Dò Hư Lăng – Hiện Đại Chương 536

Chương 536: Tập hợp

 

Hai người đứng bất động tại chỗ.

 

A Mai song song vươn hai tay, mỗi tay cầm một cái khăn che mặt in hình vịt nướng, treo ở giữa không trung chờ các nàng cầm lấy.

 

Qua một hồi lâu Sư Thanh Y mới nghiêng mặt đi, kề tai Lạc Thần thấp giọng nói: “Ta… cái này có tính là tự dùng đá đập vào chân hay không?”

 

“… Tính.” Lạc Thần khẽ mím môi.

 

Nàng lại trầm thấp bổ sung một câu: “Ngươi còn đập lên cả chân của ta.”

 

Sư Thanh Y: “…”

 

Vốn dĩ Sư Thanh Y nhìn khăn che mặt vịt nướng này nhất thời còn có phần khó có thể chấp nhận, nhưng sau khi nghe Lạc Thần rầu rĩ trả lời, nàng lại đột nhiên cảm thấy có mấy phần thú vị, tâm tư xoay chuyển vài lần.

 

Cũng đúng, còn đập lên cả chân của Lạc Thần, điều này có nghĩa là Lạc Thần cũng phải đeo.

 

Trước đó nàng mất rất nhiều công phu, đỏ mắt uất ức trước mặt Lạc Thần, khó khăn lắm mới khiến Lạc Thần cõng sọt trúc trên lưng, đồng thời có thể chụp được hình ảnh hiếm có đó. Lúc này nếu như có thể khiến Lạc Thần đeo khăn che mặt vịt nướng, đó sẽ là một việc càng hiếm lạ hơn so với cõng sọt trúc, nàng càng nghĩ càng động lòng, hận không thể lập tức hiện thực hóa.

 

Tâm tư đột nhiên chuyển biến khiến Sư Thanh Y càng xem khăn che mặt vịt nướng càng thuận mắt, vì muốn nhìn thấy cảnh tượng đó, cho dù chính nàng cũng phải đeo lên thì cũng có thể chấp nhận được.

 

“… Vừa rồi ta suy nghĩ lại, cảm thấy A Mai nói rất đúng, khăn che mặt in hình vịt nướng độ dày thích hợp, tuy rằng không bằng khẩu trang nhưng nhất định vẫn tốt hơn vải quần áo. So sánh giữa hai bên, chúng ta nhất định phải chọn thứ thích hợp nhất.” Trong lòng Sư Thanh Y mang theo tính toán nhỏ nhặt, nhưng ngoài mặt vẫn bình thản tự nhiên, đồng thời nhận lấy hai cái khăn che mặt từ trong tay A Mai.

 

Sau đó đưa cho Lạc Thần một cái.

 

Lạc Thần lần nữa rũ mắt nhìn chằm chằm khăn che mặt in hình vịt nướng trong tay Sư Thanh Y: “…”

 

A Mai nhận được sự tán thành của Sư Thanh Y, miễn bàn có bao nhiêu hài lòng: “Không sai không sai, đeo cái này là tốt nhất.”

 

Nàng còn không quên quảng cáo những ưu điểm của khăn che mặt vịt nướng với Lạc Thần: “Ngươi cũng đừng kén chọn, ta nói với ngươi, trước đó lúc nàng cho ta cái khăn che mặt này ta cũng ghét bỏ giống như ngươi bây giờ, cảm thấy nó không thời trang chút nào. Nhưng sau khi tao đeo lên, chậm rãi thích ứng thậm chí cảm thấy nó càng lúc càng tôn lên khí chất của ta, ta càng đeo càng thích.”

 

Lạc Thần: “…”

 

Tuy rằng trong thành hiện tại là ban đêm, không có một bóng người nhưng các nàng cũng không thể xác định trong thành rốt cuộc có ảo ảnh của người nào hay không.

