Mùa Xuân Tốt Hay Xấu – Chương 28

Chương 28

 

Trong nhà vệ sinh, cuộc nói chuyện vẫn còn đang tiếp tục.

Người còn lại đồng tình với Thịnh Ninh Nhi: “Cũng đúng.”

Rồi lại có tiếng đóng nắp, lần này là hộp phấn hay cái gì thì Tân Kiều không biết.

Nhưng đến hiện tại Tân Kiều đã biết vì sao sự xuất hiện của cô cũng không thu hút quá nhiều sự quan tâm, có lẽ tình huống như vậy ở trong giới của Chu Côn Ngọc thực sự rất bình thường.

“Nhưng người hôm nay cậu ấy dẫn đến, nhìn rất khác biệt.”

“Đều là người, có gì khác biệt, người đều sẽ có dục vọng, chơi cùng Côn Ngọc một thời gian, nói không chừng nhà xe có đủ, Côn Ngọc lại xinh đẹp, không thiệt thòi.” Sau đó khẽ cười nhạo một tiếng.

Hai người trang điểm xong thì ra ngoài, Tân Kiều nghe động tĩnh, tin chắc các nàng đi rồi, lúc này mới mở cửa bước ra.

Cô lại rửa tay lần nữa, bởi vì cô cảm thấy đầu ngón tay vuốt ve qua cánh môi của Chu Côn Ngọc hiện đang nóng lên.

Cô thật sự không cảm thấy phẫn nộ hoặc tâm tình gì khác, sau khi lau tay xong, cô vén mái tóc đuôi ngựa ra sau gáy, cần cổ cũng không bởi vì phẫn uất mà căng chặt.

Có lẽ Tân Kiều hiểu rõ, Chu Côn Ngọc tiếp cận cô, khởi điểm vốn là một trò chơi.

Chu Côn Ngọc không phải người ngây thơ, làm sao thật sự trình diễn tiết mục nhất kiến chung tình gì đó.

Nhưng trò chơi của Chu Côn Ngọc và Tân Kiều không giống như Thịnh Ninh Nhi các nàng vừa nói. Không phải vì dục vọng, không phải vì nhà vì xe, hoặc là nói, dục vọng của nàng lớn hơn một chút, thậm chí không chỉ giới hạn ở thân thể của Tân Kiều, mà là muốn nhìn xem linh hồn của Tân Kiều liệu có bị thuần phục bởi nàng hay không.

Từ mặt này mà nói, hiện tại Tân Kiều ôm ấp một loại tình cảm ngay cả bản thân cũng nói không rõ, quả thật đã trúng kế của Chu Côn Ngọc.

Nhưng lúc cô tiếp cận, Chu Côn Ngọc run rẩy là thật.

Lúc cô khẽ vuốt ve, mi mắt của Chu Côn Ngọc rũ xuống là thật.

Lúc cô đứng giữa những bông hoa hồng rơi tán loạn trên mặt đất, nụ cười có chút kỳ quái thậm chí thoáng lộ ra một chút khổ sở của Chu Côn Ngọc là thật, tuy rằng hiện tại cô còn không biết nụ cười ấy xuất phát từ nguyên nhân gì.

Bất kể Chu Côn Ngọc làm thế nào, thì những cảm thụ này của cô, là thật.

Chu Côn Ngọc muốn lợi dụng cô chơi một trò chơi, cô cũng từng muốn lợi dụng Chu Côn Ngọc để vượt qua thời khắc khổ sở nhất.

Mà giấu ở trong đó, sự chân thành dần dần nảy sinh, liệu có giống như ánh sao dần phát sáng giữa bầu trời đen kịt như nhung tơ màu đen hay không, thắp sáng những điều quan trọng hơn, làm cho người ta bằng lòng quên đi, bằng lòng tha thứ cho bắt đầu không thuần túy kia.

Nghe những lời Thịnh Ninh Nhi bọn họ vừa nói, thật ra phản ứng đầu tiên của Tân Kiều là muốn hỏi Chu Côn Ngọc một câu, cô muốn hỏi: “Vậy còn hiện tại thì sao? Chị vẫn cảm thấy bản thân đang chơi đùa sao? Chị, có một chút thật tình sao?”

