Đồ Đệ Có Liêm Sỉ – Chương 47

Chương 47: Ôm chặt

 

Côn Sơn mênh mông tuyết phủ, sự hỗn loạn bất quá chỉ kéo dài trong chốc lát, ngân giáp quân của thần tộc không một ai có thể chạy thoát, tất cả đều ngã xuống, dưới chân nàng là thi thể chất thành đống, trên tay là nợ máu không thể rửa sạch, nghiệp chướng nặng nề rồi lại chấp mê bất ngộ.

 

Chốn thiên ngoại bị huyết tẩy, thần tộc đã từng cao cao tại thượng trốn chạy không khác gì loài giun dế, đã không còn vẻ chí cao vô thượng ngày xưa, hiện tại chật vật bất kham chẳng khác gì trò hề.

 

Xung quanh tràn ngập tiếng kêu khóc, cầu xin hoặc là thà chết không khuất phục, chốn thanh tịnh cách xa trần thế trở thành địa ngục.

 

Bạch Xu không chút động lòng, không hề thương hại và do dự, nàng dùng máu tươi trải đường, tiến thẳng vào nơi tôn quý nhất Tu Chân Giới – Chính Anh Điện, có người quỳ xuống xin tha, có người thống hận, cũng có người nổi giận chửi rủa.

 

Nàng ngồi vào ngai chí tôn, vừa bễ nghễ vừa lạnh nhạt nhìn những người kia.

 

Ký ức ùn ùn kéo đến, như nước chảy xiết.

 

Bạch Xu ngủ không an ổn, thân thể cuộn chặt, nàng cho rằng những hình ảnh đột ngột xuất hiện này đều là giả, nhưng không biết vì sao nhìn thấy càng nhiều, cảm thụ càng chân thực, giống như đã từng thực sự xảy ra.

 

Bất chợt nàng lại nhìn thấy một hình ảnh khác.

 

Vẫn là ở Côn Sơn, thời gian trở về trước khi phát sinh những sự kiện gió tanh mưa máu kia.

 

Bầu trời Côn Sơn nứt vỡ, ma vật từ ma giới tràn ra một cách điên cuồng, Mộc Thanh bạch y phi dương dẫn đầu Thiên Tiệm Thập Tam Thành tru sát ma vật, sửa chữa vết nứt, trong lúc đó Nguyên Thủy Cổ Trận do tứ tượng* trấn thủ chậm rãi áp xuống… Những người trong trận không ai may mắn sống sót, tất cả quy về cát bụi.

 

*Tứ tượng trong phong thủy là bốn linh vật Thanh Long, Bạch Hổ, Huyền Vũ, Chu Tước

 

Trong lòng Bạch Xu cảm thấy vô cùng áp lực, trống rỗng, muốn nắm lấy thứ gì đó nhưng không thể bắt được, dĩ vạng tựa như hoa trong gương, trăng trong nước, không thể nào bắt lấy.

 

Quá nhiều ký ức tràn về, hàn ý tận xương, quá khứ lạnh hơn cả sương tuyết, sơn hà còn đó cố nhân không còn, chỉ sót lại vong hồn yếu ớt hơn cả ánh nến.

 

 

Bạch Xu run rẩy mất khống chế, chân sau co rút, đột ngột bừng tỉnh.

 

Nàng được Mộc Thanh nâng trên tay, lúc này trời đã tối, nhóm người cũng đã rời khỏi bờ sông, quay lại phụ cận Trần gia thôn.

 

Trải qua lần rung chuyển lúc ban ngày, Thái Nhất Môn lại phái không ít người đến, hiện tại phía sau núi và quanh trấn được canh giữ nghiêm ngặt, không tiện hành động, muốn đến gần kiểm tra cũng rất khó khăn, dù sao phía sau núi còn có người, chỉ riêng phong ấn đã có đến bốn vị trưởng lão canh giữ.

 

Bốn người Mộc Thanh chỉ dò xét được tình hình cơ bản, quan vọng từ xa, ẩn nấp trong rừng không dám đến gần.

 

Bạch Xu vừa tỉnh, Mộc Thanh chỉ rũ mắt nhìn nàng, trái lại là Giang Lâm, nàng ấy nhướng mày mỉm cười nói: “Tỉnh rồi?”

 

Bạch Xu mơ mịt đứng lên, còn có chút mơ hồ, nàng lắc đầu mấy cái, cảm thấy dường như bản thân đột nhiên đã hiểu rất nhiều chuyện, nhưng khi hồi tưởng lại cảm thấy trống rỗng, những ký ức đó còn đang quanh quẩn trong đầu, mâu thuẫn với ký ức vốn có, từng chút trở nên rõ ràng.

 

Ký ức không hoàn chỉnh nhưng đủ để nàng nhớ lại rất nhiều chuyện đã qua.

