Đồ Đệ Có Liêm Sỉ – Chương 66

Chương 67: Đồ đệ

 

Nàng đã tan biến trong Nguyên Thủy Cổ Trận, nên không thể biết những chuyện về sau, chớp mắt đã nhiều năm trôi qua, rất nhiều việc vượt xa ngoài dự đoán của nàng.

Đại chiến năm đó các tông phái đều tử thương thảm trọng, tổn thương nguyên khí, thậm chí có một số tông phái sụp đổ từ đó, thần tộc vì muốn che giấu chuyện ở Côn Sơn, không chỉ xoá tên Mộc Thanh và thần hồ tộc ra khỏi cuộc đại chiến mà còn bóp méo rất nhiều thông tin về trận chiến, giành hết tất cả công lao về phần mình, đồng thời vì muốn ngăn chặn miệng lưỡi thế gian mà trắng trợn tuyên bố, phàm là kẻ nào dám chống lại thần tộc đều sẽ bị cô lập, vì thế không ai dám đề cập đến việc năm đó.

Về sau trải qua nhiều năm biến thiên và thay đổi, các tông phái hưng thịnh một thời dần dần biến mất, tu sĩ đời này tiếp đời khác, đến cuối cùng thế nhân khi nhắc về đại chiến thượng cổ đều sẽ tôn sùng thần tộc là anh hùng chí cao vô thượng, mà không ai biết tôn thượng là người nào, càng không biết chân tướng ra sao.

Về phần Bạch Xu đánh vào thiên ngoại, tàn sát Chính Anh Điện, biến nơi đó thành biển máu cũng bị kẻ nắm quyền cao nhất của thần tộc che giấu. Những kẻ được xem là chí cao vô thương chết dưới tay Bạch Xu, trải qua sách sử tô vẽ đã trở thành những vị anh hùng hy sinh vì bảo vệ sơn hà, còn thiên ngoại sau khi thua trận vẫn được tiếc nuối là bởi vì tổn thương quá nặng sau đại chiến nên mới dần dần xuống dốc.

Khi đó Bạch Xu đã không thể quan tâm nhiều như vậy, nàng không có tâm tình dấu đá với đám người bỉ ổi kia, bởi vì nàng đã tìm được biện pháp cứu Mộc Thanh, sau đó tìm khắp núi cao biển rộng, cũng từng xuống địa ngục Hồng Liên nhằm tìm đủ từng mảnh hồn phách, cuối cùng tìm chốn tụ luyện tại Côn Sơn, giúp Mộc Thanh tụ hồn trọng tố thân thể, chớp mắt đã qua một nghìn năm.

Những năm đó bên ngoài đến cùng đã xảy ra chuyện gì Bạch Xu đều không biết, sau khi mất trí nhớ nàng vẫn luôn ở tại Côn Sơn, hoàn toàn cắt đứt liên hệ với thế giới bên ngoài, cũng không biết đã trôi qua bao nhiêu năm tháng, nàng còn tưởng rằng chỉ mới hơn trăm năm.

Ngẫm lại xác thực giống như Bạch Xu đã nói, nhiều năm trôi qua, thần tộc đã che giấu tất cả mọi việc, bất kể là lời đồn đãi hay là sách sử đều không để lại chút manh mối, tất cả ghi chép truyền lại hậu thế đều đã bị thần tộc thay đổi. Mộc Thanh còn nhớ rõ những tu sĩ từng kề vai chiến đấu cùng nàng, hai cao thủ thần tộc, người của Thiên Tiệm Thập Tam Thành, nhưng trên sách cổ căn bản không hề đề cập những người này, ngay cả tên của hai vị cao thủ thần tộc cũng không được nhắc đến, thông tin về Thiên Tiệm Thập Tam Thành thì vô cùng sơ sài, chỉ hời hợt ghi rằng bọn họ bị ma tộc tàn sát, không một ai sống sót.

Năm đó Thiên Tiệm Thập Tam Thành quả thật từng bị ma tộc tàn sát hàng loạt, nhưng người của mười ba thành trì không thực sự chết hết, tất cả những tu sĩ thoát được đều đi theo Mộc Thanh chống lại ma tộc, thề muốn chiến đấu đến chết mới thôi.

Đáng tiếc cuối cùng tất cả đều chôn thân tại Côn Sơn, tan biến cùng với Mộc Thanh.

Nghĩ đến điểm này, cổ họng Mộc Thanh không khỏi siết chặt.

