Đồ Đệ Có Liêm Sỉ – Chương 64

Chương 64: Cương quyết

 

Người trẻ tuổi tràn đầy nhiệt huyến nhưng cũng dễ xúc động, đầu óc không quá tỉnh táo, cơn giận dâng lên liền không phân rõ phải trái. Liễu gia là quân tử thế gia trong miệng người đời, nhưng những năm gần đây dần dần suy tàn, Liễu gia đã không còn phong thái quân tử, ngược lại bản lĩnh giở trò lưu manh ngày càng thuần thục.

Không có chứng cứ đã vội kết luận thì không nói, còn muốn nàng tự chứng minh trong sạch, lý lẽ gì cũng bị bọn họ chiếm hết, làm như chân tướng đã sáng tỏ rồi.

Mộc Thanh ở bên ngoài rất ít biểu hiện cảm xúc ra mặt, nhưng lần này vẻ mặt nàng vô cùng lạnh lẽo, ánh mắt sắc bén liếc nhìn Văn Thạch, trường bào đón gió lay động.

Khuôn mặt nàng lạnh nhạt, nhìn không ra tâm tình, trong ánh mắt lại lộ vẻ chán ghét không hề che giấu.

Là đệ tử của Liễu Nhân Thiện, từ nhỏ Văn Thạch đã thấm nhuần tư tưởng của Liễu gia, những lời vừa rồi cũng không phải nhất thời tức giận, hơn phân nửa là bởi vì đã có bất mãn đối với Mộc Thanh và Thanh Hư từ trước, cái chết của Liễu Nhân Thiện chỉ là ngồi nổ mà thôi.

Việc này cũng khó trách, lúc trước Mộc Thanh cố ý cứu Thanh Hư cũng đã trở mặt với Liễu gia, về sau Thanh Hư trở thành trưởng lão của Phượng Linh Tông, lại càng như đánh vào mặt mũi của Liễu gia, Mộc Thanh các nàng làm sao còn chút tốt đẹp nào trong lòng bọn họ.

“Che chở hung thủ giết người”, “không làm gì được”… đã qua nhiều năm, bản lĩnh đảo ngược phải trái của Liễu gia vẫn là số một, hoàn toàn đã quên món nợ năm đó ở Lục Hoài Đình, hôm nay còn muốn tiếp tục gây thù chuốc oán.

Mộc Thanh lơ đãng dùng đầu ngón tay sờ nhẹ móng vuốt của Bạch Xu, không cho nàng ấy nắm tay nàng, đồng thời nặng nề nhìn Văn Thạch, ngoài mặt coi như trầm tĩnh nhẹ giọng hỏi: “Muốn bản quân hồi nghịch?”

Ngữ điệu rất nhẹ, gần như không chút dao động, nhưng còn lạnh lẽo hơn cả hàn băng, khiến người nghe vô thức cảm thấy căng thẳng.

Mộc tông sư lăn lộn Tu Chân Giới nhiều năm, tuyệt không hề có chút tiếng xấu, là một sự tồn tại được mọi người kính ngưỡng. Năm đó nàng lúc nàng còn chưa đạt đến vị trí nhất đại tông sư cũng đã dám cứu Thanh Hư từ chỗ Liễu gia, khiến Liễu Thành Nghĩa giận mà không dám nói gì, mà nay thực lực nâng cao một bậc, không phải một tiểu đệ tử có thể tùy tiện mạo phạm.

Văn Thạch bị ánh mắt sắc lạnh như lưỡi kiếm của của nàng nhìn đến run sợ, không khỏi do dự, nhưng thoáng nhìn Liễu Nhân Thiện nằm trên mặt đất, cuối cùng hắn vẫn kiên cường nói: “Phải, nếu Mộc tông sư thật sự vô tội, hồi nghịch một lần thì đã sao, chư vị ở đây đều có thể làm chứng, xem lời Mộc tông sư nói có phải là thật không!”

Tiếng nói vừa dứt, không chỉ Mộc Thanh mà những người từng có giao tình với Mộc Thanh cũng đen mặt, mọi người đều mang vẻ mặt phức tạp, Phượng Linh Tông bên này không ai không lạnh mặt. Văn Thạch này thật sự được nước lấn tới, miệng đầy cuồng ngôn còn chết không chịu sửa, quả nhiên có bản lĩnh.

