Đồ Đệ Có Liễm Sĩ – Chương 2

Chương 2: Nghiệt Chướng

Tư thái thân mật khăng khít như vậy, đều có thể cảm thụ được hơi thở ấm áp của đối phương, huống hồ là nàng lộn xộn như vậy, xúc cảm bất ngờ giống như bàn ủi nóng rực, nóng đến khiến người ta khiếp sợ.

Hồ yêu dung mạo xinh đẹp, tóc là màu ngân bạch, nhất trí với màu lông của nàng, môi đỏ mi mảnh, đôi mắt hoa đào tựa như sinh tình, vòng eo mảnh khảnh săn chắc, hai hình cung trước ngực vô cùng no đủ, đôi chân thon dài tựa như ngọc bạch.

Cả người nàng đều bị nước thấm ướt, gương mặt yêu dã cũng nhỏ nước, bởi vì vẫn chưa buông ra, hai tay nàng vẫn gắt gao ôm lấy Mộc Thanh, khuôn mặt vùi vào cổ Mộc Thanh, hẳn là vẫn còn chìm đắm trong hoảng loạn vì rơi xuống nước, sợ đến sắc mặt  trắng bệch.

Yêu quái ẩn cư nơi thâm sơn không hiểu việc nhân gian, lại càng không hiểu lễ nghĩa liêm sỉ, thú tính không thay đổi, cử chỉ đặc biệt càng rỡ, không chỉ lộn xộn mà ngay sau đó còn ép Mộc Thanh lên mép hồ, cái đuôi phút chốc vào nước quấn chặt thắt lưng của Mộc Thanh.

Mộc Thanh lúc này hoàn hồn, lập tức đẩy bạch hồ ra.

Bạch hồ không hề có sự phòng bị, thoáng chốc ngã vào trong nước, mặt hồ dậy sóng, bọt nước bắn tung tóe.

Nhưng mà rất nhanh, nàng ướt sũng đứng dậy từ trong nước, tay vịn lấy mép hồ, trợn to đôi mắt hoa đào không giải thích được mà nhìn chằm chằm Mộc Thanh, đôi môi mỏng hé mở, trong cổ họng tràn ra từng tiếng ô ô nhỏ vụn, rất là ủy khuất, sau đó nàng lại nhào đến dùng đuôi cuốn chặt lấy bàn tay Mộc Thanh vừa dùng để đẩy nàng ra, thần sắc trên mặt để lộ ra vẻ bất mãn, bất quá không hề có ý muốn đả thương Mộc Thanh.

Cả người bạch hồ đều là nước, mái tóc ướt sũng rũ xuống trước ngực, vừa vặn che khuất chỗ không nên nhìn.

Trong lòng Mộc Thanh căng thẳng, lúc xem rõ ràng tràng cảnh trước mắt nàng hoảng loạn quay mặt đi, thoát khỏi sự kiềm chế của chiếc đuôi, vung tay lên dập tắt những ngọn đuốc xung quanh, sơn động lập tức rơi vào bóng tối, chỉ còn ánh trăng yếu ớt len lỏi vào gần cửa động, nhưng không đủ để chiếu sáng bên trong.

“Tránh xa một chút.” Nàng trầm giọng:”Đừng đến gần.”

Bạch hồ ngẩn ra, nghi hoặc chốc lát, rốt cuộc vấn muốn đến gần.

Nhưng không chờ nàng đến gần, đã bị định thân một lần nữa.

Trước mắt có thứ gì đó chợt lóe mà qua, sau những tiếng sột soạt, một cánh tay vươn đến vớt nàng đi ra ngoài, đối phương chỉ bắt lấy bả vai của nàng, không chạm vào những nơi khác, trong thoáng chốc vừa ra khỏi mặt nước đã khoác ngoại y lên người nàng.

Đêm hôm đó từ sơn động trở lại trong nhà gỗ, bạch hồ là bị quấn trong ngoại y ôm trở về, Mộc Thanh một chút cũng không ôn nhu, vừa vào cửa đã trực tiếp ném nàng lên giường, sau đó tìm một bộ y phục cho nàng mặc.

Bạch hồ lúc mặc y phục trái lại không thành vấn đề, yên ổn thành thật, sau khi mặc xong thì lại không quá quy củ, Mộc Thanh vừa đi ra ngoài nàng đã lung tung kéo xả vạt áo, kéo ra quan sát từng cái từng cái một, vạn phần ngạc nhiên.

