Dò Hư Lăng – Hiện Đại Chương 568

Chương 568: Truy cầu

 

Sư Thanh Y và Lạc Thần nghe thấy, không khỏi nhìn nhau.

Cho dù trong lòng đã phần nào đoán được kết quả sẽ là như vậy nhưng lúc các nàng nghe được từ trong miệng Trường Sinh, trong lòng vẫn sẽ trầm xuống. Sư Thanh Y đau lòng Trường Sinh nhưng nàng cũng không có cách nào, bởi vì đây không phải chỉ là khái niệm về một con đường gian nan nữa, mà có lẽ phía trước căn bản không có đường để đi.

Một người vốn dĩ không có cảm xúc, làm sao có thể cưỡng cầu nàng ấy biết cái gì là thích.

Đồng thời, Sư Thanh Y cũng có chút khổ sở thay Dạ.

Từ một số lời nói, cử chỉ của Dạ, thật ra Sư Thanh Y có thể nhận thấy Dạ rất hiếu kỳ đối với cảm xúc, Dạ muốn sở hữu cảm xúc, nàng ấy đang nỗ lực, nhưng không cách nào làm được.

Sư Thanh Y nhẹ giọng hỏi Trường Sinh: “Vậy lúc ngươi tiếp xúc với nàng, nàng có biểu hiện ra vẻ không tình nguyện, hoặc là khó chịu, hoặc là né tránh hay không?”

“Cái này thì không có.” Trường Sinh nói: “Nàng rất phối hợp với ta, chỉ là nàng không biết ta đang làm gì.”

“Vậy là tốt rồi.” Sư Thanh Y nhất thời yên tâm, mỉm cười: “Ngươi phải nhớ kỹ, ngươi có thể đi thích một người, nhưng tiền đề của thích là sự tôn trọng. Nếu ngươi cảm thấy nàng không thoải mái, cho dù nàng không trực tiếp cự tuyệt, ngươi cũng không thể vượt quá giới hạn.”

Trường Sinh nghiêm túc gật đầu: “A Cẩn, ta hiểu.”

Sư Thanh Y vẫn có thể nhìn ra lúc Dạ và Trường Sinh ở chung, Dạ đối với Trường Sinh rất đặc biệt, điều này đối với Trường Sinh chí ít cũng là một điều an ủi.

Nàng ôm Trường Sinh, dịu dàng trấn an: “Ngươi cũng không cần quá chán nản, tuy rằng Dạ không có phản ứng đối với ngươi, nhưng nàng cũng không bài xích ngươi, chí ít nàng bằng lòng ở cùng với ngươi, ta tin tưởng chính ngươi cũng có thể cảm nhận được điều này.”

Trường Sinh được Sư Thanh Y cổ vũ, trong ánh mắt lần nữa hiện lên vẻ vui mừng, liên tục gật đầu: “Ta có thể cảm giác được, Dạ đối tốt với ta.”

“Vậy thì đúng rồi.” Sư Thanh Y xoa nhẹ đầu nàng: “Cho nên ngươi không cần khổ sở, biết không?”

Dường như Trường Sinh đã nếm được một viên kẹo ngọt, trong lòng thoải mái hơn không ít, hơn nữa Lạc Thần vẫn luôn dùng khăn ướt lau mặt cho nàng, thân thể nàng cũng không khô nóng như trước nữa, thể xác và tinh thần dần quy về bình tĩnh.

Nàng vốn dĩ là một người cởi mở vui vẻ, chỉ cần khuyên nhủ một chút thì có thể tự mình thoát khỏi phiền não.

Trước đó Trường Sinh ở trong mộng cảnh, cho rằng bản thân còn đang ở vào năm Hi Ninh, khi đó nàng vẫn còn tỉnh tỉnh mê mê đối với tình cảm của bản thân, năm đó Sư Thanh Y hỏi nàng có người trong lòng hay không, nàng cũng không biết. Nhưng về sau trải qua nhiều việc, nàng rốt cục ý thức được bản thân thích Dạ, cho nên muốn nói cho Sư Thanh Y và Lạc Thần biết.

Hiện tại nàng ở trong mộng cảnh nhưng đã thức tỉnh từ lâu, đối với chuyện bản thân thích Dạ, đương nhiên là sẽ không giấu diếm hai nàng, cũng không có bất cứ điều gì phải e ngại.

Tuy rằng Trường Sinh đã bình tĩnh lại, nhưng vẫn có điều nghi hoặc, nàng nói: “Mặc dù ta thích Dạ, trước kia cũng từng muốn sờ vành tai của Dạ, thử xem đó là cảm giác gì, nhưng ta chưa từng làm. Vừa rồi không biết đã xảy ra chuyện gì, ta lại đột nhiên làm như vậy thậm chí còn có ý nghĩ không an phận, muốn hôn vành tai của nàng, ta rất lo lắng bản thân sẽ làm phiền đến Dạ.”