Hồi nghịch tự chứng minh trong sạch, nói nghe rất nhẹ nhàng chính trực, nhưng thủ đoạn này chính là nguy trang chính đạo để làm việc bỉ ổi, không xem người ta là con người, đổi lại là Liễu Thành Nghĩa hoặc là Dương môn chủ thử xem bọn họ nhất định sẽ động thủ sinh sự.

Năm đó Thanh Hư tu vi thấp, Chu đại phu cũng không có sức phản kháng nên mới bị đám ngụy quân tử này liên kết ức hiếp, mà nay lại muốn dùng chiêu này lên người Mộc Thanh, sợ rằng đôi mắt của bọn họ đã mọc trên đỉnh đầu rồi.

Sắc mặt của Mộc Thanh không thay đổi, nàng chỉ lạnh nhạt đảo mắt liếc nhìn đối phương một cái, sau đó ngay cả tay cũng lười nâng lên mà chỉ vận dụng linh lực đánh vào mặt hắn.

Văn Thạch sao có thể chống đỡ được, lúc này bị đánh lệch cả mặt, mũi miệng đều là máu, suýt nữa đứng không vững mà ngã xuống đất.

Chẳng qua là một tiểu đệ tử nhỏ nhoi, hắn làm sao chịu nổi một chiêu này, mặc dù Mộc Thanh dùng còn chưa đến hai phần công lực. Hắn nhất thời choáng váng, có lẽ không ngờ sẽ gặp chuyện này, dù sao Mộc Thanh xưa nay thanh cao tự phụ, hiện tại đột nhiên bất chấp thân phận hạ mình đánh một tiểu tu sĩ, quả thực là chuyện khó có thể lường trước.

Mọi người xung quanh kinh ngạc không ngớt, người của Liễu gia vô cùng tức giận, có đệ tử giận đến đỏ mặt run tay, lập tức bước ra bảo vệ Văn Thạch: “Sư huynh!”

Văn Thạch bị đệ tử kia lôi kéo, cũng không nhịn được nữa mà phun ra một ngụm máu, hắn bị đánh đến đầu óc choáng cáng, giống như vừa nện vào một tảng đá cứng rắn, huyết khí chảy ngược, tầm mắt trở nên mơ hồ.

“Không… không sao…” Hắn lau khóe miệng, cố nén đau đớn mà trả lời.

Đệ tử đến đỡ hắn vốn có giao tình sâu sắc, nhìn thấy thế càng căm giận bất bình, oán hận quay đầu lớn tiếng nói: “Thật tốt! Mộc tông sư đã không phân tốt xấu, một lời không hợp liền ra tay đánh người, quả nhiên là ỷ thế hiếp người, sư phụ của ta đã chết, bọn ta muốn đòi công đạo cũng không được, còn bị khinh nhục đến mức này!”

Miệng đầy nhân nghĩa đạo đức, đúng là đứng nơi đầu gió không sợ lạnh.

Mộc Thanh không muốn nhiều lời với một tiểu đệ tử, nàng tản mạn giương mắt nhìn gia chủ Liễu Thành Nghĩa.

Liễu Thành Nghĩa trầm mặc, dường như một chiêu vừa rồi không phải đánh vào mặt Văn Thạch mà chính là hắn. Thực lực thua kém quá xa nên hắn không dám chính diện giao đấu với Mộc Thanh, nhưng rồi lại không cam lòng đánh mất thể diện, vì thế mắt điếc tai ngơ, mặc kệ các đệ tử ra mặt lên án nàng.

Những người vây xem vừa rồi còn thì thầm bàn tán, hoặc là xem kịch vui, nhưng lúc này tất cả đều im tiếng, nhút nhát quan sát không dám tỏ thái độ.

Văn Thạch phun ra một ngụm máu, nướt bọt xen lẫn máu tươi chói mắt, vừa đáng thương vừa buồn nôn. Đệ tử chắn ở trước mặt hắn vô cùng tức giận, lớn tiếng nói: “Ức hiếp kẻ yếu, Mộc tông sư thật là lợi hại, chẳng qua sư huynh chỉ hỏi vài câu, lại bị ngươi đánh thành như vậy, xem ra quý tông cũng chỉ là hạng tầm thường, ngoại trừ ỷ mạnh hiếp yếu còn có thể làm gì?”

Lời nói khí phách, tràn đầy chính nghĩa. Đường đường nhất đại tông sư lại ra tay với một tiểu tu sĩ yếu ớt, xác thực không hợp tình hợp lý, đây rõ ràng là ức hiếp kẻ yếu.

