Đồ Đệ Có Liêm Sĩ – Chương 9

Chương 9: Hiếu Kỳ

 

Mộc Thanh khẽ động, rũ mắt:”Tỉnh.”

 

Bạch Xu nâng móng vuốt nghiêng đầu nhìn nàng, cảm giác lúc tái tạo nguyên đan không dễ chịu, giống như đi dạo một vòng quanh quỷ môn quan, nàng hé môi muốn nói lại không có sức lực, cuối cùng chỉ ngoan ngoãn cọ mu bàn tay Mộc Thanh.

 

Mộc Thanh thờ ơ, một lát sau mới đặt tay lên đan điền của Bạch Xu để truyền linh lực, Bạch Xu lúc này mới dễ chịu một chút.

 

Sau một nén hương, Mộc Thanh có việc rời đi, đổi A Lương đến chăm sóc Bạch Xu.

 

Lúc này Bạch Xu đã khôi phục một ít, có thể đứng lên. A Lương nghĩ nàng hẳn là đói bụng cho nên bưng một miếng thịt tươi đến cho nàng ăn.

 

“Đến đây.” Hắn gọi một tiếng, vẻ mặt kiên nhẫn hiền lành, cả thịt lẫn bát để trên mặt đất:” Đói bụng rồi đi, đến ăn một chút gì.”

 

Thịt sống máu chảy đầm đìa, vô cùng tanh hôi, vừa nhìn đã biết không quá tươi mới.

 

Con người ăn thịt không giống với yêu thú, thông thường sẽ để qua đêm, thậm chí càng lâu như vậy thịt mới dễ dàng nấu chín, yêu thú lại bất đồng, đối với bọn họ mà nói loại thịt này không tính là tươi, cũng vì vậy bọn họ sẽ không ăn thịt mà yêu thú khác ăn còn thừa lại. Bạch Xu không thèm nhìn một cái, khẩu vị của nàng đã nhiều ngày được Mộc Thanh nuôi dưỡng trở nên kén chọn, đừng nói miếng thịt này, cho dù là thịt mới vừa cắt xuống cũng không muốn ăn, nàng chỉ ăn chín uống sôi, vì vậy nàng quay đầu đi, ngay cả ánh mắt cũng không cho A Lương một cái.

 

A Lương ngẩn người, cúi đầu nghi hoặc:”Tại sao không ăn, không đói sao?”

 

Bạch Xu ngạo khí không phản ứng, trực tiếp cho hắn một vỗ cái đuôi.

 

Nghiệt chướng này lông tơ mềm mại, vỗ một cái ngược lại khiến người ta yêu thích, A Lương tuổi còn nhỏ, khó tránh bị túi da vô hại của nàng mê hoặc, thoáng chốc ngẩn người, lập tức mỉm cười cẩn cẩn dực dực sờ lưng Bạch Xu, khẽ vuốt ve bộ lông của nàng.

 

Bạch Xu hiếm khi tốt tính một lần, biết đối phương có ý tốt, nên không muốn tính toán.

 

A Lương không mấy tinh ý, thấy vậy liền ôm nàng lên:” Một ngày chưa ăn gì, nhất định đói bụng, nếu như không thích ăn cái này, ta dẫn ngươi đến phòng bếp chính ngươi nhìn xem, có được không?”

 

Bạch Xu vốn dĩ muốn giãy dụa bỗng dừng lại động tác, đổi thành nằm sấp trên cánh tay hắn, nàng nghiêng đầu, lần này xem như dịu ngoan.

 

A Lương tính tình lương thiện chất phát, biết nàng nghe hiểu lời hắn nói, liền ôm nàng đi ra ngoài.

 

Từ Nam phòng đến phòng bếp, cần phải đi ngang qua một từ đường.

 

Từ đường đèn sáng suốt đêm qua, mười tám người Trần gia chen chúc ở bên trong, tất cả đều mặt không có chút máu, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, gầy như que củi, ánh đèn mờ nhạt chiếu vào trên người, cộng thêm sắc trời u ám, có vẻ đặc biệt âm trầm.

