Đồ Đệ Có Liêm Sỉ – Chương 55

Chương 55: Yên tĩnh

 

Bởi vì đã từng niếm trải nên loại cảm giác này cũng không xa lạ, trong lòng đột nhiên căng thẳng giống như bị sắt nóng chạm vào, Mộc Thanh phút chốc thất thần, nhưng đến cuối cùng vẫn nằm bất động, xem như không có chuyện gì xảy ra.

Hốt hoảng thoáng chốc lắng xuống, chỉ còn lài sự mập mờ, không khí xung quanh dường như ngưng đọng, cảm quan trở nên đặc biệt rõ ràng.

Bàn tay bên hông dời đi một chút, đúng lúc đặt trên bụng nhỏ bằng phẳng rồi lại không có hành động gì khác. Bạch Xu nhẹ nhàng tựa đầu vào sau gáy của nàng, nửa gần kề nửa ôm ấp, từ đầu chí cuối không hề nói lời nào cũng không có muốn buông tay.

Có thể là ảo giác, Mộc Thanh dường như bị ôm lấy một cách vô hình, trong thân thể đột ngột sinh ra một loại cảm giác khác thường, tựa như cùng chung cảm nhận rồi lại không phải.

Nàng không thể nói rõ rốt cuộc đó là loại cảm giác gì, cho nên cứ mặc kệ nàng ấy, không hề đáp lại.

Bạch Xu dựa vào quá gần, gần đến mức muốn không để tâm cũng rất khó, Mộc Thanh không được tự nhiên, đồng thời cũng thanh tỉnh, xúc cảm mềm mại phía sau quả thực rất dày vò, nhưng nghiệt chướng không chút tự giác, dường như không ý thức được hành vi của bản thân có bao nhiêu quá mức, hơn nữa còn vẫy đuôi.

Nhớ đến những chuyện hoang đường trong quá khứ, mối quan hệ hỗn loạn khó làm rõ giữa hai người, cùng với đủ loại hành vi, ướt nóng, mềm mại, mồ hôi mỏng phủ kín thân thể, ái dục ăn mòn cốt tủy, nhu tình cùng sóng triều điên cuồng đan nhau nhau… Mộc Thanh vô thức siết chặt chăm đệm trước mặt, khớp tay trắng bệt.

Bóng đêm dày đặc, không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì, thời tiết se lạnh, phía sau lại ấm áp.

Cảm giác khác thường càng lúc càng sâu, Mộc Thanh cảm thấy trên người có chút nóng bức nhưng không khó chịu, chẳng qua trong lòng vô cớ trở nên lo lắng cùng trống trãi mà thôi.

Sức lực trên tay Bạch Xu tăng dần, ngón tay cách y phục nhẹ nhàng mơn trớn. Động tác của nàng ấy rất nhẹ nhưng Mộc Thanh lại có thể cảm nhận một cách rõ ràng, có lẽ là không thể đối mặt hoặc nguyên do gì khác, Mộc Thanh vẫn luôn im lặng, nàng do dự chốc lát rồi mới đưa tay vào trong chăn ngăn cản hành vi của đối phương.

“Đêm đã khuya, nên ngủ đi.” Nàng nói một cách máy móc, giọng nói rất thấp.

Bạch Xu không trả lời, nhưng bàn tay đã dừng lại.

Mộc Thanh bất động, rốt cuộc kéo tay nàng ấy ra không cho chạm vào nàng nữa, nhưng nghiệt chướng dường như bất mãn, thoáng chốc bắt lấy tay nàng, lòng bàn tay nóng rực khiến nàng nhất thời cuống quít giãy ra.

Cũng may Bạch Xu không tiếp tục làm càn, dừng lại đúng lúc, sau khi nàng giãy ra thì không xằng bậy nữa.

Đến rạng sáng Mộc Thanh mới ngủ thiếp đi, không giằng co cùng người phía sau nữa, ngay cả khi Bạch Xu khoác tay lên hông nàng cũng không để tâm, nghiệt chướng này chính là cố ý không cho nàng được yên tĩnh, chờ lúc nàng sắp ngủ thì lại giở trò. Mộc Thanh thật sự quá mệt mỏi, không chịu được cơn buồn ngủ, cuối cùng nhắm mắt ngủ thiếp đi, trong mơ hồ nàng nhận thấy đối phương có chút lỗ mãng nhưng cũng mặc kệ.

