Đồ Đệ Có Liêm Sỉ – Chương 87

Chương 87: Lầu Các

 

Nàng đã từng là người đi con đường tà đạo, tuy rằng không đến mức âm độc phát rồ, nhưng cũng đã dùng qua những biện pháp đê tiện không thể ra ánh sáng, nếu không năm đó nào có bản lĩnh đối phó thần tộc ở thiên ngoại.

Chiêu số Đông Xích sử dụng hiện nay trước đây Bạch Xu cũng đã từng dùng, năm ấy nàng huyết tẩy thiên ngoại, bởi vì sức yếu thế cô, biết một mình thâm nhập chắc chắn không đấu lại bọn họ, dù cho có thể khiến Chính Anh Điện long trời lở đất nhưng muốn bình an rút lui cũng khó như lên trời, vì vậy nàng đã giở chút thủ đoạn, trực tiếp khống chế những vong hồn và thi thể đã chết dưới tay mình, tạo nên âm binh đại trận.

Loại biện pháp này Bạch Xu học được trong một quyển sách cấm thuật, nàng khinh thường sử dụng, sau khi dùng qua một lần thì không còn dùng đến nữa, ngay từ đầu phát hiện Đông Xích đang dẫn độ những oan hồn của Thiên Tiệm Thập Tam Thành nàng đã nghĩ đến loại phương pháp này, chẳng qua nàng không ngờ Đông Xích quá điên cuồng, có thể khống chế nhiều quỷ tu sĩ và thần binh như vậy.

Biện pháp tà môn uy lực rất lớn, nhưng cái giá phải trả cũng tương ứng, theo lý thuyết nếu Đông Xích có được loại bản lĩnh thông thiên này, như vậy tương tự, đau đớn phản phệ nàng ta phải chịu tất nhiên sẽ không nhẹ, chắc chắn nàng ta đã dùng thủ đoạn nào đó, bằng không đã chết bất đắc kỳ tử.

Hiện tại Đông Xích bày ra một trận pháp chỉ vừa nhìn đã có thể nhận ra, có lẽ không hề đơn giản như vẻ bề ngoài, dù sao càng đơn giản càng dễ mê hoặc nhân tâm, làm cho người ta khó phán đoán.

Bạch Xu không cho Mộc Thanh dùng thân mạo hiểm, vì thế lập tức ngăn cản.

Biết tâm ý của Bạch Xu, Mộc Thanh dừng một chút, đạm nhiên trả lời: “Ta biết.”

Tốt xấu gì cũng là đệ nhất tông sư, làm sao lại không biết những mánh khóe này, nàng chỉ sợ sương mù sẽ lan đến gần nhã các, sợ nhóm người Thanh Hư xảy ra chuyện cho nên lúc này mới ra tay.

Bạch Xu giữ chặt cổ tay của nàng, sức lực cũng không nhỏ. Mộc Thanh rũ mi, ánh mắt như nước lướt qua cổ tay, giây lát sau mới dời mắt đối mặt với đối phương, nhưng không có phản ứng gì lớn, gần như chỉ vô thức cong nhẹ ngón tay.

Nàng nhất quán bình thản, quen che giấu tất cả tâm tình, luôn dùng sự trầm tĩnh lãnh đạm đối mặt với người khác, nhưng gần đây không biết vì sao nàng thỉnh thoảng sẽ giống như lúc này, tựa như bị thứ gì đó vây khốn, nói không rõ rốt cuộc là loại cảm giác gì.

Thật ra mấy ngày nay giữa các nàng cũng không có sự chuyển biến gì lớn, thậm chí là bình thản không gợn sóng, nhưng rồi lại có thứ gì đó đang âm thầm thay đổi, nhất là lúc đơn độc ở chung với nhau.

Bạch Xu không buông tay ra, mà chỉ giả vờ như không nhận thấy sự lúng túng của nàng, hơn nữa còn dùng sức nắm chặt.

