Đồ Đệ Có Liêm Sỉ – Chương 99

Chương 99: Phiên Ngoại (Một)

 

Nhân thế luôn thay đổi, hồng trần nhiều hỗn loạn.

Mùa đông vẫn chưa hoàn toàn kết thúc thì lại xảy ra một chuyện không lớn không nhỏ — Liễu gia dẫn đầu một số tông phái cấu kết với nhau, yêu cầu Phượng Linh Tông phải cho một lời giải thích về chuyện ở thành An Dương.

Hôm nay đã không còn kẻ địch, thực lực của các môn các phái ít nhiều đều bị hao tổn bắt đầu ngã bài, Liễu gia đã bất mãn Phượng Linh Tông từ lâu, lần này dùng Ngọc Hoa làm cớ nhằm chỉa mũi nhọn vào Phượng Linh Tông.

Thiên Cơ Môn và Lục gia đều đứng về phía Phượng Linh Tông, Thái Nhất Môn và Liễu gia cùng một giuộc, Phiêu Miểu Phong lúc này đột nhiên đổi tính muốn làm người tốt, không hỏi thế sự, không nhúng tay vào nữa, mà Tẩy Kiếm Tông và Hóa Đan Tông chỉ yên lặng xem kịch vui, còn những môn phái nhỏ đứung về phía Liễu gia và Thái Nhất Môn trái lại rất vui mừng, ăn nói rất hùng hồn.

Phượng Linh Tông không thể phủ nhận sự tồn tại của Ngọc Hoa, không thể cho ra lời giải thích xoa dịu sự phẫn nộ của mọi người, Thái Chân là người đứng đầu tông phái nên không thể chối bỏ trách nhiệm, nên làm như thế nào thì làm như thế đó, nhưng về phương diện khác nàng cũng sẽ không mặc cho người ngoài dương oai trên địa bàn của mình, dù sao Phượng Linh Tông cũng chịu thương vong thảm trọng trong trận chiến ở thành An Dương, đã chết rất nhiều đệ tử, ngay cả đệ nhất tông sư cũng không còn.

Sau một phen giằng co, đối phương cắn chặt không buông, hất hàm lên mặt.

Thái Chân là tông chủ, ngoài mặt không thể làm gì đám người Liễu Thành Nghĩa, cuối cùng là Thanh Hư và Giang Lâm đứng ra, hai người sẽ không khách khí với hắn, trực tiếp nói chuyện bằng quyền cước, thậm chí còn dùng đến linh phù Mộc Thanh đã để lại.

Nhóm người Liễu Thành Nghĩa cuối cùng bị đánh đuổi , rời đi một cách vô cùng chật vật, trước khi đi còn biến tướng chỉ trích Phượng Linh Tông tác phong ngang ngược.

Trò khôi hài làm cho người ta không biết nên khóc hay cười, nhưng đúng lúc để Giang Lâm các nàng trút giận, trước đây không dám làm gì đối với người của Liễu gia, mà lần này trở mặt ngược lại không còn gì phải kiêng kỵ nữa.

Hả giận thì hả giận, nhưng tình cảnh của Phượng Linh Tông hiện tại quả thật không dễ dàng, liên tiếp mất đi hai vị trưởng lão đắc lực, có thể nói là thực lực suy giảm rất lớn, ngoại trừ Thiên Cơ Môn và Lục gia những tông phái khác ít nhiều đều có ý tránh né, rất sợ bị liên lụy, còn Liễu gia vẫn tiếp tục kêu gào gây sợ, chẳng qua là ỷ vào Phượng Linh Tông không có Mộc Thanh thứ hai mà thôi.

Nhưng dù bên ngoài hỗn loạn như thế nào, Ẩn Nguyệt Lâu nơi này vẫn là dáng vẻ cũ.

Trước đây Mộc Thanh thích thanh tịnh, nên nơi này cũng không có mấy người, mà nay cũng không gì khác biệt, ngoại trừ đệ tử đến quét dọn và nhóm người Lục Phó Ngôn thì không thấy được người nào khác.

Ngày hôm đó Lục Phó Ngôn đến sớm, cũng giống như bình thường, hắn ở lại hơn nửa canh giờ mới rời đi, gần đây hắn rất được Thái Chân coi trọng nên tương đối bận rộn, mỗi ngày đến một chuyến đều phải tranh thủ thời gian.

