Đồ Đệ Có Liêm Sỉ – Chương 95

Chương 95: Quyết Chiến

 

Đông Xích muốn mang Dung Nguyệt đi, đáng tiếc đã muộn một bước, bị Bạch Xu giành trước.

Tình cảnh vừa rồi muốn cứu người là việc hết sức khó khăn, không bằng áp chế ngược lại đối phương. Đông Xích điên đến độ này, nhưng chung quy vẫn quan tâm Dung Nguyệt, điểm yếu của nàng ta chính là Dung Nguyệt, dù cho Dung Nguyệt đã là một cái xác không có ý thức nhưng vẫn là điều uy hiếp cuối cùng của nàng ta.

Loại người điên này rất cố chấp, ngoại trừ chiêu này không còn biện pháp nào khác.

Bạch Xu gác kiếm lên cổ Dung Nguyệt, ánh mắt lạnh lẽo, trầm giọng nói: “Thu tay lại, bằng không đừng trách ta không khách khí.”

Nói xong, nàng trực tiếp cắt một đường thật sâu trên cổ Dung Nguyệt, tư thế có thể cắt rơi đầu bạch mao hồ ly bất cứ lúc nào.

Thể xác này là thứ duy nhất thuộc về Dung Nguyệt còn sót lại trên đời, nếu như bị hủy, thì thực sự không còn gì nữa.

Bạch Xu cũng không quan tâm những chuyện này, nàng chỉ biết chết là chết, nhưng Đông Xích quan tâm, nàng ta muốn chính là một thi thể biết nghe lời, nếu như bị hủy hoại, đối với nàng ta mà nói còn khó có thể chấp nhận hơn cả việc chính tay giết chết Dung Nguyệt, nàng ta lập tức dừng lại, đôi mắt đỏ ngầy, không cam lòng nhìn Bạch Xu.

Bên kia Mộc Thanh bị ám tiễn làm bị thương, chỉ cảm thấy miệng vết thương trên vai trái đang tê dại, chỉ trong chớp mắt cả cánh tay đều không nhấc lên được, hoàn toàn không có tri giác.

Trên mũi tên có tẩm chất độc nào đó khiến nàng linh lực bế tắc, cả người đều trở nên cứng nhắc giống như một tảng đá, hơn nữa linh lực trong cơ thể cũng bắt đầu hỗn loạn.

Bạch Xu liếc thấy tình hình của nàng, không khỏi nhíu mày.

Đông Xích nhân lúc này dùng một làn sương đen đánh vào trường kiếm trong tay Bạch Xu, chỉ trong nháy mắt lưỡi kiếm sắc bén bắt đầu nứt ra, sau đó hóa thành bụi mịn. Nàng ta bỗng chốc đánh Mộc Thanh đang trúng độc ra xa, giống như hất bay một chiếc lá.

Đồng tử của Bạch Xu co lại, muốn ngăn cản nhưng rốt cuộc vẫn nhịn xuống, tiếp tục khống chế Dung Nguyệt.

Nhưng Đông Xích vừa rồi còn có điều kiêng kỵ, lúc này lại đột nhiên chẳng quan tâm, cứ thế trực tiếp dịch chuyển đến trước mặt Bạch Xu, chẳng những không chút lo lắng mà còn âm u hỏi ngược lại: “Quân chủ thật sự cho rằng làm như vậy thì có thể uy hiếp được ta?”

Tiếng nói vừa dứt, nàng ta lại dùng chiêu vừa rồi đối phó Mộc Thanh, ám tiễn bay thẳng về phía Bạch Xu.

Bạch Xu linh hoạt nghiêng người tránh né, kéo theo thi thể của Dung Nguyệt mà thối lui.

Đông Xích khinh thường, lạnh lùng nói: “Buồn cười!”

Đông Xích đủ điên cường, hay thay đổi lại âm độc, tuyệt đối không cho phép kẻ khác uy hiếp, nhưng nàng ta vẫn muốn mang Dung Nguyệt đi, chẳng qua sẽ không để Bạch Xu thực hiện được ý đồ.

Nàng ta khởi động phù chú, quỷ tu sĩ và thần binh lập tức xông lên, rậm rạp một nhóm lớn, thề phải giết chết các nàng.