Mộc Thanh muốn rút tay ra, chẳng những không thoát được ngược lại còn bị Bạch Xu nhân cơ hội nắm lấy ngón tay, nàng không khỏi giật mình. Tay của Bạch Xu tương đối lạnh, hoàn toàn trái ngược với bàn tay ấm áp của nàng, hai bàn tay cứ thế chặt chẽ đan vào nhau, muốn giả như không biết cũng rất khó khăn.

Nàng giương mắt đối diện với nàng ấy.

Bạch Xu lại đột nhiên gọi một tiếng: “Sư tôn.”

Mộc Thanh ngập ngừng chốc lát, cuối cùng vẫn đáp: “Ừ.”

Bạch Xu hỏi: “Ngươi làm sao vậy?”

“Cái gì?” Mộc Thanh ngẩn người.

Chỉ là một câu hỏi đơn giản nhưng lại khiến lòng nàng bỗng dưng căng thẳng, Bạch Xu dường như đã xem thấu tâm tư của nàng, khiến thứ gì đó đang bị giấu kín lập tức bại lộ.

“Hai ngày nay ngươi rất kỳ lạ.” Bạch Xu trực tiếp nói ra.

Có thể là bản thân Mộc Thanh chưa từng phát hiện, rất nhiều hành vi của nàng đã không giống với trước đây, không quyết tuyệt như lúc ở Côn Sơn, cũng không lạnh nhạt như lúc ở Phù Ngọc Sơn, mà sẽ vô thức tránh né.

Mộc Thanh nghe ra hàm ý của nàng, cổ họng nghẹn lại, một chốc không biết nên trả lời như thế nào, lúng túng chốc lát mới nói: “Đi vào trước đi.”

Nói xong Mộc Thanh liền đi ở phía trước.

Bạch Xu nhìn theo bóng lưng của nàng, lúc nàng sắp vào cửa mới cất bước đuổi theo.

“Sư tôn.”

Mộc Thanh không trả lời.

Giống như dự đoán của các nàng, trong nhà đã giăng sẵn một cái bẫy, các nàng mới vừa bước vào toàn bộ không gian lập tức trở nên vặn vẹo, bên trong có một cổ hấp lực thật lớn kéo lấy hai người.

Mộc Thanh vận chuyển linh lực ổn định thân thể, chống lại cổ hấp lực, rồi ung dung tiến bước, cũng tiện tay lập một tầng kết giới hộ thân.

Trước đó bên ngoài rõ ràng là ban đêm, nhưng phía sau bức tường lại sáng như ban ngày, khung cảnh vẫn là dáng vẻ vốn có, đình viện, phòng ốc, cổ thụ xanh tươi, xung quanh vắng lặng, kim rơi có tiếng, đừng nói người ngay cả tiếng gió thổi cũng không nghe thấy.

Đây là một trạch viên không người.

Mộc Thanh quan sát bốn phía, chậm rãi tiến về phía gian nhà.

Bạch Xu theo ở phía sau, thời khắc chú ý động tĩnh xung quanh.

Nơi này quá áp lực, thậm chí còn tĩnh mịch hơn cả đường phố đen kịt bên ngoài, hơn nữa trong không khí tràn ngập mùi gỗ mục, có chút gay mũi.

Trong không gian dị giới này không có người nào khác, yên lặng đến đáng sợ.

Hiển nhiên, cũng giống như lời Bạch Xu đã nói, đây là cái bẫy Đông Xích cố ý giăng ra.

Mộc Thanh không để tâm, nàng sẽ không để Đông Xích thao túng, sau khi đi vài bước, nàng nhắm mắt lại phóng thích thần thức lẳng lặng cảm thụ một chút, sau đó mở mắt ra nhẹ giọng nói: “Ở trong phòng.”

Trong phòng có một luồn sức mạnh yếu ớt. Nếu không phải nàng tu vi cao cường nhất định rất khó phát hiện, đó có lẽ chính là mắt trận.

Nhưng cái bẫy của Đông Xích nhất định không dễ dàng phá giải như vẻ bề ngoài, nếu đã muốn dùng gậy ông đập lưng ông vậy nàng ta làm sao có thể dễ dàng để các nàng phá trận. Ngay lúc Mộc Thanh vừa nói xong, biệt viện vốn dĩ cây cối xanh um đột nhiên nổi gió, cây cỏ phút chốc nghiêng ngã rồi khô héo, tất cả đều biến thành cành khô không chút sức sống.

