Đồ Đệ Có Liêm Sỉ – Chương 101

Chương 101: Phiên Ngoại (Ba)

 

Mùa đông năm nay lạnh lẽo hơn năm trước rất nhiều, nhưng ngày tết vẫn rất náo nhiệt, trong khoảng thời gian này đệ tử tông môn có thể tự do xuống núi, nhưng lại có rất ít người rời đi, tất cả mọi người đều ở lại Phù Ngọc Sơn, không tụm năm tụm ba xuống núi đi dạo phố phường giống như trước đây.

Hiện nay thế cuộc không ổn định, tốt nhất vẫn nên ở lại trên núi.

Giang Lâm các nàng đều biết chuyện của Mộc Thanh, nhưng không ai tiết lộ ra ngoài, mà trong hàng đệ tử chỉ có một mình Lục Phó Ngôn biết được nội tình.

Đêm trừ tịch, Thái Chân dẫn mọi người đến Ẩn Nguyệt Lâu cùng đón giao thừa với sư đồ các nàng. Mặc dù mọi người không nhìn thấy Mộc Thanh nhưng biết nàng đang ở ngay bên cạnh.

Lục Phó Ngôn trịnh trọng rót hai chung rượu, một chung đặt vào vị trí trống trên bàn dành cho Mộc Thanh,  một chung tự rót cho bản thân, khóe mắt hắn đỏ bừng, vẻ mặt sầu não, hành lễ với chỗ trống, nhẹ giọng nói: “Đệ tử kính sư tôn một chung.”

Hắn biết rõ chỉ mấy ngày nữa Bạch Xu sẽ đưa Mộc Thanh rời khỏi đây, ngày sau núi cao sông dài, gặp lại không phải chuyện dễ dàng, hơn nữa Mộc Thanh hồn thể vỡ vụn, hai sư đồ muốn chân chính gặp mặt nhau cũng không biết phải chờ bao nhiêu năm nữa, có lẽ khi đó hắn cũng không còn ở Phượng Linh Tông nữa.

Lục Phó Ngôn là đồ đệ nhỏ nhất của Mộc Thanh, mấy năm nay được nàng dốc lòng dạy dỗ, mà nay Mộc Thanh trở thành bộ dạng này, hơn nữa sắp rời đi, trong lòng hắn tất nhiên là không dễ chịu, nhưng cũng không có cách nào nên chỉ có thể kính sư tôn nhà mình một chung rượu nhạt, sau này thiên sơn vạn thủy, không biết năm tháng nào mới có thể gặp lại.

Mộc Thanh không thể uống rượu, chỉ lẳng lặng đứng bất động tại chỗ, lúc Lục Phó Ngôn cúi đầu uống rượu nàng khẽ gật đầu.

Mấy năm nay Lục Phó Ngôn cũng không nhận được gì nhiều từ chỗ nàng, nàng đối đãi hắn cũng không tốt như Giang Lâm đối với A Lương, càng không bằng Bạch Xu lúc trước, nhưng Lục Phó Ngôn chưa bao giờ than vãn lời nào, càng chưa từng oán giận, người này tính cách ôn hòa trầm tĩnh, là một mầm non tốt, tương lai nhất định làm được việc lớn.

Người làm sư tôn như nàng chưa tận hết trách nhiệm, sau này cũng không giúp hắn được nhiều, chỉ hy vọng hắn mọi việc thuận lợi, đi lên con đường mình muốn đi.

Một bữa cơm ăn rất lâu, cho đến hừng đông nhóm người vẫn còn tiếp tục uống rượu, nhưng uống nửa ngày cũng không uống được bao nhiêu, Giang Lâm không nói nhiều mà chỉ lấy một chung rượu đặt ở trên bàn, nàng đã thoát khỏi bóng ma quá khứ, nhưng cũng khó tránh có lúc sẽ nhớ lại.

Khi đó A Lương còn nhỏ, không thể uống rượu, Giang Lâm cũng không cho phép hắn uống, tiểu tử kia rất nghe lời, mười mấy tuổi cũng chưa từng uống rượu, ngày lễ ngày tết mọi người tề tụ hắn chỉ bận trước bận sau chạy vặt, quy củ rót rượu cho Giang Lâm.

Thanh Hư ở bên cạnh nhìn thấy thế cũng không có phản ứng gì, mà chỉ nhân lúc Giang Lâm uống cạn, nâng bầu rượu rót thêm cho nàng một chung.

