Đồ Đệ Có Liêm Sỉ – Chương 91

Chương 91: Chân Tướng

 

Đông Xích không mấy để tâm, trên mặt không có một chút xúc động, dường như giết người là một chuyện vô cùng dễ dàng, mạng người ti tiện như một con kiến không đáng nhắc đến.

Nàng hoàn toàn không kiêng kỵ, một chút cũng không lo lắng Mộc Thanh và Bạch Xu sẽ làm gì đó, dường như đã chắc chắn bản thân khống chế toàn cục không sợ xảy ra biến cố.

Nghe những lời nàng ta nói, vẻ mặt của Mộc Thanh càng thêm trầm trọng, Đông Xích đang hút thần lực của thần tộc…

Thảo nào, các nàng không nghĩ ra nguyên nhân Đông Xích có được sức mạnh to lớn như vậy, có thể khống chế đồng thời nhiều quỷ tu sĩ và thần binh, đối với thần hồ tộc mà nói, ba nghìn năm không dài không ngắn nhưng muốn tu vi bỗng chốc tăng cao, trở thành bộ dạng của Đông Xích hiện tại gần như là không có khả năng.

“Chết cũng chết rồi, chỉ còn lại hai vị.” Đông Xích chậm rãi nói, vẻ mặt thoạt nhìn có phần điên cuồng, ánh mắt đầy rẫy tơ máu đáng sợ, cử chỉ cũng có chút mất khống chế, có thể ra tay bất cứ lúc nào, nhưng rồi lại miễn cưỡng dừng lại, dường như vẫn còn chút lý trí.

Năm đó nàng ta không thể ra tay đối với Mộc Thanh và Bạch Xu, cũng không có thực lực đó, nên chỉ có thể âm thầm ngủ đông, chờ đợi hơn ba nghìn năm cuối cùng chờ đến giờ khắc này.

Trong quá khứ sư đồ các nàng quá mạnh, chỉ một mình Mộc Thanh đã dẫn đến thiên ngoại và Thiên Tiệm Thập Tam Thành hai bên đều kiêng kỵ, thiên ngoại cũng nhân cơ hội đại chiến Côn Sơn diệt trừ mối uy hiếp là nàng, Đông Xích nào dám hành động thiếu suy nghĩ, nàng ta chỉ đành tạm thời ẩn nấp, chờ đến lúc Bạch Xu huyết tẩy thiên ngoại, chờ Bạch Xu vứt bỏ nguyên đan cứu Mộc Thanh thực lực giảm mạnh.

Nàng ta vốn dĩ muốn giải quyết cả hai sư đồ ngay tại thời điểm Mộc Thanh vừa sống lại, khi đó nàng ta vẫn còn vài phần nhân tính, Dung Nguyệt cũng không đồng ý, vì thế mà tạm thời buông tha các nàng, hơn nữa khi đó nàng ta đang tìm kiếm hậu nhân của Thiên Tiệm Thập Tam Thành khắp trời Nam biển Bắc, âm thầm chuẩn bị cho đại kế của mình.

Về sau Đông Xích vì muốn trà trộn vào các tông phái đã nghĩ ra biện pháp gia nhập Phượng Linh Tông, không ngờ lại gặp được Mộc Thanh, chỉ là khi đó Bạch Xu đã mất tích.

Cho đến vài năm trước, Ngọc Hoa là hóa thân của Đông Xích đến Côn Sơn trấn thủ ngẫu nhiên ở nơi đó phát hiện ra tung tích của Bạch Xu, đúng thật là trùng hợp.

Lúc này Đông Xích đã hãm sâu vào ma chướng, nhìn thấy Bạch Xu thì lập tức nổi lên sát tâm, nhưng khi phát hiện Bạch Xu hoàn toàn mất đi ký ức, trở thành một con hồ ly ngay cả năng lực tự bảo vệ mình cũng không có. Đã từng là quân chủ thần hồ tộc cao cao tại thượng, hôm nay chỉ vì một miếng ăn mà đuổi theo thỏ rừng chạy khắp núi, thực sự rất buồn cười.

Đông Xích ung dung đứng trên vách núi, ẩn nấp thân hình, nhìn vị này quân chủ kia chật vật đuổi theo con thỏ. Nhìn thấy người xua kia cao không với tới biến thành bộ dạng này, nàng ta từng quỳ dưới chân Bạch Xu, từng bị địa vị ràng buộc, lúc này đã hoàn toàn thay đổi, loại cảm giác vui sướng này trước nay chưa từng có.

