Đồ Đệ Có Liêm Sỉ – Chương 76

Chương 76: Con rối

 

Khuôn mặt của nam nhân gần như hoàn toàn bị hủy hoại, trên mặt chằng chịt những vết bỏng kinh khủng, chỉ còn một mảng da gần mắt trái là lành lặn, khóe mắt có một nốt ruồi lệ quen thuộc, quen đến mức Mộc Thanh tuyệt đối sẽ không nhìn lầm.

Trong số những người nàng quen biết, chỉ có một người khóe mắt có nốt ruồi, hơn nữa là một người đã chết từ rất lâu.

Năm đó hắn tử trận, Mộc Thanh còn đến Đào Hoa Đảo tham gia tang lễ, hắn thật sự đã chết, không phải bị chết cháy, dung mạo tuấn mỹ vẫn còn hoàn chỉnh, không phải bộ dạng này.

Nếu không phải Mộc Thanh thực sự hiểu quá rõ về hắn, cũng sẽ không chỉ bằng một ánh mắt đã nhận ra hắn, nàng kịp thời thu tay lại, không tiếp tục đánh nữa.

Nhưng Bạch Nhược Trần thì không, hắn nhân cơ hội kết trận, dường như hắn không hề để tâm việc mình bị nhận ra, mà chỉ muốn nhanh chóng giải quyết Mộc Thanh.

Bên kia, Dung Nguyệt bị Bạch Xu đánh bị thương, cổ họng nhất thời tanh ngọt, sau khi nhìn thấy hành động của Bạch Nhược Trần, nàng ta không chút do dự, phối hợp với hắn kết thành đại trận vây khốn tất cả mọi người.

Dĩ nhiên, chỉ dựa vào hai người nhất định không thể trói buộc được Mộc Thanh và Bạch Xu, nhưng bọn họ vốn dĩ cũng chỉ là pháp nhãn trợ trận, lúc này chẳng qua đang cùng nhau khởi động một pháp trận  mà thôi.

Một đại trận kiên cố xuất hiện, khiến tất cả mọi người không kịp trở tay, hơn nữa hoàn cảnh xung quanh cũng thay đổi, xuất hiện sương mù dày đặc bao phủ cả bầu trời.

Cách đó không xa Bạch Xu vừa quay đầu lại liền nhìn thấy Bạch Nhược Trần đang kết trận, nàng thoáng chốc sững sốt.

Trước kia nam nhân nhân mang mặt nạ gần như trùm kín toàn thân, giọng nói khác biệt, che giấu khuôn mặt, trên người cũng mặc áo choàng rộng thùng thình, từ hình thể bên ngoài căn bản không thể nhận ra đó là ai, ngay cả khi Bạch Xu đã từng bị hắn bắt đi cũng không thể nhận ra. Mà lúc này mặt nạ của hắn bị cắt rơi, Bạch Xu mới có thể nhận ra.

Nàng còn khiếp sợ hơn cả Mộc Thanh, không dám tin tưởng vào mắt mình, lúc trước hậu sự của Bạch Nhược Trần là một tay nàng xử lý, sau khi hắn chết nàng còn thường xuyên đến trước mộ phần tế bái, ngàn năm qua thần hồ tộc vẫn theo lệ cũ hàng năm đến bái tế, thậm chí tượng đá của Bạch Nhược Trần cũng đã đưa vào từ đường, không một ai phát hiện ra điều bất thường.

Rõ ràng hắn đã chết, lúc này lại xuất hiện với khuôn mặt bị hủy hoại.

Hai sư đồ đều bị biến cố bất ngờ nhiễu loạn tinh thần, nhưng Bạch Nhược Trần không hề bị ảnh hưởng, hắn không trốn tránh, ngay cả nâng tay che chắn cũng không, dường như hoàn toàn không lo lắng bị nhận ra, thậm chí trên mặt cũng không có một chút biểu cảm, trong ánh mắt chỉ có lạnh lẽo thờ ơ, không màng tất cả, không nửa phần xúc động khi gặp lại nữ nhi và bằng hữu, càng không cần nói đến xấu hổ và tránh né.

Hắn nhận ra Mộc Thanh và Bạch Xu, nhưng lại xem hai người như kẻ xa lạ, thậm chí là kẻ thù, không có một chút phản ứng nên có.

Quá lạnh nhạt, hoàn toàn không giống vị quân tử khiêm tốn hữu lễ, lòng mang thiên hạ của trước đây, không có nửa phần dáng vóc của năm đó.

Ngoại trừ nốt ruồi lệ, không có bất cứ tương đồng nào.

Nhưng chính là hắn, là một người chết đi sống lại.

