Mùa Xuân Tốt Hay Xấu – Chương 27

Chương 27

 

Trong quán bar không biết có mở điều hòa hay không, hay là nhiệt tình của tuổi trẻ đã làm nóng bầu không khí.

Tân Kiều có chút nóng, cô cởi áo khoác bóng chày đặt trên đùi, tinh tế cảm nhận cảm giác trong lòng, không hiểu sao lại cảm thấy khi ở cùng Chu Côn Ngọc, giống như đang gỡ bom.

Chu Côn Ngọc là một người phụ nữ rất nguy hiểm, bởi vì cô rất khó nhìn thấu nàng.

Cô biết mình đang làm bạn với nguy hiểm, cả quá trình đều căng thẳng, trong một giây nào đó cảm thấy quả bom sẽ phát nổ, nhưng giây tiếp theo lại cảm thấy có thể đào thoát, rồi một giây tiếp đến, cô lại phát hiện bên dưới quả bom này còn có một quả bom khác.

Tân Kiều khi thì cảm thấy nụ cười không chút tì vết của  Chu Côn Ngọc rất xa xôi và xa lạ, khi thì lại cảm thấy Chu Côn Ngọc và cô là sự tồn tại thân cận nhất, có thể trao đổi bí mật với nhau.

Thậm chí khiến Tân Kiều rõ ràng nảy sinh sự bài xích đối với bạn bè của nàng, nhưng rồi lại nhịn không được mà nghĩ rằng cảm xúc của cô đối với Chu Côn Ngọc đến cùng có được mang cái mác là ‘thích’ hay không.

Loại cảm giác này làm cho người ta không thể nắm bắt, nhưng con người lại thường hướng tới nguy hiểm, bạn có tin không?

Tân Kiều tin tưởng.

Cô quá quen việc làm bạn với nguy hiểm, cần cực độ chuyên chú, cần giữ bình tĩnh trong lúc nhịp tim càng lúc càng nhanh, cần ức chế đầu ngón tay run rẩy, loại cảm giác này là do andrenaline đột ngột tăng cao, là đang đấu tranh với chính bản thân.

Tân Kiều ở bên cạnh Chu Côn Ngọc, mỗi một giây đều đang đấu tranh với bản thân.

Chu Côn Ngọc ghé vào tai cô nói chuyện, ngồi rất gần cô, cô không được tự nhiên, bởi vì những người bạn này vốn đã khiến cô không được tự nhiên. Cô trầm thấp ừ một tiếng, cho thấy bản thân còn nhớ rõ, vừa rụt cánh tay lại, vừa muốn nép sang một bên, nhưng hiện tại cô chỉ ngồi nửa cái mông, nếu còn nhích ra, sẽ ngã xuống sàn.

Chu Côn Ngọc đưa một tay qua, nhẹ nhàng khoát lên lưng cô.

Sống lưng của Tân Kiều trong nháy mắt căng chặt, ánh mắt liếc nhẹ sang bên cạnh.

Những người này đều là bạn bè từ nhỏ lớn lên của Chu Côn Ngọc, mỗi người đều cẩm y dạ hành, lại không có biểu hiện gì khác thường đối với việc Chu Côn Ngọc mặc áo sơmi, quần tây, mái tóc đen thẳng, nói cách khác, bọn họ đã cực kỳ quen thuộc với một Chu Côn Ngọc như thế.

Bọn họ quen thuộc với một Chu Côn Ngọc tao nhã, đoan chính, dùng lễ phép vạch ra khoảng cách nào đó, nàng là trăng sáng trên cao, mọi người có thể nhìn ngắm nàng, nhưng không chạm được vào nàng.

Nàng vĩnh viễn quy củ cài đến chiếc cúc áo cuối cùng phía trên, dường như miêu tả chủ nghĩa cấm dục nào đó.

Chỉ có Tân Kiều biết, trong số những người ở đây, thậm chí mở rộng hơn nữa, cả thế giới có vô số người, nhưng chỉ có Tân Kiều biết, Chu Côn Ngọc mang theo nụ cười gần như thánh khiết, nghe bạn bè cười nói, nhưng một tay lại khoác lên lưng cô. Quán bar nóng nực, cô cởi áo khoác đặt trên đùi, ngón tay của Chu Côn Ngọc trực tiếp dán lên áo sơmi của cô, cô có thể cảm nhận được sự mát lạnh.