 

Dù sao trước đó trong vết nứt không gian ở đầu nguồn Triệu Mạch đột nhiên xuất hiện người áo đen số một, về phần số hai, đến nay còn không rõ tung tích. Mà nơi này vốn dĩ chính là do người áo đen số hai và A Mai cùng nhau tạo nên, rất có khả năng hiện tại hắn vẫn còn ở trong mộng cảnh của Thiên Thiên, đồng nghĩa trong thành rất có khả năng tồn tại một người khác. Nhưng hiện tại là buổi tối, hơn nữa dịch bệnh hoành hành, dân chúng trong thành trên cơ bản đều ở trong nhà không ra ngoài.

 

Nhưng điều này cũng không có nghĩa là sau đó các nàng sẽ không gặp phải người khác.

 

Nơi có người sinh sống, rất dễ lan truyền dịch bệnh, nhất là một số loại dịch bệnh có khả năng lây truyền qua việc tiếp xúc, thậm chí là lây qua đường không khí. Lúc xuống mộ, nếu như chủ nhân ngôi mộ hoặc người chôn cùng chết vì loại dịch bệnh đặc biệt nào đó, cho dù mộ chủ chết đi nhưng trong không khí vẫn ẩn chứa mầm bệnh, nếu như không mang mặt nạ phòng độc hoặc khẩu trang che kín miệng mũi sẽ rất dễ nhiễm bệnh.

 

Một khi trong thành xuất hiện dịch bệnh, mặc kệ có người hay không, các nàng đều phải áp dụng các biện pháp bảo hộ cần thiết.

 

Lạc Thần biết rõ đạo lý này, tuy rằng vẻ mặt cứng nhắc, nhưng cũng không trì hoãn mà nhận lấy khăn che mặt vịt nướng từ trong tay Sư Thanh Y, hơn nữa còn căn dặn Sư Thanh Y: “Ngươi mau đeo vào.”

 

Khóe mắt của Sư Thanh Y âm thầm che giấu ý cười, cảm thấy mỹ mãn dùng khăn che mặt vịt nướng đeo lên mặt.

 

A Mai bị ép buộc tàng hình, để đề phòng bị người khác nhận ra bên dưới lớp quần áo là trống rỗng, cho nên cả khuôn mặt đều bị che kín chỉ lộ ra hai lỗ nhỏ để quan sát.

 

Sư Thanh Y lại không lo lắng bị nhìn thấy mặt, vì vậy gấp khăn che mặt thành hình tam giác dài, che nửa khuôn mặt của mình giống như Dạ lúc ấy, chỉ để lộ ra một đôi mắt dịu dàng trong suốt.

 

Khăn che mặt vịt nướng này được in hai mặt, trước đó Sư Thanh Y cố tình trêu đùa A Mai, sợ A Mai sẽ lật ngược lại để đeo nên cố ý in cả hai mặt, vì vậy lúc này chính nàng cũng tránh không khỏi cái hố này, không cách nào lật ngược lại để đeo.

 

Nhưng nàng lúc này cảm thấy rất hài lòng, sự hài lòng này đã vượt quá cảm giác xấu hổ trong nội tâm.

 

Lạc Thần xoay người lại, cũng gắp khăn che mặt lại rồi mới đeo lên giống như Sư Thanh Y đã làm.

 

Sư Thanh Y đứng phía sau nàng nên có thể thấy nàng nâng hai tay cầm hai góc khăn kéo ra sau đầu, chỉ là lúc đánh nút thắt thỉnh thoảng ngừng lại một chút, dường như không được tự nhiên.

 

Sư Thanh Y chấp hai tay sau lưng, nhìn đến vui vẻ, nhưng rất nhanh nàng đã ngây ngẩn cả người.

 

Với tính cách của Lạc Thần, sẽ luôn có biện pháp ứng phó trước nhiều tình huống.

 

Chỉ thấy Lạc Thần đưa lưng về phía nàng, sau khi cột khăn xong, lại gắp mảnh vải trắng vừa rồi đã xé xuống thành hình tam giác, chuẩn bị bịt thêm một lớp lên mặt, nếu vậy hình vịt nướng sẽ bị che đi mất.

