Đồ Đệ Có Liêm Sỉ – Chương 17

Chương 17: Dĩ Vãng

 

Hư ảnh màu hổ phách kia chính là sinh hồn của Trần Kỳ Chi, được Liễu Thu Nương giấu trong hồn thể của chính mình nuôi dưỡng đến bây giờ, cho nên Giang Lâm chưa từng phát hiện.

 

Bởi vì quá suy yếu, sinh hồn của Trần Kỳ Chi như ẩn như hiện, cực kỳ bất ổn, nếu không phải Liễu Thu Nương dùng hồn phách của mình nuôi dưỡng thì đã tiêu tán từ lâu. Hắn không có ý thức, ngây ngẩn phiêu phù giữa không trung — sinh hồn ly thể quá lâu chính là như vậy, ký ức dần dần phai nhạt, mờ mịt tìm không được phương hướng, ngay cả bản thân cũng sẽ quên lãng, lúc hoàn toàn quên mất tất cả việc trần thế sẽ hoàn toàn biến mất, chân chính thân tử hồn diệt.

 

Ánh mắt Trần Kỳ Chi trống rỗng nhìn chằm chằm vào vách tường, không nhìn đến bất cứ ai trong phòng, bởi vì tương liên với hồn thể của Liễu Thu Nương, hắn không thể đi xa, chỉ có thể bị ràng buộc ở một chỗ, ngơ ngác, bàng hoàng như con rối.

 

Hẳn là đã không cảm nhận được sự tồn tại của vạn vật xung quanh nữa, cho nên mới hoang mang như vậy.

 

Thần sắc của Liễu Thu Nương lập tức trầm xuống, trong ánh mắt dâng lên tầng tầng khổ sở.

 

Trần Kỳ Chi không nhận ra nàng, bản năng muốn đến gần thân thể của mình, nhưng rồi lại không thể đi được.

 

Giang Lâm bàng quan sững sốt chốc lát, lúc này mới biết. Mộc Thanh hờ hững quan sát, lát sau mới tách hồn thể của hai người ra, truyền cho Trần Kỳ Chi một chút linh lực, sinh hồn sắp tiêu tán lúc này mới ổn định lại.

 

Liễu Thu Nương động dung, biết đây là ý tốt, nén bi thương cúi đầu nói:”Đạ tạ tiên trưởng.”

 

Mộc Thanh thờ ơ, trên mặt không có bao nhiêu tâm tình, chỉ đạm nhạt nói:” Nghịch thiên đã là tối kỵ, cưỡng cầu không được, ngươi không cứu được hắn, nếu còn tiếp tục cố chấp chỉ hại hắn thảm hại mà thôi.”

 

Trần Kỳ Chi thoát khỏi ràng buộc trì độn đến gần thân thể của mình, nhưng bất kể làm thế nào cũng không thể trở về chỗ cũ, chỉ có thể đi xung quanh.

 

” Thu tay lại đi.” Mộc Thanh lại nói.

 

Liễu Thu Nương khởi điểm còn vạn phần cố chấp, muốn dùng hồn thể của mình nuôi dưỡng sinh hồn của Trần Kỳ Chi, nhưng sau khi phát hiện không có tác dụng liền muốn truyền hết hồn lực cho đối phương, tình nguyện hồn phi phách tán cũng muốn cứu hắn, nàng cho rằng có thể, nhưng lời nói của Mộc Thanh đã cắt đứt tất cả hy vọng của nàng, đều là phí công mà thôi, làm thế nào cũng không cứu được.

 

Nàng không thể chấp nhận hiện thực, thống khổ tự giễu:” Tóm lại phải thử xem, làm sao nói chắc được.”

 

“Mệnh cách đã hủy, từ lâu đã không còn thuộc về trần thế, miễn cưỡng tục mệnh ba năm khiến hắn biến thành bộ dạng này, tiếp tục kéo dài thì có ý nghĩa gì?”

 

Ba năm đã thành bộ dạng như vậy, tiếp tục tục mệnh, chỉ sợ Trần Kỳ Chi ngay cả luân hồi đầu thai cũng không thể.

