Đồ Đệ Có Liêm Sỉ – Chương 30

Chương 30: Mất tự nhiên

 

Đây là rơi vào trong Đại La Huyễn Cảnh.

 

Bạch Xu cho dù ngu dốt thế nào cũng biết tình hình lúc này, bạch y nhân ở xa xa chính là Mộc Thanh, nhưng cũng không phải người trước đó, mà là trận pháp huyễn hóa ra.

 

Đại La Huyễn Cảnh hiện tại không giống với cái trước đó Ngô Thủy Vân bọn họ đã trải qua, trận pháp này cường đại hơn, có thể khống chế tất cả hành vi của người rơi vào trong trận. Bạch Xu cảm thấy không đúng, muốn rời khỏi đây, nhưng mà ngay cả nhấc chân cũng không thể, hơn nữa chịu ảnh hưởng của trận pháp, trong nháy mắt này rất nhiều ký ức kỳ quái tràn vào trong đầu tựa như thác đổ.

 

Nàng chợt nhớ những lời Bạch Nhược Trần căn dặn, còn có cuộc sống trên đảo nhỏ.

 

Trước đó rời khỏi Đào Hoa Đảo, Bạch Nhược Trần kể không ít chuyện liên quan đến Mộc Thanh, chí tôn một phương, đệ nhất thiên hạ, được tam giới kính trọng và vân vân.

 

“Lần này đi theo tôn thượng tu luyện, không thể tùy hứng làm càn, cần phải tuân thủ nghiêm ngặt bản phận, cẩn tuân giáo huấn.”

 

“Không được bất hảo, phải tuân theo quy tắc.”

 

“Không thể tùy ý làm loạn giống như bây giờ.”

 

 

Nàng còn nhỏ, một câu cũng không nghe lọt tai, sau khi đến Lâm An cả ngày gây rối, không yên tĩnh một ngày nào.

 

Nhưng mặc kệ nàng náo loạn ra sao, Mộc Thanh cũng không hề nhìn đến, chỉ có lúc sáng nay không mặn không nhạt nói:”Gỗ mục khó điêu.”

 

Lúc đó Bạch Xu mới mấy tuổi, mặc dù không hiểu hàm nghĩa của bốn chữ này, nhưng cũng biết đây là ý xấu, nàng vốn đã bất mãn chuyện phải đến nhân gian tu luyện, cho nên nhân lúc đối phương không chú ý bỏ trốn.

 

Chỉ tiếc kết giới của trạch viên tuy đã được thu lại, nhưng rừng trúc lại thêm một tầng cấm chế, nàng tức giận nhấc chân ngắn chạy nửa ngày cũng không thể ra khỏi rừng trúc, còn không cẩn thận ngã vào con suối, cả người vừa ướt vừa bẩn.

 

Nàng xưa nay tính khí nóng nảy, ngang bướng hơn nữa không biết hối cải, nàng bò khỏi con suối đặt mông ngồi trên mặt đất không đứng dậy nổi, nhưng lại không khóc mà chỉ uất ức đỏ cả mặt, ngồi lẩm bẩm một mình, phát tiết đủ rồi mới đứng dậy.

 

Bạch Xu rơi vào trận pháp không biết vì sao sẽ có những ký ức này, trong khoảnh khắc nhìn thấy bóng dáng của Mộc Thanh, ý thức của bản thể thực tại phút chốc phai nhạt đi, dần dần hòa nhập vào bản thể nhỏ tuổi trong trận.

 

Mộc Thanh từng bước đến gần, vẫn là dáng vẻ nhẹ nhàng thanh thoát, thấy nàng cả người ướt sũng, cũng không quan tâm hỏi han một câu, chỉ hỏi:”Đi đâu vậy?”

 

Có lẽ là bị trận pháp ảnh hưởng quá lớn, Bạch Xu vô cớ nghẹn khuất, trong lòng dâng lên cảm giác chua xót, không tự chủ được mà quay mặt đi, không chịu nhìn người kia dù chỉ một cái.

 

Mộc Thanh chưa từng nuôi dạy trẻ nhỏ không hiểu loại tâm tư ngượng ngùng này, thấy nàng dầu muối không vào liền nhíu mày, cũng không an ủi câu nào.

 

Bạch Xu cúi đầu kéo góc áo, siết chặt nắm tay, bướng bỉnh không phản ứng Mộc Thanh.

 

Mộc Thanh cũng không nói nữa, chỉ thần sắc lãnh đạm nhìn Bạch Xu.