Ngoại trừ Bạch Xu, nàng còn từng thu nhận những đệ tử khác, mặc dù bọn họ không thể so sánh với Bạch Xu, cũng không cùng nàng tu luyện bao lâu, nhưng dù sao cũng gọi nàng một tiếng sư tôn, mà bọn họ đều đã chết, cho đến một khắc cuối cùng vẫn liều mạng chống trả ma tộc.

Nàng không muốn suy nghĩ những chuyện này, đơn giản là bởi vì cái giá phải trả khi đó quá lớn, mà nay cảnh còn người mất, nhớ lại chuyện cũ chỉ tăng thêm phiền não mà thôi.

Hồi lâu nàng vẫn không lên tiếng nói đến việc này, mà chỉ trầm tĩnh hỏi Bạch Xu: “Ngươi biết những gì?”

“Sư tôn còn nhớ Đông Xích không?” Bạch Xu hỏi.

Dung Nguyệt tất nhiên nhớ rõ, tiểu cô nương kia là đồ đệ của Dung Nguyệt, tính tình trầm ổn, tuổi tác không lớn những có thể gánh vách trọng trách, chẳng qua sau khi Dung Nguyệt nhập ma rồi bị giam giữ thì nàng ấy cũng biến mất không chút tin tức. Mộc Thanh không mấy quan tâm những chuyện này, ấn tượng Đông Xích đối với cũng không phải đặc biệt sâu sắc, nàng chỉ nhớ rõ tiểu cô nương thích đi theo phía sau Dung Nguyệt, suốt ngày trầm mặc ít nói.

“Thế nào?” Nàng khó hiểu hỏi: “Liên quan đến nàng?”

Bạch Xu không trực tiếp trả lời mà chỉ nói: “Trước khi Dung Nguyệt bị giam giữ, nàng đã đến tìm ta cầu xin, về sau lại biến mất chưa từng xuất hiện.”

Mẫu thân của Đông Xích là người của thần hồ tộc, phụ thân không rõ là ai, mà mẫu thân nàng cũng không muốn nói ra, vì vậy tất cả mọi người đều không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết người này rời đảo có việc, sau khi quay về Đào Hoa Đảo bao lâu thì có thai, về sau sinh ra Đông Xích.

Mà trước đó, mẫu thân của Đông Xích vốn là một trong những nữ tướng đắc lực dưới trướng Bạch Nhược Trần, nhưng từ sau khi một mình ra ngoài tính tình đột nhiên thay đổi, sau khi sinh ra Đông Xích thì trở nên điên điên khùng khùng, thỉnh thoảng phát rồ sẽ ra tay đánh người, Đông Xích hóa thành hình người chưa đến hai năm thì nàng ta lại đột nhiên tự sát bằng cách treo cổ trong phòng. Không ai biết rõ chân tướng, Bạch Nhược Trần cũng đã hạ lện điều tra nhưng liên tục mấy tháng cũng không điều tra được gì.

Đông Xích khi đó thực sự đáng thương, nàng lúc ấy chỉ là một tiểu nha đầu nói chuyện còn chưa lưu loát, lúc được đón đi cả người tràn đầy vết thương sâu cạn khác nhau, tất cả đều là bị người mẫu thân điên rồ của mình đánh.

Bạch Nhược Trần thiện tâm nhận nuôi tiểu cô nương, chờ nàng đến độ tuổi nhất định thì chỉ định cho Dung Nguyệt nhận làm đồ đệ.

Mà sau khi Dung Nguyệt phạm tội, Đào Hoa Đảo cũng không kinh ngạc trước việc Đông Xích một mình bỏ đi, dù sao nàng cũng là sư phụ một tay nuôi lớn, làm sao có thể không khó chịu, tất cả mọi người đều không nghĩ theo chiều hướng xấu, chỉ cho rằng nàng trốn đi một thời gian, không ngờ từ đó nàng chưa từng trở về.

Lúc từ trong miệng Bạch Xu nghe được tin tức liên quan đến Đông Xích, Mộc Thanh có chút khiếp sợ, Bạch Xu đột nhiên nhắc đến người này, nhất định không chỉ đơn giản là thuận miệng.

Quả nhiên, Bạch Xu nói tiếp: “Trăm năm trước ta đã từng gặp nàng ở Thiên Tiệm Thập Tam Thành.”

Khi đó Đông Xích đã trưởng thành, thay hình đổi dạng không nói, hơn nữa còn cố ý biến hóa cải trang, nhưng Bạch Xu vẫn nhận ra nàng, bởi vì mùi hương của đồng tộc khiến Bạch Xu vô cùng xác định đó chính là Đông Xích.

