Đồ Đệ Có Liêm Sỉ – Chương 86

Chương 86: Cạm Bẫy

 

Bởi vì trời quá tối, xung quanh đen kịt nên khó có thể nhìn rõ, thần tộc của thiên ngoại đã rất nhiều năm chưa từng xuất hiện, cho nên rất nhiều tu sĩ trẻ tuổi không thể nào nhận ra, cho đến khi nghe thấy những lời này mới bắt đầu xôn xao bàn tán.

“Thần binh?”

“Vì sao bọn họ lại xuất hiện?”

Một thanh y tu sĩ nghi hoặc nhìn về phía xa xa, hắn giống như bị nghẹn ở yết hầu, hồi lâu mới do dự nói: “Bọn họ nhìn có chút kỳ lạ…”

Mộc Thanh và Bạch Xu từ lúc nhìn thấy những thần binh này thì đã nhận ra bọn họ cũng giống như quỷ tu sĩ, mặt không cảm xúc, không có ý thức, tất cả đều bị khống chế.

Người của thiên ngoại xưa nay tâm cao khí ngạo, đôi mắt đặt trên đỉnh đầu, sao có thể chịu người khác sai khiến, tất nhiên là đã xảy ra chuyện gì đó.

Mộc Thanh kinh hãi, không nghĩ tới Đông Xích có thể điên cuồng đáng sợ đến mức này, chẳng những sử dụng những oan hồn ở Thiên Tiệm Thập Tam Thành mà còn ra tay với thiên ngoại, hơn ba nghìn năm qua thực lực của nàng ta rốt cuộc đã kinh khủng đến độ nào? Nàng ta rốt cuộc đã làm những gì, dùng biện pháp tà môn gì?

Hai sư đồ coi như hiểu rõ Đông Xích, chỉ dựa vào việc tu luyện mà một tiểu cô nương của thần hồ tộc trước kia có khả năng khống chế đồng thời nhiều quỷ tu sĩ và thần binh như vậy, đây tuyệt đối là điều không thể.

Mộc Thanh căng thẳng, nhớ đến vừa rồi ở trong phòng rõ ràng Đông Xích đã bị phản phệ nặng nề, còn tự hủy thần thức, nhưng chỉ giây tiếp theo lại dường như không hề chịu chút thương tổn, vẫn có thể khống chế nhiều quỷ tu sĩ và thần binh như vậy.

Đối diện đông đúc, gần như vây kín toàn bộ nhã các.

Bạch Xu nhíu mày, nàng cũng có suy nghĩ tương tự Mộc Thanh, bất kể là khống chế hồn thể hay là luyện thi, nàng đều có sự hiểu biết, nhưng cục diện lúc này thực sự làm cho người ta khó nắm bắt.

Giang Lâm và Thanh Hư bước ra. Vừa rồi Giang Lâm không thể dứt khoát ra tay đối với đồng môn nhiều năm, lúc này lại nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, nhất thời sửng sốt, nàng kinh ngạc nhìn những quỷ tu sĩ và thần binh vô hồn trên không trung, lẩm bẩm nói: “Còn có nhiều như vậy…”

Các nàng đã chém giết không biết bao nhiêu quỷ tu sĩ, một đợt tiếp một đợt, giống như cỏ dại đốt mãi không hết, chém xong một đợt, đợt khác lại mọc lên, mà nay có thêm một đám thần binh, tình thế càng thêm gian nan.

Hoàng trưởng lão bị thương nhìn cảnh này chỉ cảm thấy da đầu tê dại, đến An Dương chỉ mới mấy ngày ngắn ngủi nhưng thật sự là dày vò, hắn được đệ tử dìu đỡ, vẻ mặt sợ hãi nhìn phía đối diện, lẩm bẩm: “Cuối cùng là muốn làm gì…”

Dương môn chủ và Hoài Không đại sư bọn họ cũng đã đến, tất cả mọi người đều có mặt, tốp năm tốp ba phân tán các nơi.

Dương môn chủ cho dù ngày thường bình tĩnh đến mức nào thì hiện tại cũng không giữ bình tĩnh được nữa, hắn bị cảnh tượng trước mắt làm cho á khẩu nói không nên lời, Hoài Không đại sư cũng niệm một câu: “A Di Đà Phật.”