 

Mộc Thanh cùng Giang Lâm đứng trước cửa từ đường, hai người đang thương lượng đối sách, bên cạnh còn có gã sai vặt và nha hoàn của Trần phủ, có mấy người nhát gan e ngại tình cảnh như vậy, ngay cả nhìn cũng không dám nhìn từ đường một cái.

 

Bạch Xu khó hiểu mà nhìn sang bên kia, không hiểu vì sao phải để những người này tụ tập cùng một chỗ.

 

Trong lúc vô tình Mộc Thanh thoáng nhìn thấy một mạt bạch sắc vội vã lướt qua, sau lại đạm nhiên thu hồi ánh mắt, xoay người vào từ đường kiểm tra.

 

Mười tám người Trần gia, đứng ở giữa chính là Trần lão gia, hai bên trái phải lần lượt là Trần thiếu gia và Trần lão thái thái, còn lại sẽ dựa theo thân sơ mà sắp xếp, sở dĩ đưa những người này đến đây là bởi vì bọn họ sau khi hồn phách ly thể âm khí nặng, dễ bị tà ma nhập thể, từ đường tông tộc ít nhiều có chút công dụng che chở. Giang Lâm bày trận trong vòng một dặm quanh từ đường, để phòng bất trắc.

 

Nhưng cho dù là như vậy, những người này cũng cách tắt thở không bao lâu nữa, hồn của bọn họ rời khỏi thân xác quá lâu, nếu còn tiếp tục kéo dài thì ắt sẽ phải chết.

 

Giang Lâm phụng mệnh xuống núi chữa bệnh, nào lường trước sẽ gặp loại chuyện này, nàng không muốn dính vào thêm phiền toái, nhưng phải nghe lệnh, nhưng một y tu đối mặt việc quỷ dị này không thể làm được gì, chỉ có thể dựa vào Mộc Thanh.

 

“Thế nào, có biện pháp đối phó không?” Giang Lâm hỏi, nàng xốc chăn của Trần lão thái thái lên, tinh tế nhìn một phen.

 

Mộc Thanh bình tĩnh, quan sát mọi nơi, cuối cùng nhìn về phía Trần thiếu gia, chậm rãi nói:”Không vội.”

 

“Còn không vội.” Giang Lâm tức giận:”Qua hai ngày nữa nếu vẫn chưa tìm được hồn phách, tất cả người ở đây không ai có thể sống sót.”

 

Người bình thường không ăn không uống nhiều nhất có thể sống bảy ngày, nếu không phải nàng giúp đám người này kéo dài mạng sống, bọn họ đã sớm chết, nhưng mà nàng chỉ là y tu, có thể xem bệnh nhưng trong việc này thật sự không có bản lĩnh.

 

Mộc Thanh kéo chăn trên người Trần thiếu gia, nắm cằm đối phương xoay trái xoay phải để quan sát, rồi lại lật mí mắt hắn lên.

 

Không nhìn thì thôi, bề ngoài thoạt nhìn không có gì khác thường, nhưng vừa nhìn liền phát hiện trong mắt Trần thiếu gia tràn đầy tơ máu, toàn bộ tròng mắt ngoại trừ đồng tử những chỗ khác đều là tơ máu, nhìn vô cùng đáng sợ.

 

Giang Lâm hoảng hốt, kinh ngạc không ngớt:”Sáng nay vẫn còn tốt, sao lại như vậy?!”

 

Nàng vội vã nhìn những người khác, nhưng mà những người khác đều vô sự, chỉ riêng vị Trần thiếu gia này mới như vậy.

 

Mộc Thanh khẽ mím môi, suy nghĩ giây lát, cởi y phục của Trần thiếu gia, khiến khuôn ngực của hắn lộ ra.