 

Sư Thanh Y nhìn thấy, cuống quít bước đến, từ phía sau níu lấy ống tay áo của Lạc Thần, kéo kéo: “Ngươi đừng bịt vải trắng, chỉ cần đeo khăn che mặt vịt nướng thôi, có được không?”

 

Lạc Thần bị nàng kéo lại, thân thể nhất thời cứng đờ: “…”

 

Sư Thanh Y cúi đầu không nói lời nào, nhưng tay vẫn không ngừng qua lại kéo tay áo của nàng.

 

Hai vai Lạc Thần mơ hồ rũ xuống, dường như đang khẽ thở dài một tiếng, nàng thật sự không có cách nào với Sư Thanh Y, cuối cùng đành cởi mảnh vải trắng xuống.

 

Sư Thanh Y nhanh tay lẹ mắt, tay từ phía sau lách đến trước kia, cầm lấy mảnh vải trắng của Lạc Thần, thấp giọng nói: “… Để ta bảo quản, ta sẽ cất kỹ.”

 

Dù sao thì nàng đã cất giữ không ít, thêm một mảnh cũng không sao cả.

 

Lạc Thần buông tay, mặc cho Sư Thanh Y lấy mảnh vải trắng đi.

 

Nhưng nàng cũng không quay đầu lại mà chỉ cúi đầu đứng tại chỗ, Sư Thanh Y thấy nàng không chịu xoay người liền chủ động đi đến trước mặt nàng, quang minh chính đại nhìn nàng.

 

Lạc Thần vô thức xoay mặt đi, Sư Thanh Y lại đưa tay giữ lấy khuôn mặt của nàng, mềm giọng nói: “… Ngươi đừng cử động.”

 

Lạc Thần chỉ đành nghe theo, mặt đối mạnh cùng Sư Thanh Y.

 

Trên khăn che mặt in một con vịt nướng với nét vẽ đơn giản, thậm chí có chút ngây ngô, ưỡng cái bụng tròn vo, bên cạnh phối hợp với bánh nướng và hành tây…

 

Nàng luôn giữ dáng vẻ lạnh lùng nghiêm túc, khí khái lại không mất nữ tính, thật sự là không chút liên quan gì đến khăn che mặt phong cách đáng yêu này.

 

Nhưng chiếc khăn lúc này che nửa khuôn mặt, có thể thấy một phần sống mũi cao thẳng, lên trên một chút là đôi mắt thâm thúy như bóng đêm, ánh mắt dường như có phần câu nệ bất tiện nhìn thẳng, ngược lại càng tôn lên nét đẹp thanh khiết không nhiễm hạt bụi của nàng, sinh ra vài phần cảm giác nội liễm mà đáng yêu.

 

Sư Thanh Y nhìn đến mức sắp quên mất bản thân cũng đang đeo một chiếc khăn che mặt tương tự, nàng không nén được mà cười ra tiếng.

 

Lạc Thần đưa tay nhẹ nhàng nhéo mũi nàng: “Cười cái gì, ngươi cũng giống như ta.”

 

“Dù sao thì bản thân ta cũng không nhìn thấy dáng vẻ của mình, ta một chút cũng… một chút cũng không cảm thấy mất mặt.” Sư Thanh Y nhỏ giọng nói thầm, thấm nhuần tư tưởng bịt tay trộm chuông, trên khăn che mặt vịt nướng là đôi mắt chứa đầy ý cười của nàng, cong cong tựa trăng non.

 

Nàng bất kể giá nào cũng muốn nhìn thấy Lạc Thần đeo khăn che mặt in hình vịt nướng.

 

Nhưng đáng tiếc vừa rồi nàng đi quá vội, nên chỉ mang theo một chiếc đồng hồ đeo tay, ba lô vẫn còn để trong hoàng điện không mang đến đây. Mà điện thoại di động lại để trong ba lô, không có cách nào chụp lại cảnh tượng ngàn năm có một trước mắt, vì thế chỉ có thể chờ đến lúc trở về thuận tiện cầm điện thoại theo.

