Dò Hư Lăng – Hiện Đại Chương 569

Chương 569: Giám sát

Lúc hừng đông, trong phòng ngủ là một mảnh vắng lặng, bốn người nhìn như ngủ rất say. Trong phòng u tối, chỉ có chút ánh sáng của đèn lồng lọt qua từ khe cửa sổ.

Qua một lúc, Dạ ôm lấy chăn, chậm rãi ngồi dậy.

Ánh mắt của nàng nhìn sang bên cạnh, là đang nhìn Trường Sinh, nhưng bóng lưng đang ngủ say của Trường Sinh trong bóng đêm có vẻ mơ hồ, không thể nhìn rõ. Nàng cứ thế nhìn chốc lát sau đó giơ tay lên, sờ vào vành tai của mình.

Nàng cũng học theo động tác của Trường Sinh trước đó, cũng sờ vào vành tai.

Nàng dường như đang nỗ lực lý giải ý nghĩa của cử chỉ này, cũng cố gắng phỏng đoán cảm nhận mà cử chỉ này mang đến, nhưng nàng xoa nhẹ một lúc rồi lại thả tay xuống, cứ thế yên lặng ngồi trên đệm.

Dường như vẫn không cách nào hiểu được.

Ngồi hồi lâu, Dạ đứng dậy, yên lặng cửa đi ra bên ngoài. Nàng dọc theo hành lang đi một đoạn, cách phòng ngủ xa một chút, cuối cùng ngồi ở bậc thềm nối tiếp với hành lang, ngẩng đầu nhìn màn trời tối như mực.

Nàng nhìn bóng đêm này.

Bóng đêm bao phủ trên người nàng thậm chí còn sâu sắc hơn.

Dạ ngồi ngẩn người một mình, không biết đang suy nghĩ gì. Tuy rằng nàng thiếu cảm xúc, nhưng ngũ cảm nhạy bén, rất nhanh đã phát hiện có bước chân đang đến gần, cho dù lúc bước đi tiếng bước chân của đối phương còn nhẹ hơn cả lông vũ.

Dạ nghiêng đầu nhìn bóng người mặc bạch y xuất hiện ở trên hành lang.

Đèn lồng treo trên hành lang tỏa ra ánh sáng yếu ớt, phủ lên người Lạc Thần.

Dạ nhìn Lạc Thần, Lạc Thần cũng nhìn nàng, hai người không nói lời nào. Dạ cũng không có bao nhiêu kinh ngạc, mà chỉ nhìn chỗ trống bên cạnh, rồi lại quay đầu đi, Lạc Thần hiểu ý của nàng nên bước đến yên tĩnh ngồi bên cạnh nàng.

Các nàng không phải người thích nói nhiều, ngươi không nói ta không nói, cũng có thể không chút câu nệ mà ngồi một hồi lâu.

Sau đó vẫn là Dạ lên tiếng trước: “Vì sao ngươi lại thức, là bởi vì vất vả sao?”

Câu này vô cùng mịt mờ, nhưng Lạc Thần hiểu ý nghĩa của hai từ ‘vất vả’ mà Dạ nói: “Ta không sao.”

“Nàng biết ngươi vất vả như vậy không?” Dạ lại hỏi.

“Nàng biết ta bị hồn đọa.” Vừa rồi Lạc Thần trả lời rất bình tĩnh nhưng lúc nói đến Sư Thanh Y, ánh mắt lại bắt đầu dao động: “Ta cần uống máu, nàng cho ta uống, là nàng vất vả mới đúng.”

Dạ nghe thấy hai từ hồn đọa, cũng không có bất cứ phản ứng gì, dường như đã biết từ lâu.

“Chỉ dựa vào uống máu, ngươi chống đỡ không được bao lâu.” Dạ nói: “Bạn của các ngươi Thiên Thiên, trên người lưu lại tác dụng phụ, vẫn chưa hồn đọa, nàng có thể dựa vào uống máu miễn cưỡng vượt qua. Nhưng ngươi không giống với nàng, ngươi đã chính thức hồn đọa rồi, máu cũng cứu không được ngươi.”

Lạc Thần nhìn bóng cây chằng chịt trong sân, nói: “Ta biết. Khoảng cách giữa những lần ta khát máu trở nên càng lúc càng ngắn, điều này đồng nghĩa với tác dụng giảm bớt của máu đối với ta đang dần biến mất, chờ lúc nói ngắn đến mức độ nhất định, máu sẽ vô hiệu đối với ta.”