Nàng nhìn Sư Thanh Y, rồi lại nhìn Lạc Thần: “Các ngươi có thể xem giúp ta không, xem ta rốt cuộc bị làm sao vậy? Ta cảm thấy bản thân không ổn lắm.”

Sư Thanh Y: “…”

Ánh mắt của Lạc Thần yên lặng liếc sang một bên.

Vừa rồi Sư Thanh Y đã dỗ dành được Trường Sinh rồi, nên cũng không dự định nói ra sự thật về loại hương liệu kia.

Một phần nguyên nhân là bởi vì nàng xấu hổ mở miệng, đây là bí mật giữa nàng và Lạc Thần, không tiện nói ra ngoài, bằng không sẽ rất mất mặt. Còn nữa, lỡ như sau khi Trường Sinh biết được, không cẩn thận lỡ lời, để các bằng hữu nghe thấy, các nàng ngay cả cái khe để chui xuống cũng không biết phải tìm ở đâu.

Còn có một nguyên nhân quan trọng nhất chính là sợ sau khi Trường Sinh biết được, sẽ lần nữa rơi vào thất vọng.

Chỉ khi trong lòng có tình cảm, lúc đối mặt với người trong lòng thì mới bị loại hương liệu này ảnh hưởng. Dạ đã ngửi mùi hương, nhưng đối mặt Trường Sinh lại không hề có phản ứng, nếu như Trường Sinh biết dưới sự trợ giúp của mùi hương mà Dạ đối với nàng căn bản không có một chút động tâm, cho dù Trường Sinh vô tư đến mức nào cũng khó tránh việc bị đả kích, dẫn đến tinh thần sa sút.

Sư Thanh Y thật sự là không đành lòng để Trường Sinh thương tâm, chỉ đành tìm một lý do, nói với Trường Sinh: “Ngươi không sao cả, đây là hiện tượng bình thường. Có lẽ là ngươi ngày càng thích Dạ, nên khát vọng cũng sẽ theo đó tiến thêm một bước, đây là một quá trình tuần tự tiệm tiến.”

Nàng cũng không lừa gạt, đây chính là sự thật mà nàng nhận thấy.

Trường Sinh quả thật càng ngày càng thích Dạ rồi.

Niềm vui cửu biệt trùng phùng sắp nhồi đầy đáy lòng Trường Sinh, ánh mắt của nàng luôn vô thức đuổi theo bóng dáng của Dạ, nhìn Dạ, trong mắt hiện lên ý cười.

Loại hương liệu này rất ôn hòa, sẽ không thúc đẩy bất cứ loại dục niệm vốn dĩ không tồn tại nào, nó chỉ là một sự hướng dẫn nhẹ nhàng, phải là ý nghĩ vốn đã có sẵn trong lòng Trường Sinh thì mới có thể bị dẫn phát thành hành động.

Trường Sinh nghe Sư Thanh Y giải thích xong, không khỏi cúi đầu suy tư.

Qua một lúc, dường như nàng đã nghĩ thông suốt, vui vẻ nói: “Ta càng ngày càng thích Dạ, thích hơn bất cứ lúc nào của trước đây.”

“Cho nên đây là bình thường.” Sư Thanh Y thở phào nhẹ nhõm.

Nàng nhìn vào ánh mắt trong suốt của Trường Sinh, còn có vẻ vui mừng lay động trong đó, vừa cảm thấy vui vẻ vì Trường Sinh có thể nhìn thẳng vào tình cảm trong lòng mình, đồng thời cũng không tránh khỏi việc lo lắng cho con đường của nàng ấy sau này.

“Trường Sinh.” Lạc Thần đặt chiếc khăn ướt xuống, đứng trước mặt Trường Sinh, nhìn nàng ấy: “Ta hỏi ngươi một vấn đề.”

Trường Sinh ngẩng đầu lên: “A Lạc, ngươi hỏi đi.”

Lạc Thần nhẹ giọng nói: “Nếu sau này ngươi càng lúc càng thích nàng ấy. Thời gian trôi qua, nhưng nàng ấy lại không đáp lại ngươi, ngươi sẽ làm thế nào?”

Trường Sinh rũ mi, ánh mắt buông xuống: “Nếu như có một ngày nàng ấy có thể thích ta, ta dĩ nhiên vô cùng vui vẻ. Nhưng ta biết đó là việc vô cùng khó khăn, Dạ vốn dĩ không hiểu nhân tình, điểm này ta đã chuẩn bị tâm lý, nàng ấy không thích ta, ta cũng có thể chấp nhận.”

