Đồ Đệ Có Liêm Sỉ – Chương 70

Chương 70: Do dự

 

Thương Bắc Hải không giống với đất liền, phóng tầm mắt chỉ thấy mênh mông một mảnh, cho dù mở cửa sổ nhìn ra bên ngoài cũng không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì, ngay cả một tia sáng cũng không có, mà chỉ có thể nghe thấy tiếng sóng biển dồn dập.

Mộc Thanh không cự tuyệt, lúc Bạch Xu muốn thâm nhập nàng còn chủ động đón nhận.

Có lẽ là sắp đặt chân đến nơi kiếp trước từng đi qua, nội tâm không còn bình tĩnh, dù sao cũng đã từng chết một lần.

Bạch Xu cũng không làm càn quá mức mà chỉ vuốt ve gò má, hôn nhẹ một hồi, thân  thể nàng giống như không có xương hoàn toàn dựa vào người Mộc Thanh, chín cái đuôi đột nhiên hiện ra, một phần rũ xuống đất, còn lại quấn trên người Mộc Thanh.

Chung quy là hồ ly, hành vi không cách nào thoát khỏi bản tính, Bạch Xu dùng một tay ôm vai Mộc Thanh, không an phận vùi mặt vào lòng nàng, mờ ám cọ vào ngực nàng giống như lúc vẫn còn ở dạng bản thể, không bao lâu lại chuyển đến cần cổ, khuôn mặt gần kề, yên tĩnh gối đầu lên vai nàng.

Một người một hồ ly cứ thế yên lặng tựa vào nhau.

Qua hồi lâu Bạch Xu lại dùng tay kia ôm eo Mộc Thanh, ôm rất chặt, cả người tựa vào lòng Mộc Thanh.

Nghiệt chướng này lúc nhỏ đã thường xuyên làm như thế, lúc ấy không hiểu phép tắc, cũng không hiểu đạo lý, thỉnh thoảng làm sai chuyện sợ bị trừng phạt sẽ giả vờ ngoan ngoãn cọ vào người Mộc Thanh, về sau trưởng thành, mặc dù không còn làm như vậy nữa nhưng có lúc vẫn sẽ tựa lên người Mộc Thanh.

Hôm nay thì khác, Bạch Xu không làm sai việc gì, nhưng vẫn quen tính mà tựa vào lòng Mộc Thanh, kề cận bên nhau, có chút lưu luyến mà hấp thu hơi thở của đối phương, lấp đầy tưởng niệm trong lòng.

Mộc Thanh dừng một chút nhưng cuối cùng vẫn thuận theo, lúc đối phương hoàn toàn ngã vào lòng, nàng vô thức nâng tay muốn đỡ lấy sau lưng Bạch Xu, rồi lại không đến mức tiếp xúc quá thân mật.

Do dự giây lát, cuối cùng nàng thả tay xuống.

Bạch Xu khẽ lay động chiếc đuôi, dường như đã nhận thấy cử chỉ vừa rồi của nàng, nhưng không hề biểu hiện ra ngoài.

Hồi lâu Mộc Thanh mới nói: “Ngày mai… cẩn thận một chút.”

Thiên Tiệm Thập Tam Thành của hiện tại không giống trước đây, nó đã bị bỏ hoang hơn ba nghìn năm, sát khí tận trời, khắp nơi đều là cô hồn dã quỷ chấp niệm không tiêu tan sau cuộc tàn sát năm đó, không phải những tiểu quỷ bình thường có thể so sánh được, huống hồ nơi này vốn dĩ nguy hiểm trùng trùng, trận pháp hộ thành vẫn còn đó, sau khi tiến vào muốn toàn thân trở ra cũng rất khó khăn.

Sự quan tâm bất ngờ này thật sự rất không bình thường, Bạch Xu nghiêng đầu nhìn một chút, bàn tay đặt trên vai nàng chuyển đến bên gáy, rồi tiếp tục chậm rãi dời lên, ngón tay nhẹ nhàng mơn trớn chiếc cằm của nàng.

“Sư tôn đang quan tâm ta?”

Mộc Thanh không trực tiếp trả lời, mà chỉ nói: “Nhớ phải tránh né trận pháp.”

Hai sư đồ trước đây đã từng đến Thiên Tiệm Thập Tam Thành, trước đại chiến năm đó các nàng vẫn luôn cố thủ trong thành, tất nhiên rõ như lòng bàn tay đối với bố cục bên trong.

