Đồ Đệ Có Liêm Sỉ – Chương 36

Chương 36: Kẻ trộm

 

Trường kiếm đâm xuyên ngực nam nhân nhưng không dính một viết máu, nếu không phải túi vải bị thủng một lỗ vẫn còn treo bên hong, cuộc tranh đấu ngắn ngủi vừa rồi thật giống như ảo giác.

 

Bạch Xu bị cướp đi, phản ứng lớn nhất chính là Tam Hỏa Khuyển, nó mắt mở trừng trừng nhìn tiểu hồ ly biến mất trước mắt mình, nhất thời ngây ngẩng, thân thể khổng lồ đề phòng quỳ rạp trên mặt đất, rồi lại bỗng nhiên nhảy đến trước mặt Mộc Thanh, nghi hoặc kêu ô ô, dùng sức bới tuyết tìm nắm lông trắng.

 

Nam nhân mang mặt nạ có chuẩn bị mà đến, từng bước dẫn dụ các nàng đến nơi đây, vô cùng có khả năng đã sớm dự định cướp đi Bạch Xu, nên mới có thể chạy thoát từ trong tay ba người, thực lực của hắn không thể khinh thường tuyệt không không thấp hơn Mộc Thanh.

 

Trước khi biến mất hắn còn đặc biệt nhắc tới An Dương, hiển nhiên là muốn dẫn dụ Mộc Thanh đến đó, có lẽ đây cũng là mục đích hắn cướp đi Bạch Xu.

 

Lần đầu gặp chuyện kỳ quái như vậy, một người sống sờ sờ trong chớp mắt biến mất, Giang Lâm và Thanh Hư đều kinh ngạc. Nhìn xuống trường kiếm trong tay Mộc Thanh, đáy lòng biết rõ người đó tuyệt không dễ đối phó, nhất định không thể đuổi kịp, Giang Lâm chỉ đành hỏi: “Làm sao bây giờ?”

 

Mộc Thanh mặt không biểu tình, ngón tay cầm kiếm siết chặt.

 

Đối phương rõ ràng muốn dụ ba người vào bẫy, nếu hắn đã dám xuất hiện nhất định có cách an toàn thoát thân, vừa rồi là nàng sơ sẩy. Nàng trầm mặc chốc lát, yên lặng thu hồi trường kiếm, quan sát tùng lâm vắng vẻ rồi mới nghiêm nghị thấp giọng nói: “Đến An Dương.”

 

An Dương cách Vu Sơn Trấn có hơn ngàn dặm, lập tức khởi hành thì sáng sớm ngày mai có thể đến nơi. Sau khi giao mọi chuyện ở Vu Sơn Trấn cho Giang Lâm và Thanh Hư xử lý, Mộc Thanh cũng không lập tức xuất phát mà đến thành Lâm An một chuyến, cùng Ngô Thủy Vân đi gặp môn chủ Thiên Cơ Môn.

 

Dù sao chuyện liên quan đến Phượng Linh Tông và Thiên Cơ Môn đã được giải quyết, hiện nay đệ tử mất tích cũng đã bình an trở về, việc này xem như có thể ăn nói.

 

Môn chủ không phải người không hiểu lý lẽ, biết việc này không đơn giản như vậy, sau khi biết Mộc Thanh muốn đi An Dương hắn cũng muốn để Ngô Thủy Vân đi theo, nhưng trải qua cẩn thận cân nhắc rốt cuộc vẫn thôi. An Dương là địa bàn của Thái Nhất Môn, hai môn phái đã từng có xích mích, đến nay không qua lại, Ngô Thủy Vân đến đó chỉ sợ sẽ gây ra không ít phiền toái, hắn yên tâm đối với thái độ làm người và phẩm tính của Mộc Thanh, vì vậy ủy thách việc điều tra cho nàng.

 

“Làm phiền Mộc tông sư rồi.”

 

Mộc Thanh không kiêu ngạo không siểm nịnh nói: “Tần môn chủ khách khí.”

 

Sau đó Ngô Thủy Vân được Tần môn chủ căn dặn sử dụng truyền tống trận đưa Mộc Thanh đến biên giới Lâm An, hai người tạm biệt tại đây.

