Chương 54: Ôm

 

Tụ Hồn Trận, ý nghĩa như tên, đây là trận pháp được dùng để tụ hồn, mà Dẫn Linh Trận mặc dù có tác dụng tương tự nhưng lại không hiệu quả bằng, loại trận pháp này đã thất truyền rất lâu, chỉ có thể nhìn thấy trong sách cổ, nó vốn là trận pháp Thiên Tiệm Thập Tam Thành dùng để hội tụ linh lực bảo vệ thành trì.

Thiên Tiệm Thập Tam Thành đã suy vong trong trận đại chiến ở thời thượng cổ, không còn sót lại một ai, đó đã từng là nơi phồn thịnh nhất Tu Chân Giới, hôm nay chỉ còn ngói đỗ tường xiêu, sự huy hoàng chỉ còn trong quá khứ, hiểu biết của mọi người đối với nó cũng chỉ gói gọn qua vài ba câu trong sách cổ.

 

Không khó đoán được mục đích khi bố trí Dẫn Linh Trận ngay phía sau núi, dẫn độ linh lực nhằm làm suy yếu phong ấn, mượn đó mở cổng ma giới. Dĩ nhiên, còn có một tác dụng khác mà những người ở đây không biết, nhưng Mộc Thanh và Bạch Xu lại biết rất rõ.

Toàn bộ Trần gia thôn, bao gồm núi non sông suối xung quanh đều là phong ấn dùng để áp chế Dung Nguyệt, xây dựng Dẫn Linh Trận cũng chính là phá vỡ phong ấn, cuối cùng chỉ cần dẫn Bạch Xu vào trận, tất cả giống như một kế hoạch chồng chéo phức tạp đã được sắp đặt sẵn, cho nên nam nhân mang mặt nạ mới dễ dàng tha cho Bạch Xu, để các nàng tự mình rơi vào bẫy.

Mộc Thanh vẻ mặt ngưng trọng, người kia vô cùng hiểu biết về các nàng, bằng không cũng sẽ không hành động một cách táo bạo như vậy, bố cục hoàn mỹ, mỗi một bước của các nàng đều nằm trong tính toán của đối phương, bất kể đi như thế nào cũng không thoát ra được, nhất cử nhất động đều bị nắm trong lòng bàn tay.

Nghĩ đến điểm này, nàng không khỏi nhíu mày, trực giác có chỗ nào đó không đúng nhưng lại không thể nói rõ.

Những lời tiếp theo của bọn họ nàng không hề để tâm, vẫn tự chìm đắm trong hồi ức, cân nhắc mỗi một sự kiện xảy ra trong mấy ngày nay, bất chợt cảm thấy dường như tất cả quá trùng hợp, nàng đến Côn Sơn nhặt được Bạch Xu, đến huyện An Bình lấy được Trấn Hồn Thạch, sau khi quay về Phù Ngọc Sơn cũng không ngừng xảy ra biến cố, Vu Sơn Trấn, thành An Dương…

Ngay cả khi kẻ trong bóng tối có bản lĩnh thông thiên cũng không thể nắm chắc toàn cục, không chút sai sót đến mức này. Mộc Thanh vô thức mím môi, dùng khóe mắt liếc nhìn mọi người xung quanh.

Dương môn chủ bọn họ còn đang tiếp tục thương lượng, nửa là tranh luận nửa là cân nhắc để quyết định bước kế tiếp. Đầu tiên, ma vật vẫn còn lẩn trốn trong thành An Dương, việc cấp bách là đồng lòng đối phó, thứ hai là kẻ phía sau nhất định sẽ không an phận, càng không thể từ bỏ ý đồ, tin chắc vẫn còn một âm mưu lớn hơn nằm ở phía sau, vì vậy nhất định không thể lơ là, cần phải luôn trong trạng thái phòng bị. Ngoài ra, chuyện lần này dính dáng đến Thiên Tiệm Thập Tam Thành, ý của Dương môn chủ là phái người vào trong Dẫn Linh Trận để điều tra, biết đâu có thể tìm được chút manh mối.

Nhưng lời nói vừa dứt, mọi người đều im tiếng.

