Đồ Đệ Có Liêm Sỉ – Chương 33

 

Chương 33: Thu nhỏ

 

Chính đường vắng lặng, ánh sáng xuyên qua khe cửa sổ chiếu lên sàn nhà xưa cũ, hai người giằng co hồi lâu cuối cùng là Mộc Thanh kéo tay ra trước, nàng xem như không có chuyện gì, bóng lưng quyết tuyệt đi ra ngoài.

 

Bạch Xu cô độc đứng giữa chính đường, nhịp tim hỗn loạn, nàng hãy còn suy nghĩ chốc lát rồi mới đuổi theo.

 

Mộc Thanh đi không quá nhanh, chỉ là tương đối trầm mặc, biết có người theo sát phía sau, nàng liễm mi điều chỉnh tâm tư ngổn ngang, rất nhanh lại khôi phục bình thường không hề thất lễ giống như vừa rồi.

 

Nàng thoáng thấy Bạch Xu vẫn còn thất vọng cúi đầu, cả người sa sút, sắc mặt của nàng thay đổi, lập tức dời mắt, đi qua ngã rẽ rồi mới hòa nhã nói: “Đến hậu viện.”

 

Bạch Xu nghe tiếng ngẩng đầu, nàng ngơ ngác một lúc lâu mới trả lời: “Ừ.”

 

Nàng nghiêng đầu âm thầm quan sát Mộc Thanh, nhìn thấy đối phương tựa hồ không còn dữ với nàng như lúc ở chính đường, lúc này mới nhẹ nhàng nói: “A Xu bị thu nhỏ, chỉ cao chừng này.”

 

Nàng nói tiếp những lời lúc nãy chưa nói xong, đưa tay ra ước lượng, dường như đang giải thích. Nghiệt chướng rất thông minh, nàng sẽ không xem một số ảo giác không nên có là thật, chỉ sợ Mộc Thanh nhìn thấy chính là những việc đó, cho nên chủ động nói rõ.

 

Giải thích như thế dường như có tác dụng, quả nhiên vẻ mặt ủ dột của Mộc Thanh đã chuyển biến tốt đẹp, không còn khó coi như vậy nữa.

 

Bạch Xu tinh mắt bắt được sự thay đổi này, lập tức giải thích: “Ngươi không thay đổi, chúng ta sống ở đây, rất nhiều năm.” Nói xong nàng lại trộm quan sát sắc mặt Mộc Thanh, nhìn thấy Mộc Thanh không tức giận mới trầm thấp bổ sung: “Cách mỗi bảy ngày ngươi sẽ dẫn A Xu ra phố mua thức ăn.”

 

Nàng cho rằng Bạch Xu sẽ nói chuyện gì quan trọng, kết quả lại như thế này, tâm tình của Mộc Thanh có phần phức tạp, thân thể cứng nhắc trong chốc lát mới ừ một tiếng.

 

Sự đáp lại của nàng khiến Bạch Xu thở phào nhẹ nhõm, không hề co quắp bất an như trước, nàng lập tức sải một bước dài, đến bên cạnh Mộc Thanh, dài dòng lải nhải: “Mua hình nhân bằng đường, bánh gạo, gà nướng, ăn canh gà, còn đến Thiên Hương Cư hai lần, gọi những món nổi tiếng nhất, có lẩu, thịt băm…”

 

Nàng nói một mạch không ngừng nghỉ, tất cả đều là món ăn của Vu Sơn Trấn.

 

Nghiệt chướng rất tinh ý, biết cái gì nên nói cái gì không nên nói, cố ý nói rất nhiều lời vô bổ để xoa dịu bầu không khí căng thẳng.

 

Mộc Thanh không hé răng, cho đến lúc vào cửa đá, nàng mới thấp giọng nói: “Biết rồi.”

 

Bạch Xu đột nhiên kéo tay áo của nàng, vẫn giống như trước kia: “A Xu muốn ăn lẩu.”

 

Nàng không đáp lại mà đi thẳng về phía trước.

 

Bạch Xu cũng không nản lòng, ngược lại còn có chút vui vẻ, mi mục cong xong, lập tức theo sau.

