Vào Nhà Ta Ngồi – Chương 22

Chương 22: Chị không về nhà

 

La Thanh Mộng cũng không phủ định nhận thức đối với Thu Thư Tuyết, cô ấy là người xấu, xấu đến mức làm người ta vừa vui sứng vừa hỏng mất.

Thời trung học La Thanh Mộng gặp được một giáo viên rất thưởng thức cô, năm đó cô trở thành cán bộ môn ngữ văn, lúc đó giáo viên từng nói một câu mà cô đặc biệt thích: “Nhân chi sơ, tính bổn ác.”

Con người sẽ khóc, không hài lòng khóc, không vui khóc, không có việc gì cũng khóc, đây chính là bổn ác.

Mà ba mẹ là người đóng vai trò dẫn dắt con trẻ thoát khỏi trạng thái này.

La Thanh Mộng tựa trán mình vào trán Thu Thư Tuyết, Thu Thư Tuyết nói: “Chị hôn em.”

La Thanh Mộng vừa khóc vừa hôn Thu Thư Tuyết.

Vì sao mẹ lại bị trẻ con giáo dục.

Có thể vì cô là một người mẹ vô dụng.

Mãi cho đến mười một giờ ba mươi, La Thanh Mộng rốt cục có thể nghỉ tạm, cô nghiêng người, hai tay ôm gáy Thu Thư Tuyết, đôi mắt sưng đỏ mệt mỏi khép hờ, cô vốn dĩ muốn TV nên cố với lấy điều khiển từ xa nhưng trên người không chút sức lực, ngón tay hư nhược đặt trên gáy Thu Thư Tuyết.

Đôi mắt nhắm lại, không bao lâu đã ngủ thiếp đi.

Thu Thư Tuyết lại rất tinh thần.

Ngậm lấy cánh môi, hàm răng cắn nhẹ.

La Thanh Mộng mơ mơ màng màng, trong lòng cô thầm nói Thu Thư Tuyết không ngoan, nhưng rồi vẫn nhẹ nhàng xoa đầu cô ấy, dường như đang dỗ dành, ngoan, đừng làm loạn, mau ngủ đi.

Cô thật sự giống như một người mẹ, trong mơ cũng sản sinh loại ảo giác này.

Tóc mai bị mồ hôi thấm ướt dán vào gò má, cổ họng khô khốc, sô pha ẩm ướt.

Cứ thể ngủ đến sáng hôm sau, La Thanh Mộng bị đồng hồ báo thức gọi dậy, cô không nhớ hôm qua ngủ lúc mấy giờ, nhưng đây là lần đầu tiên ngủ đến khi bị gọi tỉnh.

Bình thường cô dậy rất sớm, tự mình chuẩn bị bữa sáng, hôm nay sợ là không được, cô mặc quần áo, vỗ vai Thu Thư Tuyết: “Cô dậy đi, phải đi làm rồi.”

“Ừ, được rồi.” Thu Thư Tuyết cũng mơ mơ màng màng tỉnh dậy.

La Thanh Mộng thực sự khó chịu nên đi tắm rửa, Thu Thư Tuyết còn đang lề mề trên sô pha, chân dẫm trên dẫm nát, mí mắt đánh nhau, La Thanh Mộng vừa đánh răng vừa nói với Thu Thư Tuyết: “Cô về nhà đi.”

La Thanh Mộng vốn định trầm giọng nói chuyện, nhưng thấy bộ dạng ngơ ngác của Thu Thư Tuyết lại có chút muốn cười, nhìn thấy cô ấy nửa ngày vẫn bất động, cô bổ sung một câu: “Haiz, quần áo của tôi cô mặc không vừa.”

Thu Thư Tuyết ừ một tiếng, chớp chớp đôi mắt: “Em chỉ hơi mệt mà thôi.”

La Thanh Mộng thúc giúp Thu Thư Tuyết mau đi tắm, tắm xong sẽ tỉnh táo, trong lòng lại mắng thầm, đáng đời, ai bảo hôm qua cô ngủ cô ấy còn tiếp tục ‘ăn’.

Nghĩ vậy, lồng ngực cảm thấy khó chịu.

