Đồ Đệ Có Liêm Sỉ – Chương 94

Chương 94: Tàn Sát

 

Cầu mà không được, cho nên trong lòng sinh chấp niệm.

Đông Xích từ nhỏ đã bất phân thị phi, không được quản giáo, tam quan lệch lạc, nhiều năm trôi qua không ai dạy nàng ta như thế nào là đúng sai, thế nên nàng ta không biết đúng sai, thiên tính tàn bạo cũng khiến nàng ta khó có nặng lực đồng tình người khác, từ lần đầu tiên giết người thì bản chất đã méo mó, về sau lặp đi lặp lại nhiều lần, giết người đơn giản như giết một con kiến.

Dung Nguyệt lòng có chấp niệm nên bị nàng ta dẫn dụ nhập ma, ăn mòn thiện ý và nguyên tắc, phóng thích tham niệm và ác niệm trong lòng.

Đông Xích có thể vì Dung Nguyệt mà quỳ xuống cầu xin, nhưng cũng có thể tàn nhẫn chẳng quan tâm Dung Nguyệt bị trấn áp dưới Trần gia thôn hơn ba nghìn năm, khiến Dung Nguyệt bị giam cầm ở một nơi tù túng chật hẹp, làm cho tâm ma và ác niệm không ngừng bành trướng.

Dù sao bị giam giữ hơn ba nghìn năm, dù là ai cũng sẽ phát điên.

Trong những năm này, thật ra nàng ta thường xuyên lẻn vào pháp trận thăm hỏi Dung Nguyệt, lúc đầu còn có thể ẩn nấp không để Dung Nguyệt phát hiện, về sau thì trực tiếp hiện thân. Nàng ta cũng đã từng do dự, muốn tìm một chỗ không người, dẫn theo Dung Nguyệt cùng nhau sống qua ngày, nhưng đó rốt cuộc chỉ là một bên tình nguyện, Dung Nguyệt sau khi nhập ma chấp niệm quá sâu, trước kia đã không mấy quan tâm đồ đệ này, sau khi nhập ma lại càng thêm lạnh nhạt.

Năm đó Dung Nguyệt biết rõ tâm tư của Đông Xích nhưng vẫn mang tiểu tình nhân về nhà, càng không chút che giấu thân mật trước mặt Đông Xích, không quan tâm Đông Xích nhìn trộm, đơn giản chính là muốn cắt đứt tâm tư của Đông Xích.

Tính cách của Dung Nguyệt chính là như vậy, trong lòng đã có một người thì tình nguyện tìm vật thay thế đến hầu hạ bản thân cũng không muốn chấp nhận người khác, càng miễn bàn đến đồ đệ của mình.

Hơn nữa khi đó Đông Xích tuy rằng đã mấy trăm tuổi nhưng trong mắt Dung Nguyệt nàng ta cũng chỉ là một con nhóc, không đáng để cân nhắc.

Trong những năm bị giam cầm ở Trần gia thôn, chấp niệm của Dung Nguyệt ngày một nặng thêm, con người cũng hoàn toàn thay đổi, còn Đông Xích càng thêm cố chấp, nhưng quan hệ giữa hai người trái lại hòa hoãn rất nhiều, cho dù ngày tháng như thế quá mức khô khan, nhưng Dung Nguyệt đối xử với nàng ta cũng xem như không tệ.

Có lúc Đông Xích sẽ hóa thành dáng vẻ của Mộc Thanh đi vào cửa đá, ở cùng Dung Nguyệt hai ba ngày, Đông Xích sẽ lợi dụng tâm ma và chấp niệm để dụ dỗ Dung Nguyệt. Dung Nguyệt biết rõ là giả nhưng rồi vẫn sẽ sa vào, hai sư đồ cứ thế dây dưa dẫn đến chấp niệm của mỗi người ngày một sâu sắc đến mức không thể vãn hồi.

Thời gian ở Phượng Linh Tông, Đông Xích ẩn giấu rất sâu, nhưng dù sao cũng đã mất lý trí, mặc dù bề ngoài vẫn là Ngọc Hoa trưởng lão bình thản ung dung nhưng nội tâm đã trở nên điên cuồng.

Có lẽ là bản tính từ nhỏ đã như vậy, khắc chế quá lâu cuối cùng vẫn bước vào con đường không thể quay đầu.

