Vào Nhà Ta Ngồi – Chương 13

Chương 13: Chị nấu cơm

 

Trong giây phút này La Thanh Mộng rất muốn chết, bởi vì bị người khác đùa bỡn như vậy thực sự quá đau khổ rồi.

Cô nỗ lực đẩy Thu Thư Tuyết ra, nếu không phải Thu Thư Tuyết bộ dạng xinh đẹp thì cô thực sự sẽ ghê tởm đến chết, nhưng Thu Thư Tuyết thật sự rất xinh đẹp, trắng trẻo sạch sẽ, trên người có cảm giác thanh khiết như tuyết, cùng với sự tươi mát khó có thể hình dung.

Cô ấy và cô hoàn toàn tương phản, La Thanh Mộng giống như ánh mặt trời. Mà Thu Thư Tuyết chính là hoa tuyết lạnh lẽo giữa mùa đông, chỉ nhìn khuôn mặt của cô ấy sẽ cho rằng cô ấy lạnh lùng cao ngạo, rất khó thân cận.

Nhưng, tuyết rơi vào đầu ngón tay sẽ tan chảy, chỉ cần một chút nhiệt lượng cô ấy sẽ hóa thành nước.

Còn có một câu nói rất thích hợp với cô ấy, là gì nhỉ?

La Thanh Mộng từng đọc rất nhiều sách, trong đầu cô đột nhiên nghĩ đến một câu nói.

“Là hoa tuyết rơi vào quyển sách trong giấc mộng yên bình.”

La Thanh Mộng có chút khó chịu, cô tự vấn trong lòng, vì sao phải nghĩ như vậy, thật kỳ lạ.

Lần đầu tiên cô chú ý đến Thu Thư Tuyết không phải là ở nhà Lý An mà là ở nhà sách, cô vẫn luôn cảm thấy người này nhìn có chút quen mắt, bởi vì đối phương dung mạo xinh đẹp, nên cô không nhịn được hiếu kỳ.

Nhưng cô cũng không trắng trợn nhìn Thu Thư Tuyết mà chỉ yên lặng chú ý một chút, nhìn xem cô ấy mua sách gì, lúc tính tiền sẽ cố ý làm chậm vài giây, về sau lại gặp Thu Thư Tuyết trong nhà Lý An, cô còn vô cùng kinh ngạc.

Ây, cô thầm nghĩ thảo nào nhìn quen mắt như vậy, thì ra là đồng nghiệp của Lý An.

Lúc La Thanh Mộng nhìn thấy cô ấy cũng không tỏ ra nhiệt tình lôi kéo làm quen, thật ra lúc đối mặt đám đông cô sẽ chủ động tách ra, không giao lưu với bọn họ, có thể tránh thì tránh, cô cảm thấy có sự chênh lệch giai cấp, đối phương chướng mắt cô, cho nên cô tự ti không dám đối diện với bọn họ.

Ấn tượng đầu tiên Thu Thư Tuyết mang cho cô chính là người này rất trắng, tựa như giọt sương bỏ thêm bột ngọc trai, cả người tỏa ra ánh sáng, lúc Thu Thư Tuyết cong mi mỉm cười với cô, cô căn bản không biết nên đáp lại thế nào mà chỉ ngơ ngác xoay người đi.

Sau đó cô một mực bận rộn nấu ăn trong phòng bếp, Thu Thư Tuyết chủ động vào giúp đỡ cô, rửa chén đĩa bưng thức ăn, rất nhiệt tình trò chuyện cùng cô, thể hiện ra sức hấp dẫn từ trong cách ăn nói, hơn nữa còn luôn miệng khen ngợi cô.

La Thanh Mộng đặc biệt xấu hổ, lúc đó cũng nhận thấy Thu Thư Tuyết luôn nhìn chằm chằm vào cô, chỉ là khi đó cô xem Thu Thư Tuyết là người tốt nên không nghĩ quá nhiều, cũng không để ở trong lòng, hiện tại ngẫm lại, Thu Thư Tuyết chính là nhằm vào cô, chính là… một kẻ biến thái, cô chịu thua thì đã đành, không ngờ cô ấy còn nhéo cô.