Cục diện thoáng chốc thay đổi, trước đó là Bạch Xu và Mộc Thanh chiếm thế chủ động, nhưng hiện tại Mộc Thanh linh lực tắc nghẽn, lại có nhiều quỷ tu sĩ và thần binh như vậy, Bạch Xu vừa phải khống chế Dung Nguyệt vừa phải đối phó Đông Xích, thực sự không thể phân thân, quả thật rất khó lựa chọn.

Nhìn thấy Mộc Thanh lấy linh phù ra, Bạch Xu suy nghĩ một chút, nàng tin tưởng sư tôn có thể ứng phó được những thứ kia, vì thế bản thân tiếp tục đối phó Đông Xích. Nàng không chút do dự, trực tiếp nhấc bạch hồ lên, đồng thời vận dụng thần lực một chưởng đánh vào vai Đông Xích.

Nhưng mà Đông Xích dùng lại trò cũ, lúc sắp trúng chiêu thì lập tức biến mất.

Bạch Xu không hề đuổi theo, mà đến giúp Mộc Thanh chỗng đỡ quỷ tu sĩ và thần binh.

Mộc Thanh không dự định cứng đối cứng với bọn chúng, nàng cảm nhận được áp lực từ Nguyên Thủy Cổ Trận càng lúc càng lớn, đã không còn thời gian nữa, nàng khẽ cắn môi, kiên quyết ngăn chặn chất độc, dùng linh lực rót vào linh phù, thôi động phù chú sau đó đốt cháy, vừa thuận lợi giải quyết những quỷ tu sĩ đáng ghét xung quanh vừa thấp giọng nói với Bạch Xu: “Giúp ta hộ trận, ngăn cản Đông Xích trước, cẩn thận một chút.”

Nói xong, nàng dùng trường kiếm cắm thẳng xuống mặt đất, kết xuất một trận pháp tạm thời chống lại Nguyên Thủy Cổ Trận, dự định kéo dài thời gian.

Nàng đã từng lĩnh giáo sự lợi hại của Nguyên Thủy Cổ Trận, biết được trận pháp này một khi  áp xuống thì có nghĩa là gì, ba nghìn năm trước nàng và người của thần tộc, cùng với người của Thiên Tiệm Thập Tam Thành trốn không thoát, mà nay nếu không ngăn cản, cũng sẽ có kết cục tương tự.

Trong thành An Dương còn có rất nhiều bá tánh vô tội, một khi đại trận áp xuống, tu sĩ còn có thể có chút năng lực tự bảo vệ bản thân, chỗng đỡ một chút, nhưng những bá tánh này tay trói gà không chặt, tất cả đều sẽ giống như thịt cá nằm trên thớt.

Mộc Thanh tuyệt đối sẽ không để Đông Xích được như ý nguyện, thà rằng đặt bản thân vào nguy hiểm, nàng đã bị chất độc ăn mòn, khó có thể vận chuyển linh lực trong cơ thể, vì vậy chống đỡ trở nên vô cùng cực lực.

Bạch Xu tất nhiên đã nhận thấy tình cảnh của nàng, lập tức tiến lên che chở.

Nhìn thấy Mộc Thanh muốn kết trận đánh cược một lần, Bạch Xu có chút lo lắng, nét mặt bỗng chốc trở nên ngưng trọng, nhưng vẫn chưa nói cái gì, mà chỉ một lòng bảo vệ nàng chu toàn.

Bởi vì miễn cưỡng ngăn chặn độc tính trong cơ thể, Mộc Thanh bị phản phệ không nhẹ, cổ họng tanh ngọt, trong miệng xuất hiện mùi máu tươi, nhưng bởi vì có Bạch Xu ở bên cạnh nên nàng không dám biểu hiện ra ngoài, chỉ đành chịu đựng, ngoài mặt vẫn bình tĩnh kết trận.

Đông Xích biến ảo không ngừng, đột nhiên xuất hiện bên tay phải, người này biết Mộc Thanh chính là điểm yếu của Bạch Xu vì vậy điều khiển quỷ tu sĩ và thần binh đồng loạt tiếng công, còn bản thân cũng hoàn toàn không né tránh, trực tiếp đối đầu với Bạch Xu.