 

Nàng phải nhớ kỹ giáo huấn lần này, đến lúc quay lại giữa các mộng cảnh một lần nữa nhất định phải chuẩn bị đầy đủ.

 

Sư Thanh Y vừa cười vừa nói: “Lần này khiêng tảng đá đập vào chân, nhưng đập rất có giá trị. Bản thân ta hi sinh một chút cũng không sao cả, nếu như có thể nhìn thấy ngươi đeo khăn che mặt vịt nướng thì ta đồng ý để tảng đá đập một trăm lần.”

 

Lạc Thần nhẹ nhàng nhéo lưng nàng một cái: “… Hồ đồ.”

 

Sư Thanh Y nói: “Chúng ta mau đến quán trọ thôi.”

 

Lạc Thần nghiêng mặt đi: “… Được.”

 

A Mai biết mỗi một kiến trúc quan trọng trong thành, nàng nói gần nhất chính là quán trọ Thính Tuyền, trong đó có không ít ngựa, phần lớn đều là ngựa của khách dừng chân mang đến, quán trọ chỉ giữ hộ bọn họ mà thôi. Nhưng trong đó còn có một số con ngựa là do chính quán trọ chăn nuôi, bởi vì phần lớn khách đến trọ đều là những người vào Nam ra Bắc, đôi khi gặp phải tình huống khẩn cấp cần mua ngựa, quán trọ cũng có thể đúng lúc cung cấp dịch vụ này để kiếm thêm một khoảng.

 

Ba người sử dụng khinh công, lướt nhanh đến quán trọ Thính Tuyền.

 

Dọc đường các kiến trúc không ngừng lướt qua bên cạnh, yên tĩnh đến mức không nhìn thấy nửa bóng người, chờ lúc đến bên ngoài quán trọ, chỉ thấy trước cửa treo biển bán rượu, dưới mái hiên là vài chiếc đèn lồng đỏ thẫm phát ra ánh sáng le lói giữa màn đêm tĩnh mịch.

 

Sư Thanh Y không do dự, bước đến gõ cửa.

 

Nàng chỉ muốn thử một lần xem bên trong rốt cuộc có người hay không.

 

Không ngờ cửa nhanh chóng mở ra, một tiểu nhị đeo khăn che mặt màu hổ phách, che miệng đứng ngáp, quen tính thốt ra: “Các vị khách quan mời vào trong, trời đã tối, đầu bếp cũng ngủ rồi, không thể gọi thức ăn, chỉ có thể ở trọ.”

 

Sư Thanh Y và Lạc Thần nhìn nhau, ánh mắt có vài phần trầm trọng.

 

… Quả nhiên đã thử ra, người áo đen số hai đang ở đang gần đây, nếu không trong thành sẽ không xuất hiện ảo ảnh sống động như vậy.

 

Sư Thanh Y bị gió đêm thổi phát lạnh, cảm giác có người nào đó đang ẩn trong bóng tối nhìn chằm chằm các nàng, nhưng nàng vẫn bình tĩnh như thường, nói với tiểu nhị: “Bọn ta không gọi thức ăn, có việc quan trọng hơn, nghe nói ở đây có thể cho khách đi đường trao đổi ngựa, ngựa của bọn ta mệt mỏi rồi, muốn tìm chưởng quỹ mua ba con ngựa.”

 

Tiểu nhị nhìn thấy trang phục của các nàng, cẩn thận đánh giá các nàng.

 

Ba nữ nhân, không biết mang loại khăn che mặt kỳ lạ gì, dù sao thì tiểu nhị cũng chưa từng thấy qua.

 

Lạc Thần nghiêng người, cúi đầu, tránh đi ánh mắt của tiểu nhị.

 

“… Có ngựa.” Tiểu nhị ấp úng, dẫn ba người các nàng vào trong: “Mời khách quan, ta đi tìm chưởng quỹ.”