Dạ cũng không kiêng kỵ mà nói thẳng: “Máu của nàng rất đặc biệt, sẽ hữu dụng rất nhiều so với máu của người bình thường, có thể giúp ngươi duy trì một khoảng thời gian. Cũng may là nàng cho ngươi uống, bằng không ngươi không chịu đựng được đến hiện tại.”

“Phải.” Lạc Thần nhẹ nhàng gật đầu.

Nàng dường như đã biết bản thân vô vọng, vì vậy đem hy vọng đặt trên người Thiên Thiên, dù sao tình huống của Thiên Thiên cũng nhẹ hơn nàng rất nhiều, nàng nói: “Thiên Thiên vẫn chưa hồn đọa, ngươi có thể cứu được nàng không?”

“Ta có thể chữa trị cho nàng.” Dạ nói: “Chỉ là cần thời gian.”

Nét mặt của Lạc Thần nhất thời thả lỏng không ít: “Có thể trị là được rồi.”

“Ta không chữa trị cho người ngoài, nàng và ta không có bất cứ giao tình gì.” Dạ nói một cách vô cùng lạnh lùng: “Nhưng nàng là bạn bè của ngươi, nếu ngươi có ý này, ta có thể thay ngươi hoàn thành tâm nguyện, cứu nàng.”

“Cảm ơn.” Giọng nói của Lạc Thần vô cùng thành khẩn, nói: “Nàng là một người bạn vô cùng quan trọng của ta, xin hãy cứu nàng, ta sẽ báo đáp ngươi.”

“Không cần báo đáp.” Ánh mắt của Dạ dừng trên người Lạc Thần, nói: “Ta không cứu được ngươi, ta rất xin lỗi.”

“Ngươi đã giúp ta rất nhiều.” Lạc Thần cười khẽ: “Không cần tự trách. Sau này nếu như ngươi gặp phải khó khăn thì cứ đến tìm ta, ta sẽ làm hết khả năng.”

Nàng đã chứng kiến thế sự lâu dài, đi qua rất nhiều thời gian, vạn sự vạn vật trước mắt nàng đều đã trở nên thông thấu như gương.

Duy chỉ không buông bỏ được Sư Thanh Y.

Còn có thân nhân, bạn bè bên cạnh nàng.

Vì các nàng, cho dù mình đầy thương tích cũng phải đạp lên bụi gai, một thân phong trần tiến tới, tuyệt đối không cúi đầu mà đi đến hiện tại.

“Được.” Dạ gật đầu.

Lạc Thần nghe thấy tiếng hít thở run rẩy nào đó, nàng quay đầu lại, nhìn thấy Sư Thanh Y đứng cách đó không xa, hai tay siết chặt. Hàng mi dài in bóng vào đáy mắt của Sư Thanh Y, sắc mặt của nàng cũng trở nên thâm trầm, với thính lực của nàng, chắc chắn đã nghe rõ đoạn đối thoại giữa Lạc Thần và Dạ.

“Thanh Y.” Lạc Thần ngoắc tay gọi nàng lại: “Đến đây.”

Sư Thanh Y mím môi, nghe lời mà bước đến.

Tay nàng còn đặc biệt cầm áo ngoài của Lạc Thần, bởi vì lo lắng tình hình sức khỏe của Lạc Thần cho nên thật ra đêm nay nàng ngủ không sâu giấc, sau khi nhận thấy Lạc Thần ra ngoài, nàng sợ Lạc Thần lạnh nên mượn cớ đưa áo theo ở phía sau, kết quả nghe thấy Lạc Thần và Dạ nói chuyện.

Sư Thanh Y khoác áo lên người Lạc Thần, sau đó ngồi xuống bên cạnh nàng ấy. Câu đầu tiên của nàng chính lànói với Dạ, giọng nói miễn cưỡng bình tĩnh, không cho giọng của mình nghe ra quá run rẩy: “… Thực sự không thể cứu sao?”

Dạ lắc đầu: “Ta không cứu được người bị hồn đọa.”

Dạ nói không cứu được thì nhất định là không cứu được, Dạ sẽ không giấu diếm. Nếu như Dạ có chỗ khó xử, cũng sẽ nói cho các nàng biết là không tiện cứu. Nhưng hiện tại Dạ trực tiếp cho thấy không cách nào cứu chữa, nguyên nhân cũng chỉ có một, đó chính là với bản lĩnh của Dạ, vẫn không cách nào cứu chữa người bị hồn đọa.