 

Lúc thấy từng mảng ban thi* đỏ sẫm trên người Trần thiếu gia, tất cả mọi người đều hít sâu một hơi, kể cả Giang Lâm, kinh ngạc không ngớt. Trần thiếu gia là bọn họ tự tay chăm sóc, rõ ràng trước đó vẫn không có gì, không biết khi nào lại thành như vậy, hơn nữa mọi người còn không hề phát hiện!

 

*Ban thi: những đốm nhỏ, hoặc từng mảng máu bầm tích tụ dưới da, chỉ xuất hiện sau khi một người đã tử vong.

 

Không chỉ có như vậy, làn da trên người Trần thiếu gia còn mơ hồ hiện lên màu xanh đen, nhìn vô cùng buồn nôn. Giang Lâm lập tức triệu tập các đệ tử kiểm tra những người khác, cũng may người khác không có việc gì, chỉ một mình vị này nổi ban thi, nàng tỉ mỉ xem xét, cảm thấy hình dạng ban thi trên người Trần thiếu gia đặc biệt quen mắt, nhíu mày nói thầm:”Thoạt nhìn giống như ban thi, không thể nào, vẫn còn hô hấp, rõ ràng còn sống, làm sao lại nổi ban thi?”

 

Vừa nói vừa cúi đầu xác nhận, xem nửa ngày mới nhận định đây là ban thi.

 

Mộc Thanh không nói chuyện, dò xét hơi thở của Trần thiếu gia, sau đó dùng hai ngón tay đặt trên động mạch cảnh của hắn, người này còn sống, hơn nữa thất phách vẫn còn, người chưa chết.

 

“Người sống nổi ban thi…” Giang Lâm lúc trước còn không muốn quan tâm, hiện tại rốt cuộc có động lực, nàng thích nhất chính là những chứng bệnh kỳ quái, càng quái càng có hứng thú, nàng suy nghĩ một lát, nghi hoặc:”Chưa từng thấy qua, kỳ lạ, sao lại như vậy?”

 

Nàng không hiểu, những người còn lại càng kinh ngạc.

 

Người sau khi chết trong vòng hai canh giờ sẽ có thi thi màu nhạt, hai đến ba canh giờ ban thi tối màu hơn,  sau ba canh giờ dùng ta đè lên ban thi sẽ biến mất, sau khi ngừng dùng lực sẽ lại hiện lên, mà trên dưới một ngày ban thi sẽ hoàn toàn định hình, ấn thế nào cũng sẽ không biến mất.

 

Mộc Thanh nâng tay dùng sức ấn lên ban thi, rồi buông tay, ban thi biến mất rồi xuất hiện. Tính toán thời gian, hẳn là mới xuất hiện từ giờ Sửu, lúc đó đã quá giờ các đệ tử kiểm tra, vì vậy đến bây giờ mới phát hiện.

 

Không biết những người khác có như vậy hay không, nhưng một ngoại lệ duy nhất ắt sẽ có nguyên do, Mộc Thanh bảo đệ tử gọi quản gia của Trần phủ đến, lấy y phục mặc vào cho Trần thiếu gia, đắp chăn lại.

 

Quản gia là một nam nhân trung niên ục ịch hơn bốn mươi tuổi, đôi mắt hí, thoạt nhìn rất biết tính toán, hắn như lọt vào trong sương mù, ắt hẳn là có chút kinh sợ, trước khi vào cửa còn do dự chốc lát, lấy hết can đảm mới dám bước vào.

 

“Nhị vị nguyên quân mạnh khỏe.” Quản gia khom người cung kính nói.

 

Mộc Thanh không vòng vo, trực tiếp hỏi:”Trần thiếu gia gần đây đã từng đến những nơi nào?”

 

Quản gia nghi hoặc, nhưng cũng không hỏi nhiều, trả lời theo sự thật:”Thiếu gia gần đây một mực chuẩn bị viện thí, hiếm khi ra ngoài, chỉ có trước đó vài ngày uống qua cùng công tử Dương gia, thời gian còn lại đều ở trong phủ đọc sách.”

