Đồ Đệ Có Liêm Sỉ – Chương 85

Chương 85: Nguy Cơ

 

Ngữ điệu tuy rằng nghe trầm ổn nhưng bầu không khí xung quanh lại thay đổi đột ngột.

Giang Lâm nghiêng về phía Mộc Thanh, nàng biết Mộc Thanh sẽ không làm bậy, bất kể làm việc gì cũng có nguyên nhân cho nên mới đứng một bên không nhúng tay vào. Nàng nửa ngờ nửa tin nhìn Ngọc Hoa, có lẽ là không cách nào chấp nhận, tay nàng cũng đang run lên, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Ngọc Hoa.

Ngọc Hoa vẫn yên lặng không trả lời, mặc dù nét mặt đã không còn vẻ bình thản ung dung như vừa rồi, nhưng lại không có một chút kinh hoảng và hổ thẹn khi bị phát hiện, trái lại vẫn bình lặng như nước, không nửa điểm dao động.

Giang Lâm sao có thể nhìn không ra đây là có ý gì, trái tim nhất thời chìm xuống, sắc càng lúc càng khó coi.

Có lẽ là thực sự khó có thể chấp nhận, đôi mắt nàng xuất hiện tơ máu, cắn răng tiếp tục hỏi: “Ngọc Hoa! Có phải là ngươi hay không?!”

A Lương uổng mạng, thi thể vừa được đưa về Phù Ngọc Sơn, là người làm sư tôn như nàng không làm hết trách nhiệm, cho nên nàng cảm thấy hổ thẹn, hối hận, mỗi lần nghĩ đến đều hối hận lúc đó vì sao không dẫn hắn đi cùng, nếu vậy có lẽ sẽ không xảy ra những việc sau này.

Đêm nay nàng miễn cưỡng bình tĩnh lại một chút, còn chưa kịp thả lỏng, lại biết được chân tương như vậy.

Nếu thực sự là như vậy, lúc đó để A Lương lại cho Ngọc Hoa chăm sóc, chẳng khác nào đưa dê vào miệng cọp, là người làm sư tôn như nàng tự tay tiễn đồ đệ của mình lên đoạn đầu đài…

Giang Lâm không cách nào tưởng tượng, A Lương ngay lúc đó chỉ là một thiếu niên chưa hiểu thế sự, lòng tràn đầy tín nhiệm Ngọc Hoa, không ngờ lại bị đối phương hãm hại, hắn nên mang loại tâm tình gì.

A Lương xưa nay là một người tôn sư trọng đạo, đối đãi mọi người như người thân, nhất là đối với các vị sư thúc sư bá.

Khóe mắt Giang Lâm đỏ bừng, trong tay nàng không biết từ lúc nào đã cầm một thanh trường đao màu đen sắc bén, mũi đao kéo một vệt dài trên mặt đất. Nàng nhìn chằm chằm Ngọc Hoa, không buông tha bất cứ biểu tình nào trên mặt đối phương, dường như muốn nhìn thấu tâm tư của người trước mặt.

Các đệ tử vừa rồi còn phẫn nộ vì Ngọc Hoa bị tập kích lúc này đều im tiếng, bọn họ vẫn chưa hoàn hồn bởi vì bọn họ bái sư nhiều năm, sớm chiều ở chung lâu như vậy làm sao có thể nói cắt đứt là cắt đứt, lúc này muốn bọn họ rút kiếm chỉ vào sư tôn của mình là việc không thể.

Thậm chí có người thấy Giang Lâm rút đao ra, trong lúc tình thế cấp bách vô thức muốn ngăn cản.

“Sư thúc!”

“Huyền cơ sư thúc!”

Giang Lâm bất động, vẫn dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Ngọc Hoa.

Nàng là ngươi tu y đạo, từ ngày gia nhập tông môn đã cẩn tuân giáo huấn ‘y giả nhân tâm, hành y tế thế’, y tu trị bệnh cứu người, không được tùy ý giết chóc, vì vậy nàng gần như chưa từng dùng đao giết người, nhưng hôm nay không dùng không được.

Nàng không để ý đến những đệ tử kia, mà chỉ nâng trường đao, lưỡi đao đặt lên gáy Ngọc Hoa, không chút lưu tình mà cắt một đường trên da thịt trắng nõn của nàng ta.