“Nàng đến đó làm gì?” Mộc Thanh không hiểu được mà khẽ nhíu mày.

“Không rõ.” Bạch Xu nói: “Chỉ là nhìn thấy, cũng không có bất cứ tiếp xúc gì.”

Lúc ấy Bạch Xu vội vàng đến Thiên Tiệm Thập Tam Thành tìm hồn phách, nên cũng mặc kệ Đông Xích, nào biết sẽ có việc ngày hôm nay.

Mộc Thanh hỏi: “Ngươi hoài nghi là nàng?”

Bạch Xu ừ một tiếng.

Có lẽ Đông Xích đã trà trộn vào nhóm người từ lâu, chẳng qua không ai phát hiện mà thôi, cũng không biết đối phương rốt cuộc muốn làm gì, lẽ nào muốn cùng Dung Nguyệt gây sóng gió? Các nàng cảm thấy không đơn giản như vậy, nam nhân mang mặt nạ, người áo đen, Dung Nguyệt, Đông Xích, ma tộc… tất cả hỗn loạn đan xen, khiến người ta đau đầu.

Đang lúc Mộc Thanh trầm tư, Bạch Xu bỗng nhiên hỏi đến Thanh Hư, mấy ngày nay người sáng suốt đều nhìn ra được Thanh Hư và Liễu gia có thâm thù đại hận, nhưng không ai dám trực tiếp đề cập, Bạch Xu sống ở Côn Sơn quá lâu, không biết những chuyện xảy ra gần đây, càng không biết những chuyện này.

“Nói ra rất dài…” Mộc Thanh dừng một chút, cúi đầu liếc mắt nhìn bàn tay không biết đã khoác lên eo nàng từ lúc nào, lát sau mới cẩn thận nói rõ.

Ân oán giữa Thanh Hư và Liễu gia thực sự khó có thể phân định rõ đến cùng là ai đúng ai sai, người trên đời đều khó có thể định luận.

Năm đó Thanh Hư làm khách tại Liễu gia, từng nhận không ít ân tình của đám người Liễu Thành Nghĩa, lúc ấy nàng đã có chút danh tiếng ở Tu Chân Giới, là thiếu nữ thiên tài, tuổi trẻ đã dùng thân phận tán tu tham gia đại tỷ thí đồng thời giành được hạng nhất, có thể nói là tương lai vô hạn. Ngay lúc đó Liễu Thành Nghĩa nhìn trúng mầm non này nên lấy phong phạm quân tử mặt dày khẩn cầu nàng về làm khanh khách của Liễu gia.

Thanh Hư tuổi trẻ chưa hiểu lòng người hiểm ác, bị vẻ chân thành giả tạo của Liễu Thành Nghĩa lừa gạt, thật sự xem Liễu Thành Nghĩa là quân tử chi giao không nói, vẫn chấp nhận lời thỉnh cầu của đối phương, chẳng những phí công phí sức làm việc cho Liễu gia còn nhận nghĩa nữ của Liễu Thành Nghĩa là Liễu Yên làm đồ độ.

Biến cố chính là xuất hiện trên người Liễu Yên.

Ai có thể ngờ đến một tiểu cô nương đáng thương Liễu phu nhân nhặt được ở ngõ hẻm vài chục năm trước lại là người của Vu Tộc, là hậu bối của bộ tộc đã từng tiếp tay cho ma tộc tấn công vào nhân giới, nhưng việc trên đời chính là trùng hợp như vậy.

Mặc dù đã qua hơn ba nghìn năm nhưng thù hận của thế nhân đối với Vu Tộc vẫn rất sâu nặng, hận không thể lột da rút gân bọn họ. Chính trực như Liễu Gia tất nhiên không cho phép có sự tồn tại của Liễu Yên, vì vậy Liễu Thành Nghĩa suốt đêm gọi Liễu Yên trở về trò chuyện một phen.

Sau đó, Liễu Yên dùng dao găm tự kết liễu bản thân, có lẽ là thẹn với Liễu gia, có lẽ là vì cái gọi là đại nghĩa của Liễu gia, nhưng xét đến cùng đều là bởi vì những lời nói của Liễu Thành Nghĩa, dù sao quân tử thế gia không chấp nhận có vết nhơ.