 

Liễu Thu Nương làm sao không hiểu những chuyện này, nàng lưu luyến nhìn Trần Kỳ Chi, chịu đựng bi thống lẩm bẩm nói:” Qua khỏi kỳ viện thí năm nay là được rồi, chỉ còn mấy tháng nữa, sẽ không tiếp tục kéo dài…”

 

Lúc nói những lời này, nàng gần như nước mắt đầy mặt, có lẽ trong lòng cũng biết làm như vậy căn bản là vô dụng, cho dù có bản lĩnh thông thiên, Trần Kỳ Chi cũng kiên trì không được đến tháng sáu viện thí, bất quá chỉ là chấp niệm của nàng mà thôi.

 

Không biết là cảm thụ được bi thống của nàng hay là thế nào, Trần Kỳ Chi vốn dĩ đang xoay quanh thân thể đột nhiên bất động, đứng sững sờ một lúc lâu, cứng nhắc nhìn sang bên này, hắn tựa hồ đang cực lực thoát khỏi loại trạng thái mờ mịt này, như là nhớ đến chuyện gì, thần sắc trở nên thống khổ, nhưng rốt cuộc không cách nào thoát khỏi, cuối cùng vẫn biến thành dáng vẻ mờ mịt.

 

Mộc Thanh không nói nữa, Giang Lâm cũng không hé răng.

 

Căn phòng trở nên vắng lặng.

 

Liễu Thu Nương đều biết, chỉ là nàng luyến tiếc buông tay mà thôi, nàng nhìn Trần Kỳ Chi thần hồn vô chủ, thê lương mỉm cười, hai hàng huyết lệ chảy xuống.

 

Có lẽ là biết nên làm như thế nào, ân ái khắc cốt minh tâm cùng với những chuyện dĩ vãng bỗng nhiên tái hiện, chính là tạo hóa trêu người, nàng nợ Trần Kỳ Chi, đời này cũng trả không xong.

 

Năm đó tú bà của Yến Ngọc Lâu vì muốn bức Liễu Thu Nương tiếp khách, giữa mùa đông đem nàng xích lỏa ném vào trong tuyết, lúc nàng sắp chết chính là Trần Kỳ Chi cứu nàng, năm ấy Trần Kỳ Chi chưa tròn hai mươi, làm người khiêm tốn, hắn cởi áo khoác phủ lên cho nàng, hấp tấp nói:” Mặc, mặc vào đi, đừng để bị lạnh.”

 

Trần Kỳ Chi biết Liễu Thu Nương là người của Yến Ngọc Lâu, lại không chút ghét bỏ, không chỉ thành thật ôm nàng sưởi ấm, còn bỏ ra không ít ngân lượng cho tú bà, giúp người giúp cho trót. Khi đó Liễu Thu Nương bị đông lạnh sắp ngất đi, không thể nhìn rõ mặt mũi của hắn, hơn nữa cũng không thể nói một câu cảm tạ, sau khi tỉnh lại mới biết là đại thiếu gia của Trần gia cứu nàng.

 

Người trong Yến Ngọc Lâu kín đáo đưa cho nàng một thỏi bạc:” Trần thiếu gia tặng cho ngươi, âm thầm cất đi.”

 

Hắn là công tử nhà giàu, từ nhỏ không lo cơm áo, lại có thiện tâm, khiêm tốn hữu lễ, có nhân tình so với bất kỳ ai.

 

Liễu Thu Nương nhớ kỹ ân tình này.

 

Về sau lúc nàng có thể ra ngoài, từng trùng hợp gặp Trần Kỳ Chi hai lần, hắn hăng hái ngâm thơ đối câu cùng bằng hữu, vẫn ôn nhuận như ngọc, hoặc là ẩm trà, hoặc là mấy người đối ẩm. Liễu Thu Nương xa xa nhìn, trong lòng có chút buồn bã, nói không rõ là hâm mộ hay thế nào, nàng ở Yến Ngọc Lâu không thấy bình minh cũng không thấy đích đến, cùng hắn vĩnh viễn là hai loại người.

 

Có lẽ là số mệnh đã định trước, có một năm nàng tiếp khách gặp được Trần Kỳ Chi, khi đó Trần Kỳ Chi đã ngoài hai mươi, nàng cũng không còn nhỏ. Ân tình cứu mạng đã thành mây khói, Trần Kỳ Chi đã không còn nhớ rõ việc này, hắn lần đầu đến thanh lâu, là bị bằng hữu kéo vào, nhất định muốn hắn tìm hoa khôi đầu bảng để khai trai.