Năm đó đại chiến vô cùng khốc liệt, sinh linh của mười ba thành trì gần như bị ma đầu tàn sát không một ai sống sót, dùng máu mở đường, khai thông cánh cổng ma giới, những người còn lại cũng ngã xuống trong trận chiến tại Côn Sơn, chốn phồn hoa hưng thịnh thoáng chốc biến thành địa ngục nhân gian, oán khí tận trời.

Một nơi tràn ngập ma khí bị bỏ hoang hơn ba nghìn năm, vong hồn, yêu ma hoành hành, không có một bóng người, những năm qua tu sĩ đặt chân đến nơi đó không chết cũng bị điên, nhẹ thì thiếu cánh tay cái chân, nặng thì tính mệnh khó giữ được, cho nên ai dám đi?

Mọi người đều im lặng, co đầu rụt cổ.

Là Ngọc Hoa chậm rãi lên tiếng, đưa ra quyết định, người nhất định phải phái đi, nhưng không thể để tông phái nào phải gánh vách một mình.

“Mọi người giải tán đi, sau đó tự mình thương lượng, mỗi tông phái cử ra hai người.”

Có người vẻ mặt khó coi, nhưng cũng không phản bác.

Về phần Chu đại phu xử trí như thế nào, Dương môn chủ tận lực không đề cập đến, chờ Thanh Hư thả hắn ra thì lập tức cho đệ tử đến canh giữ.

Mộc Thanh chờ ở một bên, giương mắt nhìn Chu đại phu bị dẫn đi.

Bạch Xu ở trong túi vải vẫn có thể nhận biết những việc xảy ra ở bên ngoài, nàng nhất thời bất động.

Hoài Không đại sư vẫn là bộ dạng từ bi, cảm thán nói câu: “Thiện tai thiện tai.”

Sau đó Dương môn chủ sắp xếp chỗ ở cho mọi người. Nhóm người Phượng Linh Tông và Tẩy Kiếm Tông cùng nhau Tây viện, cách đám người Liễu gia tương đối xa.

Ở trước mặt người ngoài Ngọc Hoa không có biểu hiện gì, cho đến lúc chỉ có lại mấy người các nàng, nàng ấy mới không mặn không nhạt nói với Thanh Hư: “Lần sau đừng lỗ mãng như vậy.”

Hành vi ban xung động không cho ai mặt mũi vừa rồi, quả thực chính là đánh vào mặt Thái Nhất Môn và Liễu gia, nếu không phải kiêng kỵ Phượng Linh Tông, đám người Liễu Thành Nghĩa sao có thể nuốt trôi cơn giận này, Thanh Hư xác thực quá xung động không để ý hậu quả, không khống chế được bản thân.

Nhưng Ngọc Hoa cũng không nhiều lời, mà chỉ nói một câu như thế.

Giang Lâm và các đệ tử khác không hề xen miệng, Thanh Hư mím môi, sau sau mới hắng giọng nói: “Biết rồi.”

Đến điểm thì dừng, Ngọc Hoa đổi đề tài, căn dặn chúng đệ tử không có mệnh lệnh không được ra khỏi Tây viện, tránh đi lại lung tung, dù sao đây cũng là địa bàn của người khác, gây ra chuyện thì không hay.

Mộc Thanh không quá quan tâm mà xoay người trở về phòng đóng cửa lại, thả nghiệt chướng vẫn đang liên tục lăn qua lăn lại trong túi vải ra. Bạch Xu có chút nôn nóng, sau khi nghe đám người Dương môn chủ nói chuyện, trong đầu nàng lại xuất hiện rất nhiều ký ức liên quan đến Thiên Tiệm Thập Tam Thành, hỗn độn như hồng thủy vỡ đê, vô cùng khó chịu.

“Khó chịu?” Mộc Thanh sờ đầu nàng, thấp giọng hỏi, sau đó nhét cho nàng hai viên đan dược.

Không biết vì sao, trong đầu Bạch Xu luôn xuất hiện những hình ảnh về trận chiến tại Côn Sơn, bóng dáng mặc bạch y ung dung mà quyết tuyệt vẫn luôn quanh quẩn, không cách nào nắm bắt.