 

Từ biên giới Lâm An tiếp tục đi về phía Đông Bắc, bên kia chính là địa phận của Thái Nhất Môn, tiếp tục cưỡi hạc không đến nửa ngày thì có thể đến An Dương, trải qua quãng đường dài, đến nay cách ngày Bạch Xu bị cướp đi đã có hai ngày.

 

Mộc Thanh đến đây là vì cứu hồ ly, nhưng nàng cố ý kéo dài thời gian là có dự tính khác, nam nhân mang mặt nạ vì dẫn dụ nàng đến nhất định sẽ không làm hại Bạch Xu, nàng sẽ không để hắn nắm mũi dắt đi, gặp nguy không loạn bình tĩnh đến một trạch viện hoang phế bên ngoài thành An Dương, sau đó hóa thành một thư sinh yếu đuối đến thăm thân nhân, lưng cõng rương sách mà vào thành.

 

An Dương không phồn vinh như những nơi khác, phong thổ riêng biệt, mặc dù không rộng lớn tráng lệ nhưng cũng từng là cố đô của vài triều đại, văn hóa phong phú lâu đời, xưa nay là một trong nhưng nơi các văn nhân nhã sĩ hướng đến.

 

Cõng rương vào thành không chỉ một mình Mộc Thanh mà còn có một vị đại phu ngoài ba mươi, chẳng qua đối phương đã thu tấm vải che phía trên lại, có phần khác biệt với nàng.

 

Đại phu dáng người trung bình, thiên gầy, không phải người bản địa, bởi vì có tấm lòng nhân hậu nên lặn lội đường xa đến An Dương chữa bệnh từ thiện, có lẽ là đường xa mệt nhọc sắc mặt của hắn thoạt nhìn vô cùng tái nhợt.

 

Hắn hoạt ngôn hơn nữa thiện tâm, nhìn thấy Mộc Thanh cõng nhiều sách như vậy, cho nên muốn chia sẻ một ít.

 

Thoáng nhìn hòm thuốc của hắn chứa đầy dược thảo, Mộc Thanh uyển chuyển cực tuyệt: “Đa tạ, lòng tốt của ngài ta xin nhận.”

 

Đại phu hiền lành vừa đi vừa lải nhải: “Trước đó có một trận lũ lụt, khu vực ven sông bị nhấn chìm, phá hủy một nửa Trần gia thôn, chuyện này chưa xong chuyện khác lại đến, không lâu sau bắt đầu xuất hiện ôn dịch, nghe nói hai ngày trước đã  truyền nhiễm đến trong thành, cũng không biết bây giờ còn vào thành được không. Ai, tiểu huynh đệ hiện tại đang mùa đông, ngươi đến An Dương làm gì?”

 

Mộc Thanh ngắn gọn trả lời: “Đi học.”

 

Nhất trí với cách ăn mặc của nàng, bần hàn thư sinh đến An Dương đọc sách cũng không có gì đáng ngạc nhiên.

 

Đại phu chỉ thuận miệng hỏi một câu, vô thức cho rằng nàng mới đến không hiểu rõ nơi này, hắn lại nói một đống lớn việc liên quan đến phong thổ An Dương cùng với đặc sắc bản địa, còn có quán trọ nào còn mới hơn nữa giá rẻ. Lúc sắp đến cổng thành, hắn còn nhiệt tình lấy ra hai gói thuốc, căn dặn Mộc Thanh sau khi tìm được chỗ ở thì nấu uống, để tránh nhiễm ôn dịch.

 

“Ra ngoài đi học cực khổ, ngay thời điểm này, nhớ bảo trọng thân thể.”

 

Mộc Thanh không chối từ, lúc nhận lấy thảo dược không cẩn thận chạm vào bàn tay lạnh như băng của hắn, ngoài miệng luôn mãi nói cảm ơn.

 

Bọn họ đến coi như đúng lúc, hiện đang là giờ mở cổng thành, hiện nay trong thành An Dương dịch bệnh lan rộng, quan phủ hạ lệnh đêm nay sẽ đóng cổng thành, chờ đến mặt trời xuống núi thì không thể tùy ý ra vào thành nữa.

 

Sau khi vào thành hai người tách ra, mỗi người một ngã.