Có người quá khẩn trương mà lặng lẽ lui về phía sau, sợ hãi đến mức bắp chân run rẩy.

Mộc Thanh đánh giá đám kia quỷ tu sĩ và thần binh kia, âm thầm lập kết giới bảo vệ toàn bộ nhã các.

Bạch Xu đã nhìn ra điểm bất thường, kéo nàng thấp giọng nói: “Bọn họ không hề cử động.”

Mộc Thanh yên lặng quan sát, chỉ khẽ ừ một tiếng.

Quả thật đúng như lời Bạch Xu nói, đám thần binh này sau khi xuất hiện thì chưa từng cử động mà chỉ bao vây ở xung quanh. Nét mặt Mộc Thanh trở nên nghiêm trọng, không hiểu vì sao trong lòng đột nhiên sinh ra một loại cảm giác quái lạ không thể nói rõ, nàng cảm giác lần này sợ rằng sẽ không dễ giải quyết giống như lần trước.

Nhìn quanh bốn phía, bất chấp những chuyện khác, nàng chỉ do dự chốc lát rồi nói với Thanh Hư ở bên cạnh: “Bảo vệ nơi này, trông chừng những người khác, ta đi ra ngoài xem thử.”

Nói xong, Mộc Thanh cẩn thận đi ra ngoài.

Bạch Xu lập tức đuổi theo, không cần phải nói nàng tất nhiên phải theo sau sư tôn của mình.

Nơi này cũng không an toàn, nhất là bên ngoài, chúng tu sĩ đang bị bao vây nên không dám hành động thiếu suy nghĩ, nhìn thấy Mộc Thanh dẫn theo Bạch Xu ra ngoài dò xét, bọn họ chỉ đứng nhìn mà không lên tiếng, chỉ có nhóm người Ngô Thủy Vân của Thiên Cơ Môn sửng sốt một chút, muốn đến ngăn cản.

“Mộc tông sư, các ngươi…”

Nhưng lời còn chưa dứt, Mộc Thanh và Bạch Xu đã biến mất ngay trước mắt.

Biết hai người các nàng muốn làm gì, Ngô Thủy Vân thở dài, hắn biết các tông phái hiện nay không đồng lòng, mỗi người có tâm tư riêng, hơn nữa cũng có phần sợ hãi quỷ tu sĩ, cho nên trong lúc quan trọng này nhân tâm vô cùng rời rạc, không có bao nhiêu người dám đứng ra chủ trì đại cục. Những ngày này hắn và Mộc Thanh tiếp xúc khá nhiều, hiểu biết tính cách của nàng, lúc này cũng chỉ cảm thấy bất đắc dĩ, lại thấy những người phía sau vẫn đứng bất động, hắn khẽ cắn môi, cuối cùng dũng cảm bước ra mặc kệ tôn ti trật tự.

Ngô Thủy Vân là người đầu tiên dám đứng ra, những người còn lại cũng không phải tất cả đều là loại tham sống sợ chết, có người dù trong lòng lo lắng nhưng vẫn bước lên.

Thanh Hư cũng tiến lên đứng cạnh nhóm người Ngô Thủy Vân, gặp nguy không loạn, phân công người đến trấn thủ các nơi.

Mà Liễu Thành Nghĩa từ đầu đến cuối vẫn luôn giả chết không khỏi tự thấy mất mặt, nhưng lúc này còn ai quan tâm đến, ngay cả Dương môn chủ cũng cảm thấy khó xử, hắn suy nghĩ chốc lát, cuối cùng kiên trì tiến lên, gọi Thanh Hư một tiếng: “Thanh Hư trưởng lão.”

Hắn thật biết nắm bắt thời cơ, sau khi cân nhắc, tự thấy mất mặt nên chờ sau khi những người khác được phân công nhiệm vụ xong hắn mới tiến đến.

Thanh Hư làm sao lại nhìn không ra chút mánh khóe này của Dương môn chủ, nhưng nàng cũng sẽ không khiến đối phương khó xử, huống hồ lúc này còn cần đến nhóm người Dương môn chủ. Nàng không khách khí mà sai phái đệ tử của Thái Nhất Môn đi làm việc, dù sao An Dương cũng là địa bàn của Thái Nhất Môn, người của tất cả các tông phái đang có mặt cộng lại cũng không bằng một phân đường của Thái Nhất Môn.

