Đồ Đệ Có Liêm Sỉ – Chương 98

Chương 98: Đại Kết Cục (Hạ)

 

Cục diện như vậy không ai dự đoán được, kể cả Đông Xích lẫn nhóm người Ngô Thủy Vân, nửa canh giờ trước tất cả mọi người cho rằng chắc chắn sẽ trải qua một trận ác chiến, sẽ đánh đến long trời lở đất, sẽ chết rất nhiều người, toàn bộ thành An Dương đều sẽ biến thành địa ngục, vô cùng có khả năng đi vào kết cục giống như Thiên Tiệm Thập Tam Thành, nhưng lúc này tất cả mọi việc đều thay đổi, quỷ tu sĩ và thần binh còn chưa kịp tàn sát, toàn bộ kế hoạch của Đông Xích đã bị phá vỡ, thất bại trong gang tấc.

Tất cả vượt ra ngoài dự đoán.

Ngoại trừ một lời gửi gắm, Mộc Thanh không để lại bất cứ thứ gì.

Đại trận đổ nát, địa chấn càng lúc càng kịch liệt, thành An Dương dường như sẽ sụp đổ bất cứ lúc nào, bầu trời đen kịt quang đãng trong chốc lát, đột nhiên dị tượng lan tràn, ánh sáng vàng dường như nổ tung cả bầu trời.

Ánh sáng này cũng không chói mắt, trái lại vô cùng nhu hòa, không ngừng chuyển động.

Thân thể của cầm kiếm quỳ trên mặt đất không còn tiếp tục chảy máu nữa, cứ thể quỷ thẳng sống lưng, đón lấy ánh sáng yếu ớt từ trên bầu trời, tay nàng vẫn nắm chặt chuôi kiếm giống như trước đó, nếu không phải nàng chưa từng cử động, căn bản không nhận nàng người đã chết rồi.

Ánh sáng trên bầu trời chính là hồn thể của nàng, lần thứ hai vỡ nát, nhưng không giống với ba nghìn năm trước, lần này những mảnh hồn phách không tan biến mà chỉ hóa thành ánh sáng quanh quẩn trên không.

Bạch Xu cô đơn đứng đó, một tia sáng dịu dàng quấn lấy bàn tay cầm kiếm của nàng không chịu rời đi, một lát sau liền dung nhập vào cơ thể nàng.

Nhiều năm trước nàng dùng nguyên đan trọng tố thân thể cho Mộc Thanh, hôm nay Mộc Thanh dùng một tia hồn phách trả lại cho nàng.

Hai người ngay cả một lời từ biệt cũng không có, chỉ có thể dùng phương thức này để kết thúc.

Bạch Xu bừng tỉnh, đối với việc này không có bất kỳ phản ứng gì.

Tiếng kêu khóc tuyệt vọng vẫn còn tiếp tục, khắp nơi hỗn loạn, áp lực kinh khủng, mọi người vì mạng sống mà không trốn chạy, bách tính không dám dừng lại, dường như chỉ cần dừng lại sẽ lập tức chết đi.

Sợ hãi, than khóc… không dứt.

Không giống với vẻ đờ đẫn của Bạch Xu, Đông Xích đã hoàn toàn phát điên, nàng ta muốn giữ lấy máu loãng trong tay nhưng bất kể làm như thế nào cũng không giữ lại được, nàng ta sợ hãi vuốt ve máu loãng trên mặt đất, muốn hốt lấy nhưng rồi không thể làm được.

Đôi mắt Đông Xích đỏ ngầu, không ngừng lẩm bẩm, cực kỳ chật vật dùng ngón tay trắng nõn cào cấu trên mặt đất, đầu ngón tay đều bị mặt đất thô ráp mài đến máu thịt mơ hồ, nhưng nàng ta vẫn giống như không có tri giác, không cảm nhận được đau đớn.

Trận pháp phản phệ vẫn còn tiếp tục, ánh sáng màu vàng nhạt cũng không ngừng chảy vào người nàng ta,  thần lực giống như nham thạch nóng chảy có thể phun trào bất cứ lúc nào, cuồn cuộn không ngừng, rất nhanh sẽ nung chảy tất cả.

Cùng lúc đó, trên khuôn mặt xinh đẹp của Đông Xích cũng bắt đầu xuất hiện những đường văn đen đáng sợ, thứ đó chậm rãi chuyển động dưới da thịt, giống như sâu tằm đang gặm nhắm máu thịt của nàng ta.