Tiểu cô nương khi chết còn chưa đến tuổi cập kê, không thể lĩnh ngộ cái gì mới thật sự là chính nghĩa, nhiều năm chịu sự giáo dục Liễu gia, bị vài ba lời nói lừa gạt, cứ như vậy mà tự tìm đường chết.

Lúc Thanh Hư chạy đến, Liễu Yên chỉ còn lại một hơi thở, nàng ngã vào lòng Thanh Hư, hoảng hốt thì thào, cuối cùng không cam lòng mà nắm chặt tay Thanh Hư, đến chết cũng không thể nhắm mắt.

Mà kể từ sau ngày đó, Thanh Hư và Liễu Thành Nghĩa hoàn toàn trở mặt, thậm chí vung tay đánh nhau, chỉ trích đối phương là hung thủ, cho nên mới có việc ‘hồi nghịch’ về sau.

Liễu Thành Nghĩa hồi nghịch chỉ là cảnh hắn đơn độc gặp mặt Liễu Yên, trái lại là Thanh Hư, tất cả mọi người đều thấy được Liễu Yên chết ở trong lòng nàng, lúc nàng ấy tắt thở nàng lại đang cầm con dao găm trong tay.

Liễu Thành Nghĩa chứng minh được bản thân trong sạch, Thanh Hư bị nghi là kẻ giết người.

Cái chết của Liễu Yên dẫn đến tranh luận không ngớt, mà nay toàn bộ Liễu gia đều oán hận Thanh Hư, xem nàng như kẻ phản đồ, là hung thủ giết người, mà Thanh Hư cũng không nhìn nổi bộ mặt bỉ ổi của Liễu gia.

Về phần vì sao Phượng Linh Tông lại cố ý bảo vệ Thanh Hư, đó là bởi vì tông chủ đời trước của Phượng Linh Tông từng có giao tình sâu sắc với sư phụ của Thanh Hư, hơn nữa Phượng Linh Tông từng được sư phụ của Thanh Hư giúp đỡ không ít. Thái Chân cũng vì nể mặt sư phụ của nàng ấy cho nên mới để Mộc Thanh các nàng đến cứu người.

Nếu muốn truy cứu thì có rất nhiều thứ để nói. Mộc Thanh và Bạch Xu câu được câu không hàn huyên hồi lâu, cho đến lúc mặt trời lên cao.

Mộc Thanh còn có rất nhiều nghi ngờ, ví dụ như thành An Dương náo động, kẻ nắm quyền thiên ngoại nhất định biết chuyện, như vậy trong cục diện hỗn loạn này bọn họ rốt cuộc đóng vai trò gì, hơn nữa bọn họ tất nhiên đã sớm biết sự tồn tại của nàng, vì sao không có hành động cộng thêm sự xuất hiện của Bạch Xu, nói chung là vô cùng hỗn loạn.

Cái chết của hai người Liễu Nhân Thiện tạm thời gác lại, bởi vì không thể điều tra được chút manh mối nào.

Người của các tông phái khác lần lượt vào thành, lúc trời tối đệ tử của Phượng Linh Tông cũng tới, vội vàng đi vào Tây Viện.

A Lương đi ra ngoài đón tiếp, khi trở về trên tay ôm một con thỏ trắng béo tròn.

Phía sau hắn là một hàng dài các đệ tử, dẫn đầu chính là một nam nhân tuấn tú hơn hai mươi tuổi, đối phương mặc y phục màu trắng, ngọc quan bó tóc, dáng người cao lớn, dung mạo như tranh.

A Lương dẫn bọn họ vào Tây Viện, vừa đi vừa mỉm cười nói: “Lục sư huynh, sư bá các nàng đang nói chuyện trên lầu hai.”

Nhóm người lần lượt lên lầu.

Lúc đó Mộc Thanh đang mang theo hồ ly đến chỗ Ngọc Hoa, Thanh Hư và Giang Lâm cũng có mặt, mới vừa nghe thấy âm thanh truyền đến từ hành lang, sau một khắc đã nghe tiểu tử A Lương hô to gọi nhỏ, tiếp đến là Lục Phó Ngôn dẫn chúng đệ tử xuất hiện.

Nhiều ngày không gặp, Lục Phó Ngôn đã sớm chờ mong có thể đến tìm Mộc Thanh, vừa vào cửa hắn lập tức hành lễ, nói với Mộc Thanh: “Đệ tử tham kiến sư tôn.”

Bạch Xu đang nằm trên vai Bạch Xu không khỏi nghiêng đầu nhìn lại, mờ ám vẫy đuôi.

 

 

 

 

Recommended Articles

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!