Nhưng y thuật của Dạ đã đạt đến cảnh giới đăng phong tạo cực, thậm chí còn lợi hại hơn Tư Hàm, ngay cả nàng ấy cũng bất lực, điều này khiến Sư Thanh Y rơi vào tuyệt vọng.

Sư Thanh Y trầm mặc một hồi lâu, chỉ đành âm thầm điều chỉnh tâm trạng.

Nghe thấy tin tức như vậy, trong lòng nàng cảm thấy bi ai là điều không thể tránh khỏi, nhưng ngay cả như vậy, nàng cũng sẽ không từ bỏ, trong lòng vẫn tin tưởng chắc chắn sẽ có biện pháp. Nàng ép buộc bản thân vực dậy tinh thần, Lạc Thần còn cần nàng, nàng phải che mưa chắn gió cho nàng ấy, nhất định không được lùi bước trước bất kỳ khốn cảnh nào.

Nhưng cuối cùng vẫn còn có một việc đáng vui mừng, chí ít Thiên Thiên được cứu rồi.

Sư Thanh Y hỏi Dạ: “Vậy ngươi muốn chữa trị cho Thiên Thiên như thế nào, bọn ta cần chuẩn bị những gì, hoặc là phối hợp với ngươi như thế nào? Bắt đầu lúc nào là thuận tiện nhất?”

Tình hình của Thiên Thiên cũng không tốt lắm, Sư Thanh Y và Vũ Lâm Hanh đều từng biểu thị có thể cho nàng ấy uống máu, nhưng bởi vì Sư Thanh Y còn phải cung cấp máu cho Lạc Thần, nếu như còn phải cho thêm một người nữa, thân thể của Sư Thanh Y sẽ nhanh chóng suy sụp, Thiên Thiên làm sao chấp nhận được, chết sống không muốn uống, Vũ Lâm Hanh bên kia cho máu nàng ấy cũng không chịu nhận, khiến Vũ Lâm Hanh thiếu chút nữa đánh nhau với nàng ấy.

Cuối cùng không có cách nào khác, Thiên Thiên chỉ có thể dùng máu được người khác hiến ra để dùng trong y tế nhằm duy trì cơ thể của mình.

Cũng may trong tay Vũ Lâm Hanh có bệnh viện, lưu trữ không ít máu, âm thầm cung cấp cho Thiên Thiên. Nhưng hiệu quả của loại máu này kém hơn so với máu hút trực tiếp từ cơ thể sống rất nhiều, Thiên Thiên cũng sẽ thường xuyên bị dày vò, nhưng nàng ấy vẫn nói cười vui vẻ, giả vờ như không có việc gì.

Nếu như có thể nhanh chóng giúp Thiên Thiên khôi phục bình thường, vậy đối với các nàng mà nói cũng là một việc đáng vui mừng.

“Ta cần đến một chỗ an toàn, mới có thể tiến hành chữa trị cho nàng.” Dạ nói: “Lúc chữa trị, nàng cần ngâm trong huyết trì, không thể đi bất cứ đâu.”

Sư Thanh Y đã nhận ra hàm ý trong lời nói của Dạ, cộng thêm từ biểu hiện trước đó của Dạ nàng nắm bắt được một số mấu chốt, Dạ rất cẩn thận đối với hoàn cảnh xung quanh, dù sao có một số việc Dạ không tiện nói ra, vì thế nàng vội vã nói: “Trước khi ta trở về nhà, nơi nào cũng không an toàn. Vậy ngươi có thể cùng ta về nhà, ở nhà ta tiến hành chữa trị cho Thiên Thiên, để nàng vào huyết trì của ngươi.”

Dạ lắc đầu: “Trong nhà ngươi quả thật rất an toàn. Nhưng nếu như ta đến đó, có thể sẽ khiến nhà ngươi trở nên không an toàn nữa, điều này ta không cách nào đảm bảo.”

Sắc mặt của Sư Thanh Y và Lạc Thần lập tức thay đổi, nhìn chằm chằm vào Dạ.

Có lẽ trên người Dạ có rất nhiều bí mật, nhưng các nàng vẫn tín nhiệm Dạ như cũ. Dạ rất hiếm khi nói dối vác nàng, sau khi nàng ấy nói ra những lời này, Sư Thanh Y dĩ nhiên biết tính nghiêm trọng của sự việc.