La Thanh Mộng cắn môi, muốn mở miệng mắng chửi, không ngờ cuối cùng chỉ có thể hừ lên một tiếng.

Thu Thư Tuyết sau khi nghe thấy thì lập tức ngẩng đầu nhìn cô, tóc mai của cô bị cọ đến hỗn loạn, cô ấy hỏi: “Kéo trúng tóc sao?”

“Không.”

La Thanh Mộng không biết cô ấy hỏi câu này rốt cuộc là có ý gì.

“Thích không, quả phụ tỷ tỷ?” Thu Thư Tuyết hỏi.

Ngón tay của Thu Thư Tuyết bắt đầu gây sự, trực tiếp nhéo thịt cô, làm chuyện xấu còn muốn cô nói có thích hay không. La Thanh Mộng ‘a’ một tiếng, thậm chí có phần lạc giọng.

Cô cảm thấy bản thân sắp chết rồi, rõ ràng bị nhéo đáng lý ra nên tức giận nhưng không ngờ cô chẳng những không chán ghét, ngược lại còn mê luyến ngón tay của Thu Thư Tuyết.

Đầu ngón tay của Thu Thư Tuyết vòng vo xoa niết, cô vừa đau vừa nhột, gần như sắp điên rồi, đôi mắt cô đỏ ửng, muốn khóc nhưng lại nỗ lực nghẹn lấy, muốn đẩy ra nhưng biết bản thân là bại tướng dưới tay cô ấy, tới tới lui lui cuối cùng chỉ sẽ khiến bản thân bị bắt nạt thảm hại hơn, vì thế cô chỉ có thể nghẹn giọng nói: “Cô đừng như vậy… tôi sẽ tức giận thật đấy.”

“Vậy chị là quả phụ sao?”

Cô ấy còn dám hỏi, La Thanh Mộng nâng tay lên, rất muốn cho cô ấy một cái tát nhưng nhìn khuôn mặt trắng nõn nà, cô lại chậm rãi siết chặt nắm tay đánh lên vai cô ấy.

Đánh xong, La Thanh Mộng nhìn mái tóc mềm mại của Thu Thư Tuyết, bàn tay vô thức đặt lên đỉnh đầu cô ấy rồi xoa nhẹ vài cái, Thu Thư Tuyết ngây ngẩn cả người.

La Thanh Mộng run tay, lặp lại lần nữa: “Cô đừng như vậy.”

Thu Thư Tuyết vẫn nhìn cô, ánh mắt mê muội như bị trúng tà.

La Thanh Mộng sợ cô ấy không chịu để yên nên trực tiếp đánh vào mặt cô ấy, lòng bàn tay tê dại, lúc xuống tay cả người cô cũng đang run rẩy, rất sợ Thu Thư Tuyết sẽ đánh trả, lúc Thu Thư Tuyết đưa tay lên, cô lập tức dùng hai tay che mặt lại.

Thu Thư Tuyết kéo tay La Thanh Mộng ra, La Thanh Mộng thở dốc, cánh môi đỏ bừng, Thu Thư Tuyết cúi đầu hôn lên môi cô rồi dùng sức cắn một cái, như là cắn thạch trái cây hoặc như là trả thù cái tát của cô.

Thu Thư Tuyết nói: “Còn chưa có ai dám đánh vào mặt em.”

Hô hấp của Thu Thư Tuyết rất gần, phả vào mặt La Thanh Mộng, cô cũng cảm thấy rất uất ức, con người quả nhiên chỉ nhớ thù không nhớ ân, vừa rồi cô còn xoa đầu an ủi cô ấy, nhưng cô ấy chỉ nhớ chuyện bị cô đánh.

La Thanh Mộng đến nơi này là để trả thù Thu Thư Tuyết, nhưng hết lần này tới lần khác bị Thu Thư Tuyết biến thành món hàng đưa tới tận cửa.