 

Hai người đến đình viện, bên trong vắng lặng tiêu điều, không có cỏ dại mọc thành bụi như trong ảo cảnh, trong đình chỉ có một cây Bách cổ thụ, một lương đình, bậc thềm, giữa lương đình có một hồ nước.

 

Hồ nước xác thực được xây bằng đá cẩm thạch, nhưng cũng không giống như trong ảo cảnh, đáy hồ không hề dơ bẩn, ngược lại nước hồ trong suốt thấy đáy, trì vách hồ điêu khắc những phù văn cổ quái, hoàn toàn không giống văn tự phổ biến hiện nay, xem ra là văn tự cổ.

 

Tụ linh thần thú trên vách hồ vẫn không thay đổi, vẫn không nhìn thấy bóng dáng của viên hắc châu.

 

Đi xung quanh hồ một vòng, Mộc Thanh cẩn thận quan sát văn tự, nghiên cứu và ghi nhớ.

 

Bạch Xu im lặng chờ ở một bên, bỗng nhiên nàng nhớ đến việc gì đó, liền chỉ vào tụ linh thần thú nói: “Đó là Huyền Thạch.”

 

Mặc dù không biết Huyền Thạch rốt cuộc có công dụng gì, nhưng nàng biết khẳng định có công dụng cho nên vẫn luôn nhớ kỹ, vừa nghĩ đến liền nói cho Mộc Thanh biết.

 

Nhưng Mộc Thanh hiển nhiên đã biết rõ, nên cũng chỉ gật đầu.

 

“Khắc cái gì?” Bạch Xu hỏi, nàng cũng chăm chú nhìn những ký hiệu chằng chịt trên vách hồ.

 

Mộc Thanh cũng không giả vờ cao thâm, trả lời thẳng thắn: “Phù chú, dùng để hội tụ linh lực.”

 

Trong hồ vốn dĩ chứa thánh thủy, nhưng hôm nay đã trở thành một hồ nước chết vô dụng, không có Huyền Thạch phù chú không thể phát huy tác dụng. Mộc Thanh ngồi xổm xuống, đưa bàn tay thon dài vào trong nước, tùy ý khuấy động, thật đáng tiếc nước hồ đã cạn kiệt không còn một chút linh lực.

 

“Được dẫn đến từ Đào Hoa Đảo.” Bạch Xu nhất nhất trần thuật hết tất cả những gì nàng biết.

 

Mộc Thanh cũng không có phản ứng gì, chỉ nhàn nhạt gật đầu: “Ừ.”

 

Cũng từng trải qua ảo cảnh, những gì nàng điều tra được còn nhiều hơn so với Bạch Xu.

 

Bạch Xu không biết của nàng đang làm gì, hỏi: “Ngươi đang tìm gì?”

 

Mộc Thanh đứng dậy, lau khô tay: “Không tìm gì, tùy tiện xem mà thôi.”

 

Thật ra chỉ muốn nhìn xung quanh xem thử có bỏ sót chỗ nào hoặc phát hiện thêm thứ gì hay không, đáng tiếc người dẫn dụ các nàng đến nơi này tâm tư thâm trầm, đã sớm tiêu hủy sạch sẽ tất cả dấu vết.

 

Mộc Thanh đứng cạnh hồ nước trầm tư chốc lát, sau đó phất tay sao chép hết phù văn và bích họa trên vách hồ, để tránh bản thân nhớ lầm, sau này cũng có thể mang về Phù Ngọc Sơn nhờ Ngọc Hoa trưởng lão giúp đỡ nghiên cứu.

 

Chỉ là mới vừa sao chép xong, một đệ tử vội vã tiến vào, nói trong gian phòng phía Đông có sự cố, đã phát hiện một trận pháp cổ quái, bảo nàng lập tức đến xem, vì vậy hai người lập tức đến đó.

 

Trong đình viện rộng lớn cạnh sương phòng phía Đông, nhóm người Giang Lâm và Ngô Thủy Vân đều có mặt, Mộc Thanh vừa xuất hiện Giang Lâm đã nói: “Trường Trữ, ngươi kiến thức rộng rãi, mau nhìn xem đây là trận pháp gì, Thanh Hư không nhận ra, vừa rồi tùy tiện phá trận suýt nữa bị thương, rất không đơn giản.”

