Đồ Đệ Có Liêm Sỉ – Chương 56

Chương 56: Đột biến

 

Là nam nhân mang mặt nạ đã mấy ngày không gặp, hắn vẫn dáng vẻ cũ, khuôn mặt bị che khuất, mặc y phục màu trắng, nhìn không ra vóc dáng vốn có.

Hắn bị đâm một kiếm nhưng không hề chảy máu, có thể thấy đây là thân thể làm bằng giấy, không phải người thật.

Khuôn mặt Mộc Thanh lạnh tựa băng ngọc, trường kiếm rút ra, mũi kiếm sắc bén đặt trên yết hầu của hắn, có thể lấy mạng hắn bất cứ lúc nào. Lần trước là nàng sơ ý, lần này chảng những không để hắn nắm mũi dắt đi mà còn không cho hắn có cơ hội hành động.

Tuy rằng dùng thế thân làm việc nhưng dù sao cũng phải đưa thần thức và linh lực vào trong người giấy, một khi nó bị thương sẽ phản phệ lên bản thể, nam nhân mang mặt nạ không dám hành động thiếu suy nghĩ bởi vì lần này hắn đã không còn hoàn toàn làm chủ thế cục giống lần trước.

Hắn trầm thấp nở nụ cười, đảo mắt nhìn Mộc Thanh, giây lát lại rũ mắt nhìn túi vải bên hông nàng.

Bạch Xu ló đầu ra khỏi miệng túi, đối diện với hắn, nàng không nhe răng trợn mắt mà chỉ ngẩng đầu nhìn lên, lúc hai ánh mắt tiếp xúc nàng đột ngột phát ra uy áp, không chút khách khí gây áp lực cho đối phương.

Đối với việc nàng trở nên mạnh hơn sau khi khôi phục thần lực, nam nhân không chút kinh ngạc, mà chỉ thản nhiên đón nhận loại áp lực này, khóe mắt nhếch lên, đồng tử co chặt.

Mộc Thanh nghiêng người, cắt qua da thịt trên cần cổ của nam nhân không chút nương tay, đồng thời vận chuyển linh lực lập đem vây khốn đối phương, đạm nhiên nói: “Ngươi lại muốn làm gì?”

“Không làm gì, chỉ đến thăm Mộc tông sư mà thôi.” Nam nhân không cảm nhận được đau đớn, chậm rãi nâng mắt: “Gần đây xảy ra nhiều chuyện, phải chạy ngược chạy xuôi, hôm nay có thời gian rãnh rỗi nên đến đây ôn chuyện.”

Hắn nói chuyện mơ hồ, nửa thật nửa giả khó lòng phân định.

Mộc Thanh sao có thể ôn chuyện với hắn, nhưng nghe dụng ý của hắn nàng có thể đoán ra mấy ngày nay bọn họ yên tĩnh như vậy hẳn là đang âm thầm làm chuyện gì đó, cho nên chưa từng xuất hiện, hiện tại nhất định đã bắt đầu hình động, nói không chừng đã sớm nắm chắc thế cục nên lúc này mới xuất hiện một cách kiêu ngạo như vậy.

Nàng nhớ lúc ở dưới bãi cát Trần gia thôn, vẻ mặt lạnh lẽo hỏi: “Dung Nguyệt phái ngươi đến?”

Nam nhân mỉm cười nói: “Mộc tông sư vì sao nói như vậy?”

Mộc Thanh không nói gì, Bạch Xu trong túi vải đã trong tư thế phòng bị.

Nam nhân lại nói: “Ta và nàng ta không phải người chung đường, không cần nghe nàng ta sai khiến.”

Đại ý là không hợp nhau với Dung Nguyệt, nhưng cũng không chối bỏ quan hệ.

Không phải người chung đường, nhưng làm cùng một việc, đồng thời không cần nghe theo chỉ thị… có nghĩa là phía sau còn có một người khác? Mộc Thanh nghiêm mặt, dùng ngón tay đẩy Bạch Xu trở vào trong túi, yên lặng gia cố và thu hẹp kết giới.

Nam nhân rõ ràng đang cười, dường như đã nắm chắc nàng sẽ nói chuyện với hắn, nên vẫn thong thả đứng tại chỗ, hoàn toàn không nóng nảy.

