Đồ Đệ Có Liêm Sỉ – Chương 100

Chương 100: Phiên Ngoại (Hai)

 

Bạch Xu tạo ra ảo cảnh ảo cảnh trong thức hải, tự vây khốn bản thân, Mộc Thanh cũng bị kéo vào bên trong.

Mộc Thanh không biết phải làm thế nào, cuối cùng chỉnh có thể thuận theo.

Bạch Xu không nói lời nào, suốt ngày canh giữ bên cạnh khóm trúc.

Mộc Thanh không ra ngoài thắp đèn nữa mà ở lại trong thứ hải cùng Bạch Xu, Bạch Xu đắm chìm quá sâu, không muốn tỉnh lại nên cứ thế trầm luân ngày qua ngày.

Một năm này Mộc Thanh đối với tuổi nhỏ Bạch Xu không đủ thân thiết, nên vẫn luôn nuôi thả, rất ít biểu hiện sự quan tâm dịu dàng, càng chưa từng dung túng đối phương, mà nay ngược lại có chút khác biệt, hôm nay nàng chủ động ôm Bạch Xu một lát, lúc đầu Bạch Xu bất động cúi đầu tựa vào vai nàng, một lát sau lại đột nhiên cử động, nâng tay ôm lấy vai nàng, vùi đầu vào cổ nàng.

Mộc Thanh sửng sờ, nhưng cuối cùng vẫn thuận theo ý Bạch Xu.

Những ngày tháng ở Vu Sơn Trấn, quan hệ giữa hai sư đồ vẫn luôn thiếu chút gì đó, Mộc Thanh lúc này là một vị tôn thượng được vạn người kính ngưỡng, Bạch Xu là một hài tử khó có thể quản giáo, nên có một số việc khó tránh bị bỏ quên.

Mộc Thanh xuất thân từ Thiên Tiệm Thập Tam Thành, từ nhỏ đã đi theo đại đạo cứu nhân độ thế, chịu sự dạy dỗ như vậy nên trước khi dây dưa cùng Bạch Xu nàng chỉ là một người vô cùng tẻ nhạt, ngao du giữa thế tục, chứng kiến nhân gian thăng trầm, nhưng lại không thể hiểu thấu bản thân.

Nàng đỡ lấy lưng Bạch Xu, cổ họng giống như nghẹn lại, hồi lâu nói không nên lời, cho đến khi Bạch Xu cử động nàng mới giật mình nhẹ giọng nói: “Xin lỗi —”

Đứng trên lập trường đạo nghĩa Mộc Thanh chưa từng làm sai, nhưng trên phương diện tình cảm nàng thực sự nợ Bạch Xu rất nhiều, không thể xuể.

Bạch Xu thà rằng hãm sâu trong thức hải, nguyên nhân tất nhiên có liên quan đến nàng, có lẽ nàng ấy vẫn chưa phân biệt được nàng là thật hay giả, cho rằng nàng chỉ là ảo giác do bản thân tưởng tượng ra, giống như một giấc mộng không thể nào thoát ra được.

Một tiếng xin lỗi vừa rồi khiến Bạch Xu kinh ngạc, bất động rất lâu.

Mộc Thanh cũng bất động, cứ thế ôm lấy Bạch Xu.

Không bao lâu sau nàng ôm Bạch Xu chặt hơn một chút, dùng má cọ vào tóc mai của Bạch Xu, lại nói: “Những năm qua là ta phụ ngươi, xin lỗi.”

Nhưng vẫn không nhận được sự đáp lại, Bạch Xu vùi mặt vào cổ nàng, rũ mắt yên lặng hồi lâu, sau cùng hóa thành hư vô.

Mộc Thanh không kịp giữ lại, chỉ có thể trở mắt Bạch Xu nhìn biến mất.

Nàng sửng sốt hồi lâu mới phản ứng kịp.

Có lẽ nàng ấy không muốn đối mặt.

Hai ngày sau, Bạch Xu tỉnh lại.

Mộc Thanh một mực chờ đợi trong thức hải của Bạch Xu, nhưng không thể chờ được đối phương trở lại. Hồn thể của nàng quá suy yếu, mỗi lần chỉ có thể ra ngoài một thời gian ngắn, vì vậy mỗi ngày thời gian có thể nhìn thấy Bạch Xu rất hữu hạn, thời gian còn lại đều phải bám vào trên người Bạch Xu, hơn nữa không thể nhận biết tất cả diễn ra ở xung quanh mà luôn bị vây trong trạng thái không có ý thức.

