Đồ Đệ Có Liêm Sĩ – Chương 14

Chương 14: Đuôi

 

Đường phố phía Bắc ban đêm còn náo nhiệt hơn so với ban ngày, ánh đèn không tắt, người đến người đi, ầm ĩ mà phồn hoa, bên trong Yến Ngọc Lâu càng khí thế ngất trời, đang lúc phù dung trướng ấm một khắc đang ngàn vàng, hoang đường dâm mỹ không dừng lại một khắc nào, thậm chí có người mở rộng cửa phòng mà tuyên dâm, tiếng rên rỉ nỉ non uyển chuyển quả thực khó nghe.

 

Mộc Thanh các nàng nhân ban đêm rời đi, yên lặng trở lại Trần gia.

 

Giang Lâm thức thời không hỏi nhiều, không cần giải thích đều có thể đoán được nữ nhân trong lòng Mộc Thanh chính là Bạch Xu, mặc dù lòng có nghi hoặc, Bạch Xu thế nào đột nhiên biến thành nhân hình, nhưng thấy Mộc Thanh vẻ mặt trầm trọng, mơ hồ có chút mệt mỏi, cho nên nàng tốt nhất là nên im miệng.

 

Đến cửa Trần phủ, Mộc Thanh cũng không đi cửa chính, mà từ hậu viện mang Bạch Xu trở về phòng, cũng không thông báo với Giang Lâm một tiếng, độc lai độc vãng, hành vi có chút cổ quái.

 

Giang Lâm sững sốt chốc lát, tự giác câm miệng.

 

A Lương đi ra mở cửa nghênh tiếp, cung kính hô:” Sư tôn.”

 

Giang Lâm tản mạn trả lời một tiếng, thong thả vào cửa.

 

” Sư bá đâu, không cùng nhau trở về sao?” A Lương thận trọng, nhìn xung quanh, hiếu kỳ hỏi.

 

” Đã trở về, nàng có chút việc phải làm.” Giang Lâm trả lời qua loa, đi dược hai bước bỗng nhiên nhớ đến gì đó, trầm ngâm chốc lát lại căn dặn A Lương sau thời gian một nén hương đến gian phòng phía Nam tìm Mộc Thanh, gọi nàng đến từ đường hỗ trợ.

 

A Lương không ngừng vâng dạ.

 

Từ đường Trần phủ ánh đèn vẫn sáng, chúng đệ tử canh giữ ở bên ngoài, bởi vì tác dụng của trận pháp, mấy canh giờ trôi qua, bên trong từ đường không hề âm khí um tùm ngược lại có vài phần ấm áp, những người mặt đầy tử khí nhờ có trận pháp sắc mặt cũng tốt hơn trước đó một chút, thoạt nhìn cũng không quá đáng sợ nữa. Bất quá Trần thiếu gia không gì thay đổi, trái lại càng lúc càng trầm trọng hơn, lúc này ngay cả trên cổ đều có ban thi, hơi thở cũng càng yếu ớt, dáng vẻ như sắp tắt thở.

 

Lo lắng Trần thiếu gia thật sự sẽ tắt thở, Giang Lâm chỉ đành mượn một ít dương khí của A Lương giữ mạng cho hắn.

 

A Lương mới mười tuổi, đang trong thời kì thiếu niên tràn đầy dương khí, chia một chút dương khí cho người khác cũng không sao, hắn một mặt giúp đỡ một mặt hỏi Giang Lâm, đêm nay ở bên ngoài thế nào, còn hỏi đến Bạch Xu. Giang Lâm đều nhất nhất trả lời có lệ, cho đến khi Mộc Thanh đến.

 

Vào phủ mới bao lâu, Mộc Thanh đã thay đổi một bộ y phục khác, vẫn là bạch sắc như tuyết, nàng thu hồi tất cả tâm tình, nét mặt hờ hững, đi vào từ đường, bình tĩnh thong dong mở miệng hỏi:” Thế nào rồi?”

 

” Không tốt lắm.” Giang Lâm lắc đầu, nhìn Trần thiếu gia:” Nếu không hồi hồn, sợ là sống không quá đêm mai.”