 

Bạch Xu âm thầm dùng khóe mắt liếc nhìn nữ nhân lãnh đạm phía trước, nàng bĩu môi, nghẹn một hồi lâu mới mở miệng:”Không cần ngươi lo.”

 

Nói xong còn lách người đi qua, tự mình trở về.

 

Mộc Thanh thần sắc khẽ biến, biết nàng tức giận rồi lại không có bất cứ phản ứng gì, cho đến khi tiểu hài tử sắp đi vào cổng lớn nàng mới nhấc chân đuổi theo.

 

Hai sư đồ ở chung không mấy vui vẻ, từ đầu đến cuối đều không hợp nhau, cách ngày Bạch Nhược Trần rời đi đã hơn nửa tháng, mỗi ngày ngay cả nói chuyện cũng không nói được mấy câu, nhưng dù sao vẫn tốt hơn lúc đầu, chí ít Bạch Xu sẽ không mỗi ngày làm loạn đòi đi khỏi đây, nàng ấy tâm tính trẻ con, náo loạn mệt mỏi rồi sẽ thu liễm lại.

 

Sau khi vào cổng lớn, Bạch Xu dừng lại, xoay người nhìn phía sau, nhìn thấy dáng vẻ không nhanh không chậm của đối phương, nàng càng tức giận, bỏ đi không hề quay đầu lại.

 

Nàng ở Đào Hoa Đảo muốn gió được gió muốn mưa được mưa, chưa từng chịu ủy khuất, Mộc Thanh chính là một tảng đá vừa cứng vừa lạnh, đối với tiểu hài tử cũng có thể thờ ơ. Nàng mang một thân quần áo ẩm ướt trở về phòng, yên lặng tìm xiêm y để thay.

 

Nhưng rốt cuộc chỉ mới bốn năm tuổi, tay chân vụn về, làm gì cũng không thuận tiện, cũng không biết cách mặc y phục, nên chỉ có thể giống như trước đây, tùy tiện khoác lên người, xem như xong việc.

 

Sau đó Mộc Thanh sẽ đến mặc lại giúp nàng.

 

Bạch Xu cũng sẽ không vì vậy mà cảm kích Mộc Thanh, mặc xong y phục bước xuống giường, nàng kiên cường nói:”Là ngươi tự mình muốn mặc cho A Xu, A Xu không nhờ ngươi giúp.”

 

Mộc Thanh giương mắt nhìn nàng, nhặt toàn bộ y phục ẩm ướt trên mặt đất lên, đạm nhạt nói một câu:”Mặc giày vào.”

 

Nàng còn đi chân trần, hai bàn chân mềm mại xích lỏa giẫm lên mặt đất, bị nhắc nhở nàng mới chậm nửa nhịp nhớ ra bản thân còn chưa mang giày, nhưng bởi vì còn đang giận dỗi, thích sỉ diện, cho nên nàng không hề cảm kích nói:”Ta biết, không cần ngươi nói.”

 

Mộc Thanh không chấp nhất tiểu hài tử, mang y phục còn đang rõ nước xuống lầu. Điều này làm cho Bạch Xu có cảm giác một quyền đánh vào vải bông, dường như bất kể nàng làm gì đối phương cũng không để tâm, nàng đứng bất động chốc lát, yên lặng mang giày, có phần do dự nhưng rốt cuộc vẫn theo xuống lầu.

 

Hai người hằng ngày ở chung chính là như vậy, một người không chịu quản giáo, một người bình chân như vại, vạn năm bất biến, Mộc Thanh nhớ tình bạn cũ nên nhận lấy đệ tử này, Bạch Xu bị ép đến Lâm An tu luyện, một lớn một nhỏ giằng co không dứt.

 

Bạch Xu vẫn luôn muốn trở về Đào Hoa Đảo, ngày nhớ đêm mong, ngủ cũng mơ được trở về, nhưng tỉnh lại thấy bản thân vẫn nằm trong gian phòng quạnh quẽ, nàng bám vào ô cửa sổ nhìn xuống, có thể thấy Mộc Thanh đang uống trà ở hậu viện, hoặc nhàn nhã ngồi đó, có lúc cũng sẽ tĩnh tâm tu luyện.

 

Bạch Xu còn nhỏ chưa trải sự đời, không hiểu những thứ này, nàng ở Đào Hoa Đảo vui chơi ầm ĩ quen rồi, không hiểu vì sao người này cả ngày vô dục vô cầu, không dính khói lửa nhân gian. Thế giới rắc rối phức tạp, Mộc Thanh tựa như kẻ ngoài cuộc, không dính phàm tục.