Giang Lâm ngẩn người, nghiêng đầu nhìn Thanh Hư.

Cử chỉ của mỗi người đều bị Thái Chân thu vào đáy mắt, nàng ngồi yên lặng mà nhìn, từ trước đến nay nàng không thích nói nhiều, thấy tình cảnh này không khỏi nhớ đến chuyện năm trước.

Khi đó toàn bộ Phù Ngọc Sơn đèn hoa rực rỡ, trên bàn ngồi bốn vị trưởng lão, Ngọc Hoa đứng dậy kính nàng một chung, sau đó là Mộc Thanh, tiếp đến là Giang Lâm và Thanh Hư, A Lương và Lục Phó Ngôn đại diện cho chúng đệ tử dâng tặng lễ vật cho các nàng, không khí vô cùng náo nhiệt, chung quy không giống với hiện tại, cảnh còn người mất.

Nhìn ra Thái Chân đang suy nghĩ gì, Giang Lâm bỗng nhiên nâng chung rượu, nói: “Tông chủ, uống một chung đi.”

Thái Chân ngẩng đầu, giây lát sau mới bưng chung rượu lên, trả lời: “Được.”

Giang Lâm lại chuyển hướng sang Mộc Thanh, nói: “Trường Trữ…”

Nàng không nói hết lời nhưng ý tứ đã rõ ràng, mọi người ở đây đều hiểu.

Đêm nay đặc biệt dài, mọi người vừa uống vừa trò chuyện, cho đến giờ Sửu mới tàn cuộc, Giang Lâm say khướt được Thanh Hư ôm đi, Thái Chân được đệ tử đón đi, còn Lục Phó Ngôn thì được các sư huynh đệ khác đến đón. Khi đó Mộc Thanh đã trở lại trên người Bạch Xu, nên không biết những việc này.

Sau khi tất cả mọi người rời đi, Bạch Xu kéo Mộc Thanh vào trong thức hải.

Bạch Xu đêm nay uống không ít, có lẽ là nhiễm chút men say, cho nên khung cảnh trong thức hải biến hóa rất nhanh.

“Say?” Mộc Thanh hỏi.

Bạch Xu lắc đầu: “Không có.”

Ngoài miệng không thừa nhận nhưng rõ ràng đã say, ngay cả ánh mắt cũng trở nên mơ hồ.

Hôm nay Bạch Xu không hề lạnh đạm giống như lúc trước, mà tùy ý hơn rất nhiều, trong thức hải nàng có thể tiếp xúc cùng Mộc Thanh, vì vậy vừa tiến vào đã giống như không xương mà ngã vào lòng Mộc Thanh, có chút mệt mỏi nhắm mắt lại.

Mộc Thanh lúc này sẽ không đẩy người ra, mà chỉ tùy ý nàng tựa vào, chốc lát lại nâng tay đỡ lấy vòng eo thanh mảnh của nàng.

Khung cảnh trong thức hải cuối cùng dừng lại ở một lần Mộc Thanh dẫn Bạch Xu ra ngoài rèn luyện, bên cạnh là một con suối.

Bạch Xu lập tức biến trở lại nguyên hình, cuộn mình nằm trên đùi Mộc Thanh, xem ra là không thắng được men say, thực sự choáng váng rồi.

Mộc Thanh ngẩn người, sau khi nhìn thấy khung cảnh xung quanh thân thể không khỏi cứng đờ, nhưng vừa cúi đầu nhìn thấy bạch hồ dịu ngoan nằm sấp trên đùi mình, rốt cuộc vẫn chưa nói gì, tất cả đều tùy ý nàng ấy.

Hai sư đồ không ai lên tiếng phá vỡ bầu không khí bình lặng này, cứ thế nằm cạnh nhau thật lâu.

Suối chảy róc rách, xung quanh yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng gió thổi, không khác gì năm đó. Mộc Thanh cảm khái trong lòng, cùng một khung cảnh, cảm nhận của khi đó và hiện tại lại tuyệt nhiên bất đồng, năm đó ít nhiều có phần tức giận bất kham, mà nay lại là lưu luyến xen lẫn đủ loại tâm tư vô cùng phức tạp.

Nàng vuốt lưng Bạch Xu, một lát sau mới hỏi: “Lúc nào quay về Đào Hoa Đảo?”