Chấp niệm của nàng ta đối với Dung Nguyệt quá sâu, vốn đã điên cuồng hiện tại càng điên cuồng hơn, hoàn toàn mất đi lý trí, sát khí rất nặng, hận không thể một chiêu giết chết các nàng.

Bạch Xu coi như bình tĩnh, nhìn sư tôn của mình một cái, sau đó hạ quyết tâm đối phó Đông Xích.

Quỷ tu sĩ xung quanh càng lúc càng đông, gần như cấu thành một vòng tròn kín không kẽ hở bao vây các nàng. Đối với các nàng mà nói, bọn chúng vốn chỉ là những lâu la không đáng quan tâm nhưng vào thời điểm nguy cấp này, chịu áp chế từ nhiều phía dù thế nào cũng sẽ bị ảnh hưởng, hơn nữa Đông Xích đang nhìn chằm chằm, những chiêu thức thông thường căn bản không tổn thương được nàng ta.

Bạch Xu nín thở ngưng thần, rót thần lực vào thân kiếm, sau đó chém vào khoảng không bên phải, cứ thế chém trúng Đông Xích đang ẩn thân.

Nàng có thể phát hiện sự tồn tại của Đông Xích, nhưng khó có thể khống chế được nàng ta, một chiêu này cũng vì đánh bất ngờ nên mới có thể đánh trúng.

Đông Xích không kịp tránh né, thân hình chợt lóe, một kiếm chém vào vai, suýt nữa chém dứt cánh tay của nàng ta.

Đông Xích đau đớn, thể thể hoàn chỉnh hiện ra, sắc mặt trắng nhợt liên tục lui về phía sau.

Bạch Xu thừa thắng xông lên, lại một kiếm đâm thủng ngực Đông Xích.

Đông Xích nổi giận, không còn bình tĩnh ung dung như trước đó, hiện tại nàng ta chỉ muốn mang Dung Nguyệt đi, nhưng Bạch Xu mọi cách ngăn cản, lúc này còn đả thương nàng ta. Nàng ta nắm lấy lưỡi kiếm trước ngực, dùng sức bẻ gãy, trực tiếp công kích Bạch Xu, cùng lúc đó còn lăng không đánh một đạo linh lực về phía Mộc Thanh, nghiến răng âm trầm nói: “Ngươi muốn chết…”

Bạch Xu lui về phía sau, đỡ được chiêu này, ngay sau đó liền dùng dẫn lôi phù Mộc Thanh đã cho nàng, không chút khách khí dẫn thiên lôi công kích đối phương. Nhưng chiêu này hiệu quả có hạn, bởi vì hiện tại đang ở trong Nguyên Thủy Cổ Trận nên uy lực của dẫn lôi phù bị suy yếu không ít, ngay cả một nửa uy lực cũng không phát uy được.

Đông Xích bị thiên lôi đánh trúng, nhưng không hề chịu chút ảnh hưởng, ngược lại còn mượn chiêu này dẫn lôi điện về hướng khác, trong nháy mắt sang bằng những kiến trúc xung quanh.

Nơi này là đường phố, có người nghe thấy động tĩnh lớn như vậy thì sợ đến mức lập tức rời giường ra ngoài kiểm tra, lúc nhìn thấy nơi gần đó đã biến thành một mảnh phế tích thì không khỏi ngây người, ngạc nhiên hô to.

Cả con phố thoáng chốc trở thành biển lửa, những người đang nghỉ ngơi trong phòng lần lượt ra ngoài, sau khi nhìn thấy dị biến tất cả đều kinh sợ tháo chạy. Có người chạy chậm, hoặc chưa kịp phản ứng thì xung quanh đã sụp đổ, vì thế mà bị vùi lấp trong đống đổ nát.

Chỉ trong chớp mắt, thành An Dương vắng lặng tràn ngập tiếng la hét, khắp nơi đều là những tiếng cầu cứu, tiếng kêu khóc tuyệt vọng.

Mộc Thanh đang kết trận, không thể chú ý đến những bách tính này, chính bản thân nàng cũng đang rơi vào nguy hiểm, thân thể sắp đứng không vững. Sức mạnh của Nguyên Thủy Cổ Trận khó lòng chống đỡ, nó đã hoàn toàn áp chế nàng, không cho người trong trận có bất cứ cô hội nào để phản kháng.