Thu Thư Tuyết vào phòng tắm, La Thanh Mộng bảo cô ấy nhớ thay quần áo bẩn ra, vì thế cô ấy vắt quần áo lên tấm ngăn thủy tinh.

La Thanh Mộng cầm lấy quần áo bẩn, cho vào máy giặt chung với quần áo của mình, sau đó rửa mặt chải đầu, cuối cùng sử dụng xịt chống nắng, dùng ngón tay chấm chút dầu dưỡng môi, sau đó dùng móng tay thoa đều.

Cô vấn tóc lên, sau đó dùng chiếc cạp hình cá mập cố định, tóc mai tùy ý xỏa xuống hai bên trán.

Là phong cách ý nhị trưởng thành.

Cô chuẩn bị xong trước khi Thu Thư Tuyết tắm xong, sau đó đến tủ chọn quần áo, khóa trái cửa phòng ngủ, sau đó cúi đầu nhìn bộ dạng vô cùng thê thảm của mình.

Đau mà lại không đau.

Có thể là được bảo dưỡng tốt nên trên người nhìn không ra dấu vết gì. Cô thay một chiếc váy dài, tháng tư nhiệt độ bắt đầu tăng lên, thích hợp mặc váy, chiếc váy màu vàng, mặc ở trên người nhìn vô cùng dịu dàng.

Cô chuẩn bị xong rồi ra khỏi phòng ngủ, Thu Thư Tuyết vừa mới tắm rửa xong bởi vì không có quần áo mặc nên khỏa thân dứng trước cửa phòng. Cô ấy nghịch ngợm nháy mắt với La Thanh Mộng.

La Thanh Mộng dùng sức mím môi, khuôn mặt rất gợi đòn, nhưng dáng người rất đẹp.

La Thanh Mộng lại trở về phòng ngủ cầm một chiếc váy ngủ cho Thu Thư Tuyết, cô ấy mặc ở trên người, sau đó cô bảo cô ấy lập tức về nhà thay quần áo, nếu không sẽ trễ giờ đi làm.

Thu Thư Tuyết mặc váy ngủ đi ra cửa, La Thanh Mộng đột nhiên gọi cô ấy lại, cầm túi quà trên sô pha kín đáo đưa cho cô ấy.

Thu Thư Tuyết gật đầu nhận lấy, La Thanh Mộng thầm nghĩ cô ấy còn chưa tỉnh ngủ sao?

Cũng quá ngốc rồi.

Máy giặt còn ba phút nữa mới giặt xong, La Thanh Mộng nghĩ đến trong tủ lạnh vẫn còn một ít đồ ăn nhanh, vì thế cô vào phòng bếp hấp bánh bao và sủi cảo lên.

Sau khi mang quần áo đi phơi xong, cô đóng gói hai phần điểm tâm, sau đó ra ngoài gõ cửa căn hộ đối diện, Thu Thư Tuyết ăn mặc chỉnh tề ra mở cửa.

Sáng sớm thời gian gấp rút, La Thanh Mộng an vị trong xe của Thu Thư Tuyết đến chỗ làm, phần đậu hũ trứng muối hôm qua vẫn còn ở trong xe, để cả đêm nên đã hỏng rồi.

La Thanh Mộng cảm thấy rất đáng tiếc, nhắc nhở bản thân lát nữa phải mang vứt đi, Thu Thư Tuyết nói: “Buổi tối đến ăn một lần nữa, vẫn sẽ được tặng.”

La Thanh Mộng nói: “Cô ngốc sao? Vì tặng phẩm mà đi ăn.”

“Chỉ là muốn nếm thử hương vị món ăn chị chừa cho em và đóng gói cho em mà thôi.” Thu Thư Tuyết nói.

La Thanh Mộng chưa từng gặp phải người nào kỳ lạ giống như Thu Thư Tuyết, cô không trực tiếp phàn nàn mà nghiêm túc suy nghĩ một chút, có lẽ Thu Thư Tuyết không phải muốn ăn thức ăn thừa mà chỉ muốn thể hội loại cảm giác được quan tâm mà thôi.

Cô tự hỏi chốc lát, nói: “Công ty các cô không bao ăn sáng đúng không.”