 

Viện thí là cuộc thi bước đầu khoa cử, tháng sáu đến tháng bảy hàng năm sẽ cử hành ở trong thành, chỉ có đồng sinh mới có tư cách tham gia cuộc thi, hay còn gọi là thi tuyển tú tài. Trần thiếu gia là đồng sinh, ba năm trước đây đã thi trượt, năm nay muốn thi lại lần nữa.

 

Những lời này Giang Lâm cũng đã hỏi qua, đối với Trần gia trên dưới đều tương đối hiểu biết, nhất là đối với Trần thiếu gia. Trần thiếu gia tính cách cung khiêm văn nhã, xưa nay yêu thích ngâm thơ đối câu, cũng tinh thông thi họa, thường xuyên kết giao bằng hữu, hạ nhân Trần gia thậm chí láng giềng xung quanh đều đánh giá rất cao, không ai không khen ngợi hắn, hẳn là không có vấn đề gì.

 

Dò hỏi một phen cũng không thể hỏi ra vấn đề gì, những gì quản gia nói đều là những chuyện bên lề, sẽ không nói người của Trần gia có chỗ nào không tốt.

 

Mộc Thanh cố ý đánh giá hắn, cảm giác không giống như đang nói dối, lại hỏi:”Vậy trước kia có từng gặp qua kỳ ngộ gì, hoặc là gặp chuyện kỳ quái gì hay không?”

 

Quản gia cẩn thận suy nghĩ một chút, lắc đầu, khẳng định:”Không có, thiếu gia từ hai tháng năm trước đã ở nhà chuẩn bị viện thí, suốt ngày đều ở trong phòng đọc sách, ngay cả gặp bằng hữu cũng rất ít.”

 

Hắn tựa hồ rất hướng về thiếu gia nhà mình, nói xong lại nói thêm một ít lời tốt đẹp khác, ví dụ như Trần thiếu gia thiện tâm hàng năm đều sẽ định kỳ đến chùa miểu quyên góp, sẽ ra phố phát cháo, hoặc là giúp người cùng khổ nào đó, nói một đống lớn. Nói như vậy, cũng khó trách Trần thiếu gia trong miệng người khác tốt đẹp như vậy, thiện lương đến mức này xác thực hiếm có.

 

Mộc Thanh chỉ lắng nghe, cuối cùng, để quản gia rời đi.

 

Nhiều người nằm trong từ đường như vậy, quản gia vừa lo vừa sợ, lập tức đi rồi.

 

Người đã đi xa, Giang Lâm hỏi:”Liên quan đến Trần thiếu gia?”

 

Mộc Thanh rũ mi nhìn người trước mặt một chút, thản nhiên nói:”Còn chưa biết.”

 

“Trần thiếu gia này quả thật là đại thiện nhân.” Giang Lâm kéo giọng nói, có chút ý ám chỉ:”Trên đời này sợ rằng cũng không tìm được người thứ hai.”

 

Mộc Thanh không lên tiếng, cảm giác sự lạnh lẽo trong từ đường rất không bình thường, nàng dự định bố trần trừ âm khí, nhưng mà không đợi nàng động thủ, cửa sổ hàng lang bên trái bỗng nhiên phát ra tiếng động.

 

Tiếng động quá mức đột ngột, mọi người trong từ đường đều ngẩng đầu nhìn qua.

 

Chỉ thấy cửa sổ vốn dĩ đóng chặt đột nhiên mở toang, một cái chân trắng muốt đặt trên bệ cửa, tiếp đến một chân khác cũng đặt lên, ngay sau đó một cái đầu hồ ly nho nhỏ lộ ra, nắm lông trắng cố sức nhảy vào bên trong, nhảy qua khung cửa sổ liền đừng trên bàn đá, trong miệng nàng còn ngậm lấy thứ gì đó, không đứng vững, lảo đảo thiếu chút nữa ngã sấp xuống.