Đông Xích có bản lĩnh như hôm nay hoàn toàn dựa vào đường ngang ngõ tắt tu luyện cấm thuật, hiện tại nàng ta đã không áp chế được sự ăn mòn của những thứ tà môn này, cuối cùng chỉ có thể nhận lấy hậu quả.

Nàng ta đã khống chế rất nhiều quỷ tu sĩ và hành thi, oán khí ngập trời xông tới bao vây lấy nàng ta, dường như muốn cắn nuốt nàng ta vào trong bụng.

Đông Xích vẫn chưa từ bỏ ý định, vọng tưởng khống chế quỷ tu sĩ và thần binh, muốn giết chết tất cả mọi người để chôn cùng Dung Nguyệt.

Nhưng nàng ta càng làm như vậy càng chịu phản phệ nặng nề, quỷ tu sĩ và thần binh hành động, công kích bách tính vô tội và nhóm người Ngô Thủy Vân, mà dị biến trên người nàng ta cũng càng lúc càng trầm trọng đáng sợ.

Mười ngón tay bắt đầu thối rửa, da mặt trở nên nứt nẻ, huyết quản trên cần cổ lộ rõ, nhìn vừa kinh tởm vừa đáng sợ. Nhưng mà Đông Xích dường như không cảm nhận được, vẫn tiếp tục điều khiển.

Vị trí nàng ta đứng mặt đất bắt đầu mục rửa, nền đá kiên cố bị ăn mòn thành tro bụi, bùn đen tỏa ra hắc khí kéo nàng ta lún xuống.

Đó chính là những người chết bị nàng ta thao túng đang đau khổ giãy dụa, muốn cùng nhau kéo nàng ta xuống địa ngục.

“Cút ngay!” Đông Xích quát lớn, vươn bàn tay máu chảy đầm đìa khuấy động nước bùn tràn ngập trọc khí, thi thể của Dung Nguyệt đã hòa vào trong đó, nàng ta chỉ có thể bất lực mắt mở trừng trừng mà nhìn: “Cút đi, cút ngay! Trả lại cho ta!”

Nửa thân thể của nàng ta đã bị kéo vào trong bùn, nhưng lại không phản kháng mà vẫn si ngốc tìm kiếm trong bùn lầy.

Địa chấn vẫn còn tiếp tục, ánh sáng trên bầu trời càng lúc càng thưa thớt, hành động của quỷ tu sĩ và thần binh cũng trở nên chậm chạp. Nhóm người Ngô Thủy Vân vốn dĩ đánh không lại những thứ này nhưng hiện tại lại có thể dễ dàng giải quyết được, gần như vừa ra tay liền có thể giết chết, hơn nữa quỷ tu sĩ và thần binh sau khi ngã xuống sẽ không tiếp tục đứng lên nữa.

Bạch Xu yên tĩnh nhìn tất cả, không có bất cứ hành động gì mà chỉ trầm mặc đến lạ thường.

Bỗng nhiên có thứ gì đó bay ra từ vạt áo của nàng, hóa thành vài tia sáng bắn ra bốn phía, phút chốc cấu thành một trận pháp thông thiên, bảo vệ cả thành An Dương đang rung chuyển.

Đó là linh phù hộ thân do Mộc Thanh để lại, cũng không biết đã nhét vào người Bạch Xu từ lúc nào, ngay cả Bạch Xu cũng chưa phát hiện.

Bạch Xu không quan tâm những việc này, tranh đấu hoặc là giết chết Đông Xích, hồi lâu sau nàng chậm rãi xoay người, nhấc mí mắt nhìn về phía Mộc Thanh, sau đó cất bước đến gần.

Nàng dường đã không nghe, không cảm nhận được bất cứ điều gì, trong mắt chỉ có người đang quỳ trên mặt đất, nàng bước đến trước mặt đối phương, rũ mi nhìn nàng ấy.

Mộc Thanh cúi thấp đầu, làm cho người ta không thể thấy rõ khuôn mặt, không thấy vẻ mặt nàng vào thời khắc cuối cùng.

Bạch Xu mờ mịt đứng bất động, sắc mặt có phần tái nhợt, một lát sau mới giơ tay lên vuốt ve gương mặt của Mộc Thanh, thân thể nàng ấy vẫn còn ấm áp, chỉ là đã không còn hô hấp.

“Ngươi…” Nàng muốn nói gì đó, nhưng lúc sắp bật thốt lên lại không nói nên lời, gần chỉ nói được một chữ liền ách tiếng. Nàng không dùng sức, nhưng vừa chạm vào đối phương, bàn tay nắm trường kiếm liền buông thõng, cả người bắt đầu ngã xuống.