Hơn nữa cũng ngay lúc này, mặt đất phát sinh biến hóa, từng sợi hắc khí len qua khe nứt kéo về phía các nàng tựa như sóng triều.

Lúc hắc khí xuất hiện, Mộc Thanh và Bạch Xu đều cảm nhận được ma khí rất mạnh, giống như trong sân đang tụ tập hàng trăm hàng nghìn oán linh, nhưng mà nơi này ngoại trừ các nàng thì ngay cả một con sâu cũng không có, nào có bóng dáng của kẻ khác.

“Đây là trận trong trận.” Mộc Thanh vô thức lui lại một bước: “Đi vào trước, đừng đứng ở chỗ này.”

Nói xong nàng một bên vận chuyển linh lực đánh vào những luồn hắc khí, một bên lui vào trong nhà.

Trận trong trận, ý nghĩa như tên, trong một trận pháp có một trận pháp khác, tầng tầng vây khốn các nàng, tương tự như Đại La Huyễn Cảnh ở Vu Sơn Trấn, chẳng qua chuyện đã xảy ra trong Đại La Huyễn Cảnh đều là hư ảo, còn trận trong trận tất cả đều là chân thực, cộng thêm hai loại trận pháp khuếch đại, uy lực vượt xa một trận pháp rất nhiều, người bị nhốt ở bên trong sẽ rơi vào khốn cảnh.

Biện pháp này cũng không phái bí pháp hiếm thấy gì, ngược lại tương đối phổ biến, chẳng qua nơi này âm khí quá nặng, mơ hồ tản ra hàn khí lạnh người, Mộc Thanh lo lắng Đông Xích sẽ làm ra chuyện điên rồ gì đó cho nên mới lựa chọn thối lui, thuận theo kế hoạch của đối phương.

Mộc Thanh không phải một người chỉ biết ngồi chờ chết, nếu nàng đã dám dẫn Bạch Xu tiến vào, dĩ nhiên sẽ có biện pháp tự bảo vệ mình, hơn nữa nàng vào trận cũng không chỉ xuất phát từ việc lo lắng cho nhóm người Thanh Hư, mà phần nhiền chính là muốn tìm hiểu nguồn gốc, thử xem có thể tìm được manh mối hay không, cũng từ đó bắt được Đông Xích đang ẩn náo.

Dù sao bày trận sẽ phải giữ trận, Đông Xích dám dùng chiêu này đến vây khốn các nàng, Mộc Thanh tất nhiên cũng sẽ không bỏ qua cơ hội mà âm thầm so đấu.

Hai người nhanh chóng lui vào trong nhà, hắc khí giống như sóng triều bị một bức tường vô hình ngăn chặn, tất cả đều bị ngăn ở ngoài cửa, không thể nào vào được.

Mộc Thanh cúi đầu nhìn xuống, rồi lại liếc nhìn khung cảnh trong nhà.

Chỉ là một gian nhà vắng vẻ phủ đầy bụi bậm, nhìn qua không phát hiện có gì bất thường. Nhưng càng là như vậy lại càng nguy hiểm, càng không thể hành động thiếu suy nghĩ, vì thế Mộc Thanh nhích đến gần Bạch Xu một chút.

Không hiểu vì sao, khung cảnh vô cùng ‘bình thường’ này lại khiến nàng sinh ra một loại cảm giác rất kỳ lạ, trực giác nói cho nàng biết kế tiếp sẽ phát sinh chuyện đáng sợ gì đó.

Bạch Xu cũng luôn chú ý đề phòng, nàng là quân chủ thần hồ tộc, trời sinh cảnh giác hơn người, có sự nhạy cảm từ bản năng, trong mơ hồ nàng cảm nhận được một loại hàn ý lạnh đến tận xương, vì thế trực tiếp ôm lấy Mộc Thanh, kéo người tránh sang một bên.