Lúc nàng trả lời không có bao nhiêu do dự, dường như đã nghĩ đến loại khả năng này từ lâu rồi.

Sư Thanh Y chỉ cảm thấy Trường Sinh hiểu chuyện đến mức khiến nàng đau lòng, nàng không nhịn được mà ôm lấy nàng ấy.

Ánh mắt của Trường Sinh trở nên kiên định: “Ta sẽ không cưỡng cầu, lại càng không hối hận.”

Lạc Thần nhẹ nhàng gật đầu, không nói gì nữa, mà chỉ đặt tay lên vai Trường Sinh. Trường Sinh cảm nhận được sự cổ vũ của nàng, mỉm cười nhìn nàng.

“Nếu như ngươi xác định sẽ không hối hận, cũng không lùi bước, vậy ngươi có thể chủ động theo đuổi nàng.” Sư Thanh Y nói: “Nhưng phải nhớ kỹ, phải suy nghĩ đến cảm nhận của nàng, tôn trọng nàng, cho dù nàng không có bao nhiêu cảm xúc, nhưng là vẫn sẽ có sự tư duy phán đoán đối với sự việc, ngươi hiểu không?”

Trường Sinh liên tục gật đầu: “Ta hiểu.”

Đôi mắt đen láy của Trường Sinh đảo một vòng, quan sát Sư Thanh Y và Lạc Thần từ trên xuống dưới, sau đó đột nhiên nói: “A Cẩn, lúc trước ngươi làm sao theo đuổi A Lạc? Với tính cách của A Lạc, quả thật rất khó theo đuổi, ngươi đã làm thế nào.”

Sư Thanh Y: “…”

“Ta mới không… theo đuổi nàng.” Tuy rằng Sư Thanh Y nói đạo lý nghe rất hay, nhưng nhớ lại lúc trước bản thân thầm mến lo lắng đủ bề, dạ dày lại có một chút đau dạ dày đã lâu không có, nàng ho nhẹ một tiếng, cứng miệng nói: “Là chính nàng thích ta.”

Lạc Thần không nói lời nào.

“Vậy chính là A Lạc theo đuổi ngươi?” Trường Sinh cũng không hiểu rõ tình huống của các nàng lúc trước.

Sư Thanh Y: “…”

… Vậy thì không có.

Lạc Thần luôn trưng ra vẻ lạnh nhạt, kì thực đang âm thầm dụ dỗ nàng, mê hoặc nàng, sau đó khiến chính nàng mắc câu.

“Nàng cũng không theo đuổi ta.” Sư Thanh Y nghĩ vậy, hừ nhẹ một tiếng: “Ngươi xem nàng hũ nút như vậy, bình thường ngay cả một câu nhớ ta cũng không nói ra miệng, lúc trước nàng làm sao có thể theo đuổi ta.”

“Có lý.” Trường Sinh trầm ngâm.

Lạc Thần như có như không nhìn Sư Thanh Y một cái.

Sư Thanh Y nghẹn cười.

“Vậy các ngươi đều không công khai theo đuổi đối phương, chỉ là thời gian dài tiếp xúc, hiểu rõ tâm ý nên ở bên nhau.” Bản thân Trường Sinh nhìn rất thoáng: “Nhưng Dạ không giống, nếu ta không theo đuổi nàng, nàng làm sao biết tâm ý của ta. Nếu nàng biết được tâm ý của ta, mà vẫn muốn cự tuyệt, thì chính là không thích ta, ta đã nỗ lực, dù bị cự tuyệt cũng sẽ không có tiếc nuối.”

Sư Thanh Y khe khẽ thở dài.

Trường Sinh lạc quan cười nói: “Vậy chúng ta quay về phòng ngủ đi, Dạ một mình ở trong phòng, có lẽ nàng sẽ cảm thấy cô đơn.”

Ánh mắt Lạc Thần hơi thay đổi, lập tức nói: “Ngươi tạm thời đừng trở về phòng.”

“Làm sao vậy?” Trường Sinh nghi hoặc.

Lạc Thần tỏ vẻ nghiêm túc, nhìn không ra một chút gợn sóng: “Đêm đã khuya, ngươi đến phòng sách gọi cô cô về nghỉ ngơi đi, nàng phê văn kiện thường xuyên quên thời gian, nếu ngươi đến nhắc, nàng chắc chắn sẽ nghe lời ngươi.”