Lúc Tân Kiều trở lại ghế dài, phát hiện chỉ còn một mình Chu Côn Ngọc ngồi ở đó, Thịnh Ninh Nhi và những người khác đều đã ra sàn nhảy.

Nhưng Chu Côn Ngọc vẫn ngồi vị trí lúc trước, ở tận bên ngoài, không di chuyển vào giữa, giống như một dấu chấm câu hoa mỹ cuối bài thơ.

Vì vậy Tân Kiều cũng không đổi vị trí, đi qua theo thường lệ, ngồi ở ngoài cùng.

Ghế dài rất trống trãi, nhưng hai người lại ngồi rất gần, nếu phóng tầm mắt nhìn toàn bộ ghế dài, thậm chí có chút cảm giác vượt ngoài tầm mắt, dường như toàn bộ thế giới đều nghiêng về phía hai người.

Nhưng Tân Kiều thích vị trí này, lúc ánh đèn thay đổi đến hình thức nào đó, nơi này có thể tránh được nó, mà rơi vào một loại u ám.

Có đôi khi đôi mắt không nhìn rõ, trong lòng trái lại thấy rất rõ, tựa như hai lần ở phòng khách đen kịt, có phải như vậy mới có thể nhìn thấu Chu Côn Ngọc hay không?

Tân Kiều trầm mặc, hai tay đặt trên quần jean, tay phải đè nặng ngón cái tay trái, rồi lại đổi bên, tới tới lui lui giống như búp bê Nga.

Tân Kiều muốn hỏi, nhưng cô phát hiện, cô không dám.

Ngày Tân Mộc xuất viện cô và Chu Côn Ngọc từng phát sinh một đoạn đối thoại, Chu Côn Ngọc nói mỗi người đều có chuyện mà mình sợ hãi.

Về sau, Tân Mộc hỏi Tân Kiều có sợ điều gì hay không, Tân Kiều thừa nhận, nhưng cô không nói cho Tân Mộc biết, cô sợ nhất là điều gì.

Bởi vì đó là một cái gai trong lòng cô, dù cho dùng ngón tay chạm nhẹ, cũng sẽ khiến trái tim đau đớn.

Cô sợ bản thân không phải lựa chọn hàng đầu của bất kỳ người nào.

Cô không vô tư như bề ngoài, lúc biết Tân Lôi là chuyên viên gỡ bom, trong lòng cô không phải chưa từng oán hận. Nhất là sau khi Tân Mộc sinh bệnh, Tân Lôi cũng không chuyển cương vị, cô không phải chưa từng nghĩ có phải Tân Lôi chưa bao giờ lo lắng hay không, lỡ như ông ấy thật sự xảy ra chuyện gì, cô một mình dẫn theo Tân Mộc thì phải làm thế nào.

Trong lòng Tân Lôi, xếp thứ nhất dường như vĩnh viễn là công việc ‘chuyên viên gỡ bom’, điều này liên quan đến tín niệm của ông ấy.

Về phần mẹ của các cô, quan hệ với Tân Lôi vốn dĩ đã không tốt, sau khi sinh Tân Mộc kinh tế trong nhà từng chút rơi vào khó khăn, bà ấy trực tiếp vỗ mông bỏ đi theo một kẻ có tiền.

Trong lòng bà ấy, xếp thứ nhất vĩnh viễn là cuộc sống an nhàn trôi chảy, điều này liên quan đến bản tính hư vinh của bà ấy.

Bọn họ là cuội nguồi nhân sinh của Tân Kiều, hai con người ngay từ đầu vốn dĩ yêu thương cô không hề giữ lại, Tân Kiều chắc chắn rằng bản thân cô sẽ vĩnh viễn xếp bọn họ ở vị trí thứ nhất.

Nhưng bọn họ thì không.

Cô chưa bao giờ là ‘thứ nhất’ của bọn họ.

Cô sợ bị vứt bỏ, sợ không được người ta lựa chọn. Dưới tình huống bị vứt bỏ, đã phát sinh hai lần trong nhân sinh hơn hai mươi năm không tính là quá dài của cô.

