Đồ Đệ Có Liêm Sỉ – Chương 63

Chương 63: Bao che

 

Chỉ trong chớp mắt, người ở lầu trên lầu dưới đều chạy ra ngoài.

Nhã các lập tức trở nên ầm ĩ, một đám người tụ tập phía Tây biệt viện, nhóm người Dương môn chủ cũng vội vã chạy đến, gần như chỉ sau nhóm người Thanh Hư một bước.

Ngay tại giao lộ, một đường dẫn đến Tây viện, một đường dẫn ra trước cửa, toàn bộ khu vực trung tâm giao lộ lõm thành một cái hố sâu. Trong góc tường, hai nam tử nằm trong vũng máu chết không nhắm mắt, trên người đều có vết cào đáng sợ sâu đến tận xương, yết hầu của hai người bọn họ đều bị móng vuốt sắc nhọn cắt vỡ, máu thịt nhầy nhụa, nhìn mà rợn người.

Mộc Thanh mang theo Bạch Xu đã biến trở lại hình dạng bản thể, từ xa xa nhìn thấy cảnh tượng này trong lòng đột nhiên căng thẳng, mơ hồ nảy sinh cảm giác bất an.

Đến gần mới nhìn thấy hai nam nhân kia đều là người quen, một người là đường chủ của Tẩy Kiếm Tông, người kia là chủ sự của Liễu gia. Đường chủ Tẩy Kiếm Tông này là một người hiền lành, tính tình ôn hòa dễ nói chuyện, lần này được sắp xếp ở đối diện phòng Mộc Thanh, lúc vào Tây viện còn vui vẻ chào hỏi Mộc Thanh các nàng, hiện tại  máu me đầm đìa khiến nhóm người Phượng Linh Tông kinh sợ không ngớt.

Có người kinh ngạc nói: “Hà đường chủ! Liễu chủ sự!”

Liễu Thành Nghĩa đứng bên ngoài vòng người nên vẫn chưa nhìn thấy thảm trạng bên trong, lúc nghe được lời này hắn không khỏi ngẩn người, lập tức vội vàng chen vào trong, nhìn thấy tử trạng thê thảm của Liễu chủ sự hắn giống như bị sét đánh, vẻ mặt khó tin, toàn thân run rẩy mất khống chế.

“Nhân Thiện!” Đôi mắt hắn trừng to như sắp nứt ra, nửa quỳ trước mặt Liễu Nhân Thiện đã tắt thở, trên tay dính đầy máu tươi, hắn vừa đau đớn vừa phẫn hận nhìn những người đang vây xem, lớn tiếng hỏi: “Xảy ra chuyện gì, là ai làm?!”

Liễu Nhân Thiện là đường đệ của Liễu Thành Nghĩa, Liễu gia hiện nay có hai cánh tay đắc lực, huynh đệ tình thâm, nhiều năm đồng tâm hiệp lực giúp đỡ lẫn nhau. Lần này đến An Dương có việc quan trọng, Liễu Nhân Thiện vốn nên đóng tại Giang Nam nhưng vì không yên lòng đại ca nhà mình nên mới cố ý đi cùng, ai ngờ chưa đến hai ngày đã chết một cách không rõ ràng.

Mộc Thanh đứng bên trong, lặng lẽ quan sát một vòng nhưng không phát hiện bất cứ điểm nào khả nghi, chẳng qua lúc nhìn vết thương trên người Liễu Nhân Thiện, nàng không khỏi nhíu mày.

Bạch Xu trong túi vải nhìn ra bên ngoài, thấy hai người chết đôi mắt trừng rất to, cùng với yết hầu bị cào nát, đồng tử phút chốc dựng đứng.

Nhã các có rất nhiều người canh giữ, các tông phái đều có mặt, dù vậy vẫn chết hai người mà không ai hay biết, hơn nữa hai người này thân phận không thấp, thực lực không kém, nhưng rồi lại chết một cách thê thảm như vậy, thực sự làm cho người ta run sợ.

Dương môn chủ và Hoài Không đại sư đứng đối diện, vẻ mặt trầm trọng.