Thu Thư Tuyết ừ một tiếng.

La Thanh Mộng đặt bữa sáng đã đóng gói lên trước xe, nói: “Mang đến công ty ăn đi.”

Sau đó cô lại từ trong túi xách tìm ra một túi bánh quy, thông thường cô sẽ dậy sớm chuẩn bị bữa sáng lẫn bữa trưa, nếu như không có thời gian làm thì sẽ mang theo bánh quy để ăn trưa, cô nói: “Tự mình ngâm với sữa rồi ăn.”

Giờ cao điểm buổi sáng, con đường có chút kẹt xe, Thu Thư Tuyết nghiêng đầu nhìn cô: “Huh?”

“Đói bụng thì ăn.”

“Được.”

Thật ra công ty của Thu Thư Tuyết sẽ chuẩn bị bữa sáng cho các đồng nghiệp ở lại tăng ca qua đêm, canh hầm, nước ép, mì sợi, mùi vị một lời khó nói hết, có chi bằng không có.

Xe có thể di chuyển, Thu Thư Tuyết chuẩn bị tiếp tục lái xe, giọng nói của cô ấy có chút biến điệu: “Chị tốt như vậy, em sẽ nhịn không được muốn trở nên hư hỏng.”

La Thanh Mộng nhìn ra ngoài cửa kính: “Cô vốn cũng không phải đứa trẻ ngoan.”

Cô không thích Thu Thư Tuyết nói như là cô ấy có thể rời đi bất cứ lúc nào, hiện tại cô có thể cảm nhận được bản thân đã không còn bao nhiêu oán hận Thu Thư Tuyết, hơn nữa còn tự tìm lý do biện hộ cho Thu Thư Tuyết, cho rằng cô ấy làm tiểu tam chỉ là bất đắc dĩ, hoặc là hiện tại đã hối hận, chẳng qua là xấu hổ không dám nói ra mà thôi.

Cái gọi là ràng buộc, có lúc hỗn tạp cùng thói quen sẽ trở nên phức tạp, khó có thể thoát ra được. Một từ ‘hư hỏng’ rất giống loại ám chỉ nào đó, tương tự như ’em sẽ không thích chị nữa’.

La Thanh Mộng hạ cửa kính xe xuống, bên ngoài gió thổi từng cơn, mềm nhẹ phất qua khuôn mặt, cô thoải mái nheo mắt lại, lúc sắp đến nhà sách, Thu Thư Tuyết nói: “Sẽ càng lúc càng thích chị.”

La Thanh Mộng nghẹn ở cổ.

Giống như một mạch ăn vài miếng bánh quy, vài cái màn thầu.

Trước đây La Thanh Mộng xem thường những lời này, cho nên nghe vào tai trái ra tai phải, nhưng hiện tại trái tim sẽ loạn nhịp, sẽ trên dưới dao động.

Sẽ nghĩ, Thu Thư Tuyết thích cô sao?

La Thanh Mộng muốn chà xát khuôn mặt khiến bản thân tỉnh táo một chút, nhưng mặt cô vừa sạch sẽ vừa xinh đẹp, cô không muốn phá hỏng lớp trang điểm của mình, vì thế chỉ dùng lưng bàn tay dán lên má.

Cô xoa dịu tâm tình của bản thân, lúc xuống xe còn vẫy tay với Thu Thư Tuyết, nhìn xe của cô ấy lái khỏi trung tâm thương mại.

La Thanh Mộng đi rất chậm, trong sách nói không sai, người với người một khi cơ thể quá mức phù hợp sẽ sản sinh hai loại trạng thái, lâu ngày sinh tình và lâu ngày sinh ghét.

Cô làm việc đến buổi trưa, Thu Thư Tuyết gọi thức ăn ngoài cho cô, sườn lợn chiên và mỳ ý, ngoài ra còn có một chút điểm tâm cô không biết tên.

La Thanh Mộng cũng không kháng cự nữa, lúc ăn thầm nghĩ bản thân phải tỉnh táo, phải suy nghĩ thấu đáo về mối quan hệ này cũng như suy nghĩ về tương lai. Cô cầm điện thoại lên mạng tìm kiếm ‘thích gọi người khác làm mẹ, có phải là vấn đề tâm lý hay không?’.