Bạch Xu cứng nhắc đỡ lấy người, dừng tay đỡ vai Mộc Thanh, không biết qua bao lâu mới cúi người ôm nàng ấy vào trong lòng. Mộc Thanh rất nhẹ nhưng lại ép đến cả người nàng run rẩy, trầm trọng đến mức không thể đứng thẳng, nàng không dám cúi đầu nhìn xuống, sau một lúc lâu mới không đành lòng mà nhắm mắt lại, ôm chặt Mộc Thanh vào trong lòng.

“Sư tôn —”

Đáng tiếc Mộc Thanh sẽ không trả lời giống như trước đây, mà chỉ nặng nề nhắm mắt, dường như đã ngủ thiếp đi.

Xung quanh còn đang tranh đấu, nhưng dường như không hề liên quan gì đến các nàng.

Sư đồ hai người đã đi đến bước này, sẽ không bao giờ quan tâm đến sinh tử tồn vong của những người đó nữa, mặc kệ tu sĩ, cũng mặc kệ lê dân bách tính, tiếng than khóc càng ngày càng xa… Bạch Xu ôm chặt lấy Mộc Thanh, trong mắt phủ một tầng hơi nước, nàng không biết bản thân nên làm như thế nào, chỉ có thể cứ thế ôm lấy Mộc Thanh, mặc kệ xung quanh đang phát sinh chuyện gì.

Thành An Dương chìm trong hỗn loạn, giao chiến không ngừng, phát sinh đủ loại dị tượng, bầu trời nhiều lần biến sắc, lúc ánh sáng vàng nhạt hoàn toàn biến mất, linh phù cũng biến mất theo.

Đông Xích dần bị oán khí nuốt chửng, quỷ tu sĩ và thần binh liên tiếp ngã xuống, các tu sĩ không dám buông lỏng, kiên trì giết địch, trong thành chưa từng được yên ổn.

Thanh Hư và Giang Lâm cách hai sư đồ không xa, nhưng chưa từng tiến đến, các nàng yên lặng bảo vệ không cho kẻ địch đến gần bọn họ, cho đến khi Đông Xích hoàn toàn bị oán khí nuốt chửng hóa thành một vũng nước đen, đến khi tất cả quỷ tu sĩ và thần binh  ngã xuống, các nàng mới dừng tay.

Cũng đúng lúc này, Bạch Xu đang ôm chặt Mộc Thanh đột nhiên ngã xuống.

Hai sư đồ mệnh số gắn liền với nhau, mà nay Mộc Thanh đã chết, Bạch Xu làm sao có thể bình yên vô sự, thần lực của nàng đã hỗn loạn đến mức không cách nào khống chế, chẳng qua đến lúc này mới hoàn toàn biểu hiện ra mà thôi.

Nhưng cho dù ngã xuống Bạch Xu vẫn ôm chặt thân thể của Mộc Thanh không buông tay…

Giang Lâm rõ ràng biết bên kia đã xảy ra chuyện gì nhưng không muốn đến quấy rầy các nàng, Giang Lâm không đành lòng nhìn thẳng, cuối cùng vẫn không thể không cùng Thanh Hư bước đến bên kia.

“Đưa các nàng quay về Phù Ngọc Sơn.” Giang Lâm nhẹ giọng nói, nàng nhớ đến lời căn dặn của Mộc Thanh.

Thanh Hư không đáp lời mà chỉ yên lặng không lên tiếng.

Giao đấu kết thúc, không bao lâu sau, phía chân trời phiếm ánh sáng trắng.

Thành An Dương đã trải qua một đêm chiến loạn rốt cục nghênh đón tia sáng đầu tiên, ánh nắng chiếu xuống, xung quanh đổ nát hỗn loạn, người chết và bị thương vô số, thi thể nằm ngang dọc trên mặt đất.

Có người ngây dại nhìn xung quanh, có người sống sót sau tai nạn vẫn chưa kịp hoàn hồn, cho đến khi ánh nắng chiếu lên người rốt cuộc không kiềm được mà gào khóc.

Trải qua kiếp nạn này, kế tiếp nên thu dọn tàn cuộc như thế nào, bình dân bách tính phải làm sao, các tông phái nên làm gì, Mộc Thanh đã không thể nào biết được.

Hôm ấy trời vừa sáng nhóm người Phượng Linh Tông không để ý đến các tông phái khác mà rời đi trước, chỉ để lại hai đệ tử, vì thế đã dẫn đến không ít bất mãn, dù sao trận chiến mới vừa kết thúc, tất cả các tông phái ít nhiều đều tổn hao nguyên khí, sự việc vẫn chưa hoàn toàn giải quyết mà Phượng Linh Tông đã bỏ đi, khó tránh khiến mọi người nảy sinh khúc mắc.