Nơi đó dù sao cũng thuộc sở hữu của thần hồ tộc, Bạch Xu đã rời đi quá lâu rồi.

Bạch Xu không lên tiếng, vẫy đuôi một hồi mới trả lời: “Đến Vu Sơn Trấn, chờ ổn định rồi sẽ trở về.”

Sau khi khôi phục ký ức nàng đã hóa giải phong ấn lúc trước, từ nay về sau thần hồ tộc có thể tự do lui tới phàm tu giới, không còn bị phong ấn ước thúc, nàng từng trở về một lần, Đào Hoa Đảo hiện tại tốt đẹp hơn so với trước khi bị phong ấn rất nhiều, mặc dù nhiều năm qua không có quân chủ chủ trì đại cục nhưng còn có trưởng lão gánh vác, những năm qua cũng xem như yên bình.

Đối với phàm nhân mà nói, ba nghìn năm quá dài, nhưng đối với thần hồ tộc động một chút là tu luyện trăm năm ngàn năm thì chẳng đáng là gì, hồ ly trên đảo đều đang chờ vị quân chủ là Bạch Xu quay trở về.

Mộc Thanh hỏi một chút về tình hình của Đào Hoa Đảo, hai người trò chuyện câu được câu không.

Bạch Xu ngủ thiếp đi, nàng nằm yên bất động, ngay cả cái đuôi cũng không lay động nữa, nàng vẫn nằm trên người Mộc Thanh giống như lúc nhỏ, vô cùng yên tĩnh. Mộc Thanh rũ mắt nhìn nàng, tay chậm rãi vuốt ve dọc theo lưng nàng, cuối cùng dừng trên chiếc đuôi, nhẹ nhàng giúp nàng vuốt lại những sợi lông lộn xộn.

Bạch hồ không hoàn toàn ngủ say, nàng cảm nhận được Mộc Thanh đang làm gì, liền dùng đuôi quấn lấy tay Mộc Thanh không buông, những chiếc đuôi khác cũng đột nhiên xuất hiện.

Đó là chỗ mẫn cảm của nàng, không thể chạm vào.

Ánh mắt Mộc Thanh thêm phần dịu dàng, động tác dừng một chút, lúc cảm nhận được sức lực của chiếc đuôi quấn trên tay hơi buông lỏng một chút, nàng mới buông tay rồi lại nhẹ nhàng chạm vào.

Lần này Bạch Xu không ngăn cản nữa mà chỉ nằm yên hưởng thụ.

Không biết qua bao lâu, Mộc Thanh rốt cục ngừng tay, Bạch Xu cũng buông chiếc đuôi đang quấn trên tay nàng ra, thành thật rũ xuống đất. Mộc Thanh chuyển sang vuốt ve sau gáy của bạch hồ, một lần lại một lần, động tác vô cùng mềm nhẹ, chờ bạch hồ hoàn toàn thả lỏng thân thể, nàng lại dời tay lên trên một chút, vốn là muốn gãy cằm cho bạch hồ, nào ngờ còn chưa kịp có động tác, bạch hồ đang nhắm mắt bỗng nhiên cử động.

Đầu ngón tay của Mộc Thanh thoáng chốc ấm áp, được vây quanh bởi cảm giác nóng ướt.

Biết đối phương đã thanh tỉnh chỉ là không mở mắt ra mà thôi, Mộc Thanh khẽ cong ngón tay, nhưng cũng không rụt tay lại, tất cả đều tùy ý đối phương.

Không bao lâu sau, lúc cảm giác được bạch hồ càng lúc càng bừa bãi, nàng vẫn không có bất cứ hành động gì, mà chỉ thuận theo tâm ý của người kia.

Bạch hồ mở mắt, nhưng không ngẩng đầu mà chỉ vẫy nhẹ chiếc đuôi.

Mộc Thanh nét mặt không chút thay đổi, có vẻ vô cùng bình tĩnh.

Chỉ trong chớp mắt Bạch Xu cứ thế trực tiếp biến thành người, nắm tay Mộc Thanh mềm mại không xương tựa vào lòng nàng, đôi môi mỏng hé mở, hồi lâu mới chịu buông ra.

Mộc Thanh vẫn dáng vẻ cũ, khởi điểm không có bất cứ động tác gì, một lúc sau mới đột nhiên nâng tay đỡ lấy thắt lưng của đối phương.