 

Cứ như thế ngày qua ngày, cuối cùng Bạch Xu bại trận, tiểu hài tử không chịu được tịch mịch, nàng lại không gặp được người khác, nên chỉ có thể không tình nguyện mà tìm đến.

 

Nhìn thấy Mộc Thanh đang pha trà, nàng gượng gạo nói:”A Xu muốn uống…”

 

Đối phương không quan tâm.

 

Nàng phông má, da mặt dày bò lên ghế đá, nửa thân người nằm ở trên bàn, nhìn chằm chằm Mộc Thanh.

 

Mộc Thanh dừng một chút, rót đầy một tách trà nóng, đẩy đến trước mặt nàng.

 

Nàng cũng không nói cảm ơn, hai tay cầm tách trà tinh xảo đưa đến bên môi, chỉ một ngụm đã uống sạch nước trà, sau đó buông cái tách xuống, đẩy trở lại, sai sử:”Còn muốn uống!”

 

Mộc Thanh lại rót thêm một tách, đẩy đến trước mặt nàng, lúc nàng cầm tách lên uống, Mộc Thanh hỏi:”Buổi tối có muốn cùng bản quân ra ngoài một chuyến?”

 

Đây là lần đầu tiên Bạch Xu rời khỏi Đào Hoa Đảo, nàng không biết thế giới bên ngoài có dáng vẻ gì, sau khi đến nơi này ngoại trừ rừng trúc cũng chưa từng đi qua chỗ khác, vừa nghe được đi ra ngoài nàng thoáng chốc ngẩn người:”Đi chỗ nào?”

 

“Trên phố.”

 

Nàng không hiểu cái gì là đường phố, mở to đôi mắt hiếu kỳ nhìn Mộc Thanh.

 

Rất nhanh, chờ lúc trời tối, nàng sẽ biết.

 

Vu Sơn Trấn trong ảo cảnh vô cùng phồn hoa náo nhiệt, thôn trấn không lớn nhưng đèn lồng rực rỡ sáng như ban ngày, đường phố đông đúc, hai bên đường là tửu lâu, các loại cửa hàng, bán son phấn bán hoa đăng, rực rỡ muôn màu đủ loại vật phẩm.

 

Bạch Xu bị ảo cảnh ràng buộc, lúc nhìn thấy phố Nhai Thạch nàng chợt thanh tỉnh trong giây lát, nhưng không bao lâu lại bị kéo vào, thể xác và tinh thần đều hóa thành Tiểu Bạch Xu.

 

Đột nhiên nhìn thấy nhiều người như vậy nàng nửa là kinh ngạc nửa là e dè, có thể là bị tiếng rao của người bán hàng rong làm giật mình, nàng vội vàng dựa vào người Mộc Thanh, sợ đến ôm lấy chân đối phương.

 

Người bán hàng rong mắt sắc, thấy nàng xinh đẹp khả ái, nghĩ là nàng xấu hổ, cười híp mắt hỏi:”Tiểu cô nương, mua hình nhân bằng đường không? Hai văn tiền một cái, mua một cái đi.”

 

Trước kia ở nhà hoành hành vô pháp vô thiên, ra ngoài gặp phải nhiều người, nàng bỗng nhiên trở nên xấu hổ rụt rè, lần đầu tiên Bạch Xu tiếp xúc với nhân thế phức tạp, có rất nhiều việc nàng không hiểu. Dáng vẻ của người bán hàng rong không diễm lệ tuyệt mỹ giống như thần hồ tộc trên đảo, hắn rất thô kệch, cũng không đủ hàm hậu, lại nói chuyện lớn tiếng khiến Bạch Xu bị dọa, nàng khẩn trương nắm tay Mộc Thanh, liên tục nép sau lưng nàng ấy.

 

Nàng còn quá nhỏ không nắm được cả bàn tay của Mộc Thanh, chỉ có thể dùng sức bắt lấy hai ngón tay của nàng ấy.

 

Thật ra Mộc Thanh chính là cố ý dẫn người ra ngoài đi dạo, dù sao ở trong nhà lâu rồi, cũng nên bước ra nhìn thế giới bên ngoài, Bạch Nhược Trần giao phó nữ nhi cho nàng, đơn giản chính là muốn để Bạch Xu tiếp xúc nhân thế đồng thời tu tâm dưỡng tính.

 

Nàng không phản ứng của Bạch Xu lại lớn như vậy, cúi đầu liếc nhìn phía sau, trầm mặc một hồi, rốt cuộc vẫn kéo tiểu hài tử ra phía trước.

