnh nước, đáng tiếc rãnh nước quá sâu, bọn họ không thể đi lên, chỉ có thể vùng vẫy ở trong nước, làm trò hề cho người khác.

 

Đến chốn yên hoa tìm vui nào có chính nhân quân tử gì, sắc dục yêu nhiêu cho dù mang vẻ ngoài phồn hoa huy hoàng như thế nào thì bên trong vẫn tanh tưởi tận trời. Nơi này không thiếu các quan to quý nhân, thế gia công tử, thậm chí còn có người tu tiên, chỉ là những người này rất biết cách che giấu, lẩn vào trong phàm nhân không dễ dàng bị phát hiện mà thôi.

 

Phía Tây lầu hai, hai vị ‘công tử’ tuấn tú ngồi trước bàn, thanh y công tử hòa nhã, thỉnh thoảng còn trêu ghẹo các cô nương bồi rượu, khiến cả đám nữ tử che mặt cười duyên, bạch y công tử lại vẻ mặt âm trầm, có vẻ phiền chán không chịu được.

 

Các cô nương thấy bộ dạng lạnh lùng của ‘hắn’ đều e sợ, có một nữ tử đẫy đà mặc váy vàng  rót một chung rượu, đánh bạo dựa vào trên người bạch y công tử, cũng chính là Mộc Thanh, ôn nhu thỏ thẻ:”Đào Hoa Nhưỡng này là rượu ngon trấn bảo của Yến Ngọc Lâu, công tử nếm thử một chung đi.”

 

Vừa nói vừa đền gần hơn, muốn dùng bộ ngực đầy đặn cọ lên cánh tay Mộc Thanh.

 

Mộc Thanh mặt lạnh tránh né, nàng chưa từng trải qua trường hợp này, trước đây không phải chưa từng đến thanh lâu, nhưng vẫn là lần đầu uống rượu hoa.

 

Nữ nhân của Yến Ngọc Lâu thực sự nhiệt tình, dung mạo hai người lại nho nhã thanh tú, nhất là Mộc Thanh, khuôn mặt xuất trần thoát tục, cho dù là người nào nhìn thấy đều cầm lòng không đặng, thầm nghĩ nếu có thể cùng nàng hưởng lạc một lần, không lấy tiền cũng được.

 

Mộc Thanh lãnh đạm như vậy, nữ tử đẫy đà cũng không tức giận, trái lại càng nhiệt tình hơn, hai tay cầm chung rượu, gần như đem cả thân thể dựa vào lòng đối phương.

 

Mùi son phấn dung tục khiến Mộc Thanh chán ghét, nàng trầm giọng lạnh lùng nói:”Tự trọng.”

 

Khách làng chơi lại nói nữ tử thanh lâu phải tự trọng…

Nữ tử sửng sốt, người xung quanh lập tức nở nụ cười, nữ tử mang ngân trâm hải đường ở đối diện lên tiếng hòa hoãn, hờn dỗi nói:” Công tử là có tâm sự sao, cả đêm mặt lạnh, người đến đây không phải đều muốn tìm vui sao, tiểu nữ tử kính ngài một chung, xin công tử nể tình.”

 

Một mặt nói một mặt nghiêng người kính rượu, vừa khom lưng như vậy, nơi mềm mại trắng nõn dưới váy càng thêm hiển lộ. Kính rượu là giả, có mưu tính khác mới là thần.

 

Trắng trợn câu dẫn khiến Mộc Thanh đen mặt, nàng luôn luôn chính trực, bình thường nào có người dám lỗ mảng trước mặt nàng như vậy, nếu không phải vì muốn âm thầm tránh đánh cỏ động rắn, nàng đã phất tay áo bỏ đi từ lâu rồi.

 

Giang Lâm nhìn thấy sát thần này thần sắc tối sầm, trong lòng biết đối phương đã nhẫn nại đến cực hạn, nàng lập tức ngăn chung rượu kia lại, tự mình uống, cười híp mắt nói:” Vị công tử này không thể uống rượu, ta uống thay hắn, đến đây, Tố Tố cô nương, ta rót cho ngươi một chung, chúng ta cùng uống.”

 

Nàng rất biết cách ăn nói, mồm mép dỗ dành người khác.

 

Mấy chung rượu uống xong, bầu không khí trở nên sinh động hơn, Giang Lâm đã quen nói nhảm, đôi câu vài lời đã chọc cho các cô nương cười không ngừng, nàng quả thật bày ra bộ dạng uống rượu hoa, mỗi tay ôm một người, người ta cố ý vô ý sờ soạn lung tung trên người nàng, nàng cũng không ngăn cản mà còn sờ ngược lại.

 

Mộc Thanh ngồi đối diện mắt lạnh nhìn nàng, không hề lên tiếng, mà chỉ châm trà uống.

 

Giang Lâm vẫn trêu ghẹo nói chuyện phiếm với những nữ tử kia, rượu qua ba vòng, nàng làm như vô ý nhắc tới vị hoa khôi đầu bảng kia, cũng chính là Liễu Thu Nương, tiếc hận sáng nay không thể một lần.

 

Liễu Thu Nương không cần ra tiếp khách giống những cô nương này, muốn gặp nàng đều phải dùng sức tiêu tiền, muốn qua đêm lại càng phải vung tiền như rác.

 

Dĩ nhiên, tú bà vì muốn tạo thanh thế, một tháng chỉ để Liễu Thu Nương lộ diện một hai lần.

 

Nhóm người đem đề tài dời đến trên người Liễu Thu Nương, Tố Tố cô nương bỗng nhiên chỉ vào dưới lầu nói:” Nhạ, đó không phải là nàng sao, công tử hôm nay đến vừa đúng lúc.”

 

Giang Lâm theo tiếng nhìn lại, Mộc Thanh đang uống trà cũng đặt chung trà xuống, thong dong rũ mắt nhìn theo.

 

Liễu Thu Nương đang đứng giữa sân khấu, mặt mang khăn che, lụa mỏng che khuất dung mạo của nàng, thấy không rõ dáng vẻ cụ thể nhưng chỉ từ thân hình mạn diệu đã biết tất nhiên là một đại mỹ nhân, tuyệt đối không tầm thường.

 

Trong lòng nàng ôm thứ gì đó, trắng tròn óng mượt, còn đang nhúc nhích.

 

Mộc Thanh chợt dừng tay.

 

Nắm lông trắng ngẩng đầu, vẻ mặt mờ mịt nhìn xung quanh.

 

 

 

 

Recommended Articles

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!