 

Nhìn xuống Trần thiếu gia người nổi đầy ban thi, hai người đều rơi vào trầm tư. Liễu Thu Nương làm việc này tất phải mất rất nhiều công sức, hận không thể giết chết toàn bộ người của Trần gia, triệu nàng ta ra ép hỏi nhất định vô dụng, đáng tin lại chính là dáng vẻ thà chết chứ không chịu khuất phục của nàng ta, không chừng thấy người của Trần gia nằm la liệt ở từ đường sẽ càng thêm phát rồ.

 

Cân nhắc chốc lát, nàng vẫn không để Liễu Thu Nương ra ngoài.

 

Giang Lâm giao viên đá cho Mộc Thanh xử lý, đó là một khối Trấn Hồn Thạch, tên như ý nghĩa, dùng để trấn áp hồn phách, nàng đã sớm điều tra, trong Trấn Hồn Thạch có sinh hồn của nhũng người còn lại trong Trần gia, chỉ duy nhất không có hồn của Trần thiếu gia, có lẽ là Liễu Thu Nương cực kỳ thống hận, cho nên đã làm gì đó đối với sinh hồn của Trần thiếu gia.

 

Giải trừ phong ấn không phải việc khó, chỉ là có một việc Giang Lâm nghĩ như thế nào cũng không thông, nàng nghi hoặc hỏi:” Liễu Thu Nương hẳn là chưa chết được bao nhiêu năm, làm sao có được Trấn Hồn Thạch?”

 

Khác với Dục Linh Thạch trời sinh để nuôi dưỡng linh hồn, Trấn Hồn Thạch là dựa vào việc hút tu vi tẩm bổ, thứ này không tự nhiên mà có, tu sĩ bình thường hao hết cả đời cũng không dưỡng ra được một viên, Liễu Thu Nương bất quá là một lệ quỷ, làm sao có được.

 

Lúc tranh đấu trong Yến Ngọc Lâu, Liễu Thu Nương chính là mượn viên Trấn Hồn Thạch này mới có thể vây khốn hai người các nàng, hiện tại sức mạnh ẩn chứa bên trong đã bị Bạch Xu hút đi gần hết, mặc dù như vậy, vẫn có thể trấn áp mười bảy sinh hồn, có thể thấy được nó trước đó mạnh đến mức nào.

 

Giang Lâm không biết Trấn Hồn Thạch có liên quan đến Bạch Xu, chỉ là không hiểu Liễu Thu Nương từ chỗ nào có được nó, hẳn là có người nào đang âm thầm giúp đỡ.

 

Mộc Thanh hiểu một ít nội tình, nhưng không hé răng.

 

Bất luận là ở Côn Sơn hay là đêm nay ở Yến Ngọc Lâu, những chuyện xảy ra xung quanh Bạch Xu đều rất không tầm thường, đầu tiên là không có nguyên đan, sau lại đến việc này, thấy thế nào cũng không thể là một tiểu yêu. Nếu như để người ngoài biết có đại yêu xuất thế ngang trời, ngày sau tất không được bình yên, Bạch Xu hiện tại như vậy làm sao có thể ứng phó, vẫn là không nói thì hơn.

 

Mộc Thanh đặt Trấn Hồn Thạch lên bàn, rửa tay, thắp hương, loại bỏ cấm chế, dẫn sinh hồn trở về vị trí cũ, mất không quá một khắc. Mộc Thanh làm đâu vào đấy, lúc xong việc liền gọi hai nữ đệ tử, để các nàng trông giữ từ đường, Trần lão gia bọn họ mất hồn đã lâu, muốn tỉnh lại hẳn là phải chờ đến hừng đông.

 

Cuối cùng, nàng lại dò xét tình huống của Trần thiếu gia.

 

Sắp đến giờ Sửu, Mộc Thanh mới rời khỏi từ đường, để Giang Lâm xử lý những chuyện còn lại.

 

Giang Lâm hỏi:” Đi chỗ nào?”

 

Mộc Thanh chỉ nói:” Có chút việc, sáng mai trở lại.”

 

” Vậy Liễu Thu Nương xử trí thế nào?”

 

Mộc Thanh mặc kệ, cất bước đi thẳng.