Vẫn giống như lần trước, nắm chắc thế cục, đùa giỡn mọi người trong lòng bàn tay.

Đáng tiếc lần này thì khác, Mộc Thanh biết hắn không thể từ trong miệng của hắn nghe được tin tức hữu dụng gì, tiếp tục trò chuyện trái lại sẽ giống như lần ở Vu Sơn Trấn, bị đùa giỡn xoay quanh, vì vậy nàng không dự định tiếp tục dong dài, trường kiếm sắc lạnh phút chốc đâm về phía trước, không cho hắn có cơ hội nhiều lời vô ích.

Hiển nhiên nam nhân không ngờ nàng sẽ có phản ứng này, hắn lập tức thay đổi sắc mặt, khó khăn tránh sang một bên, đáng tiếc vẫn chậm một bước, lưỡi kiếm đã lướt qua cần cổ yếu ớt của hắn, trực tiếp cắt ra một vết thương vừa dài vừa sâu, nhìn vô cùng đáng sợ.

Hắn là người giấy, thân thể bị hủy, thần thức và linh lực bên trong ồ ạt thoát ra như nước chảy, không cách nào tụ lại, nhưng bởi vì xung quanh có kết giới ngăn trở nên thần thức và linh lực chỉ có thể bị vây ở bên trong.

“Mộc tông sư đây là có ý gì?” Hắn vừa ra chiêu chống trả vừa lên tiếng hỏi lại.

Biết hắn giỏi hồ ngôn loạn ngữ mê hoặc nhân tâm, Mộc Thanh không cho hắn cơ hội, lập tức vận chuyển linh lực trực tiếp đánh về phía hắn, cùng lúc đó Bạch Xu cũng không nhàn rỗi, âm thầm trợ giúp Mộc Thanh.

Dưới sự công kích của thần lực và linh lực, thần thức của nam nhân phút chốc bị đánh tan, thân thể không chống đỡ được nháy mát đã hóa thành giấy vàng rơi trên mặt đất.

Bạch Xu nhảy ra khỏi túi vải, một chân dẫm lên giấy vàng.

Mộc Thanh coi như lý trí, bỗng nhiên nghĩ đến việc gì đó, nàng lập tức ôm nghiệt chướng lên nâng ở trong tay, trầm giọng nói: “Trở về tìm Ngô đường chủ!”

Nếu các nàng bị theo dõi, tất nhiên Ngô Thủy Vân cũng không tránh khỏi, hai người đối phó nam nhân mang mặt nạ một cách dễ dàng nhưng Ngô Thủy Vân thì rất khó nói, cho dù không rõ những người đó đến cùng muốn làm gì, nhưng Mộc Thanh vẫn thu hồi kết giới, không chút do dự mang theo Bạch Xu đi tìm người.

Không chờ nàng ra khỏi con hẻm, Giang Lâm đã truyền âm nói muốn nàng đến phố Khánh Hoà.

Bên kia tranh cãi ầm ĩ, vô cùng hỗn loạn, thậm chí có tiếng kêu thảm thiết vang lên, có người hô to, “Yêu quái!”, “cứu mạng a, cứu mạng!”

Không cần Giang Lâm giải thích Mộc Thanh cũng có thể đoán được đã xảy ra chuyện gì, nàng do dự trong chốc lát, một mặt truyền âm cho Ngô Thủy Vân một mặt đi đến phố Khánh Hoà.

Sắc trời biến đổi khác thường, phố Khánh Hoà vô cùng âm u, mây đen bao phủ, ma chướng dày đặc quanh quẩn trên đầu, từ xa không thể nhìn rõ, khi đến gần mới có thể cảm nhận được mùi hư thối tanh tưởi ngập trời.

Rất xa đều có thể nghe thấy tiếng kêu khóc vang vọng, bách tính tay không tấc sắt sợ hãi trốn chạy khắp nơi giống như ruồi bọ không đầu, người của các tông phái đã đến đầy đủ, cực lực đối phó ma vật.

Không biết vì sao đột nhiên lại xuất hiện nhiều ma vật như vậy, Mộc Thanh vừa tìm nhóm người Giang Lâm vừa giúp đỡ đối phó ma vật, Bạch Xu muốn ra ngoài hỗ trợ, nhưng bị nàng ấn trở lại trong túi.