 

Giang Lâm không biết nàng rốt cuộc bị làm sao, nhìn thấy nắm lông trắng choáng váng lắc đầu, liền ngứa tay chọc vào sống lưng nàng: “Hôm nay thoạt nhìn ngươi rất kỳ lạ, lúc ngủ thì lật qua lật lại, hiện tại lại lắc đầu, khó chịu sao?”

 

Nàng chỉ sợ nghiệt chướng này xảy ra chuyện gì.

 

Bạch Xu không lên tiếng mà vẫn tiếp tục dùng móng vuốt vỗ vào đầu.

 

Mộc Thanh cảm thấy không ổn, nàng dùng ngón tay ngăn móng vuốt lộn xộn lộn xộn nghiệt chướng, sờ vào đầu nàng ấy nhưng không phát hiện bất thường.

 

Giang Lâm cũng bước đến giúp đỡ kiểm tra, quả thật không có việc gì.

 

“Có lẽ còn chưa tỉnh ngủ…” Giang Lâm cẩn thận quan sát một phen, càng xem càng cảm thấy đúnh: “Lông khô xơ, rất nóng tính.”

 

Lúc nắm lông trắng và Tam Hỏa Khuyển cáu kỉnh đều rất giống nhau, không thích phản ứng người khác, yêu thú ít nhiều có điểm không giống với con người, nên cũng xem như bình thường.

 

Kế tiếp còn chính sự phải làm, nếu Bạch Xu đã không sao vậy ba người Giang Lâm bắt đầu phân công làm việc, chuẩn bị trà trộn vào Trần gia thôn.

 

Thanh Hư ra ngoài một chuyến, tìm được bốn tấm lệnh bài của đệ tử Thái Nhất Môn để phân phát cho các nàng, bốn người cải trang một phen đồng thời đeo lệnh bài, đi ra từ bìa rừng, yên lặng trà trộn vào nhóm người Thái Nhất Môn, sau đó chia nhau ra điều tra.

 

Bạch Xu được Mộc Thanh cất vào túi túi vải, để tránh bị phát hiện. Lúc này nàng dùng túi phép, không gian bên trong rất lớn, có cấm chế của chủ nhân bảo vệ, chiếu bao nhiêu thứ cũng sẽ không phồng lên, thích hợp để ẩn thân. Bạch Xu nằm trong túi, không hiếu động giống như trước đây, mà chỉ lẳng lặng nằm yên.

 

Nếu không phải cảm giác được túi vải bên hông trầm xuống, Mộc Thanh còn tưởng rằng nghiệt chướng đã rơi mất, nàng biết sau khi tỉnh lại Bạch Xu tương đối kỳ quái nhưng hiện tại không phải lúc để suy nghĩ những chuyện này, nàng không quan tâm được nhiều như vậy.

 

Nàng yên lặng nhìn túi vải vài lần, nắm lông trắng vẫn bất động, không phút chốc lại ló đầu ra nhìn đông nhìn tây giống như trước đây.

 

Mộc Thanh không tiếp tục quan tâm nghiệt chướng nữa mà bắt đầu yên lặng điều tra từ chỗ Thái Nhất Môn.

 

Sự việc ban ngày không đơn giản, các đệ tử đều vô cùng lo lắng, bọn họ đều biết đã xảy ra chuyện gì, phía sau núi là lối vào ma giới, pháp trận nằm dưới lòng sông, còn có người thần bị đột ngột xuất hiện. Thái Nhất Môn hiện tại vô cùng bị động, rõ ràng canh giữ ở tuyến đầu rồi lại bị đùa bỡn xoay quanh, không ít đệ tử bị thương trong lúc đối phó ma vật đang được băng bó vết thương nghỉ ngơi hồi sức.

 

Mộc Thanh cải trang thành một gã đệ tử, lúc đi qua lối rẽ thì bị một vị sư huynh gọi lại, bảo nàng đi chăm sóc những người bị thương.

 

Nàng đồng ý.

 

Trải qua chuyện ban sáng khiến mọi người tương đối lo lắng, nhân tâm nội bộ Thái Nhất Môn ít nhiều có phần dao động, một đệ tử nhỏ giọng oán giận: “Đám ma vật này cũng quá khó đối phó, không phải nhập môn đệ tử như chúng ta có thể trấn áp được, trên núi cũng không phái thêm các sư huynh đến trợ giúp, không biết là nghĩ như thế nào.”

 

Đệ tử mới nhập môn tính tình còn tương đối lỗ mãng, ăn nói cũng không biết chừng mực, người này chính là một tên đầu gỗ, trong lòng nghĩ thế nào đều nói thẳng ra miệng, không chút uyển chuyển.

 

Có người nghe không lọt tai, lập tức ngăn lại: “Được rồi, nói những thứ này thì có ích lợi gì, đừng để sư huynh bọn họ nghe thấy, bằng không ngươi chờ xem.”

