Đồ Đệ Có Liêm Sỉ – Chương 92

Chương 93: Thương Hại

 

Đông Xích không thẳng thắn như Giang Lâm các nàng. Giang Lâm miệng cứng lòng mềm, niệm tình cũ, cho dù biết được Ngọc Hoa là hung thủ sát hại A Lương cũng sẽ không chính tay giết chết kẻ thù, mà chỉ không cam lòng ép hỏi, nhất định muốn một câu trả lời. Đông Xích thì không, muốn làm thì làm, sẽ không có chút nương tay, lại càng không cố kỵ, bằng không nàng ta cũng sẽ không giết chết A Lương và Dung Nguyệt.

Đông Xích vốn không nên được sinh ra, bán thần bán ma, thiên địa bất dung, thần hồ tộc không dám tiết lộ, vu tộc không thừa nhận, chính đạo ma đạo đều xem nàng ta là kẻ ngoại tộc, một khi bị phát hiện chỉ hận không thể giết đi diệt trừ hậu hoạn.

Minh Khê rõ ràng không nên có tư tình với người của vu tộc, nhưng rốt cuộc vẫn không khống chế được tình cảm của bản thân, mà đoạn tình cảm này cuối cùng không có được kết cục tốt, ngay cả nói ra cũng không dám, đây cũng là lý do khiến Đông Xích cả đời không thể ra ánh sáng, nhân sinh luôn bị giam trong bóng tối.

Lúc Đông Xích còn nhỏ thì đã đã nhận ra bản thân không giống người thường, nhưng khi đó nàng ta còn không hiểu nguyên nhân, chỉ biết trong cơ thể bản thân ngoại trừ thần lực còn có một loại sức mạnh khác.

Đông Xích từng âm thầm sử dụng loại sức mạnh này, dùng để đối phó một tiểu hồ ly chuyên bắt nạt nàng ta, sau đó tiểu hồ ly vẫn chưa biến hình kia chết một cách kỳ lạ, đầu tiên là thần lực hao mòn, sau đó là thân thể khô quắt, cuối cùng hóa thành tro tàn. Lúc mới xảy ra chuyện Đông Xích vừa kinh vừa sợ, trốn ở trong nhà không dám ra ngoài, nhưng nào ngờ không ai hoài nghe đến nàng ta, càng kỳ quái hơn nữa chính là nàng ta có thể cảm giác được loại sức mạnh không biết tên trong cơ thể ngày càng lớn mạnh.

Khi đó Đông Xích còn không biết chân tướng, vì vậy cũng chưa từng hoài nghi, cộng thêm sau đó bệnh nặng một hồi nàng ta cũng không để chuyện này trong lòng nữa, mà chỉ thận trọng che giấu, rất sợ hành vi này sẽ bị phát hiện.

Cho đến nhiều năm sau, Đông Xích mới biết chân tướng, con hồ ly đáng ghét kia chết một cách thê thảm như vậy là bởi vì bị nàng ta hút hết tất cả tu vi, còn nàng ta bệnh nặng một hồi là vì khi đó còn chưa thể dung nạp hết tu vi từ bên ngoài.

Đông Xích tuy rằng tuổi nhỏ nhưng trong lòng đã hiểu rõ rất nhiều việc, vì vậy vẫn luôn giả vờ như không có việc ấy, cẩn thận mà sống.

Cũng trong thời gian vài năm này bệnh của Minh Khê càng lúc càng nghiêm trọng, lúc phát tác không ai ngăn cản được, hai mẹ con sống dưới một mái hiên, Đông Xích phải chăm sóc nàng ấy. Những ngày tháng này dường như vô tận, lúc đầu còn có thể chịu được, nhưng dần dần sẽ rất khó kiên trì, cho dù Bạch Nhược Trần đã đặc biệt phái không ít người đến giúp đỡ nhưng vẫn không có cách nào, lúc Minh Khê phát bệnh thì không nhận ra bất cứ người nào, gặp ai cũng đánh, Đông Xích cũng bị đánh không ít lần.

Chịu đòn còn tính là nhẹ, thỉnh thoảng Minh Khê sẽ dùng thần lực công kích lung tung, có một lần đâm thủng ngực Đông Xích, còn có một lần đánh nàng ta trở lại nguyên hình, trực tiếp dùng kiếm ghim trên mặt đất, nếu không phải có người đến kịp lúc thì Đông Xích đã chết từ lâu rồi.

