Đồ Đệ Có Liêm Sỉ – Chương 67

Chương 67: Quan tâm

 

Nhiều ngày không gặp, vừa chạm mặt có loại cảm giác tựa như xa cách nhiều năm.

Sau khi Lục Phó Ngôn trở về Phù Ngọc Sơn biết  Mộc Thanh đến An Dương, liền chủ động xin được xuống núi giúp đỡ, hắn rất nhớ sư tôn của mình, dù sao lần này rời khỏi tông môn quá lâu, vừa rồi lúc vào cửa trong lòng còn có một chút khẩn trương.

Sau khi tiếp tục vấn an Giang Lâm các nàng, hắn dùng khóe mắt liếc nhìn Mộc Thanh, lúc nhìn thấy nắm lông trắng trên vai nàng thì không khỏi ngẩn người.

Không phải kinh ngạc vì sao Mộc Thanh lại nuôi linh sủng mà bởi vì con hồ ly kia đang nhìn hắn chằm chằm.

Mộc Thanh không chú ý đến sự bất thường của Bạch Xu, đạm nhạt hỏi: “Chuyện trong nhà đã giải quyết xong?”

Lục Phó Ngôn trả lời: “Nhọc lòng sư tôn quan tâm, không, đã không sao rồi.”

Hắn vẫn có chừng mực trước sau như một, đặt tôn sư trọng đạo lên hàng đầu, đều là đệ tử nhưng hắn không giống Bạch Xu hay A Lương, tuy rằng rất kính trọng sư tôn nhưng không hề thân cận với Mộc Thanh, ngược lại có vẻ quá giữ kẽ.

Hắn nhìn Mộc Thanh một cái, chợt nhớ đến lời căn dặn của Lục lão đầu, lại nói: “Gia phụ nhờ đồ nhi thăm hỏi sư tôn thay hắn, hy vọng sư tôn mạnh khỏe, ngày khác sẽ đến Phù Ngọc Sơn thăm người.”

Mộc Thanh: “Lục gia chủ có lòng.”

Hai sư đồ hàn huyên ngắn gọn vài câu.

Mộc Thanh không xem đồ đệ như con ruột, cả ngày hỏi han ân cần giống như Giang Lâm, nàng nên dạy thì dạy, thỉnh thoảng trông nom một chút, không hơn.

Nhưng cho dù nàng và Lục Phó Ngôn không có bao nhiêu thân thuộc, hồ ly trắng trên vai vẫn không mấy hài lòng, chiếc đuôi rũ xuống, thỉnh thoảng lay động.

Phượng Linh Tông cử thêm người đến, vui vẻ nhất chính là Giang Lâm, nàng kéo thân thể bị thương ngồi nghiêng trên ghế, hỏi Lục Phó Ngôn không ít vấn đề.

So với thành An Dương náo động, Phù Ngọc Sơn và Giang Bắc vô cùng bình yên, không chịu ảnh hưởng quá lớn, nhưng các môn các phái hiện nay đều đã biết tình hình của nơi này, nên có phòng bị trước, chỉ sợ những nơi khác sẽ gặp chuyện tương tự.

“Cũng không tệ lắm, chí ít có sự chuẩn bị.” Giang Lâm nói, gần đây nguy cơ tứ phía, có sự chuẩn bị trước dù sao cũng tốt hơn.

Đang lúc nói chuyện nàng bỗng nhiên nhìn thấy con thỏ béo A Lương ôm trên tay, ngẫm nghĩ lại một lúc mới nhớ đây là con thỏ Mộc Thanh mang từ Côn Sơn về, mới gặp không bao lâu mà nó đã phì thêm một vòng.

“Sao lại mang nó đến đây?” Giang Lâm khó hiểu.

Thỏ đang chậm rãi nhai cỏ khô, ba cánh môi không hề ngừng nghỉ, dường như nó hiểu được tiếng người sau khi nghe câu hỏi của Giang Lâm thì thân thể lập tức cứng còng, cái miệng nhai cỏ không dứt cũng dừng lại, sau đó rút vào khuỷu tay A Lương, tiếp tục nhai cỏ khô.

Bạch Xu quý nhân hay quên, nàng đã sắp không nhớ rõ thức ăn dự trữ của mình rồi. Trước kia còn chưa khôi phục ký ức, nghiệt chướng hận không thể mỗi ngày cất giấu con thỏ trong lòng mình, cả ngày khi dễ người ta, hiện tại có ký ức liền thờ ơ lạnh nhạt chỉ liếc mắt nhìn một cái.