Nhưng sau khi Dung Nguyệt được thả ra lại không giống như dự đoán của Đông Xích, nàng vẫn không chịu sự khống chế, trong lòng nàng không có sự tồn tại của Đông Xích, vẫn ngang ngược ngăn cản Đông Xích ra tay với Mộc Thanh, liên tiếp bị thương vài lần.

Đông Xích đều sẽ cứu nàng, nhưng lần ở Thiên Tiệm Thập Tam Thành chính là lần cuối cùng.

Đông Xích hỏi nàng: “Sư tôn vẫn không bỏ xuống được?”

Khi đó Dung Nguyệt bị thương rất nặng, nằm trên giường hữu khí vô lực, dường như không nghe thấy những lời này, cũng không có bất cứ phản ứng gì, không biết qua bao lâu nàng mới nhẹ giọng hỏi ngược lại: “Vì sao phải buông?”

Dung Nguyệt chưa bao giờ có được Mộc Thanh, năm đó càng chưa từng làm chuyện gì, sao có thể nói là buông hay không buông. Trái tim nàng hướng về ai, nguyện ý thích người nào, yêu mà không được hoặc là ôm lấy chấp niệm, đó đều là chuyện của nàng, bất kể những năm qua xảy ra chuyện gì, bất kể nàng có nhập ma hay không, những việc này đều không liên quan đến người khác, càng không đến phiên Đông Xích nhúng tay vào.

Cho dù nàng nhập ma, biến thành kẻ cùng hung cực ác, nàng và Đông Xích vẫn giống như năm đó, không một chút thay đổi.

Đông Xích ôm Dung Nguyệt đang trọng thương vào lòng, nhắm mắt tựa đầu lên trán nàng, nhưng cuối cùng vẫn ra tay với nàng.

Lúc ấy Dung Nguyệt dường như đã đoán được, không cách nào phản kháng nhưng cũng không bất ngờ, nàng siết chặt tay Đông Xích, từ đầu chí cuối chưa từng cầu xin một câu.

Năm đó sau khi Minh Khê phát điên, Bạch Nhược Trần nên đưa Đông Xích đi, về sau nàng được phái đến chăm sóc mẫu tử Đông Xích, lẽ ra lúc đó nàng nên ngăn cản tất cả, mà không phải lạnh nhạt đứng nhìn, thậm chí về sau Đông Xích giết tiểu tình nhân, nàng nên ngăn cản hoặc là quản giáo, nhưng nàng không có, cho nên mới có kết cục ngày hôm nay.

Thật ra Dung Nguyệt biết rõ Đông Xích đã giết không ít người, cho dù không biết cụ thể là những ai nhưng đại khái đều có thể đoán được, nhưng nàng vì bảo vệ con nhóc vô tâm này mà vờ như không biết, kết quả là tự nuốt trái đắng.

Đông Xích ôm Dung Nguyệt không buông, nhẹ giọng nói: “Xin lỗi…”

Dung Nguyệt đã không thể trả lời được nữa.

“Đều là mệnh số.” Đông Xích nhìn Mộc Thanh nói: “Tôn thượng cảm thấy thế nào?”

Nét mặt Đông Xích không chút ưu thương, hoàn toàn không cảm thấy cái chết của Dung Nguyệt có gì đáng tiếc, trong ánh mắt tràn ngập vẻ thoả mãn điên cuồng, có lẽ là cảm thấy sống hay chết đều không quan trọng, thậm chí chết rồi còn tốt hơn, chí ít con rối nghe lời hơn người sống, có thể vĩnh viễn ở bên cạnh nàng ta.

Người này ẩn trong bóng tối làm không ít chuyện, nhẫn nại mưu tính, hiện nay đã đến lúc đặt dấu chấm cho tất cả mọi việc, vì thế nàng ta nói hết tất cả bí mật, dù sao cũng cần có người lắng nghe. Hai người trước mặt đã từng oai phong một cỏi, là nhân vật được vạn người kính ngưỡng, Đông Xích từng cực kỳ hâm mộ Bạch Xu, cùng là tạp chủng thần hồ tộc, cùng là sư đồ, nhưng kết quả cuối cùng lại hoàn toàn khác biệt, chung quy là không cùng người không cùng mệnh.