Nàng cọ vào ngón tay Mộc Thanh, dùng móng vuốt bám chặt không buông, một hồi mới trả lời: “Không có.”

Biết nghiệt chướng không chịu nói thật, Mộc Thanh cũng không ép mà chỉ bảo nàng ấy uống đan dược.

Sau đó Bạch Xu không có gì khác thường, nhưng vẫn luôn im lặng. Không lâu sau, Mộc Thanh ra ngoài một chuyến để thảo luận với nhóm người Giang Lâm, cho đến giờ Hợi canh ba mới trở về phòng.

Ban đêm nằm trên giường, bởi vì Bạch Xu vẫn duy trì bản thể nên Mộc Thanh cho rằng nghiệt chướng không muốn biến thành người, vì thế vẫn để nàng ấy ngủ cùng giường giống như trước đây, ai ngờ đến giờ Tý, lúc nàng đang nửa mộng nửa tỉnh thì đối phương bỗng nhiên biến thành người.

Nghiệt chướng vốn cuộn người nằm trên vai nàng, sau khi biến thành người thân thể không một mảnh vải đè lên người nàng, hơn nữa nàng ấy còn duy trì hình thái nửa người nửa thú, không những đè nặng mà còn ôm chặt lấy Mộc Thanh.

Nhưng Bạch Xu cũng coi như an phận, không động tay động chân, không có hành vi gì vượt quá giới hạn.

Mộc Thanh lập tức giật mình tỉnh giấc, không cần mở mắt ra nàng cũng biết nghiệt chướng đang làm gì.

Bạch Xu cử động, chống người lên nhìn một cái, đêm nay không trăng không sao, bầu trời âm u, trong phòng cũng mờ tối, nàng vừa cử động mái tóc mềm mại chảy xuống, nhẹ nhàng phủ lên vai, lên cổ Mộc Thanh, chốc lát lại quét nhẹ lên da thịt.

Hai người một trên một dưới, không ai có động tác gì, cuối cùng vẫn là Bạch Xu cúi người, chậm rãi áp xuống.

Mộc Thanh có thể cảm nhận được nàng ấy kề sát gò má của mình, hơi thở ấm áp như có như không phả vào vành tai, còn có trọng lượng trên người, cùng với chiếc đuôi triền miên quấn lấy.

Có ba chiếc đuôi, một cái quấn trên người nàng, một cái giống như vô ý mơn trớn tay nàng, cái còn lại chậm rãi khoác lên cổ nàng, mềm nhẹ lay động. Cơ thể Bạch Xu trơn bóng ấm áp, làm cho người ta không cách nào bỏ qua.

Có lẽ là cảm thấy nhột, yết hầu của Mộc Thanh dường như siết chặt, vô cùng khô nóng.

Trong bóng tối ánh mắt trở nên mơ hồ, xúc cảm đặc biệt rõ ràng, Mộc Thanh đều có thể cảm nhận được mỗi một động tác của Bạch Xu, ngược lại Bạch Xu không quá làm càn mà chỉ náo loạn chốc lát, thấy nàng không đáp lại liền nghiêng người nằm bên cạnh.

Mộc Thanh nhân cơ hội này xoay người nằm nghiêng, mặt hướng vào tường, ngoài ra không có hành động gì khác, chỉ làm như đang ngủ.

Mộc Thanh cho rằng người phía sau sẽ yên tĩnh, nào biết Bạch Xu không chút tự giác, làm như không phát hiện sự tránh né của nàng mà từ phía sau ôm chặt lấy nàng, hai cơ thể dán chặt vào nhau.

Thân thể Mộc Thanh cứng đờ, không biết đối phương đến cùng là muốn làm gì, nàng bối rối chốc lát, cuối cùng vẫn lựa chọn bất động.

Bạch Xu đổi đuôi thành tay mà khoác lên bên hông Mộc Thanh, nàng không chút tự giác, biết rõ Mộc Thanh đang cố gắng lờ nàng đi nhưng vẫn cố chấp kéo người vào trong lòng, nhất định phải thời thời khắc khắc dán chặt vào nhau.