Phát hiện người chết đầu tiên chính là trưởng lão râu bạc của Tẩy Kiếm Tông, có lẽ đã phát hiện chuyện kinh khủng gì đó nên khiến hắn rơi vào hoảng sợ cực độ, mãi đến khi môn chủ môn chủ truy hỏi hắn mới toàn thân run rẩy, vẻ mặt tràn ngập sợ hãi nhìn phía hồ ly trắng, đồng thời liên tục lui về phía sau, đôi mắt trừng lớn, run giọng nói: “Ta thấy, là nó, là nó làm!”

Xung quanh tức thì yên lặng, mọi người đồng loại nhìn về phía các nàng.

Trưởng lão râu bạc run rẩy như cái sàng, cực kỳ sợ hãi nhưng lại miễn cưỡng nhịn xuống, lớn tiếng quát: “Chính là nó! Nó giết Liễu chủ sự, lão phu tận mắt nhìn thấy, nó giết!”

Phòng của trưởng lão râu bạc nằm ở phía Đông Nam trên lầu hai, đứng trước cửa sổ trùng hợp có thể nhìn thấy khung cảnh nơi này, lúc xảy ra chuyện hắn đứng trước cửa sổ hóng gió, nào ngờ lại từ xa nhìn thấy cảnh tượng như vậy.

Khi đó đường chủ của Tẩy Kiếm Tông đã ngã xuống, bạch hồ đang giải quyết Liễu Nhân Thiện, chỉ trong chốc lát Liễu Nhân Thiện đã chết thảm không kịp kêu cứu.

Có thể dễ dàng giết chết hai người tu vi không thấp giống như chém cá trên thớt, râu bạc đứng sau cửa sổ nhìn thấy cảnh tượng này sợ đến thất hồn lạc phách, cho đến lúc bạch hồ nhân lúc đêm đối lẻn trở về Tây Viện, đệ tử tuần tra phát hiện ra thi thể, hắn mới dám xuống lầu.

Hiện tại người đông thế mạnh, râu bạc cố lấy dũng khí kể lại những gì mình đã nhìn thấy, phẫn nộ chỉ vào Bạch Xu hỏi tội.

“Nghiệt súc, tam trưởng lão và Liễu chủ sự có thù oán gì với ngươi, sao lại ra tay ác độc như vậy!”

Bốn phía đồng loạt ồ lên, không ai là không khiếp sợ.

Sự lợi hại của Bạch Xu mọi người đều chứng kiến, nàng có thể dễ dàng ngăn chặn người áo đen, mọi người cam chịu nàng là linh sủng của Mộc Thanh, nhưng dù sao trước nay chưa từng gặp nên khó tránh nghi ngờ.

Những người ở đây lăn lộn Tu Chân Giới nhiều năm cho đến bây giờ cũng chưa từng thấy linh sủng nào thực lực mạnh như vậy, hơn nữa xuất hiện đúng vào lúc này, lại cộng thêm việc đêm nay, muốn người ta không hoài nghi cũng không được. Thật ra từ lúc Bạch Xu xuất hiện đối phó Dung Nguyệt mọi người đã bắt đầu kiêng kỵ, chẳng qua ngại vì mặt mũi của Mộc Thanh nên không tiện nhiều lời, mà nay xảy ra biến cố, mũi dùi chỉ thẳng vào Bạch Xu, thái độ của mọi người cũng lập tức thay đổi.

Có người bàng quan không nói, có người trực tiếp chỉ trích, còn có một số người bởi vì thiên vị Phượng Linh Tông mà đứng về phía Bạch Xu.

“Linh sủng càng mạnh càng khó khống chế, ta đã nói rồi, sư huynh còn không tin…” Một đệ tử Lưu Vân Tông thấp giọng thì thầm, thổn thức không ngớt.

Lưu Vân Tông chuyện thuần dưỡng linh sủng hàng loạt, rất có kỹ thuật và kinh nghiệm về mặt này, Bạch Xu vừa xuất hiện Lưu Vân Tông đã chú ý đến nàng, bọn họ đã sớm âm thầm quan sát, hôm nay xảy ra việc này bọn họ tất nhiên sẽ đứng về phía đối lập.

Linh sủng vốn là yêu thú, nghiệt súc chính là nghiệt súc, chung quy không thể sánh với con người.

Một câu nói đơn giản phút chốc dấy lên gợn sóng không nhỏ, có thể đệ tử này đã nói đúng suy nghĩ trong lòng mọi người, Liễu gia và Tẩy Kiếm Tông không người nào không đen mặt.