A Lương không nhịn được cơn giận này, hắn bị bộ dạng không biết xấu hổ của đối phương chọc tức, hắn theo Giang Lâm lâu ngày nên cũng học được một ít bản lĩnh mồm mép, lúc này lạnh lùng nói: “Con mẹ nó, các ngươi còn ăn nói ngang ngược, ỷ mạnh hiếp yếu? Rõ ràng là sư huynh ngươi không nói đạo lý, ỷ vào sư bá ta tính tình ôn hòa mà nói năng càn rỡ. Uổng cho Liễu gia mang danh là quân tử thế gia, nói cái gì mà trong sạch liêm chính, không ngờ tác phong lại ngang ngược như vậy, chỉ giỏi nói mát mà thôi.”

A Lương cố ý kéo dài ngữ điệu, ánh mắt khinh miệt tràn ngập xem thường.

Hắn đã chướng mắt đám người này lâu rồi, miệng đầy chính nghĩa, diễn xuất còn tốt hơn cả kép hát, nhưng thật ra chỉ đứng về phía có lợi cho bản thân, thật sự là không biết xấu hổ. Nếu không phải lấy đại cục làm trọng, cùng nhau chống lại kẻ thù bên ngoài thì Phượng Linh Tông sẽ không đến đây, đám ngụy quân tử Liễu gia thật khiến người ta buồn nôn.

Đệ tử kia bị những lời châm chọc không chút khách khí của A Lương kích thích, cảm thấy khuất nhục hơn cả bị tắt  thẳng vào mặt, ngay cả đệ tử khác của Liễu gia cũng trở nên tức giận.

Đối phương cực kỳ phẫn nộ, chỉ vào A Lương quát lớn: “Ngươi… ngươi to gan!”

A Lương hận không thể nhổ vào mặt hắn, châm chọc nói: “Còn không cho người ta nói thật sao?”

“Hoàng mao tiểu tử dám khẩu xuất cuồng ngôn, sỉ nhục sư môn ta, tội ác tày trời!” Đệ tử kia tức giận đến đôi mắt tràn đầy tơ máu, dường như muốn rút kiếm động thủ, may mắn có người xung quanh ngăn lại, nếu không dựa theo tình thế này nhất định không đâm A Lương thủng một lỗ sẽ không bỏ qua.

A Lương không hề sợ hắn, mà tiếp tục nói: “Như vậy gọi là sỉ nhục sư môn của ngươi? Vậy vừa rồi sư huynh ngươi nói xấu sư bá ta, sao không nói là sỉ nhục tông môn ta? Chỉ dựa vào một con bạch hồ là có thể định tội, vậy theo như lời ngụy biện của các ngươi tất cả mọi người đều không thoát được can hệ, ngươi nói bạch hồ là linh sủng của sư bá, còn ta cảm thấy là người nào đó trong số các ngươi cố ý biến thành, vậy sao các ngươi không hồi nghịch đi? Sư bá ta dễ nói chuyện, không tính toán với hậu bối, các ngươi cũng đừng nên quá đáng, ai yếu thì người đó có lý sao, đây mới là buồn cười.”

Nói một mạch không chút nể tình không khác gì lửa cháy đổ thêm dầu, mỗi cầu đều đâm vào tâm khảm, khiến đệ tử kia tức giận đến mức muốn xông lên động thủ, nhưng mà hắn còn chưa xông tới trước mặt A Lương thì đã bị một loại sức mạnh vô hình kéo trở lại, cả thân thể hắn giống như một chiếc lá khô bị ném thẳng vào góc tường rồi nặng nề nện xuống đất, khiến hắn đau đớn cuộn người lại.

Cái này cũng chưa tính là gì, ngay sau đó một đạo cấm chế đánh vào người hắn, khiến hắn không thể lên tiếng cũng không thể cử động.

Sắc mặt của đám người Liễu Thành Nghĩa bỗng chốc trở nên âm u xấu xí vô cùng.

Mộc Thanh không chút để tâm, ánh mắt thâm trầm lướt qua từng người, lạnh nhạt nói: “Không ra thể thống gì, đánh mất phong phạm của bậc quân tử, nếu Liễu gia chủ không muốn quản giáo đệ tử vậy thì để bản quân thay mặt một phen.”