Dạ cũng không giải thích nhiều, có lẽ bản thân nàng cũng không muốn giấu diếm Sư Thanh Y và Lạc Thần nhưng lại bởi vì một số nguyên nhân mà không cách nào nói rõ, nên chỉ có thể đơn giản nhắc nhở một câu.

“Ngươi nói là có thể?” Đầu óc của Sư Thanh Y xoay chuyển rất nhanh, nói: “Ta biết ngươi sẽ không làm hại bọn ta, nhưng một khi ngươi đến nhà ta, nhà của ta có lẽ sẽ không còn an toàn nữa, như vậy có phải là nói sau khi ngươi vào Hoàng Đô, sẽ có người có thể thông qua ngươi tiến vào Hoàng Đô?”

Dạ yên lặng.

Đây có thể xem như cam chịu.

“Có phải có có thứ gì đó đang… theo dõi ngươi không?” Sư Thanh Y thấp giọng nói: “Cho nên ngươi mới không cách nào tiếp xúc và thừa nhận quen biết bọn ta, nên chỉ có thể dùng thân phận của Tân Đồ xuất hiện trước mặt bọn ta nhằm duy trì khoảng cách?”

Dạ bị nàng đoán trúng, chỉ đành thừa nhận: “Có người đang theo dõi ta.”

“Đối phương theo dõi ngươi, ngươi lại không có cách nào đối với hắn sao?” Sư Thanh Y chỉ cảm thấy lạnh cả người.

Với bản lĩnh khó lường của Dạm người có thể theo dõi nàng ấy, rốt cuộc là có địa vị gì.

“Ta không có cách nào đối phó nàng ta, cũng không thể giết nàng ta.” Dạ nói: “Nàng ta cũng không dám đụng đến ta, bọn ta kiềm chế lẫn nhau. Chuyện giữa ta và các ngươi, không thể để nàng ta biết quá nhiều, bằng không nàng ta sẽ động đến các ngươi.”

“Ta có thể hỏi nàng ta là ai không?” Sư Thanh Y hỏi.

“Các ngươi chưa từng gặp nàng ta.” Dạ nói: “Nàng ta cũng không có tên.”

Lạc Thần nói: “Huyết trì của ngươi, là tiểu thế giới của là ngươi, ngươi có thể ra vào bất cứu lúc nào. Ngươi là đang lo lắng sau khi ngươi vào Hoàng Đô, người đó có thể xâm nhập tiểu thế giới của ngươi, thông qua đó đi vào Hoàng Đô?”

“Tiểu thế giới quả thật có thể xem như một lối đi.” Dạ nói: “Nhưng nàng ta không cách nào vào đó, bởi vì không có tư cách này. Ta là chủ nhân duy nhất của huyết trì.”

“Nếu chỉ mình ngươi có thể mở huyết trì, vậy vì sao ngươi còn lo lắng có người thông qua huyết trì, theo sau ngươi đi vào Hoàng Đô? Người đang theo dõi ngươi, nàng vốn không vào được.” Nhịp tim của Sư Thanh Y đột nhiên đập nhanh, nàng cảm thấy bản thân đã nhìn thấy điểm mấu chốt nào đó, nhưng phía sau điểm mấu chốt này còn có rất nhiều thứ bí ẩn ở trong bóng đêm dương nanh múa vuốt.

“Nàng ta có miệng.” Dạ lại nói.

Những lời này vô cùng tối nghĩa nhưng Sư Thanh Y và Lạc Thần lập tức hiểu được.

Theo dõi, chia làm hai loại, tự mình theo dõi và theo dõi thay người khác.

Người theo dõi Dạ có miệng, ý nói nàng ta sẽ báo cáo việc Dạ đi vào Hoàng Đô cho một người khác biết, mà người đó đối với Dạ, mới là một sự uy hiếp vô cùng đáng sợ, Dạ kiêng kỵ người này cũng không biết chắc người này có thể thông qua huyết trì gián tiếp đi vào Hoàng Đô hay không, cho nên Dạ mới nói bản thân không thể theo Sư Thanh Y về nhà.

“Ngươi từng đến Thần Chi Hải sao?” Sư Thanh Y hỏi.

Dạ lắc đầu: “Chưa từng.”

“Người theo dõi ngươi đã từng đến đó?”

Dạ gật đầu.

Lúc này Sư Thanh Y rốt cuộc đã xác định được, thật ra nàng suy đoán Dạ chưa từng đến Thần Chi Hải, bởi vì nếu nàng ấy đến nhất định sẽ âm thầm giúp đỡ các nàng, nhưng trên đường lại không có bất kỳ vết tích nào của nàng ấy, người giúp đỡ nhiều nhất ở Thần Chi Hải chính là Chương Thai Liễu.