Thật ra không cần Mộc Thanh nhắc nhở, Bạch Xu cũng sẽ nhớ kỹ.

Khóe môi Bạch Xu khẽ cong, nàng biết Mộc Thanh nhất định sẽ không đáp lại nàng, nên chỉ nghiêng người dựa sát hơn, trọng lượng cả thân thể gần như đặt lên người đối phương, nói: “Sư tôn đã quên, trăm năm trước ta đã từng đến đây.”

Nếu đã từng đến, tất nhiên hiểu rõ hơn so với Mộc Thanh, không cần Mộc Thanh phải lo lắng. Nàng đưa tay nâng mặt Mộc Thanh lên rồi nghiêng đầu hôn nhẹ lên má.

Mặc kệ Bạch Xu làm càn thế nào Mộc Thanh đều chưa từng có phản ứng quá lớn, chẳng qua sống lưng hơi cứng đờ, có lẽ là không được tự nhiên. Nghiệt chướng ỷ vào ban đêm không thể nhìn thấy sự vật nên trên người chỉ khoác một chiếc áo ngoài, hơn nữa vạt áo không khép chặt mà chỉ buộc lại bằng một sợi dây mỏng, chỉ cần dùng sức một chút sẽ lập tức tản ra.

Từ một khắc nàng đến gần, Mộc Thanh đã cảm nhận được, nhưng vẫn cố ý làm như không biết.

Nghiệt chướng không an phận, bỗng nhiên buông nàng ra rồi bắt lấy tay nàng.

Mộc Thanh ngẩn người, nhưng không hề tránh né mà chỉ bật thốt lên hỏi: “Ngươi đến Thiên Tiệm Thập Tam Thành làm gì?”

Bạch Xu bắt lấy ngón tay của nàng, nhẹ nhàng vuốt ve, rồi lại nắm chặt trong lòng bàn tay, một hồi lâu mới trả lời: “Sư tôn là người của Thiên Tiệm Thập Tam Thành, muốn người sống lại dĩ nhiên phải đến đó một chuyến.”

Nghiệt chướng không nói Mộc Thanh cũng sắp quên mất nàng đã từng là một thành viên của Thiên Tiệm Thập Tam Thành, chỉ là về sau bởi vì có việc phải rời đi, ngoại trừ lúc đại chiến thì chưa từng trở về, ngay cả Thương Bắc Hải cũng chưa từng đặt chân đến.

Nghịch thiên sửa mệnh, chết đi sống lại không phải muốn làm là có thể làm, còn phải xem thiên cơ, hơn nữa mọi việc luôn có định số, Mộc Thanh xuất thân từ Thiên Tiệm Thập Tam Thành, lá rụng về cội, đây là điều đến chết cũng không thể thay đổi. Bạch Xu muốn cứu nàng tất nhiên phải mang theo hồn phách vỡ nát của nàng đến Thiên Tiệm Thập Tam Thành một chuyến, tìm được những mảnh còn lại, khơi dậy mối liên hệ với hồng trần, khiến Mộc Thanh một lần nữa tái sinh trên mảnh đất này.

Lại một lần nhắc đến chuyện sống lại, Mộc Thanh lặng im chốc lát, trong lòng không nén được xúc động.

Bạch Xu dắt tay nàng đặt lên khóe môi rồi hôn nhẹ, cử chỉ mang vài phần nhu tình.

Mộc Thanh vô thức cử động ngón tay, không cẩn thận chạm vào đôi môi nóng ẩm mềm mại của Bạch Xu, nàng giống như bị bỏng, giật mình muốn rụt tay lại. Nhưng không biết là quá chậm chạp hay là xúc động quá sâu, trong lòng nghĩ muốn thu tay về nhưng lại thật lâu không hành động mà cứ thế vuốt ve cánh môi mềm mại ướt át kia.

Bạch Xu thoáng nghiêng đầu để ngón tay Mộc Thanh có thể dễ dàng vuốt ve môi nàng, lúc nàng ấy muốn thu tay lại, nàng lập tức đuổi theo đầu ngón tay không bỏ.

Trong bóng tối không thể nhìn thấy, cảm quan trở nên rõ ràng hơn, Mộc Thanh chậm một bước liền bị Bạch Xu đuổi theo, đầu ngón tay truyền đến cảm giác nóng ướt.