Con thỏ dường như đã nhận ra sự tồn tại của Bạch Xu, thình lình bị ánh mắt của nàng hù dọa, lúc này nó nhát gan chui rút vào khuỷu tay A Lương, sợ hãi vùi đầu vào trong, vừa nhai cỏ khô vừa ló cái mông to tròn của mình ra. Nó ở Phù Ngọc Sơn ăn uống no đủ, suốt ngày ngoại trừ ngủ thì chính là ăn cuộc sống tốt hơn ở Côn Sơn tuyết đọng rất nhiều, vì thế không bao lâu đã béo tròn một vòng, đôi mắt cũng sắp híp lại.

Mọi người không để tâm đến con thỏ, Lục Phó Ngôn giải thích: “Con thỏ này không biết đã trốn lên thuyền từ lúc nào, vừa rồi mới phát hiện, tiểu sư đệ nhận ra là thỏ nuôi trong biệt viện của sư tôn, cho nên mang đến đây.”

Trước khi xuất phát không ai chú ý đến việc trong khoang thuyền có một con thỏ, nếu không phải tự nó nhảy ra chỉ sợ mọi người sau khi xuống thuyền cũng sẽ không phát hiện.

“Rất thông minh, chắc sắp thành tinh rồi.” Giang Lâm nói.

A Lương cười ha hả sờ lưng con thỏ, thỏ trắng bất động giả chết, tuyệt không ngẩng đầu nhìn một cái.

Giang Lâm chẳng qua chỉ thuận miệng nói một câu, cũng không quá để tâm, chỉ lát sau đã chuyển đề tài sang chuyện khác.

Lần này Lục Phó Ngôn đến đây tất nhiên là nhận mệnh lệnh của Thái Chân, hắn chuẩn bị theo Mộc Thanh đến Thiên Tiệm Thập Tam Thành. Dựa theo thực lực mà nói, Lục Phó Ngôn thiếu niên kỳ tài không phải chỉ có hư danh, là đệ tử chân truyền của Mộc Thanh hắn tuyệt đối mạnh hơn đám người A Lương không ít, hơn nữa hắn cũng có được chân truyền của Lục gia về các loại kỳ môn dị pháp, chuyến đi lần này hẳn là có thể giúp đỡ một phần.

Nghe nói hắn muốn đi cùng, Mộc Thanh không lên tiếng, hiển nhiên là ngầm đồng ý.

Giang Lâm rất coi trọng Lục Phó Ngôn, liền vô tình nói một câu: “Có ngươi ở đây, Trường Trữ cũng có thể nhẹ nhàng hơn một chút.”

Thật ra chính là một câu biến tướng khen ngợi, không có ý gì khác. Lục Phó Ngôn không để trong lòng, mà Mộc Thanh cũng không có phản ứng gì, trái lại thứ lông mao màu trắng nào đó vừa nghe lời này thì lập tức cụp đuôi, đồng tử dựng đứng, mặt không biểu cảm mà liếc mắt nhìn Lục Phó Ngôn.

Nhưng mọi người không ai để tâm đến hồ ly trắng, tất cả đều đang ngươi một lời ta một lời trò chuyện với nhau, hoặc là chăm chú lắng nghe.

Nhóm người Lục Phó Ngôn đến, A Lương chính là người vui vẻ nhất, lần trước đệ tử Phượng Linh Tông chỉ đến vài người, không thể so với các tông phái khác, hiện tại đồng môn đông đúc, hắn cũng không cần cô độc giống như trước đây, hơn nữa tiểu tử này rất kính nể Lục sư huynh, nghe Lục Phó Ngôn muốn cùng đi Thiên Tiệm Thập Tam Thành, hắn lập tức nở nụ cười, còn phụ họa theo Giang Lâm khen ngợi vài câu.

Một lúc sau, các đệ tử đường xe mệt nhọc tản đi nghỉ ngơi, Mộc Thanh đến phòng của Ngọc Hoa một chuyến, nhóm người Dương môn chủ đã chờ sẵn, bọn họ đang thương lượng việc điều tra Thiên Tiệm Thập Tam Thành.

Tuy rằng trước đó vừa xảy ra mâu thuẫn, trong lòng một số người Mộc Thanh đến nay chưa thoát khỏi hiềm nghi nhưng hiện tại tình hình cấp bách, ngoại trừ Mộc Thanh xác thực không tìm được người nào thích hợp hơn, vì thế mọi người đành phải thay đổi thái độ, chẳng qua trong lời nói vẫn ngầm mang ý ám chỉ.