Cô thực sự bị Thu Thư Tuyết phiền muốn chết.

Càng phiền lại càng hối hận, hối hận bản thân lúc trước không nên chạy đến thuê nhà ở đây.

Thu Thư Tuyết nói: “Chị đánh em, vậy… chị hôn em một cái xem như huề.”

“Thu Thư Tuyết, cô thật quá đáng.” La Thanh Mộng nghiêng đầu không cho cô ấy hôn, nỗ lực nói đạo lý với cô ấy: “Rõ ràng là cô hôn tôi, tôi nói không được nhưng cô vẫn hôn, cho nên tôi mới tát cô một cái, cô như vậy thật quá vô lý.”

“Chị có nói không được hôn sao?” Thu Thư Tuyết hỏi.

La Thanh Mộng chuẩn bị trả lời là phải, nhưng vừa hé môi muốn nói, rồi lại cứng rắn nuốt vào, dường như cô chưa từng nói không được và không thể.

La Thanh Mộng hé môi, mất bò mới lo làm chuồng: “Không được.”

Thu Thư Tuyết nâng cằm của cô lên, hô hấp dồn dập, nói: “Chị, em cảm thấy có thể được.”

Sau đó, cô ấy trực tiếp hôn cô.

La Thanh Mộng muốn phát điên, vậy cô nói không được thì có ích lợi gì?

Thu Thư Tuyết nghe thấy tiếng lòng của cô, nói: “Bởi vì như vậy tương đối ngọt.”

La Thanh Mộng hừ một tiếng, như vậy có ích lợi gì… có lợi ích gì a, cô thầm mắng cô ấy, biến thái biến thái.

Nhưng biến thái này rất biết cách hôn, hai tay cô chống cửa, chỉ có thể tùy ý cô ấy muốn làm gì thì làm.

Cuối cùng đến lúc Thu Thư Tuyết hôn xong, cô lui về phía sau, không cầm bất cứ thứ gì đã lui vào trong nhà, dây dưa với Thu Thư Tuyết thực sự không dễ dàng.

Cô đóng sầm cửa lại, sau đó khóa cẩn thận.

Cách một cánh cửa, cô nghe Thu Thư Tuyết nói: “Chị còn chưa lấy trái cây.”

Hiện tại La Thanh Mộng nào dám ra ngoài, những thứ đó cũng không dám ra lấy, cô sợ lại rơi vào trong bẫy, vì thế chỉ ở trong nhà nhìn qua mắt mèo, theo dõi động tĩnh bên ngoài.

Nhưng lần này cô không dám đến quá gần, khuôn mặt vẫn còn nóng đến khó chịu…

Cô lui lại vài bước, xoay người chạy vào phòng tắm rửa mặt, ngẩng đầu nhìn bản thân trong gương, khuôn mặt cô đỏ bừng, cúi đầu vóc nước lên mặt nỗ lực làm bản thân hạ nhiệt.

Quá xấu hổ rồi.

La Thanh Mộng không nóng lòng đi ra ngoài, sau khi sắp xếp ngay ngắn những thứ trong phòng tắm, cuối cùng mới trở lại phòng khách.

La Thanh Mộng hít thở sâu, sau đó ra mở cửa, thấy Thu Thư Tuyết không ở bên ngoài, cô lập tức dọn thùng trái cây vào nhà, nhìn mấy quả dừa Thu Thư Tuyết cho cô nằm ở phía trên, cô cầm lấy rồi xoay người đi vào phòng bếp.

Đầu óc hỗn loạn.

La Thanh Mộng dựa theo hướng dẫn để bổ dừa, rất nhanh đã ngửi thấy mùi thơm của nước dừa, kế hoạch của cô là dùng nước dừa để nấu ăn, nhưng mà cô… có một chút hiếu kỳ.

Thu Thư Tuyết nói dừa thơm ngọt như sữa.