 

Đại phu cõng hòm thuốc chậm rãi đến phố Khánh Hoà, có lẽ trời quá lạnh, tay chân hắn tê cóng ngay cả tư thế bước đi cũng tương đối chậm chạp cứng nhắc, nhìn qua hòm thuốc trên lưng có vẻ đặc biệt nặng nề.

 

Mà phố Khánh Hoà là khu vực quan phủ tập trung người bệnh để dễ quản lý.

 

Đến lúc hắn đi vào góc phố không nhìn thấy bóng dáng, Mộc Thanh mới bước cao bước thấp giẫm lên tuyết đi vào phố Cửu Khúc.

 

An Dương lạnh hơn so với Vu Sơn Trấn, gió lạnh như lưỡi dao cắt qua, người đi đường rất thưa thớt, vô cùng quạnh quẽ, một đoạn đường không dài nhưng thỉnh thoảng có thể gặp đạo sĩ của Thái Nhất Môn, những người này đều xuống núi để chữa bệnh cho nạn dân.

 

Sau thiên tai nếu không xử lý thỏa đáng sẽ dẫn đến ôn dịch, trận lũ lụt lần này chính là nguyên nhân sản sinh ra dịch bệnh, Thái Nhất Môn coi như đến đúng lúc, khi dịch bệnh vừa mới xuất hiện thì đã phái không ít đệ tử đến, cộng thêm quan phủ hành động kịp lúc, vì vậy tình huống trong thành cũng không đến mức hỏng bét.

 

Mộc Thanh trầm mặc bước tới, thân ảnh cô độc trên đường đặc biệt nổi bật.

 

Một đệ tử Thái Nhất Môn đột nhiên gọi nàng lại, nàng dừng bước, rũ mắt hỏi: “Đạo trưởng, có chuyện gì?”

 

Đệ tử tinh mắt, hỏi: “Ngươi không phải người địa phương?”

 

“Không phải, đến An Dương học tập, vừa mới đến.”

 

“Muốn tìm ai?”

 

Nàng không bình thản nói: “Thân thích ở cuối phố, họ Thôi, tạm thời tá túc một đêm.”

 

Đệ tử kia nào biết cuối phố có nhà nào họ Thôi hay không, hắn cẩn thận quan sát nàng một phen, không thấy có điểm gì bất thường mới khoát tay cho đi, hơn nữa còn căn dặn: “Đi nhanh lên, trời sắp tối rồi, đừng lãng vãng trên đường.”

 

Mộc Thanh tiếp tục đi về phía trước, cho đến trước quán trọ ở cuối phố.

 

Một đám người đang tụ tập nói chuyện, nói đến đây những điều kỳ lạ ở trong thành hai ngày gần đây — Triệu gia là nhà giàu ở thành Tây liên tiếp bị trộm cắp, mất không ít ngân lượng và trang sức, báo án hai ngày cũng không tìm được kẻ trộm, hơn nữa sáng nay lại tiếp tục bị trộm.

 

“Tiểu tặc kia cũng dám cả gan làm loạn, nghe nói một ngày phải trộm ba bốn lần, muốn đề phòng cũng không được.”

 

“Đúng vậy, quan phủ phái người canh phòng nghiêm ngặt nhưng đến nay ngay cả cái bóng cũng không nhìn thấy, Triệu gia thực sự là gặp xui xẻo, bị kẻ trộm xem như cây rung tiền.”

 

Có người cười phá lên: “Xui xẻo? Triệu gia giàu có, chút ngân lượng này cũng như chín trâu mất một sợi lông, có thể thế nào.”

 

“Cũng không thể nói như vậy, một lượng bạc cũng là tiền, có tiền cũng không chịu nổi hao hụt mỗi ngày a.”

 

 

Đám người bàn tán xôn xao tranh luận không ngớt, mỗi người một ý, dù sao thì đều nhàn đến hoảng hốt, bọn họ còn kéo cả ông chủ vào bàn luận.

 

Mộc Thanh bước đi rất chậm, lúc đi ngang qua đám người nàng thu hết những lời này vào trong tai, nàng không vào quán trọ mà tiếp tục đi về phía trước.