Nhưng cũng không thật sự hạ sát chiêu, mà còn đang chờ đối phương trả lời.

Thanh Hư chỉ đứng nhìn, không làm gì cả.

Tất cả mọi người đều không muốn đối mặt với tình cảnh này, kẻ phía sau màn sắp đặt tất cả cuối cùng lại là đồng môn đã từng thực lòng đối đãi, tất cả trong quá khứ bao gồm những việc cùng nhau trải qua, tình nghĩa đồng môn, đều là một âm mưu, ngay từ đầu đã có chủ đích, tất cả đều là lừa dối.

Mộc Thanh và Bạch Xu cũng không có hành động gì, mà chỉ lạnh nhạt nhìn tất cả.

Ngọc Hoa lúc này mới lên tiếng, nàng ta không chút thay đổi, vẫn bình tĩnh trước sau như một,  khẽ nhấc mí mắt, không nhanh không chậm nói: “Nếu như chư vị không tin ta, thì còn có gì đáng nói.”

Đã đến lúc này nàng ta vẫn không chịu thừa nhận, làm như bản thân thật sự vô tội.

Nếu không phải bản thân tự tay sắp đặt, có lẽ Mộc Thanh cũng sẽ có điều do dự, nhưng nàng và Bạch Xu đều biết rõ tính cách của Đông Xích.

Người này lúc mười tuổi, cũng gần bằng tuổi A Lương nhưng tâm tư đã thâm trầm hơn so với người trưởng thành. Năm đó ở Đào Hoa Đảo, Đông Xích đã làm không ít chuyện sai trái, Bạch Nhược Trần muốn cho nàng ta nối nghiệp mẫu thân, nhưng lo lắng đứa trẻ này khó có thể quản giáo nên cuối cùng vẫn từ bỏ ý định.

Mà lo lắng của Bạch Nhược Trần cuối cùng cũng không hề sai, nhiều năm sau Đông Xích xác thực trở nên cực đoan, âm độc giống như dự đoán.

Cũng không biết ba nghìn năm qua, Đông Xích đã sử dụng những phương pháp tà ma ngoại đạo gì mới có thể luyện ra loại phân thân có cấp bậc như Ngọc Hoa và người áo đen, nếu không phải có Chu đại phu, ngay cả Mộc Thanh và Bạch Xu cũng không thể phát hiện ra manh mối, thực sự làm cho người ta khiếp sợ.

Mộc Thanh âm thầm phỏng đoán, rồi lại thoáng chốc đối diện với ánh mắt của Ngọc Hoa.

Ánh mắt của Ngọc Hoa vẫn thờ ơ lãnh đạm, mang theo vài phần sắc lạnh, nhìn có vẻ bất cần, biện giải hoặc là thừa nhận đều không sao cả.

Mộc Thanh mím môi.

Giang Lâm không hề để tâm, nàng chỉ muốn biết một việc, cho dù bản thân đã có thể từ trên mặt Ngọc Hoa có được đáp án.

Tay nàng khó nén run rẩy, cực lực khắc chế hồi lâu mới đè nén tâm tình lạnh giọng hỏi: “Vì sao?”

Trường đao chuyển động, trực tiếp cắt một đường dài, máu tươi lập tức chảy ra, từ làn da trắng nõn một đường chảy xuống, để lại vết máu mờ nhạt.

Ngọc Hoa dường như không thích cảm giác bị người khác áp chế, cảm nhận được lưỡi đao cứa vào da thịt, không khỏi nhíu chặt lồng mày.

Giang Lâm trầm giọng nói: “Hắn cũng là ngươi nhìn từ nhỏ đến lớn, được ngươi dạy dỗ, tương đương với một nửa đồ đệ chân truyền… sao ngươi có thể nhẫn tâm…”

“Hắn mới mười bốn tuổi, rốt cuộc đã cản trở gì ngươi mà nhất định phải giết hắn…”

“Ngọc Hoa, sao ngươi có thể nhẫn tâm ra tay!”

Những lời này Giang Lâm nghiến răng nói ra, nàng dùng sức siết chặt chuôi đao, khắc chế bản thân không đến mức xung động mà kết liễu hung thủ giết người trước mặt.