Cho nên cô không muốn giao tiếp nhiều với bất kỳ ai ngoài Tân Mộc, một là cuộc sống đã cướp đi gần như tất cả thời gian và tinh lực của cô, hai là cô sợ hãi.

Cô sợ trả giá cảm tình đối với người nào đó, cô sợ lại một lần nữa không được lựa chọn, cô sợ lại một lần nữa bị vứt bỏ.

Cho nên đối mặt Chu Côn Ngọc, cô mới nhiều lần suy nghĩ, nhiều lần cân nhắc, sắp xếp tất cả một cách rõ ràng, sau đó cô mới có thể hạ quyết tâm có nên bước ra bước này hay không.

Loại tâm tính này là phản ứng dây chuyền, sau khi nghe những lời nhóm người Thịnh Ninh Nhi nói, cô cảm thấy nên đúng lúc chứng thực với Chu Côn Ngọc, nhưng cô thực sự không dám mở miệng hỏi.

Vì vậy cô càng yêu lặng hơn so với bình thường, Chu Côn Ngọc nhìn ngón cái đang xoắn xuýt của cô, nhẹ giọng hỏi: “Em muốn về sao?”

“Cùng nhau đi thôi.”

Tân Kiều vốn là không muốn ở đây lâu, vì vậy Chu Côn Ngọc đứng lên, Tân Kiều cũng đứng lên cầm áo khoác bóng chày của bản thân.

Cô phát hiện Chu Côn Ngọc không mặc áo khoác.

Mùa thu càng đậm, Chu Côn Ngọc ngoại trừ lần đó ở đầu đường có mặc áo khoác, những thời gian còn lại đều chỉ mặc một chiếc áo sơmi. Người như nàng dường như vĩnh viễn không cần lo lắng đến thời tiết, những nơi nàng đến bất kể là trong nhà, căn hộ, phòng làm việc, câu lạc bộ, xe hơi, vĩnh viễn đều là hai mươi sáu độ.

Lúc hai người rời đi, nhóm người Thịnh Ninh Nhi cũng trở về, Chu Côn Ngọc và Thịnh Ninh Nhi lướt qua nhau, cô ấy nhướng mày với nàng, khóe môi cũng nhếch lên đầy thâm ý.

Chu Côn Ngọc không nói gì mà chỉ mỉm cười, cứ thế rời đi.

Thật ra trong lòng Tân Kiều, có một chút khó chịu.

Vì sao Chu Côn Ngọc không phản bác, vì sao không sửa đúng nụ cười đầy ẩn ý của Thịnh Ninh Nhi.

Đối với Chu Côn Ngọc mà nói, nàng không phản bác là bởi vì nàng không để tâm cách nhìn của người khác.

Nàng dẫn Tân Kiều lên chiếc Porche của mình, sau đó lái về căn hộ.

Tân Kiều nhìn cảnh đêm lướt qua ngoài cửa sổ, không phản đối tuyến đường nàng đang đi.

Hai người đi thang máy lên lầu, đổi giày, rồi lại ngồi trên sô pha trong phòng khách.

Chu Côn Ngọc đứng lên đi rửa tay, sau đó mới ngồi trở lại: “Uống trà không?”

“Huh?”

“Quán bar có chút nhàm chán, có phải hay không?”

Chu Côn Ngọc bắt đầu nấu nước pha trà.

Lúc đầu Tân Kiều cho rằng nàng đang nói nước chanh, vừa định nói bản thân không uống nước chanh, sau đó lại phát hiện Chu Côn Ngọc không phải nói nước chanh mà là nói bản thân quán bar.

Quán bar ngột ngạt, đông đúc, mứt trái cây quá ngọt, tựa như dính vào con người, cho nên một ánh mắt, một động tác đều có thể kéo thành sợi đường.

Tân Kiều nhìn động tác pha trà của Chu Côn Ngọc, cảm thấy nàng dường như đang muốn tẩy đi cảm giác ướt dính đó.

Ngón tay thon dài trắng nõn và bình sứ trơn bóng hòa thành một thể, xinh đẹp thanh khiết.

