Đồ Đệ Có Liêm Sỉ – Chương 65

Chương 65: Hoài nghi

 

Chuyển biến đến quá đột ngột, bất ngờ không kịp đề phòng.

Văn Thạch vô thức che khuôn mặt đau rát, kinh ngạc nhìn Liễu Thành Nghĩa, hiển nhiên không ngờ chuyện sẽ thành như vậy, hắn còn đang tràn ngập phẫn nộ chưa phát tiết ra được, lại thình lình bị tát, cả người như bị sét đánh, hắn trừng lớn đôi mắt không thể tin nổi mà nhìn Liễu Thành Nghĩa.

Liễu Nhân Thiện chết oan uổng, làm đệ tử bất kể như thế nào cũng không chấp nhận được, Văn Thạch đã bị thù hận và phẫn nộ làm đầu óc mê muội, cho nên mới bất chấp tất cả, giống như chó điên gặp người liền cắn, một cái tát này khiến hắn lạnh lẽo tận trong lòng, chẳng khác nào giữa mùa đông bị dội một chậu nước lạnh.

Những đệ tử khác cũng bất ngờ, khí thế hừng hực vừa rồi thoáng chốc bị dập tắt, nhất thời không ai dám nhiều lời, có đệ tử muốn đỡ lấy Văn Thạch nhưng vừa nhìn thấy sắc mặt khó coi của Liễu Thành Nghĩa liền từ bỏ ý định này mà đứng bất động tại chỗ, sợ liên lụy đến bản thân.

Tu Chân Giới thực lực là trên hết, thân phận nhất đại tông sư tôn quý ra sao, nói thế nào cũng không đến phiên đám tiểu đệ tử đứng ra chất vấn Mộc Thanh, cho dù là Liễu Nhân Thiện đã chết cũng không đủ tư cách.

Liễu Thành Nghĩa trước đó không ngăn cản, thứ nhất là bản thân hắn cũng đang hoài nghi, thứ hai là muốn xem thử thái độ của Mộc Thanh, vì thế chỉ yên lặng quan sát muốn tìm ra chút manh mối, dù sao Liễu Nhân Thiện đã chết, hắn là người đau lòng hơn ai hết, mà khi sự việc phát triển đến bước khó dàn xếp, hắn chỉ đành dùng Văn Thạch làm lá chắn.

Hắn vẫn giữ bộ dạng cũ, vẫn khiến người ta buồn nôn như vậy.

Đáng tiếc Văn Thạch là một kẻ không có đầu óc, không hiểu cách làm và dụng tâm của hắn ta, nên chỉ oán hận nhìn Mộc Thanh một cái, rồi nghiêng đầu nhìn hắn ta, nghiến răng nghiến lợi nhẫn nhịn nói: “Gia chủ…”

Liễu Thành Nghĩa đâu thể nào đứng về phía hắn, nên lập tức dùng sức tát thêm một cái, đánh đến nửa bên mặt của Văn Thạch sưng phù lên.

“Còn đứng đó làm gì, không biết phép tắc, ngươi bị câm sao?!”

Một hồi giằng co trong phút chốc đã biến thành một trò hề, những người hoài nghi Mộc Thanh không một ai dám đứng ra nói giúp Văn Thạch, càng không một ai đứng ra ngăn cản, tất cả đều thờ ơ lạnh nhạt.

Liễu Thành Nghĩa cũng đủ giả tạo, muốn Văn Thạch tạ tội là giả, mượn đó phát tiết lửa giận mới là thật, có lẽ vì quá tức giận, hơn nữa lại mất thể diện trước mặt mọi người, lúc này giáo huấn Văn Thạch cũng ngầm mang ý chỉ cây dâu mà mắng cây hòe.

Mộc Thanh thờ ơ đứng nhìn, tùy ý chiếc đuôi của Bạch Xu quấn lấy ngón tay của mình.

Giang Lâm các nàng từ đầu chí cuối không hề nhúng tay, còn thờ ơ hơn cả Mộc Thanh. Người khác đều không ra mặt, cho dù có lòng tốt cũng không thể đồng tình với Liễu gia, dáng vẻ giả mù sa mưa của Liễu Thành Nghĩa thực sự quá buồn nôn, đê tiện đến tận xương tủy.

Cuối cùng vẫn là Hoài Không đại sư ra mặt hoà giải, con lừa trọc này nói mát vài câu cho qua chuyện, chuyển đề tài về phía hai người chết không thể nói chuyện, sau đó niệm một câu: “A Di Đà Phật.”

