Đồ Đệ Có Liêm Sỉ – Chương 68

Chương 68: Tình yêu

 

Bóng tối nặng nề áp lực khiến người ta không thở nổi, khe cửa chật hẹp có sáng len lỏi, ánh sáng màu vàng nhạt phát ra từ những chiếc đèn lồng trên hành lang chập chờn lay động, chợt sáng chợt tối.

Thanh Hư các nàng đang ở ngay bên ngoài, đồng thời tiến gần về phía này, giọng nói cũng càng lúc càng rõ ràng.

Sợ bị phát hiện trong phòng còn có người khác, Mộc Thanh thoáng chốc cứng đờ không dám cử động, tay nàng vẫn bắt lấy cánh tay Bạch Xu.

Bạch Xu ngược lại không chịu quá phận mà vẫn tiếp tục ôm Mộc Thanh, một lúc sau Thanh Hư các nàng sắp đi ngang qua cửa phòng, nàng đột nhiên lại nhỏ giọng hỏi: “Sư tôn đang sợ cái gì?”

Những lời này nói rất nhẹ nhàng, hơn nữa cố ý ép xuống rất thấp.

Mộc Thanh không hiểu vì sao bản thân khẩn trương, nhưng lại không đẩy đối phương ra.

Trước đây Bạch Xu luôn nhỏ mọn như thế, ngay cả một cây kim cũng không chứa được.

Nàng ấp úng trong chốc lát, rốt cuộc vẫn không trả lời mà chỉ nghiêng đầu trầm tĩnh nhìn Bạch Xu.

Trên hành lang, Thanh Hư các nàng vừa đi vừa nói chuyện, cuối cùng dừng lại trước cửa phòng bên cạnh, bọn họ đang thảo luận chuyện gần đây, ngữ điệu không quá nghiêm trọng, chẳng qua là tán gẫu nói chuyện phiếm mà thôi.

Bạch Xu nâng tay vuốt ve gò má của Mộc Thanh, ngoài ra cũng không làm gì khác, đầu ngón tay hơi dùng sức nhưng cũng không quá mạnh, rốt cuộc xem như vừa đủ.

Nhưng hành vi này không chỉ dừng lại ở đó, ngón tay Bạch Xu đột nhiên trượt ra sau gáy của Mộc Thanh, rồi lại chuyển đến yếu hầu mẫn cảm, nhẹ nhàng mơn trớn. Xúc cảm lạnh lẽo khiến Mộc Thanh căng thẳng, có chút không thích ứng nhưng đến cuối cùng nàng vẫn nhận nhịn, tùy ý Bạch Xu làm bậy.

Nhưng một lát sau nàng lại ngăn cản Bạch Xu, dùng giọng nói chỉ hai người mới có thể nghe được: “An phận một chút…”

Chẳng qua chỉ là lời nói ngoài miệng, dù sao nghiệt chướng này chưa từng nghe lời nàng, nhưng ngoài dự đoán chính là lần này Bạch Xu lại nghe lời, điều này khiến Mộc Thanh không khỏi kinh ngạc, đồng thời cũng có chút không quen.

Bạch Xu vẫn cứ ôm nàng.

Hai người đứng trong bóng tối, gần kề đến mức có thể cảm nhận được hô hấp của đối phương. Cũng chính vì thế mới khiến tâm tư của Mộc Thanh phút chốc sản sinh biến hóa, khiến nàng nhớ đến những chuyện tương tự các nàng đã từng trải qua trong trạch viện ở Vu Sơn Trấn.

Lần đó Bạch Nhược Trần dẫn Dung Nguyệt đến, sau đó ở lại trạch viện hai ngày.

Dung Nguyệt luôn không xem bản thân là người ngoài, cố ý làm một số hành động tự cho là thân thuộc, ban đêm còn mời nàng đi uống trà ngắm trăng, ngay lúc đó Mộc Thanh còn chưa hiểu những khúc mắc trong đó, càng không biết Dung Nguyệt có tâm tư khác, vì vậy xuất phát từ lễ nghĩa mà nàng đã đồng ý.

Thật ra cũng không làm gì, mà chỉ uống hai tách trà. Khi đó Bạch Xu vẫn còn nhỏ, trong lúc vô tình gặp các nàng đang ngồi uống trà trong đình liền vô cùng để tâm, cho nên đêm đó sau khi nàng trở về phòng, nghiệt chướng còn ăn dấm mà bưng một bình trà vào phòng nàng.