Mà Bạch Xu đang quấn đấu cùng Đông Xích, hai người chiêu thức sắc bén, không cho đối phương có cơ hội thở dốc, thề phải tốc chiến tốc thắng.

Chiêu thức của hai người quá cường hãn thô bạo, khó tránh khỏi lan ra xung quanh, đánh đến đâu đổ nát đến đó. Bạch Xu nhíu mày, biết không thể tiếp tục kéo dài, nếu không chẳng bao lâu nữa thành An Dương sẽ bị hủy diệt.

Nàng nghiêng đầu nhìn Mộc Thanh đang cố sức kết trận chống đỡ, nàng biết Mộc Thanh bị thương lại trúng độc tất nhiên kiên trì không được bao lâu, phải nhanh chóng đến giúp nàng ấy, vì vậy toàn lực đối phó Đông Xích.

Đông Xích nhìn ra nàng muốn làm gì, cũng biết các nàng đang lo lắng điều gì, vì thế âm thầm thúc đẩy Nguyên Thủy Cổ Trận phía trên thành An Dương, khiến áp lực càng thêm trầm trọng, uy áp như mây đen giăng kín, muốn nghiền nát tất cả mọi người trong trận.

Bên kia Mộc Thanh chịu uy áp, huyết khí dâng trào, linh lực càng thêm hỗn loạn, ngay cả tay cũng không nén được run rẩy.

Hiện tại nàng tương đương với chống lại vài người của thần tộc, hơn nữa còn bị áp chế, có thể ngã xuống bất cứ lúc nào.

Nguyên Thủy Cổ Trận không chỉ hủy diệt nàng mà còn liên lụy đến những người trong thành, các tu sĩ miễn cưỡng vô sự, nhưng bách tính thì không thể.

Những người đó không biết đã xảy ra chuyện gì, tưởng rằng trời gián đại kiếp, sợ hãi trực tiếp quỳ xuống, run rẩy cầu xin ông trời.

Mà chúng tu sĩ trong nhã các đã nhận thấy dị biến, Giang Lâm và Thanh Hư đồng thời biến sắc, nghĩ đến Mộc Thanh các nàng còn đang ở ngoài chưa trở về.

“Nhất định đã xảy ra chuyện.” Giang Lâm vẻ mặt trầm trọng, lo lắng nhìn ra bên ngoài.

Quỷ tu sĩ và thần binh đang bao vây bên ngoài đã rút đi không ít, liên tục đồn về phía bên kia. Rất rõ ràng Mộc Thanh các nàng đang ở nơi đó.

Thanh Hư đứng bên cạnh Giang Lâm, trầm mặc nhìn một chút, sau đó nói với Ngô Thủy Vân ở bên cạnh: “Đừng ở lại đây nữa, tất cả đều ra ngoài nghênh chiến!”

Ngô Thủy Vân nhất định sẽ nghe theo, hắn cũng đã phát hiện bất thường, đoán được Mộc Thanh các nàng xảy ra chuyện, nhưng đám người Liễu Thành Nghĩa lại chần chờ không quyết, bị kẻ địch người đông thế mạnh hù dọa không dám hành động, cả đám trở thành rùa rụt đầu.

Đệ tử của Liễu gia có dụng tâm khác, bắt đầu sách động: “Không thể ra ngoài, những thứ bên ngoài lợi hại như vậy, ra ngoài chịu chết sao!”

Cùng lúc đó, Mộc Thanh đang miễn cưỡng chống đỡ khóe miệng bắt đầu nhuốm máu, Nguyên Thủy Cổ Trận thực sự bá đạo, chỉ dựa vào một mình nàng căn bản không thể chống đỡ được, nếu còn tiếp tục như vậy sợ rằng sẽ lại giẫm lên vết xe đổ.

Nàng liếc nhìn Bạch Xu, hai tay nắm chặt chuôi kiếm, không có nửa điểm do dự, trực tiếp được ăn cả ngã về không rót tất cả linh lực vào thân kiếm.

Nguyên Thủy Cổ Trận mới vừa hình thành bỗng chốc bị lung lay.

Bạch Xu quay đầu nhìn lại, nhìn thấy trường kiếm đã cắm một nửa vào mặt đất, Mộc Thanh cũng sắp chống đỡ không được mà quỳ xuống.

 

 

Recommended Articles

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!