Mặc kệ mâu thuẫn như thế nào, sự thật là đã có người chết, dù sao cũng phải điều tra rõ ràng.

Nhưng hiện tại không ai dám khẩu xuất cuồng ngôn tra hỏi Mộc Thanh và Bạch Xu, tấm thép cứng này không ai dám đá vào nữa.

Hung thủ hành sự cẩn thận, không để lại bất cứ dấu vết gì, ngoại trừ vết thương máu thịt mơ hồ thì không có điểm gì khả nghi. Để tránh hiềm nghi, Mộc Thanh không đến kiểm tra hiện trường mà chỉ đứng cạnh đường chủ Hóa Đan Tông, cẩn thận quan sát mà thôi.

Vị đường chủ này dáng vẻ thấp bé, bề ngoài có vẻ lỗ mãng nhưng tâm tư thận trọng, hắn đi vài vòng quanh hai thi thể, xem xét hồi lâu mới lẩm bẩm nói: “Thời gian đã lâu, nhưng máu vẫn còn nóng…”

Hắn quay đầu lại nhìn về phía râu bạc, hỏi: “Hoàng trưởng lão, từ lúc ngươi nhìn thấy hung thủ ra tay giết người đến lúc mọi người phát hiện, tổng cộng trôi qua bao lâu?”

Râu bạc ngẩn người, cẩn thận hồi tưởng rồi trả lời đúng sự thật: “Chưa đến nửa chung trà.”

Khi đó bạch hồ mới vừa vào Tây Viện, hắn vẫn chưa kịp đóng cửa sổ, vừa hết kinh sợ thì lập tức hô hoán gọi người đến.

Khuôn mặt của đường chủ Hóa Đan Tông gần như sắp nhăn thành chữ “川” , hắn đã có suy đoán, lúc này chợt dùng chốc lát, nhưng cuối cùng chỉ đơn giản mô tả tình hình của hai thi thể cho đám người Dương môn chủ.

Thật ra hắn không cần nói tất cả mọi người cũng đã biết, đơn giản chính là hung thủ còn đang trà trộn trong nhóm người, cũng có thể còn đang ở gian phòng nào đó trong Tây Viện, nhưng suy đoán chỉ là suy đoán, không thể nói thẳng ra.

Nếu hung thủ đang có mặt tại hiện trường, vậy ngoại trừ Bạch Xu còn có thể là ai?

Sau sự việc vừa rồi, lúc này tất cả mọi người đều không dám ăn nói lung tung, mặc dù vẫn hoài nghi Bạch Xu nhưng không ai lên tiếng. Cuối cùng vẫn là Ngọc Hoa nhìn lướt qua một vòng, chậm rãi nói: “Lần lượt tìm kỹ tường phòng trong Tây Viện, lục soát mọi nơi.”

Mọi người lúc này mới tản ra đi kiểm tra khắp nơi.

Mộc Thanh và Bạch Xu bất động, ở lại tại chỗ cùng đám người Dương môn chủ, Liễu Thành Nghĩa, các nàng hiện tại là đối tượng hoài nghi trọng điểm, nếu hành động sẽ khó tránh dẫn đến thị phi. Trên người Giang Lâm còn đang bị thương nên cũng không đi, nàng ấy cùng A Lương đứng ở một bên thờ ơ bàn luận việc gì đó.

Tìm kiếm không có kết quả, náo động một hồi đã sắp đến giờ Mẹo, thời gian thật sự trôi rất nhanh. Không tìm được chứng cứ hữu dụng, cũng không thể mặc kệ vụ án mạng này, cuối cùng là Hoài Không đại sư làm chủ, để đệ tử Liễu gia và Tẩy Kiếm Tông tạm thời mang người chết đến hậu viện.

Nhìn đường đệ bị khiêng đi, vẻ mặt Liễu Thành Nghĩa âm trầm rồi lại không dám làm bậy, chỉ có thể cố nén không phát tác, đệ tử Liễu gia lệ rơi đầy mặt, suýt nữa đã khóc thành tiếng.

Dương môn chủ để tất cả mọi người về phòng nghỉ ngơi trước, chờ trời sáng sẽ tiếp tục thảo luận.

Mộc Thanh rời đi trong ánh mắt dò xét của mọi người, nhưng nàng không lập tức trở về phòng mà cùng Giang Lâm các nàng đến chỗ của Ngọc Hoa, thương lượng một phen rồi mới về phòng.