 

Xuống núi làm việc kiêng kị nhất chính là việc này, oán giận dễ làm rối loạn nhân tâm, nếu bị phát hiện chắc chắn sẽ bị phạt.

 

Đệ tử kia mạnh miệng, không nghe lọt tai, cho rằng đây là cố ý làm mất mặt hắn, liền tức giận nói: “Nghe thấy thì đã sao.”

 

Một người khác bất mãn, cho rằng đây là không tôn trọng sư môn liền răn dạy hai câu, đồng thời cũng đề cập đến Thái Nhất Môn còn có người đến thành An Dương, hơn nữa xảy ra sự cố không chỉ một mình nơi này.

 

“Nếu như không muốn đến thì trở về núi tự mình xin sư phụ rời môn phái, tìm chỗ tốt hơn đi.”

 

Đệ tử kia nghẹn lời, tức giận lớn tiếng tranh cãi, mọi việc nhất thời trở nên hỗn loạn, hai vị sư huynh đến tuần tra ban đêm bắt gặp mới có thể ngăn cản được. Tất cả đệ tử tham gia tranh cãi đều bị xử phạt, Mộc Thanh bị phái đến cửa thôn canh gác, đúng lúc nhân cơ hội rời khỏi đây.

 

Thanh Hư và Giang Lâm các nàng cũng nhanh chóng ra ngoài, cơ bản thăm dò được tình huống hiện tại của Thái Nhất Môn.

 

Phía sau núi chưa yên ổn, các trưởng lão vô cùng lo lắng đuổi đến, không ngờ thành An Dương lại xảy ra chuyện, không liên quan đến dịch bệnh mà là ma vật tràn vào trong thành, Thái Nhất Môn không kịp ứng phó, một mặt phái người thêm người trấn thủ, một mặt đối phó ma vật trong thành để che chở bách tính.

 

Giang Lâm vốn dĩ rất phiền chán đám đạo sĩ này, nhưng nghe nói tình hình trong thành có bao nhiêu nguy cấp, đệ tử thủ thành hi sinh hơn mười người, tâm tình nhất thời phức tạp khó tả.

 

“Đám đạo sĩ lỗ mũi trâu này cũng không phải hoàn toàn vô dụng.” Giang Lâm không được tự nhiên.

 

A Lương hỏi: “Lát nữa muốn vào trong thành sao?”

 

Giang Lâm không lên tiếng, xem như cam chịu.

 

Hiện tại bốn người một hồ ly phải đến phía sau núi.

 

Dọc đường không ai nói câu nào, xung quanh yên tĩnh, chỉ có âm thanh của gió thổi cỏ lay, lúc sắp đến vị trí của phong ấn mới nghe được một câu.

 

Người của Thái Nhất Môn canh giữ xung quanh, vài trưởng lão chau mày, bộ dạng sứt đầu mẻ trán, lối vào mặc dù bị phong ấn nhưng không ai dám tự tiện rời đi, chỉ sợ xảy ra biến cố. Một nén hương trước, tin tức từ thành An Dương truyền đến nói môn chủ đã đến, chuyện lần này càng khó xử lý hơn so với tưởng tượng.

 

Thái Nhất Môn cũng không phải hồ đồ, trước đó trong thành gặp thiên tai ôn dịch mới tự mình xử lý, nhưng lần này nào dám giấu diếm, sự việc vừa phát sinh đã lập tức báo tin cho những môn phái khác, để mọi người đề phòng.

 

Tình huống của Trần gia thôn đã rõ ràng, Thanh Hư ở lại, Mộc Thanh và hai sư đồ Giang Lâm sẽ vào trong thành.

 

Nhưng Mộc Thanh cũng không đi cùng hai sư đồ các nàng, mà tách ra hành động.

 

Mộc Thanh mang theo Bạch Xu đi đường vòng, muốn điều tra thử xung quanh, biết đâu có thể phát hiện dấu vết của ma vật.

 

Sau khi tách ra, nàng mở rộng miệng túi, để Bạch Xu chui ra, hỏi: “Khó chịu chỗ nào?”

 

Không ngờ nắm lông trắng lại phủ nhận: “Không có.”

 

“Xảy ra chuyện gì?”

 

Bạch Xu né tránh không đáp: “Chỉ là không có sức lực.”

 

Nghiệt chướng này trong lòng có điều giấu diếm, không đơn thuần trực tiếp giống như trước kia. Mộc Thanh cũng không bức bách, không muốn nói thì không nói.

 

Một người một hồ ly đến trước một con dốc, bởi vì trước đó đã xảy ra lũ lụt nên đất đá ngỗn ngang, cây cối đổ ngã, cả đoạn đường đều bị đất đá vùi lấp.