Nàng giật mình, bị hành động vô cùng lớn mật của Bạch Xu khó xử, rồi lại có loại cảm giác kỳ lạ không thể nói rõ, hai người đã quá quen thuộc, quen thuộc đến mức nàng ấy có thể chuẩn xác tìm được mỗi một điểm tác động đến cảm xúc của nàng, khiến nàng không chỗ nào để trốn tránh.

Cho dù không nhìn thấy đối phương nhưng Mộc Thanh cũng có thể tưởng tượng được dáng vẻ của Bạch Xu lúc này, tựa như mỗi lần các nàng ở dưới ánh nến chập chờn, mỗi lần Bạch Xu đều sẽ làm như vậy, dường như không biết chán.

Bạch Xu nắm chặt cổ tay nàng, không cho nàng có bất cứ cô hội nào để giãy dụa.

Bóng đêm đen đặc quá mức áp lực, đồng thời cũng kéo hai người đến gần nhau hơn, có thể cảm giác được mỗi một cử động của đối phương.

Tay còn lại của Mộc Thanh nắm chặt lấy góc áo của bản thân, khiến ngoại bào trở nên nhăn nhíu.

Yết hầu của Bạch Xu khẽ trượt, sau đó mới buông tha nàng, nhưng vẫn không chịu buông tay mà cúi đầu dịu dàng hôn nhẹ lên lưng bàn tay, rồi lại cầm tay nàng đặt lên xương quai xanh của nàng ấy.

“Sư tôn…” Nghiệt đồ nhỏ giọng đầy ám chỉ, cố ý đè thấp giọng nói, thân thể tiếp tục nghiêng về phía trước một chút.

Bạch Xu có vài sợi tóc rũ xuống, dừng trên tay Mộc Thanh, nhẹ nhàng phất qua, tựa như lông quạ khẽ chạm vào da thịt.

Mộc Thanh mím môi, một lát sau mới trả lời: “Ừ.”

Bạch Xu lôi kéo tay nàng tiếp tục trượt xuống, thong thả từng chút một.

Dây lưng hờ hững bên hông bị kéo ra, y phục rời rạc mất đi sự ràng buộc cuối cùng phút chốc trượt xuống. Bạch Xu nửa quỳ trên mặt đất rồi lại tiếp tục di chuyển về phía trước, trong lúc cử động y phục trượt khỏi bả vai, cuối cùng lỏng lẻo treo trên cánh tay.

Bởi vì không có ánh sáng, Mộc Thanh không nhìn thấy tư thái quyến rũ của nghiệt chướng lúc này, hơn nữa không thể nào nhìn thấy vẻ thâm trầm cùng mãnh liệt trong mắt đối phương, đầu ngón tay của nàng vẫn còn ẩm ướt, bị ép mơn trớn trên da thịt trơn bóng của Bạch Xu.

“Sư tôn ngày mai cũng phải cẩn thận một chút.” Bạch Xu nắm tay nàng rất chặt, sau đó mới thoả mãn nhắm mắt lại lẳng lặng cảm nhận sự ấm áp, bóng đêm sẽ dần gặm nhắm ý chí của con người, nhất là trong hoàn cảnh bị giam cầm, có một số ý nghĩ sẽ bị phóng đại rất nhiều lần, vừa hoang đường vừa không đúng thời điểm.

Khoan thuyền không thể so với phòng ốc trên đất liền, hành lang lại càng chật hẹp, các gian phòng nối tiếp nhau, mỗi một chỗ đều là tu sĩ, thậm chí hai gian phòng bên cạnh lần lượt là Giang Lâm và Thanh Hư.

Ở đây có kết giới, bên ngoài không thể nghe thấy động tĩnh trong phòng, nhưng bên trong lại có thể nghe được âm thanh từ bên ngoài, thậm chí ngay cả có người đi qua cũng có thể nghe được, thỉnh thoảng cũng sẽ truyền đến vài tiếng nói chuyện.

Trong lúc thất thần, Mộc Thanh đã bị Bạch Xu ép vào mép giường.

Gian phòng trong khoan thuyền không lớn, nên giường cũng tương đối thấp bé, hai người nửa quỳ trên sàn, chỉ cần nâng tay một chút đã có thể chống lên mặt giường.

Bạch Xu đột nhiên mượn lực bế Mộc Thanh ngồi lên đùi mình, đồng thời cũng nắm lấy mắt cá chân của Mộc Thanh, buộc hai chân nàng ấy phải vòng qua thắt lưng của nàng.

Mộc Thanh một tay đặt trên vai nàng, nhất thời bị nàng khống chế, đến lúc nhận thấy ý định của nàng thì không khỏi có phần hoảng hốt.