Làn da của Chu Côn Ngọc lạnh lẽo, lại giống như một khối ngọc biết hô hấp, mang theo loại nhiệt độ của sinh mệnh.

Tân Kiều chậm rãi thở ra một hơi, Chu Côn Ngọc bất động thanh sắc, ngón tay cong nhẹ chạm vào thắt lưng của cô.

Giống như sở hữu ý chí của bản thân, biết nhắm vào nơi bạc nhược nhất của người khác mà bám vào.

Tân Kiều ngồi giữa đám người, vẫn mang nét mặt hờ hững xưa nay, nhưng chỉ có chính cô biết, lưng cô bắt đầu đổ mồ hôi, bắt đầu thấm ướt lớp áo ngăn cách giữa thắt lưng của cô và ngón tay của Chu Côn Ngọc.

Trong cảm nhận của Tân Kiều, lớp áo sơmi dần trở nên giống với giấy Tuyên Thành, mỏng thấu không có cảm giác tồn tại.

Cảm nhận của con người đối với thời gian mang tính chủ quan mạnh mẽ, các tế bào thần kinh của Tân Kiều truyền đạt thông tin qua rất nhiều vòng, nhưng trong hiện thực chẳng qua chỉ mới vài giây. Chu Côn Ngọc đỡ lấy thắt lưng của cô, nhẹ nhàng kéo cô lại, sau đó lại yên lặng thu tay lại.

Chờ lúc Tân Kiều ngồi ổn, nàng thậm chí đã quay đầu trò chuyện với bạn bè, trở lại vị trí cũ ngồi cạnh bàn bè của mình.

Lúc này, ngay cả cánh tay của hai người cũng không tiếp cận nhau nữa, làm cho người ta sinh ra một loại ảo giác, ảo giác rằng nhịp tim hỗn loạn lúc này chỉ là do âm nhạc chấn động màng tai dẫn phát phản ứng sinh lý mà thôi.

Tân Kiều vẫn lạnh nhạt ngồi đó, cánh tay lộ ra ngoài mép ghế, lại lặng lẽ sờ về phía sau, nhẹ nhàng kéo lại góc áo sơmi vừa rồi bị Chu Côn Ngọc chạm đến. Nhiệt độ còn lưu lại nơi đó, rõ ràng đến từ bàn tay của Chu Côn Ngọc. Bởi vì cảm giác quấy phá, lúc cô kéo nhẹ góc áo, chóp mũi dường như ngửi được một mùi hương thoang thoảng.

Mùi hương này mộc mạc hơn so với xương bồ, ẩn trong vân tay của Chu Côn Ngọc, cần nhờ nhiệt độ cơ thể kích phát, cùng với hô hấp thúc đẩy mới có thể ngửi được.

Tân Kiều thu tay lại, khóe mắt lặng lẽ liếc nhìn bên kia.

Chu Côn Ngọc đang nói chuyện với bạn bè, nàng cũng không phải là một người nói nhiều, nên trong lúc nói chuyện phiếm luôn là đối phương nói nhiều một chút, nàng mỉm cười lắng nghe, thỉnh thoảng nâng tay vén vài sợi tóc mai trên má, sau đó lại buông xuống, khoác lên khuỷu tay của bản thân, vô thức ma sát ống tay áo sơmi hoàn mỹ.

Phải là người đặc biệt quen thuộc với nàng mới có thể từ những cử chỉ nhỏ này nhìn ra được, nàng có một chút không yên lòng.

Lúc Tân Kiều toát ra ý nghĩ này, trong lòng không khỏi kinh ngạc.

Thế nào, cô đã có thể xem như người đặc biệt quen thuộc với Chu Côn Ngọc sao?

Quen thuộc là đáng sợ nhất, nó từng chút hòa tan sự phòng bị, ăn mòn ý chí. Từ lần đầu tiên Tân Kiều nhìn thấy Chu Côn Ngọc trong nhà vệ sinh của câu lạc bộ cao cấp, xuất phát từ bản năng đã vẽ ra một đường phân cách thật sâu giữa hai người, lúc này đường phân cách lại bị bàn tay mang tên ‘quen thuộc’ nhẹ nhàng chà lau, chậm rãi xóa đi.