 

Hắn co quắp bất an, từ đầu đến cuối chưa từng ngẩng đầu, Liễu Thu Nương còn chưa đến gần, hắn lại buông một thỏi bạc, hấp tấp rời đi như chạy trốn, ngay cả một câu cũng chưa từng nói.

 

Liễu Thu Nương buồn cười, trong lòng phức tạp trăm mối.

 

Nàng cho rằng hắn sẽ không trở lại, không ngờ sau đó người này thường xuyên đến Yến Ngọc Lâu, lần nào cũng chỉ đích danh nàng. Hắn không làm chuyện nam nữ, mỗi lần đều đến uống rượu, uống đủ rồi sẽ rời đi, lúc đi còn để lại một ít bạc.

 

Lâu ngày dài tháng, Liễu Thu Nương cũng ngẫm ra chút ý vị, liền cố ý trêu ghẹo hắn:”Công tử mỗi ngày đến chỗ thiếp, không phải là thích thiếp đấy chứ?”

 

Đây vốn là một câu vui đùa, không ngờ Trần Kỳ Chi thoáng chốc đỏ mặt, hơn nữa không phản bác.

 

Nàng ngẩn người.

 

Mấy năm nay khách nhân coi trọng Liễu Thu Nương không ít, thậm chí có người muốn cưới nàng làm thiếp, nhưng không có ai thật sự bỏ tiền chuộc thân cho nàng, cảm giác mới mẻ qua đi bọn họ liền vứt bỏ nàng như giày rách. Nàng không coi là thật, không ôm hy vọng gì, một người là công tử thế gia, một người là thanh lâu nữ, làm sao có khả năng, cho dù làm thiếp cũng không tới phiên nàng.

 

Trần Kỳ Chi vẫn đến Yến Ngọc Lâu theo lệ thường, nhưng không hề câu thúc giống như trước, có lúc sẽ mang theo một ít đồ vật, có lúc tặng trang sức, thậm chí viết một bài thơ tặng nàng. Hắn đối đãi nàng vô cùng tốt, không chút giả dối.

 

Ngày tháng lâu dần, Liễu Thu Nương rốt cuộc luân hãm.

 

Nàng hỏi hắn có để tâm hay không, Trần Kỳ Chi nghiêm túc nói:”Nếu có thể cưới nàng làm thê tử, chính là ta tích đức ba đời.”

 

Sau đó hắn thật sự dự định cưới nàng, cầm bạc vội tới chuộc thân cho nàng, dẫn nàng rời khỏi vùng lầy Yến Ngọc Lâu.

 

Trần gia không đồng ý, Trần phu nhân dùng cái chết bức ép, Trần lão gia tức giận đến ngất xỉu, chia cách hai người, đuổi Liễu Thu Nương về Yến Ngọc Lâu, Trần Kỳ Chi trốn khỏi Trần gia, suốt đêm đến Yến Ngọc Lâu đoạt người, dẫn nàng bỏ trốn đến Thôn Đông Phong.

 

Thôn Đông Phong người ở rất thưa thớt, rời xa thị phi, hai người định cư ở chỗ này, nhờ trời đất chứng giám bái đường thành thân. Ngày tháng sau đó tuy rằng kham khổ, nhưng cũng tốt đẹp bình yên, Trần Kỳ Chi dự định thi tú tài, sau đó sẽ làm một vị tiên sinh dạy học trong thôn, như vậy cuộc sống của bọn họ sẽ tốt hơn nhiều.

 

Mùa đông ba năm trước, hắn lén quay về huyện An Bình tìm bạn tốt mượn sách, trước khi đi còn nói với Liễu Thu Nương:”Ta sẽ trở về sớm thôi, nương tử đừng lo lắng.”

 

Kế hoạch vốn là hai ngày sẽ trở lại, nhưng tuyết lớn làm chậm trễ hành trình, cho nên không thể trở về như dự định, Liễu Thu Nương ở nhà đợi ba ngày, nhìn thấy tuyết càng rơi càng lớn, rốt cục không chờ được nữa, lòng nóng như lửa đốt đi ra ngoài tìm người.

 

Trần Kỳ Chi đã chết.

 

Gió tuyết quá lớn, phủ kín đường đi, hắn vô ý trượt chân ngã xuống hồ nước sâu hơn một trượng, bởi vì không leo lên được mà bị đông chết giữa băng thiên tuyết địa. Hắn một lòng muốn thu tú tài để Liễu Thu Nương có cuộc sống tốt hơn, trước khi chết còn ôm chặt mấy quyển sách mượn từ chỗ bằng hữu, trong tay nắm chặt mộc trâm đã mua cho Liễu Thu Nương lúc còn ở thị trấn.