Giang Lâm các nàng cũng không biết chuyện của Mộc Thanh, trong lúc đó đặc biệt đến thăm Bạch Xu hai lần, nhưng bởi vì lo lắng cho Bạch Xu nên không ai dám đề cập đến Mộc Thanh, ngay cả Lục Phó Ngôn cũng chưa từng nhắc đến.

Lục Phó Ngôn vẫn mỗi ngày xuống núi thăm nom, làm hết trách nhiệm của đệ tử, giúp đỡ Mộc Thanh trông chừng thân thể, mà nay Bạch Xu bỗng nhiên tỉnh lại, hắn cũng không biết nên đối đãi thế nào, dù sao hắn cùng với Bạch Xu đều là đồ đệ của Mộc Thanh, đối phương còn là sư tỷ trên danh nghĩa của hắn, nhưng giữa hai người lại không có một chút quen thuộc, gặp mặt khó tránh bối rối.

Huống hồ trước đó đều là hắn và Giang Lâm chăm sóc Bạch Xu, nhưng Bạch Xu lúc đó vẫn ở trong hình dạng bản thể, nhìn như vô hại, hoàn toàn khác với dáng vẻ sau khi hóa thành người.

Bạch Xu đối với Lục Phó Ngôn rất lãnh đạm nhưng cũng không đến mức xa cách. Nàng đối đãi Giang Lâm và Thanh Hư không tệ, không nóng cũng không lạnh.

Thái Chân cũng đến một lần, dẫn Bạch Xu xuống núi, nơi đó có thân thể của Mộc Thanh. Sau khi rời khỏi chân núi, Thái Chân trả con thỏ lại cho Bạch Xu, giải thích: “Phó Ngôn không có thời gian chăm sóc nó, cho nên đưa đến chỗ ta, hiện tại ngươi đã tỉnh, nên trả lại cho ngươi.”

Mấy tháng không gặp con thỏ vẫn mập mạp như vậy, cả người đều sắp tròn thành một quả cầu, bộ lông sáng bóng, hơn nữa tương đối dài, đến mức sắp che phủ cả đôi mắt.

Trước đây nó rất sợ Bạch Xu nhưng lần này được đối phương ôm lấy nó cũng không sợ hãi run rẩy giống như trước đây, mà chỉ tùy ý Bạch Xu ôm, ba cánh môi không ngừng nhai cỏ khô.

Bạch Xu nhận lấy nó, nói với Thái Chân: “Cảm ơn.”

Ngoài ra không một lời dư thừa.

Thái Chân cũng không để tâm, còn tự mình tiễn nàng đến lân cận Ẩn Nguyệt Lâu.

Trong lòng mọi người Mộc Thanh thật sự đã chết, nàng chỉ để lại hai vị đồ đệ này, cho nên Thái Chân các nàng dĩ nhiên sẽ đối xử tốt với Bạch Xu và Lục Phó Ngôn.

Bạch Xu cũng không nói nhiều, sau khi trở lại Ẩn Nguyệt Lâu nàng vẫn nuôi dưỡng con thỏ trong sân giống như trước đây, ngoài ra không làm gì khác.

Con thỏ ngoan ngoãn ở trong sân, ăn cỏ no rồi thì nhảy vào góc phòng.

Mộc Thanh ra ngoài mới phát hiện sự tồn tại của nó, lâu như vậy rồi, nàng cũng sắp quên mất nó, lúc trước nàng mang nó và Bạch Xu rời khỏi Côn Sơn, lúc ấy nó chỉ lớn bằng một nửa hiện tại mà thôi.

Nàng đứng trước cửa sổ một chút, sau đó lại quay đầu nhìn Bạch Xu dưới ánh đèn. Nàng là hồn thể, Bạch Xu hẳn là không nhìn thấy nàng, sau khi vào cửa thì liền ngồi trước bài viết thứ gì đó.

Mộc Thanh bước đến nhìn thoáng qua, đó là phù văn nàng đã từng dạy cho nàng ấy, là một loại thuật pháp rất căn bản.

Có lẽ Bạch Xu không nhìn thấy nàng, nàng đi đến trước bàn nàng ấy vẫn đang vùi đầu viết, hoàn toàn không nhận thấy trong phòng còn có người khác.