Mặc dù Minh Khê điên thành như vậy nhưng Đông Xích vẫn không oán không trách, dù sao lúc nữ nhân này không phát điên, đối với Đông Xích vẫn vô cùng tốt.

Minh Khê tính tình ôn hòa, lúc không phát bệnh dịu dàng hơn ai hết, mỗi lần tỉnh táo lại nàng ấy cực kỳ hối hận vì bản thânđã làm Đông Xích bị thương nặng như vậy, vì thế sau thời gian cân nhắc nàng ấy thỉnh cầu Bạch Nhược Trần đón Đông Xích đi, cũng có đồng liêu tỏ ý muốn nuôi dưỡng Đông Xích, nhưng Đông Xích làm thế nào cũng không đồng ý, được đón đi rồi cũng sẽ lén lúc trở về, bất luận thế nào cũng phải ở bên cạnh Minh Khê, cho nên mọi người chỉ đành thuận theo.

Về sau số lần Minh Khê phát bệnh càng ngày càng nhiều, thậm chí đã đến mức mỗi ngày phát bệnh một lần.

Lúc đó Đông Xích còn nhỏ, không hiểu vì sao nàng ấy lại như vậy, không hiểu vì sao bình thường rõ ràng là một mẫu thân tốt, lúc phát điên lại trở nên đáng sợ như vậy. Nàng ấy nhốt Đông Xích và bản thân vào một căn phòng, có lúc sẽ si ngốc gọi tên một nam nhân, có lúc sẽ khàn cả giọng gào thét, nói những lời mê sảng.

Nàng ấy sẽ tóm lấy Đông Xích, kéo tóc nàng ấy, không chút mềm lòng đập mạnh đầu của nữ nhi xuống đất, một lần lại một lần.

Nàng ấy cũng từng cầm dao cắt lên người Đông Xích, hỏi Đông Xích là ai.

Nếu như Đông Xích trả lời nàng ấy sẽ tiếp tục đánh, nếu như không trả lời nàng ấy sẽ thật sự cắt vào da thịt.

Khởi điểm Đông Xích sẽ né tránh, nhưng dần dần nàng ta không tránh nữa, mỗi lần Minh Khê tổn thương Đông Xích, sau khi tỉnh táo lại hối hận chữa thương cho nàng ta.

Hai mẫu tử cứ thể dằn vặt lẫn nhau, cho đến một ngày Dung Nguyệt xuất hiện.

Dung Nguyệt và Minh Khê từ trước đến nay thủy hỏa bất dung, sau khi xảy ra chuyện nàng chưa từng xuất hiện trước mặt hai mẫu tử này, cho đến lúc Minh Khê thiếu chút nữa đánh chết Đông Xích, Dung Nguyệt mới được Bạch Nhược Trần nhắc nhở mà đến đây.

Đông Xích biết Dung Nguyệt, nàng ta cũng biết người này là kẻ địch của Minh Khê, nhưng bởi vì chưa từng tiếp xúc nên chỉ cẩn thận trốn ở phía sau cửa, không dám xuất hiện.

Dung Nguyệt vốn dĩ không muốn đến, chỉ định ghé vào một chút rồi sẽ đi, nhưng nhìn thấy Đông Xích ngây ngốc lẩn trốn nên muốn cố ý đùa giỡn.

Đông Xích không hiểu chuyện cho rằng đây là muốn đả thương mình, cho nên nàng ta tàn bạo cào Dung Nguyệt vài cái, còn dùng sức cắn vào cánh tay nàng ta.

Dung Nguyệt bị đau, rồi lại cố nén không ném Đông Xích ra, hoặc là ra tay đả thương người, mà chỉ dùng lực kiềm chặt cầm nàng ta, kiên quyết làm cho nàng ta nhả ra.

Đông Xích cắn cũng thật độc ác, cắn đến tay Dung Nguyệt xuất huyết.

Dung Nguyệt tức giận bóp khuôn mặt nàng ta đến đỏ bừng, còn ngứa tay xoa loạn mái tóc, buồn cười mà mắng: “Nhãi ranh không cha, còn rất dữ, mẫu thân ngươi dạy ngươi?”