 

Cửa phòng rộng mở, nhưng không nhìn rõ tình huống ở bên trong, có một bức tường vô hình ngăn cách khiến cửa phòng trở nên vặn vẹo thành một vòng xoáy đến đáng sợ.

 

Mộc Thanh nhíu mày, cẩn thận quan sát, đang muốn ra chiêu thăm dò thì vòng xoáy đột nhiên điên cuồng vặn vẹo, càng lúc càng lớn. Lúc này nàng lập tức đẩy Bạch Xu ra, nói với những người khác: “Mau tránh ra, đừng đứng ở đây!”

 

Nhưng đã quá muộn, kẻ chủ mưu rõ ràng có chuẩn bị mà đến, chỉ chờ các nàng đến đủ sẽ phát động công kích, hấp lực của vòng xoáy rất lớn, trước tiên là cuốn lấy hai đệ tử Giang Đông Đường đứng gần nhất, nàng chỉ mới vừa dứt lời thì đã hút A Lương bọn họ vào trong.

 

Ngô Thủy Vân cách A Lương gần nhất, hắn cũng không hề phòng bị, vô thức kéo lấy một đệ tử Phượng Linh Tông, kết quả trực tiếp bị hấp lực kéo lên, Giang Lâm lúc này kéo Ngô Thủy Vân lại, một tay bám chặt lấy cây cột bên cạnh, hô to: “Ngô đường chủ, nắm chặt!”

 

Ngô Thủy Vân lập tức nắm chặt cánh tay nàng.

 

Thanh Hư phản ứng kịp, nhanh chóng lập kết giới để chống đỡ, đồng thời bảo vệ mọi người.

 

Nhưng mà vẫn có một ngoại lệ, Bạch Xu vốn dĩ đứng ngay trước vòng xoáy cho dù đã được Mộc Thanh đẩy ra đầu tiên nhưng nàng phản ứng quá chậm, bước chân loạng choạng, vẫn chưa kịp bám thấy thứ gì để giữ thăng bằng thì đã bị vòng xoáy hút vào. Mộc Thanh muốn kéo nàng lại nhưng chung quy vẫn chậm một bước, nghiệt chướng này ngu ngốc muốn chết, suốt ngày chỉ biết gây chuyện, cho nàng cơ hội nàng cũng không biết nắm bắt.

 

Chỉ trong tức khắc, Bạch Xu sẽ bị cuốn vào trong, cùng lúc đó hấp lực của vòng xoáy cũng yếu đi. Mộc Thanh nhạy bén nhận thấy được, nàng không chút do dự lao vào cứu người, trong giây phút nàng tiến vào, miệng vòng xoáy bỗng nhiên thu nhỏ lại rồi thoáng chốc hóa thành hư vô, tất cả yên lặng trở lại.

 

Giang Lâm muốn đuổi theo đáng tiếc đã không còn kịp rồi.

 

“A Lương! Trường Trữ!”

 

Biến cố phát sinh chỉ trong khoảnh khắc, không ai có thể ngờ đến.

 

Thanh Hư thu hồi kết giới kéo Giang Lâm lại, sợ lại xảy ra biến cố: “Đừng đến gần, trận pháp vẫn còn.”

 

Miệng vòng xoáy khép kín, nhưng trận pháp vẫn tồn tại, không nhìn thấy tình huống bên trong cánh cửa, vừa rồi gây ra động tĩnh lớn như vậy, kẻ sau màn cuối cùng là muốn làm gì. Thanh Hư hiếm khi dùng vẻ mặt hoà nhã nói chuyện với Giang Lâm, đồng thời cũng bảo những người còn lại tập hợp cùng một chỗ, trầm giọng căn dặn: “Mọi người đừng manh động, trước tiên cứ canh giữ ở đây, chờ Trường Trữ trở ra rồi lại nói.”

 

Dù sao cũng ở chung nhiều năm, Thanh Hư rất tín nhiệm Mộc Thanh, nàng trấn an những người còn lại để bọn họ đừng manh động, cẩn thận đề phòng, giúp đỡ việc canh phòng từ bên ngoài.

 

Mà bên trong trận pháp, những người bị vòng xoáy ném ra chất chồng lên nhau, A Lương ngã xuống đau đớn hô lên.

