Đồ Đệ Có Liêm Sỉ – Chương 74

Chương 74: Bao Vây

 

Bốn phía biến hóa, cảnh tượng khi đó không khác gì Bạch Xu đã nhìn thấy vào trăm năm trước, cung điện cô độc đứng sừng sững, oan hồn lang thang khắp nơi, cả thành trì bị oán khí bao phủ.

Hình ảnh oan hồn khắp nơi thật sự đáng sợ, Mộc Thanh nhìn thấy cũng phải kinh sợ, nhưng đây cũng phù hợp với dáng vẻ nên có sau cuộc thảm sát, cũng xem như bình thường khi so với một thành trì trống trãi cô tịch.

Những oan hồn này lang thang không nơi nương tựa, tất cả đều vô tri vô giác bị giam cầm ở nơi này, sắc trời âm u, dường như sắp mưa, nhưng đó chẳng qua là do âm khí quá nặng mà thôi.

Lão long nằm dưới địa cung, thân thể cuộn lại, ngày ngày vẫn canh giữ những oan hồn trong tòa thành trống trãi này.

Người giết nó vừa đến đây tối qua, khi đó Mộc Thanh các nàng còn đang ở trên thuyền. Lúc đó nó đang nằm ngủ gật dưới địa cung, cũng không lường trước lại bỗng nhiên cảm thấy đau đớn, đau đến mức thiếu chút nữa nó lăn lộn tại chỗ, bật người xông ra ngoài xem đã xảy ra chuyện gì.

Kẻ đến chính là người áo đen đã biến mất nhiều ngày, đối phương đứng nơi góc tường, lạnh lùng nhìn nó.

Long long hỏi: “Người đến từ phương nào?”

Người áo đen không rên một tiếng, chỉ ngước mắt nhìn nó.

Cũng không biết người này đã dùng biện pháp gì, oan hồn xung quanh bắt đầu lần lượt biến mất với tốc độ cực nhanh.

Lão long không khỏi hoảng sợ, muốn ngăn cản nhưng bất kể nó làm như thế nào cũng không thể đến gần, dường như có một bức tường vô hình đang giam cầm nó, khiến nó không cách nào thoát ra được.

Hiển nhiên người áo đen có sự chuẩn bị từ trước, cho nên không chút sợ hãi.

Năm đó Thiên Tiệm Thập Tam Thành rơi vào thảm sát, lão long bị nhốt trong địa cung không thể ra ngoài, những năm qua nó vẫn luôn hối hận tự trách, cho nên đã lựa chọn ở lại nơi này bảo vệ cho những oan hồn còn sót lại.

Mắt thấy những oan hồn dần dần biến mất, nó vô cùng tức giận mà ngâm dài một tiếng, dùng sức xông tới, muốn phá vỡ cấm chế đang ràng buộc bản thân, nhưng mà không làm nên chuyện gì.

“Dừng tay! Ngươi muốn làm gì!” Lão long nóng nảy, đuôi rồng ầm ầm đong đưa, đánh thẳng về phía trước nhưng không thể gây thương tổn đến đối phương dù chỉ một chút.

Người áo đen chưa từng nhìn nó dù chỉ một cái mà chỉ vung tay lên, dùng thực lực kinh khủng ném lão long ngã trên mặt đất, đồng thời gắt gao khống chế tựa như chơi đùa một con sâu nhỏ.

Lão long phản kháng nào ngờ vừa mới cử động, gân cốt giống như bị bóp nát, cả thân thể trở nên vặn vẹo. Nó đau đớn kêu rên, long lân cứng rắn vỡ vụn, toàn thân xuất hiện vô số vết nứt sâu đến tận xương, long huyết không ngừng tràn ra bên ngoài.

Rõ ràng người áo đen chưa hề làm gì, nó lại đau đớn muốn chết, cả thân thể giống như bị lưỡi dao sắc bén rạch ra từng đường một.

Mộc Thanh nhìn thấy mà lạnh đến tận trong lòng, kết hợp với những lời lão long vừa nói, nàng đã biết rốt cuộc là xảy ra chuyện gì.

Người áo đen không phải là đối thủ của lão long, chẳng qua người đó đã sử dụng một biện pháp khác để đối phó nó.

Vừa rồi nó nói, người đó là hậu nhân trong thành.