Trong ánh mắt Bạch Xu tràn ngập tơ máu, nàng trực tiếp đánh ngã Dung Nguyệt, thô bạo kéo lê nàng ta đến đối diện Bạch Nhược Trần.

Lúc này đại trận đã khởi động, quỷ tu sĩ đều thối lui, cục diện hỗn loạn vừa rồi cũng lắng xuống, Bạch Nhược Trần một thân áo choàng đen, giương mắt nhìn Bạch Xu và Mộc Thanh, nét mặt thong dong bình tĩnh, hắn đi cùng Dung Nguyệt, nhưng khi nhìn thấy Dung Nguyệt bị Bạch Xu đánh thành như vậy trên mặt hắn cũng không có một chút phản ứng, lạnh lùng đến cùng cực.

Sợ rằng Bạch Xu cứ thế giết chết Dung Nguyệt, hắn cũng sẽ không có bất cứ cảm xúc gì.

Mộc Thanh ngập ngừng, không biết nên ứng phó như thế nào, hồi lâu mới mở miệng: “Thần Quân…”

Bạch Xu vẫn không bất động, chỉ nhìn chằm chằm vào đối phương.

Bạch Nhược Trần thong thả kéo mũ trùm đầu xuống, không tiếp tục che giấu nữa, mà thẳng thắn đối mặt với Mộc Thanh.

“Tôn thượng, năm đó vội vã từ biệt, không ngờ còn có ngày gặp lại.”

Tâm tư của Mộc Thanh lúc này vô cùng phức tạp, vì sao hắn lại biến thành bộ dạng này, hắn là chí giao của nàng, là quân chủ thần hồ tộc đã từng nhận được biết bao tôn kính, mà nay lại biến thành bộ dạng người không ra người quỷ không ra quỷ, hơn nữa còn làm những việc này.

Nàng thu trường kiếm, hỏi: “Vì sao?”

Bạch Nhược Trần mỉm cười, hỏi ngược lại: “Cái gì mà vì sao?”

“Vì sao phải làm những chuyện này?” Mộc Thanh cố nén kích động, Bạch Nhược Trần hiện tại thật sự quá xa lạ, xa lạ đến mức nàng sắp không nhận ra hắn, bởi vì người này hoàn toàn không giống với vị quân chủ thánh minh luôn lo nghĩ cho thiên hạ thương sinh.

Bạch Nhược Trần thu hết phản ứng của các nàng vào đáy mắt, dường như nhìn thấu tâm tư của Mộc Thanh, hắn lại bật cười.

Khuôn mặt của hắn tràn đầy vết bỏng, cười rộ lên không hề ấm áp như gió xuân, trái lại vô cùng kinh khủng, xấu xí hơn cả ma quỷ.

“Muốn làm thì làm, nào có nhiều nguyên do như vậy, tôn thượng nhiều năm chưa từng thay đổi, vẫn luôn thích hỏi đi hỏi lại.”

Năm đó hắn giao phó Bạch Xu cho Mộc Thanh, nói là muốn Bạch Xu đến nhân gian rèn luyện, thay đổi bản tính được nuông chiều của nàng, để nàng hiểu rõ muôn mặt nhân sinh, thế gian khó khăn, có như thế sau này mới có thể lòng mang thiên hạ thương sinh, hắn muốn người nối nghiệp của mình trở thành một minh quân, nhưng hiện tại bản thân hắn lại làm những chuyện tuyệt nhiên tương phản với trước kia.

Từ che chở thương sinh biến thành gieo họa nhân gian.

Mộc Thanh cứ thế nhìn hắn, vẻ mặt từ khiếp sợ dần trở thành lạnh lẽo, không chút cảm tình.

Bạch Xu phản ứng mạnh hơn Mộc Thanh rất nhiều, cũng không dễ dàng chấp nhận sự thật, trong nháy mắt nàng hóa thành nữ tử mặc y phục đỏ rực, bóp chặt yết hầu của Dung Nguyệt, cứ thế đối diện với Bạch Nhược Trần.

“Ngươi đã chết.” Nàng nói, ngữ điệu không chút dao động, tựa như đang trần thuật một sự thật hiển nhiên.

Bạch Nhược Trần không tranh cãi, nhìn thấy nữ nhi của mình cũng chưa từng có chút cảm xúc, vẻ mặt lạnh nhạt, bình thản trả lời: “Đều là chuyện trước đây.”

“Ta tự tay chôn cất ngươi, đưa ngươi vào mộ phần, đặt bài vị vào từ đường.” Bạch Xu nói: “Sinh thời ngươi từng nói muốn an táng cùng một chỗ với mẫu hậu, nên ta đã hợp táng ngươi cùng với nàng, ngươi đã chết rồi.”