Chính giây phút này, Tân Kiều hạ quyết tâm.

Cô không dám hỏi Chu Côn Ngọc lúc này có thật lòng hay không, nhưng cô có thể hỏi rất nhiều vấn đề khác.

Ví dụ như, hôm đó tình cờ gặp nhau ở đầu đường, vì sao Chu Côn Ngọc lại xuất hiện ở đó, nụ cười khổ sở chợt lóe trên mặt là bởi vì đêm đó đã xảy ra chuyện gì sao?

Ví dụ như, Chu Côn Ngọc thoạt nhìn không thích những nơi như quán bar, vì sao nhất định phải đến đó?

Ví dụ như, vì sao trong khoảng thời gian này Chu Côn Ngọc chưa từng liên lạc với cô, Chu Côn Ngọc đang suy nghĩ cái gì?

Ví dụ như, Chu Côn Ngọc sẽ đối đãi với cô như thế nào, nàng thật sự cảm thấy cô cố thủ nguyên tắc không đúng thì là sai là rất buồn cười sao?

Những vấn đề này, trước đây cô cũng không dám hỏi, nhưng lúc này giữa nồng đậm hương trà, dường như đã xua tan loại mông lung nào đó.

Trong lòng cô có xung động.

Giống như hôm đó tình cờ gặp nhau ở đầu đường, cô xung động đi về phía Chu Côn Ngọc.

Loại xung động này rất trừu tượng, tạm thời vẫn chưa hình thành một câu hoàn chỉnh, nhưng  loại xung động này khiến cô tình nguyện dũng cảm một lần.

Chu Côn Ngọc đặt trản trà nho nhỏ đã châm đầy nước đến trước mặt cô, cổ tay mảnh khảnh cũng vô cùng xinh đẹp.

Tân Kiều bưng chén thưởng trà, cảm giác mát lạnh tựa như bạc hà thanh nhuận cổ họng, cô quyết tâm mở miệng.

“Được rồi.”

Chu Côn Ngọc lại trước cô một bước, nàng cầm lấy túi xách của mình, lấy ra một vật gì đó rồi đặt lên bàn trà, nhẹ nhàng đẩy đến trước mặt Tân Kiều.

Tân Kiều rũ mắt nhìn xuống.

Là món đồ chơi hoạt hình mà Tân Mộc muốn có,  cô từng đề cập với Chu Côn Ngọc.

“Chị làm thế nào tìm được?” Tân Kiều hỏi như vậy là bởi vì trong khoảng thời gian này cô đã đi hết các cửa hàng McDonald’s ở Bội Thành, nhưng chỗ nào cùng dùng lý do chương trình đã kết thúc để từ chối.

Mà món đồ chơi hot đến mức độ nào, chí ít trong khoảng thời gian này ngay cả cửa hàng Cá Mặn cũng không có, tất cả người sở hữu đều giữ lại trong tay.

Chu Côn Ngọc nhẹ nhàng mỉm cười: “Việc này đối với tôi là rất dễ dàng.”

Ngữ điệu của nàng thực sự quá dễ dàng.

Trong lòng Tân Kiều như bị đâm một cái.

Tân Kiều trong lúc vô tình phát hiện Tân Mộc muốn có món đồ chơi này.

Có một hôm ăn cơm tối xong, lúc Tân Kiều đang muốn rửa chén, phát hiện đã hết nước rửa chén, vì vậy cô nói với Tân Mộc: “Chị xuống lầu mua.”

Sau khi Tân Mộc xuất viện quay về trường học thì vô cùng chăm chỉ học tập, nói nếu không sẽ không theo kịp những bạn học khác, nhưng lúc này lại buông bút: “Em đi cùng chị.”

Tân Kiều cảm thấy kỳ lạ, nhưng cũng không quá kinh ngạc.

Bởi vì trước đây tình huống như vậy từng xảy ra, Tân Mộc sẽ ‘hy sinh’ thời gian làm bài tập để cùng cô xuống lầu mua đồ.