Trong đó chính là Thái Nhất Môn và Liễu gia dẫn đầu. Thái Nhất Môn lần này xác thực tổn thương nghiêm trọng nên cũng có thể hiểu được, nhưng Liễu gia thì thật không thể nào nói nổi, bọn họ không góp chút công sức, nhưng lại lắm lời nhất. Ngô Thủy Vân của Thiên Cơ Môn tính tình không tốt, đứng về phía Phượng Linh Tông nên không khỏi bất mãn không nhịn được, vì thế vòng vo mỉa mai Liễu Thành Nghĩa vài câu, không chừa cho hắn chút mặt mũi nào.

Từ đó các tông phái mặt ngoài vốn xem như hòa thuận rốt cuộc hoàn toàn xé rách da mặt, chia phe lập phái, Thiên Cơ Môn trở mặt với Thái Nhất Môn và Liễu gia, Phượng Linh Tông thẳng thừng tuyên bố không qua lại với Liễu gia, hơn nữa mối quan hệ với Thái Nhất Môn và Phiêu Miểu Phong cũng không còn như trước.

Về sau Liễu gia nội loạn, Thái Nhất Môn và Phiêu Miểu Phong nảy sinh mâu thuẫn, Phượng Linh Tông và Thiên Cơ Môn qua lại càng mật thiết, Lục gia Giang Bắc và Phượng Linh Tông kết thành liên minh…

Nhưng đây đều là những việc của sau này.

Thành An Dương trảo qua một lần hạo kiếp, Phượng Linh Tông đứng ở nơi đầu sóng ngọn gió. Tử thương rất nhiều đệ tử, Mộc Thanh không còn, Ngọc Hoa lại là kẻ chủ mưu, Phượng Linh Tông không chỉ nguyên khí đại thương mà còn phải đối mặt sự thảo phạt các tông phái, Thái Chân bận rộn sứt đầu mẻ trán, chỉ ứng phó đám người kia cũng đã đủ đau đầu.

Thanh Hư được phái ra ngoài xử lý công việc, hai ba tháng chưa từng trở về, mà Giang Lâm vẫn một mực chăm sóc cho Bạch Xu.

Có lẽ bị phản phệ quá nặng, hoặc là quá thương tâm, sau khi Bạch Xu ngã xuống thì chưa từng tỉnh lại, biến trở lại nguyên hình rơi vào hôn mê.

Hơn nữa không biết vì sao, thân thể của Mộc Thanh vẫn duy trì nguyên trạng, ngoại trừ lạnh như băng thì không khác gì trước kia. Nàng được tạo ra từ nguyên đan của Bạch Xu, theo lý thuyết hồn phi phách tán thì thân thể này cũng nên biến trở lại thành nguyên đan mới phải, nhưng không, thật sự rất kỳ lạ.

Giang Lâm không biết đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, Thái Chân các nàng cũng không biết, có lẽ liên quan đến Bạch Xu, chờ nàng tỉnh lại mới biết được.

Thân thể của Mộc Thanh vốn được đặt ở Ẩn Nguyệt Lâu, nhưng xuất phát từ các loại nguyên do, Thái Chân quyết định đưa nàng xuống núi, để nàng vào cùng một phòng với bảo vật trấn tông – Vạn Thần Đăng.

Dựa theo truyền thừa của Phượng Linh Tông, nếu tông phái có nhân vật quan trọng qua đời, việc phải làm chính là thắp một trản đèn đặt ở gần Vạn Thần Đăng, ngụ ý lưu truyền ngàn đời. Ngày đưa Mộc Thanh xuống núi, Thái Chân đích thân thắp đèn cho Mộc Thanh, nhưng kỳ quái chính là bất kể làm thế nào đèn cũng không sáng lên được, đổi thành Giang Lâm hoặc là Lục Phó Ngôn cũng vô dụng, hỏa chiết tử vẫn luôn cháy nhưng tiêm đèn đốt thế nào cũng không cháy.

Có lẽ liên quan đến việc thân thể của Mộc Thanh vẫn duy trì nguyên trạng, Thái Chân các nàng cũng không miễn cưỡng thắp đèn nữa.

Bạch Xu ngủ say mấy tháng, cứ thế cuộn mình nằm sấp, nếu không phải nàng vẫn còn hô hấp, người ngoài sẽ tưởng rằng nàng đã chết.

Cuối thu năm nay Phượng Linh Tông có rất nhiều việc phải làm, Giang Lâm không rảnh chăm sóc hai người các nàng, chỉ đành để Lục Phó Ngôn đến thay.