Nàng dùng khóe mắt liếc nhìn đám người Dương môn chủ, rồi lại chậm rãi nói: “Lúc này đã rạng sáng, trước khi xảy ra chuyện chư vị đều đang ngủ trong phòng, bản quân cũng thế, tự chứng minh trong sạch là việc không thể, nhưng bản quân không thẹn với lương tâm, nếu như chư vị không tin thì có thể thử một lần.”

Hai câu thẳng thắn lưu loát, không chút dao động. Một câu câu kia mặc dù không chỉ đích danh nhưng ánh mắt lại hướng về phía Liễu Thành Nghĩa và Hoài Không đại sư, ánh mắt của nàng rất lạnh, sâu không thấy đáy làm cho người ta khó lòng nắm bắt.

Cũng vào lúc này, Bạch Xu trong túi vải đột nhiên nhảy ra, đứng trên vai Mộc Thanh, làm như vô ý mà ngoắc đuôi, đôi mắt đen như mực nhìn chằm chằm Liễu Thành Nghĩa, nàng phóng thích uy áp về phía hắn, đồng thời còn âm thầm ngăn chặn lão lừa trọc Hoài Không.

Mộc Thanh không thích động thủ, cũng không thích ỷ mạnh hiếp yếu, nhưng lúc này nàng không ngăn cản Bạch Xu mà chỉ lạnh nhạt quan sát, không can thiệp cách làm của Bạch Xu.

Liễu Thành Nghĩa suýt nữa không chịu nổi uy áp mạnh mẽ, bắp chân run lên, cổ họng tanh ngọt. Hoài Không đại sư cũng không tốt hơn bao nhiêu, chẳng qua không biểu hiện ra, ngoài mặt vẫn tỏ vẻ đạm nhiên mà thôi.

Những người khác không biết Bạch Xu đang làm gì, mà chỉ nhìn thấy sắc mặt của Liễu Thành Nghĩa càng lúc càng tái nhợt.

Bạch Xu không thật sự muốn làm gì bọn họ nên chỉ vài khắc đã thu hồi uy áp, vô hại nằm trên vai Mộc Thanh, chiếc đuôi rũ xuống.

Mộc Thanh nâng tay đỡ lấy Bạch Xu, chờ Liễu Thành Nghĩa lên tiếng.

Mọi người xung quanh đều im tiếng, nhìn thấy đệ tử kia vẫn còn nằm trên mặt đất bọn họ đều không muốn gây sự, cũng không dám xem kịch giống như vừa rồi.

Các đệ tử của Lưu Vân Tông trước đó còn xì xào bán tán, lúc này rốt cuộc ý thức được bản thân lắm miệng mà co đầu rụt cổ, lui lại hai bước, nấp vào phía sau đám người.

Hoàng trưởng lão vốn dĩ mười phần khẳng định mà chỉ chứng Bạch Xu, lúc này biết bản thân đã quá xúc động nên giả chết không hé răng.

Không kể đến thực lực của Mộc Thanh nhưng chỉ bằng Phượng Linh Tông phía sau nàng bọn họ cũng không dám tùy tiện xằng bậy, năm đó Thái Chân vì Thanh Hư mà dám trực diện xung đột với Phiêu Miểu Phong và Liễu gia, càng miễn bàn là Mộc Thanh, huống hồ lúc này bốn vị trưởng lão của Phượng Linh Tông đều đang ở đây.

Vừa rồi thái độ của Giang Lâm đã rất rõ ràng, Ngọc Hoa và Thanh Hư mặc dù không lên tiếng nhưng đã sớm có thiên hướng, chẳng qua có vài người không có mắt mà thôi.

Mộc Thanh vẫn nhìn Liễu Thành Nghĩa, thấy hắn không lên tiếng, liền nói: “Liễu gia chủ nghĩ như thế nào, không ngại nói thẳng.”

Liễu Thành Nghĩa lúng túng, đôi môi mấp máy lại nói không ra lời, có lẽ hắn đang cân nhắc, biết bản thân không chiếm được đạo lý nên một lúc lâu sau mới dùng sức tát vào mặt Văn Thạch, trực tiếp đánh mặt hắn sưng lên, lửa giận hừng hực quát lớn: “Vô liêm sỉ, không đến lượt ngươi thể hiện, ăn nói hàm hồ, còn khong mau tạ tội với Mộc tông sư!”

 

 

 

Recommended Articles

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!