Minh Khê địa vị không thấp cho dù phát điên cũng không ai dám trắng trợn mắng Đông Xích, những người đó sẽ chỉ âm thầm bàn tán, kia là đồ con hoang, hoặc là đủ loại dị nghị, nửa là cảm khái nửa là trào phúng.

Lời nói của Dung Nguyệt cũng giống như những người đó, nhưng rồi lại không giống, mặt nàng không chút cảm xúc, không đặt Đông Xích vào trong mắt, không châm chọc cũng không có đồng tình và thương cảm.

Đông Xích siết chặt nắm tay, ngẩng đầu nhìn một chút, không hé răng cũng không tránh né.

Dung Nguyệt là người hẹp hòi, không đối đã Đông Xích như hài tử, mà thô bạo xách nàng ta lên, cúi đầu trên cao nhìn xuống hỏi: “Tức giận?”

Đông Xích sẽ không khóc cũng không có tâm tình gì, nhìn cũng không nhìn Dung Nguyệt một cái.

Dung Nguyệt lại ném nàng ta xuống đất, hoàn toàn không có một chút lòng thương hại.

“Tính nết kém như vậy, rất tốt.” Dung Nguyệt thấp giọng mắng.

Đông Xích đau nhức, lăn một vòng rồi đứng lên, không để ý đến Dung Nguyệt mà quay người lại, chỉ chừa cho Dung Nguyệt một bóng lưng.

Đông Xích thường xuyên bị bắt nạt, những tiểu hồ ly biến hóa hoặc là chưa biến hóa đều không dám trắng trợn bắt nạt nhưng sẽ ở nơi hẻo lãnh hoặc là lúc không có người lớn, dùng ác ý và ghét bỏ đối đãi nàng ta, cho nên nàng ta sẽ không để những việc này ở trong lòng, lại càng không để Dung Nguyệt vào mắt.

Sau đó Dung Nguyệt lại đến vài lần, mỗi một lần đều đúng lúc Đông Xích bị đánh mình đầy thương tích.

Dung Nguyệt chỉ là phụng mệnh đến xem, chỉ cần đánh không chết thì không xen vào, lại càng không ra tay ngăn cản Minh Khê, nàng cứ thế đứng trước cửa phòng, lạnh nhạt nhìn Minh Khê phát rồ bóp cổ Đông Xích.

Khuôn mặt Đông Xích nghẹn đến đỏ bừng, hai chân vô lực giãy dụa trên không trung.

Nhưng Dung Nguyệt vẫn thờ ơ, cuối cùng là những người khác đến ngăn cản.

Có rất nhiều người đồng tình Đông Xích nhưng riêng Dung Nguyệt thì không, nàng chỉ biết lãnh đạm bàng quan, là một người ngoài cuộc rõ đầu rõ đuôi. Thỉnh thoảng tâm tình tốt nàng sẽ mang theo thức ăn đến, ngồi trong viện chờ đợi, cũng không mời ai ăn, chờ ngồi đủ rồi lại mang thức ăn trở về.

Đông Xích không thích người này, nhưng cũng không chán ghét.

Có lúc Đông Xích sẽ ngồi trên cánh cửa, hoặc là tựa vào trụ đá, ánh mắt trống rỗng nhìn Dung Nguyệt.

Dung Nguyệt vẫn không để tâm, mặc kệ nàng ta muốn làm gì thì làm.

Có một ngày Đông Xích đến chỗ kia, yên lặng ăn điểm tâm ngọt đến phát ngáy trong hộp. Dung Nguyệt rốt cục nhìn nàng ta một cái, không mặn không nhạt hỏi: “Vì sao không phản kháng?”

Khi đó Đông Xích vừa mới bị đánh, trên cánh tay tràn đầy những vết thương xanh tím, nghe được câu này nàng ta cúi đầu, cầm điểm tâm không nói chuyện mà chỉ giương mắt nhìn Dung Nguyệt, rồi lại chợt rũ mí mắt không hé răng.

Dung Nguyệt dường như đã nhìn thấu tâm tư của nàng ta, lại hỏi: “Không dám, hay là không nỡ?”