 

Ba người đi vào trong quán trọ, tiểu nhị đi vào nội đường gọi người, không bao lâu đã thấy tiểu nhị cùng chưởng quỹ của quán trọ trở ra, chưởng quỹ cũng quan sát các nàng giống như tiểu nhị, nhưng không dám đặt nghi vấn mà chỉ treo lên nụ cười nên có của người làm ăn, dẫn các nàng ra chuồng chọn ngựa.

 

Sư Thanh Y chọn ba con ngựa, lúc nàng ở Hoàng Đô trên người vốn không có ngân lượng, nhưng túi tiền mang theo trên người lại có rất nhiều vàng lá, lúc này mang theo vào mộng cảnh của Thiên Thiên đúng lúc phát huy công dụng.

 

Sư Thanh Y trực tiếp đưa chưởng quỹ ba miếng vàng lá, nói: “Đa tạ ngựa của chưởng quỹ, bọn ta cần tranh thủ thời gian, không cần thối.”

 

Chưởng quỹ nhất thời trừng to đôi mắt.

 

Tam miếng vàng lá này rất nặng, là vàng nguyên chất, ba con ngựa của chưởng quỹ cũng không phải ngựa tốt, ba miếng vàng này đã là dư dả.

 

Ba người dắt ngựa ra ngoài, Sư Thanh Y vừa đi vừa âm thầm quay đầu lại nhìn quán trọ.

 

Nếu như trong quán trọ có ảo ảnh đang hoạt động, chứng tỏ người áo đen số hai đang ẩn náo trong góc nào đó theo dõi các nàng, nhưng vừa rồi nàng nghe ngóng nhưng lại không nghe thấy động tĩnh gì đặc biệt.

 

Lúc này lại nghe tiểu nhị nói: “Chưởng quỹ, ba vị khách quan này nhìn rất kỳ quái, ra tay hào phóng, không biết trên mặt các nàng đang đeo cái gì?”

 

Chưởng quỹ nhíu mày, trầm giọng nói: “Hiện tại dịch bệnh hoành hành, người trong thành đều phải che mặt, mà sau khi che mặt lại không thể nhận ra thân phận, vì thế có không ít kẻ trộm cắp nhân dịp này lấy trộm tài sản. Ta hoài nghi ba người bọn họ là kẻ trộm, cũng không biết vừa trộm được vàng lá của nhà giàu có nào, sau đó nhân lúc đêm khuya bỏ trốn, nhưng lại không có ngựa nên mới vội vội vàng vàng đến mua ngựa của chúng ta.”

 

Sư Thanh Y: “…”

 

… Ngươi không làm thám tử thật sự quá lãng phí nhân tài.

 

Tiểu nhị căn bản không biết hai người bọn họ thấp giọng nói chuyện với nhau lại sẽ bị Sư Thanh Y nghe thấy, vì thế vẫn còn tiếp tục nói: “Chưởng quỹ đích thực là mắt sáng như đuốc, vậy chúng ta muốn đi báo quan sao?”

 

Chưởng quỹ nói: “Dĩ nhiên rồi, ngươi đánh thức Vương Tập, đại ca hắn là sai nha trong nha môn, ngươi bảo hắn mau báo án, chậm trễ kẻ trộm sẽ chạy mất. Nếu có thể bắt được, chúng ta xem như đã lập công lớn, sẽ được thưởng ngân lượng.”

 

Tiểu nhị và chưởng quỹ nói xong liền nhanh chân rời đi.

 

Sư Thanh Y, Lạc Thần, A Mai ra khỏi quán trọ, ba người không chút chậm trễ, lập tức ra roi thúc ngựa.

 

Nhận thấy sắp đến cửa thành, lại thấy cửa thành đóng chặt hơn nữa còn có hai quan binh canh gác, bọn họ quát lớn: “Xuống ngựa!”

 

Ba người không cách nào khác, chỉ đành xuống ngựa.

 

Sư Thanh Y ra hiệu cho A Mai đừng lên tiếng, còn nàng tiến lên ứng phó hai lính gác.

 

Nàng đảo mắt, vừa đi vừa bưng kín khăn che mặt, bắt đầu ho khan, nhất là vừa rồi lúc nàng xuống ngựa còn cố ý giả vờ đứng không vững.