 

Nào biết Bạch Xu không được tự nhiên, thoáng chốc vùi mặt vào y bào của nàng, đồng thời cũng ôm lấy nàng.

 

Người bán hàng rong bật cười, ngẩng đầu nhìn Mộc Thanh, nói:”Lệnh ái hẳn là rất ít ra phố, dễ xấu hổ như vậy.”

 

Hắn cho rằng Bạch Xu là nữ nhi của Mộc Thanh.

 

Phàm nhân hiếm khi gặp người tu tiên, chỉ nghe qua danh hào của tôn thượng, lại không biết nàng có dáng vẻ gì, gặp Mộc Thanh dẫn theo một nữ hài tử còn tưởng là phu nhân của hộ nhân gia nào đó ở trấn trên.

 

Mộc Thanh cũng không giải thích, thản nhiên nói:”Nàng sợ người lạ.”

 

Người bán hàng rong nói:”Nên ra ngoài nhiều một chút, sẽ không sợ người lạ nữa.” Nói xong, hắn cúi người múc nửa muôi nước đường, hỏi:”Phu nhân muốn mua hình nhân đường không, đường mới vừa nấu xong, mua cho lệnh ái nếm thử đi.”

 

Nước đường đặc quánh được nấu trong chảo sắt, hương thơm mê người. Bạch Xu chưa từng ăn thứ này, ngửi thấy mùi thơm thì âm thầm nghiêng đầu xem, vô cùng hiếu kỳ.

 

Mộc Thanh rũ mắt, nhẹ giọng hỏi:”Có muốn hay không?”

 

Nàng nhìn xuống, hai cánh tay nhỏ nới lỏng, nhìn thấy trước quầy hàng cắm không ít hình nhân tinh xảo sống động, nàng do dự chốc lát rồi gật đầu, giọng nói nhỏ như muỗi kêu:”Muốn…”

 

Người bán hàng rong cười híp mắt, lập tức đáp:”Được rồi!”

 

Sau đó để nàng xoay tấm gỗ chọn tranh, xoay trúng cái gì thì vẽ cái đó.

 

Bạch Xu nhăn nhó cả buổi mới cẩn cẩn dực dực xoay tấm gỗ, trúng vào một con chim sẻ.

 

Đường phố đèn hoa rực rỡ âm thanh náo nhiệt, cứ như vậy lẳng lặng chờ đợi, người bán hàng rong tay chân lanh lẹ, chỉ hai ba động tác đã nặn xong, thêm một que trúc để định hình liền cho ra thành phẩm.

 

Mộc Thanh đưa tay đón lấy, trả hai văn tiền, dẫn nàng rời đi.

 

Đi được một đoạn, Bạch Xu mới dám nhận lấy que kẹo, nàng không ăn, chỉ hiếu kỳ quan sát, xem xét nửa ngày mới nhẹ nhàng liếm một cái.

 

Ngọt.

 

Lúc này nàng trợn tròn đôi mắt, có chút kinh ngạc.

 

Đào Hoa Đảo không có loại đồ chơi này, tất cả nơi đây hoàn toàn mới lạ.

 

Đêm đó trở lại trạch viện, kẹo đường đã ăn xong rồi, nhưng Bạch Xu vẫn nhớ thương trong lòng, nàng trèo lên mái nhà, muốn nhìn con phố buổi tối vừa đi qua, nhưng rừng trúc có cấm chế, tất cả ngoài kia nàng không thể nhìn thấy, chỉ có thể nhìn thấy bầu trời tinh nguyệt vô ngần.

 

Trạch viện bị ngăn cách với phố Nhai Thạch, là hai mảnh trời khác biệt, rõ ràng giao thoa cùng một điểm rồi lại không thể dung hòa.

 

Bạch Xu không hiểu vì sao không thể nhìn thấy cảnh sắc bên ngoài, mà những người đó cũng không đến nơi này.

 

Màn đêm buông xuống, sau khi xuống khỏi mái nhà, nàng vào phòng của Mộc Thanh, hỏi ra vấn đề nàng hiếu kỳ.

 

“Rừng trúc có cấm chế.”

 

“Cấm chế gì?”

 

“Một loại trận pháp.”

 

“Trận pháp?” Nàng trợn to đôi mắt đen láy, vô cùng khó hiểu.

 

Mộc Thanh không lưu ý lắm, trả lời:”Đại La Huyễn Cảnh.”

 

 

Recommended Articles

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!