Mộc Thanh cho dù chậm chạp thế nào, nhưng sớm chiều ở chung nàng vẫn có thể nhận thấy một chút bất thường, nàng chính là bắt đầu nghi ngờ từ lúc ấy.

Nàng không uống bình trà kia mà chỉ nói qua loa vài câu, mượn cớ muốn nghỉ ngơi để đuổi Bạch Xu đi.

Bạch Xu không đi mà còn trực tiếp đặt bình trà nóng hổi lên bàn, ngấm ám chỉ nói: “Nước trà của Dung trưởng lão thì uống, nước trà của đồ nhi thì không uống được, sư tôn đây là ý gì?”

Khi đó Mộc Thanh chỉ nhíu mày: “Ăn nói hàm hồ.”

Bạch Xu không trả lời, khóe môi mím chặt.

Năm đó Bạch Xu còn nhỏ không hiểu việc đời, tính tình thẳng thắn, không biết đã đi quá giới hạn bao nhiêu lần, mà nay nàng đã thay đổi không ít, trở nên chững chạc hơn, mặc dù để lộ tâm tình nhưng cũng sẽ không biểu hiện quá mức mà sẽ vừa trực tiếp vừa khắc chế, khiến Mộc Thanh rất không quen.

Thanh Hư các nàng không ở bên ngoài quá lâu, chỉ lát sau đã rời đi.

Nhưng Mộc Thanh vẫn chưa thể thở phào, bởi vì không đợi nàng thả lỏng, nghiệt đồ phía sau bỗng nhiên có hành động, nàng ấy xoay người nàng lại, cứ thế mà ép sát.

Mộc Thanh đã đoán được nghiệt chướng này muốn làm gì, nhưng nàng không kịp ngăn cản thì đã bị đối phương lấp kín đôi môi.

Lần này Bạch Xu không dịu dàng giống như lần trước mà trực tiếp thâm nhập, không cho nàng có nửa phần do dự.

Cảm xúc này vô cùng quen thuộc, trước kia đã trải qua vô số lần, từ lâu đã khắc vào trong xương cốt không cách nào xóa bỏ, mà nay cảm nhận được một lần nữa, Mộc Thanh không khỏi nhớ đến hình ảnh các nàng ôn tồn liều chết triền miên. Nàng là một người tự kiềm chế quá mức, danh dự lẫn thân thể gìn giữ nhiều năm đột nhiên đánh mất trong tay đồ đệ nàng lẽ ra phải dừng lại đúng lúc, nhưng rồi lại từng bước đắm chìm vào trong đó.

Giữa hai người không thể nói là ai ép buộc ai, chẳng qua là ngươi tiến ta lui, một người làm càn một người nhẫn chịu, cuối cùng từng chút kéo gần.

Bạch Xu cho Mộc Thanh nếm trải tư vị chưa từng có, tình triều trong hổ thẹn, rung động, ái dục mãnh liệt phía sau sự hoang đường, sự triền miên thâm nhập cốt tủy.

Nàng là tôn thượng vạn người kính ngưỡng, vốn nên không nhiễm khói lửa nhân gian, rời xa thất tình lục dục, đoạt tuyệt tất cả tạp niệm không nên có, vĩnh viễn lòng mang thiên hạ thương sinh, cao cao tại thượng, nhưng không biết đã bị kéo xuống từ khi nào, rơi vào con đường không thể quay đầu lại.

Tình yêu của Bạch Xu quá sâu đậm, khiến Mộc Thanh không cách nào đáp lại, một nụ hôn thật lâu không thể kết thúc.

Trong lúc bối rối, Bạch Xu ôm chặt lấy nàng, ép nàng lên mép bàn, rồi đột nhiên vùi mặt vào cổ nàng. Mộc Thanh hít sâu một hơi, cuối cùng cũng bình tĩnh lại sau dư vị mới vừa rồi, nàng lập tức nâng tay ngăn cản, đè thấp giọng nói: “Đừng…”

Lần này Bạch Xu không nghe lời.

Bên gáy bỗng nhiên truyền đến cảm giác đau đớn, kích thích dây thần kinh của Mộc Thanh, ngay sau đó là xúc cảm nóng ướt.