Mộc Thanh ôn hoà, xem những lời này như gió thoảng bên tai, làm xong chuyện của mình thì lập tức đi trước, khiến đám người ở lại vô cùng xấu hổ, bầu không khí nhất thời ngưng đọng.

Nhưng ngại vì Ngọc Hoa còn đang ở đây, nên không ai dám lắm mồm nói một câu khó nghe, tất cả đều im tiếng nhẫn nhịn.

Sau khi rời khỏi nhã các, Mộc Thanh trực tiếp trở lại Tây Viện, lúc này Lục Phó Ngôn đang chờ nàng trước sân, Bạch Xu cũng không ở cạnh nàng mà đang chờ ở lầu hai.

Trong phòng không có người khác, Bạch Xu liền đóng cửa lại, biến thành hình người, sau đó dựng lên một đạo cấm chế trước cửa sổ, như vậy người bên ngoài sẽ không thể nhìn thấy nàng. Nàng mặc y phục màu đỏ thẫm ngồi bên cửa sổ, đôi mắt rũ xuống, nhìn Mộc Thanh đi vào sân rồi đứng trò chuyện cùng Lục Phó Ngôn tuấn tú.

Bạch Xu chưa bao giờ tiếp xúc với Lục Phó Ngôn, nên không quen biết người này, nhưng từ trong miệng A Lương bọn họ cũng có thể hiểu biết không ít.

Ngoại trừ là một nam nhân, các mặt của Lục Phó Ngôn đều rất giống Mộc Thanh, cùng là trời sinh kỳ tài, chính trực văn nhã, không vướn bụi trần, lòng mang thiên hạ, người này vô cùng có hoài bão lại ôn nhuận như ngọc, có thể nói là công tử vô song.

Từ khi nhập môn, Lục Phó Ngôn cực kỳ tôn kính Mộc Thanh, làm sao có tâm tư bất chính như Bạch Xu, tình cảm của hắn đối với sư tôn vô cùng thuần túy, khẳng định không dám nửa điểm nửa điểm không an phận, điểm ấy là không thể nghi ngờ.

Nhưng trong mắt Bạch Xu, người này nhìn thế nào cũng cảm thấy chướng mắt.

Hắn cung kính lễ độ, vô cùng khiêm tốn, lúc nhìn thấy Mộc Thanh ánh mắt trở nên sáng ngời, loại thái độ xem Mộc Thanh lớn bằng trời này vô cùng thuần khiết cũng vô cùng đáng ghét.

Mộc Thanh đối với đồ đệ này không nhiệt tình cũng không lãnh đạm, xa cách lâu ngày, xuất phát từ sự quan tâm nên vẫn sẽ hỏi một chút, hàn huyên một chút, cho hắn vài tấm linh phù nàng tự vẽ, bên trong có linh lực của nàng, có thể dùng phòng thân.

Nàng đối với Lục Phó Ngôn không tệ, cho dù là tiểu tử A Lương miệng như lau mật cũng không thể từ chỗ nàng được đến một tấm linh phù nào, nhưng đối với hắn vừa ra tay chính là mấy tấm linh phù cao cấp, có thể thấy dù nàng ngoài miệng không nói nhưng trên hành động vẫn rất quan tâm Lục Phó Ngôn.

Lục Phó Ngôn có chút xấu hổ, không được tự nhiên mà đưa tay gãi đầu, vẻ mặt vừa rồi còn duy trì sự nghiêm túc lúc này đã hiển lộ ý cười, thoạt nhìn có phần bối rối, không biết nên đáp lại thế nào.

Nghẹn chốc lát, hắn suy nghĩ nát óc mới hàm hậu trả lời: “Đa tạ sư tôn.”

Mộc Thanh nhận thấy trên lầu có người đang nhìn, nàng không khỏi vô thức nhìn lên.

Nàng và Bạch Xu cùng một căn nguyên, dĩ nhiên có thể lập tức nhìn thấu thủ thuật của đối phương, cấm chế hữu dụng đối với người khác nhưng vô dụng đối với nàng, cửa sổ mở rộng, trong phòng không sáng đèn, Bạch Xu lười biếng tựa vào khung cửa sổ, đôi mắt phượng khẽ rũ xuống, đánh giá nàng không chút che giấu.