Bạch Nhược Trần không giả chết, cũng không có lý do gì phải giả chết, hắn dẫn theo rất nhiều tộc nhân của thần hồ tộc ra chiến trường, kết quả không còn mấy người sống sót, hắn là quân chủ không thể lựa chọn sống sót một mình, lại càng không vứt bỏ thần dân của mình, tuyệt đối không phải hạng tiểu nhân tham sống sợ chết, mà sẽ chiến đấu đến thời khắc cuối cùng.

Hắn đã dạy nàng, sứ mệnh của thần hồ tộc chính là che chở thiên hạ thương sinh, dù chết cũng phải chết có ý nghĩa.

Bạch Xu siết chặt tay, nàng bỗng nhiên nghĩ đến điều gì đó, liền chuyển hướng Dung Nguyệt, ánh mắt hung ác thâm trầm, lạnh lùng nói: “Các ngươi đã làm gì đối với hắn?”

Dung Nguyệt bị bóp chặt yết hầu, đã sắp không thể hô hấp, nàng ta muốn phản kháng nhưng lại bị uy áp khủng khiếp của Bạch Xu áp chế, căn bản không cách nào chống trả mà chỉ có thể bị nắm ở trong tay, vô lực giãy dụa vài cái.

Nghe Bạch Xu nói, nàng ta nở nụ cười, vừa giãy dụa vừa trào phúng nhìn Bạch Xu.

Bạch Xu phẫn nộ, có thể dùng sức vặn cổ nàng ta bất cứ lúc nào, nhưng rốt cuộc vẫn nhẫn nhịn không ra tay, sức lực trên tay còn buông lỏng không ít.

Dung Nguyệt cười ra tiếng, dùng khóe mắt liếc nhìn Bạch Nhược Trần người không ra người quỷ không ra quỷ, nửa là châm chọc nửa là cảm thán: “Người như thần quân sao có thể chết được, nên sống mới phải.”

Dung Nguyệt nói một cách mơ hồ, làm cho người ta không biết rốt cuộc là có ý gì.

Bạch Xu lại nghe ra hàm ý trong đó, đây là đang thừa nhận, chẳng qua không nói rõ đã giở trò gì mà thôi.

Nhìn bộ dạng tiểu nhân đắc chí cùng với vẻ khoái trá vặn vẹo trong mắt Dung Nguyệt, Bạch Xu sắp mất hết lý trí, bàn tay phút chốc siết chặt, đồng thời dồn tất cả uy áp lên người Dung Nguyệt, hận không thể lập tức lấy mạng nàng ta.

“Ngươi muốn chết…” Nàng nói.

Dung Nguyệt cũng không e ngại, mặc kệ nàng muốn làm như thế nào, trên mặt lộ vẻ đắc ý sau khi trả thù thành công, ánh mắt cũng tràn đầy khinh miệt. Nàng ta là một kẻ điên, không sợ chết cũng không sợ bất cứ thứ gì, để đạt thành mục đích có thể không từ thủ đoạn, cho dù phải làm ra những việc đê tiện hơn nữa, thậm chí phải vì thế mà trả cái giá đắc nàng ta cũng sẽ không hối tiếc.

Nàng ta vẫn nhìn chằm chằm vào Mộc Thanh, không chút lo lắng cho bản thân.

Mộc Thanh không ngăn cản Bạch Xu mà chỉ lạnh lùng quan sát, đồng thời đề phòng Bạch Nhược Trần.

Quỷ tu sĩ xung quanh tập hợp xung quanh, dường như muốn đến bảo vệ Dung Nguyệt, ngay cả Bạch Nhược Trần cũng muốn ra tay cứu người.

Mặc dù không biết những người này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng Mộc Thanh tuyệt đối sẽ không để bọn họ đạt được mục đích, nàng ngăn cản mọi người, nói với Bạch Nhược Trần: “Thần quân, đối thủ của ngươi là ta.”

Cho dù không rõ nội tình nhưng hai sư đồ đều có thể nhìn ra bất thường, đoán được một phần, đám người Dung Nguyệt trộm long tráo phụng, dùng loại bí pháp nào đó hồi sinh Bạch Nhược Trần, hơn nữa Bạch Nhược Trần sau khi sống lại tính tình đại biến, hiển nhiên không giống với trước đây.

Mắt thấy Dung Nguyệt sắp bỏ mạng dưới tay Bạch Xu, Bạch Nhược Trần dường như càng lúc càng nôn nóng, hắn đối diện Mộc Thanh, muốn xông đến cứu người, quát lớn: “Tránh ra!”