Thực sự không thể trách cô, muốn trách thì trách trái dừa này có cắm ống hút, cô không nhịn được mà cúi đầu hút một ngụm, vị ngọt của nước dừa lan tỏa trong miệng, căn bản không liên quan đến sữa.

Thu Thư Tuyết nói bậy.

La Thanh Mộng mở tủ lạnh, gà tam hoàng mua hôm đó không phải loại đông lạnh, cô dự định sẽ chế biến sớm, cho dù không hầm, cũng sẽ chiên, nếu không đến cuối tháng phải dọn đi, cô lại phải túi lớn túi nhỏ mang theo, hơn nữa mỗi ngày cô đi làm đã đủ mệt mỏi, còn không ăn uống bồi bổ sẽ càng mệt.

Cô cầm dao muốn chặt gà giảm bớt phẫn nộ.

Thế nhưng thịt gà đã được sẵn chặt thành miếng nhỏ, bởi vì lúc gà, mua bác gái bán hàng  cảm thấy cô không có sức nên đã trực tiếp chặt thay cô.

La Thanh Mộng cầm đao phập phập chặt mấy miếng thịt lớn thành miếng nhỏ, chỉ còn thiếu việc dán một miếng giấy viết tên Thu Thư Tuyết lên đó.

La Thanh Mộng bổ quả dừa ra, nhưng thực tế trong lòng cô đang tưởng tượng trái dừa là Thu Thư Tuyết, sau đó điên cuồng chém đến tan thành, nhưng lúc  cầm dao lên, cô lại không ra tay được.

Dù sao, cô… còn không muốn giết người.

Thu Thư Tuyết tội không đáng chết.

La Thanh Mộng điều chỉnh tâm tình rồi bắt đầu nấu ăn, không biết bởi vì sức hấp dẫn của thức ăn hay là cô đã dần thích ứng với sự quấy rối của Thu Thư Tuyết mà tâm trạng nhanh chóng tốt đẹp trở lại.

Cô cho gà vào trong nồi nấu, vớt bọt, rửa dâu tây, cho vào trong miệng, dâu tây rất ngọt, lần này quản lý đột nhiên trở nên hào phóng bất thường. Cô không ăn nhiều bởi vì lo lắng lát nữa sẽ ảnh hưởng đến khẩu vị.

Cơm của ngày hôm qua vẫn còn trong nồi cơm, cô dùng muỗn xúc ra, sau đó cho vào chảo nóng làm món cơm chiên, lát nữa ăn kèm với món gà om nước cốt dừa sẽ rất ngon.

Nấu nướng gần một tiếng đồng hồ, La Thanh Mộng thay áo ngủ chuẩn bị ăn cơm.

Hương thơm lan tỏa, nhất là lúc vừa mở nắp ra, sát vách đều có thể ngửi thấy mùi thơm của thịt gà hòa lẫn mùi của nước cột, Thu Thư Tuyết cũng đã tắm rửa xong, ngồi trong phòng khách xử lý một số tài liệu.

Thu Thư Tuyết ngửi thấy mùi thơm, bụng cũng bắt đầu cảm thấy đói, cô ấy cầm điện thoại lên chuẩn bị gọi món gà om nước cốt dừa từ bên ngoài về ăn.

Lúc chuẩn bị thanh toán thì lại đổi ý hủy đơn.

Vẫn là đến nhà đối diện ăn thì tốt hơn, nhưng không biết người ta có chịu mở cửa hay không đây.

Thu Thư Tuyết đến trước cửa nhìn qua mắt mèo, không thấy người nào, cũng không nghe được động tĩnh, nhưng cô cúi đầu nhìn xuống thì thấy được một thứ.

Trước cửa đặt một chiếc hộp đựng thức ăn.

Trong hộp là gà om nước cốt dừa vàng óng, trên cùng còn đặt một hộp nước chấm, tỏa ra hương thơm của hỗn hợp dầu vừng và tương ớt.

Nha, còn có hương thơm của cơm chiên, bên cạnh đặt nửa miếng bánh gạo lớn.

 

 

 

 

Recommended Articles

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!