Giây phút hai ánh mắt chạm nhau, trong lòng Mộc Thanh vô cớ căng thẳng, nhưng nàng không biểu hiện ra ngoài mà chỉ trả lời Lục Phó Ngôn một tiếng.

Lục Phó Ngôn không biết trên lầu có người, nhìn thấy Mộc Thanh muốn đi, bỗng nhớ lại căn dặn của Lục lão đầu, lập tức hô: “Sư tôn!”

Mộc Thanh nghiêng đầu nhìn hắn, nhẹ giọng hỏi: “Chuyện gì?”

Không có người ngoài ở đây, Lục Phó Ngôn cũng không câu nệ giống như vừa rồi, hắn cân nhắc giây lát mới nói: “Mười sáu tháng sau là sinh thần của mẫu thân ta, nên muốn mời ngày đến uống rượu.” Nói xong, hắn đưa cho Mộc Thanh một tấm thiệp mạ vàng đã chuẩn bị trước: “Đây là thiệp mời, sư tôn là người đầu tiên nhận được.”

Hắn rất có lòng, đã chuẩn bị trước hơn nữa còn đặc biệt đưa thiệp đến tay Mộc Thanh đầu tiên.

Nhận lấy thiệp mời, Mộc Thanh trả lời: “Được.”

Nàng cũng không nhiều lời, mà chỉ đáp ngắn gọn một chữ.

Lục gia mời khách nhất định phải đi, sớm đi hồ năm đó Lục phu nhân đối với nàng không tệ.

Nghe câu trả lời thẳng thắn như thế, khuôn mặt Lục Phó Ngôn giãn ra, cũng không tiếp tục nhiều lời nữa.

Bạch Xu đứng sau cửa sổ nhìn Mộc Thanh nhận lấy thiệp mời, mỗi một lời nói cử chỉ của Lục Phó Ngôn đều bị nàng mặt không biểu cảm mà thu vào đáy mắt.

Đêm nay không trăng không sao, bầu trời đen đặc như mực, nếu không phải xung quanh còn có ánh đèn, phóng tầm mắt cũng không thấy được chút ánh sáng.

Mộc Thanh từng bước lên lầu, lúc sắp đến trước cửa phòng, nàng không cảm nhận được bất cứ động tĩnh gì ở bên trong, bước chân cũng chậm lại. Nhưng hơn nửa đêm sao có thể luôn đứng ở bên ngoài, vì thế nàng đứng một lúc lâu, cuối cùng vẫn nâng tay đẩy cửa đi vào.

Trong phòng rất tối, cửa sổ cũng đã đóng chặt.

Nàng không nhìn thấy Bạch Xu, nàng ấy là cố ý che giấu hành tung.

Mộc Thanh trở tay đóng cửa lại, động tác có phần chậm chạp. Sau khi đóng cửa, nàng muốn châm đèn nhưng nào biết mới vừa đi hai bước lại đột nhiên bị một bàn tay trống rỗng xuất hiện ôm chặt lấy vòng eo, giây tiếp theo đã bị đối phương kéo vào trong lòng.

Biết là nghiệt chướng kia, Mộc Thanh không có phản ứng gì quá lớn, mà chỉ vô thức bắt lấy cánh tay đang ôm chặt eo mình.

Đúng lúc này, có người đi ngang qua hành lang, hơn nữa không chỉ có một người, giọng nói vang lên, là nhóm người Thanh Hư.

Mộc Thanh muốn dựng kết giới để tránh động tĩnh trong phòng bị người bên ngoài nhận thấy, nhưng còn chưa kịp có động tác, Bạch Xu ở phía sau đã siết chặt lấy nàng, ngăn không cho nàng dựng kết giới.

Bạch Xu cúi đầu, dùng đôi môi mỏng ấm áp hôn nhẹ lên gáy nàng.

Tiếp xúc thân mật đến một cách đột ngột khiến Mộc Thanh không kịp thích ứng, nàng không khỏi thẳng sống lưng, trong cơ thể bất chợt sinh ra một loại cảm giác vừa kỳ lạ vừa quen thuộc, dường như bị thứ gì đó vây khốn mà không cách nào thoát ra được.

Bạch Xu dán sát vào khuôn mặt của nàng, triền miên xen lẫn dịu dàng, trầm thấp nói: “Sư tôn nói với hắn những gì?”

Vừa rồi rõ ràng đã nghe thấy nhưng vẫn cố ý muốn hỏi lại.

 

 

Recommended Articles

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!