Kết quả trả về là đủ loại đáp án kỳ kỳ quái quái, đại khái chính là nói người có loại bệnh này chính là biến thái, tâm lý biến thái theo định nghĩa truyền thống.

Cô nhíu mày hỏi một cách khác, ‘thích gọi một cô gái có quan hệ tốt với mình là mẹ, là có bênh sao?’.

Đáp án: những meme hot trên mạng.

Vẫn sai.

Thần Hân đến đưa trà cho cô, lúc này lịch sử tìm kiếm của cô đã phát triển thành ‘lúc ngủ cùng bạn gái thích gọi bạn gái là mẹ, thuộc hội chứng tâm lý gì, cách điều trị’, ‘tiểu tam và nguyên phối ngủ lên giường, trên giường tiểu tam luôn gọi nguyên phối là mẹ, đây là chứng bệnh gì’.

Thần Hân biết xem điện thoại của người khác là không lịch sự, nhưng cô xin thề cô thực sự chỉ vô tình nhìn thấy, nhưng chuyện này cũng quá kích thích rồi.

Tiểu thuyết cũng không dám viết nội dung như vậy.

Tiểu tam và nguyên phối lên giường, gọi nguyên phối là mẹ.

What the f*ck.

Rốt cục xảy ra chuyện gì?

Bình thường La Thanh Mộng là một người nghiêm túc hay ngại ngùng a.

Hơn bốn giờ chiều quản lý đến nhà sách, trực tiếp tìm La Thanh Mộng, cùng cô nói rất nhiều chuyện công việc, sau đó cho La Thanh Mộng một số điện thoại, bảo cô chủ động hẹn đối phương dùng cơm.

Đối phương nói mình bận rộn, hôm nay còn không được.

Trong lòng La Thanh Mộng vừa sợ vừa nhẹ nhõm, cô thật sự không biết xã giao, quản lý an ủi cô cứ chậm rãi, đúng lúc có thể chuẩn bị tâm lý một chút.

Quản lý đúng lúc rãnh rỗi nên hẹn cô đi ăn, La Thanh Mộng nói: “Hôm nay em muốn đến quảng trường Tinh Châu xem thử, chúng ta đến đó ăn đi, chị thấy thế nào?”

“Chỗ đó hơi xa, chị phải đi đón con.” Quản lý nói: “Vậy lần sau đi.”

La Thanh Mộng suy tư chốc lát, lại nói: “Vậy ở chỗ này ăn cũng được, sau đó em sẽ tự mình đi.”

Quản lý cười nói: “Em rất biết cách ứng xử nha, lo lắng chu đáo.”

La Thanh Mộng cũng cười, cô cầm điện thoại rối rắm hồi lâu, cuối cùng mở giao diện lời mời kết bạn, gửi một tin nhắn: [Hôm nay tôi có việc, phải đi ăn với quản lý].

Quản lý hiếu kỳ hỏi: “Ai thế, sao phải báo cáo lịch trình.”

“Không phải báo cáo, là em gái em.”

“Hai người còn chưa kết bạn Wechat?”

“… Vừa cãi nhau.” La Thanh Mộng bịa lý do.

Quản lý đi dạo một vòng nhà sách, kiểm tra qua một lượt, xác định không có vấn đề gì, lại nói: “Người bên phòng cháy chữa cháy sẽ đến kiểm tra, trong vòng mấy ngày nay thôi, mọi người cũng phải kiểm tra kỹ một chút.”

Trong nhà sách ngay cả máy nước uống cũng không có, căn bản không có vấn đề, nhiều lắm là quán cà phê bên cạnh cần chú ý mà thôi.

Nhà sách không lớn, quản lý đi qua đi lại liền cảm thấy không thú vị nên đến quán cà phê ngồi một lát, sau đó trở lại xem bản giới thiệu La Thanh Mộng viết hôm nay.

Lúc đầu La Thanh Mộng cho rằng quản lý rất thích sách nên mới làm việc ở đây, về sau cô phát hiện quản lý năng lực làm việc rất tốt nhưng đối với sách thật ra không hiểu biết nhiều.