 

Nghiệt chướng này thật sự nửa điểm tự giác cũng không có, hoàn toàn không đi con đường tầm thường, có cửa lớn không đi nhất định phải trèo cửa sổ, thân thể vẫn chưa khôi phục đã đi ra ngoài nhảy nhót.

 

Nàng đến gần, mọi người mới nhìn rõ trong miệng nàng đang ngậm lấy một cái bánh màn thầu.

 

Nghiệt chướng này ở phòng bếp lang thôn hổ yết một trận, cái bụng đều no căng tròn, nếu không phải còn nhớ phải tìm Mộc Thanh nàng nhất định còn muốn ăn nhiều một chút, nàng chưa từng ăn màn thầu cho nên lúc đi cũng phải mang theo một cái.

 

Màn thầu rất lớn, một móng vuốt ôm không được, nàng chỉ có thể nhanh chóng nhảy đến bên chân Mộc Thanh, sửa thành dùng hai móng vuốt ôm lấy, hẳn là ăn nhiều đến phát mệt, hành động của nàng còn có một chút chậm chạp.

 

Lúc trước còn nửa chết nửa sống, chỉ còn một hơi thở, hiện tại giống như không có việc gì, cũng thật lợi hại.

 

Mộc Thanh cúi đầu liếc mắt, không phản ứng nàng.

 

Giang Lâm trái lại kinh ngạc, lần đầu nhìn thấy hồ ly ăn màn thầu, trêu ghẹo nói:”Tiểu hồ ly, ngươi từ đâu có màn thầu, không phải là trộm từ phòng bếp chứ?”

 

Bạch Xu nhớ kỹ đau đớn trong lúc tái tạo nguyên đan, liền không để ý đến người này, nàng một mặt dính lấy Mộc Thanh một mặt gặp màn thầu. Mộc Thanh đã từng cảnh cáo, yêu lực của nàng chưa khôi phục tạm thời không thể hóa hình, dặn dò nàng không nên mở miệng nói chuyện trước mặt những người khác, đừng hù dọa người ta, vì vậy nàng không nói, chỉ yên tĩnh làm một con hồ ly trắng.

 

Dĩ nhiên, những người khác không bao gồm Giang Lâm, Giang Lâm biết nàng là hồ yêu nên cố ý muốn trêu chọc nàng, Giang Lâm khom người gãi đầu hồ ly. Bạch Xu không vui, hầu hạ nàng bằng móng vuốt, Giang Lâm nhanh chóng thu tay lại, khó khăn lắm mới tránh thoát.

“Lại muốn cào người khác, tối qua chính ta cứu ngươi, nhóc con vong ân phụ nghĩa.”

 

Bạch Xu mặc kệ nàng có cứu mình hay không, chỉ liên lục dán sát Mộc Thanh, dùng đuôi hướng về phía nàng, dùng đó biểu lộ không thích.

 

Giang Lâm vừa tức giận vừa buồn cười, nàng lười tính toán cùng kẻ vô lương tâm này.

 

Mộc Thanh chỉ nhìn, sau đó cũng mặc kệ hai người các nàng, chuyên tâm bố trận.

 

Trận pháp một khi được bố trí, toàn bộ âm khí trong từ đường thoáng chốc tiêu tán không ít, không còn lạnh căm căm nữa, trái lại tràn ngập một cổ ấm áp như có như không, ngay cả ánh đèn cũng sáng sủa không ít.

 

Làm xong những việc này, Bạch Xu cũng ăn xong màn thầu, nàng lập tức đem phần còn lại nhét vào trong miệng, linh hoạt kéo lấy góc váy của Mộc Thanh, sau đó mượn lực nhảy đến trên tay Mộc Thanh.

 

Có thể là đau lòng nghiệt chướng này trước đó chịu khổ, Mộc Thanh lúc này tùy ý nàng làm càn, thuận thế đỡ lấy nàng, thấp giọng hỏi:”Khỏe rồi?”