Đi qua con phố đường phố trước khu chung cư cũ nát, đèn đường không sáng, chỉ có một trản đèn ở đầu phố mơ hồ chiếu đến.

Các cô thông thường đều rất yên lặng, hai chiếc bóng bị bẻ cong ở chân tường, một phần in lên mặt tường vết sơn loang lổ, bị ánh đèn chiếu xuống nhìn có chút bất quy tắc.

Thật ra các cô vốn không thường xuyên trò chuyện, Tân Kiều cũng không dịu dàng, còn Tân Mộc nội bộ mẫn cảm, hai người ỷ lại vào nhau, rồi lại dường như vĩnh viễn cách một bức tường.

Cho đến lúc Tân Mộc đột nhiên cười khẽ, Tân Kiều nhìn theo ánh mắt của em ấy, phát hiện bảng quảng cáo đầu phố đang dán một baner quảng cáo một bộ phim hoạt hình chiếu rạp thật lớn.

“Chến dịch tuyên truyền thật lớn, dán đến tận chỗ của chúng ta.” Tân Mộc mắt cười cong cong: “Chị có biết bộ phim hoạt hình này có bản điện ảnh hay không?”

Tân Kiều: “Em muốn đi xem sao?”

Tân Mộc lắc đầu: “Đã rút khỏi rạp rồi, công chiếu trong khoảng thời gian em nằm viện. Nhưng phải nói, bộ phim hoạt hình này rất hot, còn hợp tác với McDonald’s làm một món đồ chơi, bạn học trong lớn mỗi người đều có một cái.”

*Nếu mình không lầm thì đây có lẽ là bộ phim Na Tra Ma Đồng Giáng Thế chiếu năm 2021, bộ phim cũng có 1 chiến dịch colab với McDonald’s

Tân Mộc nói đến đây đột nhiên im bặt, vội chuyển đề tài: “Thật ấu trĩ, đúng không?”

Tân Kiều bỗng nhiên đã hiểu.

Đã hiểu vì sao Tân Mộc đêm nay sẽ cùng cô đi ra ngoài mua nước rửa chén.

Bởi vì Tân Mộc có một chút khổ sở, cũng có một chút bối rối.

Trở lại trường học, cho dù bài vở có thể theo kịp, nhưng không đồng nghĩa Tân Mộc không có cảm giác bị cô lập với thế giới này.

Em ấy chưa được coi bộ phim hoạt hình đó, em ấy không có món đồ chơi hợp tác với Mc’ Donal

Đây không phải chuyện lớn lao gì, đối với bất luận người nào cũng không phải là chuyện lớn, nhưng đối với Tân Mộc thì khác.

Lúc các bạn họ bàn luận về bộ phim đó, em ấy sẽ bỗng nhiên á khẩu không nói được lời nào.

Lúc các bạn học mang món đồ chơi kia ra, Tân Mộc sẽ siết nhẹ nắm tay, giả vờ cầm lấy một cây bút.

Hơn nữa những năm qua bởi vì sinh bệnh, nhân sinh của em ấy đôi khi sẽ bị cắt ngang, rời khỏi cuộc sống chân thực để đi nằm viện.

Nhân sinh của Tân Mộc dường như đã đánh mất rất nhiều mảnh ghép, chỗ này thiếu một chút, chỗ kia thiếu một chút.

Trong lòng Tân Kiều đột nhiên dậy sóng.

Lúc này đây nếu không có baner quảng cáo ở đầu phố, Tân Mộc tuyệt đối sẽ không mở miệng nói những lời này với cô, mà sẽ chỉ sóng vai đi cùng cô, yên lặng chậm rãi trở về nhà.

Lúc này đây cô phát hiện Tân Mộc muốn có món đồ chơi McDonald’s kia.

Vài lần trước đây vì sao Tân Mộc lại âm thầm khổ sở không nói.

Tân Mộc hiểu tính cách của cô, thậm chí không hề yêu cầu dù chỉ một cân an ủi, cũng chỉ đi theo bên cạnh cô, giống như một động vật nhỏ mềm mại, nép vào bên cạnh một con vật thể hình lớn hơn, cảm thấy hấp thu một chút nhiệt độ cơ thể cũng xem như một loại an ủi.