Sau đó không lâu Giang Lâm đến, nhưng cũng không ở lại bao lâu.

Lúc ấy vừa trở về từ thành An Dương, tất cả mọi người cảm thấy trong lòng trống trãi, không thích ứng được, nhưng lâu dần cũng thành thói quen, ngày tháng dù sao cũng phải tiếp tục. Qua thời gian dài cũng không ai phát hiện nơi này có gì khác thường, đều cho rằng ngọn đèn kia là do Giang Lâm hoặc là Lục Phó Ngôn đốt.

Cũng giống như thường này, lúc trời tối ngọn đèn trong phòng được thắp lên, ánh sáng chiếu khắp gian phòng, cửa sổ vẫn đóng chặt, ánh lửa chập chờn, sau đó ổn định.

Người bình thường sẽ không nhìn thấy chiếc ảnh mờ nhạt dưới ánh đèn, nếu như Giang Lâm các nàng ở đây tất nhiên có thể nhìn thấy bóng dáng kia mơ hồ có hình người, hơn nữa còn tương đối quen thuộc.

Thời gian duy trì của chiếc bóng dài hơn lần trước một chút, nhưng nhìn chung cũng không lâu, chỉ thắp đèn còn chưa kịp quay lại trên giường thì đã tan biến.

Hồn thể bạc nhược này không phải yêu ma quỷ quái gì, mà chính là chủ nhân của trạch viện này, Mộc Thanh – người đã dùng hồn thể huyết tế ở thành An Dương. Lúc đầu nàng để lại một tia sáng trong người Bạch Xu, kì thực chính là để một sợi hồn phách ở lại cùng đối phương, đồng thời cũng cho bản thân một con đường lui.

Nhưng đó chỉ là biện pháp nghĩ ra trong lúc cấp bách, rốt cuộc sẽ trở thành bộ dạng gì chính Mộc Thanh cũng không biết, nàng cũng không ngờ bản thân có thể nhanh chóng xuất hiện trở lại.

Thật ra lúc vừa hiện hình nàng không có ý thức, cũng không biết vì sao bản thân phải thắp đèn, dù sao vẫn cứ làm như thế, qua nhiều lần lớn bắt đầu thanh tỉnh.

Hơn nữa Mộc Thanh vẫn luôn ở nơi này, nhưng kỳ quái chính là Giang Lâm và Lục Phó Ngôn căn bản không nhận thấy sự tồn tại của nàng, vì thế nàng cứ vô thức ở nơi này mấy tháng, cho đến mấy ngày gần đây nàng mới dần dần tìm lại ý thức.

Nàng không cách nào rời khỏi căn phòng này, bởi vì hồn thể có sự ràng buộc với Bạch Xu nên chỉ cần Bạch Xu không đi thì nàng cũng chỉ có thể bị vây trong căn phòng nhỏ bé này, hơn nữa hồn thể của nàng quá yếu ớt, ngay cả duy trì nửa khắc cũng không được, giống như vừa rồi.

Mấy ngày nay nàng vẫn kiên trì thắp đèn, muốn mượn việc này khiến Giang Lâm các nàng phát hiện ra manh mối, nhưng rốt cuộc không có người nào phát hiện.

Bạch Xu còn đang ngủ say, lẳng lặng nằm trên giường chưa từng cử động, tựa như một tảng đá lạnh lẽo.

Thời gian Mộc Thanh xuất hiện mỗi ngày là hữu hạn, không thể gọi Bạch Xu tỉnh lại, ngay cả chạm vào cũng không được, nên chỉ có thể canh giữ ở bên cạnh.

Nàng có thể thắp đèn, nhưng không thể chạm vào vật gì khác, càng không thể tiếp xúc với Bạch Xu, điều này thật kỳ lạ.

Có lẽ nguyên nhân nằm ở Bạch Xu.

Tình trạng hiện tại của Mộc Thanh muốn khôi phục hình dạng trước đây chỉ sợ là điều không thể, đừng nói là khôi phục, ngay cả chữa trị hồn phách không nguyên vẹn cũng khó như lên trời, sau này sẽ trở thành bộ dạng gì cũng rất khó nói, có lẽ sau khi Bạch Xu tỉnh lại cũng sẽ không phát hiện sự tồn tại của nàng.