 

Vừa rồi chưởng quỹ nói muốn báo quan, các nàng liền giục ngựa rời đi, nha môn bên kia không thể nào phái người đến nhanh như vậy. Mà cửa thành xuất hiện hai ảo ảnh, chứng tỏ người áo đen số hai cũng đã theo đến đây, hơn nữa tốc độ cực nhanh, cho thấy khinh công của hắn đã đạt đến đỉnh cao.

 

“Các ngươi là người nơi nào, báo tên đi!” Một lính gác  rút đao bên hông ra, lưỡi đao sáng như tuyết: “Hiện nay trong thành dịch bệnh hoành hành, nhiều tiểu tặc mượn cơ hội trộm cắp, ban đêm không thể tùy tiện mở cửa thành, các ngươi tháo khăn che mặt xuống trước, để ta xem mặt!”

 

Hắn càng nhìn càng cảm thấy ba người các nàng khả nghi, không biết trên mặt che thứ gì. Nhất là kẻ trên mặt chỉ lộ ra hai cái lổ, vừa nhìn đã biết không phải thứ tốt lành gì.

 

Sư Thanh Y bước chân vô lực, ho khan kịch liệt, yếu ớt nói: “Hai vị quan gia…”

 

Hai người kia nhìn thấy Sư Thanh Y vừa ho khan vừa đến gần, nhất thời biến sắc, vô thức lui lại phía sau. Hiện tại trong thành rất nhiều người bị nhiễm ôn dịch, bọn họ vừa thấy người ho khan đã cảm thấy không ổn.

 

“Khụ khụ… hai vị quan gia, ta muốn ra khỏi thành đi gặp… gặp phụ mẫu lần cuối cùng, nếu như không đi, chỉ sợ… chỉ sợ không kịp gặp mặt bọn họ lần cuối.” Sư Thanh Y giả vờ muốn kéo khăn che mặt xuống: “Vẫn xin hai vị quan gia thương tình, mở cửa thành để bọn ta… ra ngoài.”

 

“Vì sao ngươi lại ho khan?” Một trong hai quan binh khiếp sợ: “Ngươi nhiễm dịch bệnh?”

 

“Ta… ta…” Sư Thanh Y ấp úng, lần thứ hai muốn kéo khăn che mặt xuống: “Ta cho… Các ngươi nhìn mặt của ta.”

 

“Không được kéo khăn che mặt xuống!” Quan binh sợ bị truyền nhiễm, lớn tiếng quát: “Che kỹ vào!”

 

Sư Thanh Y vẻ mặt sa sút thả tay xuống, nàng tiến về phía trước vài bước, hai quan binh lập tức lui về phía sau, Sư Thanh Y ra vẻ như sắp đi không nổi nữa, vừa đi vừa kịch liệt ho khan, thân thể lung lay sắp ngã.

 

Lạc Thần nhanh tay đỡ lấy nàng.

 

Sư Thanh Y nắm chặt vạt áo của Lạc Thần, thấp giọng nói: “… Khụ khụ, biểu tỷ, ta sợ bản thân sắp không được rồi. Dịch bệnh này rất nguy hiểm, cho dù che mặt cũng rất dễ bị truyền nhiễm, ta biết ngươi muốn đưa ta đi gặp phụ mẫu lần cuối… nhưng… cửa thành đóng rồi, chúng ta không thể ra ngoài, đây là ý trời, ngươi cứ để ta ở lại nơi này, sau đó cùng A Mai trở về đi, cứ mặc kệ ta.”

 

“… Thanh Y.” Lạc Thần thấp giọng nói.

 

“… Ta không đi nổi nữa.” Sư Thanh Y nói.

 

“Ta sẽ cõng ngươi đi.” Lạc Thần nói.