 

Cuối phố người qua lại nhiều hơn so với cổng thành, đang lúc hoàng hôn khói bếp lượn lờ, sắc trời trở nên âm trầm.

 

Trước đây Mộc Thanh đã đến An Dương, coi như quen thuộc đối với nơi này, rẽ vào cuối phố có con đường dẫn về hướng Tây.

 

Trời tối, thành An Dương chìm vào tĩnh lặng, các hộ dân lần lượt thắp đèn, trên đường chỉ có quan binh tuần tra, ngay cả đệ tử Thái Nhất Môn cũng không xuất hiện nữa.

 

Cùng lúc đó, bầu không khí ở Triệu gia yên tĩnh đến áp lực, gia đinh trong phủ kết đội tuần tra, ánh đèn sáng sủa hơn những nơi khác rất nhiều, bởi vì bọn họ phải canh phòng nghiêm ngặt đề phòng kẻ trộm.

 

Triệu gia lão gia tức giận sắp nôn ra máu, kẻ trộm càng lúc càng kiêu ngạo, chuyên trộm của nhà hắn, đến thăm bất kể ngày đêm, mỗi lần đều trộm đi hai ba thứ rồi biến mất, quả thực khiến người ta tức giận.

 

Sáng nay tên đạo tặc đã trộm mất cây trâm ngọc vốn là của hồi môn của Triệu phu nhân, buổi trưa lại lấy mất ngọc bội của nhị thiếu gia, buổi chiều trở lại trộm không ít ngân lượng. Triệu lão gia bị thê quản nghiêm, xưa nay bị phu nhân quản thúc rất chặt, số ngân lượng đó là tiền riêng của hắn, hắn nổi trận lôi đình nhưng mà không bắt được kẻ trộm nên hiện tại chỉ có thể vừa uống trà vừa giương mắt nhìn, hy vọng gia đinh trong phủ có thể bắt được tên trộm.

 

Dựa theo quy luật hai ngày qua, đêm nay đối phương ít nhất sẽ đến một lần nữa, Triệu lão gia luôn mãi căn dặn hạ nhân nhất định phải canh phòng nghiêm ngặt, ngay cả con ruồi cũng không thể bỏ sót.

 

Nhưng mà không giống với dự đoán, đến nửa đêm cũng không có động tĩnh gì, lần đầu tiên kẻ trộm không đến vào ban đêm.

 

Triệu lão gia đứng ngồi không yên, muốn đối phương đến rồi lại không muốn đối phương đến, nếu đến, nói không chừng có thể bắt được kẻ trộm, nhưng nếu như không bắt được, không đến sẽ giảm đi chút tổn thất. Hắn mang theo lo lắng bất an chờ đến giờ Tý, trong phủ vẫn bình yên, Triệu phu nhân nhìn không được nữa, bảo hắn vào đi ngủ, nếu không có việc gì cũng đừng tự dày vò bản thân nữa.

 

Mà gia đinh trong phủ thấy hơn phân nửa buổi tối vẫn bình yên vô sự, cũng dần dần thả lỏng cảnh giác.

 

Qua nửa đêm, Triệu phủ hoàn toàn chìm vào tĩnh lặng, đa số mọi người đều đã ngủ.

 

Lúc này trên nhánh cây bên ngoài tường viện đột nhiên xuất hiện một cái bóng xám, đối phương động tác nhanh nhẹn từ trên cây nhảy xuống, phóng lên tường viện, sau đó trèo lên mái nhà. Bởi vì đã ghé thăm rất nhiều lần, nó vô cùng quen thuộc địa thế bố cục của Triệu phủ, bốn cái chân ngắn di chuyển nhanh chóng, chỉ chốc lát sau đã từ sườn Tây chạy đến sương phòng ở sườn Đông.

 

Nó thông minh cẩn thận lật hai tấm ngói, rồi linh hoạt nhảy vào trong phòng nhân lúc phu thê Triệu gia ngủ say để tìm kiếm xung quanh, sau khi tìm được chỗ giấu ngân lượng thì lập tức gặm lấy một thỏi bạc, đồng thời tiện tay kéo lấy ngọc bội của người trong phòng. Nó quen việc dễ làm, dùng thân thể mở cửa sổ nhảy ra ngoài, rồi lại từ tường viện theo đường cũ trở lại, mượn nhánh cây nhảy xuống, nghênh ngang mang theo tang vật bỏ trốn.