Giang Lâm tất nhiên tin tưởng Mộc Thanh, nàng chưa bao giờ có chút hoài nghi nào, đồng thời cũng không đặt nghi vấn lên người Bạch Xu.

Có lẽ vì chuyện cũ bị nhắc lại, khiến Thanh Hư nhớ đến chuyện ở Lục Hoài Đình nên sắc mặt của Thanh Hư rất khó coi, từ đầu chí cuối không hề nói chuyện.

Thái độ của Ngọc Hoa không rõ ràng, ở trước mặt người ngoài nàng nhất định là đứng về phía Mộc Thanh, nhưng về phía nội bộ nàng lại không giống với Giang Lâm, lúc này nàng chậm rãi hút tẩu thuốc, hỏi Mộc Thanh vài câu.

Chờ sau khi Giang Lâm rời đi, Ngọc Hoa đột nhiên hỏi Mộc Thanh cũng sắp xoay người ra ngoài: “Trước khi xảy ra chuyện ngươi làm gì trong phòng?”

Mộc Thanh dừng bước, không rõ đây là có ý gì, nhưng vẫn bình tĩnh trả lời: “Khi đó đã đi ngủ.”

Ngọc Hoa khẽ nheo mắt, đôi môi mỏng nhẹ nhàng nhả khói, dường như đang suy nghĩ, một lát sau mới nhẹ giọng nói: “Triều Sinh bọn họ nói, lúc đó phòng ngươi vẫn sáng đèn.”

Phượng Linh Tông phái đệ tử canh gác trong biệt viện, thỉnh thoảng tuần tra trên lầu dưới lầu, nửa đêm Triều Sinh và một đệ tử khác cùng canh gác, lúc đó hắn đúng lúc đi ngang qua cửa phòng của Mộc Thanh, vừa rồi lúc các tông phái đi khắp nơi tìm manh mói, Triều Sinh đã báo cáo cho Ngọc Hoa biết tình hình buổi tối trước khi xảy ra sự việc.

Mộc Thanh sững sốt trong chốc lát, rồi lập tức bình tĩnh nói: “Tĩnh tọa hai canh giờ, sau khi tắt đèn đi ngủ mới nghe thấy động tĩnh bên ngoài.”

Lúc xảy ra chuyện xác thực đã tắt đèn, cũng từng tĩnh tọa, chẳng qua trung gian đã xảy ra chuyện khác. Nàng điềm tĩnh tự nhiên nhìn Ngọc Hoa, không né không tránh.

Ngọc Hoa không lên tiếng, mà chỉ thu hồi ánh mắt dường như đang suy nghĩ chuyện gì đó.

Mộc Thanh đứng chốc lát, thấy Ngọc Hoa không nói lời nào nên ra ngoài đóng cửa lại.

Tin tức có người chết lan truyền rất nhanh, bao lâu bao lâu sau Thái Chân đã truyền âm đến tự mình hỏi chuyện, nhưng không phải trách cứ Mộc Thanh, trái lại còn trấn an nàng vài câu, sau đó hỏi thăm Thanh Hư.

Sự việc không có manh mối, người trong nhã các đều lo lắng bất an, trời chưa sáng Tẩy Kiếm Tông bên kia đã điều thêm người đến thành An Dương, trong đó có không ít cao thủ, chi viện của các tông phái khác cũng lần lượt vào thành.

Mộc Thanh ở lại trong phòng không đi ra ngoài, nàng trầm tư suy nghĩ vụ án mạng và những chuyện gần đây, vì vậy không khỏi nghĩ đến chuyện sau khi bạch hồ giết người liền trở lại Tây Viện. Lúc đó Bạch Xu đang ở cùng nàng, nhất định không phải nàng ấy làm, chẳng lẽ là Dung Nguyệt cố ý giá họa?

Như vậy cũng không đúng, bọn họ hà tất phải phí nhiều công sức, nếu thật sự muốn hắt nước bẩn thì nên lặng lẽ rời đi mới phải, lại càng không nên ra tay lúc nửa đêm vắng người, dù sao Hoàng trưởng lão cũng là tình cờ mới chứng kiến cảnh tượng đó mà thôi.

Còn nữa, hơn nửa đêm, trưởng lão của Tẩy Kiếm Tông và Liễu Nhân Thiện vì sao lại ở cùng một chỗ? Lẽ nào còn có bí mật gì không muốn cho ai biết?

Mộc Thanh đứng trước cửa sổ nhìn đệ tử ra vào dưới lầu, không khỏi âm thầm suy nghĩ.