Dường như đang từng chút tiêu trừ.

Nhưng hiện tại ngồi ở chỗ này, đường phân cách kia dường như lại bị bạn bè của Chu Côn Ngọc làm sâu sắc thêm.

Tân Kiều dời mắt khỏi khửu tay của Chu Côn Ngọc, đảo mắt quan sát nhóm người này.

Thịnh Ninh Nhi bưng ly thủy tinh nhấp một ngụm rượu, nhíu mày mỉm cười rồi giơ tay gọi phục vụ.

Tân Kiều nghĩ, sao lại có người nhíu mày khi cười.

Lúc chính cô nhíu mày, nếp nhăn nơi mi tâm là bị cuộc sống từng chút ép ra, cô vô lực phản kháng, ngay cả lúc cười khổ cũng không có sức lực. Cho nên hờ hững là cách tự vệ tốt nhất của cô, không có sức để cười, chí ít cô có thể hờ hững, khiến bất cứ ai cũng không nhìn ra sự chật vật của mình.

Cười nhíu mày, dường như đang làm nũng với cuộc sống.

Đồng thời tin chắc cuộc sống sẽ không chèn ép bản thân, làm nũng một chút sẽ có được toàn bộ kẹo ngọt trên thế giới.

Thịnh Ninh Nhi có lẽ đang nói với phục vụ, cô ấy không thích mùi vị của loại rượu này, không muốn uống nữa. Bởi vì nụ cười của phục vụ vừa khắc chế vừa hưng phấn, sau đó rời khỏi bàn, sau đó nhanh chóng mang theo một bình rượu được đóng gói tinh xảo.

Chai rượu này bao nhiêu tiền?

Nhìn bình rượu và cách đóng gói đã biết là một chữ số khiến kẻ khác táp lưỡi, nhưng Thịnh Ninh Nhi chỉ nhẹ nhàng phất tay ra hiệu phục vụ khui ra, dường như cũng không quá lưu ý.

Cô ấy nếm một ngụm, cảm thấy không tệ, liền giãn mi, giữ lại chai rượu này.

Tân Kiều lẳng lặng ngồi, màng tai đã thích ứng với tiếng nhạc ồn ào, những âm thanh đối thoại vừa rồi gần như hòa vào trong tiếng nhạc, lúc này cũng dần dần có thể nghe được một số từ ngữ trong đó.

“Con ngựa đó luôn nuôi ở Thụy Sĩ, mình không nỡ đưa đến trang trại ở Bội Thành.”

“Tiểu Cẩn trượt tuyết té gãy chân, thật vậy sao?” Bàn tay với bộ móng được chăm sóc tỉ mỉ che môi cười nói: “Lão tài xế vẫn lật xe.”

Tân Kiều chỉ lẳng lặng ngồi nghe.

Cô thù phú, nhưng thứ cô chán ghét không phải là tiền tài, chẳng qua mỗi khi tiếp xúc với những người sở hữu phần lớn tiền của và tài nguyên, nhìn bọn họ tiêu xài, nhìn bọn họ nhàn nhã, cô sẽ nhịn không được mà suy nghĩ, một khi có chuyện xảy ra, những người này sẽ vì lợi ích của bản thân làm được đến mức nào?

Lúc này Thịnh Ninh Nhi nhướng mày với Tân Kiều: “Hi, tiểu mỹ nữ.”

Thật ra Tân Kiều cũng không nhỏ hơn các nàng bao nhiêu tuổi, chỉ là cô để mặt mộc, cột tóc đuôi ngựa, nên nhìn có vẻ rất thuần khiết.

Chu Côn Ngọc đặt ly nước chanh trên tay lên bàn, đế thủy tinh và mặt bàn hắc diệu thạch phát sinh tiếng va chạm nhè nhẹ.

Một âm thanh như vậy, đối với một người khi ăn muỗng không chạm chén như Chu Côn Ngọc, xem như có phần nặng nề.

“Tân Kiều.”

Tân Kiều ngồi bên cạnh Chu Côn Ngọc, nghe nàng nói một cách rõ ràng.

Thịnh Ninh Nhi ngồi khá xa, nên không nghe rõ: “Cái gì?”