 

Hắn đã chết, Liễu Thu Nương cũng không muốn sống nữa, vì vậy muốn dùng một sợi dây kết thúc bản thân.

 

Nhưng vừa mở mắt ra, nàng không xuống âm tào địa phủ. Hồn phách của nàng và Trần Kỳ Chi đều bị một thuật sĩ đạo hạnh cao thâm thu lấy, thuật sĩ cực kỳ cổ quái, không chỉ dạy nàng làm sao hoàn hồn tục mệnh cho Trần Kỳ Chi, còn để lại một viên Trấn Hồn Thạch, nói là dùng để tăng tiến tu vi, cũng mặc kệ nàng có tin hay không, làm xong những việc này liền rời đi.

 

Liễu Thu Nương không cam lòng cứ chết đi như vậy, cho nên thử biện pháp hoàn hồn tục mệnh kia, khiến Trần Kỳ Chi sống lại, mà nàng cũng trở lại thân thể của mình.

 

Nhưng biện pháp hoàn hồn tục mệnh này lại có chứa cạm bẫy, có thể là trước khi chết chấp niệm quá sâu, Trần Kỳ Chi sau khi sống lại giống như trở thành một người khác, hắn không biết bản thân đã từng chết một lần, một lòng muốn thi lấy công danh, ký ức đối với những việc khác lại dần dần biến mất, cuối cùng ngay cả Liễu Thu Nương cũng không nhớ rõ, chỉ biết đọc sách, suốt ngày nhắc mãi muốn thi tú tài.

 

Liễu Thu Nương sợ hắn hoàn toàn quên mất quá khứ, bất đắc dĩ chỉ đành đưa hắn trở về Trần gia, dù sao nơi đó có tất cả những thứ hắn quen thuộc, mà Trần Kỳ Chi sau khi quay về Trần gia xác thực tốt hơn không ít.

 

Hoàn hồn tục mệnh cần tinh khí cần con người cung cấp nuôi dưỡng, Liễu Thu Nương không dám lộ liễm ra tay với thường dân bách tính, cũng không nhẫn tâm, cho nên nàng trở lại Yến Ngọc Lâu, chuyên hấp thu sinh khí của khách nhân, dùng đó nuôi dưỡng hồn phách cho Trần Kỳ Chi.

 

Nghịch thiên sửa mệnh chung quy có cực hạn, cứ như vậy ba năm, dương khí đã không đủ để kéo dài mạng sống của hai người bọn họ, nhất là Trần Kỳ Chi, hắn ngày càng suy yếu, thân hình gầy gò, nếu không có Liễu Thu Nương mỗi đêm đến dưỡng hồn cho hắn, hắn đã chết từ lâu.

 

Biết cứ tiếp tục như vậy không phải biện pháp, Liễu Thu Nương bất đắc dĩ chỉ đành làm theo lời thuật sĩ kia, rút đi hồn phách của những người còn lại trong Trần gia, dự định dùng để dưỡng hồn, chỉ là vẫn chưa kịp tiến hành, Giang Lâm đã dẫn đệ tự để. Sợ bại lộ tung tích, nàng không dám tiếp tục, chỉ đành đem sinh hồn của mười bảy người Trần gia trấn áp, nuôi dưỡng sinh hồn của Trần Kỳ Chi trong hồn thể của mình.

 

Đáng tiếc ngay cả khi nghìn vạn lần cẩn thận, vẫn bị Mộc Thanh phát hiện.

 

Tiếp tục kéo dài sinh mệnh, nàng sẽ hồn phi phách tán, Trần Kỳ Chi cũng không tốt hơn là bao.

 

Liễu Thu Nương đã biết trước, chỉ là chấp niệm quá sâu, không bỏ xuống được, không vứt bỏ được đoạn tình cảm này.

 

Nghe xong những lời này, Giang Lâm thở dài, lại nhìn Mộc Thanh ôm bạch hồ, rồi nhìn Liễu Thu Nương, bất đắc dĩ nhẹ giọng nói:”Thả hắn đi đi, có lúc, hữu duyên vô phận không nên cưỡng cầu.”

 

 

 

Recommended Articles

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!