Nàng ta đánh một đạo linh lực vào bạch hồ đang chạy loạn trong tuyết, dễ dàng ném Bạch Xu ngã xuống mặt đất, khiến Bạch Xu ngã lăn, suýt nữa rơi xuống vách núi.

Bạch hồ hốt hoảng bám lấy một mép đá, lúc này mới bảo vệ được tính mạng.

Khi đó Bạch Xu đã không còn là quân chủ thần hồ tộc không gì làm không được, giết đến thiên ngoại không chốn dung thân của năm xưa, nàng trở nên ti tiện nhỏ yếu, ngay cả sức phản kháng cũng không có, chỉ biết ngu ngốc bám chặt mép đá, sợ đến lông tơ dựng đứng, chỉ cần Đông Xích động thủ thì có thể lập tức lấy mạng nàng.

Cách nhiều năm, Mộc Thanh trở thành đệ nhất tông sư, Bạch Xu vẫn còn sống, nhưng tâm tình của Đông Xích đã dần thay đổi, vài phần nhân tính còn sót lại dần bị nuốt chững, tâm lý càng trở nên vặn vẹo, vì vậy mới có những chuyện sau này.

Nàng ta muốn hai sư đồ đoàn tụ, muốn lập một kế hoạch kéo hai người các nàng lại với nhau, để các nàng mở to mắt nhìn nàng ta làm sao dẫm nát tất cả người trong thiên hạ dưới chân, thu toàn bộ Tu Chân Giới vào trong túi.

“Qua đêm nay, nên tiễn các ngươi đi rồi.” Giọng nói của Đông Xích rất thấp, giống như đang lẩm bẩm, nhưng đôi mắt của nàng ta lại nhìn chằm chằm Mộc Thanh và Bạch Xu, ánh mắt thâm trầm tựa như rắn độc.

Mộc Thanh siết chặt nắm tay, còn đang suy nghĩ những lời nàng ta vừa nói.

Các chết của nàng thần tộc không thoát khỏi can hệ, đủ chuyện năm đó nàng điều hiểu rõ, chỉ là Đông Xích nói ra những chuyện này tương đương với đuổi tận giết tuyệt tất cả thần tộc ở thiên ngoại, nàng cũng không cảm thấy vui sướng khi trả được mối thù, trái lại tâm tình không khỏi trầm xuống.

Thiên ngoại mặc dù đa số là thần tộc, nhưng thật ra cũng giống như Thiên Tiệm Thập Tam Thành và phàm tu giới, đều có rất nhiều con dân vô tội, những người đó không so được với thần tộc, tất cả cũng chỉ yên lặng sống cuộc sống của mình. Đông Xích không phân tốt xấu trực tiếp giết chết tất cả người của thần tộc, những con dân bình thường còn thê thảm đến mức nào…

Mộc Thanh không ngờ Đông Xích sẽ tàn ác như vậy, năm đó nàng và Minh Khê cũng xem như quen biết, lúc sinh Đông Xích, nàng còn đến Đào Hoa Đảo thăm hỏi, rất nhiều năm sau đó cũng tận mắt nhìn nàng ta trưởng thành.

Lúc đó Đông Xích tính tình trầm ổn, có kiên nhẫn, rất được Bạch Nhược Trần coi trọng, hơn nữa trước khi giao phó Bạch Xu cho Mộc Thanh, Bạch Nhược Trần còn muốn xin Mộc Thanh nể tình chỉ dạy Đông Xích tu luyện vài năm. Mộc Thanh xác thực từng cân nhắc chuyện này, nhưng nghĩ đến Dung Nguyệt nên lại thôi, nàng không muốn có quá nhiều dính dáng, khi đó sao có thể ngờ đến cục diện ngày hôm nay.

Nàng hồi ức những chuyện năm đó, nhìn Đông Xích một hồi lại không khỏi nhíu mày.

Đông Xích ấn giấu quá sâu, rất nhiều năm cũng không ai nhận thấy, ngay cả Dung Nguyệt thân cận nhất, cho dù hiểu rõ người này cuối cùng vẫn bỏ mạng trong tay nàng ta.