Lục Phó Ngôn coi như tận tâm, ban ngày có lúc sẽ xuống núi trông chừng thân thể của Mộc Thanh, hoàng hôn thì trở về Ẩn Nguyệt Lâu chăm sóc Bạch Xu.

Chuyện của Mộc Thanh và Bạch Xu, Lục Phó Ngôn cũng biết một chút, mặc dù không rõ chuyện quá khứ giữa các nàng nhưng cơ bản có thể đoán ra phần nào. Lúc đầu hắn không dám tin, không biết nên đối mặt như thế nào, dù sao trống rỗng xuất hiện một vị sư tỷ, hơn nữa sư tỷ và sư tôn quan hệ không cạn, dù sao cũng rất kinh hãi thế tục, nhưng cứ thế qua mấy tháng hắn cũng không còn bận tâm những việc này nữa.

Phượng Linh Tông rất hỗn loạn, các tông phái còn lại cũng không tốt hơn là bao, một trận chiến khiến thiên hạ thay đổi, thế cục mỗi nơi mỗi khác.

Lục Phó Ngôn không rảnh bận tâm sự hỗn loạn bên ngoài, năm nay rất lạnh, hắn trở về Lục gia ở Giang Bắc một lần, nhưng bởi vì lo lắng cho tông môn nên chỉ ở lại hai ngày rồi trở về, lúc đến Phù Ngọc Sơn thì trời đã tốt, Ẩn Nguyệt Lâu cũng sáng đèn.

Đệ tử trông chừng Ẩn Nguyệt Lâu nói buổi sáng Giang Lâm đã đến một lần, vì thế Lục Phó Ngôn cũng không để tâm mà chỉ đến xem bạch hồ vẫn nằm bất động trên giường, giúp đỡ nàng chỉnh lý một chút rồi mới rời đi.

Hôm sau Giang Lâm lại đến, chờ hắn trở về Ẩn Nguyệt Lâu gian phòng vẫn sáng đền như hôm trước.

Đệ tử hôm qua cũng nói những lời tương tự.

Liên tiếp vài ngày đều là như thế.

Một người đến trước, một người đến sau, đèn luôn sáng lên.

Thẳng đến một ngày đại tuyết trút xuống, Giang Lâm phải xuống núi một phen, Lục Phó Ngôn cũng được Thái Chân phái đi nơi khác làm việc, Ẩn Nguyệt Lâu rộng lớn lúc này trở nên vô cùng trỗng trãi.

Sắc trời dần tối, cửa sổ mở rộng quên đóng lại, gió lạnh thổi vào trong phòng, bạch hồ vẫn ngủ say trên giường không muốn tỉnh lại. Giờ Thìn, trời đã tối đen, không một tia sáng, trong phòng cũng tối đen như mực, đưa tay không thấy năm ngón.

Trong phòng rất lạnh, ngoại trừ tiếng gió thổi thì không còn âm thanh gì khác. Bạch hồ không cảm nhận được bất cứ điều gì, từ đầu chí cuối chưa từng cử động, cứ thế cô độc nằm sắp, dường như đã không còn hơi thở, không giống một vật còn sống.

Gió lạnh thấu xương thổi sa trướng nhẹ nhàng lay động, một góc sa trướng phủ lên người bạch hồ nhưng nàng vẫn không có cảm giác, dường như đã thoát ly trần thế từ lâu rồi, tất cả đều không liên quan đến nàng nữa.

Rõ ràng còn sống, nhưng cũng như đã chết, cho nên không muốn tỉnh lại.

Gió lạnh không ngừng nghỉ, không biết qua bao lâu, cửa sổ đột nhiên đóng lại, dường như bị gió thổi trúng, trong phòng lúc này mới ấm áp hơn một chút.

Lại một lát sau, một tia sáng yếu ớt bay ra từ trên người bạch hồ, không bao lâu ngọn đèn trên bàn được thắp sáng, ánh sáng mờ nhạt nhu hòa tràn đầy cả gian phòng.

Gian phòng vắng lặng, dưới ánh đèn mơ hồ có một chiếc bóng mờ nhạt.

Chiếc bóng kia rất mơ hồ, vừa thắp đèn lên liền không kiên trì được bao lâu mà nhạt đi, chỉ để lại một gian phòng trống trãi, dường như chưa từng xảy ra bất cứ việc gì.

Bạch hồ trên giường vẫn nằm yên bất động, hồi lâu sau mới bỗng nhiên cử động chiếc đuôi.

Bóng đêm thâm trầm, không bờ không bến.

 

 

 

Recommended Articles

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!