Đêm nay hai người ngủ không yên giấc, có lẽ là ngày nghỉ đêm mơ, trong lúc mơ mơ màng màng Mộc Thanh nhận thấy cảm giác khác thường trong cơ thể chậm rãi thối lui, thay vào đó là một loại cảm giác thỏa mãn không cách nào nói rõ, dường như có thứ gì đó đang chảy vào nguyên đan và kinh mạch của nàng.

Lúc cảm giác buồn ngủ ập đến, ý thức mơ hồ, nàng dường như nghe thấy người phía sau trầm thấp gọi một tiếng: “Sư tôn…”

Giống như trong ảo cảnh.

Đáng tiếc Mộc Thanh đã ngủ, chờ đến sáng thức dậy nàng cũng chỉ xem những chuyện tối qua là ảo giác, phát sinh trong lúc mơ ngủ, hơn nữa lúc này Bạch Xu lại biến thành hồ ly, hoàn toàn khác với tối qua.

Nắm lông lớn bằng bàn tay vẫn còn buồn ngủ, lông tơ hỗn loạn, vừa mở mắt đã chủ động nằm lên tay Mộc Thanh, bày ra dáng vẻ vô hại.

Mộc Thanh thất thần, rốt cuộc ném hết những ý nghĩ không nên có ra sau đầu, tận lực không truy cứu căn nguyên, nàng thuận thế giấu Bạch Xu vào túi vải, sau đó thu dọn một phen, trước khi ra cửa còn ném một chút điểm tâm vào trong túi, từ đầu đến cuối chưa từng nói chuyện, trong tiềm thức nàng bắt đầu tránh né.

Nhóm người Giang Lâm đã dậy từ lúc trời còn chưa sáng, hai sư đồ dự định đi dạo phố Khánh Hoà, giúp đỡ người dân nhiễm dịch bệnh, đồng thời cũng muốn tìm xem có thể phát hiện manh mối gì không. Thanh Hư và Ngọc Hoa đi cùng nhau, lát nữa các nàng phải gặp người của các tông phái khác, dĩ nhiên nhất định sẽ gặp Liễu Thành Nghĩa và Hoài Không, đến lúc đó khả năng cao sẽ giống như hôm qua, nhưng cũng không còn cách nào, vì lo lắng Thanh Hư sẽ xung động gây sự nên Ngọc Hoa chỉ có thể đi cùng để tránh xảy ra sự cố.

Về phần Mộc Thanh, hôm nay nàng muốn đi gặp Ngô Thủy Vân.

Dù sao Thiên Cơ Môn và Thái Nhất Môn không hợp nhau, Thiên Cơ Môn hiện tại đến thành An Dương hành động bất tiện. Hơn nữa sự xuất hiện của Ngô Thủy Vân đã nhấc lên gợn sóng không nhỏ, người không biết nội tình cho rằng hắn đã chết, kết quả không những còn sống mà còn dẫn đệ tử đến An Dương, vì thế hôm qua Mộc Thanh cũng chưa có cơ hội âm thầm trao đổi với hắn.

Có một số lời không thể nói trước mặt mọi người, Ngô Thủy Vân đến nơi này không chỉ vì trừ ma diệt yêu, mà còn để thăm dò, có tin tức quan trọng muốn đích thân báo cho Mộc Thanh biết.

Rời khỏi nhã các, Mộc Thanh cắt đuôi người của Thái Nhất Môn, lặng lẽ đến địa điểm đã hẹn trước — lầu hai của quán trà ở phố Cửu Khúc.

Gần đây dịch bệnh hoành hành, cộng thêm xung quanh náo động, bách tính trong thành càng ngày càng ít ra ngoài, mặc dù quan phủ không hạ lệnh cấm tụ tập nhưng tất cả mọi người đều tự động đóng cửa ở trong nhà, cho nên cửa hàng trên đường ngoại trừ bán gạo thì phần lớn đều mua bán ảm đạm, quán trà càng không có bao nhiêu khác, lầu một chỉ ngồi rải rác ba bàn.