Trường Sinh cảm thấy cũng đúng, cô cô bận rộn công việc của Hoàng Đô, hiếm có thời gian nghỉ ngơi, cho dù đây chỉ là ảo ảnh của cô cô, nàng cũng không nỡ để cô cô mệt mỏi, cho nên lập tức đi vào phòng sách.

Mắt thấy bóng lưng của Trường Sinh đi xa, Sư Thanh Y nói thì chậm hành động thì nhanh, lập tức chạy vào phòng ngủ, Lạc Thần cũng theo sát ở phía sau.

Hai người vào phòng, Dạ vẫn duy trì tư thế ngồi trước đó, vẫn bất động giữa làn hương phát ra từ lò hương.

Nhìn thấy hai người các nàng vào phòng, Dạ lúc này mới quay đầu nhìn về phía các nàng.

Sư Thanh Y quan sát sắc mặt của Dạ, quả nhiên không có bất cứ phản ứng gì, trong lòng khó tránh có chút thổn thức, con đường của Trường Sinh sau này thật sự gập gềnh khó có thể tưởng tượng.

Lò hương còn đang tỏa khói, Sư Thanh Y lập tức chạy đến dập tắt, nhưng mà hương thơm trong phòng đã rất nồng đậm, nàng bước vào chưa bao lâu mà tinh thần đã có chút hỗn loạn, vô kiềm chế được luôn muốn nhìn Lạc Thần.

Mùi hương còn trong phòng, Lạc Thần vừa bước vào, những hình ảnh trước kia khi hai người cùng nhau sử dụng loại hương này nhất thời nảy lên trong đầu Sư Thanh Y. Tuy rằng bóng dáng của Lạc Thần vẫn rất mơ hồ, tựa như ẩn trong sương mù nhưng nàng vẫn có thể mơ hồ cảm giác được làn da mềm nhẵn của Lạc Thần khi đó, thậm chí là hô hấp dồn dập khó nhịn của Lạc Thần ở bên tai nàng.

Lạc Thần cũng nhìn Sư Thanh Y một cái, ánh mắt có phần dao động, sau đó lập tức mở hết tất cả cửa sổ, mùi hương cũng theo đó thoát ra ngoài.

Sư Thanh Y không dám suy nghĩ nữa, cổ nàng đã nóng lên, gần như luống cuống tay chân tìm kiếm ngăn tủ trong phòng, lấy ra hai chiếc quạt giấy, vội vội vàng vàng đưa cho Lạc Thần một cái.

Vì vậy hai người ở ngay trong phòng ngủ không ngừng quạt gió, từ đầu này đi đến đầu kia, cố ý quạt mùi hương ra ngoài cửa sổ.

Dạ yên lặng nhìn chằm chằm hai người các nàng, trong mắt dường như có vẻ hoài nghi.

Sư Thanh Y cũng không rảnh giải thích, càng không biết nên giải thích thế nào, việc cấp bách chính là quạt hết mùi hương trong phòng ra ngoài, bằng không lát nữa không chỉ có Trường Sinh mà có lẽ nàng và Lạc Thần cũng khó lòng kiềm nổi.

Mắt thấy đã sắp thu dọn xong tàn cục, Sư Thanh Y tiếp tục quạt gió, còn Lạc Thần thì thu hồi hộp hương liệu, đổi một loại khác vào lò hương, thay thế cho mùi hương trước đó.

Đang lúc bận rộn, Sư Thanh Y nghe thấy giọng nói của Tư Hàm: “Cẩn Nhi, các ngươi làm gì?”

Nàng giật mình, lập tức quay đầu lại, chỉ thấy Tư Hàm bước đến, phía sau chính là Trường Sinh.

Tư Hàm và Dạ không giống nhau, nàng cảm thấy có chỗ nào đó không đúng thì sẽ lập tức hỏi rõ.

“Bọn ta đang đổi… hương liệu.” Sư Thanh Y biết chuyện đột ngột thay đổi hương liệu là không giấu diếm được, cho nên trả lời đúng sự thật, như vậy sẽ không khiến Tư Hàm nghi ngờ.

Trường Sinh cũng cảm thấy kỳ lạ: “Vì sao phải đổi? Loại hương trước đó rất thơm.”

Lạc Thần bố trí xong lò hương, nhàn nhạt nói: “Quá hạn rồi.”

Trường Sinh: “…”

“Hương liệu cũng sẽ quá thời hạn sao?” Trường Sinh càng cảm thấy nghi hoặc.

“Phải.” Lạc Thần đạm nhạt nói: “Có vài loại hương liệu rất quý hiếm, thời gian bảo tồn đặc tính cũng rất ngắn.”