“Đừng ra ngoài, ở yên trong đó.”

Nếu như nghiệt chướng hiện thân, không biết sẽ dẫn đến bao nhiêu phiền phức, hiện tại là thời điểm quan trọng, vốn dĩ không biết đã xảy ra chuyện gì, đến lúc đó có hai cái miệng cũng nói không rõ. Mộc Thanh cảm thấy bản thân có thể ứng phó, sẽ không để Bạch Xu ra ngoài, mà Bạch Xu coi như nghe lời, lui về trong túi, chỉ thỉnh thoảng âm thầm giúp đỡ.

Một người một hồ ly dọc đường tìm người, trong lúc đó gặp phải Ngô Thủy Vân đang cùng các đệ tử đối phó ma vật.

Ngô Thủy Vân không có việc gì, còn đến sớm hơn Mộc Thanh một chút, bởi vì phải đối phó ma vật không kịp hồi âm cho nàng, lúc này nhìn thấy nàng lập tức dứt khoát chém rơi đầu ma vật rồi chào hỏi nàng một tiếng.

Mộc Thanh tiện tay giúp bọn họ giải quyết vài con ma vật lợi hại, không kịp nói thêm gì thì đa nhận được truyền âm của Giang Lâm muốn nàng đến cuối phố để giúp đỡ.

“Các ngươi trấn thủ tại đây, ta đi cùng Trường Trữ trưởng lão!” Ngô Thủy Vân quát lớn, ma vật bên này không khó đối phó, nhưng có thể khiến nhóm người Giang Lâm kiêng kỵ khả năng cao là thứ khó đối phó, thêm một người thêm một phần sức.

Mộc Thanh không cự tuyệt, cũng không có thời gian khách khí mà lập tức đến chỗ của Giang Lâm.

Cả con phố giống như địa ngục, ma vật xuất hiện khắp nơi, đệ tử của các tông phái, dân chúng bình thường không có sức đánh trả… Đi ngang qua ngôi nhà có cây mai trước cửa, Bạch Xu âm thầm ló đầu ra xem xét, cửa nhà Vạn gia mở rộng, bên trong hỗn loạn, Vạn Đông Ngọc sợ hãi trốn sau góc tường, thân thể cuộn chặt, không nhìn thấy bóng dáng của Tề Tam Nương.

Bạch Xu ngẩn người, không nhịn được mà nhìn lâu một chút.

Nhưng không đợi nàng xem rõ, thì Mộc Thanh đã đi xa.

Mộc Thanh không rảnh bận tâm đến nghiệt chướng, cuối cùng tìm được nhóm người Giang Lâm ở cuối phố, bọn họ bị giam trong kết giới, vừa phải đối phó tai hoạ vừa phải đề phòng bị đánh lén, quả thực vô cùng chật vật.

Nhìn thấy nàng đến, Giang Lâm hô lớn: “Cẩn thận bên trái!”

Mộc Thanh cảnh giác, lúc Giang Lâm lên tiếng thì đã nâng kiếm đón đỡ, tránh được mai phục.

Thực lực của người đó tuyệt đối không thể khinh thường, toàn thân vây kín bởi một tấm áo choàng, chỉ lộ ra đôi mắt đôi mắt. Mộc Thanh có thể đỡ được chiêu này, đối phương hiển nhiên không hề kinh ngạc, ngược lại còn nheo mắt, ý vị sâu xa.

Bóng dáng đột ngột lướt qua khiến Mộc Thanh ngẩn người, trong lòng nàng sinh ra một loại cảm giác quen thuộc nhưng không thể nói rõ, nàng vận chuyển linh lực đánh về phía người áo đen, nào ngờ đối phương có thể nhẹ nhàng tránh được.

Người áo đen trong chớp mắt đã dịch chuyển đến vị trí gần đó, đứng một cách bình tĩnh, ánh mắt đảo quanh, nhẹ giọng nói: “Nhiều năm qua đi, thực lực của tôn thượng thấp đi không ít, kém quá xa so với lúc trước, thật đáng tiếc.”

Giọng nói của người này khàn khàn khó nghe, giống như bị cát khô nung trên lửa, nghe có phần chói tai, không phân rõ là nam hay nữ.