 

Đôi mắt to của Bạch Xu khẽ đảo, nàng biết không thể nói chuyện nên chỉ gật đầu, cùng sử dụng móng vuốt sờ bụng. Bản ý của nàng là muốn nói cho đối phương biết nàng không đau nữa, ai biết ăn quá no, cái bụng phồng lên thoạt nhìn rất buồn cười, giống như đang đánh trống.

 

Mộc Thanh khẽ nâng mí mắt, không nhiều lời, chỉ vẻn vẹn một câu như vậy, lãnh đạm trước sau như một.

 

Nhóm người canh giữ ở từ đường đến giờ Tỵ, Giang Lâm và các đệ tử dốc lòng chăm sóc người của Trần gia, Mộc Thanh mang theo Bạch Xu đi xung quanh xem xét từ trong ra ngoài.

 

A Lương và hai vị sư tỷ tuân mệnh ra ngoài làm việc, cũng không phải chuyện lớn gì, chính là ra bên ngoài hỏi thăm xem có lời đồn đãi gì về Trần gia hay không, dù sao có những việc hỏi nô bộc của Trần gia là không thể hỏi ra.

 

Trần gia mười tám người, ngoại trừ Trần thiếu gia nổi ban thi, những người còn lại không hề có chuyện gì, vẫn giống như trước đó.

 

A Lương bọn họ giờ Tỵ canh ba mới trở về, thật đúng là nghe được một chút tin tức. Hiện nay toàn bộ huyện An Bình đều biết chuyện của Trần gia, lúc này nhàn ngôn toái ngữ liên quan đến Trần gia cũng không ít, bọn họ ở trong một tửu quán nghe người ta nói mấy năm trước Trần thiếu gia từng có tư tình với hoa khôi của Yến Ngọc Lâu, lúc đó Trần thiếu gia vì hồng nhan không tiếc quyết liệt với Trần gia, dẫn hoa khôi bỏ trốn, nhưng đến cuối cùng hai người vẫn không thể ở bên nhau, cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, dù sao thì hoa khôi lại quay về Yến Ngọc Lâu tiếp khách, Trần thiếu gia chán nản trở về nhà.

 

Không ngờ Trần thiếu gia phẩm hạnh cao thượng còn có một đoạn tình sử như vậy, thực sự ý vị sâu xa.

 

A Lương còn nghe được, hoa khôi đến nay vẫn đứng đầu bảng, đã qua ba năm, danh tiếng còn nổi bật hơn năm đó.

 

Nhìn bề ngoài, việc bỏ trốn không liên quan gì đến mười tám người Trần gia mất hồn, hơn nữa chuyện đều đã qua lâu như vậy, nhưng để tìm tòi đến cùng, Mộc Thanh và Giang Lâm vẫn quyết định tự mình đi xem thử, những người còn lại chờ ở Trần phủ.

 

Bạch Xu dĩ nhiên cũng đi theo, từ trước đến nay nàng không biết sĩ diện là thứ gì, cho nên nhất định phải đi theo.

 

Mộc Thanh và Giang Lâm dịch dung thành nam tử để vào Yến Ngọc Lâu, Bạch Xu không vào được, chỉ có thể chờ ở bên ngoài. Trước khi vào trong, hai người luôn mãi căn dặn nàng không thể chạy loạn, nghiệt chướng đáp ứng rất nhanh, nhưng quay đầu đã vứt lời căn dặn đến chín tầng mây, ngạc nhiên mà nhìn đông nhìn tây, còn nhảy vào sườn Đông lầu hai Yến Ngọc Lâu, bám vào cửa sổ nhìn lén.

Đây vốn là cử chỉ vô tâm, lại khiến nàng nhìn thấy thứ không nên xem.

Trong một gian phòng phía Đông trên lầu hai, có hai nữ nhân y phục hỗn độn đang ôm chặt lấy nhau, nữ tử nằm dưới chân ngọc khẽ cong, vô lực nắm lấy đệm chăn hỗn loạn.

Bạch Xu nghiêng đầu, cái đuôi lắc lư, vô cùng hiếu kỳ mà quan sát.

 

Recommended Articles

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!