Đồ Đệ Có Liêm Sỉ – Chương 75

Chương 75: Khiếp sợ

 

Hắn bị quỷ tu sĩ gần đó một đao đâm thủng ngực, máu tươi nhễ nhại, máu đỏ không ngừng chảy dọc theo lưỡi đao sắc bén.

Quỷ tu sĩ kia không hề do dự, trở tay muốn khoét ra một lỗ thủng, hoàn toàn không hề có một chút nhân tính, mà chỉ có sự tàn nhẫn khát máu.

Mộc Thanh nhanh tay chắn đòn, ngăn cản đối phương, sau đó lập tức dùng linh lực giải quyết mấy quỷ tu sĩ gần đó, rồi dùng một tay đỡ lấy Lục Phó Ngôn.

Hắn bị thương rất nặng, sắc mặt trắng như tờ giấy, đôi môi run rẩy. Tuổi này không tính là lớn, chưa từng trải qua tình huống nguy hiểm, trước kia đều là tranh chấp nhỏ, cho dù đã ra ngoài lịch luyện nhưng cũng chưa từng bị thương, lần này thực sự không ngờ đến.

Bên kia Giang Lâm cũng vô cùng hoảng sợ, lập tức chạy đến dưới sự yểm hộ của Thanh Hư, lập tức nói với Mộc Thanh: “Giao hắn cho ta, ngươi đến giúp mọi người.”

Nói xong, Giang Lâm lập tức lấy ra một lọ thuốc nước cho Lục Phó Ngôn uống.

Lúc này tình huống nguy cấp, hai mặt thụ địch, Mộc Thanh không dám chậm trễ, ngay cả nói cũng không kịp nói một câu mà lập tức giao Lục Phó Ngôn lại cho Giang Lâm, sau đó nhanh chóng đến giúp đỡ những người khác.

Bạch Xu qua lại giữa đám người, đề phòng quỷ tu sĩ đột nhiên xuất hiện đánh lén.

Quỷ tu sĩ càng ngày càng đông, không bao lâu đã tạo thành một vòng tròn bao vây tất cả mọi người.

Mộc Thanh nhíu mày, nói với Bạch Xu: “Bảo vệ bọn họ, tạm thời đừng manh động.”

Nói xong, nàng không có một chút do dự giết hết những quỷ tu sĩ lân cận, sau đó thuấn di đến phía sau bọn chúng, mở một đường máu.

Bạch Xu lập tức hất rơi mấy đệ tử trên lưng để Lục Phó Ngôn nằm lên, sau đó chạy thoát từ con đường máu Mộc Thanh đã mở, những người khác theo sát phía sau.

Mộc Thanh yểm hộ cho mọi người, phụ trách giải quyết những quỷ tu sĩ đuổi theo, sau khi kéo giãn khoảng cách, nàng ném

một viên bạch sắc lôi châu vào đám quỷ tu sĩ, đồng thời lập kết giới hình thành bảo vệ mọi người, tiếp đến là niệm chú kích nổ lôi châu, khiếm đám quỷ tu sĩ nổ thành từng mảnh.

“Quay về thuyền.” Mộc Thanh một mặt bình tĩnh truyền âm cho Bạch Xu, một mặt đối phó quỷ tu sĩ cuồn cuộn không dứt.

Nhưng số lượng quỷ tu sĩ thật sự quá nhiều, càng giết càng tiêu hao tinh lực, lâu dài sẽ lộ ra sơ hở, tất sẽ rơi vào vòng vây giống như vừa rồi. Nàng không lo lắng cho bản thân, nhưng phía sau vẫn còn một đám người, căn bản không thể chuyên tâm ứng phó kẻ địch.

Đối với Bạch Xu cũng tương tự, hai người các nàng lúc này có quá nhiều vướng bận, hơn nữa đối phương hiển nhiên đã có sự chuẩn bị trước, nói không chừng vẫn còn ám chiêu gì đó, trực tiếp đối đầu quả thật không phải lựa chọn khôn ngoan.

Bạch Xu vẫy đuôi, vung móng vuốt xé nát quỷ tu sĩ trước mặt, nghe Mộc Thanh nói liền chạy về phía con thuyền.