Tính ra tiểu tử A Lương đã sống ở Phù Ngọc Sơn hơn mười năm, chung sống cùng người trong tông phái hơn mười năm, mười năm… cho dù nuôi một con chó giữ nhà cũng sẽ có tình cảm, huống hồ là con người.

Trong mắt mọi người ở Phượng Linh Tông, A Lương chỉ là một cô nhi nhặt về từ nhóm lưu dân, cũng không phải hậu nhân của Thiên Tiệm Thập Tam Thành, hắn tính tình ôn hòa, kính cẩn nghe theo, dễ dàng chung sống, cho đến bây giờ cũng chưa từng làm việc thương thiên hại lý gì. Nhưng chính một người tâm địa thiện lương như vậy lại không nhận được kết quả tốt, bị vị sư phụ mình kính trọng làm hại, kết cuộc thê thảm, tuổi còn trẻ mất sớm.

Lục Phó Ngôn bọn họ thân thiết với A Lương, lúc này tất cả đều đứng bất động không người nào bước ra ngăn cản.

Những đệ tử này bình thường vô cùng kính trọng Ngọc Hoa, cũng giống như A Lương

Dù sao cũng là một người có thể che giấu nhiều năm, nên Ngọc Hoa vẫn không bị kích động.

Cũng phải, nếu nàng ta thật sư có lương tâm thì cũng sẽ không nhẫn tâm hại chết A Lương.

Ngọc Hoa bị trọng thương, vô lực tựa vào cái bàn ở phía sau, một lát sau mới nâng tay đẩy lưỡi đao đặt trên cổ mình ra.

Có lẽ không muốn dây dưa nữa, nàng ta lạnh nhạt nhìn Giang Lâm một cái, rồi lại nhìn Mộc Thanh, chậm rãi nói: “Mệnh số do trời, đều đã được định trước.”

Năm đó sau khi tìm được A Lương, Ngọc Hoa vốn dĩ dự định thu nhận hắn, nhưng không ngờ lại bị Giang Lâm nhặt đi, ngay từ đầu nàng ta đã không nghĩ sẽ tha mạng cho A Lương, vì thế lúc lấy mạng hắn cũng không chút do dự.

Một tên ăn mày nhặt được trong đám lưu dân, không có khả năng tự bảo vệ bản thân, vốn nên chết vào mười năm trước.

Sống chết có số, luôn là như thế.

Chết đói, chết bệnh, hay là để nàng ta sử dụng, kết quả đều như nhau.

Ngọc Hoa, không, phải gọi là Đông Xích, đây là đang biến tướng thừa nhận.

Tất cả mọi người đều đứng về phía Mộc Thanh, thật ra nàng ta có thừa nhận hay không cũng không quan trọng, những lời này của nàng ta chẳng qua là cọng rơm cuối cùng đè chết con lạc đà mà thôi.

Giang Lâm không thể nhịn được nữa, trở tay dùng đao đâm thẳng vào ngực Ngọc Hoa mà không có nửa điểm do dự.

“Ta giao hắn cho ngươi…” Giang Lâm chậm rãi nói từng câu từng chữ: “Là muốn ngươi bảo vệ hắn, bảo vệ tính mệnh của hắn….”

Đồng môn trở thành kẻ thù, thời khắc đâm đao vào ngực Ngọc Hoa tay Giang Lâm cũng đang run lên, giọng nói cũng khó tránh run rẩy.

Ngọc Hoa dường như không cảm nhận được đau đớn, nét mặt không chút gợn sóng, tùy ý lưỡi đao cắm vào lồng ngực.

Cơ thể này do một đạo thần thức khống chế, chỉ cần không tổn thương đến thần thức thì sẽ không cảm nhận được đau đớn, cho dù vẫn sẽ chảy máu, máu thịt mơ hồ.

“Sao ngươi lại nhẫn tâm giết hắn!” Giang Lâm trách mắng, giờ phút này đã phẫn nộ qua đầu.

Nàng hận không thể đâm Đông Xích thủng một lỗ lớn, nhưng nghĩ đến tình đồng môn xưa nay nên cuối cùng vẫn không thể ra tay dứt khoát.