 

Bóng đêm dày đặc, bầu trời không có ánh trăng, đêm quá tối nên không nhìn rõ, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy hình dạng của kẻ trộm này, nó không phải là người, thân hình lả lướt, toàn thân bẩn thỉu nhìn không ra hình dạng vốn có.

 

Ban đêm trên đường không có người, nó to gan lớn mật chậm rãi đi trên đường không chút hoang mang, một thỏi bạc có phần nặng nề so với nó, đi mệt rồi nó liền thả thỏi bạc và ngọc bội xuống thở dốc, nghỉ ngơi đủ rồi thì đi tiếp.

 

Chờ lúc ra khỏi con phố, không biết vì sao nó đột nhiên ngậm thỏi bạc chạy như bay, hơn nữa rất cảnh giác biết bản thân cần trốn tránh quan binh tuần tra, nó rẽ trái lách phải chạy đến phố Khánh Hoà.

 

Lúc này phố Khánh Hoà cũng không yên tĩnh giống như những nơi khác bởi vì đây là nơi tập trung nhiều người bệnh, đệ tử Thái Nhất Môn và quan phủ bận rộn đến mức chân không chạm đất, bận suốt một đêm.

 

Nó không dám chạy đến chỗ đông người mà chỉ lén lút lẫn tránh, yên lặng chui vào một con ngõ nhỏ, cuối cùng lẻn vào căn nhà có trồng hoa mai trước cửa.

 

Căn nhà này cũ kỹ đổ nát, nhìn qua không giống nơi có thể ở được, nhưng bên trong coi như sạch sẽ, lúc này người trong phòng đã chìm vào giác ngủ, nó trực tiếp chạy vào phòng bếp, động tác quen thuộc bò lên bàn ăn, buông thỏi bạc và ngọc bội xuống rồi mới tìm kiếm thức ăn.

 

Nhìn thấy trong chén có màn thầu, nó nghiêng đầu suy nghĩ một chút, dường như đang bối rối không biết một thỏi bạc và ngọc bội có thể đổi bao nhiêu cái màn thầu.

 

Nó không hiểu bạc và ngọc bội giá trị bao nhiêu chỉ biết những thứ này có thể đổi lấy thức ăn, suy tư nửa ngày, thầm nghĩ đêm nay nó chỉ ăn một cái màn thầu vì vậy để thỏi bạc lạc, còn ngọc bội thì ngậm trong miệng, dùng hai chân ngắn ngủn ôm lấy màn thầu nhanh nhẹn rời đi.

 

Ra khỏi căn nhà nhỏ, nó không đi quá xa, mà chỉ cố sức ôm màn thầu ẩn nấp vào đống cỏ khô gần đó.

 

Đây chính là nơi ở của nó, đống cỏ khô làm thành tổ coi như ấm áp, hơn nữa sẽ không bị người phát hiện.

 

Hôm nay nó ra ngoài rất nhiều lần, hiện tại rốt cuộc có thể trở về tổ ăn uống, sau khi cố sức nhét màn thầu vào tổ, nó thở dài một hơi rồi giấu ngọc bội dưới đống cỏ khô, làm xong tất cả mới công mông chui vào tổ.

 

Bánh màn thầu quá lớn ăn không hết, nó chỉ ăn một nửa, còn lại dự định thức dậy sẽ ăn tiếp, như vậy ngày mai có thể bớt ra ngoài một chuyến. Bởi vì ăn quá no nằm sấp khó chịu, nó liền dang bốn chân nằm ngửa, thoải mái nhắm mắt lại.

 

Cách đống cỏ khô hơn một trượng, Mộc Thanh trong trang phục bạch y thư sinh bước ra từ bóng tối, nàng đã theo con vật màu xám này chạy nhảy đến tận đây, từ Triệu phủ đến hộ nhân gia rồi đến nơi này nàng vẫn luôn ẩn nấp trong bóng tối.

 

Phát hiện đống cỏ không có âm thanh gì nữa, nàng liễm mi thong thả bước đến, cúi người hờ hững ôm con vật mập mạp kia ra.

 

Recommended Articles

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!