Vừa mới dùng một viên lôi châu kết liễu không ít quỷ tu sĩ, nên lúc này mọi người có thể tạm thời thả lỏng, loại thời điểm này người của các tông phái đều rất hoảng loạn, nhưng cũng chưa đến mức căng thẳng, những người thực lực cao cường chia nhau mỗi người bảo vệ một hai tiểu đệ tử, tiếp tục di chuyển về phía con thuyền.

Tuy rằng đối với hai sư đồ Mộc Thanh mà nói, những người này phần lớn đều là gánh nặng, nhưng cách làm của bọn họ lúc này vẫn rất ổn thỏa, chí ít không gây hỗn loạn nội bộ.

Hoàng trưởng lão bị trọng thương lúc này tình hình không được tốt lắm, hắn nằm trên lưng Bạch Xu, bởi vì xóc nảy mà không ngừng nôn ra máu, đệ tử Phượng Linh Tông bên cạnh lập tức lấy một viên đan dược chữa thương cho hắn.

Quỷ tu sĩ giết mãi không dứt, chém không xong, đuổi theo không chịu buông tha, Mộc Thanh nâng trường kiếm lên rồi cắm sâu xuống mặt đất, niệm pháp chú: “Phong linh!”

Phút chốc những quỷ tu sĩ xung quanh trở nên bất động, đây là pháp thuật dùng để trói buộc hồn thể, thực lực của người sử dụng càng mạnh thời gian duy trì được càng dài, nhưng tổn hao rất nhiều linh lực, dù sao cũng phải bảo vệ cả một nhóm người, Mộc Thanh chỉ đành bất đắc dĩ sử dụng đến cách này.

Niệm chú kết thúc, Mộc Thanh nhanh chóng đuổi kịp mọi người, đồng thời cảnh giác động tĩnh xung quanh.

Từ trong thành chạy đến chỗ con thuyền, đối với tu sĩ mà nói là không hề xa, nhưng lúc mọi người sắp đến nơi thì đã có người chờ sẵn.

Dung Nguyệt ung dung nhìn nhóm người đang hoảng loạn, vừa thấy Mộc Thanh liền dịu dàng mỉm cười, dường như vô cùng mong nhớ.

Trong tay nàng ta còn giữ một người sống dở chết dở, đầu đối phương gục xuống giống như đã tắt thở, cứ thế vô lực quỳ trên mặt đất.

Là A Lương.

Tiểu tử này hôm qua bị uy hiếp, buộc phải giết chết lão long, cũng vì thế mà chịu phản phệ trí mạng, hôm nay chỉ còn một hơi thở thoi thóp, sẽ mất mạng bất cứ lúc nào.

Hắn dĩ nhiên không rõ chân tướng, bằng không dựa theo tính cách cứng đầu của hắn, chỉ sợ thà rằng bản thân chết đi cũng sẽ không ra tay, hắn căn bản không biết vài dao bản thân cắt xuống có ý nghĩa gì.

Cái chết của lão long khiến Mộc Thanh phẫn nộ, nhưng cũng sẽ không trách tội A Lương, thứ nhất tiểu tử này không hề biết rõ mọi chuyện, thứ hai người áo đen có chuẩn bị trước, A Lương chỉ là một con cờ dùng để lấy mạng lão long, cạm bẫy đã được giăng ra từ trước, cho dù không có A Lương bọn họ cũng sẽ có cách khác, chẳng qua không dễ dàng như thế mà thôi.

Hơn nữa nếu như hôm qua A Lương không nghe theo, sao có thể sống sót đến bây giờ.

Từ xa Giang Lâm đã nhìn thấy A Lương chỉ còn thoi thóp, đồng tử co chặt: “A Lương?!”

Đồ đệ của mình trở thành bộ dạng này, nàng muốn lập tức xông lên, cũng may được Thanh Hư kéo lại.

Ý cười trên mặt Dung Nguyệt càng sâu, ngay trước mặt các nàng, nàng ta thả tay ra, A Lương lập tức ngã đập mặt xuống đất, lỗ mũi chảy máu, nhưng không hề có chút sức lực nào để giãy dụa.

Giang Lâm bị hành động này kích thích không nhẹ, lập tức muốn ra tay.

“Ngươi đang làm gì? Ngươi muốn làm gì!”