Mộc Thanh hóa thành thương nhân trung niên mặc hoa phục đeo ngọc bội, được tiểu nhị dẫn đến một gian phòng ở phía Tây của lầu hai, Ngô Thủy Vân cũng giả dạng thương nhân đã sớm chờ sẵn, thấy nàng vào cửa thì lập tức chào đón, giả vờ như cần bàn việc buôn bán.

Tiểu nhị là người tinh mắt, sau khi mang trà vào, nhận được hơn mười văn tiền thưởng liền ra ngoài đóng cửa lại.

Mộc Thanh và Ngô Thủy Vân giả vờ bàn chuyện làm ăn, thật ra là đang nói chính sự.

Lần này Ngô Thủy Vân đến đây là vì giao quyển sách hắn đã phát hiện trong trạch viện cho Mộc Thanh. Quyển sách ố vàng, không nhìn ra hình dạng vốn có, còn mơ hồ tản ra mùi mục nát, đây là Ngô Thủy Vân tìm được sau khi các nàng rời khỏi trạch viện, nó được chứa trong một chiếc hộp gỗ cũ kỹ, trong hộp còn có một số thứ rất kỳ lạ, Ngô Thủy Vân cũng đã mang đến đây.

“Mộc tông sư mời nhìn xem.” Hắn lấy đồ vật ra.

Đều là một số đồ vật nhỏ vô dụng. Qua nhiều năm, có một số thứ đã phân hủy thành từng mảnh, không nhìn ra rốt cuộc là vật gì, Mộc Thanh cẩn thận quan sát một lúc mới kinh ngạc phát hiện đây đều là một số món đồ chơi của trẻ con.

Ngô Thủy Vân tất nhiên đã sớm nhận ra, nếu không cũng sẽ không tùy ý mang đến đây, hơn nữa quyển sách này Thiên Cơ Môn đã nghiên cứu một lần, thực sự không nhìn ra vấn đề, ngay cả văn tự trong sách cũng đọc không hiểu nên mới mang đến cho Mộc Thanh xem.

Mộc Thanh kiến thức uyên bác, tinh thông kinh sử, công pháp, nói không chừng nàng có thể nhìn ra manh mối.

“Phát hiện ở phía Đông trạch viện, giấu ở dưới sàng.” Ngô Thủy Vân nói: “Đặt cùng quyển sách, có một phần đã mục nát, tất cả đều ở chỗ này.”

Mộc Thanh ngẩng người, đầu óc nhất thời trống rỗng, sau đó khôi phục bình tĩnh, nghe Ngô Thủy Vân nói đến quyển sách, nàng lập tức mở ra xem. Văn tự trong sách không phải loại thông dụng hiện nay, hẳn là một loại văn tự cổ Mộc Thanh chưa từng gặp, nhưng không hiểu vì sao nàng lại đọc được, vừa nhìn đã hiểu.

Tất cả đều là phù văn vô cùng cơ bản.

Ẩn thân, đổi giọng, biến hóa hình dạng… những loại pháp thuật này phần lớn vẫn còn lưu truyền đến ngày nay, chẳng qua được ghi chép bằng một loại văn tự khác mà thôi.

Ngô Thủy Vân khôn khéo, nhận thấy nàng đã nhận ra văn tự trong sách, chờ nàng lật xem xong mới hỏi: “Tông sư biết bên trong viết những gì?”

Mộc Thanh cũng không giấu diếm mà gật đầu, nhưng để hắn không hoài nghi nàng lại nói: “Trước đây lúc du ngoạn đã từng gặp loại văn tự này ở Tái Bắc, miễn cưỡng nhận ra.”

Nói xong, nàng giải thích nội dung trong sách cho Ngô Thủy Vân nghe.

Ngô Thủy Vân vô cùng tín nhiệm nàng không chút nghi ngờ, hắn cũng không kỳ vọng có thể phát hiện bí mật trọng đại gì từ những thứ này, tất cả đều nằm trong dự đoán, sau khi nhớ kỹ những lời Mộc Thanh nói hắn lại hỏi đến chuyện đã thương lượng hôm qua tại nhã các.