Trước đây cho đến bây giờ chưa từng mặc y phục, nàng không rõ vì sao phải khoác nhiều lớp vải lên người như vậy, hơn nữa nàng cũng rất hiếu kỳ đối với thân thể của mình sau khi biến hóa, muốn nhìn xem rốt cuộc là hình dạng gì, vì vậy chỉ hai ba động tác đã kéo rơi ngoại y.

Có một số yêu quái mới vừa biến hóa chính là như vậy, ngây thơ vô tri, trách móc nặng nề cũng vô dụng, bọn họ đã quen với bản thể, làm sao hiểu được bộ dạng của con người, hiểu được cách mặc y phục, không ít yêu quái sau khi hóa hình ngay cả bước đi cũng không biết.

Mộc Thanh đẩy cửa bước vào liền gặp được cảnh tượng này — bạch hồ toàn thân trên dưới chỉ còn nội y, hai chân nửa quỳ ở trên giường.

Nghe được tiếng mở cửa đôi tai của bạch hồ không tự chủ được mà run nhẹ, cái đuôi cao cao nhếch lên, không ngừng lay động. Nàng ngừng động tác kéo nội y, ngẩng đầu nhìn lên, chạm phải đôi mắt đen như mực nước của Mộc Thanh.

Mộc Thanh đang bưng trà nóng cứng nhắc như khúc gỗ, đứng ở tại chỗ nghẹn lời trong chốc lát, trách mắng:”Nghiệt chướng!”

Bạch hồ cái hiểu cái không nhìn sang bên này, nàng nghiêng đầu, tựa hồ đang suy nghĩ ý nghĩa của hai chữ này, một lát sau nàng học theo, phát âm không rõ:”Nghiệt…. Chướng…”

Mộc Thanh lúc này giận tái mặt.

Một người một yêu ở chung không quá vui vẻ.

Bạch hồ luôn theo bên cạnh Mộc Thanh, vô cùng dính người, Mộc Thanh cũng không nguyện ý tiếp xúc nhiều với nàng, dự định để nàng sáng mai rời khỏi đây, cho nên luôn cố ý lạnh nhạt. Đáng tiếc bạch hồ không có ánh mắt, vẫn luôn đi  theo sau, bởi vì không thích ứng với hình người nên bước đi bất tiện, nàng liền biến trở lại bản thể canh giữ xung quanh Mộc Thanh, không chịu rời xa một bước.

Bạch hồ tên gọi Bạch Xu, nàng chỉ biết là bản thân tên này, nhưng nhớ không nhớ được như thế nào mà có, thời gian tu luyện trong núi dài đăng đẳng, chuyện từ lâu rất nhiều năm trước nay đã quên, ngay cả bản thân tu luyện bao nhiêu năm cũng không nhớ được.

Mộc Thanh là người đầu tiên nàng gặp, cứu tính mệnh của nàng.

Nàng nằm ở đầu giường, nghiêng đầu nhìn bên cạnh.

Bên cạnh Mộc Thanh đã ngủ từ lâu, hơn nữa trước khi ngủ đã vẽ một đạo kết giới, vậy nàng ở phía trong của chiếc giường, không cho đến gần.

“Nghỉ ngơi một đêm, sáng mai tự mình rời đi.”

Bởi vì ở trong sơn động bị phá định thân thuật, lần này Mộc Thanh cố ý tăng mạnh kết giới, Bạch Xu thử vài lần, quả nhiên là không gì phá nổi, hoàn toàn không qua được. Nàng giơ chân trước thử lại lần nữa, giống như lên một bức tường hư không, không thể vượt qua.

Nàng cuộn đuôi lại, lung tung ngoe nguẩy, vỗ nhẹ vài cái lên kết giới nhưng vẫn không qua được, lăn qua lăn lại một hồi, nàng dần dần có chút nản chí nhưng lại không hề buồn ngủ, nàng nằm trong chăn lật qua lật lại cũng không biết đã ngủ khi nào.

Nửa đêm về sáng Côn Sơn phong tuyết càng sâu, gió lạnh thấu xương, gian nhà đơn sơ không đủ để chống lại cuồng phong bạo tuyết như vậy, dường như có thể sụp đổ bất cứ lúc nào, cho đến lúc sáng gió tuyết mới dần dần ngừng lại, vạn vật tĩnh lặng.