Mộc Thanh nhìn không thấu con người này, vì sao nàng ta lại biến thành như vậy.

Nhưng có người bản chất xấu xa, trời sinh tâm lý vặn vẹo. Nhìn các nàng như hiện tại, Đông Xích cảm thấy thoả mãn một cách kỳ lạ, nàng ta chính là muốn các nàng sống đến lúc này để chứng kiến tất cả, các nàng càng kinh ngạc nàng ta càng hưng phấn.

“Vậy còn thần quân thì sao?” Mộc Thanh nhìn đối diện, đột nhiên hỏi.

Đông Xích cho dù điên cuồng cố chấp đến đâu, làm ra chuyện không thể tưởng tượng đến mức nào, nhưng làm cho người ta không thể nào hiểu nổi chính là vì sao Bạch Nhược Trần đã chết mà nàng ta còn muốn đào thi thể hắn lên chế thành con rối, khiến hắn đã chết cũng không được yên nghỉ.

Năm đó Bạch Nhược Trần vô cùng che chở Đông Xích, hắn là một vị quân chủ tài đức sáng suốt, niệm tình bạn cũ, sau khi Minh Khê sinh ra Đông Xích thì tính tình thay đổi, tinh thần hoảng hốt lúc tỉnh lúc mê, về sau hoàn toàn phát điên, ngay cả nữ nhi của mình cũng không nhận ra, thường xuyên nổi giận mất kiểm soát mà nhục mạ Đông Xích, Bạch Nhược Trần không đành lòng nên cũng không ít lần giúp đỡ Đông Xích, làm không ít chuyện, về sau Minh Khê chết, hắn lại làm chủ nhờ Dung Nguyệt giúp đỡ chăm sóc cho Đông Xích.

Bạch Nhược Trần đối với Đông Xích chưa từng có chỗ nào không tốt, sau khi chết còn không được yên nghĩ, Đông Xích dù điên, nhưng làm như vậy cũng nên có một lý do.

Mộc Thanh từ trước đến nay không thích truy tìm nguyên do, nhưng làm thế nào cũng nghĩ không thông vì sao Đông Xích lại đối xử với Bạch Nhược Trần như thế. Cho dù Đông Xích thật sự cực đoan,  nhưng Bạch Nhược Trần và Dung Nguyệt là hai người đối xử với nàng ta tốt nhất, bọn họ không làm chuyện gì có lỗi với nàng ta, trái lại còn cho nàng ta chỗ dựa trong lúc không nơi nương tựa, cuối cùng lại có kết cục này, một người chết không được yên nghĩ, một người chết vô cùng thê thảm…

Đông Xích không trực tiếp trả lời mà chỉ nghiêng đầu ánh mắt lạnh lẽo nhìn bản thể của Dung Nguyệt, nâng tay vuốt ve, nhẹ giọng nói: “Chính vì tôn thượng niệm tình cũ như vậy nên mới không quyết đoán, nếu như năm đó vu tộc tiến công Thiên Tiệm Thập Tam Thành ngươi kiên quyết một chút, cũng sẽ không rơi vào kết cục bị bức ép rời đi. Đã đến lúc này, hà tất còn quan tâm một người đã chết?”

Nói xong, nàng ta lười biếng nhấc mí mắt, cười như không cười, không biết là trào phúng hay là thế nào.

Mộc Thanh nghe những lời này bỗng chốc nhớ đến một chuyện cũ, một chuyện liên quan đến phụ thân của Đông Xích.

Vài ngày trước khi Minh Khê chết nàng ấy vẫn còn thanh tỉnh, dù chỉ còn một hơi thở cuối cùng nhưng kiên trì không muốn buông xuôi, nàng ấy nắm ta Bạch Nhược Trần không buông, khẩn cầu Bạch Nhược Trần sau khi nàng ấy chết hãy thay nàng ấy chăm sóc Đông Xích.

Khi đó Bạch Nhược Trần không lập tức đồng ý mà chỉ hỏi Minh Khê một việc — phụ thân của Đông Xích là ai. Năm đó là Bạch Nhược Trần phái Minh Khê ra ngoài làm việc, nhưng sau khi trở về nàng ấy lại hoàn toàn thay đổi, cả ngày lẩm bẩm, còn đột nhiên sinh ra Đông Xích, mấy năm nay Bạch Nhược Trần vẫn canh cánh trong lòng, dù sao cũng là thủ hạ đắc lực nhiều năm, hắn vừa tiếc hận lại vừa tự trách, cho nên muốn làm rõ chuyện này trước khi Minh Khê lâm chung.