Các nàng từng nằm trên cùng một chiếc giường, cũng ôm nhau nằm nghiêng giống như lúc này, khi đó Mộc Thanh đang ngủ, Bạch Xu làm một ít chuyện đi quá giới hạn, mặc dù Mộc Thanh không chủ động đáp lại nhưng đều cực lực tiếp nhận. Nàng là một người thanh cao không ai bì nổi, tựa như trăng sáng lãnh ngạo trên bầu trời, nhưng rồi một đêm kia lại rơi vào vũng bùn, dung túng nàng ấy làm càn.

Khi đó nàng căng chặt thân thể, miễn cưỡng duy trì chút lý trí còn sót lại, nhắm mắt đón nhận, cho nên ngay cả khóe mắt cũng ửng hồng, đệm chăn dưới thân hỗn loạn bất kham.

Cuối cùng nàng bị ép sát vách tường, chỉ cần đưa tay là có thể chạm đến bức tường lạnh lẽo, tuyệt nhiên tương phản với xúc cảm nóng rực phía sau lưng. Bạch Xu không chịu buông tha nàng, kéo nàng vào sóng triều cuộn trào mãnh liệt, một đợt lại một đợt, thủy triều dâng lên thấm ướt mặt đất, sau khi rút đi chỉ để lại những vết tích sâu sắc.

Từ đầu chí cuối nàng đều không hề lên tiếng, mặc cho sóng lớn dâng tràn, mãi đến khi có chút khó chịu mới hé mở đôi mắt phượng, chịu không nổi mà cắn lên vai đối phương.

Bạch Xu dùng phương thức thuần túy nhất cũng là bất kham nhất của thế gian, đẩy nàng xuống vực sâu không cách nào thoát ra được, lôi kéo nàng cùng nhau trầm luân trong tội ác. Nàng niếm trải tư vị kia, biết đó là chất độc mê người nhưng vẫn không nhịn được mà nuốt xuống, rồi lại không bỏ được tôn nghiêm, cuối cùng dẫn đến sai lầm.

Lúc ấy từ đầu đến cuối Mộc Thanh chưa từng lên tiếng, hoặc là có bắt cứ cử động nào, nàng vẫn nằm nghiêng, chẳng qua không hề căng thẳng như lúc đầu, nàng nhắm mắt nghỉ ngơi, đôi môi khô khốc khẽ đóng mở, đôi mắt có chút ẩm ướt mơ hồ, dường như phủ đầy hơn nước.

Bạch Xu không thối lui, cứ thế ôm nàng vào trong lòng một hồi lâu, cuối cùng in một nụ hôn ướt nóng lên gáy nàng.

Tình cảnh khi đó cũng tương tự giờ phút này, gần như giống nhau như đúc.

Có lẽ xung quanh quá yên tĩnh, Mộc Thanh có thể nghe được hô hấp của Bạch Xu một cách rõ ràng, rất nhẹ, nhưng không ổn định.

Cuối cùng vẫn là Mộc Thanh cử động trước, nàng nhích người vào bên trong một chút, có ý né tránh không muốn Bạch Xu chạm vào. Nhưng Bạch Xu không chút tự giác, chẳng những không buông ra mà còn bật người ép tới, chiếc giường vốn đã không lớn, hai người ngủ vô chùng chật hẹp, bị nàng ấy chen lấn Mộc Thanh gần như bị ép sát vào tường.

Mộc Thanh không quen, cảm nhận được tay của đối phương khoác lên eo mình liền không giả vờ nữa, thấp giọng nói: “Đừng đến gần, tránh xa một chút.”

Nào biết Bạch Xu mắt điếc ta ngơ, trái lại còn được một tấc muốn tiến một thước.

Bóng đêm dày đặc, dường như có một bức tường vô hình giam cầm cả hai người vào bên trong, hồi lâu Bạch Xu mới mở miệng, nhưng chỉ thốt ra một chữ.

“Ừ.”

Chỉ nói không làm, không hề có ý định tránh ra, ngược lại còn siết chặt vòng tay.

Bị Bạch Xu dán chặt từ phía sau, xét đến cùng hành vi này quá mức thân mật, Mộc Thanh mất tự nhiên lắc người một cái, xúc cảm ướt nóng trên gáy đến một cách bất ngờ, nàng thoáng chốc bất động.

 

Recommended Articles

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!