Tình huống này đã nằm trong dự đoán, tất cả mọi người không nhìn thấy Mộc Thanh, sau này nàng cũng chỉ có thể giống như bây giờ, hoặc thỉnh thoảng có thể đi vào thức hải của Bạch Xu gặp nàng ấy một lần.

Có một số lời Mộc Thanh còn chưa kịp nói ra, Bạch Xu dường như cũng không muốn nghe, vì thế hai người chỉ có thể tiếp tục giằng co.

Bên ngoài sắc trời âm trầm, mặt trời ẩn sau ngọn núi, bầu trời từ xanh lam chuyển thành đen tối, màn đêm nhanh chóng buông xuống.

Mộc Thanh đã sắp không duy trì được hồn thể, có thể tiêu tán bất cứ lúc nào, xem ra phải chờ ngày mai mới có thể ra ngoài, bóng dáng của nàng phai nhạt, vô thức muốn dựa vào Bạch Xu nhưng lại nhất thời xuyên qua thân thể của nàng ấy, căn bản không thể chạm vào được.

Đã lâu như vậy rồi nhưng nàng vẫn chưa quen, có nhiều lúc sẽ quên bản thân không hề giống như trước kia, mà chỉ là một sợi hồn phách không thể chạm vào bất cứ thứ gì.

Trong nháy mắt này trong lòng Mộc Thanh sinh ra cảm giác mất mát, chung quy là có phần phức tạp.

Không thể chạm vào người khác, thoát ly trần thế, nàng cũng không có cảm thụ sâu sắc gì, cứ thế dần dần thích ứng. Lúc Bạch Xu còn chưa tỉnh lại nàng cũng đã quen mỗi ngày đều phải thắp đèn, sau đó sẽ lẳng lặng ngồi nhìn đối phương, khi đó cũng không cảm thấy có vấn đề gì, rất ít khi cảm thấy mất mát giống như lúc này, dường như trong lòng thiếu một thứ gì đó.

Khi đó nàng muốn Bạch Xu có thể sớm tỉnh lại, cho nên những lời nàng nói trong thức hải không có một chút lừa dối cùng giả tạo mà đều là sự thật, nhưng Bạch Xu lại không cho nàng có thời gian nói tiếp, hơn nữa sau khi tỉnh lại nàng ấy cũng không cần nàng thắp đèn nữa, mỗi lúc trời sắp tối nàng ấy đều sẽ thắp đèn lên trước khi nàng xuất hiện.

Nỗi lòng của Mộc Thanh có phần phức tạp.

Thắp đèn là chấp niệm của nàng, đây là việc duy nhất nàng có thể làm, ngoài ra nàng không thể làm được gì khác, không thể chạm vào thức ăn, càng không thể giống như hồn phách bình thường, cho nên chỉ có thể chờ đợi.

Mộc Thanh biết Bạch Xu vẫn còn oán trách nàng, mặc dù lúc này nàng có thể xuất hiện, có thể cho đối phương cảm nhận được sự tồn tại của bản thân, nhưng như thế sẽ chỉ tăng thêm phiền não mà thôi, vì vậy nàng không làm gì cả, chỉ mỗi ngày yên lặng ở cạnh Bạch Xu.

Trong thời khắc nàng biến mất, bàn tay cầm bút của Bạch Xu dừng lại chốc lát, mí mắt rũ xuống, nhưng cũng chỉ có thế, ngoài ra không còn phản ứng gì khác.

Mộc Thanh không thể nhìn thấy cảnh tượng này, cũng chưa kịp nhìn nàng ấy một cái thì hồn phách đã tiên tán.

Bạch Xu buông bút, lát sau mới ngẩng đầu nhìn bóng đêm thâm trầm ngoài cửa sổ, rồi lại xoay người thổi tắt đèn, làm cho cả gian phòng chìm vào trong bóng tối.

Đêm tinh nguyệt đầu trời, màn đem được điểm thêm vô số những đốm sáng, nhưng ánh trăng không đủ sáng tỏ, tạo ra cảm giác mông lung. Xung quanh Ẩn Nguyệt Lâu vô cùng im ắng, đêm khuya không người đến, ánh đèn vừa tắt cả trạch viện nhìn như bị bỏ hoang.

Đêm nay, ngọn đèn trong phòng không thắp sáng, xung quanh là một mảnh tối đen như mực.