Có lẽ Minh Khê cũng biết bản thân không còn nhiều thời gian nữa, cuối cùng cũng chịu nói cho Bạch Nhược Trần biết những chuyện đã chôn sâu dưới đáy lòng.

Thì ra nhiều năm trước, Minh Khê đã có tư tình với đại vu của Vu Tộc, nhưng hai tộc xưa nay đối địch, chính đạo cũng xem Vu Tộc là kẻ thù, dù sao vu tộc và ma tộc cùng một giuộc, không ít làm hại nhân gian.

Minh Khê biết rõ chuyện này nhưng vẫn không khống chế được tình cảm của  bản thân, cho đến lúc hoàn toàn rơi hãm sâu, cuối cùng cùng đại vu tư thông, xảy ra việc không nên có.

Minh Khê một mực che giấu việc này, không dám để cho người khác phát hiện, đoạn tình cảm này cuối cùng chấm dứt bằng cái chết của nam tử kia.

Năm ấy Mộc Thanh trở thành quân chủ của Thiên Tiệm Thập Tam Thành, vu tộc cấu kết ma tộc cùng nhau tiến công Thiên Tiệm Thập Tam Thành, muốn nhân lúc này làm suy yếu Thiên Tiệm Thập Tam Thành, nào ngờ lại bị phản kích liên tiếp bại lui. Trùng hợp khi đó Minh Khê được Bạch Nhược Trần phái rời khỏi Đào Hoa Đảo làm việc, sau khi biết tin Minh Khê lo lắng đối phương vì vậy đã mượn cớ xuất binh trợ chiến để thăm dò, nhưng cuối cùng để lại cho nàng ấy chỉ có một thi thể lạnh băng thủng trăm nghìn lỗ, khuôn mặt hoàn toàn hủy hoại.

Người yêu đã chết nhưng Minh Khê chỉ có thể xa xa đứng nhìn, ngay cả rơi một giọt nước mắt cũng không dám, có lẽ đã hãm sâu vào lưới tình, chịu không nổi đả kích, cho nên sau khi trở về nàng ấy luôn hoảng hốt, lúc phát điên cũng không biết bản thân đang làm gì, thậm chí thấy Đông Xích sẽ vô cùng áp lực, lại càng nổi điên.

Chuyện này Bạch Nhược Trần cũng không nói cho Đông Xích biết, Mộc Thanh là một trong số ít những người biết chuyện.

Minh Khê đến chết cũng không chịu công bố chuyện này, là vì thần hồ tộc cũng là vì bảo vệ Đông Xích, bằng không một khi bại lộ, bất luận là Thiên Tiệm Thập Tam Thành hay là thiên ngoại, thậm chí là những trưởng lão ngoan cố thủ cựu của thần hồ tộc đều sẽ không bỏ qua cho Đông Xích, mà vu tộc bên kia cũng không thể nào chấp nhận một kẻ bán thần hồ tộc, chắc chắn sẽ giết Đông Xích.

Tất cả những người biết chuyện đều giữ kín như bưng, đem việc này chôn sâu trong lòng, ngay cả Dung Nguyệt cũng không biết.

Hôm nay nghe Đông Xích nói những lời này, Mộc Thanh trầm mặc, nhìn chằm chằm nàng ta một lúc lâu, hỏi: “Ngươi làm những chuyện này, giết không biết bao nhiêu người, chỉ vì như vậy? Trách thần quân và bọn ta lừa gạt ngươi, hay là vì báo thù cho phụ thân?”

Đông Xích tản mạn buông tay, mỉm cười dịu dàng, chẳng hề để ý mà trả lời: “Dĩ nhiên không phải, đó đều là những chuyện cũ vô dụng, có liên quan gì đến ta…”

Lúc này sương mù xung quanh đã tan đi không ít, nàng ta vô tình nhìn xuống, rồi lại nhìn về phía Mộc Thanh tiếp tục nói: “Làm những việc này chẳng qua vì bản thân ta, không vì người nào khác, muốn giết thì giết thôi.”

 

 

 

Recommended Articles

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!