Xem ra hậu nhân đó cũng không phải người áo đen, phía sau hẳn là còn có người khác giúp đỡ, nhưng Mộc Thanh không tìm thấy bóng dáng của đối phương.

Người áo đen hành động cực nhanh, hơn nữa không đặt lão long vào trong mắt, dường nhưng người đó đang khống chế trận pháp gì đó nhằm nhanh chóng mang tất cả oan hồn trong thành đi.

Không bao lâu, chỉ còn sót lại một vài oan hồn, nhưng người đó cũng không dự định dừng tay mà muốn mang tất cả đi.

Lão long nổi giận, lập tức vẫy đuôi ngâm dài, nhịn đau phá vỡ cấm chế, lửa giận ngập trời thề phải xé người kia thành từng mảnh, ai biết còn chưa đến trước mặt người áo đen nó lại đột nhiên mất khống chế mà ầm ầm ngã xuống, trên lưng xuất hiện một vết thương sâu đến đáng sợ, long huyết chảy đầy đất.

Nó bị thương quá nặng, lúc này chỉ tựa như một con diều rách bị gió thổi nhưng không còn sức lực để bay lên mà chỉ có thể lao thẳng xuống đất.

Người áo đen chưa từng cho nó dù chỉ nửa ánh mắt, cho đến lúc bắt đi một oan hồn cuối cùng mới chịu dừng tay.

Lão long hấp hối nằm trên mặt đất, không cử động được nên chỉ có thể mở to mắt nhìn người áo đen bỏ đi, lúc trận pháp được thu hồi, kết giới xung quanh cũng biến mất, nó cảm nhận được điều gì đó, lúc này mới biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Nó gian nan nhìn ra ngoài tường thành, lại nhìn thấy hai bóng người, ngoại trừ người áo đen thì ra bên ngoài còn có hai người khác, một nữ tử mặc hoa phục, một thiếu niên mặc trường bào màu xám. Nó mơ hồ cảm nhận được cảm giác quen thuộc từ trên người thiếu niên kia, từ sau khi Thiên Tiệm Thập Tam Thành bị hủy nó chưa từng có cảm giác này.

Lão long đã lập khế ước với quân chủ đầu tiên của Thiên Tiệm Thập Tam Thành, sau khi quân chủ qua đời, khế ước cũng sẽ không vì vậy mà biến mất, nó phải tuân thủ ước định, che chở cho Thiên Tiệm Thập Tam Thành, che chở cho tất cả các đời quân chủ, cùng với bách tính trong thành.

Nó không thể thương tổn đến hậu nhân của quân chủ, thậm chí sẽ vì vậy mà bị khống chế, người áo đen chính là lợi dụng điều này, không cần tự mình ra tay cũng có thể tạm thời bao vây lão long trong trận pháp, để hậu nhân ở bên ngoài mặc sức chém giết.

Ba ngàn năm trước, ma tộc cũng lợi dụng việc này để uy hiếp lão long, khiến Thiên Tiệm Thập Tam Thành gần như bị tàn sát không còn một ai, hôm nay người áo đen lại dùng cách cũ, triệt để lấy tính mạng của nó.

Mộc Thanh nhìn kỹ, liền thấy nữ tử mặc hoa phục và thiếu niên mặc áo xám thấp thoáng bên ngoài tường thành.

Là Dung Nguyệt và A Lương.

Cả người A Lương tràn đầy thương tích, vết máu loang lổ, trong tay hắn cầm một món thần khí, cả người vô thức run rẩy, khóe môi xanh tím, sắc mặt trắng bệch.

Hắn đã bị khống chế.

Tiểu tử này từ đã trung thực, ngay cả Giang Lâm bị thương cũng sợ hãi không biết làm sao, hôm nay lại gặp phải loại chuyện này, tất nhiên là vô cùng sợ hãi.

Mộc Thanh từ xa nhìn lại, vừa kinh ngạc vừa khiếp sợ không ngớt.

Hậu nhân của Thiên Tiệm Thập Tam Thành, A Lương…

A Lương là nàng nhìn từ nhỏ đến lớn, tiểu tử này rõ ràng là cô nhi Giang Lâm nhặt được ở Kinh Châu, nhiều năm qua chưa từng có điểm nào khả nghi, tại sao lại như vậy… sau khi Thiên Tiệm Thập Tam Thành bị thảm sát, những người còn sống sót đều cùng nàng chết tại Côn Sơn, vì sao hơn ba nghìn năm sau lại xuất hiện.