A Lương không cam lòng, biết bọn họ đang cố ý hắt nước bẩn, hắn bật người trả lời: “Ngươi nói cái gì? Không được ngậm máu phun người, không có bằng chứng đừng tùy tiện vu khống!”

Bị quát lớn trước mặt mọi người, đệ tử kia lập tức đỏ mặt tía tai, nghẹn lời chốc lát mới không phục mà nói: “Ta không chỉ đích danh ai, ngươi kích động như vậy làm gì?”

A Lương thật thà, cảm thấy đây là đang nói xấu, liền kiên quyết nói: “Sư bá ta và hai người Liễu chủ sự không thù không oán, ngươi đây là âm thầm ám chỉ, ăn nói lung tung!”

Lời này vừa nói ra, sắc mặt của những người đó càng khó coi.

Trưởng lão râu bạc chỉ nhắc đến Bạch Xu, tiểu tử này lại Mộc Thanh kéo cả Mộc Thanh vào, thực sự quá ngu ngốc. Hơn nữa Mộc Thanh và Liễu Nhân Thiện từng có mâu thuẫn, năm đó đến Liễu gia cứu người, Liễu Nhân Thiện ngăn không cho vào, Mộc Thanh cũng vì vậy mà trở mặt. Chuyện cũ không thể nói rõ trong đôi câu vài lời, nói chung Liễu Nhân Thiện và Mộc Thanh các nàng không hợp nhau, mâu thuẫn trở nên gay gắt ra tay giết người… cũng không phải là không thể.

Vạn sự đều có khả năng, trên thế gian này có những chuyện không tuân theo lẽ thường.

Nhưng cho dù nghĩ như vậy cũng không ai dám nói ra, mọi người chỉ nhìn Mộc Thanh một cách đầy ẩn ý.

Mộc Thanh gặp biến không sợ hãi, mặt không biểu cảm đè hồ ly trắng trở vào trong túi vải, đồng thời buộc chặt miệng túi, đây rõ ràng là muốn bao che.

Đối mặt với sự nghi ngờ, Mộc Thanh cũng không vội vàng giải thích, mà chỉ liếc mắt nhìn đệ tử vừa rồi, tiếp đến là nhìn về phía râu bạc, không mặn không nhạt hỏi: “Hoàng trưởng lão nói nhìn thấy một con bạch hồ, còn nhớ kỹ hình dạng cụ thể sao?”

Trưởng lão râu bạc sững sốt, lập tức thốt ra: “Bạch hồ còn có thể như thế nào, không phải là hồ ly sao.”

“Không có gì khác nữa?”

“Không có.”

“Bạch hồ giết người, trở về Tây Viện, vậy Hoàng trưởng lão có nhìn thấy nó vào gian phòng nào không?” Mộc Thanh hỏi.

Râu bạc nghẹn lời, lúc đó hắn trốn ở sau cửa sổ không dám cử động, tất nhiên là không biết, vì thế do dự nói: “Chuyện này…”

Mộc Thanh không nhanh không chậm nói: “Hoàng trưởng lão đã không thấy rõ dáng vẻ của bạch hồ, lại không biết nó đi vào phòng nào, làm sao xác định nó chính là con trên người ta?”

Râu bạc bị hỏi đến nghẹn lời, ngẫm nghĩ nửa ngày, tự biết bản thân đuối lý liền yếu ớt nói: “Ở đây chỉ có một con bạch hồ, còn có thể trống rỗng xuất hiện một con khác sao? Không phải nó còn có thể là ai?”

Toàn bộ nhã các chỉ có mình Mộc Thanh mang theo một con bạch hồ, xảy ra chuyện nhất định bị hoài nghi đầu tiên, huống hồ sự việc xảy ra ngay bên ngoài Tây Viện, những điều này cũng quá mức trùng hợp.

“Hoàng trưởng lão nói như vậy không khỏi có chút bất công.” Giang Lâm đang bị thương bỗng nhiên đứng ra, sắc mặt của nàng có chút tái nhợt, giọng không lớn nhưng vô cùng có khí phách: “Ngươi chỉ nhìn thấy một con bạch hồ liền kết luận là nó, nếu không phải thì sao? Lên công đường thẩm vấn cũng phải có nhân chứng vật chứng đầy đủ, có lẽ là yêu thú khác, có lẽ là biến hóa mà thành, Hoàng trưởng lão đứng từ khoảng cách xa như vậy, lại một mực chắc chắn chính là linh sủng của Trường Trữ làm, như vậy cũng quá vọng đoán rồi.”