Ngay sau đó vị trí Mộc Thanh vừa đứng đột nhiên xuất hiện một đốm đen, hai người còn chưa kịp thấy rõ thì đốm đen bỗng chốc mở rộng, uy áp đáng sợ lập tức ập đến, chấn động toàn bộ gian nhà.

Hai người ăn ý dùng linh lực che chắn, đồng thời Mộc Thanh cũng nhân cơ hội dùng pháp chú đánh tan uy áp.

Gian nhà theo đó mà rung chuyển, dường như lung lay sắp đổ.

“Bên trái, sư tôn cẩn thận!” Bạch Xu đột nhiên hô lên, muốn đưa tay kéo Mộc Thanh lại.

Nhưng Mộc Thanh đã phản ứng kịp, ngay lúc Bạch Xu nói chuyện thì nàng cũng đã ngăn được một chiêu tập kích, sau đó bình tĩnh phản kích.

Nàng không để tâm Đông Xích sẽ giở trò gì, một mặt cẩn thận ứng phó một mặt tìm kiếm mắt trận, vừa rồi lúc ở trong sân nàng đã xem qua, mắt trận không ở bên ngoài, vậy tất nhiên là ở ngay trong gian nhà này, chỉ cần tìm được nó thì trận pháp sẽ bị phá giải.

Nhưng mà tìm được mắt trận không hề dễ dàng, huống hồ còn có Đông Xích đang âm thầm thao túng trong bóng tối.

Ngay lúc Mộc Thanh hạ quyết tâm cẩn thận tìm kiếm, cảnh tượng trong gian nhà bắt đầu chậm rãi thay đổi…

Bạch Xu phát hiện trước tiên, nàng lui lại một bước, lưng tựa lưng cùng Mộc Thanh, nàng biết sư tôn đang tìm mắt trận cho nên cũng toàn lực hỗ trợ, nhưng không gian biến hóa quá nhanh, làm cho người ta không thể nắm bắt, sau khi hơn một nửa gian nhà hoàn toàn bị thay đổi, hai sư đồ không khỏi ngạc nhiên.

Không gian dần biến thành dáng vẻ của một tòa lầu các, chính là nơi mà lần đầu tiên hai người các nàng xảy ra chuyện hoang đường, Dung Nguyệt sử dụng thủ đoạn ti tiện dụ dỗ Mộc Thanh!

Khung cảnh xung quanh thay đổi chỉ trong chớp mắt, gian nhà thấp bé vừa rồi lúc này đột nhiên trở thành một toàn lầu các rộng lớn, trong sân mọc lên một cây trúc cao ngất, gian phòng vốn phủ đầu bụi bậm cũng trở nên sạch sẽ rộng rãi.

Gió nhẹ phất qua, từng cơn mang theo hương vị đặc hữu của sự tĩnh mịch.

Mộc Thanh thẳng sống lưng, cảm giác bất an càng lúc càng sâu, tất cả ở nơi này, cho dù bao nhiêu năm qua đi nàng vẫn không dám đối mặt, liều chết dây dưa, hoang đường cùng phóng túng vẫn còn rõ ràng trước mắt, cho dù trôi qua rất lâu, lúc này đột nhiên trở lại ngày đó nàng vẫn không nhịn được mà rối rắm.

Không phải sợ hãi, cũng không phải đang trốn tránh, không thể nói rõ rốt cuộc là loại cảm giác gì, chính là vô cớ có chút hoảng loạn.

Không phải Mộc Thanh suy nghĩ nhiều, mà ngay lúc căn phòng biến đổi, một luồn sáng nhạt bỗng nhiên chiếu vào, mà trên giường cách đó không xa không biết từ khi nào đã có thêm hai bóng dáng đang dây dưa không dứt.

Cũng chính vào lúc này, gió thổi lá trúc phát ra âm thanh xào xạc, trong tiếng lá còn xen lẫn tiếng thở dốc trầm thấp khó có thể nhẫn nại.

Mộc Thanh sửng sốt.

 

 

 

Recommended Articles

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!