Qua mấy ngày nữa các đại tông phái sẽ chọn ra người đến Thiên Tiệm Thập Tam Thành, Thiên Cơ Môn bên này có Ngô Thủy Vân chủ động tham dự, hiện tại muốn hỏi xem Phượng Linh Tông sẽ cử ai đi.

Thiên Cơ Môn và Phượng Linh Tông quan hệ rất tốt, lần này nhất định phải giúp đỡ lẫn nhau, trong lòng Ngô Thủy Vân không có nắm chắc nên mới muốn hỏi một chút.

Mộc Thanh không vòng vo, sau khi bàn bạc Phượng Linh Tông quyết định để nàng và Thanh Hư đi trước, nhóm người Ngọc Hoa ở lại An Dương, chuyến đi này nguy hiểm khó lường, vỗn dĩ muốn Giang Lâm đi cùng với nàng nhưng Giang Lâm không giỏi thực chiến, sợ nàng ấy sẽ gặp bất trắc nên đổi thành Thanh Hư.

Biết nàng sẽ đi, Ngô Thủy Vân thở dài một hơi.

Hai người bàn việc xong thì cũng không ở lâu, trước sau rời khỏi quán trà.

Mộc Thanh không lập tức quay về nhã các mà đi dạo ở bên ngoài nhằm thám thính tình hình trong thành, cuối cùng đi qua phố Cửu Khúc.

Nàng còn đang suy nghĩ, tâm tư đặt trong quyển sách Ngô Thủy Vân mang đến, có lẽ lúc ở quán trò tâm tư quá hỗn loạn, hiện tại bình tĩnh lại, trong đầu đột nhiên toát ra rất nhiều hình ảnh, Vu Sơn Trấn, trạch viện, rừng trúc, Bạch Xu bốn năm tuổi…

Những món đồ chơi đó đều là Bạch Xu làm ầm ĩ đòi của nàng mua, mỗi lần đi trên đường sẽ mua một món, trâm gỗ hai văn tiền, tượng đất lớn bằng ngón tay… về sau trưởng thành những thứ đó không dùng được nữa nhưng Bạch Xu không vứt đi mà cất vào trong chiếc hộp.

Quyển sách là nàng tự tay viết, dùng lúc Bạch Xu vừa bắt đầu học pháp thuật, chờ lúc nghiệt chướng học xong, quyển sách cũng bị nàng ấy ném vào trong hộp gỗ.

Mộc Thanh dừng bước tại góc đường, lông mày nhíu chặt.

Nàng vô cớ cảm thấy khó chịu, lồng ngực giống như bị thắt chặt, vô cùng áp lực.

Có lẽ đã nhận ra sự bất thường của nàng, Bạch Xu trong túi vải bỗng nhiên ló đầu ra, bám lấy miệng túi ngẩng đầu nhìn nàng.

Bạch Xu dùng chân trước lay y phục của nàng, nàng lập tức ấn nghiệt chướng quay về trong túi sợ bị phát hiện, trong lòng hiểu rõ mà nhẹ giọng nói: “Ta không sao, ở yên bên trong đi.”

Mặc dù nói như vậy nhưng sắc mặt của nàng lại bỗng chốc tái nhợt, bởi vì có một số hình ảnh đột ngột xuất hiện tựa như hồng thủy vỡ đê.

Mộc Thanh lui hai bước vào góc đường, rời khỏi đường lớn, rẽ vào một con hẻm nhỏ. Đi không bao xa nàng nhạy bén phát hiện được gì đó, sống lưng thẳng tắp, lập tức nâng tay đánh về phía kẻ ẩn nấp trong bóng tối.

Đối phương không kịp né tránh nên bị đánh trúng.

Nàng biến sắc, không chút do dự muốn ra tay bắt giữ kẻ theo đuôi,  giây phút nàng sắp chạm đến nàng lập tức xuất ra trường kiếm, trực tiếp đâm xuyên qua ngực người kia.

Không ngờ nàng lại ra chiêu quả quyết tuyệt tình như thế, người đó bị trọng thương. Hắn tựa lưng vào tường, nhịn đau thở sâu, âm trầm nói: “Mộc tông sư lần này phản ứng rất nhanh, muốn tránh cũng không kịp.”

 

Recommended Articles

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!