Ngay lúc nàng suy nghĩ đến xuất thần, cửa sổ đột nhiên bị đóng lại, Bạch Xu đã hóa thành hình người, mặc một bộ y phục đỏ rực chậm rãi đến gần rồi tựa vào người nàng, trầm thấp hỏi: “Sư tôn đang suy nghĩ về cái chết của Liễu Nhân Thiện?”

Mộc Thanh nghiêng đầu nhìn nàng, nhẹ giọng nói: “Phải.”

Bạch Xu lập ra một tầng kết giới, hỏi: “Có manh mối gì không?”

Mộc Thanh ừ một tiếng, lát sau mới trả lời một cách khẳng định: “Đối phương hẳn là vẫn còn ở nơi này.”

Không phải Mộc Thanh suy đoán lung tung mà là kết luận sau khi phân tích cặn kẽ, hung thủ không có lý do gì phải giá họa cho ai, vậy rất có thể là trùng hợp bị bắt gặp cho nên mới nảy sinh ý định giết người, sau đó lại quay về Tây Viện để ẩn nấp, nhưng  không may bị Hoàng trưởng lão nhìn thấy, mà hai người Liễu Nhân Thiện vì sao phải âm thầm ra ngoài lúc nửa đêm lại là một chuyện khác.

Về phần vì sao phải hóa thành bạch hồ rồi mới ra tay, có lẽ là sợ xảy ra việc ngoài ý muốn sẽ bị nhận ra, đúng lúc Bạch Xu vừa mới để lộ chân thân, vì thế tạm thời giả trang thành Bạch Xu để che giấu, vừa thuận tiện đi lại trong Tây Viện, vừa có thể giá họa cho Bạch Xu.

“Có phải là Dung Nguyệt hay không?” Mộc Thanh hỏi, hiện nay thần hồ tộc chỉ có hai người là Dung Nguyệt và Bạch Xu, sau khi biến trở lại bản thể bề ngoài cũng không khác biệt nhiều, trong mắt Hoàng trưởng lão có lẽ là giống nhau như đúc.

Nhưng Bạch Xu lại khẳng định: “Không phải nàng ta.”

Mộc Thanh nghi hoặc: “Vì sao?”

Bạch Xu tựa vào gáy nàng, tham lam hít ngửi giống như lúc còn ở hình dạng hồ ly, trả lời: “Lần trước giao đấu, ta đã hạ cấm chế trên người nàng ta, nửa tháng cũng không biến mất, chỉ cần nàng ta xuất hiện ở lân cận ta sẽ cảm nhận được.”

Mộc Thanh kinh ngạc, không ngờ nàng còn có chiêu này. Nhưng nàng cũng không quá để tâm, mà chỉ nhíu mày, nếu không phải Dung Nguyệt, vậy còn có thể là ai?

Bạch Xu thân mật ôm lấy nàng, giây lát lại dùng giọng nói cực nhẹ cực thấp, nói: “Sư tôn có nghĩ đến hay không, năm đó bị trục xuất ra khỏi xuất thần hồ tộc không chỉ có một mình Dung Nguyệt, mà còn có những người khác.”

Từ trong tiềm thứ, Mộc Thanh không muốn nghĩ đến những chuyện trước kia, lúc này được nhắc nhở nàng lập tức nhớ lại, thần hồ tộc dường như đã biến mất từ sau trận đại chiến thượng cổ. Nàng mới vừa khôi phục ký ức, vẫn chưa kịp hỏi chuyện này, hôm nay được Bạch Xu nhắc nhở liền hỏi thần hồ tộc sau đại chiến thì như thế nào.

Bạch Xu lại không lập tức trả lời, cứ thế lặng lẽ ôm nàng hồi lâu rồi mới nghiêng đầu cọ vào thái dương của nàng, phập phồng không chút dao động mà nói: “Sau đại chiến Côn Sơn ta đã phong tỏa Đào Hoa Đảo, phá hủy pháp trận dẫn đến thế gian.”

Trong thượng cổ đại chiến, thần hồ tộc tử thương vô số, người được phái đi không có mấy người trở về, ngay cả Bạch Nhược Trần cũng bỏ mạng, sau khi rời khỏi Côn Sơn Bạch Xu đã phá hủy tất cả lối ra vào, tách biệt Đào Hoa Đảo và thế giới bên ngoài nhằm bảo toàn huyết mạch còn sót lại của thần hồ tộc.

Mộc Thanh nghe vậy không khỏi ngẩn người.

 

 

 

 

Recommended Articles

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!