 

Hai quan binh vừa nghe thấy, sợ Sư Thanh Y sẽ thực sự ở lại nơi này, nếu như thế nói không chừng nàng thực sự sẽ chết, đến lúc đó bọn họ còn phải dọn dẹp thi thể, vô cùng phiền phức, chi bằng trực tiếp cho nàng ra khỏi thành để bớt một nguồn lây nhiễm, vì thế bọn họ lập tức mở cửa thành rồi quát lớn: “Lập tức đi đi! Đừng làm ô uế nơi này!”

 

Sư Thanh Y tựa vào lòng Lạc Thần, ho đến mức tâm can phế phủ đều phải văng ra, vô cùng suy yếu nói: “… Biểu tỷ, ta không còn sức cưỡi ngựa.”

 

Lạc Thần bế Sư Thanh Y lên, đỡ nàng lên ngựa, sau đó bản thân ngồi sau lưng Sư Thanh Y, một tay ôm lấy nàng, đồng thời dắt con ngựa của Sư Thanh Y theo, chậm rãi rời khỏi thành.

 

A Mai vội vã cưỡi ngựa đuổi theo.

 

Chờ ba người cách xa cổng thành, Sư Thanh Y lúc này mới bảo Lạc Thần dừng lại, bản thân tự mình cưỡi ngựa.

 

A Mai cuối cùng lên tiếng: “… Có phải giải Oscar nợ ngươi một cái tượng vàng hay không?”

 

Sư Thanh Y: “…”

 

Ba người thúc ngựa xuyên màn đêm, lên núi theo sự chỉ dẫn của A Mai, cuối cùng đến gần nhà gỗ của Thiên Thiên.

 

Bốn phía tối đen như mực, Sư Thanh Y lấy hỏa chiết tử trước đó Trạc Xuyên cho nàng, thổi bừng ánh lửa sau đó bắt đầu đi lại giữa sơn lâm. Trong rừng không có một chút âm thanh nào, ngay cả tiếng côn trùng kêu dường như cũng bị bóng đêm nuốt chửng, đi được một đoạn đường Sư Thanh Y chợt dừng bước.

 

Nàng nghe thấy gần đó truyền đến tiếng sáo yếu ớt, như khóc như tố.

 

Tiếng sáo vô cùng quen thuộc, Sư Thanh Y vừa nghe đã nhận ra là tiếng sáo của Thiên Thiên dùng để điều khiển hồ điệp và rắn.

 

Nàng có thể phán đoán được vị trí của Thiên Thiên một cách đại khái, vì thế nàng tiến đến trước một lùm cây, lên tiếng giải thích: “Thiên Thiên, ngươi yên tâm, không có nguy hiểm, ta là… Sư Thanh Y, ngươi đừng sợ, bọn ta đến đón ngươi. Ta biết ngươi đã gặp phải chuyện gì, ngươi cho rằng bản thân đang ở trong ảo cảnh đúng không, nhưng bọn ta không phải ảo giác mà là chân thật, ngươi ra đây, chúng ta gặp mặt rồi chậm rãi nói chuyện.”

 

Sau một lúc lâu, phía sau lùm cây xuất hiện một bóng người đơn bạc.

 

Sư Thanh Y dùng hỏa chiết tử chiếu sáng, chỉ thấy Thiên Thiên hai mắt đỏ bừng, tay cầm sáo trúc suy sụp buông thõng xuống.

 

Thiên Thiên vốn dĩ nhận thấy động tĩnh khác thường, cho rằng có kẻ thù đến tìm, nghe giọng nói của Sư Thanh Y lúc này mới buông lỏng cảnh giác, nhưng sau khi bước ra, nhìn thấy khăn che mặt vịt nướng của ba người trước mặt, nàng không khỏi sửng sốt.

 

Một lát sau, Thiên Thiên nói: “Trên mặt đều là… thứ gì?”

 

Sư Thanh Y: “…”

 

Lạc Thần: “…”

 

Hai người vội vã kéo khăn che mặt xuống.

 

 

 

Recommended Articles

2 Comments

  1. Thanks for sharing. I read many of your blog posts, cool, your blog is very good.

  2. Can you be more specific about the content of your article? After reading it, I still have some doubts. Hope you can help me.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!