Lúc này còn không tính quá muộn, trên lầu dưới lầu thỉnh thoảng sẽ có người đi qua lại, nhất là biệt viện, ở trong phòng cũng có thể mơ hồ nghe thấy tiếng nói chuyện. Cửa phòng đóng chặt, xung quanh đen kịt tựa như một chiếc lồng giam vô hình đang giam giữ các nàng, nhưng rồi chiếc lồng này lại vô cùng trỗng trãi, chỉ có một cánh cửa và bốn bức tường, nhìn như kiêng cố kì thực rất dễ bị phát hiện.

Nơi này có rất nhiều tu sĩ, không có kết giới không khác mở cửa cho người khác nhìn. Có lẽ bị Bạch Xu dồn ép quá mức, Mộc Thanh vô thức nắm chặt y phục của nàng ấy, nắm rất chặt.

Bạch Xu không chút e ngại, từ bên gáy chậm rãi hôn lên, từng nụ hôn nhẹ nhàng kéo dài đền cắm, gò má, thái dương…

Bóng tối sẽ phóng đại cảm quan, cho dù không thể rõ sự vật trước mắt nhưng vẫn có thể rõ ràng cảm nhận được mỗi một động tác của đối phương, thậm chí là biến hóa rất nhỏ. Mộc Thanh khó có thể chấp nhận sự lỗ mãng của nghiệt chướng này, nàng hòa hoãn chốc lát, cuối cùng mở miệng: “Bạch Xu…”

Nàng không biết nên nói như thế nào, làm như thế nào, dường như mặc kệ làm thế nào cũng không ổn thỏa. Nàng ngầm chấp nhận Bạch Xu làm càn, tùy ý nàng ấy giở trò trên người mình, hôn cũng được, hoặc là cắn mút như vừa rồi cũng được, nói chung không lập tức cự tuyệt hoặc bài xích mà đều ngầm đồng ý cam chịu, chẳng khác nào dung túng nàng ấy.

Nàng sống lại một lần, kiếp này cũng không dứt khoát quyết liệt như ba ngàn năm trước, nàng sẽ không giống như trước kia, trục xuất Bạch Xu khỏi sư môn, đối phương không đi thì bản thân tàn nhẫn rời đi, một lần chia cách rất nhiều năm. Dường như nàng đã chịu sự ràng buộc, bị một tấm lưới vô hình quấn lấy, hơn nữa bản thân nàng cũng luyến tiếc không muốn thoát ra.

Loại cảm giác này thật sự rất mâu thuẫn, cũng vô cùng quái dị.

Mộc Thanh không thể chân chính lĩnh hội được thế nào là tình yêu chìm đắm trong thế tục, nàng giống như bị sương mù che mắt, không thể nhìn rõ, chỉ có thể thuận theo tâm ý, thỉnh thoảng cũng sẽ nghe theo cảm xúc, cho nên mới dung túng nghiệt chướng dĩ hạ phạm thượng hết lần này đến lần khác.

Bạch Xu không đáp lời, Mộc Thanh đã quen với phản ứng này của nàng ấy, vì thế nàng nâng cằm muốn trốn tránh nhưng rồi lại bị người kia yêu cầu vô độ mà chiếm đoạt lấy hô hấp. Dục vọng chiếm hữu của Bạch Xu quá mạnh, trực tiếp không chút che giấu, vừa trằn trọc trên môi Mộc Thanh vừa nói: “Sư tôn vẫn chưa trả lời ta.”

“…” Mộc Thanh ngữa cổ, một hồi lâu sau mới nói: “Không nói gì.”

Bạch Xu nói: “Hắn đưa thiệp mời cho ngươi.”

“Đó là Lục phu nhân mời, tháng sau là sinh thần của nàng.”

“Nhưng ngươi lại cho hắn linh phù.” Bạch Xu dường như đặc biệt để tâm việc này, ghen tỵ trong giọng nói đã rất rõ ràng.

Trước đây Mộc Thanh không đối xử với đệ tử tốt như vậy, cho dù là Bạch Xu theo nàng từ nhỏ cũng chỉ có thể chiếm được một chút ngon ngọt khi ở nhân gian, lúc trưởng thành thì không có nữa. Khi đó Mộc Thanh nhất quán bất cận nhân tình, càng không cần nói đến tình sư đồ, nhưng hôm nay lại hoàn toàn khác biệt, tuy rằng nàng tương đối lãnh đạm đối với Lục Phó Ngôn nhưng vẫn sẽ quan tâm đồ đệ này, hành vi như vậy trong mắt Bạch Xu thật sự quá chói mắt.

Ba ngàn năm trước là Dung Nguyệt, hiện nay là Lục Phó Ngôn, cho dù Mộc Thanh chỉ vô tình nhưng Bạch Xu vẫn sẽ để tâm.