Tình huống như vậy có khả năng sẽ duy trì rất nhiều năm, mười năm năm mươi năm, hoặc là trăm năm, rất khó nói trước, Mộc Thanh cũng không biết rốt cuộc sẽ như thế nào. Nàng có thể cảm nhận được bản thân đang từng chút khôi phục, nhưng tốc độ khôi phục quá chậm, chậm đến mức không nhìn thấy điểm đến, quan trọng nhất là nàng biết thân thể của mình đang ở ngay dưới chân núi, nhưng nàng lại không cảm nhận được sự tồn tại của thân thể, dường như thực sự không thể hồi sinh lại được nữa.

Tâm tình của Mộc Thanh rất phức tạp, không phải là khổ sở chẳng qua có chút thất vọng, mỗi khi nhìn thấy Bạch Xu nằm trên giường loại cảm giác cô tịch này càng thêm mãnh liệt, dường như có thứ gì đó đang trôi đi, bất kể làm thế nào cũng không giữ lại được. Nàng đã hoàn toàn thoát ly khỏi trần thế hỗn loạn, cũng thoát ly Bạch Xu, rõ ràng gần trong gang tấc nhưng làm thế nào cũng không thể chạm đến.

Nàng có chút hoảng loạn, nhưng rồi bất lực không thể làm được gì.

Tựa như lúc trước Bạch Xu mở to mắt nhìn nàng rời đi, không thể tránh được, càng không thể thay đổi.

Nhưng mặc kệ tâm tình của nàng như thế nào, bạch hồ trên giường vẫn nằm đó.

Có lẽ bởi vì hồn thể đang khôi phục, mấy ngày nay Mộc Thanh luôn nhớ lại chuyện của nhiều năm trước, những ngày tháng bình đạm bị vùi lấp trong dòng thời gian, nhớ những chuyện giữa nàng và Bạch Xu ở Vu Sơn Trấn năm đó.

Nàng nghĩ đến Bạch Xu khi đó chỉ mới bốn năm tuổi, có chút làm càn, không đáng yêu, nhưng vẫn tương đối quy củ, cũng không quá ngang ngược. Thỉnh thoảng nàng tĩnh tâm ở chính đường, Bạch Xu cảm thấy nhàm chán sẽ biến trở lại bản thể nằm trên đùi nàng, một chút cũng không biết điều.

Khi đó Bạch Xu thích làm ầm ĩ, có lúc làm sai chuyện sợ bị phạt sẽ trốn vào trong rừng trúc, đến đêm khuya cũng không dám quay về.

Mỗi lần nàng ấy đều trốn sau bụi trúc gần khe suối, không khó tìm.

Nhưng Mộc Thanh chưa bao giờ đi tìm, mà chỉ thắp một ngọn đèn ở chính đường, vừa tĩnh tọa vừa chờ đợi, chờ đến đêm khuya nàng ấy sẽ tự mình trở về, chắp tay sau lưng cúi đầu đứng trước mặt nàng, vừa bất an vừa uất ức nghẹn một hồi lâu mới chậm rãi gọi một tiếng: “Sư tôn…”

Mộc Thanh sẽ không trả lời, cho đến lúc tĩnh tọa kết thúc mới có thể nâng mắt nhìn Bạch Xu.

Nghiệt chướng này từ nhỏ da mặt dày, mạnh miệng không chịu nhận sai, chỉ biết biến trở lại nguyên hình cọ vào người nàng nhằm ra vẻ lấy lòng.

Mộc Thanh từ trước đến nay là một người vui buồn không hiện lên mặt, rất ít bộc lộ tâm tình, cho dù dung túng đối phương như thế nào cũng sẽ không biểu lộ ra ngoài.

Cứ thế Bạch Xu được một tấc tiến một thước, mãi cho đến có một lần vượt quá giới hạn, bị nàng trách phạt, nghiệt chướng này không phục nhưng cũng không dám lỗ mãng, nghẹn khuất đến mức nước mắt lưng tròng, hơn nữa còn giận dỗi cả đêm, sáng hôm sau nhìn thấy nàng lạnh như băng liền ôm lấy nàng, cúi đầu trầm thấp nói: “Có phải sư tôn không cần A Xu nữa rồi không…”

Bạch Xu từ nhỏ đã không chịu quản giáo, chết không nhận sai, tính tình quật cường hơn bất kỳ ai, mà ngay cả lúc nhận sai cũng không chịu cúi đầu, lần này nàng ấy thật sự oán giận nàng rồi.