Trường Sinh nhất thời lo lắng, nhìn về phía Dạ: “Vậy hương liệu quá hạn, ngửi vào sẽ sản sinh ảnh hưởng đối với cơ thể sao?”

“Sẽ không.” Lạc Thần nói: “Rất an toàn.”

Trường Sinh thở phào nhẹ nhõm.

Trong nhà này cũng chỉ có Lạc Thần nghiên cứu sâu đối với hương liệu, nếu nàng đã nói như vậy Tư Hàm cũng sẽ không hoài nghi nữa. Tuy rằng Tư Hàm am hiểu về dược liệu, nhưng hương liệu vẫn có khác biệt rất lớn, nàng nói: “Sau khi đổi xong thì mau đóng cửa sổ lại đi, đừng để cảm lạnh.”

“… Vâng, cô cô.” Trên lưng Sư Thanh Y thiếu chút nữa đã toát đầy mồ hôi, nhưng ngoài mặt vẫn giả vờ vô cùng bình tĩnh.

Đốt hương xong, mọi người trò chuyện một lúc, đến thời gian đi ngủ, Lạc Thần thổi tắt đèn dầu, năm vẫn nằm ở vị trí giống như tối qua.

Trường Sinh có chút buồn ngủ, nhưng để Sư Thanh Y có thể nhìn ảo ảnh của Tư Hàm lâu hơn một chút, nàng vẫn miễn cưỡng chống đỡ, không dám nhắm mắt ngủ.

Sư Thanh Y nghiêng người, mỉm cười nói khẽ với Tư Hàm, Tư Hàm cảm giác được Trường Sinh ở bên cạnh đang dùng tay che miệng ngáp, liền nói: “Sao ngươi còn không ngủ?”

Trường Sinh kiên trì nói: “Ta còn không buồn ngủ.”

Tư Hàm nhìn chằm chằm Trường Sinh: “Còn nói không buồn ngủ?”

Trường Sinh xoa nhẹ đôi mắt: “Ta muốn nghe cô cô nói nhiều một chút.”

Tư Hàm nhất thời mềm lòng, nhưng vẫn nói: “Là do Cẩn Nhi nhất định quấn lấy ta nói chuyện, ta không nói nữa, ngươi mau ngủ đi.”

Tay của Sư Thanh Y khoát lên trên chăn của Tư Hàm, căn dặn Trường Sinh: “Ngủ đi.”

Sau đó nàng lại nhẹ giọng nói với Tư Hàm: “Cô cô, ngươi cũng ngủ đi.”

Lạc Thần nói: “Cô cô, mộng đẹp.”

Tư Hàm không mặn không nhạt trả lời một tiếng, chuẩn bị đi ngủ.

Trường Sinh chúc các nàng ngủ ngon, sau đó lại xoay người nhìn Dạ một chút.

Dạ đang nhắm mắt.

Trường Sinh không dám quấy rầy nàng ấy, nên cũng nhắm mắt lại.

Sư Thanh Y cảm nhận được tấm chăn đắp trên người Tư Hàm lõm xuống ngay sau khi Trường Sinh nhắm mắt ngủ, Tư Hàm biến mất, tay của Sư Thanh Y hư không khoát lên tấm chăn, dường như có chút sững sờ.

Nàng hốt hoảng, cả người cuộn lại.

Lạc Thần ôm lấy nàng từ phía sau, gương mặt vùi vào bả vai của nàng, nhẹ giọng nói: “Cô cô chỉ đang ngủ, chờ chúng ta về nhà thì có thể nhìn thấy nàng.”

“… Ừm.” Tay của Sư Thanh Y phủ lên bàn tay ôm trên eo của nàng, tạm quên cảm giác chua xót mà nhắm mắt lại.

 

 

 

Recommended Articles

4 Comments

  1. Cảm ơn editor đã duy trì tiếp tục trans Dò Hư Lăng. Mình muốn donate 1 chút để cảm ơn và cổ vũ mọi người thì ko biết team có nhận ko ạ. Ko nhiều nhưng hi vọng sẽ giúp editor có thêm động lực ạ. Mình cảm ơn nhiều lắm

    1. cảm ơn sự ủng hộ của bạn rất nhiều nha, hy vọng bạn sẽ tiếp tục theo dõi và ủng hộ Dò Hư Lăng trong thời gian tới.
      Bạn có thể donate cho team thông qua mã QR trên trang này nha

      https://lacthuyvotam.blog/donate/

      1. mình có gửi tấm lòng nho nhỏ của mình qua rồi. Chúc bạn thiệt nhiều sức khoẻ nhen

        1. cảm ơn sự ủng hộ của bạn rất nhiều nha

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!