Mộc Thanh nghiêm mặt, nhận thấy xung quanh có chút bất thường, có một loại sức mạnh đang dâng lên, dường như có thể đè ép các nàng bất cứ lúc nào. Nàng dùng ánh mắt ra hiệu cho Bạch Xu, Bạch Xu ngầm hiểu, lập tức muốn động thủ.

Nhưng Đông Xích đã nhìn thấu suy nghĩ của các nàng, bằng không cũng không dám ở chỗ này nói nhiều như vậy, nàng ta đã có chuẩn bị trước, bày ra một cái bẫy hoàn mỹ, nhìn thấy hành vi của các nàng liền cười nói: “Tôn thượng đừng phí sức nữa, đã quá muộn rồi.”

Mộc Thanh vô thức lui lại nửa bước, thận trọng hỏi: “Ngươi đã làm gì?”

Đông Xích mỉm cười không đáp.

Sương mù xung quanh tan đi, nhưng cảm giác áp bách càng thêm mãnh liệt, quỷ tu sĩ và thần binh vẫn đứng bất động, tử khí tràn ngập không trung. Mộc Thanh căng thẳng, nhận thấy có vấn đề, cái chết của Dung Nguyệt đã khiến Đông Xích hoàn toàn mất khống chế, vừa rồi nàng ta nói nhiều như vậy bề ngoài là đang muốn nói lời từ biệt, nhưng chỉ sợ là đang cố ý kéo dài thời gian, hoặc muốn cầm chân các nàng.

Vừa rồi nàng ta nói đã quá muộn.

Mộc Thanh mím môi, nàng nghĩ đến những suy đoán trước đó, là An Dương, vì sao Đông Xích lại lựa chọn nơi này… từ những lời vừa rồi của đối phương, hẳn là có liên quan đến Dung Nguyệt. Năm đó sau khi Dung Nguyệt nhập ma bị đuổi đến An Dương, cũng thiết kế hãm hại nàng ngay tại chỗ này, nhưng trời xui đất khiến nàng và Bạch Xu bị trói buộc cùng nhau. Hơn nữa cuối cùng Dung Nguyệt bị trấn áp tại đây, nơi này cũng là chỗ Dung Nguyệt và Đông Xích dây dưa hơn ba nghìn năm…

Đông Xích đã không quan tâm đến những chuyện này, nàng ta còn có thể làm gì… Thiên Tiệm Thập Tam Thành không còn, thiên ngoại đã là vật trong bàn tay, hôm nay chỉ còn lại phàm tu giới, mà người đứng đầu của các môn phái đều tề tụ ở An Dương này, cộng thêm yêu vật xuất hiện khắp nơi, liên tiếp xảy ra thiên tai, không khó đoán được nàng ta muốn hủy diệt An Dương, hủy diệt tất cả ở nơi đây.

Mộc Thanh lạnh người, tuy chỉ là suy đoán nhưng việc Đông Xích muốn làm tuyệt đối còn điên cuồng hơn.

Quả nhiên, Đông Xích lại nói: “Ba nghìn năm trước, thần tộc vì muốn chiến thắng, đồng thời diệt trừ mối uy hiếp về sau, nhẫn tâm lập Nguyên Thủy Cổ Trận tru sát tất cả mọi người ở trong đó, đáng tiếc vẫn còn một con cá lọt lưới, để lại mầm tai họa, không biết đạo lý diệt cỏ tận gốc, thật đáng tiếc.”

Đông Xích chậm rãi tiến về phía trước một bước, cười dài nhìn Mộc Thanh và Bạch Xu: “Tôn thượng và quân chủ lợi hại như vậy, tất nhiên không thể giữ lại, Thanh Hư bọn họ cũng thế, cố chấp như vậy sau này nhất định sẽ sinh sự, không bằng hiện tại diệt cỏ tận gốc, không cần phải lo lắng quá nhiều.”

Dùng ngữ điệu bình thường đến không thể bình thường hơn để nói ra những lời tàn nhẫn khát máu này, muốn giết tất cả mọi người, dường như mạng người là thứ không đáng giá nhắc tới, giết chết là chuyện bình thường đến nhường nào.

Loại cảm giác áp bách này càng lúc càng quen thuộc, là cảm giác Mộc Thanh đã từng trải qua.