 

Các nàng không quá để tâm mà trực tiếp phóng qua, chỉ là ngẫu nhiên thoáng nhìn Mộc Thanh đột nhiên nhìn thấy trong đống đất đá dường như chôn vùi thứ gì đó. Nàng dừng lại một chút, chờ thấy rõ một góc hình vuông lộ ra từ đống bùn mới chợt hiểu rõ, sau đó nhìn xung quanh không thấy có gì khác thường thì mới rời đi.

 

Bạch Xu ló đầu ra khỏi túi vải, yên lặng ngửa đầu nhìn Mộc Thanh, không bao lâu sau lại lui vào trong túi.

 

Sau khi thần lực trong pháp trận trở lại thân thể, nàng mơ hồ cảm giác được có thứ gì đó đang chuyển động trong cơ thể, chỉ là Mộc Thanh các nàng không phát hiện ra mà thôi.

 

Cửu vĩ hồ là đại yêu đồng thời cũng là thần tộc, trước kia trong cơ thể nàng chỉ có chỉ có, nhưng hiện tại có một loại sức mạnh khác đột ngột xuất hiện, nó tựa như một đống củi khô, vẫn luôn nằm một chỗ, mà thần lực chính là mồi lửa, củi khô bị đốt cháy, lửa càng cháy càng mãnh liệt.

 

Bạch Xu theo bản năng cố gắng áp chế thần lực, không để Mộc Thanh phát hiện.

 

Thành An Dương vẫn bị phong tỏa, các nàng muốn lẫn vào trong thành cũng phí không ít công sức, lúc này trên đường đều là người của Thái Nhất Môn, canh phòng sâm nghiêm. Mộc Thanh lặng lẽ điều tra một vòng trong thành, nhưng không phát hiện tung tích của ma vật, trái lại thiếu chút nữa đụng phải đại trưởng lão của Thái Nhất Môn, đối phương tu vi không thấp, Mộc Thanh không thể tùy tiện hành động, cân nhắc một lúc nàng quyết định theo sau vị trưởng lão kia.

 

Đại trưởng lão muốn đến nhã các ở thành Tây, môn chủ Thái Nhất Môn cũng đang ở nơi đó.

 

Hắn vô cùng vội vã, vẻ mặt ủ dột, thoạt nhìn giống như có việc gấp, hơn nữa tương đối khó giải quyết.

 

Mộc Thanh âm thầm theo sau, lúc sắp đến ngõ hẻm, hắn bỗng nhiên dừng lại. Nàng không khỏi căng thẳng, vội vàng trốn vào sau góc tường.

 

“Ai?!” Đại trưởng lão uy nghiêm quát lớn, đồng thời cẩn thận phòng bị.

 

Dường như hắn đã nhận thấy có người theo dõi mình, mặc dù không phải đặc biệt khẳng định nhưng tính cảnh giác của hắn rất cao, phất trần trên cánh tay khẽ động, vẻ mặt ngưng trọng nhìn khắp nơi, một lát sau mới đi vào chỗ rẽ.

 

Mộc Thanh không cần nhìn cũng biết hắn đang đi về phía nàng, mi tâm nhất thời nhíu chặt.

 

Làm sao phát hiện ra được?

 

Nàng đã tận lực bất động, che giấu hơi thở.

 

Không phải nàng sợ bị phát hiện, thực lực của đối phương nằm dưới nàng, muốn né tránh không khó, chẳng qua nàng lo lắng không cách nào tiếp tục điều tra mà thôi.

 

Đêm nay trăng tròn, ánh trăng như nước, chiếu vào từng ngóc ngách. Đại trưởng lão cảnh giác càng đi càng gần, hắn vận chuyển linh lực muốn cho kẻ theo dõi mình một kích.

 

Mộc Thanh chậm rãi lui vào trong góc, cho đến lúc hoàn toàn không còn chỗ để lui.

 

Đúng lúc này, túi vải vốn trầm xuống bỗng nhiên nhẹ bỗng, nắm lông trắng đột nhiên biến lớn, cứ như vậy mà hiện thân. Mộc Thanh không thể dự liệu được tình huống này, đồng tử co rút, bật người phủ một tấm áo choàng lên người nghiệt chướng, đồng thời kéo nàng ấy lui lại.

 

Trên người Bạch Xu chỉ khoác một tấm áo choàng, bên trong không mảnh vải, bị Mộc Thanh lôi kéo liền thuận thế dán chặt vào người Mộc Thanh.

 

Vừa rồi Mộc Thanh hiển nhiên không thể bận tâm nhiều, đến lúc cảm nhận được sự mềm mại trước mặt, nàng mới thoáng chốc ngây người, hai tay lập tức buông ra giống như bị bỏng.

 

Nhưng không thể ngờ rằng Bạch Xu bỗng nhiên kéo nàng lại, ôm chặt nàng vào trong lòng.

 

 

Recommended Articles

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!