Giọng nói của Chu Côn Ngọc không lớn, nhưng rất trong, dưới ánh đèn chằng chịt như tơ nhệnh, nghe như tiếng suối chảy róc rách: “Tôi nói tên của em ấy.”

“Em ấy tên Tân Kiều.”

Nàng vẫn giữ nụ cười ôn hòa, nhưng cánh tay khoanh lại, ngón trỏ phải điểm nhẹ hai cái lên nếp gấp của áo sơ mi trên khuỷu tay.

Tân Kiều cảm thấy, nàng có chút tức giận.

Cũng may Thịnh Ninh Nhi biết nghe lời phải, đổi giọng: “À, Tân Kiều.” Sau đó lại cầm chai rượu lên lắc nhẹ: “Uống rượu không?”

Tân Kiều cho rằng Chu Côn Ngọc sẽ thay cô trả lời là ‘không uống’.

Nhưng Chu Côn Ngọc không trả lời, nàng chỉ lẳng lặng ngồi đó, ngón tay vuốt ve nếp nhăn nơi khuỷa tay áo.

Sự xúc động của Tân Kiều đến chậm một nhịp, Chu Côn Ngọc đang che chở cô, nhưng lại không tự ý thay cô đưa ra tất cả quyết định mà chỉ tùy vào ý kiến của cô.

Nàng không phải người phát ngôn của Tân Kiều ở trước mặt mọi người ở đây, Tân Kiều có thể tự mình nói.

Vì vậy Tân Kiều trả lời Thịnh Ninh Nhi: “Tôi không uống rượu.”

Thịnh Ninh Nhi cong khóe môi, nửa thật nửa đùa nói: “Là bạn bè của Côn Ngọc, cho nên cũng không uống rượu giống Côn Ngọc sao?”

Tân Kiều cũng không biết bản thân nghĩ như thế nào mà lại trả lời: “Phải.”

Chu Côn Ngọc phát ra khí âm nhẹ nhàng, đó là cười sao, Tân Kiều không xác định. Thịnh Ninh Nhi không lôi kéo đường người uống rượu, lực chú ý không hề đặt trên người Tân Kiều nữa mà quay đầu cười đùa với bạn bè bên cạnh.

Ánh đèn dường như cũng nể tình, thay đổi góc độ, buông tha cho chỗ của Chu Côn Ngọc và Tân Kiều đang ngồi.

Chu Côn Ngọc cúi người, động tác biên độ nhỏ làm cho người ta nghĩ rằng nàng muốn lấy trái cây trên bàn, nhưng lúc nàng ngồi đoan chính trở lại, trên tay vẫn không có thêm một miếng dưa hấu hoặc một quả nho nào. Ánh mắt của Tân Kiều dừng trên mặt bàn, lúc này mới phát hiện nàng đã đẩy ly nước chanh đến trước mặt cô.

Nàng phất nhẹ một lọn tóc rũ xuống bờ vai, trầm thấp hỏi: “Uống không?”

Tiếng nhạc quá lớn, bất cứ một câu nói nào cũng giống như thì thầm.

Huống hồ, đây vốn là ly nước chanh Chu Côn Ngọc đã từng uống.

Dấu son môi nhàn nhạt in trên thành ly, không phải loại son môi đậm màu, gần như trong suốt, chỉ in lại hình dạng cánh môi của Chu Côn Ngọc trên thành ly.

Đến lúc này Tân Kiều xác định Chu Côn Ngọc không phải để mặt mộc.

Chính cô rõ ràng hiểu rất rõ thế nào là mặt mộc, sao lại một lần hoài nghi Chu Côn Ngọc không trang điểm đây?

Đôi môi trơn bóng, hàng mi đen dày, làn da mềm mại, chẳng qua là cách trang điểm của Chu Côn Ngọc quá nhạt cũng quá tự nhiên, nàng trang điểm không phải vì tô điểm bản thân, mà chỉ nhằm che giấu vân da và một chút khuyết điểm.

Nàng luôn làm cho người ta nhìn không ra tỳ vết.

Vì vậy tất cả mọi người đều xem nàng như ánh trăng thanh khiết không chút nhiệt độ.

Mồ hôi trên lưng Tân Kiều giờ khắc này lại bắt đầu toát ra ngoài.