Đông Xích lãnh tâm lãnh tình, cứ thế yên lặng nhìn nàng.

Giang Lâm phẫn nộ, lúc này lại muốn động thủ nhưng còn chưa rút đao ra thì đã bị Mộc Thanh kéo lại.

Chỗ Giang Lâm vừa đứng lập tức xuất hiện một vết bẩn màu đen, sàn nhà cũng bị ăn mòn.

Đông Xích quả nhiên độc ác, hoàn toàn không nói tình cảm, loại thời điểm này chẳng những không cảm thấy áy náy mà còn động sát tâm đối với Giang Lâm.

Bạch Xu lạnh nhạt đứng nhìn, rồi bỗng nhiên tiêu diệt hơn một nửa hắc khí trong viên châu, Đông Xích lập tức bị phản phệ, trực tiếp vô lực té trên mặt đất.

Nhưng vào lúc này, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng ầm ĩ, hẳn là đã xảy ra chuyện gì.

Mộc Thanh tinh mắt, lập tức sử dụng linh phù trói buộc Đông Xích, không cho nàng ta có cơ hội đào tẩu.

Nhưng Đông Xích phản ứng rất nhanh, ngay lúc bị Mộc Thanh vây khốn, khuôn mặt xinh đẹp bỗng chốc nở nụ cười, không nhanh không chậm nói: “Tôn thượng, lần sau gặp lại.”

Nói xong, thoáng chốc tự hủy thần thức, mà thân xác Ngọc Hoa cũng nhanh chóng tan biến, hóa thành người giấy rồi bốc cháy, cuối cùng đốt thành tro bụi.

Hơn nữa cùng lúc đó, Đông Xích đang đang âm thầm điều khiển cũng đã giải trừ ràng buộc đối với những quỷ tu sĩ bị nhốt trong viên châu, không cho các nàng có cơ hội tổn thương đến nàng ta nữa.

Bạch Xu không thể ngăn cản, Mộc Thanh cũng hết cách, hai sư đồ trầm mặc thu hồi kết giới, đi ra bên ngoài tìm hiểu xem rốt cuộc có chuyện gì.

Có thể làm như thế ngay trước mắt các nàng, tu vi của Đông Xích cao hơn so với dự đoán, có lẽ nàng ta đang ở ngay gần đây…

Mọi người nhanh chóng ra ngoài.

Nhã các bị phá hủy, nơi này đang bị tập kích.

Ngay dưới mí mắt của các nàng, Dung Nguyệt và người áo đen cứ thế dẫn theo đám quỷ tu sĩ còn lại ùng ùng xuất hiện.

Bọn họ không công kích mọi người giống như trước đây, mà chỉ bao vây nơi này.

Bóng đêm quá sâu, bọn họ mặc y phục đen nên không dễ thấy được, nhưng từ xa nhìn lại cảm thấy vô cùng rợn người.

Vừa rồi còn đang chất vấn Đông Xích, lúc này cục diện đã hoàn toàn thay đổi, ai cũng không ngờ đến quỷ tu sĩ sẽ xuất hiện ngay lúc này.

Mộc Thanh cũng không dự đoán được, hơn nữa rất nhanh nàng đã nhận thấy phía sau đám quỷ tu sĩ dường như còn có thứ khác.

Bạch Xu cũng đã phát hiện, sắc mặt lập tức trở nên tối đen.

Mọi người ở đây đều không bằng các nàng nên nhìn không ra điều bất thường, nhưng tất cả đều đang sợ hãi quỷ tu sĩ, lát sau mới có đệ tử tinh mắt chỉ vào hướng Đông Nam, khiếp sợ nói: “Đó, đó là cái gì?”

Mọi người xung quanh lập tức nhìn theo, sau đó không khỏi khiếp sợ.

Phía sau đám quỷ tu sĩ là một đám hộ vệ thân mặc áo giáp bạc, trùng trùng điệp điệp, toàn bộ đều ẩn trong bóng tối.

Có trưởng lão kiến thức rộng rãi nhận ra đó là cái gì, vẻ mặt đầu tiên là sửng sốt, sau đó là kinh ngạc.

“Thần binh…”

“Thần binh của thiên ngoại!”

 

 

 

Recommended Articles

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!