Nàng nói: “Trước đó lúc ở Thần Chi Hải, ta thu được một đoạn ghi âm, lúc đó Trữ Ngưng nghe thấy một tiếng sáo vô cùng kỳ lạ, tiếng sáo của ngươi đó và của ngươi thật ra có chút tương tự, người giám sát ngươi, có phải chính là một ngự giả?”

“Phải.” Dạ lại nói.

“Ngươi vốn là chủ nhân của Trữ Ngưng.” Sư Thanh Y hít sâu, cân nhắc rồi hỏi: “Vì sao Trữ Ngưng lại… bị tiếng sáo của ngự giả kia khống chế, hình như Trữ Ngưng đã xem nàng ta là chủ nhân?”

Dạ nói: “Nàng ta đã mê hoặc Cửu.”

Dạ nói đến đâym đôi mắt cụp xuống: “Cửu, phản bội ta.”

Dạ không hiểu cái gì gọi là thất vọng, nhưng hiện tại đôi mắt của nàng buông xuống, thật ra Sư Thanh Y có thể mơ hồ nhìn ra sự thấy vọng của nàng.

“Trữ Ngưng bị ngự giả kia moi tim rồi.” Lạc Thần thấp giọng nói: “Vì sao Trữ Ngưng lại xuất hiện trong mộng cảnh này, trên cổ tay cũng là ba vệt đỏ hoàn chỉnh là người sống mới có?”

Sau khi Sư Thanh Y nhìn thấy, trong lòng vô cùng khiếp sợ.

Các nàng cho rằng Trữ Ngưng đã chết, nhưng trước đó lúc Bái Sào nhìn thấy cổ tay của Cửu Muội, rõ ràng là ba vệt đỏ chỉ chủ thể mới có.

Trữ Ngưng còn sống.

Môi Dạ khẽ động, dường như muốn nói gì đó, rồi lại trầm mặc, dường như khó có thể trả lời vấn đề này.

Qua thật lâu nàng mới nói: “Ta đã cứu… Cửu, mang nàng trở về, đặt ở trong huyết trì của ta. Sau khi kiến tạo mộng cảnh, bởi vì Cửu đang tồn tại trong huyết trì, cho nên ảo ảnh của nàng bị thay thế bằng chủ thể.”

“Cho dù như vậy, ảo ảnh của Trữ Ngưng không xuất hiện cũng không sao cả, Trường Sinh sẽ không phát giác ra điều gì bất thường, dù sao trước đây Trữ Ngưng cũng luôn che mặt.” Sư Thanh Y hiếu kỳ hỏi thêm: “Vì sao ngươi phải thả nàng ra khỏi huyết trì?”

Dạ nói: “Ta hy vọng mộng cảnh có thể hoàn chỉnh, năm đó Cửu cũng tham dự, ta không muốn xóa đi sự tồn tại của nàng. Nàng bị mộng cảnh mê hoặc, sẽ không phát giác.”

Sư Thanh Y gật đầu, trong lòng lại có vài phần kính nể Dạ.

Tuy rằng Dạ không có bất cứ tâm tình gì, nhưng thật ra nàng ấy vẫn luôn xem thuộc hạ của mình là con người, chưa bao giờ xem bọn họ như vật trang trí, hoặc một loại ký hiệu. Cho dù là tái hiện mộng cảnh, cũng không hy vọng các thuộc hạ bị xóa ra khỏi đó.

Đáng tiếc năm đó Trữ Ngưng không ý thức được điều này nên đã hiểu lầm Dạ.

“Nếu như ngươi không cùng ta về nhà, vậy đến nơi nào ngươi mới cảm thấy an toàn?” Sư Thanh Y không khỏi lo lắng.

“Sau khi phế bỏ nàng ta.” Dạ hờ hững nói.

“Nhưng… không phải ngươi nói ngươi không thể động đến nàng ta sao?” Sư Thanh Y nói.

“Ta có thể giết nàng ta, nhưng nếu như giết nàng ta, ta cũng sẽ bị trừng phạt.” Dạ nhìn về phía Lạc Thần, nói với Lạc Thần: “Ngươi phế đi nàng ta. Chỉ có ngươi có thể phế nàng ta. Ngươi sẽ không bị trừng phạt.”

 

 

 

Recommended Articles

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!