Không chỉ có Mộc Thanh, hiển nhiên Bạch Xu cũng không ngờ tới, sự xuất hiện của người áo đen đã nằm trong dự đoán, cho dù người đó không hiện thân, việc này cũng không thoát khỏi liên quan đến người đó, nhưng vì sao A Lương lại ở chỗ này.

Giang Lâm bị ngăn cản ở bên ngoài nên không thể nhìn thấy những hình ảnh này, mà chỉ nhìn thấy một người một hồ ly đứng bất động.

Giang Lâm kiềm chế không được tính tình, lo lắng hai người các nàng ở bên trong xảy ra chuyện gì, cũng sợ sẽ có biến cố, vì thế vận chuyển linh lực muốn truyền âm cho Mộc Thanh.

Mộc Thanh hoàn hồn, khung cảnh xung quanh trong nháy mắt trở lại như cũ. Bạch Xu đến bên cạnh nàng, thấp giọng nói: “Mau rời khỏi đây.”

Kết giới do lão long lập ra ầm ầm sụp đổ, bầu trời bỗng nhiên sản sinh dị biến, gió thổi không ngừng.

Tất cả mọi người trở nên cảnh giác, phát hiện không thích hợp, Mộc Thanh nhìn về phía nhóm người Giang Lâm, cách rất xa đã nhìn thấy bên kia có một nhóm thị vệ mặc giáp đen ùng ùng kéo đến.

Cách nhiều năm, nàng còn nhớ rõ đây từng là những tu sĩ bảo vệ thành, hơn nữa đã hy sinh trong trận đại chiến. Những bộ giáp đều trống rỗng, không có cơ thể, ngay cả một bộ xương cũng không có, chỉ có hồn thể âm khí dày đặc ở bên trong.

Mộc Thanh biến sắc, Giang Lâm bọn họ cũng đã nhận ra sự dị thường, đều quay đầu nhìn lại, chẳng những không hề sợ hãi trước cảnh tượng kinh khủng này mà còn chuẩn bị ứng chiến.

Bọn họ không biết sự lợi hại của những thị vệ này, cho rằng chỉ là loại hồn thể bình thường, nghĩ rằng bản thân có thể ngăn cản được. Nhưng Mộc Thanh hiểu rất rõ, những thị vệ này lúc sinh thời mỗi một người đều vô cùng lợi hại, thực lực không thể khinh thường, hiện tại đã chết, lại trải qua ba ngàn năm tích lũy oán khí tất nhiên càng kinh khủng hơn so với trước đây.

Nàng không chút do dự, đưa tay kéo nhóm người Giang Lâm đến bên cạnh mình, quyết đoán nói: “Rời khỏi đây trước, không nên đối đầu với bọn họ.”

Bạch Xu ở phía trước dẫn đường, dẫn mọi người rời đi từ hướng khác.

Thanh Hư biết vừa rồi hai người các nàng nhất định đã nhìn thấy gì đó, hiểu biết cũng nhiều hơn mọi người, vì thế vừa đuổi theo vừa hỏi: “Làm sao vậy, xảy ra chuyện gì?”

Mộc Thanh không kịp giải thích, chỉ có thể vừa bố trí kết giới vừa bình tĩnh trả lời: “Đó là tu sĩ bảo vệ thành, không nên xung đột chính diện.”

Tu sĩ bảo vệ thành so với tu sĩ thông thường mà nói, giống như bách tính không giỏi chiến đấu so với đại tướng quân dũng mãnh thiện chiến, cách biệt không chỉ là có chút ít, cứng đối cứng không khác gì tự tìm đường chết.

Thanh Hư từng nghe về tu sĩ bảo vệ thành của Thiên Tiệm Thập Tam Thành, lúc này sắc mặt thay đổi, ai có thể nghĩ đến sẽ gặp phải chuyện này.

Mộc Thanh không có thời gian để nói nhiều, nàng dự định ở lại yểm hộ cho mọi người đi trước.