Mộc Thanh chính là tỉnh lại trong lúc này, vừa mở mắt ra đã cảm giác được có điều không thích hợp, cảm giác ấm áp trên người quả thực muốn phỏng tay, bạch hồ cuộn mình, còn dùng đuôi cuốn lấy nàng.

Không ngờ nghiệt chướng này vậy mà lại phá linh thuật của nàng lần nữa, còn chờ lúc nàng tỉnh dậy mới phát hiện!

Cũng ngay lúc này, Bạch Xu mở mắt, không hề nghĩ ngợi mà lại hóa hình, tuân theo bản năng cọ cọ vào cổ, còn dán đến liếm lông cho nàng.

Cảm thụ được cần cổ ướt nóng, Mộc Thanh dùng sức đẩy Bạch Xu ra.

Bạch Xu không phòng bị, thình lình bị đẩy ra, lưng đụng phải vách tường không khỏi đau đớn.

Mộc Thanh lập tức tránh ra, khẽ cắn môi, muốn răn dạy hai câu rồi lại không biết nên nói như thế nào, nàng tu đạo nhiều năm như vậy, nào từng trải qua loại chuyện như thế này, nhất thời không biết nên tức giận hay là cảm thấy thẹn, mặc dù là hai nữ nhân, hành vi vừa rồi cũng không tránh khỏi quá thân mật, thực sự là…

Bạch Xu tay chân cùng sử dụng mà đứng lên, vẻ mặt mê man, nàng biết được Mộc Thanh đây là tức giận, nhưng rồi lại không hiểu vì sao tức giận, hồ ly liếm lông lấy lòng là hành vi vô cùng bình thường,  đây là thiên tính.

Nàng không rõ vì sao Mộc Thanh phản ứng quá khích như vậy, cảm giác được đau nhức phía sau nàng liền ủy khuất:”A Xu…đau quá…”

Nàng vừa nói vừa đẩy chăn ra bò đến gần Mộc Thanh, Mộc Thanh vội vàng quát bảo ngưng lại:”Đừng cử động!”

Cũng may lúc này nàng nghe lời, không cử động.

“Đau…!” Nàng vừa nói, mi tâm vừa nhíu lại cùng một chỗ, không giống như giả vờ.

Lưng nàng là ngã bị thương, từ trên vách núi ngã xuống thiếu chút nữa đã ngã chết, thương thế rất nặng, nếu không phải được Mộc Thanh cứu nàng đã sớm đi đời nhà ma, hiện tại vết thương vẫn chưa hoàn toàn lành lại, vừa rồi lại bị va chạm mạnh, đau đớn là chuyện khó tránh khỏi.

Thần sắc của Mộc Thanh khẽ thay đổi, niệm tình nàng ấy vừa hóa hình không hiểu đạo lí đối nhân xử thế, vẫn là thôi đi, nàng xoay lưng lại, nói:”Mặc y phục vào trước đã.”

Tối qua đã dạy mặc y phục, Bạch Xu vội vàng nhặt y phục khoác lên, nàng phân không rõ trung y  ngoại y, cứ lung tung khoác lên người là được.

“Mặc xong.” Nàng tỏ vẻ ngoan ngoãn lôi kéo tay áo của Mộc Thanh.

Mộc Thanh xoay người, nhìn thấy nàng đem bản thân quấn thành một khối, thần sắc nhất thời phức tạp, nghẹn lời chốc lát, rốt cuộc vẫn giúp đỡ chỉnh sửa, sau đó vận chuyển linh lực chữa thương cho nàng.

Yêu quái sau khi hóa hình trưởng thành rất nhanh, vừa dạy đã hiểu, ví dụ như tối qua Bạch Xu còn không biết nói chuyện, nghe thấy Mộc Thanh nói, sáng nay đã biết một ít từ ngữ đơn giản, mà lúc này Mộc Thanh chữa thương cho nàng, lúc linh lực vận chuyển trong thân thể, nàng liền nhớ kỹ, không đợi Mộc Thanh thu tay lại đã tự mình vận chuyển một cổ lực đạo.

Mộc Thanh kinh ngạc, sau khi kết thúc liền bật người thu hồi linh lực.

Bạch Xu chớp mắt mấy cái, không giải thích được mà nhìn nàng, nghi hoặc tại sao nàng không tiếp tục.