Đến thời gian dùng cơm trưa của công ty, Thu Thư Tuyết cầm sách lên tầng quản lý, thư ký pha cho cô một tách trà, cô vừa uống vừa đọc sách, ngồi gần mười phút thì có một người đàn ông trung niên đến ngồi bên cạnh cô.

“Xem sách gì?” Người đàn ông nghiêng đầu nhìn tên sách, nói: “Sao cháu lại đọc loại sách này? Trước đây ba mẹ cháu muốn cháu đọc, không phải cháu còn không muốn đọc sao?”

Thu Thư Tuyết nói: “Chỉ là không muốn đọc sách bọn họ đề cử mà thôi.”

Cô khép quyển sách lại: “Chú có hứng thú mở một nhà sách hay không?”

Người đàn ông nói: “Nhà sách không có tính kinh tế, có thể nói hiện tại ngoại trừ nhà hàng và giải trí vẫn còn không gian phát triển, những thứ khác đều bị internet thay thế, nếu như mở một trang web đọc tiểu thuyết trực tuyến, đầu tư giai đoạn đầu sau đó quảng cáo thì còn có một chút hấp dẫn.”

Thu Thư Tuyết nga một tiếng, không bao lâu người đàn ông lại nói tiếp: “Cháu muốn mở cửa hàng kinh doanh?”

Thu Thư Tuyết tiếp tục uống cà phê, người đàn ông lại nói: “Cháu muốn mở một nhà sách cũng được.”

Uống xong cà phê, Thu Thư Tuyết cầm tách đứng lên, nói: “Cháu phải xuống dưới làm việc.”

“Được rồi.”

Thu Thư Tuyết xuống văn phòng dưới lầu, đồng nghiệp nằm sấp trên bàn, tháng tư vừa đến mọi người đều bắt đầu trở nên mệt mỏi.

Thu Thư Tuyết mới vừa ngồi xuống, Tiếu Trữ ngồi bên cạnh lập tức gõ bàn: “Kỳ lạ, đi tìm chú cậu để làm gì.”

“Nói vài câu mà thôi.”

“Ồ, Lý An đến tìm cậu một lần.”

Thu Thư Tuyết nói: “Hôm nay anh ta đến công ty rồi sao?”

“Ừm, khiến cho mọi người rất hưng phấn, sắp nghẹn chết mình rồi, ha ha ha, ai cũng nhìn vào chỗ đó, muốn biết anh ta có tàn phế hay không, mấy thực tập sinh mới đến cũng vây quanh anh ta, hình như anh ta còn mang quà cho mọi người, cậu nhìn xem.”

Thu Thư Tuyết nhìn xuống ngăn bàn, thấy một chiếc hộp giấy, trên đó có dán giấy note, nói là quà xin lỗi.

Thu Thư Tuyết xem cũng không xem đã trực tiếp ném vào thùng rác.

Tiếu Trữ nói mát: “Ách, thật sợ đắc tội với cậu quá.”

“Anh ta đắc tội mình thì đã sao, công ty lại không thể trực tiếp sa thải anh ta, đến lúc đó còn phải bồi thường hợp đồng.”

“Cũng đúng, luật lao động vẫn còn đó.”

Thu Thư Tuyết từ ngăn kéo lấy ra một túi bánh quy, cô ấy mở ra nhét một miếng vào trong miệng, sau đó lại đưa cho Tiếu Trữ một cái: “Nếm thử không?”

Tiếu Trữ nói: “Không ăn, mình muốn ngủ.”

Nhưng cuối cùng Thu Thư Tuyết vẫn nhét vào tay Tiếu Trữ.

Tiếu Trữ nghi hoặc nhìn cô ấy nhiệt tình một cách lạ thường, hết cách nên chỉ đành cầm một cái, ánh mắt Thu Thư Tuyết tràn đầy chờ mong, hỏi: “Ăn ngon đúng không.” Chờ Tiếu Trữ gật đầu, cô ấy lại nói: “Là chị ấy cho.”

“A? Cậu không phải con một sao?”

Thu Thư Tuyết không đáp mà chỉ mỉm cười.