Lục Phó Ngôn lo lắng cho sư tôn nhà mình, cũng không tiếp tục chạy ở phía trước nữa mà ở lại giúp nàng, hắn có lòng tốt nhưng loại thời gian này hắn ở lại chỉ thêm phền, cho dù hắn dốc hết toàn lực cũng chỉ có thể gãi ngứa cho những quỷ tu sĩ kia.

Thấy hắn che chắn ở phía sau, Mộc Thanh nghiêng đầu nói: “Làm gì vậy, còn không mau đuổi theo các sư thúc của ngươi!”

Lục Phó Ngôn không đi, bướng bỉnh nói: “Đồ nhi ở lại góp một phần sức.”

Mộc Thanh lười nhiều lời vô ích với hắn, lập tức khoát tay đẩy hắn ra, để Thanh Hư dẫn người đi, Thanh Hư cũng không nói nhiều, trực tiếp nắm vạt áo của Lục Phó Ngôn để kéo người đi, không cho tiểu tử này ở lại cản trở.

Dù sao tuổi còn trẻ, chưa trải sự đời, không biết thực lực của bản thân nằm ở đâu, dễ dàng từ nhiệt tình biến thành phá hoại.

Bạch Xu dẫn đầu cũng không lo lắng cho Mộc Thanh, nàng lập tức biến lớn, nâng móng vuốt ném những đệ tử tu vi thấp nhất lên lưng mình.

Không cần lo lắng cho những người khác, Mộc Thanh có thể chuyên tâm đối phó quỷ tu sĩ, nàng dùng linh lực kết ấn, đánh về phía đám quỷ tu sĩ, tạm thời ngăn cản bọn họ, sau đó lập tức đuổi theo nhóm người Bạch Xu.

Chiêu này uy lực không nhỏ, đám quỷ tu sĩ không kịp tránh né nên bị đẩy xa mấy trượng, có kẻ rơi cả mũ giáp, chỉ còn một bộ giáp không đầu, nhìn vào đặc biệt đáng sợ.

Một đệ tử ngồi trên lưng Bạch Xu thoáng quay đầu nhìn lại, đúng lúc nhìn thấy cảnh tượng này, hắn sợ đến sắc mặt tái nhợt, run rẩy thành cái sàng.

Cũng đúng vào lúc này, bên cạnh Giang Lâm bỗng nhiên xuất hiện một bóng đen, Hoàng trưởng lão ở bên trái của nàng còn chưa kịp hoàn hồn thì đã gục trên mặt đất, miệng phun máu tươi.

Đệ tử Tẩy Kiếm Tông nóng lòng dừng lại dìu hắn, nào ngờ chỉ trong chớp mắt đầu một nơi thân một nơi, cái đầu rơi ngay vào trong ngực Hoàng trưởng lão.

Không biết từ đâu xuất hiện một gã quỷ tu sĩ, lúc này đang lạnh lùng đứng bên cạnh Hoàng trưởng lão, trong tay hắn còn cầm một thanh đao, lưỡi đao còn đang rỉ máu.

Bạch Xu ở phía trước lập tức quay đầu lại, muốn giải quyết tên quỷ tu sĩ này, nhưng không biết từ đâu lại xuất hiện thêm mười tên quỷ tu sĩ khác, bao quanh tất cả mọi người. Đám quỷ tu sĩ này không chút do dự, vung đao động thủy, trực tiếp giết chết những người chưa kịp phòng bị, động tác vừa dứt khoát vừa tàn bạo.

“Sư phụ!”

“Sư huynh!”

Chỉ phút chốc đã có vài người chết, những tu sĩ còn lại không một ai không bi phần, nắm chặt trường kiếm muốn xông lên báo thù, nhưng bọn hộ không phải đối thủ của đám quỷ tu sĩ, thậm chí có một số người mới vừa rút binh khí ra thì đã ngã gục xuống.

Thanh Hư lập tức hô: “Không nên liều mạng, thối lui!”

Bạch Xu tiến lên vung móng vuốt giải quyết vài tên quỷ tu sĩ, cứu được Hoàng trưởng lão.

Mộc Thanh quay lại chỗ nhóm người, muốn giúp Bạch Xu cùng nhau ngăn địch, không ngờ biến cố ập đến, Lục Phó Ngôn đột nhiên quỳ rạp xuống đất.

“Sư tôn…”

Recommended Articles

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!