Nhận thức bị phá vỡ một cách đột ngột, cổ họng Tân Kiều khô khốc không nói được một từ, sau đó đi vào một quầy bán đồ ăn vặt ở đầu phố.

Không phải loại cửa hàng tiện lợi hai mươi bốn giờ phong cách phương tây, mà là loại quầy bán đồ ăn vặt kiểu cũ. Cánh cửa chật hẹp, chỉ đủ một người đi qua.

Mỗi lần Tân Mộc đều đứng bên ngoài chờ, Tân Kiều không nhịn được, quau đầu lặng lẽ nhìn Tân Mộc một cái.

Đèn đường kiểu cũ phát ra ánh sáng mờ nhạt, khiến cái bóng của Tân Mộc trở thành một khối tròn nho nhỏ. Tân Mộc hai tay đút vào trong túi áo, cúi đầu nhìn xuống đất, mũi chân đá nhẹ một hòn đá nhỏ.

Tân Kiều cầm lấy đồ ăn vặt, đến quầy hàng tính tiền.

Lúc cô trở lại, Tân Mộc ngẩng đầu lên, mỉm cười trong sáng. Tân Kiều một tay cầm chai nước rửa chén, mặt không biểu cảm, tay kia nhét túi khoai tây chiên vào lòng Tân Mộc.

Tân Mộc sửng sốt.

Chiếu túi hồng hồng phản chiếu ánh đèn, là vị BBQ Texas mà Tân Mộc thích.

Tân Mộc cong khóe môi: “Chị cho em ăn sao.” Vì sức khỏe của em ấy, Tân Kiều không để em ấy ăn đồ ăn vặt.

Tân Kiều nhàn nhạt ừ một tiếng.

Hai người một người cầm nước rửa chén, một người cầm túi khoai tây chiên, chậm rãi trở về nhà trên con phố chật hẹp, giống như lúc đi ra, cũng không nói gì khác.

Tân Kiều không đề cập qua với Tân Mộc việc cô muốn mua được món đồ chơi McDonald’s đó.

Chỉ là ở rất nhiều đêm sau khi tan sở, cô lần lượt đi qua vô số cửa hàng McDonald’s, hỏi xem có mua được món đồ chơi đã ngừng kinh doanh kia hay không.

Mỗi lần nghe thấy một câu ‘không có’, cô sẽ một lần nhớ đến Tân Mộc cúi đầu đứng dưới đèn đường, mũi giày nhiều lần đá vào hòn đá nhỏ.

Tựa như nhiều lần khắc một vết dao vào trong lòng cô.

Không phải vết thương nghiêm trọng gì, chỉ giống như dùng mũi compa đâm vào mặt bàn, chẳng qua chỉ để lại một vết tích nhỏ, nhưng nhiều vết tích chồng chất lên nhau, đến cùng sẽ khiến trái tim trở nên loang lổ.

Cho nên ngữ điệu dễ dàng của ngữ khí lúc này, khiến trái tim cô bị đâm một chút.

Không giống nhau.

Có hai lần cô rõ ràng ý thức được Chu Côn Ngọc và cô không giống nhau, lần đầu tiên là vì ca phẫu thuật của Tân Mộc, cô cúi đầu trước Chu Côn Ngọc, lần thứ hai chính là lúc Chu Côn Ngọc đặt món đồ chơi này ở trước mặt cô.

Cô nâng ánh mắt nhìn Chu Côn Ngọc một cái, đôi môi mím chặt.

Thực sự đủ rồi. Khoảnh khắc này, Chu Côn Ngọc nghĩ thầm.

Rõ ràng lúc nói với cô bé bán hoa ở đầu đường, bản thân Chu Côn Ngọc đã nói: “Lúc quyết định làm chuyện gì, một đường đi thẳng. Nếu như nhiều lần rối rắm, kết quả là sẽ không chiếm được thứ gì cả.”

Nhưng đôi mắt trắng đen rõ ràng của Tân Kiều, chính là thứ khiến nàng nhiều lần rối rắm.