Xem xét thời thế, lúc nào nên làm chuyện gì, chút bản lĩnh này Thanh Hư vẫn phải có. Nàng không khách khí đối với Thái Nhất Môn và Phiêu Miểu Phong, dù sao thì cũng đã đến bước này, về phần Liễu gia nàng mặc kệ chẳng quan tâm đến.

Liễu Thành Nghĩa không dự định bước ra, chỉ một lòng muốn lặng lẽ tự bảo vệ mình, nhưng nhìn thấy thái độ và cách làm của Thanh Hư, trên mặt giống như bị hung hăng giáng một cái tát.

Bên này nhân tâm tan rã nhưng Mộc Thanh và Bạch Xu đã không có thời gian để chú ý đến, các nàng lợi dụng trận pháp để dịch chuyển ra ngoài, đến một góc đường.

Thành An Dương đêm khuya vắng lặng, không khí lạnh lẽo, quỷ tu sĩ và thần binh xuất hiện một cách đột ngột, lại không gây ra bất cứ động tĩnh gì, các bánh tính đang yên giấc cũng không bị đánh thức, tất cả đều ngủ say.

Vừa ra khỏi trận pháp, Mộc Thanh đã cảm thấy điều bất thường, đêm nay bầu trời không trăng không sao, mặt đất đen kịt, đưa tay không thấy năm ngón nhưng nàng là người tu đạo cho dù xung quanh tối đến mức nào cũng không đến mức không thể nhìn thấy sự vật.

Xung quanh dường như bị bao phủ bởi thứ gì đó.

Mộc Thanh vô thức nắm lấy cánh tay Bạch Xu, nhỏ giọng nhắc nhở: “Không ổn, cẩn thận một chút.”

Bạch Xu tất nhiên đã bắt đầu cảnh giác, đột ngột được nắm tay, nàng không khỏi cúi đầu nhìn kỹ.

Ngón tay của Mộc Thanh thon dài, móng tay cắt tỉa gọn gàng, lúc nắm tay nàng sẽ vô thức dùng sức, cũng giống như trước đây.

Vị sư tôn này của nàng có một thói quen không muốn người khác biết, ngay cả bản thân Mộc Thanh cũng chưa từng phát hiện, ví dụ như lúc này, ngoài miệng chỉ nói một câu hời hợt nhưng trước khi lên tiếng sẽ nắm chặt cánh tay nàng.

Bạch Xu lơ đãng rũ mắt nhìn xuống, ra vẻ không phát hiện, mà chỉ thấp giọng đáp lại: “Xung quanh có sương mù.”

Lúc trời vừa chập tối mọi việc vẫn bình thường, ngay cả lúc các nàng theo dõi Chu đại phu bên ngoài cũng không có gì bất thường, hiện tại lại có sương mù dày đặc, thảo nào cái gì cũng không thể nhìn thấy.

Hơn nữa màn sương đang ngày càng nặng thêm, ở lâu trong đó, người ta sẽ bắt đầu uể oải thoát lực.

Mộc Thanh là người thận trọng, vì vậy lập tức dùng pháp chú hộ thân.

Mọi việc khác thường tất có nguyên nhân, nửa đêm vô cớ xuất hiện sương mù, tất nhiên có điều kỳ lạ.

Không biết là tác dụng của sương mù hay là các nàng quá mức cảnh giác, cả con phố dường như yên tĩnh hơn, bốn phía yên tĩnh đến mức ngay cả tiếng gió thổi cũng không còn, xung quanh bỗng chốc trở nên nặng nề mà áp lực.

Mộc Thanh niệm chú muốn xua tan làn sương mù quỷ dị này, nhưng khi vận dụng linh lực mới phát hiện dường như bản thân đang bị một loại sức mạnh vô hình ngăn chặn, linh lực trong cơ thể ngưng trệ khó lòng khống chế.

Có lẽ chính làn sương mù này gây ra.

May mắn vừa rồi nàng cảnh giác nên đã có sự chuẩn bị, không hít vào quá nhiều, lúc này chỉ cần vận chuyển linh lực vài lần loại cảm giác bị áp chế kia cũng đã biến mất.