Râu bạc bị những lời này nói á khẩu không trả lời được, quả thật hắn chỉ nhìn thấy một phần sự việc đã đứng ra chỉ chứng Bạch Xu, rồi lại không tự tay bắt được bạch hồ, hoặc là giao đấu với nó, hơn nữa cũng không nhìn thấy bạch hồ vào phòng của Mộc Thanh, căn bản không cách nào xác nhận.

Hắn không lời nào để nói, tự biết bản thân quá nóng vội, trên mặt giống như bị hung hăng giáng một cái tát, thật không còn mặt mũi nào.

Nhưng mà đám người Liễu Thành Nghĩa sẽ không dễ dàng bỏ qua, nhất là đại đệ tử chân truyền của Liễu Nhân Thiện, Văn Thạch.

Nhìn thấy sư phụ của mình chết thảm, Văn Thạch huyết khí dâng lên, cả người không nén được run rẩy, hắn dùng sức nghiến chặt răng đến mức miệng tràn ra mùi máu tươi, hắn phẫn nộ cùng cực mà nhìn chằm chằm Mộc Thanh các nàng, cực lực duy trì bình tĩnh, hắn siết chặt nắm tay, nghiến ra từng chữ: “Mộc tông sư làm sao chứng minh việc này không phải linh sủng của ngươi gây ra?”

Bạch Xu trong túi vải phá vỡ cấm chế ló đầu ra, nàng không muốn chờ ở bên trong nữa. Mộc Thanh rũ mắt, dùng tay nâng chân trước đang khoát lên miệng túi của Bạch Xu, không quá để tâm mà nói: “Nó vẫn luôn cùng ta, ở trong phòng không ra ngoài.”

Trong ánh mắt Văn Thạch hiện lên tơ máu, oán hận trừng mắt nhìn Bạch Xu: “Vậy người nào có thể làm chứng?”

Hắn hoàn toàn không nói lý lẽ, trực tiếp đặt nghi vấn lên trên người Mộc Thanh.

Nhóm người Dương môn chủ từ đầu chí cuối vẫn duy trì im lặng, đứng bàn quan ở một bên.

Đầu ngón tay Mộc Thanh chợt dừng lại, nàng nhớ đến những việc phát sinh ở trong phòng, những việc này tất nhiên không thể nói ra, làm sao có nhân chứng.

Nhưng nàng vẫn bình thản, giương mắt nhìn Văn Thạch, không biện giải mà chỉ trả lời: “Đêm khuya là lúc nghỉ ngơi, không ai có thể làm chứng.”

“Đó chính là không cách nào tự chứng minh trong sạch, cho nên vẫn không thoát được can hệ!” Văn Thạch lớn tiếng nói, khóe mắt đỏ bừng, sư phụ chết thảm không khác gì bầu trời sụp xuống, hắn làm đồ đệ sao có thể xem như không có chuyện gì, hắn siết chặt nắm tay khiến gân xanh nổi rõ, sau đó lại nhìn Thanh Hư một cái, bất cần nói: “Nếu như Mộc tông sư vẫn che chở hung thủ giết người giống như năm đó ở Lục Hoài Đình, ta bất tài cũng không làm gì được!”

Ba chữ ‘Lục Hoài Đình’ vừa nói ra, xung quanh bỗng chốc yên tĩnh, Thanh Hư đứng bên cạnh Giang Lâm vẻ mặt lạnh lẽo, ánh mắt thâm trầm, hai tay siết chặt.

Mộc Thanh cũng thay đổi sắc mặt, mơ hồ mất kiên nhẫn.

Văn Thạch dường như đã nhận định Bạch Xu chính là hung thủ, lại nhìn thi thể sư phụ nằm trong vũng máu mà bi thống vạn phần, hắn hít một hơi thật sâu, nhìn chằm chằm Mộc Thanh, thề phải liều mạng cá chết lưới rách: “Mọi việc không thể chỉ nói bằng miệng, nếu Mộc tông sư thực sự trong sạch, vậy thì có thể để Hoài Không đại sư đứng ra chủ trì công đạo, hồi nghịch một lần sẽ biết thật giả mà thôi!”

 

Recommended Articles

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!