 

Nhìn thấy bóng lưng quyết tuyệt vô tình như vậy, Giang Lâm có chút tức giận, lập tức nghĩ đến chuyện gì đó, ý vị thâm trường khẽ nhướng mày.

 

Sách, không phải chỉ là một con hồ yêu thôi sao, có cần như vậy không…

Mộc Thanh rời khỏi từ đường cũng không trở lại gian phòng phía Nam trông chừng Bạch Xu, mà tìm một gian phòng hẻo lánh yên tĩnh để tĩnh tọa, tất cả mọi chuyện đêm nay đều đến quá đột ngột, tình thế có chút vượt ra ngoài kiểm soát, nàng muốn tĩnh tâm.

 

Nơi này yên tĩnh, đen kịt không thấy bóng người, thích hợp tĩnh tu.

 

Nhắm mắt lại, ngồi xếp bằng.

 

Cũng không biết làm sao vậy, có thể là xung quanh quá mức yên tĩnh, những hình ảnh không nên có lần thứ hai tập kích, không kiêng nể gì không kiêng nể gì cả nhiễu loạn tâm thần của nàng.

 

Nàng bị Bạch Xu cả người ướt đẫm mồ hôi khống chế, bởi vì tổn hao quá nặng vẫn chưa khôi phục nên chỉ có thể bị đối phương dùng đuôi trói buộc, y bào bị kéo hỗn độn rũ xuống vai, nhiệt ý lan tràn thông qua tiếp xúc da thịt, hương khí dường như ăn mòn vào tận xương tủy của nàng, mỗi một chỗ trên cơ thể đều trở nên nóng rực. Bạch Xu nếm được ngon ngọt trầm mê không thể vãn hồi, lỗ mãng xâm nhập đan điền của nàng, lo lắng có chút sai lầm sẽ dẫn đến lưỡng bại câu thương cho nên nàng không dám phản kháng, yêu lực và linh lực quấn quýt giao hòa, mỗi một tấc kinh mạch đều vừa nóng bỏng vừa khát vọng…

….

 

Mộc Thanh cau mày, cực lực đè nén những ý nghĩ không nên có này, nàng vận chuyển linh lực một vòng khắp toàn thân, miễn cưỡng bình phục.

 

Đêm nay tất cả mọi người trong Trần phủ không hề yên ổn, sinh trở về vị trí cũ, người của Trần gia lần lượt tỉnh lại, chúng đệ tử bận rộn xoay quanh.

 

Bạch Xu hôn mê nặng nề ngủ đến hừng đông, mặt trời lên cao mới dần chuyển tỉnh, một đêm an giấc, cộng thêm yêu lực hồi phục, sau khi tỉnh lại nàng giống như thoát thai hoán cốt, mơ mơ hồ hồ bò lên, nhìn thấy trong phòng không có người liền chân trần xuống giường.

 

Nàng rũ mi nhìn y phục trên người, một hồi mới nhớ lại chuyện tối qua, nghiệt chướng này cũng không có nửa điểm xấu hổ, cũng không để tâm, lúc nhìn thấy thân thể của mình phản chiếu trong gương đồng, thoáng chốc không thể tin tưởng mà trừng lớn đôi mắt.

 

Đuôi và lỗ tai của nàng đều biến mất, ngay cả tóc cũng trở thành màu đen.

 

Thật ra vẫn còn đó, chỉ là sau khi biến hóa không nhìn thấy mà thôi, Mộc Thanh sợ hình dạng trước kia của nàng sẽ quấy nhiễu đến những người khác, cho nên dùng pháp thuật che đi, ngay cả mái tóc cũng biến thành màu đen.

 

Bạch Xu không biết, sợ đến mức lập tức biến trở lại nguyên hình.

 

Mộc Thanh vừa mở cửa bước vào liền thấy nắm lông trắng gian nan bò lên bàn trang điểm, thất kinh nhìn gương đồng vẫy đuôi một cách điên cuồng.

 

Thấy nàng vào cửa, nắm lông trắng lòng còn sợ hãi khoa tay múa chân:” Đuôi của A Xu, vừa rồi đột nhiên biến mất…”

 

Recommended Articles

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!