 

Mộc Thanh bị hút vào cuối cùng lúc này ổn định cơ thể, nhưng rốt cuộc đã muộn. Bạch Xu không ngã cùng một nơi với đám người A Lương, nàng bị ném thật mạnh vào trong góc phòng, xung quanh giăng đầy phù văn kim sắc.

 

Phù văn này không giống trên vách hồ, ngay thời khắc Bạch Xu bị kéo vào trận pháp nó mới xuất hiện, Mộc Thanh chưa bao giờ gặp, cho nên không nhận ra rốt cuộc là thứ gì.

 

Bạch Xu không bị thương, lưng va chạm mạnh vào vách tường chỉ khiến nàng cảm thấy đau đớn, theo những phù văn kim sắc càng lúc càng rõ ràng lồng ngực nàng giống như bị tảng đá nặng nghìn cân đè ép, cả người vô cùng khó chịu, phù văn kim sắc vô cùng quái dị, tựa như dây thừng siết chặt lấy nàng.

 

Mộc Thanh lập tức tiến đến: “Bạch Xu!”

 

Nàng muốn đánh tan những phù văn kia nhưng ngay cả đến gần cũng không được, có một lá chắn vô hình bao vây Bạch Xu, không cho bất cứ ai đến gần.

 

Mộc Thanh vận chuyển linh lực kiên quyết muốn phá vỡ lá chắn.

 

Nhưng phù văn lập tức phát huy tác dụng, trước khi lá chắn bị đánh vỡ chúng tự động biến mất, đồng thời trận pháp vây khốn nhóm người cũng biến mất.

 

Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, Bạch Xu một lần nữa chịu đựng đau đớn, phù văn tựa như lưỡi dao sắc bén hung hăng cắt qua người nàng, khiến nàng đau đến ngất đi.

 

Mộc Thanh đỡ Bạch Xu ngồi dậy, sờ động mạch cảnh của nàng.

 

Cũng may không có việc gì, chỉ hôn mê mà thôi.

 

A Lương bọn họ vẫn chưa hoàn hồn, xô đẩy nhau đứng lên, rồi lại như lọt vào trong sương mù. A Lương đang muốn gọi Mộc Thanh nhưng sau khi thấy rõ toàn cảnh trong phòng, cổ họng giống như mắc nghẹn, đôi mắt trừng đến to tròn.

 

Góc tường bên phải sương phòng, một đám người mặc hắc y và tử y xiêu vẹo chất chồng thành núi, hơi thở yếu ớt, bị hành hạ vô cùng tàn tạ.

 

Là những đệ tử mất tích của Giang Đông Đường!

 

Không chỉ có A Lương trợn tròn mắt, những đệ tử Giang Đông Đường bên cạnh hắn cũng sửng sốt, một người trong số đó không dám tin tưởng mà hô lên: “Hà sư huynh?!”

 

Trong đống người, thiếu niên nằm bên phải đôi môi khô nứt chính là đệ tử của Ngô Thủy Vân, Hà Thiên Minh, hắn nghe có người gọi nhưng lại không còn sức lực đáp lại, chỉ có thể hữu khí vô lực nâng mí mắt, ánh mắt sắp không còn tiêu cự.

 

Người của Thiên Cơ Môn bao gồm cả Ngô Thủy Vân, tất cả đều cho rằng bọn họ đã chết, còn nhiều lần đi tìm, kết quả bọn họ luôn bị nhốt ở chỗ này, ngay trong gian phòng!

 

Những người ngoài cửa nhìn thấy tình cảnh bên trong, ai nấy đều giật mình sửng sốt, Ngô Thủy Vân vội vàng chạy vào. Giang Lâm nhìn thấy những người đó chỉ còn một hơi thở hco nên cũng theo sau giúp đỡ.

 

Vốn dĩ Thanh Hư cũng muốn vào trong, nhưng ngay lúc này nàng phát hiện bức tường phía sau có động tĩnh, lập tức xuất chiêu tập kích.

 

Đáng tiếc không đánh trúng, kẻ nấp trong bóng tối đã chạy thoát.

 

Nàng biến sắc, nói với những người còn lại: “Vào giúp nhóm người Ngô đường chủ!” Sau đó phóng qua đầu tường để đuổi theo.