Mộc Thanh kinh hãi, lúc này nhẹ nhàng kéo Bạch Xu một cái, dùng âm thanh chỉ có hai người nghe được nói: “Là Nguyên Thủy Cổ Trận.”

Nàng chết trong trận pháp này, tất nhiên hiểu rõ, cổ uy áp này còn kinh khủng hơn ở Côn Sơn năm đó, không biết lực sát thương còn lớn đến mức nào.

Bạch Xu cũng không khỏi kinh ngạc,  chợt ngẩng đầu nhìn Đông Xích.

“Ngươi muốn giết tất cả mọi người?”

Nguyên Thủy Cổ Trận không phải có thể dễ dàng bày bố, năm đó thần tộc vì muốn phong ấn lối vào ma giới mới phải bày bố một trận pháp cực kỳ hao tổn thần lực như vậy, để bày ra trận này rất nhiều thần tộc đều bị hút khô thần lực, cuối cùng còn suýt nữa thất bại trong gang tấc.

Trận pháp này có thể hủy diệt mọi thứ trong trận dễ dàng như giết chết một con kiến, Đông Xích thật sự điên đến hết thuốc chữa, chính nàng ta cũng đang ở trong thành, lại dám bày ra loại trận pháp sẽ dẫn đến ngọc đá cùng tan này!

Nàng ta đã hút khô thần lực của thần tộc ở thiên ngoại, nhưng tự thân lại không cách nào dung nạp hết, vì vậy dùng phần thần lực còn lại bày ra trận pháp này.

Nguyên Thủy Cổ Trận được vừa được bày ra, như vậy có nghĩa là nàng ta không giết toàn bộ người của thần tộc cùng một lúc mà là giam giữ một nhóm, đến lúc bố trận mới dùng bọn họ để hiến tế.

Bạch Xu vận chuyển thần lực, dùng mười phần thực lực đánh về phía Đông Xích. Đông Xích đã phát hiện nhưng không tránh né, cứ thế đứng yên mặc cho nàng công kích, lúc thần lực đánh tới nàng ta phút chốc hóa thành hư vô, sau đó xuất hiện ở bên kia rồi lập tức dịch chuyển đến bên cạnh Mộc Thanh.

Mộc Thanh nâng kiếm chống đỡ, muốn ra chiêu một kiếm xuyên tim, nhưng ngay lúc này đối phương lại biến mất, dịch chuyển đến bên kia của nàng.

Bản thể của Đông Xích lợi hại hơn phân thân rất nhiều, thực lực sâu không thấy đáy, nàng ta cũng không nóng lòng kết liễu các nàng, mà chỉ gọi đến mười thần binh bao vây các nàng.

Đồng tử của Mộc Thanh co lại, nàng đã nhìn ra người này cố ý kéo dài thời gian.

Nếu Đông Xích dám bày Nguyên Thủy Cổ Trận, nhất định đã để lại đường lui cho bản thân, nàng ta đang muốn rời đi.

Tuyệt đối không thể để nàng ta thoát thân, bằng không sẽ thực sự không thể vãn hồi.

Mộc Thanh vung trường kiếm, tập trung toàn bộ linh lực giải quyết đám thần binh trước mặt, đuổi theo ngăn cản, đồng thời nói với Bạch Xu: “Ngăn cản nàng ta, đừng để nàng ta đi!”

Bạch Xu lập tức biến sắc, quát lớn: “Sư tôn cẩn thận!”

Đáng tiếc vẫn chậm một bước, Đông Xích đột ngột xuất chiêu, không hề có bất cứ do dự nào, hai mũi tên có chứa nồng nặc ma khí phút chốc bắn về phía Mộc Thanh. Mà Mộc Thanh không kịp thu chiêu né tránh, hơn nữa một khi nàng lựa chọn né tránh thì Đông Xích sẽ nhân cơ hội trốn thoát, nàng không chút do dự đón lấy hai mũi tên, sau đó bắt lấy Đông Xích.

Cùng lúc đó Bạch Xu cũng hạ quyết tâm, từ bỏ ý định đến giúp Mộc Thanh mà xoay người khống chế bản thể của Dung Nguyệt.

Đông Xích không ngờ Bạch Xu sẽ làm như vậy, lúc này một mặt ngăn cản một mặt quát lớn: “Ngươi dám!”

 

 

 

Recommended Articles

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!