“Sương mù này có vấn đề, đừng hít vào.” Nàng nói với Bạch Xu.

Bạch Xu làm sao lại không biết, nghe vậy nhẹ nhàng gật đầu.

Sương mù nhất định là trò quỷ của Đông Xích, hẳn là dùng để áp chế tu sĩ trong thành, trời tối như vậy nếu dùng biện pháp này có thể khiến thần không biết quỷ không hay, chờ mọi người phát hiện ra thì đã rơi vào bẫy, ít nhiều chịu ảnh hưởng, thật sự làm người ta khó lòng phòng bị.

Không rõ mục đích cuối cùng của Đông Xích là gì, nhưng từ sự xuất hiện đột ngột của đám thần binh cho thấy người này đã không còn muốn che giấu nữa, hoàn toàn bại lộ dã tâm của bản thân.

Nếu có thể khống chế nhiều thần binh như vậy, chỉ sợ tình hình ở thiên ngoại cũng không khá hơn An Dương bao nhiêu, nàng ta im hơi lặng tiếng làm nhiều việc như vậy, tất nhiên đã sự chuẩn bị từ trước, âm thầm bày mưu tính kế không biết bao nhiêu năm, lúc này mới đánh cho mọi người không kịp trở tay.

Lúc trước Mộc Thanh vẫn lấy làm kỳ lạ, giới phàm tu đã hỗn loạn đến mức này, vì sao thiên ngoại vẫn không có một chút động tĩnh, nàng  cho rằng thần tộc sẽ ra tay, kết quả còn chưa kịp phản ứng thì đã đi đến bước này…

Nàng bình tĩnh phóng thích thần thức thăm dò xung quanh, nhưng cả con phố cũng không có gì bất thường.

“Quá kỳ lạ.” Nàng do dự chốc lát: “Đi xa một chút xem thử.”

Mộc Thanh là sư tôn của Bạch Xu, hơn nữa nàng cũng được nàng ấy nuôi lớn nên nàng hiểu rõ nàng ấy  đang nghĩ gì, muốn làm gì, vì vậy vừa theo sau vừa nói: “Dự định dùng trận pháp khống chế?”

Mộc Thanh gật đầu: “Phải.”

Đối với tu sĩ mà nói, bất luận là phàm nhân hay thần tộc, trận pháp là thứ cơ bản nhất, muốn tạo ra cục diện lớn như vậy, vừa khống chế quỷ tu sĩ và thần binh vừa tạo ra sương mù quái dị, không mượn dùng sức mạnh của trận pháp thì rất khó làm được.

Nàng trầm tư chốc lát rồi trả lời: “Là là trận pháp, nhất định sẽ có kẽ hở, tìm thử xem.”

Trận pháp, nhất là loại đại trận này mắt trận nhất định ở ngay lân cận, mục đích của Đông Xích là gì thì Mộc Thanh không rõ, nhưng nàng tuyệt đối không thể để nàng ta thực hiện được. Tìm ra mắt trận không khó nhưng rất tốn thời gian, Mộc Thanh tương đối tinh thông trận pháp, dựa vào cảm giác tìm kiếm một hồi, sau đó đi về hướng Bắc.

Bên kia là một căn phòng nhỏ, từ bên ngoài không nhìn thấy cảnh tượng phía sau bức tường, Mộc Thanh có trực giác bên trong không bình thường.

Nhưng nàng cũng không xung động bật người đi vào, mà chỉ đốt một tấm linh phù để dò đường.

Quả nhiên linh phù vốn nên cháy sạch phút chốc tắt ngóm khi đến gần bức tường.

Mộc Thanh nhíu mày.

Bạch Xu nghiêng đầu nhìn về phía những quỷ tu sĩ tử khí trầm trầm, trong đầu thoáng chốc hiện lên một ý nghĩ, nàng lập tức ôm lấy Mộc Thanh, nét mặt trầm xuống: “Không nên vào trong.”

Mộc Thanh nghiêng đầu nhìn nàng.

Bạch Xu lại nói: “Đông Xích không ở trong thành, đây là cố ý giăng bẫy chờ chúng ta đến.”

 

Recommended Articles

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!