Chờ Mộc Thanh khôi phục ra ngoài, nàng cho rằng gian phòng sẽ lại sáng đèn giống như trước đây, nhưng lần này trong phòng không có ánh đèn, Bạch Xu cũng không ngồi trước bàn mà chỉ mặc trường bào tuyết trắng của nàng trước đây, đứng yên lặng trước cửa sổ.

Mộc Thanh giật mình, không biết đây là thế nào, nàng muốn đi thắp đèn, nhưng chần chờ một chút lại thôi, sau khi cân nhắc mới chậm rãi đi đến bên cạnh Bạch Xu.

Bạch Xu hẳn là không nhìn thấy nàng, nên thật ra có đến hay không cũng như nhau nhưng Mộc Thanh vẫn lựa chọn bước đến. Nàng đứng bên cạnh Bạch Xu, bởi vì khoảng cách gần quá mà cánh tay kề sát đối phương, tuy rằng không chạm vào được nhưng thoạt nhìn giống như đã chạm vào nhau.

Nàng nhìn theo ánh mắt của Bạch Xu, nhưng ngoại trừ bóng đêm thâm trầm thì không có gì khác, đêm nay cũng như những đêm khác, không có gì khác biệt.

Không biết Bạch Xu rốt cuộc làm sao vậy, Mộc Thanh nghiêng đầu nhìn một chút, nhưng không thể từ trên mặt đối phương nhìn ra bất luận cứ tâm tình gì.

Mộc Thanh không thể nhìn thấu suy nghĩ của Bạch Xu, cũng đoán không ra tâm tư của đối phương, nên chỉ im lặng đứng ở bên cạnh.

Từ gian phòng nhìn ra ngoài cửa sổ, có thể thấy ánh đèn từ chính điện, còn có trạch viện của các đệ tử trong tông phái, nơi đó tuyệt nhiên khác với sự vắng vẻ nơi đây, mặc dù không đến mức ồn ào nhưng lại tràn ngập sinh khí, đệ tử qua lại, khắp nơi đều là người.

Xa thêm một chút còn có thể nhìn thấy tàng kinh các ở sâu trong rừng cây, sau nữa chỉ còn lại núi non trùng điệp, cao sơn vạn trượng đứng sừng sững giữa trời đêm có vẻ đặc biệt bao la hùng vĩ.

Mộc Thanh sống ở nơi này rất lâu, những cảnh trí này mỗi ngày mỗi đêm nàng đều có thể nhìn thấy, hiện tại cùng Bạch Xu đứng ở chỗ này đã là cảnh còn người mất, trong lòng khó tránh khỏi phiền muộn.

Thời gian trôi qua rất nhanh, lại sắp đến lúc phải biến mất, muốn ra ngoài phải chờ đến ngày mai. Mộc Thanh thu hồi ánh mắt, rũ mi đến gần Bạch Xu thêm một chút, bình tâm tĩnh khí chờ đợi bản thân biến thành sợi hồn phách rồi trở lại trên người nàng ấy.

Chỉ là đủ loại dấu hiệu đêm nay không giống ngày thường, lúc này Bạch Xu rũ mi, không hề nhìn khoảng không bên ngoài nữa mà đột nhiên mở miệng gọi: “Sư tôn…”

Giọng nói rất thấp, ngữ điệu vô cùng bình tĩnh, tựa như mặt hồ tĩnh lặng, không chút gợn sóng.

Mộc Thanh sửng sốt, vô thức nhìn lại, nàng không xác định Bạch Xu đây là biết nàng đang ở chỗ này hay chỉ là nhớ đến rồi thuận miệng gọi một tiếng.

Nhưng bất kể như thế nào trái tim nàng vẫn đập lỡ nhịp, giống như bị ai đó bóp lấy, không thời khắc nào không siết chặt.

Bạch Xu nghiêng đầu nhìn về phía nàng.

“Quay về Vu Sơn Trấn đi.”

“Cái gì?” Mộc Thanh chưa kịp phản ứng, nhất thời cũng không phân biệt được hàm ý của câu này.

Bạch Xu không lập tức trả lời mà chỉ chậm rãi đến trước bàn thắp đèn lên, ánh sáng nhạt tràn ngập gian phòng, lúc này nàng mới dịu dàng nói: “Chờ mùa xuân đến, ta mang ngươi quay về trạch viện ở Vu Sơn Trấn —”

 

Recommended Articles

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!