Ba nghìn trước Mộc Thanh vì thiên hạ thương sinh bỏ lại nàng ấy, ba nghìn sau lại rời đi một lần nữa, cho dù đó chỉ là việc bất đắc dĩ.

Hôm sau lúc xuất hiện, Mộc Thanh không thắp đền lên mà chỉ cô đơn ngồi bên giường một hồi, lẳng lặng nhìn bạch hồ.

Trong lúc này Giang Lâm có đến một lần, sau khi xác nhận Bạch Xu không có gì bất thường thì vội vã rời đi, nàng hoàn toàn không nhận thấy sự tồn tại của Mộc Thanh, cứ thế đi xuyên qua hồn thể của Mộc Thanh, sau đó nhẹ nhàng đóng cửa lại. Giang Lâm gần đây bề bộn nhiều việc, tất cả những việc từng thuộc về Mộc Thanh đều đè lên vai nàng, bận rộn đến ngay cả thời gian thở dốc cũng không có.

Mộc Thanh nghe Lục Phó Ngôn nói đầu xuân năm nay Giang Lâm sẽ đến Kinh Châu — thi thể của A Lương sau khi hỏa thiêu vẫn còn đặt trong từ đường của Phượng Linh Tông, phải chờ đến đầu xuân mới đưa đến Kinh Châu an táng.

Bởi vì bị vây trong phòng không thể ra ngoài, lại không thể giao lưu với người khác nên Mộc Thanh không hiểu rõ tình huống ở bên ngoài, chỉ có thể từ đôi câu vài lời của Lục Phó Ngôn hiểu biết một ít.

Giang Lâm đi rồi nơi này sẽ không còn ai đến nữa, Lục Phó Ngôn xuống núi, ngày mai mới có thể trở về.

Mộc Thanh ngồi trong gian phòng vắng lặng một nén nhang, mới không nhanh không chậm đứng lên thắp đèn, sau đó đứng trước ngọn đền một lúc, nàng cảm thấy bản thân lại sắp tan biến nên trở lại bên giường, vô thức muốn chạm vào bạch hồ nhưng lại không thể, tay nàng cứ thế xuyên qua thân thê của đối phương, không thể chạm đến.

Sau đó nàng vẫn giống như thường ngày, thoáng chốc hóa thành một tia sáng yếu ớt trở lại trên người Bạch Xu.

Trước kia nàng vô thức bám vào cơ thể đối phương, không cảm nhận được bất cứ điều gì, nhưng lần này là ngoại lệ, nàng rơi vào một nơi đen kịt, bên trong trỗng rỗng không có bất cứ thứ gì.

Mộc Thanh sửng sốt, không biết là chuyện như thế nào nên vẫn đứng yên bất động.

Nhưng rất nhanh nàng đã nhận ra đây là chỗ nào — thức hải của Bạch Xu.

Bạch Xu ngủ say, cho nên xung quanh là một mảnh đen kịt. Nàng đã vô ý bị kéo vào trong này.

Không biết Bạch Xu xuất hiện từ khi nào, đang đứng ngay cách đó không xa, trong thức hải nàng ấy biến trở về dáng vẻ lúc nhỏ, một mình đứng cạnh khóm trúc.

Bạch Xu đứng ở bên kia, không nói lời nào, cúi đầu không biết đang làm gì.

Mộc Thanh ngẩn người, trái tim bất chợt co rút.

Năm đó Bạch Xu âm thầm ra ngoài trốn trong rừng trúc, thật ra nàng từng ra ngoài tìm, chỉ là mỗi một lần đều chưa từng bước đến mà chỉ đứng nhìn từ xa.

Tình cảnh khi đó cũng giống hệt như lúc này.

Bạch Xu vẫn thế, đứng cô độc một mình, chờ có người đến tìm nàng.

Mộc Thanh vẫn giống như trước kia đứng nhìn từ xa, dưới chân giống như mọc rễ, nửa bước khó đi, một hồi lâu sau nàng mới chậm rãi cất bước.

Nhưng nàng còn chưa đi đến bên kia, Bạch Xu vốn dĩ đứng bất động lại đột nhiên chạy đến, đến khi tiến gần nàng ấy bỗng nhiên giang hai tay ôm cổ nàng.

Mộc Thanh cứng nhắc một hồi lâu, mới dịu giọng gọi một tiếng: “A Xu…”

 

Recommended Articles

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!