Khi thì muốn đến gần Tân Kiều hơn nữa, hy vọng đôi mắt trong suốt của Tân Kiều sẽ cho nàng dũng khí, đi chất vấn Chu Thừa Hiên.

Khi thì muốn hủy hoại sự sạch sẽ của Tân Kiều, còn bản thân sẽ trốn vào màn sương xám của cuộc sống hậu đãi từ nhỏ, không thay đổi bất cứ điều gì.

Chu Côn Ngọc tự nhận không phải người vĩ đại gì.

Nàng cần một điểm tựa, cần một chút ủng hộ.

Nhưng Tân Kiều theo bản năng che chở cô bé bán hoa, là lần đầu tiên tổn thương nàng.

Sau khi nàng giải thích, Tân Kiều ngẩng đầu tìm camera, là lần thứ hai.

Đến hiện tại, lúc nàng lấy món đồ chơi ra đặt trên bàn trà, Tân Kiều mím chặt môi nhìn nàng, ánh mắt như vậy, đã tổn thương nàng lần thứ ba.

Trong ánh mắt của Tân Kiều có phòng bị, có nghi vấn, có lẽ còn có một chút sợ hãi.

Chu Côn Ngọc gần như tức thì hiểu được, cô đang lo lắng nàng sẽ dùng món đồ chơi này buộc cô cầu xin nàng, khiến cô phải khom sống lưng vốn kiêu ngạo đứng thẳng kia.

Tựa như đêm đó cô vì việc phẫu thuật của Tân Mộc mà ‘cầu xin’ nàng.

Còn không rõ ràng sao Chu Côn Ngọc.

Thời gian hai người quen biết, nói dài không dài, nhưng nói ngắn cũng không ngắn.

Hai người từng trao đổi hô hấp tư mật nhất, từng chia sẻ sự an ủi ấm áp nhất.

Tân Kiều còn không hiểu rõ nàng là người như thế nào sao?

Trong mắt Tân Kiều, giai cấp mà Chu Côn Ngọc thuộc về, dường như vĩnh viễn che ở phía trước bản thân Chu Côn Ngọc.

Nếu như ngay cả Tân Kiều cũng như vậy, còn có ai sẽ chân chính chấp nhận nàng, tin cậy nàng, hoặc là thích nàng.

‘Thích’, từ này vốn dĩ cách cuộc sống của Chu Côn Ngọc rất xa. Các nàng nhàn nhã hưởng thụ tất cả, nhưng chỉ có tình cảm là thứ chân chính xa xỉ.

Tất cả tình cảm đều phải nhượng bộ trước lợi ích, động tâm là chồi non chưa kịp sinh trưởng đã bị bẻ gãy, các nàng từ nhỏ đã được dạy dỗ thành dáng vẻ này.

Nhưng từ khi nhìn thấy Tân Kiều, Chu Côn Ngọc giống như một lữ nhân cô độc, kéo túi tiền tập tễnh bước đi lâu ngày, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn thấy một ngôi sao lấp lánh.

Người như nàng, cũng có thể tham luyến đối với ánh sao ư?

Nhưng mà bị hấp dẫn là một loại bản năng, nàng gần như muốn đưa tay chạm lấy.

Nhưng rồi lại bị ánh sáng của ngôi sao ấy đâm bị thương, tựa như ánh mắt của Tân Kiều lúc này, đóng đinh nàng ở tại chỗ.

Nếu như ngay cả Tân Kiều cũng cảm thấy nàng là người như vậy, vậy thì chính nàng vì sao còn muốn nhiều lần nghi vấn, bản thân đến cùng có phải một người như vậy hay không.

Thỏa hiệp đi, lương tâm rất quan trọng sao? Dù sao thì ở trong mắt người như Tân Kiều, loại người như nàng, vốn là không có lương tâm.

Thỏa hiệp đi, đừng nghĩ đến chuyện chống đối Chu Thừa Hiên nữa.

Đến hiện tại, Chu Côn Ngọc lần đầu tiên phát hiện bản thân cố chấp.

Bởi vì nàng một bên tự khuyên bản thân thỏa hiệp, một bên lại không chịu buông tha hi vọng cuối cùng, khoanh hai tay, ngoài miệng hỏi Tân Kiều: “Muốn không?”