Cô đã nhìn thấy…

Cô đã nhìn thấy mặt tối của ánh trăng.

Cô đã nhìn thấy áo lót màu đen hoa văn phức tạp ẩn dưới chiếc áo sơmi trắng.

Đồng thời, bỏ qua lý trí và tự hỏi, cô vẫn muốn tiếp tục nhìn.

Điều này liên quan đến dục vọng, rồi lại không liên quan đến dục vọng. Cô phát hiện bản thân khẩn thiết muốn nhìn thấy một Chu Côn Ngọc càng thêm chân thực.

Chu Côn Ngọc có lẽ thấy cô vẫn ngồi bất động, cho rằng cô không uống nước chanh: “Vậy, đi nhà vệ sinh không?”

“Theo chị.”

Tân Kiều đứng lên theo sau Chu Côn Ngọc, đi ra ngoài.

Thịnh Ninh Nhi ngẩng đầu nói câu gì đó, Chu Côn Ngọc mỉm cười trả lời, càng đến gần bàn DJ tiếng nhạc càng lớn, khiến Tân Kiều nghe không rõ.

Chu Côn Ngọc dẫn Tân Kiều đi về phía nhà vệ sinh.

Quán bar này rất đông khách, đoàn người giống như sắp tràn ra khỏi sàn nhảy, Tân Kiều không đi quá gần Chu Côn Ngọc, nên đôi khi bị những người đi qua chắn ngang.

Cho nên bóng lưng của Chu Côn Ngọc khi thì bị che lấp, khi thì lại xuất hiện.

Ngay thời khắc này, Tân Kiều cảm thấy bản thân đột nhiên hoảng hốt.

Cô phát hiện mối liên hệ giữa cô và Chu Côn Ngọc, rất mỏng manh.

Khởi điểm, có lẽ là dựa vào một trò chơi có cũng được không có cũng được.

Hiện nay, có lẽ là dựa vào sự yêu thích như thật như ảo.

‘Thích’, đến bây giờ Tân Kiều nghĩ đến từ này, vẫn có thể nhớ đến đêm hôm đó cô không sấy tóc, ngồi xếp bằng trên giường, đầu quấn khăn lông, dùng điện thoại tìm kiếm ý nghĩa của hoa hồng.

Một giọt nước trên đuôi tóc rơi xuống màn hình, nhiễm hai từ ‘yêu thích’ đến mơ hồ, giống như vết mực loan trên giấy Tuyên Thành.

Đến bây giờ Tân Kiều vẫn không hiểu rõ cảm giác ấy, nhưng cô có thể xác định, giờ khắc này nếu như bóng lưng của Chu Côn Ngọc thật sự biến mất trước mắt, cô nhất định sẽ hoảng hốt.

Vì vậy cô bước nhanh, lướt qua đoàn người đến bên cạnh Chu Côn Ngọc.

Cô không nắm lấy cổ tay Chu Côn Ngọc, cũng không có bất cứ cử chỉ tiếp xúc da thịt nào.

Cô chỉ đi ở bên cạnh Chu Côn Ngọc, cúi đầu nhìn mắt cá chân của người khác lần lượt lướt qua tầm mắt.

Lúc thu ánh mắt trở lại, có thể thoáng nhìn thấy cẳng chân của Chu Côn Ngọc, nàng mang giày đế bằng, cổ chân thanh mảnh giống như một con bạch hạc ưu nhã.

Trong khung cảnh mờ tối với những sắc điệu thâm trầm, Chu Côn Ngọc luôn mang tông màu nhạt.

Chu Côn Ngọc đi vào một buồng vệ sinh, giữ cửa chờ Tân Kiều đi vào rồi mới nhẹ nhàng đóng lại.

Đồng thời, khóa cửa.

Tân Kiều mím môi xoay người lại, tựa lưng vào bồn rửa tay, vẻ mặt hờ hững nhìn Chu Côn Ngọc. Một tay giấu ở phía sau chống lên mặt bàn, đầu ngón tay gõ nhẹ.