Dung Nguyệt không chút sợ hãi mà đứng tại chỗ, nàng ta dám một mình đối mặt với các nàng, tất nhiên đã có kế sách vẹn toàn, hành động nóng vội nhất định sẽ làm hỏng chuyện, thậm chí sẽ trúng kế của đối phương. Thanh Hư nhất định sẽ không để Giang Lâm tiến lên mà chỉ kiềm chặt nàng ấy, đến mức sắp ôm người vào trong lòng.

Mộc Thanh chắn ở phía trước, thấp giọng nói: “Đừng manh động…”

Giang Lâm vẫn chưa kích động đến mất đi lý trí, nàng phẫn nộ nhìn chằm chằm Dung Nguyệt, hàm răng cắn chặt, hai tay nắm thành quyền.

Dung Nguyệt khẽ nhướng mày nhìn sang bên này, làm như lơ đãng liếc qua Giang Lâm, rồi lại nhìn Mộc Thanh, rồi chậm rãi bước đến.

“Tôn thượng mạnh khỏe.” Dung Nguyệt mỉm cười, dường như tâm tình cũng không tệ lắm: “Lại gặp rồi.”

Lần trước bị Bạch Xu đánh trọng thương, không bao lâu đã khôi phục, ngay cả cấm chế Bạch Xu đặt trên người nàng ta cũng đã biến mất.

Phía sau con thuyền còn có một người, sau khi Dung Nguyệt nói xong người đó liền bước ra, là nam nhân mang mặt nạ. Hai người bọn họ đứng cạnh nhau, đúng là chuyện hiếm thấy.

Nam nhân không nói gì mà chỉ không mặn không nhạt nhìn bên này một cái.

Bạch Xu phòng bị mà che ở phía trước, lúc ba người đối diện lại tiến đến bên cạnh Mộc Thanh.

Một lần đến hai người, sợ rằng mục đích của chuyến đi này không hề đơn giản, Mộc Thanh trầm tư chốc lát, dùng ánh mắt ra hiệu cho Thanh Hư.

“Tôn thượng thực sự rất thận trọng.” Dung Nguyệt nói xong, lại tiến lên vài bước rồi phất tay, vài quỷ tu sĩ đột nhiên trống rỗng xuất hiện chờ đợi mệnh lệnh của nàng ta,  sau đó bọn họ kéo A Lương lên.

Mộc Thanh không hiểu người này muốn làm gì, đang phát điên cái gì, chỉ biết lần này rất khó đối phó, Dung Nguyệt và nam nhân mang mặt nạ hiển nhiên đã giăng sẵn cái bẫy chờ các nàng bước vào, có lẽ người áo đen cũng đang ở đây.

Nghĩ đến điểm này, nàng bỗng nhiên nghĩ đến nhóm người Ngọc Hoa, hiện tại A Lương ở chỗ này, vậy nhóm người Ngọc Hoa đâu?

A Lương xảy ra chuyện, Ngọc Hoa phải liên lạc với các nàng đầu tiên mới phải, nhưng không có, liệu có phải bọn họ cũng đã xảy ra chuyện? Trong lòng Mộc Thanh căng thẳng, nàng và Bạch Xu không có mặt ở An Dương, nếu người áo đen thật sự muốn tập kích nhóm người Ngọc Hoa, chỉ sợ tình huống khó có thể dự liệu, thậm chí còn xấu hơn so với trong tưởng tượng.

Nàng nhìn Dung Nguyệt, lại nhìn nam nhân mang mặt nạ, không khỏi suy đoán hai người này có lẽ chưa từng rời khỏi Thiên Tiệm Thập Tam Thành, mà là đã chờ sẵn ở đây, cũng không biết rốt cuộc bọn họ muốn làm gì.

Bạch Xu chán ghét Dung Nguyệt, nhìn thấy nàng ta cũng không có gì để nói, ngược lại ý chế giễu vô cùng rõ ràng, vì thế không nói lời nào đã xuất chiêu, cách không chỉnh đốn đối phương.

Lần này Dung Nguyệt phản ứng rất nhanh, nghiêng người tránh né.

Nàng ta hoàn toàn không để Bạch Xu vào trong mắt, vì thế mà cố ý ngó lơ, sau một khắc lại túm lấy A Lương, dùng sức siết chặt yết hầu của hắn.

A Lương đã không có sức phản kháng, cứ thế mềm nhũn nằm sấp, không hề cử động.

Mộc Thanh coi như bình tĩnh, Giang Lâm nộ không thể át, hận không thể lập tức xông lên cứu người, nhưng rồi lại không dám hành động thiếu suy nghĩ nên chỉ đành chịu đựng.