 

Trong sương phòng, Mộc Thanh không rảnh bận tâm những người khác, nàng dò xét đan điền của Bạch Xu phát hiện yêu lực của nàng ấy lại hỗn loạn, hiển nhiên là do phù chú kim sắc vừa rồi đang tác quái.

 

Lo lắng xảy ra biến cố, Mộc Thanh lập tức truyền linh lực cho Bạch Xu, âm thầm giúp đỡ nàng ôn định lại đan điền.

 

Giang Lâm các nàng đang chăm sóc đệ tử Giang Đông Đường, không hề chú ý đến bên này.

 

Nhóm người Hà Thiên Minh bị nhốt ở nơi này quá lâu, nếu không phải dựa vào tu vi gắn gượng chỗ đỡ, suốt ngày tĩnh tọa nhịn ăn thì đã sớm chết đói, nhưng hiện tại cũng không tốt hơn bao nhiêu, may mắn Ngô Thủy Vân dẫn người đến đúng lúc nếu không bọn họ thật sự sẽ chết.

 

“A Lương, đến cho bọn họ uống nước và đan dược đi.” Giang Lâm căn dặn.

 

“Vâng.” A Lương luống cuống tay chân.

 

Có rất nhiều người bị giam giữ, chỉ có thể giúp đỡ bọn họ ổn định lại trước rồi đưa về quán trọ, không đủ người cho nên Giang Lâm đang định gọi Mộc Thanh đến giúp đỡ, nhưng vừa ngẩng đầu lên lại phát hiện Bạch Xu lẫn Mộc Thanh đều biến mất.

 

“Sư bá ngươi đâu?” Giang Lâm kinh ngạc xoay người hỏi A Lương.

 

A Lương một mặt cho Hà Thiên Minh uống thuốc, một mặt trả lời: “Vừa đi rồi.”

 

Giang Lâm nghẹn lời, không có thời gian quan tâm những chuyện khác, nàng chỉ có thể làm việc trên tay trước.

 

Nửa canh giờ sau nhóm người rời khỏi trạch viện, Thanh Hư cũng đã trở về, nàng không đuổi kịp người kia, ngay cả góc áo của đối phương cũng không chạm được, đuổi đến rừng cây ngoài trấn thì mất dấu, bất đắc dĩ chỉ đành trở về.

 

Ở bên ngoài vất vả cả ngày, lúc trở về quán trọ đã đến hoàng hôn, ra ngoài chuyến này không hề thuận lợi, mặc dù bị kẻ sau màn đùa giỡn xoay quanh nhưng có thể trùng hợp cứu được chúng đệ tử Giang Đông Đường cũng xem như không quá thất bại, dù sao mạng người quan trọng hơn hết.

 

Sau khi dẫn người trở lại quán trọ, Mộc Thanh một mực ở trong phòng đóng cửa không ra ngoài, Giang Lâm sợ nàng có chuyện nên muốn vào xem, nào ngờ đến gõ cửa Mộc Thanh lại không cho nàng vào, ngoài cửa có kết giới.

 

Bạch Xu bởi vì yêu lực hỗn loạn mà rơi vào hôn mê, cũng không phát sốt giống như lần trước, lần này nàng không hề có phản ứng gì.

 

Mộc Thanh truyền không ít linh lực khó khăn lắm mới giúp nàng ổn định, chờ lúc xác định không còn nguy hiểm nữa nàng mới dừng lại.

 

Trời tối, Mộc Thanh ra ngoài một chuyến, nàng tìm Giang Lâm lấy hai viên Thanh Tâm Đan, dự đoán khi nàng trở về Bạch Xu cũng vừa tỉnh.

 

Nhưng nàng ra cửa chuyến này, cũng là lúc biến cố ập đến — Bạch Xu nằm trên giường không chỉ biến trở lại bản thể, hơn nữa còn thu nhỏ.

 

Chỉ lớn bằng bàn tay.

 

Lúc Mộc Thanh vào cửa, nghiệt chướng đang gian nan bò ra từ tấm chăn dày nặng, thân thể nhỏ bé kéo theo một chiếc đuôi mao nhung.

 

Nàng thật sự quá nhỏ, chỉ việc bò ra khỏi chăn cũng mất không ít sức lực, mệt đến trực tiếp nằm liệt, choáng váng không đứng vững, sau lại ngã chỏng vó lên trời.

 

 

Recommended Articles

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!