Bạch Xu nâng mắt, yên lặng nhìn nàng, một tay khoát lên vai nàng, vùi mặt vào hõm cổ của nàng, dùng đôi môi hồng nhuận hôn nhẹ lên da thịt trắng nõn, rồi dọc theo cần cổ chậm rãi đi lên, cuối cùng dừng lại nơi khóe môi.

Hô hấp của hai người đan xen vào nhau, triền miên không dứt.

Mộc Thanh khép hờ đôi mắt, lúc cảm giác được đối phương không hề tiếp tục, nàng ngẩn người chốc lát, sau đó nâng tay lên vuốt nhẹ sau gáy Bạch Xu, sau đó dời xuống, đầu ngón tay đặt trên khóe môi Bạch Xu, nhẹ nhàng đè ép, đôi mi run rẩy, hô hấp vốn bình ổn cũng theo đó mà rối loạn.

Lúc ngón tay của nàng chuyển đến giữa đôi môi Bạch Xu, Bạch Xu thuận thế hôn nhẹ lên đó.

“Sư tôn…”

Mộc Thanh khẽ cong ngón tay, không trả lời mà chỉ dời tay, cúi đầu ngậm lấy đôi môi của đối phương, nuốt hết những lời còn chưa kịp ra khỏi miệng.

Nàng chưa bao giờ làm như vậy, trước đây đều là Bạch Xu chủ đạo, nhưng lần này thì khác, nàng dùng tất cả tâm tư và tình cảm đặt vào nụ hôn lâu dài này, nàng ôm vai đối phương, tinh tế trao đổi hương vị thuộc về nhau.

Lúc này nàng chỉ là một hồn phách không hoàn chỉnh, cảm thụ lẽ ra không nên sâu sắc như vậy mới phải, nhưng có thể bởi vì nàng và Bạch Xu đã ràng buộc vào nhau nên loại niệm tưởng ăn vào xương tủy này cũng theo nụ hôn ngấm vào hồn phách, thâm nhập triền miên, làm cho người ta nhanh chóng trầm luân.

“A Xu.” Nàng trầm thấp gọi một tiếng, cả người ngồi trên đùi Bạch Xu, không chờ đối phương trả lời lại gọi thêm một lần: “A Xu…”

Bạch Xu cúi người, tựa đầu lên xương quai xanh của nàng.

Con suối vẫn chảy róc rách, dòng nước uống lượng chảy vào sau trong cánh rừng, bầu trời âm u, không một áng mây, quang đãng lại xa xăm.

Mộc Thanh ôm chặt Bạch Xu, ngẫu nhiên ngẩng đầu nhìn lên, đến lúc cúi đầu phản ứng lại thì Bạch Xu đã mang nàng vào trong nước. Suối nước không sâu, nhưng cũng không cạn, mực nước cao đến trước ngực, Bạch Xu đứng bên cạnh, các nàng ngồi trên phiến đá, nước vừa vặn có thể cao đến eo.

Bởi vì đang ở trong thức hải, nên dòng nước cũng không lạnh, ngâm mình trong đó vô cùng thoải mái, chỉ có cảm giác ướt át và dòng nước chảy qua.

Mộc Thanh một tay chống phía sau, tay kia đặt trên vai Bạch Xu, nhắm mắt cảm nhận, lúc đối phương ngẩng đầu lên nàng lại áp sát, tiếp tục nụ hôn vừa rồi.

Bạch Xu bắt lấy mắt cá chân của nàng, một mặt đáp lại làm sâu sắc thêm nụ hôn này, một mặt đè Mộc Thanh xuống.

Xa xa, nơi giao thoa giữa bầu trời và đỉnh núi, tuy hai mà một, xung quanh rất yên tĩnh, sẽ không bị người khác quấy rầy, lại càng không cần cố kỵ điều gì, nơi này vĩnh viễn chỉ có hai người, chỉ có nàng và nàng ấy.

Khung cảnh trong thức hải lại bắt đầu thay đổi, lại chuyển đến Ẩn Nguyệt Lâu, rồi đến trạch viện Vu Sơn Trấn, nơi chính đường Mộc Thanh đã từng thắp đèn chờ Bạch Xu trở về, cuối cùng là dòng suối trong rừng trúc.

Núi xa phủ kín sương mù, bóng người giao quấn…

 

Recommended Articles

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!