Nhà vệ sinh không phải loại nhà vệ sinh bình thường trong nhận thức của nhiều người.  Nó vô cùng rộng rãi, buồng vệ sinh nằm ở phía trong, phía ngoài càng giống với một phòng hóa trang, một chiếc gương lớn, trên bồn rửa tay đặt nước súc miệng và khăn mặt, khong biết đốt loại hương liệu gì, ngửi vào có chút ngọt.

Chu Côn Ngọc khóa cửa, đi đến trước mặt Tân Kiều nhưng cũng không đến quá gần.

Nàng cười nhạt hỏi: “Thích bạn bè của chị không?”

Tân Kiều hỏi ngược lại: “Chị cảm thấy thế nào?”

Chu Côn Ngọc cong môi không nói.

Tân Kiều và Chu Côn Ngọc đơn độc ở chung luôn có chút khẩn trương. Nhìn thẳng là cần dũng khí, cho nên ánh mắt của cô đầu tiên là dừng trên thắt lưng của Chu Côn Ngọc, nhìn vạt áo chỉnh tề nhét vào trong quần tây.

Cô ấp ủ chút dũng khí, tiếp tục nhìn lên phía trên một tấc.

Cho nên kế tiếp, là áo sơmi chất liệu hoàn mỹ của Chu Côn Ngọc.

Mái tóc óng ả rũ xuống bờ vai.

Lên trên chút nữa, ánh mắt của cô nhìn đến, yết hầu của Chu Côn Ngọc khẽ trượt.

Đường nhìn tiếp tục dời lên, dừng trên đôi môi trơn bóng của Chu Côn Ngọc.

Son môi vô sắc đúng không?

Thật ra Tân Kiều không xác định, cũng không hiểu rõ.

Tầm mắt của cô dừng ở cánh môi, trầm thấp nói: “Đến đây.”

Khẩn trương khiến lời nói của cô vừa trực tiếp vừa cứng nhắc, ngay cả trợ từ cũng không có, nghe ra có vẻ không quá thích hợp. Cô muốn học theo ngữ điệu của Chu Côn Ngọc, sửa thành: “Đến đây một chút, có được không?”

Nhưng trước khi cô lên tiếng một lần nữa, Chu Côn Ngọc đã nhẹ nhàng nở nụ cười.

Sau khi nghe xong hai chữ kia, nàng đã đến trước mặt cô.

Cũng không đến quá gần, ước chừng là Tân Kiều đứng thẳng lưng thì có thể hôn lên đôi môi ấy.

Nhưng Tân Kiều không thẳng lưng, cô xê dịch qua bên cạnh, xoay người, hai tay đặt dưới vòi nước cảm ứng bắt đầu rửa tay.

Sau đó mới khôi phục tư thế cũ, lưng tựa vào bồn rửa mặt.

Cô đưa tay lên, ngón cái chạm vào cánh môi mềm mại của Chu Côn Ngọc, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve.

Trái tim Chu Côn Ngọc đập lỡ nhịp.

Cửa không phải là vật liệu cách âm, nhưng khoảng cách chung quy là quá gần, âm thanh ồn áo bên ngoài không biến mất mà chỉ trở nên rất mơ hồ, rất xa xôi, giống như hai người cùng đi vào một cánh rừng, xa xa nghe thấy âm thanh của thành thị.

Nơi này chỉ có gió, chỉ có sắc xanh dào dạt, và hai người.

Tân Kiều cũng không biết vì sao bản thân vẫn luôn theo bản năng làm ra đủ loại động tác ‘lau đi’ đối với Chu Côn Ngọc.

Lần trước Chu Côn Ngọc bị đánh, Tân Kiều đến căn hộ của rất nhẹ, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng lau qua vết bầm trên cằm của nàng, dường như muốn lau sạch lớp phấn trên đó, nhằm xem rõ ràng vết thương của nàng.

Lúc này ở nhà vệ sinh, Tân Kiều cũng làm như thế, đầu ngón tay vuốt nhẹ lên cánh môi của Chu Côn Ngọc, ánh mắt dừng trên lớp son môi trong suốt, dường như muốn kiên trì lau sạch chút son môi này.

Không phải vì hôn môi, trong lòng cô có một ý nghĩ không biết từ đâu mà có, cô muốn nhìn rõ Chu Côn Ngọc.

Không cần trang điểm, không cần ý cười, cái gì cũng không cần.