Nàng đi khắp núi non, trằn trọc vượt qua quãng thời gian khó khăn không thấy điểm cuối, một mình chờ đợi rất nhiều năm, đồng thời đánh cược tất cả mới có thể một lần nữa chiếm được Mộc Thanh, tất nhiên là không vừa mắt khi thấy Mộc Thanh đối xử tốt với người khác.

Mộc Thanh ngẩn người, hiển nhiên không ngờ nàng lại để tâm đến việc này.

Sư đồ các nàng đã từng thân mật không kẽ hở, nhưng cho tới bây giờ chưa từng chọc thủng lớp cửa sổ giấy này, mặc dù lúc trên giường từng có niệm tưởng không nên có, tình đến lúc nồng cũng sẽ quấn quít lấy đối phương khó có thể chia lìa, nhưng rốt ruộc chưa từng nói ra, không có một câu nào liên quan đến tình yêu, lại càng không trực tiếp biểu hiện loại tình cảm này ra ngoài.

Mộc Thanh không biết phải trả lời như thế nào, bóng tối trở thành lá chắn giúp nàng che giấu vẻ bối rối, nàng hé môi một lúc lâu sau mới đạm nhạt nói một câu: “Lục gia chủ từng có ân đối với ta, lần này nguy cơ tứ phía, nếu hắn xảy ra chuyện…”

Nói đến một nửa nàng chợt dừng lại, giải thích dường như có chút dư thừa, không phải bởi vì Lục Phó Ngôn mà bởi vì đây không giống tác phong của nàng, dựa theo tính cách của nàng hẳn là trực tiếp im lặng mới phải, giải thích trái lại giống như đang cố che lấp điều gì.

Bạch Xu bình tĩnh nhìn nàng, cứ thế im lặng.

Một câu giải thích dư thừa đã chọc thủng bức màn ngăn cách giữa hai người.

Lát sau Mộc Thanh mới phản ứng kịp, im miệng không nói.

Hai người cứ thế giằng co, không ai lên tiếng cũng không ai cử động.

Không bao lâu sau, rốt cuộc vẫn là Bạch Xu đưa tay đỡ lấy lưng Mộc Thanh, ôm người vào trong lòng. Mộc Thanh kinh ngạc chốc lát, cuối cùng vẫn dung túng nàng.

Cục diện bế tắc bắt đầu bằng sự trầm mặc, trầm mặc kết thúc, đến cuối cùng dường như có thứ gì đó đang thay đổi.

Hôm sau là một ngày nắng ấm, gió mát thổi qua, thành An Dương sống lại dưới ánh nắng, thời tiết cũng trở nên ấm áp hơn, không còn lạnh như những ngày đầu vừa đến.

A Lương bọn họ thức dậy sớm, trời chưa sáng thì đã xuống giường. Giang Lâm bị thương nên không ngủ nhiều, sáng sớm đã đến chỗ Thanh Hư, một chút tự giác cũng không có, da mặt nàng dày, ở trong phòng Thanh Hư uống no nước trà rồi mới chịu đi, vừa ra khỏi cửa thì gặp phải Mộc Thanh nên không khỏi giật thót.

“Trường Trữ ngươi thực sự là, bước đi cũng không ra tiếng, còn đột ngột xuất hiện.” Giang Lâm lẩm bẩm.

Mộc Thanh vẫn để Bạch Xu nằm trong túi vải như trước kia, nhìn thấy Giang Lâm giật mình, rồi lại âm thầm nhìn gian phòng của Thanh Hư.

Giang Lâm không hề chú ý đến điều này, mà chỉ lo đuổi theo nàng, hỏi: “Tối qua ngươi ở đâu, cả đêm chưa từng đốt đèn.”

Mộc Thanh ngẩn người, sau đó nhanh chóng bình tĩnh nói: “Đang tĩnh tọa, nghỉ ngơi tương đối sớm nên không đốt đèn.”

“Ta cũng nói như thế, Thanh Hư muốn tìm ngươi, nhưng sợ ngươi đã ngủ nên không đến quấy rầy.” Giang Lâm không chút hoài nghi, hiển nhiên vô cùng tin tưởng Mộc Thanh, nói xong nàng đột nhiên nghĩ đến chuyện gì đó, vì vậy hỏi: “Được rồi, chuyện của Tô Thành ngươi đã nghe nói chưa?”

 

 

 

Recommended Articles

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!