Hắn dốc hết toàn lực, không chút nương tay.

Hắn từng là quân chủ thần hồ tộc, thực lực tất nhiên là không thể khinh thường, Mộc Thanh đỡ một chiêu này, bất kể thế nào cũng không để hắn đến gần Bạch Xu, hơn nữa trong lúc giao đấu còn kéo lấy ống tay áo của Bạch Nhược Trần.

Cũng chính lúc này, nàng tinh mắt nhìn thấy cánh tay Bạch Nhược Trần có một vết đỏ giống như máu, vết tích kia thâm nhập vào kinh mạch, ẩn dưới da thịt, giống như một sợi chỉ đỏ. Đồng tử của nàng co chặt, nàng biết đó là gì, trong lòng khó nén phẫn nộ, phút chốc hất tung đám quỷ tu sĩ đáng ghét, khống chế Bạch Nhược Trần.

Đó là dây rối.

Tên như ý nghĩa, dùng người chế tạo thành con rối để khống chế, thảo nào Bạch Nhược Trần đột nhiên sống lại.

Cũng không biết đến cùng là ai có bản lĩnh lớn như vậy, dám đào mộ quân chủ thần hồ tộc, hơn nữa Bạch Nhược Trần hiện tại rõ ràng vẫn còn ký ức lúc sinh thời, cũng có ý thức của bản thân, chẳng qua không còn ôn hòa lương thiện mà đã trở nên điên rồ.

Lúc trước Mộc Thanh còn có thể chịu đựng, nhưng hiện tại nhìn thấy dây rối liền lửa giận ngập trời, sau khi biết Bạch Nhược Trần đã không còn là Bạch Nhược Trần của trước kia mà chỉ là một thi thể còn sót lại ý thức, nàng cũng không nương tay nữa, trực tiếp khống chế Bạch Nhược Trần, trầm giọng hỏi: “Ngươi là ai?”

Không phải đang hỏi Bạch Nhược Trần, mà là kẻ đứng ở phía sau điều khiển hắn.

Đáng tiếc Bạch Nhược Trần sẽ không nói, người phía sau màn lại càng không tự báo thân phận, mà chỉ điều khiển Bạch Nhược Trần đối phó nàng.

Sương mù xung quanh càng lúc càng dày đặc, không bao lâu khắp nơi đã trở nên trắng xoá, đứng xa một chút sẽ không thể nhìn thấy bóng dáng của đối phương.

Bạch Xu kiêng kỵ Bạch Nhược Trần ‘còn sống’, không dám thật sự giết chết Dung Nguyệt, nàng bóp chặt cổ Dung Nguyệt, da thịt trắng nõn in rõ dấu tay, giằng co nửa ngày không biết nàng từ đâu lấy ra một thanh kiếm đâm xuyên qua bả vai Dung Nguyệt, ghim chặt nàng ta vào tảng đá.

Chiêu này không thể gây tổn hại đến tính mạng của Dung Nguyệt, những cũng sẽ không để nàng ta được dễ chịu.

Dung Nguyệt đau đớn cuộn người, nhưng không kêu rên dù chỉ một tiếng.

Bạch Xu lại tiếp tục dùng kiếm đâm xuyên vai phải và hai chân nàng ta, một chân dẫm lên tay nàng ta, nhẫn nhịn nói: “Là ai làm?”

Sự nhẫn nại của nàng có giới hạn, nhưng lại không thể xúc động, nếu Dung Nguyệt dám hành động trắng trợn như vậy, tất nhiên còn có âm mưu lớn hơn đang chờ đợi phía sau,  xúc động sẽ làm hỏng chuyện.

Dung Nguyệt bị thương đến mức này nhưng vẫn mạnh miệng, cười nói: “Đương nhiên là ta, nếu ngươi có thể dùng nguyên đan cứu sống tôn thượng, vì sao ta không thể hồi sinh quân chủ?”

Bạch Xu phất tay, một luồn thần lực đánh vào người nàng ta.

“Ngươi chỉ là một kẻ phản đồ, dám dĩ hạ phạm thượng, thật to gan.”

Thần lực đánh thẳng vào kinh mạch, Dung Nguyệt vừa ho ra máu vừa giễu cợt: “Khụ… ngươi chẳng qua chỉ là một tiểu tạp chủng, không có tư cách hỏi tội ta, khụ khụ… thật buồn cười…”

Đây là cố ý chọc giận Bạch Xu.

Đáng tiếc Bạch Xu không mắc câu, trực tiếp một cước giẫm nát xương tay của nàng ta.

 

 

Recommended Articles

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!