Có phải nếu nhìn rõ hơn một chút, thì là có thể phân định được, cho dù cô chán ghét một quần thể người nào đó, cho dù Chu Côn Ngọc là một phần tử trong quần thể đó, thì trước khi xét đến yếu tố này, đầu tiên Chu Côn Ngọc chỉ là Chu Côn Ngọc.

Lẽ ra cô nên nói ra, nếu như cô biết Chu Côn Ngọc lúc này có bao nhiêu để tâm đến chuyện này.

Nhưng cô không nói.

Kiệm lời đã thành một loại thói quen, cô chỉ yên tĩnh và chăm chú, đặt ánh mắt của mình lên cánh môi nho nhỏ của Chu Côn Ngọc.

Sáng bóng phản quang, giống như lau qua một tấm kính thủy tinh gặp mưa.

Giống như đang quét đi màn mưa bao phủ trên ngọn núi.

Lông mi của nàng chớp động, tâm tình của Chu Côn Ngọc khi đó cũng dao động.

Bởi vì ánh mắt của Tân Kiều giờ khắc này rất dịu dàng.

Tân Kiều người này, thật ra màu sắc chủ đạo trong sinh mệnh của cô là kiêu ngạo, người khác có thể gán rất nhiều từ ngữ tốt đẹp lên người cô, tỷ như sạch sẽ, tỷ như thanh khiết, thậm chí cô thỉnh thoảng nhếch môi lộ ra chút bướng bỉnh, cũng rất đáng yêu.

Nhưng người ta tuyệt không thể nói, cô là một người mềm yếu. Mỗi thời khắc cô đều đang đấu tranh với cuộc sống, đấu tranh với bản thân, đấu tranh với thế giới bất công này, cô phẫn nộ, không câm lòng, hờ hững chỉ là một loại màu sắc tự vệ phô bày ở mặt ngoài của cô.

Mà lúc này lông mi của cô chớp động, không biết có phải do hiệu quả của ánh đèn màu vàng nhạt hay không, ánh mắt dười hàng mi dài lúc này trở nên ôn hòa, có vẻ rất dịu dàng.

Chu Côn Ngọc nghĩ thầm, nếu như không xảy ra chuyện của cô bé bán hoa, nàng lúc này sẽ dùng tâm tình đến đối mặt ánh mắt này của Tân Kiều.

Có thể nơi nào đó trong tim, sẽ bị hàng mi kia chọc ngứa, giống như ánh trăng mờ nhạt, đường viền sẽ không qua rõ ràng, giống như điềm báo của một loại rung động.

Có thể một phần khác của trái tim sẽ trở nên kiên cố, kiên cố đến mức nàng thực sự có thể đi tìm Chu Thừa Hiên hỏi ra một câu: “Nhiều năm qua trong lòng có hổ thẹn, ông còn có thể hàng đêm an giấc sao?”

Chu Côn Ngọc là một người không quá để tâm cái nhìn của người khác, nhưng lúc này đây, nàng để tâm cái nhìn của Tân Kiều về nàng.

Bởi vì Đại Mân Huyên đã từng trầm thấp nói với nàng một câu ’em sẽ biến thành con dơi’.

Nếu như đi tìm Chu Thừa Hiên nhắc lại chuyện cũ, khiến Chu Thừa Hiên nói ra sự thật, thật ra nàng hiểu rất rõ, điều đó sẽ bị xem là một loại ‘phản bội’.

Giống như Chu Thừa Hiên đã nói, trong thế gia giống như các nàng, quan hệ của mỗi người và gia tộc đều là rễ và lá, sự quang hợp của mỗi người đều nhằm nuôi dưỡng bộ rễ.

Đại Mân Huyên hỏi nàng, ’em thật sự cho rằng trở mặt với ông nội, thứ em mất đi chỉ là cuộc sống hậu đãi thôi sao?”

Nàng dĩ nhiên biết không phải, nàng không ngây thơ. Chỉ là một câu ’em sẽ biến thành con dơi’ của Đại Mân Huyên quá cụ tượng hóa, khiến nàng đột nhiên có cảm giác chân thực đối với tình cảnh sẽ đối mặt trong tương lai.

Gia tộc và tầng lớp trước kia sẽ xem nàng là kẻ phản bội.