Nào ngờ Bạch Xu dường như đã hiểu rõ suy nghĩ của Mộc Thanh, bàn tay lập tức kiềm chặt vòng eo của nàng, thân thể ép sát: “Sẽ không làm gì cả…”

Mộc Thanh sững sốt, cẩn thận phỏng đoán những lời này, lỗ hai không khỏi nóng bừng.

Mộc tông sư thanh cao, tính tình nghiêm túc có nguyên tắc, không ngờ đêm nay lại thất thố một lần nữa, nàng hé môi lúng túng chốc lát, đến cuối cùng vẫn lựa chọn tránh né, nói: “Đứng dậy đi, bản quân còn muốn ra ngoài một chuyến.”

Biết Mộc Thanh đang tìm cớ, Bạch Xu cũng không vạch trần mà chỉ hỏi: “Muốn tìm ai?”

Mộc Thanh không tự giác tựa lưng vào mép giường, suy nghĩ chốc lát mới trả lời: “Thanh Hư, muốn đi ra ngoài bàn công việc.”

Bạch Xu càng giữ chặt bàn tay đang đặt trên vai mình, tiếp tục dời xuống, một lát sau mới lười biếng tản mạn nói: “Nàng đã vào gian phòng bên cạnh, còn chưa ra ngoài.”

Gian phòng bên cạnh, tất nhiên là phòng của Giang Lâm.

Mộc Thanh không thể nghe ra hàm ý sâu sắc bên trong, chưa kịp suy nghĩ đã nói: “Vậy lát nữa lại đi.”

Bạch Xu cười khẽ nhưng không lên tiếng, một hồi lâu mới buông tay Mộc Thanh ra, kéo y phục lên vai.

“Phòng bên cạnh đã tắt đèn rồi.”

Mặc dù đang ở trong phòng không thể nhìn thấy thứ gì, chỉ khi nào phóng thích thần thức mới có thể nhận biết tình huống trên toàn bộ con thuyền, dĩ nhiên cũng có thể phát hiện động tĩnh của phòng bên cạnh.

Hàm ý trong lời này đã quá mức rõ ràng, cho dù Mộc Thanh chậm hiểu đến mức nào, chỉ cần suy nghĩ một chút đều có thể đoán ra được, nàng bỗng nhiên nhớ lại lúc đi ngang cửa phòng Giang Lâm ở Tây Viện, nàng đã vô ý nghe thấy một loại âm thanh…

Nhưng nhiều năm qua, Thanh Hư và Giang Lâm rõ ràng vẫn luôn không hợp nhau.

Nàng trầm mặc chốc lát, không nói lời nào.

Bạch Xu không nói quá trắng ra, mà chỉ ôm eo Mộc Thanh, để nàng tựa vào lòng mình gần hơn một chút, nhưng vẫn hết lòng tuân thủ hứa hẹn thật sự không hề làm gì, chỉ ôm mà thôi.

Không biết qua bao lâu, Bạch Xu lại mở miệng hỏi: “Sư tôn có nhớ ta không?”

Giọng nói cực thấp, không nghe ra tâm tình dư thừa gì. Những lời này hỏi quá đột ngột, chuyển biến quá nhanh, giống như gạt đi tất cả mờ ám vừa rồi, chỉ để lộ ra sự chân thành ở bên trong.

Mộc Thanh bị hỏi một cách bất ngờ không kịp chuẩn bị, một hồi lâu sau mới hoàn hồn.

Hơn ba nghìn năm, thật sự quá dài, đối với Mộc Thanh mà nói căn bản không tính là lâu, dù sao khi đó nàng đã chết, không cần trải qua những năm tháng khó khăn dài dằng dặc này, nhưng đối với Bạch Xu mà nói, mỗi một ngày đêm, mỗi một thời khắc đều phải một mình chịu đựng, cứ thế chờ đợi rất lâu.

Một câu hỏi, nhưng thật ra là đang trần thuật, hỏi Mộc Thanh có nhớ nàng hay không, đồng thời cũng đang tự nói bản thân mà thôi.

Mộc Thanh không biết nên trả lời như thế nào, một lúc lâu sau mới nói: “Bạch Xu…”

Bạch Xu ừ nhẹ một tiếng.

Đôi môi Mộc Thanh cử động, muốn nói lại thôi, cuối cùng đổi giọng nói: “Thắp đèn lên đi.”

 

 

 

 

Recommended Articles

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!