“Các ngươi đến đây làm gì?” Mộc Thanh nâng mắt nhìn lên, vẻ mặt lạnh nhạt: “Hay là muốn làm gì?”

Dung Nguyệt mỉm cười: “Đều không thể gạt được tôn thượng.”

Nàng ta không buông tay, A Lương bởi vì bị bóp chặt yết hầu không thể hô hấp mà sắc mặt đỏ bừng, gân xanh hiện rõ.

Dung Nguyệt không chút quan tâm, dường như cầm trong tay không phải một mạng người mà chỉ là một con kiến hôi đê tiện, nàng ta cố ý uy hiếp, chính là muốn làm cho Mộc Thanh xem: “Việc này còn phải làm phiền tôn thượng đi cùng ta một chuyến, không biết tôn thượng có đồng ý hay không.”

Mộc Thanh hờ hững: “Đi đâu?”

“Tất nhiên là đến chỗ nên đến.” Dung Nguyệt nói.

Quỷ tu sĩ càng ngày càng nhiều, đông nghịt một mảnh bao vây nhóm người Mộc Thanh, trận thế còn lớn hơn so với lúc ở trong thành.

Mộc Thanh không trả lời mà chỉ lẳng lặng nhìn nàng ta.

Bạch Xu tính tình không tốt, lập tức hắt đám người Hoàng trưởng lão xuống, đi qua đi lại một vòng cuối cùng biến nhỏ lại, sau đó bất ngờ dịch chuyển, muốn đoạt lấy A Lương.

Đáng tiếc có nam nhân mang mặt nạ ở đây, dường như hắn đã mạnh hơn rất nhiều, có thể lập tức ngăn chặn được Bạch Xu.

Dung Nguyệt không đặt Bạch Xu vào trong mắt, mà chỉ phất tay một cái, quỷ tu sĩ lập tức che ở phía trước, giúp nàng ta ngăn cản Bạch Xu.

Bạch Xu chiêu thức sắc bén, trực tiếp giải quyết những thứ vướng bận này, nàng vung móng vuốt đánh Dung Nguyệt lui về phía sau vài bước.

Nam nhân mang mặt nạ xông lên ngăn cản, trước kia lúc ở thành An Dương hắn cùng với Dung Nguyệt còn không hợp nhau, lúc này lại thề sống chết bảo vệ Dung Nguyệt, không màng đến việc bản thân sẽ bị thương.

Bạch Xu một mặt đối phó Dung Nguyệt một mặt đề phòng hắn, hai phía thụ địch, cũng không biết vì sao nam nhân mang mặt nạn tu vi tăng mạnh, lợi hại hơn so với lần trước rất nhiều, chẳng những có thể ngăn được chiêu thức của nàng mà còn có thể khống chế ngược trở lại.

Mộc Thanh cân nhắc một phen, mặc dù bận tâm an nguy của A Lương nhưng không hề manh động, mà vẫn âm thầm niệm chú giúp đỡ Bạch Xu. Cho đến khi nam nhân mang mặt nạ bắt đầu tấn công sang bên này thì nàng mới ra tay, muốn đoạt lại A Lương.

Mà Thanh Hư các nàng phải đối phó với đám quỷ tu sĩ đang ồ ạt kéo đến như thủy triều, không thể phân thân.

Dung Nguyệt thủ đoạn độc ác, không chút do dự muốn trực tiếp lấy mạng A Lương.

Nhưng kín kẽ đến mấy cũng sẽ có sơ hở, Giang Lâm ở bên kia đã phát hiện ra, nàng cắn răng xông lên ngăn cản, ngay cả sự an nguy của bản thân nàng cũng mặc kệ.

Dung Nguyệt không đề phòng Giang Lâm nên khó tránh thất thủ, cuối cùng bị Bạch Xu đánh trúng, cả người ngã lăn ra ngoài.

Giang Lâm lập tức đỡ lấy A Lương, tưởng rằng cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, nhưng giây tiếp theo Dung Nguyệt lại làm ra một việc vô cùng điên cuồng.

Cùng lúc đó, Mộc Thanh một kiếm cắt rơi mặt nạ của nam nhân, sau khi thấy rõ dung mạo của đối phương, nàng không khỏi khiếp sợ.

 

 

Recommended Articles

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!