Mà quần thể người lấy Tân Kiều làm tiêu biểu, sẽ chỉ che chở cho cô bé yếu thế, đứng ở thế đối lập với nàng.

Giống như con dơi, loài chim sẽ bài xích nó vì nó là động vật có vú, mà động vật có vú lại cảm thấy hình thái của nó giống với chim.

Sẽ không một bên nào chân thành tiếp nhận nó, dần dần, nó sẽ hoàn toàn mất đi chỗ dung thân, đến ngay cả bản thân cũng không biết mình là ai.

Cho nên nàng đưa ra quyết định, cho nên nàng gọi Tân Kiều đến quán bar gặp cái gọi là bạn bè của nàng, sau đó nàng sẽ nói những lời đó với Tân Kiều.

Nhưng lúc Tân Kiều chớp mắt nhìn vào cánh môi của nàng, nàng gần như lay chuyển đối với quyết định của chính mình.

Tân Kiều sẽ hôn nàng sao?

Nàng sẽ bài xích sao?

Đôi môi nàng mím nhẹ, đầu ngón tay của Tân Kiều cứ thể khảm vào kẽ môi.

Bản năng của thân thể đang nói cho nàng biết, có thể đi đến bước này, nhưng Tân Kiều không làm vậy.

Lúc này có người nhẹ nhàng gõ cửa.

Tân Kiều rụt tay lại.

Cô không nghĩ đến việc hôn môi Chu Côn Ngọc, cô không nghĩ lần thứ ba nỗ lực đến gần Chu Côn Ngọc, lại dùng dục vọng bồng bột tựa như mùa xuân đến che lấp rất nhiều vấn đề còn tồn tại.

Cô thật sự muốn biết rõ có phải cô có chút thích Chu Côn Ngọc rồi không.

Cô hỏi Chu Côn Ngọc: “Chúng ta ra ngoài trước ?”

Chu Côn Ngọc khẽ gật đầu.

Mở cửa, hai người một trước một sau đi ra ngoài. Bên ngoài ánh đèn và tiếng nhạc tựa như sóng biển đổ ập xuống người, Tân Kiều ghé vào tai Chu Côn Ngọc, nói: “Chị đi trước, em vào nhà vệ sinh.”

Chu Côn Ngọc đi trước.

Tân Kiều cũng không phải thật sự muốn đi vệ sinh, người vừa mới vào không khóa cửa, vì vậy cô đi vào một trong ba buồng  ở phía trong.

Cô chỉ muốn bình tĩnh lại một chút.

Cô và Chu Côn Ngọc trốn vào nhà vệ sinh không người, không ôm, không hôn môi, mà chỉ nhẹ nhàng lau qua cánh môi của Chu Côn Ngọc, mà những đường vân môi này liệu có cất giấu càng nhiều chân tâm hay không?

Nói chung, trái tim của cô đập rất nhanh, khiến cô muốn tạm thời tránh đi Chu Côn Ngọc để bản thân bình tĩnh lại.

Đứng trong buồng vệ sinh một lúc, người vừa vào cũng đi ra, lúc Tân Kiều dự định ra ngoài, lại có người tiến vào, nhẹ nhàng khóa cửa lại.

Tân Kiều vốn dĩ không muốn trốn tránh, đang muốn đẩy cửa ra thì lại nghe thấy tiếng nói chuyện: “Kia là gì của Côn Ngọc?”

Là hai trong số những người bạn của Chu Côn Ngọc.

Tiếp đến là giọng nói của Thịnh Ninh Nhi, các nàng hẳn là vào đậm lại lớp trang điểm, có thể nghe thấy âm thanh mở nắp son môi: “Còn có thể là ai chứ.” Cô ấy mím môi tô son, lại nói: “Đối tượng chơi đùa thôi.”

“Côn Ngọc cũng sẽ chơi như vậy sao?”

“Cho mình xin đi, cậu ấy từ nhỏ cùng chúng ta lớn lên, cậu có thể chơi như vậy, mình có thể chơi như vậy, vì sao cậu ấy không thể.” Thịnh Ninh Nhi ngữ điệu nhẹ nhàng: “Cậu xem cô gái kia mặc một chiếc áo sơmi, quả thật là không giống với chúng ta.”

 

 

 

Recommended Articles

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!