Chỉ cần Tân Kiều phát hiện, nàng là Chu Côn Ngọc mà không phải một phần tử mơ hồ trong giai cấp nào đó. Như vậy ba lần trái tim đau đớn trước đó, có thể Chu Côn Ngọc đều sẽ buông xuống.

Nhưng ánh sáng trong mắt Tân Kiều tắt lịm.

Có lẽ động tác khoanh tay của Chu Côn Ngọc đã kích thích đến cô, cô hỏi Chu Côn Ngọc: “Chị có ý gì?”

Là muốn tôi cầu xin chị sao?

A.

Chu Côn Ngọc ngồi ngay ngắn không nhúc nhích, nhưng linh hồn của nàng đang ngẩng mặt lên.

Tân Kiều quả nhiên đối đãi nàng như thế.

Vì vậy khóe môi nàng hiện lên ý cười, là nụ cười mà Tân Kiều nhìn thấy từ lần đầu gặp gỡ.

Tân Kiều nhìn nàng hỏi: “Cho nên đến hiện tại, tất cả đối với chị vẫn giống như một trò chơi, đúng không?”

Tại sao lại hỏi như vậy, Tân Kiều, lẽ nào em sẽ tin tưởng lời chị nói mà không tin cảm giác của bản thân sao?

Nhưng Chu Côn Ngọc kiêu ngạo thực sự đã lui lại rất nhiều bước, trong chuyện tình cảm nàng vốn cũng không am hiểu, nàng cũng có nỗi sợ của bản thân, cảm giác không được tin cậy và đón nhận đã dồn nàng đến góc tường.

Nàng không chịu giải thích thêm một câu nào, mà chỉ nhếch môi nhìn Tân Kiều.

Tân Kiều trở nên hờ hững không chút cảm xúc: “Chị muốn thế nào?”

Đầu ngón tay của Chu Côn Ngọc đặt trên khuỷu tay, nhẹ nhàng ma sát: “Em cảm thấy thế nào?”

Đồng tử của Tân Kiều co rút lại, ngữ điệu của Chu Côn Ngọc rất nhẹ, thậm chí có chút ngả ngớn, ngữ điệu như vậy đã nói rõ tất cả.

Thật ra lúc này trái tim của Chu Côn Ngọc cũng đang co rút lại giống như nhãn cầu của Tân Kiều, ngay cả nàng cũng không nghĩ tới bản thân sẽ nói ra những lời như vậy.

Vì sao sẽ nói như vậy?

Khao khát đối với Tân Kiều, là bản năng.

Từng có một lần, lúc hai người vô hạn tiếp cận trong lúc phòng khách tắt đèn, nàng thậm chí cảm thấy ngay cả hôn Tân Kiều cũng là một loại vấy bẩn.

Như vậy thì tiếp tục vấy bẩn đi.

Lúc nàng hạ quyết tâm không đấu tranh với Chu Thừa Hiên nữa, lúc nàng cho phép bản thân trở thành một con người màu xám, hãy để nàng đến vấy bẩn đi.

Để nàng vấy bẩn đôi mắt tựa như tinh tú ấy, khiến nó không lấp lánh như vậy nữa, lấp lánh đến mức nhiều lần đau đớn lương tâm của nàng.

Tân Kiều điều chỉnh hô hấp của bản thân: “Chị nghiêm túc sao?”

Khóe môi của Chu Côn Ngọc vẫn cong lên, chiếc cằm thanh tú nhẹ nhàng điểm xuống.

Tân Kiều đứng lên, đi về phía nhà vệ sinh.

Giọng nói trong trẻo của Chu Côn Ngọc truyền đến từ phía sau cô, vẫn thanh khiết như thế, nhắc nhở cô: “Rửa sạch sẽ cẩn thận một chút.”

“Tốt nhất là dùng bảy bước rửa tay của bệnh viện.”

Tân Kiều thở hắt ra một hơi, Chu Côn Ngọc có thể nhìn thấy bả vai nàng run nhẹ.

 

 

Recommended Articles

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!