Đông Xích chậm rãi nhai điểm tâm, hồi lâu mới gian nan nuốt xuống, lãnh đạm trả lời: “Đều không phải…”

Dung Nguyệt đột nhiên dùng bàn tay hơi lạnh nâng cằm Đông Xích lên, quan sát một phen, ngón tay vuốt ve vết thương trên khóe môi, trầm thấp nói: “Thế nào, sợ nàng chết rồi chỉ còn lại một mình ngươi?”

Đông Xích dừng một chút, lúng túng không biết nên trả lời như thế nào.

Dung Nguyệt không nói tiếp, không bao lâu sau cũng rời đi.

Từ đó về sau, người này cũng rất ít đến.

Đông Xích ra ngoài ngẫu nhiên gặp Dung Nguyệt hai lần nhưng mỗi lần đều cách rất xa, không có bất cứ tiếp xúc gì.

Dung Nguyệt không thường ở Đào Hoa Đảo, thỉnh thoảng sẽ đi ra ngoài, đến thiên ngoại, đến phàm tu giới, đi gặp bạn cũ.

Đông Xích chưa từng rời khỏi Đào Hoa Đảo ngay cả cửa nhà cũng rất ít bước ra, lúc Minh Khê không phát bệnh nếu như rãnh rỗi nàng ta sẽ một mình ra bờ biển, cho đến lúc trời tối mới trở về.

Thân thể của Minh Khê càng lúc càng kém, trước kia chỉ phát điên, nhưng dần dần tinh thần trở nên rất kém cỏi, thường xuyên cả ngày nằm trên giường, hữu khí vô lực mà nhắm mắt nhưng lại không ngủ.

Lúc này Đông Xích ngay cả bờ biển cũng không thể đi, chỉ đành hầu hạ bên giường.

Nhưng như vậy cũng không tệ, chí ít Minh Khê sẽ không phát điên giống như trước đây, mà chỉ suy yếu vô lực nằm trên giường, có lúc ý thức thanh tỉnh còn có thể trò chuyện cùng nàng ta.

Đông Xích không thích nói chuyện, đa số thời gian đều chỉ lắng nghe mà không trả lời.

Minh Khê càng ngày càng suy yếu, cơ thể gầy gò, cho đến lúc chỉ còn da bọc xương nàng ấy bắt đầu không nhận ra người quen, khởi điểm là không nhận biết những đồng liêu cũ, về sau là Bạch Nhược Trần, cuối cùng là Đông Xích…

Bạch Nhược Trần mời không ít danh y trở về chữa trị cho Minh Khê nhưng vẫn vô dụng, tâm bệnh không thể chữa, không ai có thể xoay chuyển trời đất.

Một ngày cuối cùng, Minh Khê nhớ ra Đông Xích, nàng tái nhợt tựa vào đầu giường, suy yếu đến mức không nhấc nổi tay, cho dù muốn thân cận nữ nhi một chút nhưng ngay cả mở mắt cũng cảm thấy mệt mỏi.

Đông Xích hờ hững đứng trước giường, từ đầu chí cuối vẫn luôn cách một cự ly, sẽ không rời xa nhưng cũng không đến gần.

Khóe mắt Minh Khê ửng đỏ, thời khắc cuối cùng là thanh tỉnh, nàng nhìn Đông Xích nói: “Là ta có lỗi với ngươi…”

Ánh mắt của Đông Xích dừng trên mặt đất, không biết đang nhìn cái gì.

Không bao lâu sau Minh Khê đã chết, trút hơi thở cuối cùng ở trước mắt Đông Xích.

Khi đó trong phòng chỉ có hai mẫu tử, Đông Xích không đi ra ngoài gọi người đến mà chỉ trầm mặc canh giữ ở trước giường, cho đến khi có người phát hiện ra.

Sau này, trong ngày Minh Khê được hạ táng, Dung Nguyệt đã đến, phụng mệnh mang Đông Xích đi.

Có người đang khóc, có người không nói gì, có người trò chuyện an ủi.

Dung Nguyệt hỏi vì sao không trả lời những người đó.

“Nhãi con không lương tâm, đây là đang quan tâm ngươi.”

Đông Xích vẫn trầm mặc cúi đầu, qua hồi lâu mới trả lời: “Không phải.”

Dung Nguyệt nhíu mày.

Nàng ta tiếp tục bình tĩnh nói: “Không phải quan tâm, là thương hại.”

 

 

Recommended Articles

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!