Mộc Thanh:”Được rồi.”

Nàng suy nghĩ một hồi mới hiểu được, nắm lấy tay Mộc Thanh, dùng khuôn mặt cọ cọ, tựa như lúc nàng vẫn còn ở dạng bản thể, lấy đó tỏ lòng biết ơn.

Thần sắc của Mộc Thanh có chút không được tự nhiên, bất quá vẫn không rút tay ra, tùy ý nàng cọ. Thói quen không phải một chốc là có thể bỏ được, làm hồ ly nhiều năm như vậy sao có thể hoàn toàn thay đổi chỉ trong một đêm.

Bạch Xu coi như biết điều, chỉ cọ vài cái liền buông ra, nàng xuống giường, không hề được một tấc lại muốn tiến một thước.

Bên ngoài gió tuyết đã ngừng, tinh không vạn lý, nhưng lại âm u không có ánh mặt trời, Côn Sơn địa thế hiểm trở, từ đỉnh núi nhìn xuống vách núi chỉ có thể nhìn thấy vực sâu vô tận, phóng tầm mắt nhìn về phía xa, ngoại trừ may mù dày đặc cùng đỉnh núi san sát cũng nữa không nhìn thấy cảnh tượng gì khác.

Sáng nay hoa mai nơ xinh đẹp hơn hôm qua, sum sê rực rỡ, gian nhà rách nát có vẻ không hài hòa với cảnh sắc. Mộc Thanh đến sát vách nấu cháo bưng đến, cùng ăn với Bạch Xu, lúc sắp ăn xong, nàng hỏi:”Ăn no rồi sao?”

Hai tay Bạch Xu đang cầm bát uống hết một ngụm cuối cùng, đẩy cái chén không trước mặt ra, lắc đầu:”Còn muốn.”

Mộc Thanh chỉ đành múc cho nàng một chén nữa.

Bạch Xu chưa từng ăn đồ ăn của thế gian, trước đây đều là tự mình đi săn, hiện nay ngay cả cháo trắng cũng cảm thấy mỹ vị đến cực điểm, nàng liên tiếp uống bốn chén còn chưa đủ, nàng không biết dùng đũa, chỉ biết cầm chén uống, uống xong còn muốn liếm sạch, tướng ăn thực sự không nỡ nhìn thẳng.

Mộc Thanh nhíu mày, nhưng đến cùng vẫn không nói gì.

Một nồi cháo nhanh chóng thấy đáy, ngay cả một hạt cháo cũng không còn, đáy nồi còn sạch hơn so với khuôn mặt của Bạch Xu.

Mộc Thanh trầm mặc chốc lát, rốt cuộc vẫn hỏi:”No rồi?”

Bạch Xu nhìn nồi cháo sạch sẽ thấy đáy, miễn miễn cường cường gật đầu:”Ăn… No rồi…”

Mộc Thanh đứng dậy:”Vậy đi đi.”

Thực sự là một chút cũng không uyển chuyển, trực tiếp đuổi người đi.

Bạch Xu sửng sốt, cho rằng bản thân lý giải sai rồi, nàng kinh ngạc ngẩng đầu. Mộc Thanh không chút quanh co:”Vốn dĩ thương thế của ngươi phải ba bốn ngày mới có thể khỏi hẳn, nhưng hiện tại đã gần như hồi phục, vậy thì nên đi thôi.”

Tuy rằng không hiểu thế nào lại hồi phục nhanh như vậy, nhưng Mộc Thanh vốn dĩ không dự định giữ nàng ở lâu, huống nàng đã hóa hình, chỉ riêng tối qua đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, nào còn có thể giữ lại.

Nói xong, nàng nhìn Bạch Xu, thái độ tương đối kiên quyết.

Bạch Xu níu lấy ống tay áo của nàng, không ngừng lắc đầu, thì thầm:”Không đi… A Xu không đi…không rời đi.”

Mộc Thanh bất vi sở động.

Bạch Xu rốt cuộc vẫn nhìn hiểu sắc mặt, biết đây là thật sự muốn nàng đi, nàng lại lắc đầu, nhưng không biết cách nói chuyện, không biết nên biểu đạt thế nào, chỉ có thể lo lắng nói:”Chưa no, chưa no, không đi…”

Recommended Articles

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!