Buổi chiều bốn giờ, Thu Thư Tuyết nhận được tin nhắn của La Thanh Mộng, đúng lúc túi bánh quy cũng đã ăn hết, Thu Thư Tuyết nhíu mày cầm điện thoại, ngón tay gõ phím gửi lại một tin nhắn, nhưng bên kia La Thanh Mộng vẫn chưa trả lời cô.

Năm giờ, Thu Thư Tuyết xách túi ra về, lúc đi Tiếu Trữ còn lôi kéo tay áo, nhìn vào cổ tay của Thu Thư Tuyết: “Trên tay cậu sao lại đeo thứ này, một sợi dây đỏ, thứ này không giống đồ của cậu.”

Thu Thư Tuyết nói: “Chị ấy tặng.”

Tiếu Trữ lần thứ hai nghe thấy câu này, cô rất hiếu kỳ, nhưng lại nhận thấy hai lần nghe mang đến cảm giác không đồng nhất.

Sau khi Thu Thư Tuyết đến nhà sách liền nhìn vào bên trong, quầy thu ngân không có người, vì thế cô ấy ở bên ngoài đợi một hồi, Thần Hân thoáng nhìn thấy cô ấy, nhẹ giọng nói: “Mộng tỷ ra ngoài cùng quản lý rồi.”

Thu Thư Tuyết gật đầu, lúc sắp rời đi lại hỏi thêm: “Chị ấy tan tầm rồi sao?”

“Tan tầm rồi, mấy ngày nay chị ấy không làm ca tối.” Thần Hân nói.

Thu Thư Tuyết đi rồi, lúc lên xe cô siết chặt vô lăng một hồi lâu, sau đó về nhà xem video giám sát, biết La Thanh Mộng vẫn chưa trở về.

Thu Thư Tuyết đợi một mạch tiếng đồng hồ.

Buổi tối mười một giờ La Thanh Mộng mới về nhà.

La Thanh Mộng đặc biệt thả nhẹ bước chân, chờ đèn hành lang tự tắt cô mới cẩn thận mò mẫm nhập mật mã cửa trong bóng tối, nhưng mới vừa nhấn vài số thì cửa căn hộ đối diện đã mở ra.

Thu Thư Tuyết đứng trước cửa, khoanh tay nhìn cô, giọng nói u oán: “Cứ như vậy để cục cưng ở nhà một mình rồi bỏ ra ngoài hẹn hò với người khác sao?”

“Không sợ chị ấy bụng đói ăn quàng sao?”

La Thanh Mộng trừng to đôi mắt, không thể tin tưởng mà liếc nhìn Thu Thư Tuyết, cô ấy đang nói cái gì, cục cưng? Cái gì cục cưng? Cục cưng 25×12=300 tháng tuổi sao? Cũng quá không biết xấu hổ rồi.

“Cô đừng nói bậy, cô bao nhiêu tuổi, còn không biết xấu hổ.” Gương mặt La Thanh Mộng đỏ bừng, lồng ngực mơ hồ phát đau, cô mới không phải mẹ cô ấy, tuy rằng có một số chuyên gia trên mạng nói tuổi này của cô rất thích hợp sinh đẻ vè cho con bú, trẻ sơ sinh uống sữa mẹ sẽ càng phát triển trí thông minh.

Không đúng, cô đang nghĩ đi đâu vậy…

Thu Thư Tuyết đến gần, cánh cửa phía sau tự động khép lại, sau đó phát ra âm báo ‘đã khóa’, La Thanh Mộng vội vàng nhập mật khẩu của nhà mình, nhưng Thu Thư Tuyết đã đứng ngay sau lưng, ngửi mùi trên người cô, phát giác đã không còn là mùi hương thuần khiết như buổi sáng, sau đó lại vén áo của cô lên một chút, ngửi mùi cơ thể che giấu bên trong, nói: “Em tự xưng cục cưng ngay trước mặt chị, cũng chỉ có chị sẽ xem em như cục cưng, nói ra những lời này em cũng thấy xấu hổ, rất xấu hổ, nhưng mà, mẹ, đói quá, nấu cơm cho con ăn đi.”

 

Recommended Articles

1 Comment

  1. Your point of view caught my eye and was very interesting. Thanks. I have a question for you.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!