Có lẽ đã sử dụng thuật biến âm để thay đổi giọng nói, Mộc Thanh không để tâm, mà chỉ cảnh giác phòng bị.

“Các hạ là ai?” Nàng âm thầm vuốt nhẹ túi vải, ra hiệu Bạch Xu không nên lộn xộn, càng không được ra ngoài.

Người áo đen không trả lời, mà chỉ cảm khái nói: “Tôn thượng đã quên hết mọi việc, tất nhiên không nhớ rõ.”

Xem ra lại là người quen cũ.

Mộc Thanh không biết là ai, hoàn toàn không nhớ ra, nàng cẩn thận dùng ánh mắt ra hiệu cho Ngô Thủy Vân, đồng thời chờ người áo đen nói tiếp.

Xung quanh đều là ma vật, rậm rạp một đống lớn, nhất là phía nhóm người Giang Lâm, ma vật không ngừng kéo đến như châu chấu, giết mãi không hết, chúng dường như muốn ăn sống nuốt tươi tất cả mọi người.

Ma vật tướng mạo xấu xí, không có một chút nhân tính, tất cả đều tàn bạo khát máu, hơn nữa cả người nồng nặc ma khí, không phải những con trước đó có thể so sánh được. Giang Lâm muốn che chở A Lương, chỉ có thể cùng Thanh Hư giết địch, nàng nhìn thấy tình huống bên phía Mộc Thanh nhưng bất đắc dĩ  không lo được thân mình nào còn tinh lực dư thừa để giúp đỡ.

Người áo đen nâng tay, lại có càng nhiều ma vật xông lên công kích nhóm người Giang Lâm.

Đây là cố ý, dường như muốn làm cho Mộc Thanh xem.

Sắc mặt Mộc Thanh trầm xuống, phất tay giết chết  những ma vật ở gần, sau đó muốn đến giúp nhóm người Giang Lâm một tay.

Người áo đen cũng không ngăn cản, đúng lúc này Dung Nguyệt mặc hoa phục cẩm tú ung dung xuất hiện, nàng ăn diện cực kỳ long trọng diễm lệ, hoàn toàn không che giấu thân phận cửu vĩ hồ của mình, đầu mang trang sức ngọc thạch màu lục bích, thân hình thướt tha yểu điệu, chậm rãi bước tới.

“Tôn thượng, lại gặp rồi…” Dung Nguyệt thản nhiên cười nói, chậm rãi đền gần, đôi mắt hoa đào khẽ cong, dịu dàng nhìn Mộc Thanh, dáng vẻ hiện tại của nàng ta hoa lệ hơn lúc ở trong hang động rất nhiều, xinh đẹp tựa vưu vật, nhưng bất kể ăn mặc như thế nào cũng không che lấp được vẻ tản mạn câu người: “Bởi vì rất nhớ ngươi cho nên mới đến đây, rồi lại không thấy ngươi xuất hiện, còn tưởng rằng ngươi đã rời khỏi thành An Dương.”

Vẫn cố ý giả vờ thân thuộc như thế, lời nói vô cùng mập mờ.

Mộc Thanh không phản ứng kẻ điên này, ngay cả ánh mắt cũng không cho nàng ta.

Trái lại là Bạch Xu trong túi vải vừa nghe giọng nói của Dung Nguyệt, nhất thời trở nên nôn nóng, nghiệt chướng này xem như thông minh, thu ba đuôi lại thành một, cũng không lập tức xuất hiện nhưng đã trong tư thế sẵn sàng hành động.

Ngô Thủy Vân không biết nội tình, nhìn thấy những người này rõ ràng không có ý tốt, liền sóng vai đứng cạnh Mộc Thanh, đề phòng người áo đen và Dung Nguyệt.

Dung Nguyệt tỏ vẻ khinh thường, đại khái là cảm thấy Ngô Thủy Vân đứng bên cạnh Mộc Thanh quá chướng mắt nên lập tức cách không bóp chặt yếu hầu, muốn giết chết hắn.

Sắc mặt của Mộc Thanh thay đổi, lập tức ra tay kéo Ngô Thủy Vân lại, ngăn cản động tác của đối phương.

Dung Nguyệt mỉm cười: “Tôn thượng vẫn thiện tâm như vậy, một chút cũng không thay đổi.”

 

Recommended Articles

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!